Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Công Tắc Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
C
hâu Tiểu Manh là sinh viên ngoại trú, tuy ở ký túc xá vẫn có giường nằm nhưng hầu như chưa bao giờ ngủ lại trường. Chỉ trường hợp đặc biệt như hôm nay, buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều có hai tiết, nên cô mới ăn cơm ở căng tin rồi về ký túc xá đánh một giấc.
Trong phòng còn có ba đứa con gái nữa. Cả ba đều là sinh viên nội trú, đương nhiên họ thân thiết với nhau hơn với cô. Lúc rảnh rồi, ba đứa thường túm tụm lại một góc, bàn về những bộ phim và những ngôi sao màn bạc. Dạo này còn có cả phụ đạo viên mới là Tiêu Tư Trí – thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện của họ.
Tiêu Tư Trí mới ngoài hai mươi, đẹp trai phong độ, miệng chưa hé lời mà nụ cười đã chúm chím trên môi, bọn con gái trong lớp ai cũng mê như điếu đổ, cái tên Tiêu Tư Trí như treo trên miệng họ suốt cả ngày. Bọn họ học chuyên ngành hộ lý, cả khoa này rặt một lũ vịt trời, chẳng hiểu lãnh đạo trường y nghĩ gì mà lại phái một phụ đạo viên là nam đến.
Khoảng nửa tháng trước, ngay buổi họp lớp đầu năm học, Châu Tiểu Manh đã được diện kiến Tiêu Tư Trí trong một cuộc gặp gỡ thoáng qua chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc, chỉ bởi hôm đó đúng vào thứ năm, bụng bảo dạ chỉ mong cuộc họp kết thúc để cô còn tạt qua bệnh viện thăm mẹ. Bởi thế nên kể cả có là Tiêu Tư Trí hay ngôi sao điện ảnh này nọ đi chăng nữa thì cũng chẳng gây được sự hứng thú với cô, lúc ngả mình xuống giường, đang thiêm thiếp thì đột nhiên di động rung lên báo có tin nhắn.
Nhiều năm nay, Châu Tiểu Manh bị bệnh bất ổn tinh thần, dù ngủ say đến mấy, chỉ cần máy báo có tin nhắn là sẽ giật mình bật dậy, trong lòng Tiểu Manh lúc nào cũng canh cánh lo sợ tin nhắn ấy là của bệnh viện gởi đến. Lần này không phải tin nhắn của bệnh viện mà là một số máy hoàn toàn lạ lẫm với nội dung: “Sách của quý khách đặt mua hiện không thể gởi đến tận nơi, kính mong quý khách ra cổng Nam số ba của trường để ký nhận.”
Tin nhắn cài sẵn một chương trình xóa tự động, cô đọc xong thì nó biến mất tăm mất dạng, Châu Tiểu Manh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đoạn bật dậy khỏi giườn. Ba đứa bạn cùng phòng nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, ngó xuống thấy cô đang chải đầu liên hỏi: “Sao đấy?”
“Tớ có đồ chuyển phát nhanh, phải ra ngoài ký nhận.”
Châu Tiểu Manh ra cổng Nam số ba nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một ai, chỉ có bảo vệ của học viên hộ lý và thầy phụ đạo Tiêu Tư Trí đang đứng đó trò chuyện với nhau. Trong lúc Châu Tiểu Manh đang lưỡng lự thì Tiêu Tư Trí để ý thấy cô, đoạn gọi đích danh: “Châu Tiểu Manh?”
Châu Tiểu Manh buộc phải lễ phép trả lời: “Em chào thầy.”
Khi Tiêu Tư Trí nở nụ cười thì đôi mắt nheo lại, quả nhiên đẹp trai ít ai bì kịp: “Em ra đây làm gì thế?”
Châu Tiểu Manh thoáng lúng túng nhưng cũng nhanh nhẹn đáp: “Em ra lấy đồ ạ.”
Thông thường, những bưu phẩm chuyển phát nhanh có địa chỉ không chính xác hoặc đề số phòng ký túc xá không rõ ràng, cũng có thể do số điện thoại không thể liên lạc được, đa phần đều gởi ở chỗ bảo vệ cổng Nam số 3, cô trả lời như thế, đương nhiên sẽ chẳng có ai nghi ngờ cả. Vậy mà một cánh tay của Tiêu Tư Trí bất ngờ giơ lên, đoạn hỏi: “Là cái này hả?”
Lúc bấy giờ Châu Tiểu Manh có cảm giác như bị sét đánh khi thấy một con tem lưu niệm được dán trên bọc giấy màu vàng. Tiêu Tư Trí đưa món đồ cho cô, môi nở nụ cười chúm chím hỏi: “Em về ký túc xá luôn hả? Khéo quá, tôi cũng định tạt qua thư viện, vừa hay cùng đường với em.”
Trong lòng Châu Tiểu Manh đầy rẫy sự nghi ngờ nhưng vẫn cố nén xuống, đoạn gật đầu, họ quay về từ phía cổng Nam, nhưng không chọn con đường chính mà dọc theo lối có bóng mát, cứ men dần về phía bờ hồ. Đến thư viện thì con đường ấy là gần nhất. Mà Châu Tiểu Manh lại ở lầu ký túc xá số mười bốn, ngay đằng sau thư viện.
Trưa đứng bóng, mọi người đều trốn trong ký túc xá ngủ hết lượt, trên con đường nhỏ này chẳng có bóng dáng một ai. Tiêu Tư Trí thấy chung quanh vắng vẻ, mới khẽ bảo cô: “Sếp sai tôi đến, em không phải sợ, ngay cả lãnh đạo trường cũng không biết thân phận của tôi.”
Châu Tiểu Manh siết chặt bọc giấy màu vàng đích thực gói sách bên trong, tuy nhiên dây thần kinh của cô đang căng lên tột độ, mỗi lúc căng thẳng là vô hình trung bàn tay của cô lại nắm chặt một cái gì đó, như người chết đuối ra sức bám lấy khúc gỗ trôi nổi cuối cùng trên mặt nước.
Tiêu Tư Trí nói: “Sau này có việc gì, em cứ gửi tin nhắn cho tôi, bảo là muốn tìm hiểu lịch thực tập.”
Châu Tiểu Manh lắc đầu, bảo: “Châu Diễn Chiếu chẳng nói gì với em cả, anh ấy ở nhà không bao giờ đề cập đến chuyện bên ngoài.”
“Không có ai đến nhà gặp anh ta à?”
“Có, nhưng em không quen.”
“Vài bữa nữa tôi sẽ gửi cho em mấy bức ảnh, em phải ghi nhớ, nếu như thấy ai trong ảnh đến tìm anh ta, em phải nghĩ cách nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.”
“Bình thường, nếu có người đến, họ thường bàn bạc trong phòng hút thuốc hoặc dưới tầng ngầm – nơi vốn để chơi bóng bàn. Hễ khi hai nơi đó có người là Châu Diễn Chiếu không cho phép em bén mảng quanh đấy.”
“Liệu có nghĩ được cách nào không?” Tiêu Tư Trí vội vã bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên nếu tình hình thực tế không ổn thì thôi vậy, sự an toàn của em là trên hết, dù sao đi chăng nữa cũng đừng để Châu Diễn Chiếu phát hiện ra. Sếp đã bảo, Châu Diễn Chiếu vốn là người đa nghi, tốt nhất là đừng đánh rắn động cỏ.”
Châu Tiểu Manh vẫn bặm chặt môi, qua một lúc thì bờ môi của cô đã mất hẳn sắc hồng hào, Tiêu Tư Trí tự nhủ, nhất định là cô bé này bị bệnh thiếu máu rồi. Nhưng lát sau đã nghe cô cất giọng lí nhí nói: “Em sẽ cố tìm cách.”
Tiêu Tư Trí thấy không yên tâm, bèn dặn dò: “Đừng cố quá.”
Châu Tiểu Manh rũ đầu, tay vẫn siết chặt bọc giấy, đột nhiên nghe Tiêu Tư Trí bảo: ‘Phỉ Ngã Tư Tồn.”
“Dạ?”
“Trong bọc này có hai quyển tiểu thuyết, chẳng phải bọn con gái thích đọc tiểu thuyết diễm tình lắm sao? Nên tôi nhấc luôn hai quyển của Phỉ Ngã Tư Tồn, chả biết có hay không. Lúc nào rảnh rỗi, em lấy ra xem thử thế nào.”
Hình như Châu Tiểu Manh từng nghe đến cái tên ấy, lắm lúc mấy đứa bạn cùng phòng ký túc xá hay than thở “đọc truyện mẹ kế viết tàn nhẫn quá”. Nhưng bất kì cuốn tiểu thuyết nào, dù có bi đát cỡ nào đi chăng nữa, liệu có thể bi đát hơn thực tại này không?
Châu Tiểu Manh nói: “Em chưa bao giờ đọc diễm tình, mang hai cuốn này về nhà, thể nào anh em cũng nghi ngờ.”
Tiêu Tư Trí gãi đầu, hỏi: “Vậy em thích xem sách gì? Để lần sau tôi biết đường mua.”
Châu Tiểu Manh buột miệng bảo: “Em đọc văn học nước ngoài.”
Tiêu Tư Trí cười nói: “Được rồi! Lần sau tôi sẽ tìm cho em mấy cuốn của Higashino Keigo”
Thực ra Châu Tiểu Manh cũng không đọc sách của Higashino Keigo, nhưng nụ cười của Tiêu Tư Trí lúc đó tươi roi rói như ánh nắng lọt qua tán rừng, nên cô cũng không đành.
Buổi tối, trước khi về nhà, cô đành lấy lý do mình đặt mua nhầm trên mạng rồi tặng hai cuốn tiểu thuyết ấy cho bạn cùng phòng,.
Bạn cùng phòng hí hửng cầm sách rồi cả lũ hẹn nhau xuống căng tin ăn cơm, chỉ mình cô giẫm lên bóng chiều tà, lủi thủi bước ra khỏi cổng trường. Dù Châu Diễn Chiếu không về nhà thì tài xế của nhà họ Châu vẫn đến đón cô như thường lệ.
“Cô ạ.”
Thấy cô từ đằng tít xa, tài xế lập tức xuống xe mở sẵn cửa chờ cô, kế đó nhận chiếc cặp từ tay cô.
Tủ lạnh trên xe có coca, Châu Tiểu Manh mở một lon nhưng không hề nhấp môi, cô chỉ muốn hơi lạnh ấy làm nguội đi lòng bàn tay đang nóng hôi hổi và sũng mồ hôi của mình.
Sự xuất hiện của Tiêu Tư Trí tuy có bất ngờ mà cũng không hẳn là chưa từng ngờ, kể từ sau cuộc gặp gỡ bí mật ấy, trong lòng cô luôn âm thầm đợi chờ họ phái người đến, cô trải qua ba tháng chờ đợi mà không hề có bất kì tin tức gì, khiến bản thân cô gần như rơi vào tuyệt vọng, tự nhủ có lẽ đối phương đã bỏ cuộc rồi chăng, chẳng ngờ hôm nay người ấy đã xuất hiện. Hơn nữa sự sắp xếp này còn khá chu đáo chặt chẽ, việc Tiêu Tư Trí gặp gỡ cô với tư cách là phụ đạo viên của lớp sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng đấy là với người khác, chứ tuyệt đối không bao gồm cả Châu Diễn Chiếu.
Vừa nghĩ đến ba chữ Châu Diễn Chiếu ấy thôi mà cô đã không kìm nổi phải rùng mình, tài xế đánh xe vào cổng chính của nhà họ Châu, sau cánh cổng sắt trổ hoa văn ấy là một gốc cây xum xuê, mà chỉ có mình Châu Tiểu Manh biết, camera giám sát được lắp chặt chẽ ở khắp các ngóc ngách trên bức tường cao dưới tán cây ấy.
Thế nên bọn đàn em của Châu Diễn Chiếu mới coi cô như một thứ hiểm họa đáng gờm. Bất luận có nói thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn là em gái của Châu Diễn Chiếu, nhưng con người của Châu Diễn Chiếu lại quen thói bỗ bã bạ đâu làm đấy, mặc kệ đấy là nơi nào. Lúc hứng lên, tình cờ bắt gặp cô đang đi ở hành lang, thể nào gã cũng ấn cô vào tường, hôn điên cuồng và tới tấp. Người phụ trách băng giám sát cả trong lẫn ngoài của nhà họ Châu là Tiểu Quang mỗi lần gặp cô, là thế nào trong con mắt ấy cũng hiển hiển ánh nhìn như gặp phải một con rắn, thậm chí còn tỏ rõ thái độ khinh miệt đến nỗi chẳng thèm ngước nhìn.
Dì Phương ra mở cửa đón cô vào nhà: “Cô về rồi ạ?” rồi ân cần hỏi: “Bên ngoài có nóng không ạ? Hay cô uống cốc nước quả trước nhé?”
Nhà họ Châu đưa đón cô đến trường bằng chiếc xe trị giá đến mấy trăm vạn, điều hòa trên xe luôn bật ở nhiệt độ hai mươi ba, sao có thể nóng được?
“Cậu Tiểu Quang vừa gọi điện bảo, hôm nay cậu Mười không về ăn cơm.”
Người làm trong nhà bấy lâu nay đã quen xưng hô với Châu Diễn Chiếu là cậu Mười, nghe nói quê nhà họ Châu có quy định là vậy, anh em con chú con bác trong vòng năm đời đổ lại được xếp thứ tự từ lớn đến bé, chứng tỏ anh em cũng khá là đông, nghe nói Châu Diễn Chiếu xếp thứ mười nên quen gọi là cậu Mười.
Châu Tiểu Manh đang mệt mỏi rã rời, thấy bảo Châu Diễn Chiếu không về, thế là cả cơ thể như một que kem tan chảy chỉ trong nháy mắt. Cô bảo: “Vậy tôi cũng không ăn cơm đâu, tôi muốn đi nghỉ sớm.”
Ba giờ sáng cô mới được ngủ, sáu giờ sáng bật dậy tắm táp, khóe mắt đã thâm quầng cả rồi. Buổi trưa cũng không kịp ngả mình, giờ mới được thả lỏng nên cô chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
Giấc ngủ của Châu Tiểu Manh kéo dài đến tầm nửa đêm thì bị đánh thức bởi ánh đèn xe, cô quên kéo rèm nên ánh đèn sáng loáng của chiếc xe đỗ trước bồn phun nước rọi qua ô cửa sổ, làm cô tỉnh cả ngủ.
Trong căn phòng tối như hũ nút, vườn hoa bên ngoài phủ một bầu không khí im ắng khác thường, có tiếng loài côn trùng mùa thu râm ran kêu ở một nơi rất xa, vọng về đây chỉ nghe thấy rỉ rả, tiếng được tiếng mất, nó khiến cô có cảm giác như đang mơ, dường như mình chưa thực sự tỉnh. Giờ đang là đầu tháng tám âm lịch, thời tiết ban ngày giống với mùa hè, nhưng khi đêm về, từng cơn gió lướt qua hai bên rèm mang theo hơi thở mát rượi.
Châu Tiểu Manh nằm im lìm trên giường, hành lang trải một lớp thảm dày không vang lên tiếng bước chân, nhưng cô biết có người đang tiến về phía này, cửa phòng cô chưa bao giờ khóa mà có khóa thì cũng vô ích. Kể từ cái lần Châu Diễn Chiếu đạp tung cánh cửa mà cô cố tình khóa trái lại, gã đứng ngoài cười khảy một cái, sau đó nghênh ngang bỏ đi, tròn cả một tháng trời không hề đụng vào cô.
Trên người Châu Tiểu Manh chẳng có nổi một đồng, trong khi bệnh viện liên tục gửi thông báo giục tiền viện phí, về sau, cô phải dùng cách nhục nhã nhất mới khiến Châu Diễn Chiếu đổi ý. Lúc này cô không muốn hồi tưởng lại nữa, thế nên cô cứ nằm đờ ra trên giường như một con cá mắc cạn, đợi nhát dao giáng xuống thớt gỗ.
Quả nhiên sau đó, Châu Diễn Chiếu đẩy cửa bước vào, hình như hôm nay gã đang chếnh choáng. Đứng cách nhau rõ xa mà Châu Tiểu Manh vẫn bắt hơi thấy cái mùi rượu nồng nặc trên người gã, chiếc giường lún xuống thật sâu, cánh tay của Châu Diễn Chiếu vươn ra ôm lấy cô từ phía đằng sau, những ngón tay rà trên mặt cô: “Này cô em gái của tôi ơi, sao lại đi ngủ sớm thế này?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Công Tắc Tình Yêu
Phỉ Ngã Tư Tồn
Công Tắc Tình Yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn
https://isach.info/story.php?story=cong_tac_tinh_yeu__phi_nga_tu_ton