Duyên Kỳ Ngộ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
iật mình thức giấc khi tiếng động cơ dưới đường vọng vào phòng, Hoàng Trinh mở cửa sổ cho ánh nắng ban mai tràn vào phòng. Cô rất thích mỗi buổi sáng đứng bên cửa sổ nhìn ra khu vườn đầy hoa còn vương những ngọt sương trên cành, đang lung linh trong nắng sớm. Phải nói là cả vườn đầy những loại hoa quý hiếm mà cô và ông Tư già đã phải bỏ nhiều công sức để có 1 hoa viên rất đẹp giữa thành phố đầy ô nhiễm vì khói bụi.
Ngắm chán, Hoàng Trinh lười biếng vươn vai bước vào toilet làm vệ sinh rồi trở ra. Cô định chuồi người lên giường, hôm nay là chủ nhật nên cô tự cho mình quyền nằm nướng đến trưa. Nhưng tiếng đồng hồ lảnh lót gõ 8 tiếng làm cô ngồi bật dậy.
- Chết rồi! Hôm nay mình có hẹn với nhỏ Diệu Hiền đi mua sắm 1 ít đồ để ngày mai vào công ty trình diện mà bây giờ đã 8 giờ.
Thết nào khi gặp nhỏ cô cũng được nghe 1 bài tụng dài lê thê. Nào là không biết quý báu thời gian, lúc nào cũng lề mề chậm chạp, ôi thôi đủ hết. Nhỏ nổi tiếng là "bà Tám" chính lá biệt danh mà Hoàng Trinh đặt cho nhỏ. Rồi bao nhiêu năm cùng nhau bước vào đại học. Nghĩ cũng lạ, tính tình cô thì hiếu đng, nghịch ngợm, còn Diệu Hiền, nhỏ cứ như 1 bà cụ non chậm chạp hay nói. Lúc bảo cô thì phải thế này, lúc bảo cô phải thế kia, cô nghe nhỏ nói riết mà phát chán. Nhưng được cái nhỏ rất tốt với bạn bè, không hiểu sao cô chỉ kết thân được với nhỏ. 2 đứa đi đâu cũng có nhau, còn hơn cả chị em rut thịt.
Cô vi mở tủ lôi đại cái quần jeans màu xanh biển và cái áo pull màu vàng nhạt mặc vào. Với tay lấy chiếc ba lô con cóc nhét vi vào đấy 1 ít tiền. Cô chỉ kịp xỏ chân vào đôi giày và phóng xuống lầu. Thấy phòng khách vắng hoe, cô hét tướng lên:
- Vú ơi! Con đi lại nhà nhỏ Hiền có công việc, có thể là chiều con mới về. Trưa, vú đừng chờ cơm.
Vú Năm nghe thấy tiếng Hoàng Trinh, bà chậm chạp đi lên.
- Có đi đâu thì cũng phải dùng 1 ít điểm tâm chứ. Vú để phần bánh mì và ht gà ốp- la trong lồng bàn. Xuống phòng ăn vú dọn ra cho.
Cô vi lắc đầu:
- Trễ rồi vú ơi. Con phải đi liền, không thôi đến đấy nhỏ Hiền nhằn con nghe nhức xương.
- Nhưng cũng phải có 1 tí gì lót dạ, chứ từ sáng tới giờ con có ăn gì đâu.
- Vú khỏi lo, chốc nữa có đói con rủ nhỏ Hiền đi ăn luôn thể. Con không bao giờ để bao tử mình lép xẹp đâu mà vú phải sợ.
Vú Năm mắng yêu:
- Cha cô. Lúc nào cũng lóc chóc y như con trai. Nướng cho kỹ vào rồi giờ quýnh quáng lên.
Cô nhìn vú, cười:
- Hôm nay là chủ nhật mà vú. Con chỉ được thức mun vào bữa nay mà thôi. Chứ ngày mai thì không thể. - cô mím môi - Với lại con không muốn dậy sớm để nghe những lời mai mỉa, hằn học của bà dì yêu quý, và phải tìm cách đối phó với bà ấy.
- Vú không hiểu sao họ cứ hay kiếm chuyện với con. Có mặt ông chủ thì ra vẻ ngọt nhạt, còn lúc đi rồi thì trở mặt liền.
- Chuyện thường xuyên mà vú. 1 ngày mà dì ấy không kiếm cách lên dây thần kinh người khác, có lẽ dì ấy ăn cơm không ngon.
Rồi cô nhìn quanh:
- Mà sao hôm nay không khí có vẻ lặng im thế hả vú? Mẹ con nàng Cám đi đâu cả rồi? - Cô cười khoái chí với kiểu ví von vừa rồi - Nhưng như vậy cũng tốt hơn là phải đối diện với họ.
- Con thì lúc nào cũng đùa được. Mới sáng sớm mẹ con nó đã kéo nhau đi sắm sửa rồi. Nghe đâu tối nay, Mỹ Hằng đi dự sinh nhật bạn nó, nó cần 1 b cánh mới để ra vẻ ta đây là 1 tiểu thư giàu có, sang trọng.
Bà lắc đầu, chép miệng:
- Đúng là mẹ nào con nấy. Vú không hiểu sao họ lại thích mua sắm thế. Có những thứ họ chỉ dùng qua 1 lần rồi vứt đi, rõ phí của lại còn làm bừa bn cả ra đấy. Chỉ ti nghiệp cho con Ba làm bếp, lo phục dịch cho mẹ con họ thôi cũng đã mệt bở hơi tai rồi.
- Mua sắm cũng là 1 cách để người ta phô trương sự giàu sang dư thừa tiền bạc. Dì ấy cũng biết cách hưởng thụ quá đi chứ.
Hoàng Trinh xoay xoay chiếc ba lô trong tay.
- Chỉ ti cho ba con, suốt ngày ngập mặt trong cả núi công việc, không có lấy 1 ít thời gian để giải trí. Làm ra bao nhiêu tiền chỉ để mẹ con dì ấy phung phí. Nhiều khi con không hiểu cha con nữa, vú ạ.
- Con biết nghĩ thế, sao không về chỗ cha con phụ giúp ông ấy 1 tay. Lại còn bày ra chuyện xin việc chỗ khác. Con thì hay làm ra những chuyện khiến vú và mọi người phải bất ngờ.
- Vú đừng vi trách con. Những việc con làm, con tin rằng sau này mọi người sẽ hiểu.
Câu nói có vẻ bí mật của Hoàng Trinh làm bà vú hoang mang.
- Ti Ti! Đến cả vú mà con cũng muốn giấu à? Con không tin vú sao?
- Không phải con không tin vú, nhưng chưa đến lúc phải nói ra. Vú yên tâm, con không làm gì để vú phải lo lắng đâu.
- Thôi, thôi. Con muốn giấu cả vú nữa thì từ nay vú không thèm quan tâm làm gì, mặc con muốn ra sao thì ra - Nói rồi bà quay mặt đi chỗ khác - Bà vú già lẩm cẩm này đã không còn chỗ đứng trong lòng con rồi. Nghĩ mà buồn cho vú.
Hoàng Trinh nhăn mặt khi nghe vú tự trách mình:
- Vú à! Vú lại nghĩ đi đâu thế? Vú cũng biết từ trước tới nay con đối với vú ra sao mà. Con xem vú như mẹ rut của mình, có bao giờ con cãi lời vú đâu. Nhưng chỉ vì....
Cô đưa tay gãi đầu ra chiều khổ sở:
- Việc con làm chỉ mới bắt đầu, chừng nào có kết quả con sẽ kể cho vú nghe. - - Rồi cô nũng nịu ngả đầu lên vai bà - - Đừng giận con nghe vú. Trong lòng con lúc nào vú cũng đứng hàng ưu tiên số 1 hết, b vú không chịu sao?
- Con thì lúc nào chả biết cách vuốt ve vú, vú không mắc bẫy con đâu. Nhưng làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ nghe con.
Bà đưa tay nắm lấy bàn tay cô.
- Ông chủ chỉ có duy nhất 1 mình con, con đừng làm chuyện dại dt để mọi người lo lắng, nhất là ông chủ.
Cô gật gù như đã hiểu:
- Con hiểu rồi. Xin vú yên tâm.
Chợt thấy bóng ông Tư quản gia thấp thoáng sau bếp, cô vi vàng đẩy xe ra rồi ngoái lại nhìn bà.
- Con đi đây, kẻo nhỏ Hiền mong. Ba con có về, vú nói lại giùm đến chiều con mới về. Con đi nha vú.
Rồi không kịp nghe bà vú trả lời, cô đề máy và phóng vút ra cổng. Bà chỉ còn biết nhìn theo bóng cô vừa khuất. Nhẹ lắc đầu, bà quay lưng xuống bếp.
Vừa lúc đó ông Tư vừa tới:
- Vú! Hồi nãy tôi nghe có tiếng Ti Ti ở đây mà, nó đi đâu rồi?
- Ừ. Hình như vừa thấy ông, nó lật đật phóng xe đi rồi. Nhưng ông tìm nó có chuyện gì?
- Thì cũng định hỏi việc nó xin đi làm đấy. Không biết con bé lại nghĩ ra trò gì nữa đây. Hôm rồi, nó có nói với tôi là sẽ về công ty phụ giúp cho ông chủ, vậy mà đùng 1 cái nó lại đổi ý.
- Ông Tư này! Hình như con bé có điều gì ra vẻ bí mật lắm. Tôi hỏi mà nó không chịu nói. Ông có cách nào làm cho nó nói không? Tôi cảm thấy lo lắm.
Ông nhíu mày có vẻ nghĩ ngợi:
- Được rồi. Tôi sẽ bảo nó giải thích chuyện này. Con bé cứ như con ngựa non háu đá, không chịu bàn bạc với ai lại tự mình quyết định. Thật là chẳng ra làm sao.
- Bởi vậy tôi mới kêu ông để mắt tới nó kẻo có chuyện gì thì khổ.
- Bà yên tâm. Tôi không để nó xảy ra chuyện đâu.
Nói rồi ông chụp cái nón lên đầu, tay cầm cây kéo cắt lá kiểng quày quả đi ra cửa làm nốt phần công việc vừa bỏ dở. Bà vú cũng lẳng lặng quay về chỗ của mình, chở chị Ba đi chợ về và chuẩn bị bữa cơm trưa.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ