Chương 1.2
àng có thể nói không sao?
Không, nào không thể, cũng không được, nàng có thể tưởng tưởng ra những chuyện xấu xa mà nữ nhân này sẽ làm để bức nàng, kết quả là, nàng vẫn phải khuất phục, nếu đã là như thế, chi bằng nàng đáp ứng nàng ta trước, ít nhất trong thời gian nàng đi trộm bí phương, nữ nhân này tạm thời sẽ đối xử tốt với đệ muội.
Một khi đã hiểu rõ, nàng không hề làm bộ giãy dụa, khuôn mặt làm bộ kính cẩn nghe theo, lời nói ôn thuần, vô hại cùng với chân thành tươi cười:
“Vâng, nương”
Trong lòng nàng, lại một lần nữa mắng nữ nhân này thứ một ngàn linh một, con hồ ly linh xấu xa!
o O o
Phòng thượng, một cỗ không khí trầm úc, giống như ngàn cân trọng thạch đặt trên ngực mỗi người.
Mọi người bao vây quanh kẻ đang quỳ trên mặt đất, có người khinh thường, có người phẫn nộ, nhưng phần lớn đều là lắc đầu thở dài.
Còn nam tử đang quỳ trên mặt đất, run rẩy như gió thu lá rụng, vì biết chính mình sắp phải chịu hình phạt riêng mà sợ đến xanh cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thiếu gia tha mạng a, tiểu nhân lần sau không dám nữa, thiếu gia tha mạng!”
Nam tử không ngừng dập đầu xin tha thứ, mỗi lần dập đầu, trán liền đập mạnh xuống sàn, trải qua nhiều lần như vậy, cái trán đã bắt đầu chảy máu. Mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, cho dù tâm sinh đồng tình, nhưng cũng không dám vì vậy lên tiếng biện hộ cho hắn.
Trộm tửu phường nhưỡng rượu bí phương, ở Khương gia là trọng tội lớn nhất.
Ngồi ở ghế trên gian thượng phòng, bọn họ là chủ nhân của Khương gia đại trạch, ba huynh đệ nắm trong tay Như Ý tửu phường.
Ba người đều mang khuôn mặt lãnh đam, không chút biêu tình, nhất là nam tử ngồi ở giữa, gương mặt kiên cường lạnh lùng, dường như là dùng đao điêu tạc ra, không mang theo một tia độ ấm.
Tuỳ ý nam tử dập vỡ đầu, Khương Thế Dung vẫn như cũ mặt không chút thay đổi. Nam tử kia là cấp dưới của hắn, đã ở Như Ý tửu phường làm trâu làm ngựa hơn mười năm, trong mắt hắn biểu lộ, chính là cực độ lạnh lùng.
Đối với kẻ phản bội, hắn tuyệt không lưu tình.
Trần Tam thân là Khương gia gia nhân, lại mưu đồ đào trộm nhưỡng rượu bí phương đem bán cho người ngoài, lại càng không thể tha thứ!
“Trần Tam, ngươi như thế nào lại phản bội chúng ta. Uổng công chúng ta đối đãi ngươi như người nhà.” Hảo tính tình nhị thiếu gia Khương Thế Hoài phẫn nộ chất vấn.
“Theo như tửu phường quy định, lấy trộm nhưỡng rượu bí phương, phải chặt lấy hai tay trừng phạt” Tam thiếu gia Khương Thế Quảng, so với nhị ca nhã nhặn, liền có vẻ tục tằng dũng cảm, có chuyện nói thẳng.
Bọn họ tuy rằng trong lòng có tức giận, nhưng nhất thời nhớ đến Trần Tam ở Khương gia hơn mười năm, trong lòng có chút không đành lòng.
Khương Thế Quảng phát tay vịn ghế dựa. “Khương gia chúng ta đối đãi ngươi không tệ, cấp cho ngươi ngân lượng cũng không ít, ăn uống quần áo cũng không thiếu, vốn là thàng sau, đại ca còn tính tìm giúp cho ngươi con dâu, ngươi lại làm ra cơ sự này, thật làm chúng ta thất vọng!”
Nói hắn phẫn nộ, không bằng nói hắn đau lòng, hắn và nhị ca cùng Trần Tam tuổi tác tương đương, có thể nói từ nhỏ vui đùa cùng một khối lớn lên, thật sự không thể tin được, Trần Tam lại làm ra chuyện phản bội bọn họ.
“Ta sai lầm rồi! Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia! Trần tam nhâté thời bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể hồ đồ làm sai, thỉnh khai ân, tha Trần Tam, ta… Ta lần sau cũng không dám nữa!”
Hắn nói xong lại tiếp tục dập đầu, khiến cho mọi người không khỏi cho tâm không đành lòng.
Trần Tam mặc dù đáng giận, nhưng dù sao cũng là lần đầu phạm lỗi, nhị ca, ngươi cảm thấy sao?” Khương Thế Quảng nhìn về phía nhị ca, trong mắt truyền đến không đành lòng.
Khương Thế Hoài hiểu được tâm tình tiểu đệ, cùng với việc một khối lớn lên cùng Trần Tam, hắn cũng có chút mềm lòng.
“Hắn ở Khương gia chúng ta, mười năm cũng không phạm cái gì sai, cho dù không có công lao cũng có khổ lao…” Lời này, kỳ thật là cố ý nói cho người nào đó nghe, hai huynh đệ nhìn về phía đại ca khuôn mặt thuỷ chung lãnh đạm, không nói một câu nào.
Đại ca bọn họ Khương Thế Dung, nghiễm nhiên phụ thân bình thương uy nghiêm, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đối với đại ca vừa kính lại vừa sợ, sự việc lần này, muốn nói tới người phẫn nộ nhất, phải nói tới đại ca, bởi vì hắn hận nhất người khác phản bội hắn.
Hai huynh đệ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là giao cho nhị ca mở miệng, nói không chừng còn có cơ hội.
“Khụ…đại ca, trộm nhưỡng rượu bí phương tuy rằng rất đáng giận, nhưng dù sao bí phương kia cũng là giả, mà Trần Tam dù sao cũng ở trong phủ hơn mười năm, có lẽ là do nhất thời hồ đồ…”
“Nhất thời hồ đồ?”
Ánh mắt sắc bến nguy hiểm hướng Lão Nhị tảo đến, làm cho hắn không khỏi căng thẳng da đầu.
“Ách… ta nghĩ, hắn là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cho nên…”
“Mười năm ân trọng nghĩa tình, nhưng lại đánh không lại nhất thời quỷ mê, tâm hồn?” Bạc môi dật ra một tia lãnh trào, làm cho người ta không nhịn được run lên.
Khương Thế Hoài cuối cùng nói lại không được, trong lòng hiểu được, nếu nói gì thêm nữa, chính mình cũng sẽ gặp tai ương.
Hắn cùng tam đẹ phi thường hiểu được Đại ca đã phải chịu biết bao đau khổ, một bên muốn nuôi nấng bọn họ tuổi nhỏ, còn một bên làm việc cực nhọc, thật vất vả mười năm trôi qua, Như Ý tửu phường sở dĩ có gia nghiệp hiển hách như ngày hôm nay, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Làm nghề rượu mọi người dều biết, mặc kệ là rượu trắng, rượu vàng hay rượu đế, mỗi vị chủ nhân tửu phường đều phải có trong tay nhưỡng bí phương, cần phải làm sao cho rượu nhà mình chưng cất ra ở sắc, hương, vị đều phải khác biệt sao với nhà khác.
Như Ý tửu phường nhưỡng rượu bí phương do Khương gia năm giữ, nay chẳng những độc bá thiên hạ, hắn còn có được những rượu sư (người chế rượu) đến từ nam bắc khắp nơi hảo hán, không những tay nghề chưng cất rượu cao, lại khăng khăng một mực trung thành với hắn.
Như Ý tửu phường nổi tiếng đại giang nam bắc, hăng năm tại lễ mừng thượng của triều đình còn được khâm điểm vì ngự rượu vinh quang, cũng không phait ngẫu nhiên! Tất cả là dựa vào Khương Thế Dung quyết đoán cùng thủ đoạn quả quyết.
Đối đãi với kẻ dưới, hắn thưởng phạt phân minh, dưới sự dẫn dắt của hắn, từng kẻ hạ nhân chẳng những chính mình ấm no, mà toàn gia đình cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, những ngày lễ tết vui mưng, hắn đều cho rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh.
Thế nhưng, đối với những kẻ đã hản bội lại hắn, hắn tất nhiên cũng không chút lưu tình nào, lãh khốc tới cùng, bởi vậy được cái danh là Tửu Vương.
Nhưỡng rượu bí phương, là Như Ý tửu phường bảo tang, một khi bị đã bị trộm đi, Như Ý tửu phương thuần hwong rượu thơm ngon dĩ nhiên sẽ không còn là độc nhất vô nhị, đối với tửu phường hcính là đòn trí mạng – - mà nay Trần Tam có ý đồ lấy trộm bán đi nhưỡng rượu bí phương, chẳng khác nào không quan tâm đến sinh tử của Như Ý tửu phường, cũng chính là đem mười năm ân tình cắt đứt.
Chung quy, lão Nhị đánh mất ý định khuyên bảo đại ca trong đầu, quay sang đối lão Tam lắc đầu.
Khương Thế Dung đôi mắt lạnh lùng quét lại người đang quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin tha thứ.
“Quản thúc.”
“Ở.” Phòng biên, một nam tử trung niên đứng ra, cung kính đáp lại. Hắn chính là đại quản gia của Khương gia, từu khi lão gia hu nhân còn sống, hắn đã ở tại Khương gia.
Khương Thế Dung đứng lên dời đi, lạnh lùng mệnh lệnh:”Chặt đứt hai tay hắn, đuổi ra khỏi đại môn.”
Trần Tam nghe xong, cơ hồ muốn ngất, khuôn mặt sớm đã bị doạ trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống.
“Người đâu, đem hắn ra ngoài đi.” Quản thúc vung tay lên, chỉ thị các thuộc hạ khác.
Đoàn người lập tức tiến đến, đem Trần Tam trói chặt, đem sang phòng bên cạnh, bên kia bỗng truyền đến âm thanh khóc thét, kêu khóc thảm thiết, khiến cho Khương gia trên dưới rơi vào một khoảng không khí lãnh trầm, mọi người đèu lâm vào cảnh lông tơ thẳng dựng.
Đây là Khương Thế Dung thủ đoạn tác phong mạnh mẽ, cũng là lí do vì sao hắn có thể hùng bá đại giang nam bắc, được đến đại danh Tửu Vương.
Muốn làm ra thuần hương hảo tửu, ngoài việc có nước tốt, chỗ chưng cất tốt, có một nhưỡng rượu sư tốt, còn cần có nhưỡng rượu bí phương ghi lại quá trình ủ rượu phức tạp dài dòng, thời gian dài ngắn, cùng với phân lượng nhiều ít khác nhau, cùng với thể chế cất rượu mà người khác không biết.
Một thể chế cất rượu tốt, khi nào phóng? Phóng bao nhiêu? Trình tự như thế nào? Đều có quy định nhất định về tỉ lệ, chỉ cần sai sót một chút, rượu làm ra có thể thất bại trong gang tấc.(edit đoạn nhiều rượu này ta say mất thôi)
Đối với Trần Tam truyệt không lưu tình, cũng chính là muốn nói cho mọi người biết, những kẻ vọng tưởng đào trộm nhưỡng rượu bí phương chính là phải nhận kết cục đó, mặc dù có bao nhiêu ân tinh, hậu quả của phản bội, chính là tuyệt tình.:panda61::panda82:
* * *
barbie96
12-04-2011, 04:11 PM
thanks bạn!! truyện hay lém!!:panda36::panda36::panda36:
* * *
minnamin
12-04-2011, 09:00 PM
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan