Chương 2
osamund Morgan còn trẻ lắm, mới chỉ hai lăm. Nàng mồ côi cả cha lẫn mẹ và lại rất giàu có - là đứa con độc nhất của người đàn bà được thừa kế một gia sản kếch xù với một người đàn ông tên là Benny Morgan, người đã xây hàng loạt siêu thị và thu được một khoản tiền kếch xù không kém. Nàng có bằng ưu về lịch sử và là một nghệ sỹ piano tài năng. Nàng cũng rất đẹp với đôi mắt đen thăm thẳm và khuôn mặt trái xoan thánh thiện.
Và nàng sắp chết vì bệnh máu trắng.
Tòa nhà Willoughby xấu xí nhưng là một lâu đài kiên cố được xây dựng cuối thời Victoria trên khu đất bên bờ Hampstead Heath. Rosamund đã sinh ra và lớn lên ở đây, nàng yêu quý nơi này và chẳng có lý do gì phải lìa bỏ nó để đi vào cõi vĩnh hằng.
Quản gia của tòa nhà là người em họ của mẹ nàng bà Mary Warley, người đã bỏ công việc làm cung ứng thực phẩm cho trường đại học để đến ở với Rosamund. Bill Warley, lúc đó không công ăn việc làm đương nhiên là đi cùng vợ và được giao trách nhiệm trông nom vườn tược.
Vào buổi tối, tòa nhà Willoughby còn có sự có mặt của một người thứ tư: đó là người y tá do hãng Dịch vụ y tế, nơi Jane Bates đang làm việc cử đến. Ban ngày thì số người ở đó đông hơn một cách đáng kể: bà Miller làm công việc dọn dẹp và George - người dưới quyền điểu khiển của ông Bill Warley; hàng loạt y tá của hãng Dịch vụ y tế và rất nhiều khách thăm thường xuyên. Tiến sĩ Eric Milton ít nhất một tuần hai lần đánh xe Mercedes qua hàng cột đá trắng, và ông Raymond Quick - cố vấn pháp luật đến khá thưòng xuyên với tư cách bạn bè chứ không phải vì công việc. Trong số những người đến thăm khác còn có một vài người bạn đại học của Rosamund, và John Aylmer, anh họ về đằng bố nàng.
Mary Warley luôn giữ cho khung cảnh tòa nhà tươi tắn. Sự ấm cúng và hiếu khách không bao giờ thiếu vắng trong ngôi nhà này, và nếu không vì thực tế là tài sản của Rosamund - hiện do cố vấn pháp luật của cha nàng quản lý, thì đúng là con số họ hàng phải ngày một tăng lên không thể dừng được.
Chỉ có một mình Raymond Quick biết nội dung chúc thư của Rosamund. Ông năm nay đã ở vào tuổi tám mươi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt yêu đời, sức khỏe dồi dào nhưng từ lâu đã thôi không cộng tác hoạt động trong công ty nữa. Ông chỉ vẫn làm công việc của người được ủy thác trông nom tài sản cùng với một cộng sự nữa, và coi việc chăm sóc Rosamund là nhiệm vụ chính của mình, cũng như trong nhiều năm qua ông đã từng chăm sóc mẹ nàng. Hầu như không có việc gì xảy ra ở tòa nhà Willoughby mà ông không biết, nhưng ông không can thiệp chừng nào mà điều đó không đe dọa sự yên tĩnh của tâm hồn Rosamund.
Nếu có bất kỳ điều gì làm Rosamund đau khổ thì Raymond Quick sẽ có phản ứng ngay về vấn đề này thì cho đến giờ John Aylmer vẫn là kẻ gây nhiều rắc rối nhất. Trong nhiều năm qua, cha Rosaĩứund đã chu cấp cho bà chị góa bụa của ông và thằng con trai bà, sau này Rosamund vẫn tiếp tục thanh toán cho các khoản chu cấp đó. Nhưng thằng con thì đúng là lòng tham vô đáy, cho thế nào cũng không vừa. John chắc mẩm rằng hắn có thể trở thành ngài Benny Morgan thứ hai nếu có vốn trong tay, và thế là công việc kinh doanh của hắn mỗi năm một xuống dốc. Thậm chí khi còn khỏe mạnh, Rosamund đã thấy là thật khó mà có thể từ chối hắn. Dù sao thì hắn cũng là họ hàng gần gũi nhất của nàng. Hắn có những đặc điểm rất giống cha nàng, và ai mà có thể biết được - biết đâu hắn lại có thể thực sư thành công trong lần tiếp sau.
Với sự đau yếu tột cùng, nàng rất dễ bị tổn thương, ông Quick đã tới rất đúng lúc và giải cứu cho nàng khỏi vấn đề khó xử này. Ông bảo với John rằng nếu hắn còn một lần nữa đề cập đến vấn đề tiền bạc với Rosamund thì hắn sẽ phải gánh chịu một kết cục hết sức tồi tệ - hắn có thể bị tước đi quyền hưởng phần thừa kế, và chắc hẳn là hắn không muốn điều đó xảy ra chứ?
Không, John nhất trí, hắn hoàn toàn không muốn vậy, có lẽ tốt hơn hết và thực tế nhất là chờ đợi, bỏi vì nói cho cùng bi kịch là ở chỗ liệu Rosamund tội nghiệp còn sống được bao lâu để mà hưởng tất cả những cái đó, thật là trớ trêu, tàn nhẫn.
Cuộc nói chuyện với John đúng như nước đổ đầu vịt. Ông Quick cứ nghĩ rằng ông đã phải biết về mọi khả năng không hay có thể xảy ra đối với hoàn cảnh hiện nay của Rosamund. Xét về mọi lẽ thì bọn thanh niên, ngoại trừ John, là hoàn toàn có thể tha thứ được vì phần lớn chúng trung thực. Nhưng thậm chí ông cũng chẳng hề thấy một ai trong số họ tỏ ra rằng muốn chia sẻ bức thông điệp về nỗi đau thực sự sâu sắc không gì an ủi được kia với nàng. Chẳng lẽ không có ai ngoài ông là người thực sự xót thương Rosamund? Dĩ nhiên là có khối người thực sự khâm phục lòng dũng cảm, sự bình thản chững chạc của nàng và dĩ nhiên, bạn bè đại học của nàng sẽ nhớ nàng nhưng đó không phải là điều ông muốn nói đến. Giá chỉ có ai đó yêu nàng vì bản thân nàng thôi mà không có bất kỳ ý nghĩ nào về hoàn cảnh của nàng, và cảm thấy tuyệt vọng trước những mất mát thiệt thời của nàng. Điểu đó sẽ thế nào nhỉ! Ông Quick cảm thấy rằng chỉ điều đó thôi sẽ an ủi ông rất nhiều, và ông biết rằng nếu có khi nào ông nghe được một điều như vậy thì ông sẽ vô cùng biết ơn Đấng tối cao vì điều đó có ý nghĩa hết sức lón lao đối với ông.
Trong khi đó thì cuộc sống thường nhật ở tòa nhà Willoughby vẫn diễn ra bình thường, và cũng chính thời điểm đó Jane đang kể cho Robert nghe về tất cả những gì mình biết về câu chuyện của Rosamund. Mary Warley đang ngồi bên giường Rosamund trong căn phòng rộng ở tầng trệt trước kia đã có thời là phòng khách chính ở phía sau nhà, nay giành cho Rosamund.
Các cửa sổ không kéo rèm che vì Rosamund muốn ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng trong ngày. Rải rác đây đó ngoài bãi cỏ thoai thoải những bông nghệ tây vàng và hoa thủy tiên, một cây ngô đồng và phía xa xa là một rặng cây cao.
Khi ánh hồng cuối cùng đã tắt sau rặng cây, Rosamund nói: “Cháu cám ơn cô, cô Mary, chắc cô muốn bật đèn rồi nhĩ.”
- Cô ngồi tối một chút cũng không sao đâu - bà ta trả lời - thật thư giãn sau một ngày bận bịu với khách khứa.
Rosamund với tay bật chiếc đèn bàn, ánh sáng lan tỏa soi rõ khuôn mặt lạnh băng và mái tóc thô ráp cùa bà cô nàng. Mary chớp chớp mắt lảng đi và đứng dậy.
- Nên kéo rèm lại thôi. Bill nói rằng không kẻ nào có thể đột nhập qua những bụi cây nhựa ruồi và hệ thống chuông báo động quanh nhà đâu, và cô thấy tốt nhất là ta nên kéo rèm lại.
- Rèm ư - Rosamund trầm ngâm nói - một mặt chúng rất ấm áp, dễ chịu, nhưng mặt khác lại rất đáng sợ vì đằng sau chúng rất có thể ẩn chứa một cái gì đó.
“Nó cứ lải nhải mãi điều này, suy vớ suy vẩn toàn những điều cũ rích,” Mary Warley nghĩ mà không hề để ý đến những điều nàng vừa nói. Chân trời như xuống thấp hơn bao giờ hết. Giờ thì sẽ chẳng còn bất kỳ chút thuyên giảm nào được nữa, chỉ còn là vấn đề thời gian. Ba hay bốn tháng? Có lẽ không đến thế.
“Cũng không phải vì thế mà mình thực sự muốn con bé chết”, bà ta tự nhủ. Bà ta chỉ làm phần việc của mình thôi. Khi nào Rosamund chết thì bà ta sẽ bán nhà theo hướng dẫn của ông Quick - bà ta và ông Quick làm việc khá hợp nhau, người này đánh giá cao khả năng của người kia. Sau đó thì bà ta sẽ tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài, có lẽ là một chuyến du ngoạn vòng quanh thế giới, và rồi tìm mua một ngôi nhà và kiếm việc làm, bà cũng cần ổn định cuộc sống chứ. Bill có thể đi cùng nếu ông ấy muốn, nhưng sẽ thật tuyệt vời nếu cuối cùng ông ấy có thể tự quyết định cho mình. Có lẽ ngoài chúc thư của Rosamund, bà ta có thể cho lão một khoản trợ cấp kha khá để lão biến quách đi cho rồi. Giờ nếu Rosamund chết thì có nghĩa là bà ta sẽ rũ bỏ được Bill. Mary Warley chậm chạp nghĩ trong khi bề ngoài vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe Rosamund nói.
- Cháu thích cô y tá họ gửi đến chiều nay, cái cô tóc đỏ ấy. Tên cô ta là Jane, cô ấy thật khác lạ - rất thú vị. Cô có nghĩ là ta có thể yêu cầu cô ta tiếp tục đến được không? Có sợ Caroline tự ái không?
- Nếu cháu thích Jane thì cháu sẽ có cô ta. Cô sẽ bảo hãng Dịch vụ y tế cử cô ta đến đây từ ngày mai. Nhưng cô ta khác và thú vị ở điểm gì?
“Nếu Bill đi,” Mary tiếp tục dòng suy nghĩ, "mình sẽ mua một căn hộ, một căn nhà tầng thượng ở Brighton. Và có lẽ mình không cần phải đi làm. Có lẽ mình sẽ mở một tiệm ăn nho nhỏ. Sẽ là một thách thức mới đây.”
- Cô ấy kể chuyện về bản thân - Rosamund nói tiếp - nhưng bọn họ đều làm vậy, cháu nghĩ đấy là cách
họ thường làm để giúp bệnh nhân chiến đấu chống lai sự ốm yếu, cũng có thể là người ta yêu cầu họ làm vậy để giúp bệnh nhân quên đi hoàn cảnh cùa chính mình.
Nàng vừa mỉm cười vừa nói, và Mary, một thoáng bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đã phải hơn một lần tự hỏi đâu là sức mạnh và vẻ đẹp trên khuôn mặt xanh xao đó. Có lẽ điều đó bắt nguồn từ đôi mắt, vẫn hết sức sống động, đã tạo ra ảnh hưởng kỳ diệu này. Mary không phải là một người thích tưởng tượng, nhưng bà ta không thể không cảm nhận thấy điều đó.
- Nhưng cháu thích những câu chuyện phiếm đó của cô ấy - Rosamund tiếp tục kể - Đó không phải là những câu chuyện huênh hoang tẻ nhạt về các đức ông chông hay bồ bịch lăng nhăng và những đứa con tài năng khó tin của họ. Cô ấy nói về bố mình - người dường như hơi khùng khùng nhưng lại không hề tẻ nhạt, và về một anh bạn có tuổi thơ thiệt thời nhưng tự vươn lên không chút oán hận, chua cay hay phả phàch. Cháu thấy điều đó rất thú vị.”
- Phải - Mary nói vẻ suy nghĩ. Bà ta vẫn đang nghĩ về Rosamund và không để ý gì đến điều nàng vừa nói - Cô thấy chắc là được đấy. Cô sẽ gọi thẳng cho hãng Dịch vụ y tế ấy đây. Họ làm cả buổi tối, nhưng liệu cháu có ở lại một mình được không? Y tá trực tối vẫn chưa đến mà.”
- Tất nhiên cháu sẽ không sao đâu, thậm chí cháu còn có thể lê đến tủ để chăn màn nếu cần cơ mà. Thỉnh thoảng cháu cứ nghĩ không biết liệu có cần tất cả những công việc phục vụ này không cơ đấy.
Rosamund chống khuỷu tay nhỏm dậy và mỉm cười với bà cô. Nàng mặc một chiếc váy dài màu huyết dụ (vì nàng ghét mặc đồ ngủ), đắp tấm chăn mỏng màu vàng chanh và ga trải giường màu xanh nhạt, nhưng khuôn mặt ốm yếu của nàng vẫn không giấu được nhờ những màu sắc này. Mái tóc thẳng sẫm màu và không gì có thể lấy đi nét hấp dẫn trong đôi mắt ấy.
“Con bé đã có một ngày vui vẻ”, Mary nghĩ. “Sớm nắng chiều mưa ấy mà”. Trong một thoáng rất lạ lùng, bà ta có cảm tưởng rằng hoàn toàn không phải Rosamund sắp chết mà chỉ đơn giản là nàng đang trải qua một kỳ dưỡng bệnh rất dài mà thôi. Ý nghĩ rằng Rosamund có thể khá lên là điều không thể tưởng tượng được đến nỗi mà gần như ngay lập tức Mary gạt ngay ra khỏi đầu. Nhưng ý nghĩ ấy vẫn còn đó và phản ứng của bà ta đối với nó cho bà ta thấy một điều gì đó mà ngay cả bản thân bà cũng không hiểu nổi. Chỉ đơn giản là bà ta không coi vai trò của mình trong nhà này đơn thuần chỉ là người làm. Bà ta thực sự mong cho Rosamund chết đi. Lúc đó mọi cái sẽ khác.
- Nếu cháu cần gì thì rung chuông nhé - bà ta nói - Cô đi để thu xếp chuyện cô y tá bây giờ đây.
Khi bà ta rời khỏi phòng, Rosamund nằm lại và nghĩ về cô mình. Còn Raymond Quick, sáng mai ông sẽ đến đây và họ sẽ nói chuyện về mẹ nàng. Nếu Mary thu xếp thuê được cô y tá mới đó thì ông Quick sẽ gặp cô ta, Rosamund cảm thấy hơi có một chút dè dặt. Chắc là nghe hai người bọn họ nói về nhau thì thú vị lắm.
Jane Bates, một cái tên giản dị, bình thường nhưng lại không phải là một cô gái đơn giản chút nào. Bộ đồng phục hồ cứng chỉ làm tôn thêm cá tính của cô ấy. Thật không có gì ngạc nhiên khi cô ấy không thể làm việc ở bệnh viện được. Rosamund lại mỉm cười với ý nghĩ vê cuộc tranh cãi giữa Jane và bà quản lý bệnh viện. Và còn ông bố Jane với niềm say mê Wittgenstein và các thí nghiệm hóa học làm nổ tung căn nhà kho của ông nữa.
Dĩ nhiên là cô gái ấy có thể dựng lên tất cả những chuyện này, nhưng có vấn đề gì đâu. Ít nhất thì cũng phải có trí tưởng tượng phong phú mới có thể bịa được ra câu chuyện như vậy và cuộc sống hiện tại của Rosamund lại rất cần đến tưởng tượng. Thế còn về anh bạn Robert thì thế nào nhỉ? Có phải anh ta chỉ đơn thuần là "bạn" không? Ồ, điều đó cũng chẳng thành vấn đề. Rosamund có cảm giác chắc chắn rằng anh ta hoàn toàn có thật. Nàng đã quan sát Jane rất kỹ trong khi cô ấy nói về anh ta và nhận ra sự bốì rối thực sự khi Jane nói rằng cô không hiểu chút nào về anh.
- Nhưng ai mà chả được cái này mất cái kia, đơn giản là tất cả đều do số phận hết - Rosamund đã nói với cô ta như vậy - Như em đây này, thử hỏi nếu cứ rầu rĩ vì mình sắp chết thì có tác dụng gì không?
- Điều đó có thể giữ cho cô sống lâu hơn - Jane đáp - Sự tức giận chữa lành mọi vết thương và tiếp thêm sức mạnh.
Rosamund đã bị mê hoặc. Từ trước tới giờ chưa có ai nói chuyện với nàng như thế này; thậm chí là các bạn nàng trong trường đại học: không ai có đủ dũng khí để nói với nàng như vậy. Nhưng cô y tá bé nhỏ có mái tóc rực lửa này, lúc thì trông có vẻ bình thường và tẻ nhạt, lúc thì trông như ráng chiều hoang dã và cuồng nộ, dường như có đủ can đảm để làm bất cứ điều gì. Có lẽ đó là một chút gàn dở giống như ông bố khùng khùng của cô ấy.
- Chị nói cứ như một chiến binh ấy? - nàng hỏi.
- Phải - Jane nói - có điều là tôi biết khi nào dừng lại và chờ cơ hội. Tôi có thể đủ kiên nhẫn nếu cần.
- Chị chiến đấu vì cái gì vậy?
- Ồ - đủ thứ. Tự do. Không có giới hạn nào cả. Tôi là một kẻ tham vọng nhất trần đòi. Thực ra thì tôi cũng không nghĩ là tôi biết thực sự mình muốn gì.
- Nhưng chị sẽ không hạnh phúc chừng nào chị đạt được điểu đó.
Họ cười với nhau.
- Chị sẽ lại đến chứ? - Rosamund hỏi - Em rất muốn chị đến nữa.
- Tôi rất sẵn lòng - Jane nói.
- Và có lẽ một lúc nào đó chị có thể đưa bạn chị, anh Robert đến cùng được không. Em rất muốn gặp anh ấy.
Jane nhìn vẻ nghi ngờ. Rosamund nói, giọng buồn buồn: “Chị không nghĩ là anh ấy sẽ muốn đến thăm một kẻ bệnh tật như thế này chứ gì? Người ta thường hay thấy lúng túng trong những trường hợp như vậy mà.”
- Ồ không, không. Không phải như thế. Chắc là anh ấy muốn nói chuyện với cô đấy. Cô có thể có một cuộc nói chuyện cực kỳ về sự cam chịu số phận đây. Đó chỉ là... tại tôi cả thôi, cô Morgan ạ. Cô biết đấy tôi hoàn toàn phụ thuộc vào anh ấy, mà anh ấy lại rất hay phê bình tôi, và chắc sau khi gặp cô thì anh ấy sẽ còn thất vọng hơn về tôi.
Rosamund phá lên cười. Đã lâu lắm rồi căn phòng này thiếu vắng những âm thanh như vậy.
- Vậy là người ta có thể thực sự sợ rằng tôi sẽ cuỗm mất ý trung nhân của họ kia đấy! Tôi! Ôi trời, sung sướng quá đi mất. Cho em một cốc nước nào, Jane. Em sắp sửa ho rũ rượi mất thôi. Chúa ban phước lành cho chị. Em rất mừng là Caroline hôm nay không đến được.
Nếu Mary Warley mà biết về cuộc nói chuyện này thì chắc là bà ta sẽ chẳng bằng lòng thu xếp chuyện thay y tá đâu. Khi y tá trực đêm đến, bà ta cũng nhận ra sự thay đổi ở bệnh nhân của mình.
Rosamund ngồi ở ghế bành trong khi người ta xếp dọn lại giường cho nàng đi ngủ. Jane và Raymond Quick, nàng nghĩ: không biết nên thế nào? Jane là người buồn tẻ và lễ phép hay sôi nổi và nhăng nhít? Nàng có nên nói cho Jane biết, rằng Ray là luật sư riêng của nàng, là tai mắt của nàng, và là người nắm giữ toàn bộ sức mạnh, người điều khiển cái thế giới nhỏ bé của nàng hay không?
Lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, Rosamund Morgan - kẻ thừa kế sắp chết thấy mình lạc quan, hân hoan chờ thức dậy vào buổi sáng.
- Cháu nghĩ là cháu sẽ nghe hòa nhạc - nàng nói với bà y tá trực đêm - Đấy là nghệ sỹ dương cầm mới của Nhật đang chơi bản Sô-nát cuối cùng của Beethoven. Bác có thể đem lại đây cho cháu cái đài được không, bác Patterson?
- Chắc chắn là được, cưng ạ.
- Buổi tối bác thường làm gì? - Rosamund hỏi khi đã được đặt trở lại giường.
- Thường thì ngồi ở phòng bên cạnh, đọc sách, đan lát, pha trà, viết thư, gật gù lúc ngủ lúc thức.
- Bác không thấy chán à?
- Không hẳn vậy. Cũng có khác gì phải làm việc ban ngày đâu.
- Bác cũng không cảm thấy cô đơn sao?
- Ừ thì tất nhiên đôi khi cũng cảm thấy làm việc buổi tối hơi bị tách biệt một chút, nhưng tôi đã quen rồi.
- Bác có thể gọi cháu dậy bất cứ lúc nào bác muốn để chuyện phiếm một chút.
- Ồ không, cô Morgan ạ. Làm sao tôi có thể làm thế được.
- Cháu không ngại đâu, và cháu muốn bác cứ gọi cháu là Rosamund. À không, cháu nghĩ lại rồi. Có lẽ cháu muốn tối nay ngủ ngon. Cháu muốn ngày mai càng tỉnh táo càng tốt.
Ngày mai, bà y tá nghĩ thầm; đã bao tuần nay mình đến làm việc ở đây, đây là lần đầu tiên mình thấy con bé nói đến "ngày mai" với giọng đầy hy vọng thế này. Còn từ trước đến giờ đêm nào nó cũng đi ngủ mà như người muốn không bao giờ còn trở dậy nữa. Vậy là đã có một sự chuyển biến rồi đây. Mình nghĩ là trước sau gì thì điều đó cũng sẽ đến. Mình chì lấy làm lạ là không biết đến bao giờ thì sự thuyên giảm này sẽ kết thúc, và những người còn lại trong nhà này sẽ thấy thế nào. Ừ thì với mình đằng nào chả thế, nhưng một số người trong bọn họ sẽ thất vọng đằy.
Angela Patterson năm nay năm mươi tuổi, là vợ góa của một bác sỹ tâm thần nổi tiếng. Hiện tại bà làm việc để cốt cho cuộc sống có ý nghĩa chứ không phải vì tiền. Bà đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc chăm sóc bệnh nhân và rất quan tâm đến mối quan hệ tương tác giữa tinh thần và thể xác. Theo bà, bệnh nhân có thể chia thành hai loại, một loại là những người xác định được là phải chiến đấu để giữ lấy mạng sống cho mình, còn loại kia là những người không muốn sống. Hồi đầu thì bà liệt Rosamund Morgan vào loại người thứ hai này. Nàng quá trầm lặng, quá can đảm, quá cam chịu. Về phương diện lâm sàng mà nói, sự thất vọng hay tuyệt vọng bột phát lại là tín hiệu đáng hy vọng hơn. Điều khó hiểu là tại sao một sinh linh tài năng và may mắn như cô gái thừa kế dòng họ Morgan này lại chán sống đến vậy? Có phải do thất vọng sâu sắc vì một điều gì đó không? Hay do bản tính vốn yếu đuốỉ? Hoặc cô ta bị sức ép bởi gánh nặng của sự giàu có, bị áp lực của những người xung quanh? Điều đó như thể cô ta đã đóng vai kẻ thừa kế sắp chết và không thể thoát ra khỏi tình trạng này.
Bà Patterson đã nghĩ rất nhiều về Rosamund trong suốt những đêm trực cô đơn và mong có ai đó để có thể chia sẻ với bà điều này. Bà cũng đã thầm nói chuyện rất nhiều với chồng, dù rằng ông mất đã được năm năm, nhưng thế vẫn chưa đủ. Bà chưa hề gặp bác sỹ Milton, và trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì các bác sỹ tư vấn cũng không phải là người mà bà cần.
Không phải vì thế mà bà nghi ngờ lời chẩn đoán. Rõ ràng các xét nghiệm tủy xương và các xét nghiệm máu, chiếu tia Rơn-ghen và các nghiên cứu thường xuyên khác là rất cẩn thận, kỹ lưỡng và đáng tin cậy. Dứt khoát là Rosamund bị ung thư máu và điều này làm cho tình trạng nàng tồi đi một cách nhanh chóng và y học hiện giờ vẫn phải bó tay, bằng bất cứ giá nào cũng vô phương cứu chữa. Nhưng Angela Patterson đã thấy và có quá nhiều kinh nghiệm để không tin vào việc các phép màu có thể xảy ra.
Điều gì đã xảy ra và làm cho Rosamund trở nên hy vọng đến vậy? Angela không bao giờ nói chuyện về bệnh nhân của mình với bà Warley, với các y tá khác, cũng như với bất cứ ai mà bà có thể gặp khi làm việc tại tòa nhà Willoughby. Chính vì vậy mà bà bị coi là khó gần và không được lòng mọi người, nhưng Rosamund thích bà, và ông Quick, người cũng mới chỉ gặp bà một vài lần ngắn ngủi cũng thích bà.
“Ông Quick”, bà Patterson quyết định sau khi suy nghĩ lung lắm. “Ông ấy là người mà mình sẽ nói cho biết về điều này. Rosamund tin cậy ở ông và hoàn toàn phó thác cho ông kia mà’’. Nếu sau một vài đêm theo dõi thêm nữa mà bà thấy rằng có khả năng phục hồi, dù là tạm thời, và gánh nặng u ám xung quanh Rosamund gây trở ngại cho quá trình phục hồi đó thì bà sẽ nói với ông Quick ý kiến của mình. Bà có cảm giác chắc chắn rằng ít nhất bà cũng sẽ được ông lắng nghe một cách vô tư và thông cảm.
Cuộc Sống Ngắn Ngủi Cuộc Sống Ngắn Ngủi - Anna Clarke Cuộc Sống Ngắn Ngủi