Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
àng giờ sau khi mặt trời bắt đầu từ từ hạ xuống đường chân trời phía Tây, chuyến bay của Dawson mới hạ cánh ở New Bern. Trong chiếc xe thuê, anh băng qua sông Neuse để đi vào Brighton và rẽ vào đường cao tốc 55. Hai bên đường, các trang trại được bố trí cách xa mặt đường và xen kẽ với vài kho thuốc lá đã trở thành đống đổ nát. Khung cảnh đồng bằng lung linh trong ánh mặt trời buổi chiều, và với anh dường như không có gì thay đổi kể từ khi anh ra đi nhiều năm trước, có lẽ cả trăm năm nữa cũng không có gì thay đổi. Anh đi qua Grantsboro và Alliance, Bayboro và Stonewall, các thị trấn còn nhỏ bé hơn cả Oriental, và anh chợt nhận thấy hạt Pamlico giống như một nơi bị lạc lối trong dòng thời gian, như một trang bị lãng quên trong một cuốn sách bị bỏ xó.
Nơi đây là quê hương, và cho dù có nhiều ký ức đau đớn, nhưng đây cũng chính là nơi Tuck đã làm bạn với anh và cũng là nơi anh gặp Amanda. Từng chút một anh bắt đầu nhận ra những mốc ranh giới anh đã biết từ thời thơ ấu, và trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, anh tự hỏi mình sẽ trở thành người như thế nào nếu Tuck và Amanda không bước và cuộc đời anh. Nhưng hơn thế nữa, anh tự hỏi cuộc sống của mình sẽ khác thế nào nếu bác sĩ David Bonner không ra ngoài chạy bộ vào đêm ngày 18 tháng Chín năm 1985.
Bác sĩ Bonner chuyển đến Oriental vào tháng Mười hai năm trước đó cùng với vợ và hai đứa con nhỏ. Đã nhiều năm thị trấn không có bác sĩ có chuyên môn. Vị bác sĩ trước đây đã nghỉ hưu và chuyển tới Florida năm 1980, và Hội đồng Ủy viên của Oriental đã cố gắng tìm người thay thế ông ta kể từ đó. Dù đó là nhu cầu bức thiết, nhưng bất chấp vô số các ưu đãi mà thị trấn đưa ra, rất ít ứng viên sáng giá muốn chuyển tới một nơi cơ bản được coi là ao tù nước đọng thế này. Ngẫu nhiên thay, vợ của bác sĩ Bonner, Marilyn, đã lớn lên ở đây và giống như Amanda, bà được coi như là thuộc về tầng lớp thượng lưu. Bố mẹ của Marilyn, ông bà Benner, trồng táo, đào, nho và việt quất trong một vườn cây ăn quả lớn ở ngoại ô thị trấn, và sau khi hoàn thành kỳ thực tập nội trú, David Bonner chuyển tới thành phố quê hương của vợ ông và mở phòng khám tư.
Ông đã bận rộn ngay từ lúc bắt đầu. Mệt mỏi với việc phải mất bốn mươi phút mới tới được New Bern nên bệnh nhân đổ xô tới phòng khám của ông, nhưng vị bác sĩ không ảo tưởng rằng mình sẽ trở nên giàu có. Đơn giản điều đó là không thể có một thị trấn nhỏ trong một hạt nghèo nàn, dù phòng khám có đông đến đâu đi nữa và gia đình ông có nhiều mối quan hệ đến thế nào đi nữa. Dù không có ai khác trong thị trấn biết được, những vườn cây ăn quả đã được đem đi thế chấp, và vào cái ngày mà David chuyển tới thị trấn, bố vợ ông đã hỏi vay ông một khoản tiền. Nhưng ngay cả sau khi đã giúp đỡ tiền nong cho bố mẹ vợ, chi phí sinh hoạt ở đây khá thấp nên vẫn còn đủ tiền để ông mua một căn nhà có phong cách thực dân với bốn phòng ngủ nhìn ra nhánh sông Smith, và vợ ông thì rất vui mừng vì được trở lại quê thà. Trong tâm trí bà, Oriental là một nơi lý tưởng để nuôi dạy bọn trẻ, và phần nhiều thì bà đã đúng.
Bác sĩ Bonner yêu thiên nhiên hoang dã. Ông lướt sóng và bơi, ông đạp xe và chạy bộ. Người ta thường thấy ông chạy bộ thoăn thoắt trên đường Broad sau giờ làm việc, rồi chạy hướng qua đoạn đường vòng ở ngoại ô thị trấn. Mọi người thường bấm còi hoặc vẫy tay, và bác sĩ Bonner thường gật đầu và vẫn không ngừng sải chân. Đôi khi, sau một ngày làm việc đặc biệt dài, trời sẩm tối ông mới bắt đầu chạy bộ, và mười tám tháng Chín năm 1985 chính xác là một ngày như thế. Bác sĩ Bonner rời nhà thì hoàng hôn đã buông xuống thị trấn. Ông không hề biết là đường rất trơn. Lúc chiều trời đã có mưa, đủ để dầu nổi lên trên con đường đá dăm nhưng không đủ để gột sạch dầu đi.
Ông bắt đầu chạy theo tuyến đường mọi khi, thường là mất khoảng ba mươi phút, nhưng đêm đó ông không về nhà. Đến lúc trăng lên, Marilyn bắt đầu thấy lo lắng, và sau khi nhờ một người hàng xóm để mắt đến bọn trẻ, bà nhảy vào xe và đi tìm ông. Ngay trước đoạn đường vòng ở rìa thị trấn, gần một đám cây, bà thấy một chiếc xe cứu thương, cùng với cảnh sát trưởng và một đám người tụ tập ngày càng nhiều. Chính ở đó bà biết được rằng chồng bà đã bị đâm chết khi tài xế của một chiếc xe tải mất kiểm soát và trượt phải ông.
Chiếc xe tải, như Marilyn nghe người ta nói lại, do Tuck Hostetler sở hữu. Tài xế, người sẽ sớm bị buộc tội gây chết người bằng xe cơ giới và ngộ sát, mới mười tám tuổi và đã bị còng tay.
Tên cậu ta là Dawson Cole.
Cách hai cây số từ ngoại ô của Oriental - và khúc quanh mà Dawson không bao giờ có thể quên được - anh thấy ngã rẽ vào con đường rải sỏi quen thuộc dẫn đến khu đất của gia đình anh và suy nghĩ của anh vô thức hướng về bố mình. Khi Dawson ngồi trong nhà tù của hạt để chờ xét xử, một người cai tù đột ngột xuất hiện và báo rằng anh có người đến thăm. Một phút sau, bố anh đứng trước mặt anh, miệng nhai một cây tăm.
“Bỏ nhà đi, hẹn hò với con bé nhà giàu đó, lập ra các kế hoạch. Và kết cục là mày ở đâu? Trong tù.” Anh thấy được vẻ vui mừng đầy ác ý trên mặt bố mình. Mày nghĩ là mày tốt đẹp hơn tao cơ à, không đâu, mày cùng một giuộc với tao thôi.”
Dawson không nói gì, anh cảm thấy một cái gì đó gần như căm ghét khi trừng mắt nhìn bố mình từ góc buồng giam. Anh đã thề ngay lúc đó rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ nói chuyện với bố mình nữa.
Không có phiên tòa xét xử. Bất chấp lời khuyên của luật sư được chỉ định, Dawson đã nhận tội, và bất chấp lời khuyên của công tố viên, anh nhận mức án cao nhất. Tại Trại Cải huấn Caledonia ở Halifax, Bắc Carolina, anh làm việc trong trang trại của nhà tù, giúp trồng ngô, lúa mì, bông và đậu nành, đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời gay gắt khi thu hoạch hay lạnh cóng trong những cơn gió Bắc băng giá khi canh tác. Dù anh trao đổi thư từ với Tuck qua đường bưu điện, nhưng suốt bốn năm, anh không hề có lấy một người đến thăm.
Anh được tha theo diện bị quản chế và quay trở lại Oriental. Anh làm việc cho Tuck và nghe được những lời xì xầm bàn tán của người dân thị trấn khi thỉnh thoảng chạy đến cửa hàng ô tô để mua các phụ tùng. Anh biết mình là một người bị xã hội ruồng bỏ, một gã nhà Cole xấu xa, người bị giết không chỉ là con rể của ông bà Bennett mà còn là bác sĩ duy nhất của thị trấn, và cảm giác tội lỗi mà anh cảm thấy lấn át anh. Những lúc đó, anh thường ghé qua một cửa hàng hoa ở New Bern rồi đi tới nghĩa trang ở Oriental nơi bác sĩ Bonner được chôn cất. Anh đặt những bông hoa lên mộ, thường là vào lúc sáng sớm hoặc tối muộn, khi có ít người ở đó.
Đôi khi anh ở lại khoảng một tiếng hoặc nhiều hơn, nghĩ về người vợ và những đứa con mà bác sĩ Bonner đã bỏ lại phía sau. Ngoài những lúc ấy, năm đó anh chủ yếu giấu mình trong bóng tối, cố gắng tránh xa con mắt của người khác.
Tuy nhiên, gia đình anh vẫn không để anh yên. Khi bố anh lại tới gara để tiếp tục thu tiền của Dawson, ông ta mang theo Ted. Ông ta mang một khẩu súng săn, Ted thì mang gậy bóng chày, nhưng họ đã sai lầm khi không mang theo Abee. Khi Dawson bảo họ biến khỏi nơi đó, Ted đã di chuyển rất nhanh nhưng không đủ nhanh: bốn năm lao động trên cánh đồng đầy nắng gió đã tôi luyện Dawson, và anh đã sẵn sàng đối mặt với họ. Anh đập vỡ mũi và quai hàm của Ted với một chiếc xà beng và tước súng của bố anh trước khi làm rạn xương sườn ông ta. Khi cả hai đả nằm sóng soài trên mặt đất, Dawson chĩa súng săn vào họ, cảnh báo họ đừng có quay lại. Ted rền rĩ đe dọa là sẽ giết chết anh; bố anh thì chỉ quắc mắt. Sau chuyện đó, Dawson luôn đi ngủ với khẩu súng săn đặt bên cạnh và hiếm khi rời khỏi gara. Anh biết họ có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào, nhưng số phận đúng là không thể đoán trước. Chưa đầy một tuần sau đó Ted Điên đâm một người đàn ông ở một quán bar và bị tống vào tù. Và không biết vì lý do gì, bố anh không bao giờ quay lại tìm anh, Dawson cũng không đặt câu hỏi về chuyện đó. Thay vào đó, anh đếm từng ngày cho đến khi cuối cùng cũng có thể rời khỏi Oriental, và khi thời gian thử thách của anh kết thúc, anh gói khẩu súng săn trong một tấm vải dầu, cho vào hộp, và chôn nó dưới chân một cây sồi gần góc ngôi nhà của Tuck. Sau đó anh phủ tấm bạt lên chiếc xe của mình, chào tạm biệt Tuck và lên đường, cuối cùng dừng lại ở Charlotte. Anh tìm được việc, làm thợ cơ khí, và vào các buổi tối anh học một khóa chuyên về hàn tại Trường Cao đăng Cộng đồng. Từ đó, anh tới Louisiana và nhận công việc tại một nhà máy lọc dầu. Rồi tới công việc trên các giàn khoan.
Kể từ khi được thả, anh cố gắng không gây chú ý, và hầu như lúc nào anh cũng chỉ có một mình. Anh không bao giờ đến thăm bạn bè vì anh không có bạn. Anh không hẹn hò với ai kể từ khi chia tay Amanda vì cho đến tận bây giờ, cô là người duy nhất anh nghĩ tới. Tới gần ai đó, bất kỳ ai, nghĩa là cho phép người đó biết về quá khứ của anh, và ý nghĩ đó làm anh chùn lại. Anh là một người có tiền án, anh xuất thân trong một gia đình toàn những người phạm tội, và anh đã giết chết một người tốt. Dù đã chịu án tù và từ đó cố gắng làm mọi thứ để chuộc tội, nhưng anh biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì những gì đã làm.
• • •
Đã gần đến nơi. Dawson đang tới gần nơi mà bác sĩ Bonner bị đâm chết.
Một cách mơ hồ, anh nhận thấy rằng những cái cây gần khúc quanh đã được thay thế bởi một tòa nhà thấp tè, phía trước nhà là một bãi đỗ xe rải sỏi. Anh hướng mắt chăm chú nhìn đường, vì không muốn nhìn vào nơi đó.
Chưa đầy một phút sau, anh đã tới Oriental. Anh lái xe qua trung tâm thị trấn và băng qua cây cầu bắc ngang chỗ nhánh sông Greens giao với nhánh sông Smith. Khi còn bé, lúc cố gắng tránh gia đình mình, anh thường ngồi gần cây cầu, ngắm những chiếc thuyền buồm và tưởng tượng ra những bến cảng xa xôi mà chúng có thể ghé lại và những nơi mà anh muốn tới một ngày nào đó.
Anh lái chậm lại, bị mê hoặc bởi khung cảnh giống như trước đây. Bến thuyền thật đông đúc, và người ta đi lại trên những chiếc thuyền, mang theo thùng lạnh hoặc tháo dây buộc thuyền. Nhìn lên những tán cây, xem những cành cây lắc lư, anh có thể đoán được có đủ gió để căng buồm, đủ để đi thuyền đến tận bờ biển.
Qua gương chiếu hậu, anh thoáng thấy chỗ nhà nghỉ mà anh định ở lại, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để làm thủ tục nhận phòng. Thay vào đó, ở phía gần cầu, anh tấp xe vào và ra khỏi xe, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng được duỗi chân. Anh mơ hồ tự hỏi không biết hoa từ cửa hàng đã được đưa đến chưa, nhưng anh đoán là anh sẽ sớm biết thôi. Quay về phía sông Neuse, anh nhớ lại rằng nó là con sông rộng nhất ở Mỹ cho đến khi nó chạy tới Pamlico Sound, một sự thật mà ít người biết được. Anh đã nhiều lần thắng cược nhờ thông tin vặt vãnh đó, đặc biệt là ở trên giàn khoan, nơi mà hầu như tất cả mọi người đều đoán đó là sông Mississippi. Thậm chí cả ở Bắc Carolina cũng không có nhiều người biết thông tin đó; Amanda chính là người đã nói cho anh biết đầu tiên.
Như mọi khi, anh tự hỏi về cô: cô đang làm gì, cô sống ở đâu, cuộc sống hằng ngày của cô ra sao. Anh chắc rằng cô đã kết hôn, và trong những năm qua anh cố gắng tưởng tượng ra người đàn ông mà cô đã chọn. Dù hiểu cô rất rõ, anh vẫn không thể tưởng tượng ra việc cô bật cười hay ngủ bên cạnh người đàn ông khác. Anh cho là nó không quan trọng. Chỉ có thể thoát khỏi quá khứ bằng cách đón nhận cái gì đó tốt đẹp hơn, và anh đoán đó là điều mà cô đã làm. Rốt cuộc, dường như tất cả những người khác đều có thể làm thế. Ai cũng có những tiếc nuối và ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng sai lầm của Dawson thì khác. Nó sẽ mãi mãi đeo bám anh, và anh lại nghĩ về bác sĩ Bonner và gia đình mà anh đã hủy hoại.
Nhìn chăm chăm xuống mặt nước, anh đột nhiên hơi tiếc vì quyết định trở lại của mình. Anh biết rằng Marilyn Bonner vẫn sống tại thị trấn, nhưng anh không muốn gặp lại bà, dù chỉ là vô tình. Và dù gia đình anh chắc chắn sẽ biết được anh đã trở lại, anh cũng không muốn gặp họ.
Ở đây không còn gì dành cho anh. Dù anh có thể hiểu được tại sao Tuck lại thu xếp để luật sư gọi cho anh sau khi ông chết, nhưng anh không thể đoán được tại sao di nguyện của Tuck là muốn anh trở về quê nhà. Kể từ khi nhận được thông báo, anh đã lật đi lật lại câu hỏi này trong đầu, nhưng vẫn không thể hiểu được. Tuck chưa một lần yêu cầu anh đến thăm ông; hơn ai hết, ông biết Dawson đã bỏ lại những gì ở phía sau. Tuck cũng chưa từng tới Louisiana gặp anh, và dù Dawson thường xuyên viết thư cho Tuck, không phải lúc nào anh cũng nhận được hồi âm. Anh nghĩ Tuck có lý do của riêng ông, dù chúng là gì đi nữa, nhưng ngay lúc này anh vẫn không thể đoán ra chúng là gì.
Đang định trở lại xe thì anh chú ý thấy thoáng chuyển động quen thuộc qua khóe mắt. Anh quay lại, cố gắng xác định vị trí của chuyển động nhưng không thành công, có điều, lần đầu tiên kể từ khi được cứu sống, tóc gáy anh dựng đứng. Đột nhiên anh biết rằng có cái gì ở đằng đó, dù tâm trí anh không thể định hình được nó. Mặt trời lặn chiếu những tia lấp lánh trên mặt nước, khiến anh phải nheo mắt. Anh lấy tay che mắt khi quét mắt qua khắp bến thuyền, thu nhận quang cảnh xung quanh. Anh thấy một người đàn ông lớn tuổi và vợ ông ta đang kéo chiếc chuyền buồm của họ vào bến, nửa đường xuống bến thuyền, một người đàn ông cởi trần đang nhìn chăm chú vào khoang động cơ. Anh cũng thấy một vài người khác nữa: một cặp trung niên đang đi đi lại lại trên boong một con tàu và một nhóm thanh thiếu niên đang đỡ thùng lạnh xuống khỏi tàu sau một ngày dài trên sông nước. Ở phía xa cuối bến thuyền, một chiếc thuyền buồm khác đang ra khơi, với ý định đón cơn gió lúc chiều muộn - không có gì bất thường. Anh đang định quay lưng đi lần nữa thì thấy một người đàn ông tóc đen mặc áo gió màu xanh nước biển đang nhìn chằm chằm về phía mình. Người đàn ông đứng dưới chân bến thuyền và, giống như Dawson, cũng đang lấy tay che mắt. Khi Dawson từ từ hạ tay xuống, người đàn ông tóc đen cũng bắt chước anh. Dawson lùi nhanh một bước về phía sau; người đàn ông lạ mặt cũng làm tương tự. Dawson cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại và tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Đây không phải là sự thật. Nó không thể xảy ra.
Mặt trời xuống thấp sau lưng người đàn ông, thành ra khó nhận ra được nét mặt của anh ta, nhưng bất chấp ánh sáng yếu ớt, Dawson đột nhiên chắc chắn đó chính là người đàn ông anh đã nhìn thấy lần đầu tiên trên biển, và rồi nhìn thấy lần nữa trên tàu tiếp tế. Anh chớp mắt liên tục, cố gắng nhìn tập trung hơn. Cuối cùng khi đã nhìn rõ, anh chỉ thấy hình dáng một chiếc cột trên bến thuyền, với những sợi dây thừng rách tươm buộc ở đầu cột.
• • •
Cảnh ấy khiến Dawson lo lắng, và đột nhiên anh cảm thấy thôi thúc muốn đến thẳng chỗ Tuck. Đó từng là nơi ẩn náu của anh nhiều năm trước, và cùng lúc anh nhớ lại cảm giác yên bình mình tìm được nơi đó. Đột nhiên anh không hứng thú với việc nói chuyện tại chỗ trọ qua đêm khi làm thủ tục nhận phòng, mà muốn ở một mình để suy nghĩ về việc nhìn thấy người đàn ông tóc đen. Hoặc là vụ sang chấn tinh thần nặng hơn các bác sĩ đã nghi ngờ hoặc là họ đã nói đúng về sự căng thăng. Khi lái xe trở lại đường, anh quyết tâm kiểm tra lại với các bác sĩ ở Louisiana lần nữa, dù anh ngờ rằng họ lại nói với anh điều mà họ đã từng nói trước đó.
Anh gạt những suy nghĩ rầy rà sang một bên và hạ cửa xe xuống, hít vào mùi hương trần tục của cây thông và mùi nước lợ khi con đường chạy ngoằn ngoèo qua những rặng cây. Vài phút sau, Dawson rẽ vào khu đất của Tuck. Chiếc xe lắc lư chạy dọc con đường đất nhấp nhô, và khi anh vòng xe qua góc đường, ngôi nhà hiện ra trước mắt. Trước sự ngạc nhiên của anh, có một chiếc BMW đỗ ở trước nhà. Anh biết chiếc xe không phải là của Tuck. Trước hết là nó quá sạch sẽ, nhưng hơn thế nữa, Tuck sẽ không bao giờ lái một chiếc xe ngoại nhập, không phải bởi vì ông không tin tưởng vào chất lượng của xe ngoại, mà vì ông không có các dụng cụ chuẩn cần thiết để sửa chữa nó. Bên cạnh đó, Tuck luôn thích xe tải hơn, đặc biệt là những chiếc được sản xuất vào đầu những năm 1960. Những năm qua, có lẽ ông đã mua và phục hồi gần chục chiếc xe như vậy, lái chúng một thời gian và bán lại cho bất cứ ai muốn mua. Với Tuck, tiền không quan trọng bằng chính việc phục hồi xe.
Dawson đậu bên cạnh chiếc BMW và bước ra khỏi xe, ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà ít thay đổi. Ngay cả lúc Dawson còn ở đó, nó cũng chỉ khá hơn cái lán đôi chút, luôn có vẻ bề ngoài dở dang và cần được sửa chữa. Amanda từng mua cho Tuck một chậu hoa để khiến ngôi nhà trông sáng sủa hơn, và nó vẫn được đặt góc hiên nhà, dù những bông hoa đã khô héo đi. Anh có thể nhớ lại cô đã hào hứng thế nào khi họ chỉ cho Tuck xem chậu hoa, cho dù ông chẳng biết phải làm gì với nó.
Dawson quan sát xung quanh, ngắm một con sóc khi nó chạy dọc cành cây sơn thù du. Một con chim giáo chủ kêu lên cảnh cáo từ rặng cây, nhưng ngoài ra thì khu nhà có vẻ hoang vắng. Anh bắt đầu đi vòng quanh mé nhà, về phía gara. Ở đó mát hơn, vì có bóng thông. Khi đi vòng qua góc tường và bước ra nắng, anh bắt gặp hình dáng một người phụ nữ đứng trong gara, đang xem xét một chiếc xe cổ có lẽ là chiếc cuối cùng mà Tuck phục hồi. Ý nghĩ đầu tiên của anh là có lẽ cô đến từ văn phòng luật sư, và anh đang định cất tiếng chào hỏi thì cô đột nhiên quay lại. Lời anh tắc lại trong họng.
Dù ở khoảng cách xa, nhưng cô xinh đẹp hơn hình ảnh trong trí nhớ của anh, và sau một khoảng thời gian dường như là vô tận, anh vẫn không thể nói được gì. Anh chợt nảy ra ý nghĩ là có lẽ mình lại nhìn thấy ảo giác, nhưng anh chớp mắt thật chậm rãi và nhận ra rằng mình đã sai. Cô có thật, và cô ở đây, trong nơi trú ẩn đã từng là của họ.
Chính khi đó, khi Amanda nhìn lại anh từ phía đối diện, anh mới đột nhiên hiểu vì sao Tuck Hostetler khăng khăng muốn anh trở về quê nhà.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em