Chương 3
hi Belle xuống dùng bữa sáng, cô nhận thấy cả Emma và Alex đều không xuất hiện. Điều này khá gây ngạc nhiên vì Emma là người có xu hướng thích dậy sớm. Belle đoán Alex đã giữ chị ấy trên giường cho mục đích riêng của anh và tự hỏi liệu một người có thể mang thai trong khi cô ấy đang mang thai rồi hay không.
"Đối với một người luôn bị coi là quá trong sáng," cô lẩm bẩm một mình "mày ít hiểu biết về những điều quan trọng một cách thảm hại đấy." "Cô cần gì sao, thưa tiểu thư?" một người hầu ngay lập tức hỏi. "Không, không, tôi chỉ đang nói chuyện một mình thôi." cô trả lời, đảo mắt với hành vi của mình.
Nếu cô cứ tiếp tục như vậy, một nửa Westonbirt sẽ nghĩ cô bị ngớ ngẩn mất. Cô tự lấy đồ ăn sáng, liếc nhìn tờ tin-tức-cũ vẫn đang đặt trên bàn chỗ của Alex. Cặp đôi mới cưới vẫn chưa xuất hiện khi cô hoàn thành món trứng ốp-lết của mình. Belle thở dài, cố gắng quyết định sẽ tự tiêu khiển thế nào.
Cô có thể đột nhập vào thư viện của Alex, cô nghĩ vậy, nhưng lần này cô cảm thấy không hứng thú đọc sách. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, điều hiếm hoi đặc biệt giữa những cơn mưa mùa thu, và cô đột nhiên ước rằng cô không chỉ có một mình, rằng Alex và Emma đã không quyết định dành cả buổi sáng trong phòng họ, rằng cô có ai đó để chia sẻ thời tiết tuyệt vời này.
Nhưng không có ai cả. Ngoại trừ - Belle lắc đầu. Cô không thể chỉ nghênh ngang bước đến nhà đức ngài Blackwood và nói xin chào được. Nhưng rồi, tại sao cô lại không thể? À, chỉ vì, anh ta không thích cô. Điều mà, cô tự vấn, chính xác là lý do cô phải trả cho anh ta một cuộc viếng thăm.
Cô sẽ không thể khắc phục tình trạng này nếu như họ không bao giờ gặp lại nhau. Belle nhướn mày khi cô suy nghĩ về ý tưởng đó. Nếu cô mang theo một người hầu như một người đi kèm, cô sẽ không bị cho là vượt quá giới hạn của sự đúng đắn. Phải, thực sự cô sẽ làm, nhưng họ chưa được giới thiệu, và Blackwood cũng không hề thất lễ với cô.
Rồi cô quyết định, cô lang thang vào bếp để xem bà Goode có thể nướng ít bánh không. Chúng sẽ làm nên một bữa sáng đáng yêu. Có lẽ Ngài Backwood chưa ăn sáng. Cô sẽ ổn thôi. Dù sao thì đây cũng đâu phải London. Bốn mươi tin đồn cũng đã không hề bị truyền miệng sau hành vi tai tiếng của cô trong buổi chiều muộn đó.
Và cô cũng không có hành động nào kinh khủng. Cô chỉ muốn chào hỏi hàng xóm mới của họ một cách đúng đắn. Chủ yếu là cô muốn xem nhà anh trông ra sao, cô tự nhủ. Nó được gọi là gì? Alex đã nói với cô tối hôm trước. Bletchwood Place? Blumley Manor? Blasphemous Burg? Belle cười lớn một mình.
Nó có cái tên rất kinh khủng, là tất cả những gì cô nhớ. Cô lang thang xuống bếp, nơi bà Goode đang cực kỳ vui vẻ khi xếp một giỏ bánh. Bella sẽ sớm khởi hành, cùng rất nhiều những chiếc bánh nướng mới làm. Cô sải bước một cách có mục đích về phía chuồng ngựa, nơi cô sẽ leo lên yên Amber, ngựa của cô.
Cô không chắc nhà của John thật sự ở đâu, nhưng cô biết nó nằm ở hướng đông. Nếu như cô cứ đi trên đường cái và hướng thẳng về phía mặt trời, cuối cùng cô cũng sẽ đến nơi. Cô cho ngựa chạy nước kiệu khi đi trên con đường dài từ Westonbirt hướng thẳng tới đường cái.
Người hầu của Emma biết cưỡi ngựa và cô ta giữ cùng tốc độ với cô. Họ quay về phía đông trên đường lớn, và đủ chắc chắn, sau một phần tư giờ, họ bắt gặp một con đường trông có vẻ sẽ dẫn đến một căn nhà khác. Sau vài phút, Belle thấy mình đang nhìn vào khoảng không rộng lớn, nằm chính giữa là một căn nhà bằng đá thanh lịch.
Nó hơi nhỏ so với tiêu chuẩn của tầng lớp quý tộc, nhưng nó đầy phong cách và rõ ràng là một căn nhà tốt. Nó hợp với cô. Belle mỉm cười và thúc ngựa về phía trước. Cô không trông thấy bất kỳ cái chuồng ngựa nào, vậy nên cô sẽ tự trông ngựa của mình, buộc nó vào một cái cây.
Người hầu của Emma cũng làm như vậy. "Xin lỗi, Amber," Belle thì thầm sau đó hít một hơi sâu và bước lên những bậc thang phía trước. Cô nâng chiếc khuyên gõ cửa bằng đồng khổng lồ lên và để nó rơi xuống với một tiếng vang dữ dội. Sau vài phút, một người đàn ông tóc bạc trắng ra mở cửa.
Belle biết ông ấy là quản gia. "Chào buổi sáng," cô nói hoa mỹ. "Đây có phải là nhà của Ngài Blacwood không?" Người quản gia nhướn mày. "Phải." Belle tặng cho ông ta nụ cười sáng nhất của cô. "Tuyệt vời. Làm ơn thông báo với anh ấy rằng có Tiểu thư Arabella Blydon tới gặp." Buxton không nghi ngờ một giây nào việc cô đúng là một tiểu thư, không chỉ bởi bộ quần áo cô mặc hay giọng nói quý tộc.
Với một cái gật đầu vương giả, ông ta đưa cô đến một căn phòng thoáng mát, trang trí theo tông màu kem và xanh dương. Belle giữ yên lặng trong khi cô nhìn theo người quản gia biến mất lên cầu thang. Sau đó, cô quay sang người hầu của Emma và nói. "Có lẽ cô nên, à, đến nhà bếp và xem nếu có bất kỳ, à, việc gì không." Đôi mắt người hầu mở rộng hơn như thể vừa bị sa thải, nhưng cô ta gật đầu và rời khỏi phòng.
John vẫn đang nằm trên giường khi người quản gia ập vào, quyết định rằng việc nghỉ ngơi của anh là vô cùng cần thiết. Buxton bước vào im lặng, sau đó cúi rất rất sát tai ông chủ của mình. "Ngài có khách, thưa ngài." ông ta nói lớn. John đập mạnh một chiếc gối vào người quản gia và miễn cưỡng tỉnh táo.
"Có cái gì?" anh hỏi lơ mơ. "Có khách." "Trời ơi, mấy giờ rồi?" "Chín giờ, thưa ngài." John loạng choạng ra khỏi giường và túm lấy một chiếc áo choàng để che đi cơ thể trần trụi của mình. "Gã quái nào lại đi ghé thăm vào lúc chín giờ sáng?" "Tiểu thư Arabella Blydon, thưa ngài." John choáng váng quay người.
"Ai?" "Tôi tin là tôi đã nói Tiểu thư -" "Tôi biết ông đã nói gì." John ngắt lời, sự bình tĩnh của anh đang cạn kiệt bởi việc bị đánh thức không mong đợi. "Cô ta làm cái quái gì ở đây?" "Tôi chắc chắn là mình không biết, thưa ngài, nhưng cô ấy muốn tìm gặp ngài." John thở dài, tự hỏi khi nào Buxton mới nhận ra không phải mọi câu hỏi đều cần phải trả lời.
Anh lại thở dài. Anh không nghi ngờ gì người quản gia của mình biết lúc nào John đang đặt ra một câu hỏi tu từ. "Tôi cho là mình phải mặc quần áo," cuối cùng anh cũng lên tiếng. "Tôi cũng nghĩ vậy, thưa ngài. Tôi đã tự ý thông báo với Wheatley rằng ngài cho gọi anh ta." John quay đi và bước tới phòng thay đồ.
Cũng như Buxton, người hầu riêng cũng đến với ngôi nhà, và John phải thừa nhận rằng cũng không khó khăn lắm để làm quen với sự sang trọng. Không lâu sau, anh đã có thể mặc chiếc quần ống túm màu bánh quy phù hợp, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cùng chiếc áo khoác xanh hải quân. Anh cố tình bỏ qua cà vạt.
Nếu Tiểu thư Arabella yêu cầu một chiếc cà vạt, cô không nên đánh thức anh vào lúc chín giờ sáng. Anh vẩy nước lên mặt sau đó luồn những ngón tay ướt qua mái tóc ngang bướng của mình, cố gắng để không có bộ-dạng-ngái-ngủ. "Chết tiệt," anh lẩm bẩm. Anh nhìn vẫn như đang ngái ngủ.
Quái quỷ, ai thèm quan tâm? Anh bước xuống cầu thang. Buxton chặn anh trên chiếu nghỉ. "Lady Arabella đang chờ ngài trong phòng khách màu xanh lá cây, thưa ngài." John hít một hơi, cố gắng không để lộ sự bực tức của mình. "Và nó là cái nào hả, Buxton?" Người quản gia tặng anh một nụ cười và chỉ tay.
"Ngay đó, thưa ngài." John đi theo cái chỉ tay của Buxton và bước vào phòng, để cửa mở. Belle đang đứng gần một chiếc ghế màu xanh, ngắm nghía một chiếc bình được vẽ hoa văn. Cô trông cực kỳ quyến rũ và tỉnh táo đến chết tiệt trong chiếc váy màu hồng của mình. "Thật là một sự bất ngờ." anh lên tiếng.
Belle nhìn lên dưới âm thanh trầm khàn của giọng anh. "Ồ, xin chào, ngài Blackwood." Cô liếc nhẹ lên mái tóc rối bù của anh. "Tôi hy vọng mình không đánh thức ngài." "Không hề." anh nói dối. "Tôi nghĩ là có lẽ chúng ta có khởi đầu không mấy thuận lợi khi chúng ta gặp nhau." Anh không nói gì.
Cô hít sâu một hơi và tiếp tục. "Đúng vậy. À, tôi nghĩ tôi nên chào mừng anh đến nơi này. Tôi mang đến cho anh vài thứ cho bữa sáng. Tôi hy vọng anh thích bánh nướng." John tặng cô một nụ cười rộng. "Tôi yêu bánh nướng. Và vừa đúng lúc cho bữa sáng." Belle cau màu trước tông giọng thích thú của anh.
Cô đã đánh thức anh. "Có thêm ít mứt đi kèm đó." Cô ngồi xuống, tự hỏi điều gì trên trái đất đã thúc giục cô đến đây vào lúc sớm sủa thế này. John gọi trà và cà phê, sau đó ngồi đối diện cô. Anh liếc quanh phòng. "Tôi thấy là cô không có người đi kèm." "À, không, tôi có mang theo một người hầu, nhưng cô ấy đã rời đi để thăm thú xung quanh rồi.
Tôi lẽ ra định đưa Emma đi cùng, nhưng chị ấy chưa dậy. Hơi sớm mà, anh biết đấy." "Tôi biết." Belle nuốt nước bọt và tiếp tục. "Thật sự cũng không quan trọng, tôi không nghĩ ngợi lắm. Dù sao thì, đây không phải là London, một trong những nơi mà mỗi cử động là một tin đồn.
Và cũng không phải như thể tôi đang gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Đôi mắt John lướt qua tán thưởng vẻ dứt khoát là nữ tính của cô. "Phải không?" Belle đỏ mặt và ngồi cứng tại chỗ. Cô nhìn thẳng vào mắt anh và trông thấy danh dự, ẩn sau vẻ mỉa mai của anh. "Không, tôi nghĩ là không." cô trả lời kiên quyết.
"Cô không nên tới đây một mình." "Tôi đã nói với anh rồi, tôi không tới đây một mình. Người hầu của - " "Người hầu của cô đang ở trong bếp. Cô đang ở trong phòng này. Một mình. Với tôi." Miệng Belle há ra và đóng lại nhiều lần trước khi cô quyết định lên tiếng. "À... phải, dĩ nhiên... nhưng..." John nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ rằng anh không muốn gì hơn là rướn người lên và hôn lên đôi môi mềm mại đang hết mở ra lại đóng vào trong nỗi kinh ngạc kia.
Anh lắc đầu nhẹ như thể muốn xua đi ý nghĩ đó. Lấy lại kiểm soát đi, John, tiếng thì thầm trong anh cảnh báo. "Tôi xin lỗi," anh nói đột ngột. "Tôi chắc chắn không định khiến cô không thoải mái. Chỉ là hiếm khi một tiểu thư trẻ tự ghé thăm một người đàn ông." Belle mỉm cười nhẹ, bằng cách nào đó lời xin lỗi của anh làm giảm đi sự căng thẳng.
"Tôi hiếm khi là chính mình." John không nghi ngờ điều đó chút nào. Anh liếc nhìn biểu hiện ngang ngạnh của cô và tự hỏi có phải cô cố tình ghé thăm để tra tấn anh. "Bên cạnh đó," Belle nói tiếp, "Tôi không nghĩ là anh sẽ quá khắt khe về những nghi thức xã giao." "Tôi không," anh cho biết.
"Tuy nhiên, hầu hết phụ nữ trẻ, thì có." Một người hầu tới bưng theo trà và cà phê, và Belle nhanh chóng rót. Cô đưa cho anh một tách cà phê và tự phục vụ mình bằng một tách trà, trò chuyện trong một lúc. "Anh lớn lên ở vùng này sao?" "Không." "À, vậy thì, anh lớn lên ở đâu?" "Shropshire." "Thật đáng yêu." John khụt khịt ồn ào và nó cực gần với tiếng càu nhàu.
Belle nhướn mày và tiếp tục. "Tôi đến từ London." "Thật đáng yêu." Belle bĩu môi trước lời nhận xét mỉa mai của anh. "Chúng tôi có một ngôi nhà ở Sussex, tất nhiên, nhưng tôi có xu hướng nghĩ rằng London mới là nhà." John nhặt lên một chiếc bánh nướng và tự mình phết mứt dâu lên.
"Thật khổ cho cô." "Anh không thích London sao?" "Cũng không hẳn." "Ồ." Và cô có thể nói gì khác nữa chứ, Belle tự hỏi. Đúng một phút trôi qua, và cô đau đớn nhận ra cái nhìn suy đoán và thích thú mà John đang hướng về phía cô. "À," cuối cùng cô lên tiếng. "Tôi thấy là anh đã không nói dối ngày hôm qua." Lời bình luận thu hút sự chú ý của John và anh ngước nhìn lên.
"Anh thật sự đáng sợ trong những cuộc nói chuyện lịch sự." Anh bật ra một tiếng cười lớn. "Không ai có thể buộc tội cô kém sắc sảo được cả, thưa tiểu thư." Belle cho qua lời bình luận, không hoàn toàn chắc đó có phải là một lời khen hay không. Khi cô nhìn về phía anh, cô nhớ lại cuộc trò chuyện của họ ngày hôm qua.
Ít nhất trong một khoảnh khắc, họ đã tận hưởng sự bầu bạn của nhau. Họ đã cùng thảo luận về Shakespeare, và phải, thậm chí còn trêu chọc nhau một chút. Anh đã rất khác, hoàn toàn thoải mái. Đó là, cho đến khi anh lại dựng lên hàng rào phòng thủ. Belle có cảm giác rằng có ai đó đã từng làm anh tổn thương sâu sắc trong quá khứ.
Điều đó là không thể, tuy nhiên, dường như cô sẽ cho phép anh sỉ nhục cô nữa. Cô cảm thấy điều gì đó rất đặc biệt trong anh, một điều gì đó tốt đẹp và tỏa sáng và rất rất tốt đẹp. Và có lẽ tất cả những gì anh cần là ai đó nhắc anh nhớ về nó. Cô nhận thấy không có lý do gì để không ném hết sự thận trọng theo gió và cố gắng kết bạn với anh mặc cho những chướng ngại vật anh ném ra trên con đường cô đi.
Khoanh tay lại, cô nói. "Anh có thể cứ việc nói chuyện với cái thái độ ngạo mạn thế nếu muốn, nhưng không có tác dụng đâu." John nhướn mày. "Tốt nhất là anh nên chấp nhận đi." Belle nói rõ ràng. "Anh thích tôi." Quá nhiều cho sự ngỡ ngàng của John, ly cà phê của anh rơi xoảng một tiếng to tướng xuống chiếc đĩa.
"Cô nói gì cơ?" "Anh thích tôi." Belle nghiêng đầu, trông như một chú mèo vừa liếm một chiếc bát đầy kem. "Và làm cách nào cô có thể đi đến kết luận đó được, tôi có thể hỏi không?" "Tôi chỉ nói thế thôi." Lời nói đã trên đầu lưỡi khi anh định hỏi cô có nhận ra rằng anh cũng muốn cô đến tệ hay không.
Liệu cô có thể nói về nó không? Có lẽ. Anh thấy bản thân khá ngạc nhiên bởi sự phản ứng mạnh mẽ của anh với cô. Ngày hôm qua, cô trông cực kỳ đáng yêu khi ngồi dưới gốc cây của anh, nhưng hôm nay, cũng với đôi mắt ngái ngủ của anh, cô trông như một nữ thần. "Anh không cần phải trông quá ấn tượng với sự hiểu biết của tôi đâu." Belle châm biếm.
Một nữ thần với cái miệng sắc sảo. "Cô," John nói mạnh mẽ, "nên bị đánh đòn." "Tôi hy vọng anh không định tìm một chiếc gậy ngay bây giờ. Tôi đã trưởng thành để không còn quá ngây thơ về phía sau của mình nữa đâu." Trời đất, Belle tự hỏi, cô có quá táo bạo không? Cô liếc nhìn gương mặt giận dữ của anh.
Tâm trí phản bội của John quyết định ngay rằng nó sẽ cực cực kỳ thích phía sau của cô, và cơ thể anh còn phản bội nhiều hơn nữa khi nó phản ứng dữ dội với ý nghĩ đó. Suy nghĩ kiểu gì trên đời vậy? Mày cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà. Tuy nhiên, anh không thể phủ nhận rằng lời nói của cô cũng là sự thật.
Anh hơn cả thích cô. Vậy nên, anh cố hướng cuộc nói chuyện ra khỏi vùng nguy hiểm, anh nói một cách cố ý. "Cô đúng. Tôi không giỏi lắm trong những cuộc trò chuyện lịch sự." Belle gợi ý. Cô mỉm cười duyên dáng và nói. "Tôi sẽ không quá lo lắng đâu. Tôi vẫn còn hy vọng cho anh." "Tôi thật lấy làm nhẹ nhõm." "Hy vọng đó đang giảm đi trong mỗi giây." cô nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
John nhìn lên cô khi anh nhai một miếng bánh nướng. Bằng cách nào đó mà cô có thể kiểm soát để trông vừa ngọt ngào mà vẫn đầy ham muốn cùng lúc chứ. Chúa giúp anh, cô đang phá vỡ bức tường bảo vệ anh đã dựng quanh mình nhiều năm trước. Cô chắc chắn không đáng bị đối xử như cái cách anh vừa trưng ra.
Anh nuốt thức ăn, chậm rãi và cố ý lau miệng bằng một chiếc khăn ăn, đứng dậy và nắm lấy tay cô. "Cô sẽ cho phép tôi được bắt đầu lại buổi sáng hôm nay chứ?" anh nói nhã nhặn, nâng tay cô lên môi. "Tôi e là mình đã tỉnh giấc ở phía bên trái giường." Trái tim Belle lộn nhào khi cảm giác đôi môi anh lướt trên những đốt ngón tay cô.
"Tôi mới là người phải xin lỗi. Tôi e là bất kỳ phía giường nào cũng sẽ là sai vào giờ này." John mỉm cười và ngồi trở lại, với tay lấy một chiếc bánh nướng khác. "Ngon thật đấy." anh nhận xét. "Đầu bếp của chúng tôi đến từ Scotland." "Đầu bếp của chúng tôi?" "Không, tôi sẽ quay lại London khi cha mẹ tôi trở về từ Ý.
Nhưng tôi phải thừa nhận là Westonbirt đang bắt đầu có cảm giác như là nhà vậy." John gật đầu và đặt chiếc bánh đang ăn dở của mình lên đĩa. "Cô đã từng đến Scotland chưa?" "Chưa. Còn anh?" "Chưa." Khoảnh khắc im lặng và rồi John lên tiếng. "Tôi đang làm gì vậy?" "Anh đang làm gì cái gì?" Belle hỏi với sự bối rối.
"Trò chuyện lịch sự ấy. Tôi đang cực kỳ, cực kỳ cố gắng trong vài phút cuối." Anh nở nụ cười trẻ con của mình. Belle không thể giữ lại tiếng cười rúc rích đang dâng lên trong cổ họng. "Ồ, anh đang thực hiện một bước tiến tuyệt vời đấy!" "Tôi sẽ đủ sẵn sàng cho mùa lễ hội sắp tới ở London." Anh nhét miếng bánh nướng cuối cùng vào miệng.
Belle nghiêng người về phía trước một cách hào hứng. "Anh định sẽ đến thành phố trong mùa lễ hội tới à?" Ý nghĩ đó khiến cô vui mừng. Cô đang bắt đầu cảm thấy buồn chán với vòng xoay của xã hội, và John chắc chắn sẽ khiến mọi thứ sống động hẳn lên. Bên cạnh đó, cô nghĩ về việc nhảy trong vòng tay anh thật kích thích.
Một dòng điện chạy dọc sống lưng cô chỉ với ý nghĩ rằng anh đang ở rất gần, và cô đỏ mặt. John nhận thấy sắc hồng trên má cô và cực kỳ tò mò về những suy nghĩ tai tiếng gì khiến cô đỏ mặt sau khi cô đã dày mặt đến nhà anh vào lúc chín giờ sáng. Anh không định gây rắc rối cho cô bằng một câu hỏi, tuy nhiên, và do vậy, anh chỉ nói.
"Không, tôi không hút xì gà." Belle ngồi lại, ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của anh. "Vậy thì, không có vấn đề gì." cô cố gắng pha trò. "Một nửa phòng vũ hội không hút xì gà. Điều đơn giản nhất là được mời mỗi đêm và không bao giờ phải trả tiền cho bữa ăn của mình." "Tôi không phải kiểu người hội hè mỗi tối." "Không, tôi không nghĩ anh là kiểu người đó.
Tôi cũng vậy, chỉ khi bị bắt buộc." "Thật á? Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ là hoa khôi của phòng vũ hội, tha thứ cho sự chơi chữ của tôi."[2] Belle mỉm cười gượng gạo. "Tôi sẽ không khiếm tốn và nói rằng tôi không thích thú khi được xã hội chú ý - " John cười khúc khích trước sự lựa chọn từ ngữ cẩn thận của cô.
"Nhưng tôi phải thừa nhận, tôi ngày càng mệt mỏi với những mùa lễ hội." "Vậy sao?" "Phải. Nhưng tôi cho là mình sẽ phải quay lại vào năm tới." "Tại sao phải đi nếu như cô thấy nó quá buồn tẻ?" Cô nhăn mặt. "Sau tất cả thì, là để kiếm một người chồng chứ sao." "À," là tất cả những gì John nói.
"Nó không dễ như anh nghĩ đâu." "Tôi không thể tưởng tượng được việc kiếm một người chồng sẽ đặc biệt khó khăn với cô, Tiểu thư Arabella. Cô phải biết rằng cô cực kỳ xinh đẹp chứ." Belle đỏ mặt vui vẻ trước lời khen ngợi của anh. "Tôi có vài lời cầu hôn, nhưng không cái nào thích hợp." "Không đủ tiền à?" Đó là lúc Belle đỏ mặt, bởi kinh ngạc.
"Tôi thấy bị sỉ nhục đấy, thưa ngài Blackwood." "Tôi xin lỗi, tôi nghĩ chỉ vì vật chất thôi mà." Belle phải thừa nhận rằng đối với nhiều phụ nữ, đó chỉ vì vật chất, và cô chấp nhận lời xin lỗi của anh với cái gật đầu ngắn gọn. "Một vài quý ông thông báo với tôi rằng họ sẽ bỏ qua cái kiểu nữ học giả kinh khủng của tôi xét trên ngoại hình và số tài sản tôi sở hữu." "Tôi lại thấy cái kiểu nữ học giả của cô khá hấp dẫn." Belle thở dài hạnh phúc.
"Thật tuyệt khi nghe ai đó - một người đàn ông - nói thế." John nhún vai. "Tôi thấy thật ngớ ngẩn khi muốn một phụ nữ không thể nói chuyện gì hơn một con cừu." Belle nghiêng người về phía trước, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch. "Thật không? Tôi đã nghĩ là anh sẽ muốn một phụ nữ như vậy, xét đến việc anh đã khó khăn thế nào trong những cuộc trò chuyện lịch sự." "Chuẩn rồi, thưa tiểu thư.
Tôi nhường cô lượt này." Belle cảm thấy hài lòng một cách ngớ ngẩn và đột nhiên rất rất vui vì cô đã mạo hiểm ra ngoài sáng hôm đó. "Thay vào đó tôi sẽ cho đó là một lời tán dương." "Nó có ý thật sự là vậy." John đưa tay về phía chiếc đĩa và nhấc miếng bánh nướng cuối cùng lên.
"Cô không ăn chiếc nào sao? Tôi sẽ chén toàn bộ nếu cô không can thiệp sớm đấy." "À, tôi thật sự đã ăn bữa sáng rồi nhưng..." Belle nhìn chiếc bánh quá-ngon-lành. "Tôi cho rằng một chiếc thì cũng không hại gì." "Tốt, tôi không có nhiều kiên nhẫn dành cho phụ nữ cố gắng ăn như thỏ." "Không, anh thích cừu, tôi hiểu mà." "Lại đúng rồi, thưa tiểu thư." John liếc nhìn cửa sổ.
"Những con ngựa của cô ngoài đó à?" Belle nhìn theo ánh mắt của anh và rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. "Vâng, con bên trái là Amber, ngựa của tôi. Tôi không thấy chuồng ngựa, vì vậy tôi chỉ cột nó vào gốc cây. Nó có vẻ thích thế." John đứng lên khi Belle đứng, và giờ anh cũng bước tới tham gia cùng cô ở phía cửa sổ.
"Chuồng ngựa ở phía sau." Belle nhận thức sâu sắc về sự gần gũi của anh, mùi hương nam tính của anh. Hơi thở dường như rời khỏi cơ thể cô, và lần đầu tiên trong buổi sáng hôm đó, cô cảm thấy không biết phải nói gì. Trong khi anh đang quan sát ngựa của cô, cô liếc nhìn nhanh dáng vẻ của anh.
Anh có một chiếc mũi thẳng, mũi quý tộc, và một chiếc cằm mạnh mẽ. Môi anh đơn giản là đẹp, đầy đặn và gợi cảm. Cô nuốt xuống khó nhọc và buộc mình phải di chuyển ánh mắt đến đôi mắt anh. Chúng có vẻ ảm đạm. Belle thấy bản thân tuyệt vọng muốn rằng mình có thể xóa đi những nỗi đau và sự cô đơn cô trông thấy trong đó.
Đột nhiên, John quay lại và bắt gặp Belle đang nhìn anh. Đôi mắt anh khóa lại với mắt cô, và một khoảnh khắc anh bỏ rơi sự phòng thủ, cho phép cô nhìn vào linh hồn anh. Và rồi, anh mỉm cười, phá vỡ mối liên kết, và bỏ đi. "Nó là một con ngựa đáng yêu," anh nói. Mất vài phút Belle mới có thể thở lại.
"Phải, tôi có nó trong nhiều năm rồi." "Tôi không nghĩ là nó được tập luyện nhiều ở London." "Không." Và tại sao giờ họ lại đang nói chuyện thẳng thắn như vậy, Belle muốn biết. Tại sao anh lại muốn tránh xa cô? Cô không nghĩ cô có thể chịu đựng được việc ở cùng anh thêm một phút nào nếu họ chỉ có thể nói chuyện tẻ nhạt vậy và, Chúa ơi, một cuộc trò chuyện lịch sự.
"Tôi tốt hơn nên đi." cô đột ngột nói. "Muộn rồi." John cười khúc khích với điều đó. Mới có mười giờ sáng. Trong sự vội vã sửa soạn để rời đi, Belle không nghe thấy sự vui vẻ của anh. "Anh có thể giữ cái giỏ." cô nói. "Dù sao thì, đó là một món quà, cùng với tất cả đồ ăn." "Tôi sẽ luôn trân trọng nó." Anh kéo chuông để gọi người hầu của Bella dưới bếp.
Belle mỉm cười và rồi với sự ngạc nhiên kinh khủng, cô cảm thấy một giọt nước mắt đang chực trào lên trong mắt cô. "Cảm ơn sự bầu bạn của anh. Tôi đã có một buổi sáng thú vị." "Và tôi cũng vậy." John hộ tống cô đến sảnh trước. Cô mỉm cười trước khi quay lưng lại với anh, đánh thẳng vào linh hồn anh và gửi một làn sóng ham muốn mới chạy dọc cơ thể.
"Tiểu thư Arabella," anh khàn giọng nói. Cô quay lại, bận rộn kéo lại chiếc áo choàng. "Có chuyện gì sao?" "Không phải điều khôn ngoan đối với cô để giữ sự bầu bạn của tôi đâu." "Ý anh là gì?" "Đừng đến đây nữa." "Nhưng anh vừa mới nói -" "Tôi nói đừng đến nữa.
Ít nhất là không phải đến một mình." Cô chớp mắt. "Đừng có ngốc thế. Anh nói như người hùng trong tiểu thuyết gothic ấy." "Tôi không phải người hùng." anh buồn rầu nói. "Tốt hơn là cô nên nhớ điều đó." "Đừng có trêu chọc tôi." Giọng cô không chắc chắn. "Tôi không đùa, thưa tiểu thư." Anh nhắm mắt, và trong một giây có sự đau đớn thuần khiết dâng lên trong anh.
"Có rất nhiều mối nguy hiểm trên thế giới này mà cô không biết được. Về những điều mà cô không bao giờ nên biết." anh nói thêm gay gắt. Người hầu bước đến sảnh. "Tôi tốt nhất là nên rời đi." Belle nói nhanh, hoàn toàn mất bình tĩnh. "Phải."... Cô quay người và bỏ chạy xuống cầu thang tới chỗ con ngựa của mình.
Cô nhanh chóng leo lên nó và vội vã hướng về phía đường cái, ý thức sâu sắc về đôi mắt John vẫn gắn chặt sau lưng mình. Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Nếu Belle có bị hấp dẫn bởi người hàng xóm mới của cô trước đây, thì giờ cô đang cực kỳ tò mò. Tâm trạng anh xoay chuyển như gió.
Cô không hiểu làm cách nào anh ta có thể trêu chọc cô quá ngọt ngào lúc trước và trở nên u ám và lãnh đạm ngay lúc sau. Và cô không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng anh cần cô. Anh cần một ai đó, rõ ràng là vậy. Ai đó có thể xóa đi nỗi đau hiển hiện trong mắt khi anh nghĩ không có ai trông thấy.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)