Chương 3
au khi khóc thương cái chết của Antoine, nữ hoàng Ai Cập đeo vòng hoa trên đầu, và bà ra lệnh chuẩn bị nước tắm...
Ngồi trên giường của Marilyn, bà mẹ kể cho con gái chuyện Cléopâtre tự sát để ru nó ngủ.
- Sau khi tắm xong, Cléopâtre cho dọn bàn ăn và dùng một bữa thịnh soạn. Lúc đó, một người đàn ông nhà quê mang dâng cho Cléopâtre một chiếc rổ. Khi lính gác hỏi xét, người đàn ông mở chiếc rổ, vén những chiếc lá phủ và chỉ cho họ xem những quả sung. Lính gác sửng sốt trước vẻ đẹp và sự tròn trịa của chúng, người đàn ông mỉm cười, và mời dùng. Khi đã chiếm được lòng tin của lính gác, người đàn ông được phép bước vào với chiếc rổ trên tay.
Marilyn nằm ngửa trên giường, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trần nhà và lắng nghe giọng kể thánh thót của mẹ:
- Sau bữa ăn trưa, Cléopâtre viết lên một tấm bảng, niêm phong nó, và cho người gửi đến Octave. Sau đó, bà cho tất cả mọi người lui ra, trừ một cô hầu gái và bà đóng cửa lại.
Marilyn khép mí mắt và thở nhẹ nhàng hơn:
- Khi Octave mở niêm phong xem tấm bảng và đọc những dòng chữ khẩn cầu của Cléopâtre mong muốn được tẩm liệm bên cạnh Antoine, ông lập tức hiểu ra bà đã làm gì. Ông nghĩ tự mình đến cứu Cléopâtre, và hạ lệnh cho người đi ngay đến xem chuyện gì đã xảy ra. Thảm kịch diễn ra rất nhanh, vì khi họ chạy đến nơi, phát hiện ra lính gác không hay biết chuyện, rồi khi họ mở cửa bước vào, Cléopâtre đã chết, nằm trên chiếc giường bằng vàng và khoác bộ áo vương giả. Cô hầu gái tên Iras đang sắp xếp vòng hoa trên đầu nữ hoàng. Một người trong số họ hét to giận dữ: “Khá khen cho Iras! Rất là đẹp và rất xứng đáng cho hậu duệ của bao dòng dõi hoàng tộc”. Con rắn độc được giấu bên dưới những quả sung, vì Cléopâtre đã lệnh như thế, để nó có thể bất ngờ tấn công. Khi lấy những quả sung ra, bà thấy con rắn và thốt lên: “Nó đây rồi”. Rồi bà vén áo, dâng cánh tay mình cho rắn.
Marilyn mở mắt như đang bị thôi miên. Bà mẹ xoa nhẹ mái tóc của con gái và kết chuyện:
- Họ phát hiện trên tay Cléopâtre hai vết cắn mờ mờ. Octave buồn bã về cái chết của người phụ nữ này, ngưỡng mộ tấm lòng chung thủy và cho tẩm liệm bà với nghi thức hoàng gia bên cạnh Antoine.
- Nếu con ở đó, con sẽ lấy con tắn làm đôi zày đẹp cho chị Marilyn để chị đi nhảy ở vũ trường Kurt Cobain, - Alan đang đứng giữa cánh cửa phòng của chị đã lên tiếng như thế.
Bà Lucrèce lập tức quay lại, chau mày và quát ầm lên:
- Về phòng ngay. Không phải chuyện của con.
Rồi bà đứng lên, hứa với đứa con gái:
- Tối mai, mẹ sẽ kể con nghe câu chuyện về nữ thi sĩ Sapho đã gieo mình xuống biển từ trên vách núi cao vì đôi mắt đẹp của một gã chăn cừu trẻ tuổi...
- Mẹ ơi, - Marilyn thở mạnh, - sau này khi con lớn, con có thể đi nhảy với đám con trai ở vũ trường không...
- Dĩ nhiên là không được, con đừng nghe em con nói. Nó toàn nói nhảm. Đời nào mấy đứa con trai lại đồng ý đi nhảy với một đứa con gái xấu xí, mà chính con cũng tự nhận thấy mình xấu. Thôi con ngủ đi, và hãy mơ thấy ác mộng. Đó là điều nên làm.
Bà Lucrèce Tuvache với vẻ mặt trầm trọng đi đến chỗ chồng trong phòng ngủ, bỗng nhiên tiếng chuông báo khẩn cấp vang lên.
- À, đúng rồi, mình có bán đêm, - Mishima chán chường nói. - Để anh xuống.
Ông đi xuống cầu thang đang chìm trong bóng tối và lầm bầm:
- Chết bầm, chẳng thấy gì cả. Té một cái là gãy cổ như chơi.
Alan, ở phía trên cầu thang, nói to:
- Bố ơi, thay vì nguyền rủa bóng đêm, bố hãy bật đèn lên đi ạ.
- Này cái anh-biết-tuốt kia, tôi không cần những lời khuyên của anh!
Nhưng ông bố vẫn làm theo những gì cậu con trai nói, và thế là dưới ánh sáng của bóng đèn điện xẹt xẹt dọc cầu thang, ông xuống tới cửa hiệu và bật một dãy đèn nê-ông.
Khi ông quay trở lên phòng, vợ ông đang ngồi dựa lưng vào chiếc gối và cầm một tờ tạp chí trên tay, bà hỏi:
- Ai thế?
- Không biết, một kẻ tuyệt vọng với một khẩu súng lục không đạn. Anh đã tìm thấy những gì hắn cần trong hộp đạn trước cửa sổ để hắn có thể nã một viên vào đầu. Em đọc gì thế?
- Những thống kê năm ngoái: cứ 40 phút có một người tự sát, 1.050 trường hợp có ý định tự sát, 12.000 người chết. Quá nhiều...
- Đúng vậy. Quá nhiều, số người tự sát hụt. Rất may là có chúng ta... Thôi em tắt đèn đi, em yêu.
- Anh yêu, anh cũng tắt đèn đi.
Đằng sau tấm chắn, giọng Alan vang lên:
- Con chúc mẹ ngủ ngon. Con chúc bố có giấc mơ đẹp.
Hai vợ chồng thở dài.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát