Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đâu Là Hạnh Phúc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 -
N
gồi trên xe, bà Quyền có vẻ giận Thường Quân nên im lìm không nói năng gì. Bà để mặc cho hai cô con gái của bà và Xuân Hoa líu lo cùng Thường Quân.
Thường Lan nũng nịu:
- Anh Quân à, anh đi xa lâu như thế mới về nhà chắc hẳn là sẽ mua rất rất nhiều quà cho chúng em, phải không?
Thường Quân vui vẻ gật đầu:
- Đương nhiên là anh phải mua quà cho hai em rồi, anh đã phải bỏ ra cả một tuần lễ để nhờ mấy người bạn cùng đi mua sắm đó.
Lúc này, bà Quyền mới quay sang rầy con gái:
- Tiền bạc đâu mà mua cho nhiều? Anh con đi xa như vậy, lại ở nhừng nước phát triển cao như thế thì làm sao mà có dư để mua nhiều quà cho các con? Đừng có đòi hỏi nhiều mà làm cho nó khó xử.
Thường Quân cười:
- Mẹ đừng lo, không ít thì nhiều thế nào thì con cũng phải có quà cho các em chứ. Nếu không thì làm sao con làm anh Hai của tụi nó được?
Thường Lan cong môi lên với mẹ:
- Đó mẹ thấy không? Anh Quân có mua quà cho chúng con mà. Vậy anh mua nhiều không?
Thường Quân lắc đầu:
- Anh thì rất muốn mua nhiều, nhưng vì máy bay chỉ cho anh mang có giới hạn nên chỉ mua cho mẹ và hai em có một valise đó thôi.
Thường Lan thắc mắc:
- Nhưng mà em thấy anh mang về tới hai cái valises và một cái túi xách to đùng kia mà?
Thường Quân bật cười:
- Chỉ tinh mắt thế là giỏi thôi. Tuy là anh mang về hai cái valises nhưng còn phải đựng một ít đồ dùng của anh nữa chứ. Lại còn quà cho chị Quỳnh Giang nữa, em quên rồi à?
Thường Lan xụ mặt:
- Tại sao lại phải cho chị Giang, chị ấy đâu phải là người trong nhà mình?
Thường Quân nghiêm mặt hẳn lại:
- Sao em lại nói như thế? Sao cô ấy lại không phải là người trong nhà mình? Em quên là anh sẽ cưới cô ấy hay sao?
Thường Lan sợ anh nhưng vẫn làu bàu:
- Cưới gì mà cưới? Cái bà ấy vừa nghèo vừa quê.
Thường Quân giận dữ nhìn em gái:
- Lan à, anh không muốn anh em bất hoà ngay khi anh mới về đâu, nhưng nếu em còn nói như thế nữa thì anh sẽ không tha cho em đâu.
Lúc này bà Quyền mới lên tiếng để can thiệp vào câu chuyện đã căng thẳng giữa hai anh em:
- Quân à, mẹ cũng chưa định nói với con. Mẹ muốn là con hãy nghỉ ngơi cho khỏe khoắn đi rồi mẹ con mình sẽ bàn chuyện.
Thường Quân hỏi lại:
- Có chuyện gì đâu mà phải bàn lại hở mẹ?
- Thì chuyện hôn nhân của con đó, con cũng đừng vội vã quá như thế không nên. Cái chuyện mà cha con hứa hẹn ngày đó bây giờ trở nên lạc hậu rồi, con đừng cố bám vào nó nữa. Không ai bắt buộc con nữa đâu.
Thường Quân tỏ ra không bằng lòng:
- Mẹ nói như thế sao được ạ, chuyện đó hai gia đình đã kết giao rồi. Vả lại, con cũng yêu Quỳnh Giang nên chuyện cưới cô ấy con nghĩ là sẽ không có trở ngại gì đâu ạ.
Bà Quyền sa sầm mặt xuống:
- Mẹ đã nói là con đừng vội vàng rồi mà. Bây giờ đâu còn giống như ngày con chưa đi du học đâu mà con cứ nói như thế.
Hai mẹ con nói đến đây thì xe đã ngừng trước cổng nhà, Thường Quân vội nhảy xuống. Anh ngắm nhìn toàn cảnh căn nhà của mình rồi khoan khoái thở ra một hơi:
- Căn nhà của mình vẫn như thế không có gì thay đổi cả.
Ngồi trên xe, bà Quyền nói vọng xuống:
- Ngay từ khi làm căn nhà này, ba con đã chọn kiểu đẹp nhất và làm toàn bằng vật liệu cao cấp nhất. Thế thì vừa không lạc hậu vừa không bị hư hỏng, làm sao lại có thể thay đổi gì được nhỉ? Thôi, mau lên xe mà vào nhà kẻo nắng lên rồi.
Thường Quân lắc đầu:
- Mẹ và các em cứ vào đi, con muốn đi bộ vào trong nhà.
Bà Quyền chép miệng:
- Lại còn bày đặt như thế nữa.
Nói thế nhưng bà vẫn bảo Thường Lan lái xe vào. Còn lại Thường Quân, anh lững thững đi vào mà nghe cảm xúc dâng ngập trong lòng. Căn nhà thân thương của anh đây rồi, ở nơi này anh đã được sinh ra và lớn lên. Cả một thời thơ ấu ngọt ngào của anh đã diễn ra ở đây. Bất giác, Thường Quân đưa mắt sang ngôi biệt thự bên cạnh, nhưng chiếc hàng rào bằng cây bông bụp và cánh cửa nhỏ xíu đã được thay bằng bức tường cao ngất mất rồi. Một chút buồn man mác dâng lên trong lòng anh.
Vào đến trong nhà, Thường Quân đã thấy mọi người tề tựu đầy đủ trong phòng khách. Anh ôm vai vú Năm thân thiết:
- Vú, con nhớ vú quá. Trông vú già quá mất rồi.
Vú Năm xúc động ngắm cậu chủ nhỏ:
- Cậu trưởng thành rồi, vú mừng cho cậu.
- Con về đây rồi, nhất định con sẽ chăm sóc cho vú.
Bà Năm rưng rưng nước mắt:
- Vú không cần đâu, vú còn khỏe lắm. Vú chỉ đợi ngày cậu kết hôn với cô Giang để vú còn chăm sóc cho con của cậu nữa.
Thường Quân siết chặt vai vú Năm:
- Chuyện đo thì nhất định con dành cho vú rồi, vú cứ yên tâm.
Cả hai người cùng cười vui, nhưng có một người không vui trước câu nói đó. Bà Quyền lên giọng nói với vú Năm:
- Vú xuống coi cơm nước xong chưa, ở đó mà nói chuyện tào lao.
Thường Quân ngồi xuống ghế, anh tỏ ra không bằng lòng với mẹ:
- Sao mẹ kỳ vậy, vú mừng con thôi mà.
Bà Quyền phẩy tay:
- Ối, cái bà đó hồi này trở chứng hay sao ấy? Mẹ nói mà bà ấy cứ cài lại mạ không à.
Thường Quân ôn tồn can mẹ:
- Vú già rồi nếu vú có lẩm cẩm thì mẹ cũng phải thông cảm cho vú chứ có đâu lại nói như thế. Mà thôi, con không muốn nhắc đến chuyện này nữa đâu.
Thường Lan ngồi bên anh trai, nũng nịu:
- Anh Quân, mau lấy quà cho tụi em đi.
Thường Quân gật đầu:
- Được rồi, để anh lấy cho - Quay sang Thường Dung, anh hỏi - Còn em, có thích quà hay không mà nãy giờ cứ lặng thinh, không lên tiếng gì hết vậy? Bộ không cần thứ gì hết à?
Thường Dung cười nhẹ:
- Anh cho gì thì em nhận đấy chứ có biết là anh mua gì đâu mà đòi. Vả lại, ở nhà mình cũng không thiếu thứ gì hết nên anh cho em cái gì em cũng quý vì là quà của anh mà thôi.
Thường Lan xí dài một tiếng:
- Vậy thì mày đừng có giành với tao nha, vì thứ nào anh Quân mang về tao cũng thấy cần hết đó - Quay sang Thường Quân, cô đòi hỏi - Anh Quân, anh có mua gì cho Xuân Hoa không?
Thường Quân lắc đầu:
- Anh không biết cô ấy nên đâu có mua gì. Nhưng mà quà cũng khá nhiều, em cứ lựa một món trong phần quà của em mà tặng cho cô ấy.
Thường Lan la lên:
- Tại sao lại bớt của em, con Dung không cần thì bớt của nó chứ.
Nghe hai em nhắc đến mình, Xuân Hoa lên tiếng
Xuân Hoa ngượng ngùng lên tiếng ngay khi Thường Quân chưa kịp trả lời với Thường Lan:
- Em cũng không thiếu thứ gì đâu, anh Quân đừng bận tâm.
Không hỏi đên cô gái này thì cũng thấy khó coi, vì thế Thường Quân lịch sự quay sang hỏi thăm cô:
- Chắc là cô mới kết bạn với Thường Lan?
Được Quân hỏi đến mình, Xuân Hoa sung sướng mỉm cười:
- Da, em với Thường Lan mới quen khoảng ba năm nay, khi chúng em vào đại học. Vả lại, vì chúng em cùng tuổi nên cũng dễ thân nhau hơn những người khác.
Thường Quân ngạc nhiên, anh hết nhìn em gái lại quay sang nhìn Xuân Hoa:
- Cái gì? Hai cô mới vào đại học ba năm nay thôi à? Như thế có nghĩa là hai cô chưa ra trường? Tại sao lại thế? Nếu anh nhớ không lầm thì Lan cùng tuổi với Quỳnh Giang cơ mà, sao lại học chậm thế hở em?
Thường Lan tức tối nhìn anh:
- Sao anh hỏi nhiều thế, làm sao mà em trả lời cho được. Em chỉ nói ngắn gọn một câu như thế này thôi, là em ngu dốt chứ không thông minh như người ta mới học muộn như thế, được chưa?
Bà Quyền cũng xen vào:
- Con thắc mắc làm gì chuyện học hành của em con, nó là con gái thì cứ từ từ mà học có đâu mà phải vội vã.
Thường Quân quay sang cô em út:
- Thế còn Dung thì sao? Đang học gì rồi?
Thường Dung mỉm cười:
- Em đang học năm thứ cuối Sư phạm anh ạ.
- Thế còn Dung thì sao? Đang học gì rồi?
Thường Dung mỉm cười:
- Em đang học năm thứ cuối Sư phạm anh ạ.
- Thế cũng giống như chị Giang à?
Thường Dung chưa kịp trả lời thì Thường Lan đã hậm hực chen vào:
- Chị Giang, chị Giang... Bộ anh quên cái tên ấy một lần thì không được à?
Thường Quân không giận em gái, anh cười:
- Khi nào em yêu thì sẽ biết, em mà không nhắc tên người yêu mình thì sẽ khổ sở lắm đấy. Thôi nào, kéo chiếc valise màu xanh lại đây anh lấy quà cho nào.
Mớ valise ra, Thường Quân trao cho ẹm một gói thật to:
- Đây là quà con mua cho mẹ.
Bà Quyền cảm động khi thấy con trai vẫn nghĩ đến mình trước tiên:
- Con chỉ bày vẽ, lại nhịn tiêu xài để mua quà cho mẹ đây phải không?
Thường Quân cười:
- Có là bao đâu mẹ, con cũng kiếm ra tiền mà.
- Nhưng mà bên đó kiếm bao nhiêu cho đủ mà tiêu xài, bao nhiêu năm nay con có nhận tiền của nhà đâu.
- Thì mẹ thấy con vẫn khỏe đây thôi, có sao đâu nào. Còn đây là quà của hai em, thứ nào anh cũng mua hai cái giống nhau hết nên cứ thế chia ra, không được giành nhau nhé. À, còn chiếc khăn và chiếc áo khoác kia, Dung mang cho vú Năm đi em.
Thấy Thường Quân không nhắc gì đến Xuân Hoa, Thường Lan cố tình nói lớn với bạn cho anh trai cùng nghe:
- Để mình chia cho bạn mấy món của mình, bạn thích thứ nào cứ chọn lấy cái đó.
Thường Quân lờ đi như không nghe em gái nói. Anh làm thinh đem đồ đạc còn lại lên phòng với sự giúp đỡ của Thường Dung. Lên đến phòng, anh hỏi em gái:
- Sao em không ở dưới đó mà chia quà, lỡ như chị Lan lại nhận nhiều hơn thì sao?
Thường Dung lắc đầu:
- Mặc kệ chị ấy, em chỉ cần có anh là đủ rồi.
Thường Quân rút một sợi dây chuyền bằng bạch kim trong chiếc hộp để trong túi xách ra trao cho Thường Dung:
- Anh cho em cái này, em có thích không?
Long lanh mắt nhìn anh trai, Thường Dung nói như muốn khóc:
- Em biết là lúc nào anh cũng thương em mà.
Thường Quân choàng tay qua vai em gái:
- Em đáng yêu như thế này thì anh phải thương em hơn chứ sao. Nhưng nhớ là đừng để cho Lan trông thấy, nó sẽ ganh tị với em đấy.
Thường Dung gật đầu:
- Em biết rồi, anh đừng có lọ Mà bà ấy cũng chẳng để ý gì đến em đâu, suốt ngày chỉ biết đi theo cái bà Hoa kia kìa.
- Chuyện đó thì để anh em mình nói sau, bây giờ em cho anh nghỉ một lát nhé.
- Dạ, anh cứ ngủ đi. Bao giờ tới giờ cơm em sẽ lên gọi anh.
Em gái đi rồi, Thường Quân lăn người xuống nệm. Mùi hương quen thuộc của gối mền mà anh đã xa cách quá lâu lại thoang thoảng bay vào mũi anh. Thế là anh đã trở về nhà rồi, tất cả mọi thứ đều không đổi thaỵ Kể cả tình yêu của anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đâu Là Hạnh Phúc
Hoàng Kim
Đâu Là Hạnh Phúc - Hoàng Kim
https://isach.info/story.php?story=dau_la_hanh_phuc__hoang_kim