Chương 3
Trong khoa tiếng Trung, sinh viên nữ chiếm đa số.
Khóa của Hứa Triển chỉ có đúng mười hai sinh viên nam, mang danh “mười hai chiếc trâm cài tóc”. Như thế thì chia bình quân với số nữ sẽ là một trên sáu mươi chín. Họ bị gọi là “trâm cài tóc”, vốn cũng do đám quạ cái mắt sáng như sao phong tặng.
Ở trong vùng của mình không làm ăn được, đành phải ra ngoài kiếm thôi.
Thầy giáo phong cách nhất trong số các thầy cũng chẳng phải người sáng chói lắm!
Trước mỗi giờ tự học buổi tối, Hứa Triển đều thấy cả đám sinh viên nữ trang điểm xinh đẹp đứng ngoài hàng rào ở tầng dưới rướn người bắt chuyện om xòm với hội đàn ông trong câu lạc bộ xe.
Hứa Triển nghe thấy mà ong cả tai.
Hứa Triển có một người bạn học cùng từ thời trung học. Quách Lâm Lâm trời sinh đã có tính bà tám, mặc dù là sinh viên khoa tiếng Anh nhưng vẫn hay chạy đến khoa tiếng Trung tìm Hứa Triển, mặt mày hớn hở truyền thụ kiến thức cho cô bạn quê mùa của mình.
“Cái gì! Cậu không biết câu lạc bộ Super Race*?” Quách Lâm Lâm không lúc nào thiếu đồ ăn vặt bên mình, cắn một miếng thịt bò khô rồi nói: “Tớ bảo này Hứa Triển, cậu vào đại học xem ra là uổng phí rồi, cập nhật thông tin quá kém! Câu lạc bộ Super Race đấy, tụ họp toàn người giàu sụ thôi. Đặc biệt nhất là, tay đua xe toàn anh đẹp trai. Thì ra là trụ sở của họ đang xây lại, cho nên tạm thời thuê cái sân thể dục không dùng đến của trường mình, nghe nói một tháng nữa là đi rồi. Trời ơi, bọn họ đi rồi, còn bốn năm của mình phải làm thế nào đây!”
Hứa Triển vừa nghe xong đã trợn mắt. Thế mà là đẹp trai?
Sau khi phát hiện Uông Nhất Sơn không hay có mặt ở đó, mỗi khi rảnh rỗi, cô thường đứng trên ban công nhìn nhóm “báu vật quý giá” ấy. Ngoài mấy người ưa nhìn ra, còn lại đều vừa lùn vừa đen. Mười hai tên trâm cài tóc trong khóa, so ra còn đẹp trai hơn mấy người đó nhiều.
Còn định chuyển chỗ nữa sao? Họ chuẩn bị càn quét các trường đại học khắp các tỉnh ư? Con thỏ ăn cỏ gần hang, cũng khôn thật! Không cần tốn nhiều sức tìm kiếm mà đã có vô số mỹ nữ ngây thơ xin chết rồi.
Tiếc cho Quách Lâm Lâm đã bị trúng độc của các chàng tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình, cô nàng cứ nghĩ đến chuyện không được gặp đám trai đẹp đó thì tuyệt vọng rống lên một câu. Sau đó, cô nàng còn ảo não phát hiện ra, Hứa Triển đã im lặng chén hết nửa túi thịt bò khô, cộng thêm hai chai sữa chua “Sảng Oai Oai”*.
Lúc này mà bóp cổ Hứa Triển thì cũng không kịp rồi.
Tức chết đi được! Nhìn người thì gầy nhẳng, thế mà ăn khỏe chẳng kém ai, cũng không biết là ăn bao nhiêu mà thịt đi đâu hết. Không đúng, thịt vẫn còn! Cô bạn đồng hương quê mùa này, bình thường chẳng chịu ăn vận, lúc nào cũng mặc qua loa, thật là phí quả 34D. Nếu không phải là hai người từng cùng tắm chung, cô nàng cũng không biết Hứa Triển có báu vật trấn trạch như vậy!
Cười đùa một lúc, Quách Lâm Lâm lại thần bí nói: “Này, cẩn thận mấy đứa cùng phòng cậu đấy! Cậu nói xem cậu trúng phải cái số gì không biết! Lùa đến đâu không lùa, lại bị lùa vào đúng phòng 145. Cậu có biết mọi người gọi phòng 145 là gì không?”
Hứa Triển mở to mắt nhìn, Quách Lâm Lâm vênh mặt một lúc rồi mới chịu nhỏ giọng nói: “145, lầu xanh!”
Lời này hơi khó nghe, Hứa Triển đẩy Quách Lâm Lâm ra, “Nói gì đấy! Tớ ở trong đấy đấy!”
Quách Lâm Lâm quýnh lên, “Cái này không phải là tớ nói, cậu cứ hỏi các chị khóa trên mà xem, ai cũng biết hết! Nghe nói phòng đấy có mấy đứa của khoa Nghệ thuật, ban ngày đi học, tối đến câu lạc bộ làm thêm, hình như tiền boa toàn trên một nghìn cơ đấy! Cậu có biết vì sao phòng đấy còn thừa một giường không? Thì ra là cái đứa nằm ở giường cậu ý, bụng phưỡn tướng lên, bị nhà trường cho thôi học!”
Quách Lâm Lâm nói rất hùng hồn, khiến lúc Hứa Triển quay về phòng cũng phải “kính nể” mấy cô chị này. Mặc dù lời Quách Lâm Lâm nói không đáng tin, nhưng cô cũng âm thầm nhắc nhở mình, ít động đến mấy cô chị này thì hơn!
Người đẹp tóc hồng hay nhảy nhót trên ban công tên là Vương Giai Giai. Qua cuộc “xóa nạn mù chữ” của Quách Lâm Lâm, Hứa Triển cũng tạm nhìn thấy đường đi.
Chẳng trách cô nàng đó ngày nào cũng đứng trên ban công tập thể dục nhịp điệu, thì ra là để gây sự chú ý với mấy anh lùn ở câu lạc bộ Super Race kia. Thỉnh thoảng, bên dưới lại có tiếng gọi: “Em gái, số điện thoại bao nhiêu thế?”
Những lúc đó, Vương Giai Giai luôn khinh khỉnh quay ngoắt lại, ngúng nguẩy đi vào phòng, nháy mắt với cô nàng tóc mượt.
Cô nàng tóc mượt thích chụp ảnh có tên tiếng Trung là gì, Hứa Triển nghĩ mãi không ra, bởi vì cô ta thích được gọi bằng tên tiếng Anh – Baby Coco. Cái tên tiếng Anh này vừa có vẻ kín đáo, vừa na ná tên cô bạn gái người Hồng Kông của Huỳnh Hiểu Minh, lại vừa như gợi ra vị ngọt ngào của trái ca cao, mà cũng dễ lấy lòng người khác bởi hàm nghĩa “em bé”.
Sau khi tóc mượt nhận được tín hiệu từ Vương Giai Giai, cô ta liền chạy xuống dưới, tỏ vẻ e thẹn, đọc một mạch số điện thoại của Vương Giai Giai ấy “báu vật quý giá” ở phía bên kia hàng rào, còn bổ sung thêm số QQ và số điện thoại của mình.
Hứa Triển ngồi ngâm chân, lại phát hiện ra bạn cùng phòng Dương Lệ đang ngồi xếp bằng trên ghế, tập trung tinh thần soát lại bài đăng trên diễn đàn.
Lúc đi lấy đồ, Hứa Triển vô tình nhìn lướt qua, chỉ thấy tên bài đăng! – “Gặp phải bạn cùng phòng siêu cặn bã, áo lót, bi tất, bay đầy trời! Tai họa!”
Hứa Triển không mấy khi lên mạng, sau khi nhìn lướt qua, cũng chẳng liên hệ đến mình. Cô thoải mái ngồi xuống, một tay cầm quyển “Lộc đỉnh ký”, đọc hăng say.
Một lúc sau, tóc mượt Baby Coco lên tầng.
Vừa vào cửa, cô ta không hề hưng phấn thảo luận với Vương Giai Giai, mà lại nhìn Hứa Triển từ trên xuống dưới bằng ánh mắt quái lạ, mãi sau mới nói: “Hứa Triển, dưới kia có người tìm!”
***
* Tên câu lạc bộ là tiếng Trung, nhưng mình chuyển sang tiếng Anh thành Super Race cho oách
Dục Vọng Chiếm Hữu Dục Vọng Chiếm Hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng