Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 - Ngày 22 Tháng 6
D
ó là một giờ ngớ ngẩn để gọi điện thoại, nhưng thời gian càng ngớ ngẩn, khả năng có người ở nhà càng lớn. Dù mặt trời hầu như vẫn chưa chiếu sáng mặt có vẻ như Martin Churchwarry đã thức dậy vài tiếng đồng hồ rồi.
- Ông Churchwarry, tôi rất vui được nói chuyện với ông. Tôi là Simon Watson, ông đã gửi cho tôi một cuốn sách.
- Ôi, cậu Watson, tôi rất vui khi biết nó đã đến chỗ cậu nguyên vẹn. - Ông ấy có vẻ thích thú, gần như là nghe rõ cả tiếng thở - Khá là tuyệt vời, phải không? Chỉ tiếc là tôi không thể giữ nó, Marie sẽ giết tôi nếu tôi mang về nhà một thứ linh tinh khác nữa.
- Chắc chắn rồi, - Tôi nói một cách mất kiểm soát. Sau một lát tạm dừng, tôi tiếp tục - tôi nghĩ là tôi hiểu được vấn đề.
- Đó là rủi ro nghề nghiệp của người bán sách. Cậu càng làm việc lâu, ranh giới giữa công việc và gia đình ngày càng trở nên mờ đi. Ôi, hãy thành thật nào. Chẳng còn lại một ranh giới nào, và bà vợ Marie của tôi sẽ không tha thứ cho tôi vì chiếm thêm bất kỳ không gian nào cho những cuốn sách tôi không thể bán mà chỉ có thiện cảm.
- Tôi hiểu.
- Nhưng cậu không gọi để hỏi về vợ tôi. Tôi cho là cậu có điều muốn hỏi.
- Vâng. Cụ thể là ông kiếm được cuốn sách ở đâu và tại sao ông lại gửi nó cho tôi?
- Tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi. Tôi đã nói là tôi chuyên về những cuốn sách cổ rồi phải không? Thực ra thì tôi hơi giống một thợ săn sách. Tôi săn tìm những cuốn sách đặc biệt cho khách hàng. Cuốn sách của anh là một trong rất nhiều cuốn ở các chương trình đấu giá. Tôi có mặt ở đó không phải vì riêng cuốn sách này, mà vì một ấn bản thú vị của cuốn Moby-Dick, một khách hàng của tôi bị ám ảnh với nó. - Có một sự khoe khoang dễ chịu trong giọng nói của ông ấy và tôi thấy mình đang hình dung ra một người tinh nghịch - Có một ấn bản của Lakeside Press năm 1930 trong một mớ mà tôi không thể bỏ qua. Tôi đủ may mắn để thắng thầu, nhưng kết cục là có được hai mươi cuốn lẻ khác, chẳng có gì ấn tượng cả, nhưng là những thứ có thể bán được - của Dickens, Woolf nào đó - Và rồi có cả cuốn sách của cậu.
Cuốn sách của tôi. Tôi vẫn chưa nghĩ về nó theo cách đó, dù tôi cảm thấy cái bìa da của nó thật dễ chịu trong tay tôi, đúng vậy.
- Tài sản của ai?
- Một công ty quản lý tổ chức sự kiện này. Tôi đã cố gắng hỏi họ về cuốn sách, nhưng họ không sẵn lòng giúp đỡ. Nếu cái gì đó không có nguồn gốc, thường thì họ sẽ ít quan tâm, và cái mớ đó là một phần của một chiếc túi tạp nham, có nhiều sách hơn là chất lượng. Nó thuộc về một người tên là John Vermillion.
Cái tên này thật xa lạ. Tôi biết rất ít về gia đình mình. Ông bà nội đã mất trước khi tôi được sinh ra, và mẹ cũng không kể nhiều cho tôi về họ.
- Tại sao ông lại gửi nó cho tôi chứ không phải là gia đình ông ta?
- Cái tên Verona Bonn nghe thật tuyệt. Một nửa sức hấp dẫn của những cuốn sách cổ là những dấu hiệu của sự sống mà chúng có được, cách cái tên được viết dường như ám chỉ sự sở hữu. Nó quá thú vị nên không thể bị phá hủy hay để bị mối mọt, tuy nhiên tôi không thể giữ nó. Vì vậy tôi đã nghiên cứu cái tên này. Một người nhảy từ trên bệ cao xuống để lặn trong rạp xiếc - thật phi thường. Tôi thấy một cáo phó, cái này đã dẫn tôi tới mẹ cậu và tiếp theo là đến cậu.
- Tôi nghi ngờ không biết đó có phải là cuốn sách của bà tôi không. Vì tôi nghe nói, bà sống nay đây mai đó.
- Chà, có thể là của một thành viên khác trong gia đình? Hoặc có thể là của một người hâm mộ bà cậu, mọi người thực sự thích một câu chuyện hay.
Vâng, một câu chuyện. Tất nhiên chúng tôi là một câu chuyện hay. Tôi bị trượt tay và đột nhiên cốc cà phê rơi xuống sàn, đổ nước ở chỗ vải sơn lót sàn nhà bị nứt. Tôi chộp lấy một chiếc khăn giấy để lau sạch và làm đổ hộp đựng đường. Cảm giác tồi tệ xưa cũ xuất hiện ở giữa ngực tôi. Một người mẹ gieo mình xuống nước, một người bố chết vì đau buồn, và một chàng trai trẻ phải tự mình nuôi em gái.
- Ông có thường làm việc này không? Lần tìm các gia đình của những người đã từng sở hữu cuốn sách của ông ấy?
- Nhiều hơn là cậu nghĩ, cậu Watson - Simon. Tôi có thể gọi cậu là Simon được không?
Máu từ dưới gan bàn chân tôi trào ra, đó là một sự rực rỡ màu đỏ tối hòa lẫn với cà phê và đường. Chắc hẳn tôi đã giẫm lên một mảnh cốc vỡ.
- Nếu ông muốn.
- Tuyệt vời. Mới năm ngoái tôi tình cờ thấy cuốn Quý bà vùng Hồ của Scott thật thú vị. Nó có một bìa vải độn và chạm nổi rất đẹp. Bên trong có một bông hoa violet được ép chặt đã bốn mươi năm tuổi. Một chút phép màu. Chủ nhân của nó, Rebecca Willoughby, đã viết tên mình trển bìa lót. Tất nhiên là Rebecca đã mất, nhưng tôi đã cố gắng tìm được cháu gái của bà ấy, cô gái rất vui khi nhận được một cuốn sách mà bác của cô ấy coi như một kho báu từ hồi còn nhỏ. Cô ấy nói việc này giống như cô ấy được gặp lại bác mình. Tôi hy vọng sẽ có trải nghiệm tương tự với cuốn sách này. Nó có khuấy động bất cứ điều gì không?
Cuộc trò chuyện đã khơi gợi những ký ức, nhưng không phải là những ký ức dễ chịu.
- Ông đã tìm thấy tôi, vậy ông chắc hẳn phải biết rằng bố mẹ tôi đã chết.
Có một tiếng ho kỳ quặc:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi xin lỗi nếu tôi gây ra bất cứ sự không thoải mái nào.
- Chuyện đó đã lâu rồi. - Tôi thở ra. Cuốn sách thật thú vị, có thể nó liên quan đến một người nào đó quan tâm đến bà tôi.
- Nếu cậu không muốn cuốn sách, tôi cũng sẽ hiểu. Tôi sẽ đề nghị cậu gửi cuốn sách lại cho tôi hơn là bỏ đi, tôi rất vui được trả phí vận chuyển. Nó là một cuốn sách đẹp và rất cổ. Tôi cho là tôi có thể thuyết phục Marie cho tôi giữ thêm một cuốn nữa.
Ý nghĩ về việc vứt bỏ cái gì đó đã tồn tại quá lâu thật khó chịu.
- Không, tôi sẽ giữ nó. Và tôi hoàn toàn có khả năng giữ nó an toàn. Đúng là kỳ lạ, ông đã gửi nó tới đúng người. Tôi là một thủ thư. Tôi làm công việc lưu trữ.
- Vô cùng thích hợp. - Churchwarry cười lớn. Có một ánh sáng nhỏ bé lắng xuống trong xương ức tôi.
Ông ấy xin tôi một đặc ân, thật nhẹ nhàng, như thể ông ấy đoán là tôi sẽ từ chối.
- Cậu có thể cho tôi biết nếu cậu tìm ra tại sao tên của bà cậu lại có trong cuốn sách đó không? Tất nhiên là điều đó không quan trọng, chỉ là tôi muốn biết lịch sử cuốn sách của tôi. Đó là một thói quen thôi.
Tôi sẽ tìm hiểu chuyện này, không phải vì ông ấy đã hỏi, mà vì tôi nên làm vậy. Có quá nhiều điều trong gia đình tôi đã bị mất mát theo làn sương mù thời gian và quên lãng.
- Tôi sẽ làm như vậy. - Tôi quả quyết trước khi gác máy.
Tôi có cảm giác bàn tay mình thật to lớn và vụng về. Tôi dán một miếng keo dán vết thương vào chân, xỏ giày, và ngắm nhìn mặt trời leo lên trên mặt nước. Tôi không lau bãi cà phê hay đường. Để sau. Đã một giờ trôi qua từ khi tôi gác máy cuộc nói chuyện bất ổn với ông Churchwarry. Tôi chẳng thể biết được tôi đã làm gì với nó.
Để khép cánh cửa cần phải giật thật mạnh, bất ngờ thành đóng cửa, tác dụng phụ khác của một ngôi nhà đang cũ kỹ dần và một mảnh đất đang trôi mất dần. Tôi sẽ phải treo lại cánh cửa. Frank có thể giúp bằng một cái máy tiện. Tôi thả cuốn sách xuống cạnh ghế lái, rồi nhăn mặt. Đối xử tồi tệ với một cái gì đó cổ lỗ như thế này quả là một tội ác.
Chuyến xe đến thư viện Grainger đi qua Napawset, qua vùng lịch sử ba-khối-nhà, nơi tất cả những ngôi nhà đều từ thời họ Williams - những ngôi nhà kiểu thuộc địa được những người anh em đã chia tách thành phố xây dựng - rồi vòng qua con đường cảng, ngang qua bến du thuyền và những chiếc thuyền bằng sợi thủy tinh mà Frank ghét cay ghét đắng, vòng qua bến cảng và nhà của thuyền trưởng mà du khách cho là quyến rũ. Bến cảng đầy những xe ô tô xếp thành hàng chờ phà đến Connecticut, và con thuyền to, hai hàm lớn mở ra, đang nuốt chửng những chiếc xe mui kín và xe thể thao. Con đường cảng leo lên một ngọn đồi có một tu viện toạ lạc ở trên đỉnh, rồi đâm xuống, đi theo vùng đất ngập mặn trước khi hướng thẳng đến trung tâm hòn đảo và một dải đất bằng phảng, ở giữa là Grainger.
Leslie và Christina ở quầy lưu hành xác nhận rằng tôi đến muộn. Chẳng ai đến vào đầu giờ sáng và nhóm đọc của bọn trẻ phải đến 10 giờ mới bắt đầu, nhưng sự xấu xa của việc đến muộn vẫn hiện hữu khi tôi bước qua phòng giám đốc tới bàn mình ở khu vực tra cứu. Tôi nghe thấy tiếng thịch trống rỗng của gót giày Janice Kupferman đang sải bước ttong văn phòng cô ấy. Đúng, cô ấy đã thấy tôi.
Tôi thường có cảm giác như trở về nhà khi trượt vào ghế ngồi, nhưng hôm nay tôi thấy thật bồn chồn. Tôi đặt cuốn sách lên bàn và nhìn chằm chằm vào nó. Tôi nên bắt đầu với những ứng dụng tài trợ, hay dòng yêu cầu mua bán liên miên không tránh khỏi bị từ chối. Sau một vài cố gắng với bản báo cáo nhu cầu cập nhật catalog và danh mục đọc điện tử, tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào chồng sách tra cứu. Có cảm giác thư viện Grainger đang bị nấm mốc và trong trạng thái hư nát.
Tài liệu quan trọng nhất của thư viện là những lưu trữ lịch sử về nghề săn cá voi. Dù Napawset chưa bao giờ chứng kiến một việc săn cá voi thực sự nào, song Philip Grainger, người sáng lập thư viện, đã bị ám ảnh với ý tưởng đó. Khi qua đời, ông ấy đã để lại chúc thư trao toàn bộ bộ sưu tập tài liệu về cá voi và đảo Long cho thư viện. Hồ sơ vận chuyển, đề tài nghiên cứu, biểu đồ hàng hải, giá cả thị trường của dầu và xà phòng cá voi, bản kê khai - khoảng sáu mươi năm thu thập được lưu trữ trong những căn phòng lớn không cửa sổ ở tầng hai. Đó là dự án yêu thích của Janice và là nguồn gốc ngân quỹ của chúng tôi, dù hầu hết chúng tôi sẽ không thấy phiền nếu thấy nó ra đi.
Alice McAvoy đang bổ sung thêm sách lên giá ở cạnh một máy đọc tấm vi phim. Bím tóc đỏ dày của cô ấy như có vẻ thôi miên. Nó không quá đỏ, mà là vàng phớt đỏ. Tôi nhìn nó lắc lư, tính toán nhịp thở của tôi theo bím tóc của cô ấy. Tôi như có thể nghe thấy tiếng rít nhẹ nhàng, gần như biến mất trong âm thanh.
Alice quay về phía tiếng sột soạt của một bộ đồ bằng vải tuýt đang đi theo hướng tôi. Janice Kupferman đang tới.
- Simon? Tôi có thể gặp anh trong phòng tôi một lát không? - Janice hỏi.
- Tất nhiên rồi.
Phòng của Janice có trần thấp và phù hợp với kiểu kiến trúc có chỗ lắp vòi rồng chữa cháy, khiến tôi vô cùng lạc lõng. Ngồi trong chiếc ghế văn phòng của cô ấy khiến da đầu gối của tôi bị trầy xước.
- Xin lỗi, - cô ấy nói khi nhìn thấy tình cảnh khó chịu của tôi - chẳng bao giờ có thêm tiền cho việc sắm sửa đồ đạc.
- Không sao đâu, tôi quen rồi mà.
- Vâng, tôi cho là vậy. - Một nụ cười mệt mỏi hiện lên trên nét mặt cô ấy - Anh làm việc ở đây bao lâu rồi? Ít nhất là mười năm rồi nhỉ?
- Có thể. Tôi không nhớ nữa.
Cô ấy ngồi đối diện tôi, chiếc bàn thớ gỗ dát mỏng ở giữa chúng tôi.
- Tôi ghét việc này. - Janice nói. Mỗi từ được ngắt quãng bởi một cái lắc đầu khiến cho đôi khuyên tai của cô ấy lúc lắc. Nó có hình con cá heo, được treo bằng đuôi, lấp ló dưới một mái tóc ngắn quá vai màu nâu - Tôi thực sự ghét việc này.
Tôi muốn ngồi lọt thỏm xuống ghế nhưng nó quá chật. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
- Ngân quỹ?
- Năm nay thành phố đã cắt giảm ngân quỹ của chúng ta. Rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng và đấu tranh hết khả năng của mình, nhưng...
- Vắt cổ chày ra nước?
Khi cô ấy gật đầu, bất cứ hy vọng tăng lương nào để sửa chữa vách ngăn đều tan biến.
- Phải có gì đó, một trợ cấp ở nơi nào đó mà chúng ta chưa nhận được.
- Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhưng thực tế là như vậy. - Cô ấy không cần phải nói điều này. Suy thoái kinh tế không khiến người ta quan tâm đến lịch sử nghề săn cá voi - Dù không muốn nhưng tôi cũng phải cho ai đó nghỉ. Đây không phải là chuyện cá nhân. Tôi nói chuyện này với tất cả mọi người, nhưng nếu thành phố không nhúc nhích, người nào đó sẽ phải ra đi.
Người nào đó. Không phải tình cờ mà cô ấy nhắc đến thời gian tôi đã làm việc ở đây. Alice là người duy nhất gần với tôi về thâm niên làm việc và tôi hơn cô ấy ba năm. Alice cũng làm công việc lập trình. Việc lập trình không thể bị thay thế bởi một catalog điện tử cập nhật.
- Tôi hiểu.
- Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ có thể, Simon à. Không có gì chắc chắn cả, song tôi cảm thấy thật không phải khi không để tất cả mọi người biết chuyện gì đang diễn ra.
- Chắc chắn rồi. - Tôi nói. Khi bắt đầu làm việc ở Grainger, tôi nghĩ Janice hơi lên mặt ta đây, nhưng sau nhiều năm quan sát cô ấy, tôi biết rằng, vào cái ngày tôi gặp cô ấy, cô ấy đã gặp phải những vụ cắt giảm, từ chối tài trợ và đang phải khẩn nài. Nếu cô ấy để cho hai nhân viên nữ ở quầy lưu hành đi, cô ấy có thể giữ tôi hay Alice lại, nhưng với vẻ cam chịu, ngay cả cái cách cô ấy vươn người qua bàn như thể để trấn an tôi, cho thấy cô ấy sẽ không sa thải hai người để giữ lại một người. Vách ngăn, bậc thang, sửa chữa nền, mái. Không việc nào trong số này có thể thực hiện được. Tôi cần một cách khác.
- Tôi sẽ cố gắng. - Cô ấy nói khi tôi đứng dậy để ra về - Anh bảo Alice vào nhé?
- Chắc chắn rồi. Cô sẽ có được tiền, Janice. Cô luôn luôn như vậy mà. - Nghe thật giả dối. Cả hai chúng tôi đều biết thế.
Tôi không cần phải nói cho Alice biết. Tường văn phòng của Janice không dày, và mọi thứ cô ấy nghe được đã hiện rõ trên nét mặt cô ấy. Cô ấy nói:
- Em chắc người đó là em.
Tôi cười gượng gạo:
- Anh chắc là không phải ai cả. - Cửa phòng Janice đóng lại với một tiếng cách nặng nề.
Hai cô gái đang ngồi đan lát bên cửa sổ trước. Tiếng rút kim vang lên khắp kho sách. Khu vực tra cứu vẫn tĩnh lặng. Tôi lại một lần nữa cô đơn ở bàn của mình. Tôi gọi điện đến thư viện Springhead và Moreland để xem liệu họ có bị cắt giảm nhiều như vậy không. Thật nản là họ cũng vậy. Tôi gọi cho Liz Reed ở đảo Bắc.
- Hãy nói cho tôi điều gì đó tốt đẹp đi Liz!
- Tốt thế nào?
- Tiền tùy ý, hay chính sách trả lương mới.
- Đừng có nói như thế, Simon. Tôi là phụ nữ đã có chồng. - Dù tôi cười khúc khích nhưng cô ấy biết đó là việc nghiêm trọng - Tìm việc à?
- Vẫn chưa. Có thể có một sự quan tâm tự phát trên toàn quốc về lịch sử nghề săn cá voi của vùng.
Cô ấy không cười:
- Tôi có thể gửi cho anh một liên kết đến một trang web danh sách thư tín có thể giúp anh. Hãy nhớ rằng, chúng ta không phải là những thủ thư, chúng ta là những chuyên gia thông tin. Anh có thể sử dụng tôi như một người giới thiệu.
- Cám ơn Liz.
Tôi gác máy và đợi email của Liz. Từ góc bàn, cuốn sách nhìn chằm chằm vào tôi. Một đồ vật tự nó đã thú vị, nó có vẻ vừa là một cuốn nhật ký, vừa là một cuốn sổ kế toán của một show diễn lưu động. Ảo thuật và Phép màu Di động của Peabody, một cái tên lố bịch đến kỳ dị. Lý do tên của bà tôi được viết ở một trang sau là điều bí ẩn. Những trang đầu nói chi tiết về việc quản lý show diễn, liệt kê những thành phố khác nhau, số tiền kiếm được và những tuyến đường lưu diễn. Kiểu chữ viết tay cầu kỳ khiến cho những mục chuyện kể trở nên khó đọc, nhưng chúng tập trung vào sự phát triển của một màn trình diễn liên quan đến một cậu bé câm tên là Amos. Phần cuối cuốn sách bị hư hại vô cùng nặng nề. Tấm da ở bìa sau đã bị hỏng và mực trên những trang cuối cùng là một màu nâu, xanh và đen nhoè nhoẹt - chỉ còn lại những yếu tố cơ bản bởi phép ghi sắc và thời gian. Những trang tiếp theo được viết bởi một người chủ thứ hai; vì trong khi những trang đầu đầy những nét phác họa thì những trang sau lại rất rõ ràng, không có hình vẽ và chỉ giới hạn ở danh sách thu nhập, ngày tháng và tên. Tiếp đó là những trang bị nước làm hư hại.
Cửa phòng Janice mở ra và đóng lại khi cô ấy đi qua những nhân viên còn lại. Marci, thủ thư của bọn trẻ, vừa đi vào thì tôi nhìn thấy nó. Ở đó, bằng những chữ màu đen đơn giản, là một cái tên. Bess Visser Đã chết. Ngày 24 tháng 7 năm 1816. Chết đuối.
Tôi biết cái tên đó. Còn tồi tệ hơn, tôi biết cái ngày đó. Tôi thấy nao núng và gần như là đau đớn. Mẹ tôi đã chết đuối vào ngày 24 tháng 7.
- Simon? - Alice liếc qua vai tôi. vẻ mệt mỏi. Con gái của Frank là một phụ nữ gọn gàng, cái mũi cao, cằm nhọn và đôi mắt ân cần.
- Janice sẽ tìm được nguồn tiền. - Tôi nói.
- Cô ấy luôn như vậy. Hãy tin ở văn thư lưu trữ.
- Chúng ta tin ở văn thư lưu trữ. Liz ở đảo Bắc đang gửi những chỉ dẫn. Phòng trường hợp.
- Phòng trường hợp. Đúng. - Mắt cô ấy dừng lại ở cuốn sách, và cô ấy lần ngón tay trên bìa cuốn sách - Cái này thật là cũ.
- Một người nào đó đã gửi nó cho anh. Anh không biết chắc tại sao.
- Chao ôi, một câu đố. Anh thích những câu đố.
Tôi sẽ đồng ý với điều đó, nhưng lúc này tôi có cảm giác cuốn sách thật khác vì rằng tôi đã thấy một cái tên quen thuộc. Chết đuối vào ngày 24 tháng 7, giống như mẹ tôi. Đó là một chi tiết nhỏ đáng sợ.
- Hơi điên khùng một chút là tên của bà anh có trong cuốn sách này. Anh đã nói chuyện với người gửi nó cho anh. Ông ta là một chủ hiệu sách, kiểu sách cổ. Nói rằng ông ta có được nó trong một buổi đấu giá. Anh không biết ý ông ta là gì.
- Anh đã tìm hiểu về ông ta chưa? Đây là một thư viện; nên việc tìm hiểu về một ai đó không phải và một việc khó. - Cô ấy dựa người vào bàn. Đường cong huyền ảo giữa eo và hông cô ấy được đặt cạnh chồng sách tra cứu. Alice tương phản với bộ bách khoa thư.
- Anh chưa có thời gian. Anh bước vào cửa và rồi Janice...
Cả hai chúng tôi đều yên lặng. Thật khó thở khi không khí đầy mùi khó chịu của việc sa thải tạm thời đang xảy đến.
- Bữa tối. Hãy đưa em đi ăn tối. - Alice nói.
- Gì cơ?
- Em sẽ giúp anh. Hãy cho em tên của người đã gửi cuốn sách này cho anh và em sẽ tìm hiểu về ông ta. Đổi lại, anh sẽ mời em một bữa tối. Không phải tại Pump House. Em muốn đến chỗ nào đó đẹp và có rượu ngon. Hôm nay thật tồi tệ và em muốn ra ngoài. - Cô ấy đẩy người khỏi bàn, nhún nhảy trên những ngón chân.
- Anh hứa sẽ không đưa em tới Pump House. - Vì rất nhiều lý do. Bởi vì ở đó đầy rẫy những chiếc ti vi om sòm; đầy rẫy những người béo húp híp, cong người vì những cốc bia nhạt nhẽo, và bởi vì tôi đã làm việc ở đó và đã ăn đủ những bữa ăn của nhân viên mà chỉ nghĩ đến Pump House thôi là tôi cũng thấy buồn nôn rồi.
- Tuyệt. Hãy đón em vào lúc 7 giờ để em có thể tắm rửa trước đã. Tên ông ta là gì nhỉ?
- Martin Churchwarry. Hiệu sách Churchwarry & Son. Iowa.
Căn hộ của Alice nằm ở Woodland Heights gần thứ đã từng là một nông trại dâu tây. Tôi đưa cô ấy đến La Mer ăn tối. Nó nằm trên mặt nước, ban đêm những ngọn đèn từ Connecticut chiếu khắp bến cảng như thể chúng đang khóc. Alice mặc một chiếc váy ngắn màu hồng để lộ đôi chân tuyệt đẹp. Ở nơi làm việc, cô ấy mặc quần và đi giày đế bằng phù hợp với việc cúi, với, và bụi bẩn trong thư viện. Alice vén một bên tóc ra sau tai, một bên để xõa ngang lưng. Đây không phải là một cuộc hẹn hò. Cô ấy mỉm cười khi tôi nói trông cô ấy xinh đẹp, nhưng miệng hơi méo một chút.
- Trông anh cũng rất bảnh bao. - Cô ấy nói. Sau đó người phục vụ xuất hiện và Alice gọi một ly rượu vang - Đừng lo, em sẽ không tiêu hết tiền của anh đâu.
Tôi cười. Thật khó mà rời mắt khỏi đôi môi cô ấy khi chạm vào ly.
- Em đã có ý tưởng gì về Churchwarry chưa?
- Em hầu như còn chưa bắt đầu mà. Cửa hàng là một điều thực tế. Hiệu sách Churchwarry and Son chuyên về sách cổ. Có vẻ như ông ấy vừa là Churchwarry vừa là Son. Tuy nhiên, em không thể tìm hiểu được nhiều về bản thân người đàn ông này. Có lẽ ông ấy cô độc và muốn giao thiệp với mọi người.
Tôi nhún vai:
- Thật kỳ lạ khi làm thế. Ông ấy không có vẻ gì là cô độc cả. - Thực ra thì ông ấy có vẻ vô cùng hoạt bát.
- Em muốn tìm hiểu kỹ hơn một chút về hiệu sách của ông ấy, nhưng em phải trợ giúp trong phòng trẻ.
- Có chuyện gì với Marci thế?
- Cô ấy khóc lóc trong phòng tắm sau khi gặp Janice.
Chúng tôi nhất trí rằng mình xứng đáng uống rượu trong khi chúng tôi vẫn còn có việc để làm.
- Anh biết đấy, anh sẽ ổn mà. - Alice lên tiếng - Anh là người duy nhất có thể chịu đựng được sách tham khảo.
- Có thể. Nhưng máy tính có thể làm thay một nửa công việc của anh. Em đã bao giờ xin trợ cấp có thể giảm một nửa những gì em làm chưa?
- Chưa, nhưng đó là vì em không xin trợ cấp. - Alice gõ nhẹ một móng tay vào miệng ly - Câu hỏi đặt ra là, anh đã bao giờ xin trợ cấp có thể giảm một nửa những gì em phải làm chưa?
- Chưa bao giờ nghĩ đến cả.
- Anh hiểu không? Đó là điều sẽ khiến anh bị sa thải đấy.
Chúng tôi uống hết rượu vang và gọi thêm. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ngà ngà say, tươi cười và nói về một ngày quốc khánh Hoa Kỳ và rằng bác Frank suýt chút nữa đã làm bỏng tay cha tôi bằng một ngọn nến La Mã. Alice thề là phải ngược lại mới đúng, vì cô ấy nhớ mẹ mình đã băng bó bàn tay cho bác Frank bằng gạc. Thật khó mà nghĩ rằng cô gái tự đu mình trên xích đu đó lại chính là người phụ nữ trước mặt tôi. Tôi nghĩ lúc nào cô ấy cũng có bạn trai. Những người đàn ông ở Rocky Point hay Shoreham, những người tôi chưa từng gặp. Có thể bây giờ cô ấy cũng có bạn trai. Đồ ăn của chúng tôi được đưa đến.
- Cha em lo lắng về căn nhà của anh đấy. - Cô ấy nói rồi di một miếng măng tây quanh đĩa - Tuần trước em có gọi điện cho ông, và ông nói liên chi hồ điệp về chuyện này.
- Anh cũng thấy lo. - Tôi lên tiếng.
- Em không hiểu vì sao mà anh lại không bán nó đi.
- Vì có nhiều kỷ niệm ở đó. - Điện thoại của tôi đổ chuông và Alice ngước mắt nhìn. Tôi tự hứa sẽ bỏ qua dù đó là ai nhưng khi nghe máy tôi biết rằng mình không thể.
- Là em đây.
Tôi nói với Alice rằng đó là em gái tôi và cô ấy vẫy tay với tôi. Cái lợi khi quen biết một ai đó trong suốt cuộc đời bạn là bạn không phải giải thích tại sao phải trả lời những cuộc điện thoại nào đó. Tôi cáo lỗi và đi ra ngoài.
- Này, em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở một quán cóc. Anh có thể nói chuyện không? - Có một tiếng kêu leng keng lẫn trong đó, tiếng chạm ly. Tôi hỏi lại địa điểm của nó.
- Em không biết. Một bãi đậu xe trong trung tâm mua sắm. Có sao không ạ?
- Không sao. Nghe có vẻ em không ổn lắm. Có chuyện gì thế? Anh đang ăn tối.
- Em gặp một vụ rất khó.
- Chuyện gì? Những lá bài à?
- Vâng. Em cảm thấy không thoải mái và muốn nói chuyện với anh. Anh có thể nói chuyện với em chứ?
Tôi ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sổ nơi Alice đang ngồi nhấm nháp rượu vang và ăn. Cô ấy nhìn thấy tôi và khoát tay.
- Được. Một chút thôi nhé.
- Anh còn nhớ khi em bị đứt chân không? Em không biết vì sao em lại nghĩ đến chuyện này, nhưng em đang lái xe và chân em bị đau, và em cần phải nói chuyện với anh.
- Sao thế? - trong một thoáng tôi tưởng điện thoại mình bị sập nguồn. Tôi gọi tên em gái mình ba lần rồi nó mới trả lời.
- Anh nhớ không? Em bị trượt chân xuống đá và anh đã cõng em. Chắc hẳn là nặng lắm đấy.
- Không đâu. - Hồi đó tôi mười ba tuổi còn em gái tôi tám tuổi. Nó không nặng một chút nào - Em có cần anh đến đón không? - Tôi có thể đưa nó đi khám hay tới một khách sạn, mua cho nó đồ ăn, hay bất cứ thứ gì. - Anh đang ăn tối cùng Alice, cô ấy cũng có thể đến nếu em muốn. - Miễn là cô ấy còn ở đó khi tôi quay lại.
- Anh em mình đã trèo lên những tảng đá đầy hàu. Không hiểu sao chúng ta lại làm thế. Có phải lúc đó chúng ta đang đi tìm ốc sên không nhỉ?
- Đúng đấy. Enola, anh đến đón em nhé?
- Không, không cần đâu. Em ổn mà. Lúc đó em đã mặc bộ đồ bơi, bộ đồ bơi màu đen chấm bi hồng ấy. Anh đang ở trên một tảng đá cao, tảng Lò Nướng Bánh. Chúng ta thật ngốc khi gọi nó như vậy. Lúc đó em muốn tới chỗ anh.
Bên trong quán, Alice đang nói chuyện với một anh chàng phục vụ, anh ta cười đùa và tán tỉnh cô ấy. Buổi hẹn của tôi - đó là một buổi hẹn, phải không? - Vẫn tiếp diễn mà không có tôi.
- Đúng vậy, anh nhớ. - Tôi trả lời. Lúc thủy triều xuống thấp, những tảng đá lúc nhúc những hàu, tảo biển, bọ chét cát và ốc sên. Chúng tôi bò bằng cả hai chân hai tay, cố gắng đứng vững trên mép đá và móc ngón tay vào các khe nứt.
- Em bị trượt chân vì một mảng tảo biển.
Tôi nhớ âm thanh chân con bé đập vào đá, tôi vươn tay ra để chộp lấy nó, nhưng nó quá nhỏ, da nó thì trơn trong khi chân tôi lại bị đau. Nó cứ thế trượt thẳng xuống.
- Enola? Anh gọi lại cho em sau nhé?
Nó không nghe tôi nói.
- Lũ hàu cứa vào da thịt em, nước biển mặn chát khiến em xót đau tới mức em tưởng nó đang ăn thịt em. Nó thật sắc. Sau đó em hoa mắt và mọi thứ tối sầm lại.
- Anh thấy em bị trượt chân và ngay sau đó đã bị chìm dưới nước rồi.
- Em bị chìm xuống tận đáy. Thậm chí chân em còn bị mắc cả vào cát. Em vùng vẫy la hét, và rồi anh đã ở ngay phía sau em. Anh có mặt ở đó rất nhanh.
Tôi túm lấy nó và cảm thấy lớp da trần trên đôi chân nó. Không, không có da; những mảnh da của Enola mắc trên đá. Tôi xốc con bé lên lưng và cõng nó.
Alice nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nói Một phút nữa. Cô ấy nhún vai và tiếp tục uống rượu vang.
- Anh đã cõng em về nhà. - Enola nói.
Nó không trông thấy vệt máu chúng tôi để lại trên cát. Khi về đến nhà, tôi có cảm giác ngôi nhà trống không, dù sự thực không phải như vậy. Cha tôi ngồi ở bàn bếp với một tờ báo trong tay, uống một ly đã từng là cà phê. Ông không ngước lên. Tôi cõng Enola vào phòng và đặt nó nằm úp xuống giường rồi lục tìm trong tủ thuốc. Một nửa tủ thuốc là những loại thuốc của mẹ tôi. Chúng đã hết hạn từ sáu năm trước, nhưng cha tôi vẫn giữ lại. Những vết hàu cứa là một kỳ quan thiên nhiên - có vô số loại vi khuẩn khác nhau và không có cách nào để tránh bị nhiễm trùng.
- Anh bôi iot cho em, mẹ kiếp.
- Lúc đó anh không biết phải làm thế nào cả.
Tôi đè mình lên thắt lưng con bé, giữ nó thật chặt trong khi nó la hét. Tôi có cảm tưởng như chúng tôi cứ như vậy suốt nhiều tiếng đồng hồ, tôi nằm dài trên lưng Enola, Enola ở trên giường, thuốc của mẹ tôi vương vãi khắp sàn phòng tắm, còn cha tôi nâng niu những tách cà phê trống rỗng trong bếp.
- Anh đối xử với em thật tốt, Simon à.
Tôi đã làm những gì có thể. Có vẻ như con bé đã bình tĩnh hơn lúc mới gọi điện.
- Em có chắc mình ổn chứ?
- Vâng. Em chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi. Đôi lúc anh khiến em cảm thấy thoải mái hơn.
- Được rồi. - Đột nhiên tôi nhớ đến nơi tôi đã nhìn thấy cái tên Bess Visser. Nó ở trên mảnh giấy màu vàng nhỏ cùng với hai tên khác mà mẹ tôi đã viết ra. Tôi tìm thấy nó vào năm ngoái khi tôi chuyển chiếc tủ gương của bà ra chỗ khác để sửa một lỗ thủng. Mảnh giấy được giấu ở sâu trong ngăn kéo. Mẹ tôi biết cái tên ấy.
- Đợi đã, anh nói anh đang ở cùng với Alice McAvoy phải không?
- Đúng vậy.
- Alice à. Tốt quá. Em đi đây. Mấy tuần nữa gặp anh sau nhé.
- Enola?
- Cảm ơn anh! - Có một tiếng kêu lách cách và đường dây tắt ngóm.
Khi tôi trở lại bàn, Alice đã ăn xong và thanh toán hóa đơn. Trông tôi chắc hẳn rất tồi tệ vì ngay lập tức cô ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng Enola chỉ cần nói chuyện. Cô ấy nhướng mày song không nói gì. Tôi đưa ra tất cả những lời xin lỗi hợp lý song mọi thứ không được như ý muốn. Tôi cảm thấy bàn chân mình thật nặng nề. Khi đưa Alice ra xe, tôi để ý thấy cô ấy đang nghiêng người. Cô ấy cằn nhằn điều gì đó về gót chân của mình rồi ngả người vào tôi, một sức nặng dễ chịu.
- Thật không công bằng. - Cô ấy nói sau khi chúng tôi đã thắt dây an toàn và lái xe hướng về Woodland Heights - Anh luôn chăm sóc Elona. Em biết anh đã làm vậy. Và rồi nó bỏ đi và muốn anh bỏ qua mọi thứ khi nó gọi điện. - Cô ấy dường như đã có sự chuẩn bị và sẵn sàng nói tiếp, nhưng rồi dừng lại với một tiếng thở dài - Em xin lỗi. Em say rồi.
Tôi mỉm cười:
- Không, em không say. Em nói đúng, nhưng mọi chuyện là như vậy đấy.
- Thật không công bằng.
- Thỉnh thoảng.
Chúng tôi nán lại ở trước cửa căn hộ cô ấy. Tôi xin lỗi cô ấy một lần nữa và hứa trả tiền bữa tối cho cô ấy. Cô ấy bảo tôi đừng bận tâm về điều đó. Da cô ấy tái nhợt ở nơi bàn tay chạm vào khung cửa. Cô ấy nói:
- Em muốn uống cà phê. Anh có muốn uống cà phê không? - Và sau đó, vì cô ấy đã than phiền về gia đình tôi, mời tôi ăn tối, mặc một chiếc váy, vì chúng tôi có thể không có việc làm trong một vài tuần, vì cách đôi mắt cô ấy nhắm lại khi nói đến cà phê, vì cô ấy là Alice và điều đó tạo nên sự khác biệt, tôi đánh liều và đồng ý. Đôi môi cô ấy mềm mại, quyến rũ. Cô ấy cũng giỏi hơn tôi về chuyện này, hoàn hảo.
Phòng ngủ của cô ấy là một sự kết hợp giữa thực tế và kỳ dị. Một chiếc bàn gỗ cứng ấn tượng được kê cạnh tường. Những giá sách hình vuông, sạch sẽ chứa đầy những sách và tranh ảnh được sắp xếp một cách hoàn hảo. Được treo gần cửa sổ là một chiếc điện thoại di động nhỏ được làm bằng những vỏ ốc mút, ốc sên mặt trăng bị vỡ và những mai cua hình móng ngựa nhỏ - thứ đồ mà chỉ một cô gái miền biển mới yêu thích. Nó phù hợp với cô ấy. Chiếc giường thì lại khác. Có một núi những chiếc gối màu hồng được làm từ những loại vải, kích thước và hình dáng khác nhau. Tôi bắt đầu cười, nhưng rồi cô ấy đặt bàn tay lên vai tôi, đẩy tôi xuống, và ngã xuống giường thật tuyệt vời.
Có tiếng khuy bấm, dây rợ, khóa kéo và những cái móc, rồi sau đó là làn da và đúng, những đốm tàn nhang trên ngực cô ấy cũng quyến rũ như những đốm tàn nhang trên rốn, cổ và giữa hai đùi cô ấy. Và sau đó là tiếng thở và sự đụng chạm, lần đến tất cả những vị trí chúng tôi đã giấu kín nhau. Đã quen với tiếng thì thầm nên ngay cả tiếng cười của chúng tôi cũng có cảm giác tĩnh lặng, kín đáo. Bàn tay cô ấy vuốt dọc lưng tôi.
- Chào anh! - Cô ấy lên tiếng.
- Chào em!
Sau đó là sự thưởng thức và tận hưởng cơ thể của hai chúng tôi.
Alice ngủ nằm nghiêng, hai đầu gối co đến gần ngực. Cô ấy đã từng ngủ như thế này khi tắm nắng trên bãi biển từ hồi chúng tôi còn nhỏ. Tôi nằm thao thức, nghĩ về cuộc gọi của Enola, về cuốn sách, ngôi nhà và công việc của mình. Tôi không thể giữ lại ngôi nhà nếu tôi mất việc. Bất kể những điều tôi đã nói với Frank, tôi cũng không muốn bán nhà, không phải vậy khi cha mẹ tôi đã mất. Tôi cần tiền. Thời gian. Tôi cần phải gọi cho đầu mối của Liz. Trên bàn có một bức ảnh của Alice đang cầm một con cá ngừ lớn hồi còn là thiếu nữ. Lúc đó cô ấy vẫn để tóc ngang trán, tầm mười ba tuổi. Chắc hẳn là Frank đã chụp bức ảnh này. Tôi nên vòng tay ôm cô ấy, nhưng tôi có cảm giác hơi kỳ kỳ. Tôi đã ngủ với con gái của Frank.
- Anh thức đấy à? - Cô ấy có vẻ buồn ngủ, nhưng vui vẻ.
- Không.
- Anh nói dối. Em có thể nghe thấy anh đang gõ ngón tay vào tấm ván đầu giường. Mặt anh đang rúm lại kia kìa.
- Anh xin lỗi!
- Anh lo lắng sao?
- Không.
- Anh thật xấu xa.
- Anh không muốn làm em thức giấc. Khi ngủ trông em thật đáng yêu. - Trông cô ấy thật hoàn hảo.
Cô ấy rúc má vào gối và hé một mắt về phía tôi:
- Cảm ơn anh nhé. Anh biết là anh không phải ở lại mà.
- Anh muốn ở lại.
- Em không biết liệu em có sẵn sàng gặp anh vào bữa sáng không nữa. Anh đi đi. Em ổn mà.
- Em chắc chứ?
- Vâng. Em biết anh sống ở đâu mà.
Tôi quay đầu xe thật mạnh cạnh đầm lầy và bánh xe Ford quay tròn. Tôi đã né tránh cảm giác lo sợ này. Tôi sắp mất việc. Và ngôi nhà... tôi đã ngủ với con gái của người duy nhất có thể sẵn sàng cho tôi mượn tiền để sửa nó. Tôi không cảm thấy điều này nghiêm trọng như tôi nghĩ. Tôi không cảm thấy nghiêm trọng tẹo nào, như vậy còn tồi tệ hơn.
Khi về đến nhà, tôi hiểu thật vô ích khi cố gắng ngủ. Tôi không mất nhiều thời gian để tìm thấy mảnh giấy - nó vẫn nằm trong ngăn kéo. Có ba cái tên trên đó: tên của bà tôi; cái tên thứ hai là Celine Duvel; và bằng chữ thảo to, tròn là Bess Visser. Alice nói đúng. Tôi không thể đương đầu với một vấn đề nan giải.
Ánh sáng từ hiên nhà Frank sáng rõ cả phòng khách. Ông phơi một chiếc mai cua hình móng ngựa trên rào chắn hiên nhà. Nó khẽ đu đưa trong làn gió nhẹ. Tôi nghĩ về Alice, đang nằm một mình trên giường, và ước giá như tôi ở lại.
Tôi viết những cái tên này vào một cuốn sổ ghi chép rồi đặt nó trên bàn làm việc. Ngày mai tôi sẽ tìm hiểu về chúng. Sau đó tôi liệt kê mọi cái tên tôi đã từng nghe nhắc đến từ gia đình mẹ tôi - một số lượng không đáng kể. Tôi mở cuốn sách. Các trang sách có hình hình phác họa chi tiết tuy vẫn còn thô về một lá bài tarot, một tòa nhà cao màu trắng với một tia chớp rạch ngang trên nền trời tối đen. Phía dưới hình vẽ là tên gọi của lá bài Tòa Tháp, được viết bằng bút lông chim rất tinh tế. Từ một cửa sổ trên tòa tháp, một người đàn ông nhảy ra, rơi xuống những con sóng và tảng đá bên dưới.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler