Chương 3
gười lính tỉnh dậy vì một tia nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào mặt. Anh sửng sốt – anh đang ở đâu? Không phải là ngôi nhà sàn đêm qua, không có người con gái bên cạnh.
Anh còn nhớ, rất rõ, với cảm giác hạnh phúc, khi cô vuốt ve anh như dìu anh vào giấc ngủ sâu, thanh bình. Anh nhớ hơi thở đều đặn của cô ở bên anh, ngực cô phập phồng dưới tay anh.
Một người con gái mặc áo blu trắng mừng rỡ kêu lên:
– Đồng chí ấy tỉnh lại rồi!
Mấy người khác, cũng trong áo blu trắng, mũ vải trắng, đang bận bịu ở cuối phòng nghe tiếng kêu của cô, vội vã đi tới.
– Đây là đâu? – anh nắm lấy tay cô y tá, hỏi bằng giọng yếu ớt đến nỗi chính anh không nhận ra – Cô ấy đâu?
– Đây là trạm quân y. Đồng chí hỏi ai kia? – cô gái ngạc nhiên nhìn anh – Cô nào?
Anh cũng ngơ ngác nhìn cô:
– Cô gái cho tôi ngủ nhờ ấy. Mà trước hết, xin cô nói cho tôi biết: tại sao tôi lại ở đây?
Một người đứng tuổi, ống nghe trước ngực, ngồi xuống bên anh, vạch mi mắt anh, bắt anh thè lưỡi ra để quan sát. Ông ta, chắc là bác sĩ, nói với y tá:
– Anh ấy chưa tỉnh hẳn đâu. Cô cho thuốc tiếp tục theo đơn.
Cô y tá nhìn anh. Vậy mà cô tưởng anh đã tỉnh.
Theo sau bác sĩ là mấy người trẻ. Họ vây quanh giường anh, chăm chú nghe bác sĩ nói, quan sát anh không rời.
– Trường hợp tiêu biểu của sốt rét ác tính, không có gì lạ – người đứng tuổi giải thích – Các anh nhớ lấy: bệnh nhân dường như tỉnh lại sau những cơn sốt cao và hôn mê, tức là có vẻ tỉnh nhưng lại không nhận ra thực tại, hoặc tiếp nhận thực tại một cách lệch lạc.
– Tức là cơn mê còn kéo dài? Tác động của accès pernicieux lên não bộ, thưa thầy? Liệu nó có để lại di chứng xấu cho hệ thần kinh?
– Không. Không thấy có di chứng xấu cho hoạt động của vỏ não… Ít nhất thì cũng chưa có trường hợp nào như thế được ghi nhận ở những bệnh nhân nặng nhưng sống sót.
– Như ca này, nếu như lúc ấy chúng ta không có Quinoforme? Thì có thể dùng cái gì thay thế, thưa thầy? – một thanh niên hỏi ông ta.
– Mọi thứ thuốc có chứa quinine, phải liều rất cao – ông ta nói – Chúng ta không có thuốc nào khác. Còn biệt dược có tên May Mắn thì chẳng bao giờ loài người chế tạo được.
– Tức là có những ca nặng chỉ có thể nhờ Trời, thưa thầy?
– Đúng thế.
Bác sĩ rời giường anh để tới những giường khác. Những người học trò líu ríu theo chân ông.
Người lính rụt rè nhắc lại câu hỏi khi cô y tá đỡ anh ngồi dậy để uống thuốc:
– Tôi tỉnh rồi, tôi tỉnh thật rồi mà. Cô làm ơn cho tôi biết đi: tại sao tôi ở đây?
– Anh bị sốt cao, bất tỉnh – cô ta nhỏ nhẹ kể – Họ cáng anh lại đây, may mà họ biết ở đây có trạm quân y…
– Họ là ai? Có phải là một cô gái?
– Không phải – cô y tá lắc đầu – Một người đàn ông, già rồi. Và em trai ông ta.
– Lúc họ cáng tôi đến, cô có đấy không?
Cô y tá nhoẻn cười. Cô khá xinh. Da trắng hồng. Có một cái răng khểnh. Một lúm đồng tiền. Một cô gái rất đồng bằng.
– Lúc ấy em trực. Anh có biết anh mê man bao nhiêu ngày rồi không?
Người lính lắc đầu. Anh không nhớ gì hết sau đêm ấy. Có một màn sương bao phủ những gì vừa xảy ra với anh. Anh láng máng nhớ tới cảm giác đung đưa, tiếng khóc thổn thức của ai đó, hình như của cô gái có đôi mắt đen tuyền. Cái mà anh nhớ rõ là đêm Ba Mươi Tết, trong rừng sâu, trên ngôi nhà sàn.
– Người ta cõng anh tới trưa Mồng Một. Hôm nay Mồng Bốn. Coi như hết Tết. Anh thiệt quá.
– Coi như hết Tết! – anh máy móc nhắc lại – Cô có biết người cõng tôi tới đây là ai không?
Cô y tá lắc đầu.
– Không. Một ông già. Ông ta giao cho trạm cả ba lô của anh. Anh tỉnh rồi, xem có thiếu gì không? Chắc không thiếu gì đâu. Người ở đây thực thà lắm.
Người lính suy nghĩ. Rồi ngần ngừ, anh hỏi tiếp:
– Ông ấy có nói tìm thấy tôi ở đâu không?
Cô y tá gật đầu:
– Có.
– Ở đâu?
– Ông ta nói: con gái ông ta báo cho ông ta biết lúc tảng sáng Mồng Một. Rằng ông phải đến ngay để cứu một anh bộ đội.
– Đến đâu?
– Chỗ con gái ông ấy.
– Con gái ông ấy?
– Phải.
– Cô ấy không đi cùng?
Cô y tá nhoẻn cười.
– Làm sao cô ấy đến được?
– Tại sao lại không đến được?
Cô y tá nhìn anh, ngạc nhiên một thoáng:
– Cô ấy có phải người sống đâu. Ông già tin nhảm. Ông ấy bảo ông ấy tìm được anh đang sốt mê man là nhờ hồn con gái ông ấy về báo mộng.
– Nhưng… – anh chồm về phía cô – Tôi, tôi…
– Gượm, em kể cho mà nghe. Con gái ông ấy chết đã ba tháng rồi. Khi cô ấy chết, bố mẹ cô ấy để cho cô ấy ở một nhà riêng, có chia của hẳn hoi, tức là có chăn chiếu, nồi niêu… đủ cả, như lúc còn sống. Tục lệ của họ thế.
Người lính rùng mình.
– Anh biết không, ở vùng này khi có người chết thì người ta bổ đôi một thân cây, bỏ xác chết vào trong, lấy nhựa trám trét kín, rồi dựng ở góc nhà sàn chia cho người chết…
– Thế ư?
– Nghe nói vậy, chứ mắt em chưa thấy. Khiếp chết đi được.
Người lính vốn không tin chuyện ma quỷ. Nhưng câu chuyện cô y tá kể lại làm cho anh bất giác nhớ đến ngôi nhà sàn. Nó trống tuềnh trống toàng, không có một chút bừa bộn ắt phải có, như ở mọi nhà. Khi lửa bếp sáng lên, anh có thấy một cái gì đó giống như một cây gỗ tròn dựng trong góc tối. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ trong cơn sốt?
Anh nhắm mắt lại, hình dung gương mặt cô gái trong đêm, khi đĩa đèn đã tắt, than hồng đã lụi. Trong bóng tối gần như hoàn toàn đôi mắt đen của cô vẫn lấp lánh một cách kỳ lạ. Nhưng đó đôi mắt ấy không phải, và không thể là đôi mắt ác.
Trong đôi mắt ấy, khi cô nhìn anh, chan chứa tình yêu.
Đôi Mắt Màu Đêm Đôi Mắt Màu Đêm - Vũ Thư Hiên