Chương 3
ũ Phong ngồi tư lự, tiếng gõ cửa vẫn không làm anh chú ý, chỉ đến khi Bích Thu ào vào, mùi nước hoa ngoại đắt tiền trên người cô như xông vào mũi khiến Vũ Phong khó chịu. Anh cau có, giọng kém lịch sự:
- Có giấy tờ trình ký, cô cứ để đó!
Bích Thu õng ẹo:
- Cô, cô hoài! Anh không bỏ từ đó với em dược sao, Vũ phong?
Vũ Phong nghiêm nghị:
- Văn bản hợp đồng với công ty ông Thịnh Đức thế nào rồi? Cô đánh máy xong chưa?
Ông Thịnh Đức rất là khó tính, cô phải soạn thảo từng chi tiếc cho cụ thể.
Bích Thu hậm hực:
- Anh lúc nào cũng chỉ có công việc. Anh có coi em là gì đâu.
Vũ Phong tinh giọng:
- Thì cô là trợ lý, là thư ký cho tôi.
Bích Thu bĩu môi:
- Thư ký riêng thế này, em hổng ham.
- Vậy cô có thể chuyển sang bộ phận khác.
Bích Thu lại cong cớn:
- Em ngu sao bỏ qua cơ hội.
- Cơ hội gì? - Vũ Phong thắc mắc.
Lúng liếng đôi mắt đưa tình với Vũ Phong, Bích Thu ỡm ờ:
- Cận kề bên anh. Em không tin trái tim anh hóa đá theo người vợ quá cố của
mình.
Mắt Vũ Phong nảy lửa, anh nhìn Bích Thu lom lom:
- Cô nên cẩn t.hận lời nói của mình, đừng nghĩ là tôi vị nể bác Lâm sẽ vị nể cô.
- Anh... anh Vũ Phong!
Bích Thu chưa kịp nói câu trả lời hay xin lỗi thì Vũ Phong đã đứng lên khỏi ghế. Anh bước đến cửa vẫn còn căn dặn:
- Tất cả văn bản, giấy tờ cứ để trên bàn, tôi sẽ xem sau.
Bích Thu ném theo Vũ Phong cái nhìn giận dỗi, tức tối. Cô nhất định sẽ làm cho Vũ Phong quên đi hình ảnh người vợ ''yểu mệnh'' của mình. Bích Thu cứ nghĩ rằng Vũ Phong lạnh lùng với phải nữ chẳng qua là vì chung tình với người vợ. Trong công ty có rất nhiều người đeo đuổi cô, nhưng
không hiểu vì sao cô lại chọn người đàn ông có vợ và hai con này?
Điều này có thể chỉ một mình Bích Thu hiểu. Ngay với ông cậu họ xa lắc xa lơ như ông Lâm, chắc cũng không thể nào nghĩ tới. Ông cũng tưởng Bích Thu vì cũng từng có một ''tuổi thơ dữ dội'', nên giờ biết cảm thông mà có tình cảm với hai đứa trẻ thần trí lơ ngơ này, chứ ông đâu biết rằng Bích Thu rất bực bội khi phải chăm sóc, phải chiều chúng trước mặt ông Lâm, hay Vũ Phong. Cô vẫn thường hay véo, xách tai, cốc đầu chúng mỗi khi không có ai... vì thế Yến Vy và Ý Quyên có vẻ rất sợ sệt khi nhìn thấy Bích Thu. Nhưng biết đâu chúng sẽ là chiếc cầu nối cho mình đến với Vũ Phong dễ dàng hơn? Nghĩ vậy, Bích Thu thấy tâm trạng rộn vui. Cô đặt hết giấy tờ văn bản lên bàn cho Vũ Phong và trong đầu đang lên một kế hoạch.
@@@@@@@@@@@@@@@@
Hoàng Uyên ngồi bên giá vẽ, nhưng thực ra cô không vẽ được gì cả, dù trước mặt cô là một bức tranh sống động tuyệt vời:
Vũ Phong vừa chạy, vừa nhả chỉ từ từ cho con điều bay lên caơ, còn hai đứa bé lúp xúp dưới chân anh thì luôn miệng cưới và vỗ tay hoan hô:
- Ba hay quá! Diều ba bay lên cao rồi kìa..
- Cô, cô ơi! Đi thả diều?
Một trong hai đứa bé đã chạy đến níu cánh tay Hoàng Uyên. Nàng cũng không phân biệt đứa bé nào là Yến Vy và đứa nào là Ý Quyên, thì Vũ Phong đã gọi trước:
- Ý Quyên! Đến đây cầm diều cho ba...không được quấy rầy cô.
- Ý Quyên phụng phịu nhưng rất nghe lời Vũ Phong. Con bé chìa bàn tay nhỏ xíu để đón lấy cuộn chỉ từ tay anh.
Vũ Phong bước đến chỗ Hoàng Uyên, giọng anh nhẹ nhàng:
- Hãy hứa với anh là đừng để ý đến bất kỳ lời nói nào của hai đứa trẻ nhé Uyên.
Hoàng Uyên cảm động:
- Vâng! Uyên không sao đâu. Anh Vũ Phong cứ lo cho con đi. À, mà Vũ Phong này?
- Hai đứa bé giống nhau như hai giọt nước thế kia thì làm sao phân biệt được?
Vũ Phong bông đùa:
- Trời ơi! Chúng là con gái anh mà, sao không phân biệt được chứ. Nói chớ Yến Vy thì có cái bớt nhỏ bên vai trái, còn Ý Quyên thì ngược lại, bên phải.
Hoàng Uyên tròn mắt lạ lẫm:
- Nhưng chúng mặt áo kín tay, đâu có trông thấy... sao anh vẫn nhận ra?
- Thì cha con anh mà.
Thực ra, Vũ Phong chỉ nói vậy, chớ Hoàng Uyên đâu biết anh cũng có một thời gian dài như cô, phải vén áo chúng lên xem mới biết.
Bởi vì từ lúc chúng chào đời, chúng đã vô phước rồi, không có cha. Bên cạnh, còn mẹ thì trút hơi thở ngay trên bàn mổ.
Vũ Phong có nghe mẹ anh kể lại, lúc đó phần sống ba mẹ con Yến Nhi rất mong manh. Và cuối cùng bác sĩ đã hội chẩn và quyết định cứu lấy cái phần trăm mong manh ấy là hai đứa bé. Vì Yến Nhi đã quá kiệt sức, quá mòn mỏi trong chuỗi ngày sống trong đau buồn với chứng bệnh trầm cảm u uất.
Bất giác, Vũ Phong buông một tiếng thở dài.
Hoàng Yên vẫn chăm chú nhìn hai đứa trẻ, nàng muốn tự mình sẽ có cách để nhận dạng ra từng đứa một mà không phải xem đến cái bớt trên vai. Hai đứa bé thì mải mê với cánh diều, mỗi đứa một tay giữ chặt cuộn chỉ. Hình như chúng rất sợ mất con diều thì phải!
- Sao anh Vũ Phong không thuê người giúp việc để chăm sóc hai đứa bé mà lại gởi nội trú?
Vũ Phong đoán rằng Hoàng Yên đang mải bận tâm suy nghĩ về chuyện tình cảm riêng của anh. Anh cũng không biết vì sao mình lại kể câu chuyện này cho một người mới quen như Hoàng Uyên nữa.
- Theo Uyên, nội trú không tốt sao?
Mắt Uyên vẫn không rời hai đứa bé, cô dịu dàng:
Không phải là không tốt. Nhưng Uyên cảm thấy những đứa bé sống nội trú, sau này sẽ dễ rơi vào cuộc sống khép kín, chúng tự cô lập và hay mặc cảm.
- Trường hợp đó là ở những đứa bé bị bỏ rơi phải vào cô nhi viện, vay mượn tình thương của người khác để sống. Thú thật, anh cũng từng nghĩ như Uyên đấy, nhưng với Yến Vy và Ý Quyên thì khác. Vả lại, hai đứa con anh thần trí vốn không được bình thường như những đứa trẻ khác, từ ngày gởi hẳn chúng vào nội trú, chúng đã có vẻ khá hơn nhiều rồi đó, từ cách sinh hoạt, sức khỏe lẫn
sự hiểu biết.
- Tội nghiệp chúng vô cùng!
Vũ Phong cởi mở:
- Hai đứa nhở cũng rất mến Uyên. Ít khi nào chúng chịu tiếp xúc với người lạ lẩm, nhưng với em thì khác đấy.
- Có lẽ chúng cũng cảm nhận ra rằng em cũng có nỗi bất hạnh, hay là chúng tội nghiệp cho cô gái què như ông già què bán vé số dạo vậy thôi.
Vũ Phong nghiêm mặt:
- Anh không thích nghe Hoàng Uyên nói như thế.
Uyên xin lỗi...
- Anh Vũ Phong ơi, bé Vy, bé Quyên ơi.
- Có tiếng gọi vang lanh lảnh. Hoàng Uyên chưa nói tròn câu đã phải ngưng lại. Đằng kia, bé Vy, bé Quyên đã vứt nhanh cuộn chỉ, chúng chạy bổ nhào về phía Vũ Phong, ôm cổ cha cứng ngắc:
- Ba ơi! Con sợ mẹ kế.
Vũ Phong trừng mắt la con:
- Ý Quyên! Không được nói bậy. Mẹ kế nào?
- Cô cô Thu đó. Cô nói là mẹ kế...nhưng con sợ lắm... híc híc...
Yến Vy nói tiếp:
- Mẹ kế có phải là Tào Thị không ba?
- Cô giáo nói Tào Thị ác lắm, dữ lắm...
Hoàng Uyên ngạc nhiên sau khi nghe câu nói ngây ngô của hai đứa trẻ. Chúng quả không phải ngờ nghệch, đần độn...
- Thì ra là ba cha con ở đây làm em đi kiếm hụt hơt.
Giọng cô gái trong vắt.
Vũ Phong nhìn cô gái trước mặt với vẻ khó chịu và bực bội, anh nói trổng.
- Kiếm cha con tôi làm gì?
Liếc về phía Hoàng Uyên với ánh mắt sắc bén, cô đanh giọng:
- Cô kia! Cô là ai?
Hoàng Uyên không vừa:
- Tôi là tôi! Dĩ nhiên tôi là người chớ hổng phải là ma đâu.
- Thế mà tôi cứ ngở, con ma chết đội mồ sống dậy mới có thể hớp hồn anh Phong.
Vũ Phong lớn tiếng:
- Bích Thu! Cô im ngay.
- Anh dám lớn tiếng với em à - Bích Thu sừng sộ - Vì con nhố này ư?
- Cô là gì mà tôi phải nhịn? Bích Thu à! Đừng có quá lố đấy. Nội việc cô nói linh tinh với hai đứa trẻ đủ để cho cô ăn cái tát tai cánh cáo rồi, nhưng tôi đã bỏ qua thì đừng làm tôi khó chịu nữa.
Bích Thu chợt nhỏ nhẹ:
- Em làm gì mà anh nặng lời với em như thế chứ? Nào bé Vy, bé Quyên! Con đã nói bậy bạ gì với ba vậy? Nói cho cô Thu nghe đi. Cô Thu rất thương hai đứa con kia mà.
Bích Thu vừa nói vừa giằng tay kéo hai đứa bé, nhưng chúng cứ bấu cổ Vũ Phong. Bé Quyên thì lanh hơn, con bé níu cánh tay Hoàng Uyên:
- Con hông đi... con chịu. cô Uyên...
Bích Thu nổi cơn tam bành ngay:
- Hóa ra là ở đây! Chà! Thơ mộng, hữu tình quá nhỉ. Anh thường xuyên hò hẹn với cô ta ở đây hả Vũ Phong?
- Cô nói gì thế Bích Thu.
Bích Thu hằn học:
- Em nói anh. Em nói hai người hẹn hò, đã tự tình ở trên đồi cao vắng vẻ này. Nếu em không kiên nhẫn leo lên đồi thì làm sao chứng kiến cuộc tình lén lút.
Hoàng Uyên thảng thốt kêu lên:
- Tôi không có. Chị à? Chị đã hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm à?
Bích Thu nhào tới kéo tay bé Quyên ra.
Bất thình lình nên Hoàng Uyên đổ xuống theo cái tay kéo của Bích Thu. Cô gượng lại không được vì cái chân bị nạn, còn Bích Thu kịp nhận ra cái điều ''kinh khủng'' đó, cô cười phá lên:
- Trời ơi! Tưởng gì... ai dè ''xi cà que'' sao không an phận đi, cô có đi nổi không mà đòi chạy đua? Nói cho cô biết, nếu muốn được Vũ Phong, cô phải ''chạy nước rút'' mới kịp.
Hoàng Uyên ôm mặt, cô kêu lên tuyệt vọng:
- Trời ơi...
Bích Thu vẫn kênh kiệu:
- Ông trời ở cao lắm, xa lắm, hổng có nghe được đâu. Có tôi đây nè, tôi đang ở trước mặt cô. Nếu biết điều thì tôi...
- Bốp?
Vũ Phong không dằn được, anh bước tới tát mạnh lên gò má Bích Thu. Quai hàm bạnh ra, Vũ Phong lạnh giọng:
- Hãy cút khới chỗ này ngay!
Bích Thu đưa tay lên xoa má, cô nhìn trân trân Vũ Phong:
- Anh vì con nhỏ què này mà đánh em ư? Anh thật là quá đáng!
- Cô mới là hồ đồ, quá đáng. Chúng tôi chỉ là bạn bè.
Cố nén không để giọt nước mắt rơi xuống trước mặt cô gái hống hách này, Hoàng Uyên cất giọng lạnh băng:
- Tin hay không tùy chị. Còn tôi, chị an tâm đi. Tôi chẳng có thích thi thố gì với chị đâu. Chị muốn chạy nước rút, nước lên gì mặc chị.
- Vũ Phong! Anh cũng nên về ngay đi.
Quay sang Vũ Phong, Hoàng Uyên nói với một vẻ bình tĩnh.
Vũ Phong quắc mắt nhìn Bích Thu không thèm nói gì. Trước tình thế này, anh biết rằng mình nên về. Bích Thu đã làm Hoàng Uyên đau lòng quá rồi. Ai biết cô ta sẽ giở trò gì nữa đây.
- Thành thật xin lỗi Hoàng Uyên về tất cả những gì vừa xảy ra.
Bích Thu xách đôi giày cao gót lên, đi theo cha con Vũ Phong, còn quay lại phía Hoàng Uyên dài giọng:
Hoàng Uyên, tên đẹp lắm, hay lắm và cô lại còn trẻ nữa... Nhưng đáng tiếc... tôi biết cô không bao giờ là đối thủ của tôi. Tôi chỉ tội nghiệp cô. Cả Vũ Phong cũng vậy. Có lẽ ảnh vì tội nghiệp vì thương hại cô thôi.
Họ đã đi xa hết rồi. Hoàng Uyên gục mặt trong đôi tay khóc nức nở. Cô muốn gởi tiếng khóc cho mây ngàn mang đi thật xa. Hoàng Uyên thật sự suy sụp bởi cuộc giáp mặt với cô gái xa lạ mang tên Bích Thu. Hôm qua, khl họ đã đi hết, nàng vẫn ngồi trầm mặt dưới gốc thông. Hoàng Uyên đã thầm rủa cái chân chết tiệt này, rủa cả tên say rượu lao xe vào cô, rủa cả mấy ông bác sĩ, họ cứu lấy sinh mạng cô làm chi trong khi biết rằng đôi chân cô sẽ không còn như xưa... Và bây giờ, cô rủa cả trời đất, thiên nhiên khiến cô và Vũ Phong gặp nhau. Mỉa mai thay tất cả chỉ là sự thương hại đối với nàng.
- Uyên à! Uống ly sữa nóng nha.
- Con uống không nổi đâu dì ơi. Con ngán sữa lắm!
- Dì có pha thêm một tí cà phê vào, uống không có ngán đâu. Nghe dì đi...
Bỗng nhiên Hoàng Uyên nổi cáu:
- Dì cứ mặc con đi? Dì đừng lo cho con nữa.
- Con là cháu ruột của dì, tại sao dì không lo cho con cháu. Mẹ con còn không lo cho con, tội vạ gì dì phải lo. Dì tội nghiệp hay thương hại con hả?
Dì Bạch Hồng vỗ về:
- Thương chớ hổng phải là thương hại.
- Nhưng con quan tâm đến những từ ngữ đó làm gì? Nếu con không muốn người ta nhìn con bằng sự thương hại, thì con nên đến bệnh viện để khám lại.
Chỉ một lần này thôi... Dì xin con đó Uyên.
Uyên buồn bã, nàng đã gõ gõ vào chiếc chân đã mất cảm giác và nói một cách vô hồn:
- Vô ích thôi dì ạ. Họ đã từng nói...
- Lúc đó, vì họ muốn con được sớm hồi phục sức khỏe, chỉ tại con bi quan và bướng nữa, con không chịu tái khám. Bây giờ, dì thấy người ta phẫu thuật sắp xương là chuyện bình thường.
Hoàng Uyên bịt tai:
- Dì đừng nói nữa, con sẽ không đi đâu hết. Con không muốn đi đến chỗ đông người làm trò cười cho thiên hạ.
- Được rồi, tùy con. Dì sẽ không nói nữa.
Dì Hồng tỏ vẻ bất bình. Chỉ ly sữa trên bàn, dì nói thêm:
- Con uống sữa rồi ngủ đi dì đi công việc một chút.
- Hôm nay, dì đi giao hàng sớm thế?
Uyên thắc mắc.
- Không, dì đi công chuyện riêng.
Nói rồi, dì Hồng hấp tấp đi ra, dáng dấp hối hả, vội vàng của dì cho Hoàng Uyên biết đó là một việc gì rất quan trọng, không bình thường. Bởi vì lâu nay hai dì cháu sống bên nhau, Uyên dễ dàng nhận ra điều đó.
Nơi bà Hồng đến là một biệt thự lớn nằm khuất sau hàng cây to râm bóng. Nổi bật những ánh cửa sổ lớn lồng kín, tòa nhà kiến trúc theo kiểu Pháp. Bà Hồng đứng ngây người trước vườn hoa đủ màu sắc, đa số là các loại hoa sang trọng, giống nhập từ nước ngoài về. Bà càng hít mùi bởi hương thơm tỏa ra từ các loài hoa đó thì có một giọng đằng hắng. Bà Hồng giật mình.
- Tôi... tôi xin lỗi đà tự ý bước vào.
- Không sao. Bà tìm ai?
Hơi nhíu mày như để đoán xem thân phận của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, rồi bà Hồng cất giọng:
- Tôi muốn tìm cậu Vũ Phong. Có phải cậu Vũ Phong ở đây không ông?
- Tìm Vũ Phong? Người đàn bà này là ai?
Một chút phân vân thoáng qua trong ánh mắt ông Lâm. Bà chủ trước khi qua đời có cảnh giác về những người lạ mặt tìm kiếm Vũ Phong. Một sai lầm mà bà chủ đã trả, và Vũ Phong phải gánh chịu.
Ông Lâm đang dò xét người đàn bà thì Vũ Phong bỗng từ trong nhà đi ra.
- Có chuyện gì vậy bác Lâm?
Kín đáo nhìn hai người, ông Lâm lên tiếng:
- Bà này tìm cậu.
- Tìm con?
Nét ngơ ngác chứng tỏ Vũ Phong không hề quen biết, người đàn bà, càng làm ông Lâm lo lắng và đề cao cảnh giác hơn nữa.
- Thế cậu không biết bà ấy à?
- Vâng! - Vũ Phong gật nhanh.
Bà Hồng xen vào:
- Cậu Phong không biết tôi, nhưng chắc chắn biết Hoàng Uyên.
Vừa nghe đến đó, Vũ Phong đã chụp vai bà Hồng hỏi dồn:
- Bác là mẹ Uyên à? Xin lồi... Con mời bác vô nhà.
Quay sang ông Lâm, vũ Phong lễ phép:
- Con có khách, nhờ bác nói chị Xuyến mang nước lên phòng khách giùm con.
Bà Hồng đính chính ngay:
- Tôi là dì ruột của Hoàng Uyê n. Cậu có nghe nó nói về dì Bạch Hồng không? Là tôi đấy.
Vũ Phong hỏi ngay:
- Sao dì biết nhà con?
- Cũng tình cờ thôi. Hôm qua con Uyên nó xé nát mấy bức tranh vừa phát tháo trên nền. Vô tình tôi lượm được bài thơ ''Đà Lạt'' của nó. Tôi thấy ở dưới góc có ghi địa chỉ của cậu.
Vũ Phong lo lắng:
- Uyên thế nào rồi dì?
Giọng bà Hồng thảm buồn:
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra mà mấy bữa trước đây, nó còn vui vẻ và nói với tôi sẽ đi khám chân, nó sẽ không buồn dù bác sĩ nói thế nào đi chăng nữa, có chữa trị được hay không? Vậy mà từ ngày hôm qua đến nay, nó lại nhốt mình trong phòng, không nói chuyện gì cả.
- Sao Uyên lại tự làm khổ mình như thế chứ?
Bà Hồng nước mắt rơi lã chã:
- Cậu Vũ Phong à. Coi như tôi van xin cậu, tôi năn nỉ cậu... Cậu hãy là điểm tựa, là niềm tin, là nguồn động viên cho cháu tôi.
Vũ Phong ôn tồn:
Dì Bạch Hồng! Dì cứ bình tỉnh. Con sẽ khuyên Hoàng Uyên. Cô ấy nhất định sẽ chịu đi điều trị chân mà.
- Hết cách rồi cậu ơi, nó không dễ gì đến chỗ đông người.
Vũ Phong thành thật:
- Không sao. Con sẽ nhờ bạn con đến nhà để coi tình hình chân của Uyên thế nào, rồi sẽ có cách điều trị sau. Nếu cần thiết sẽ đi nước ngoài. Chỉ e...
- Tốn kém chứ gì? Cậu yên tâm. Ba mẹ nó ở Sài Gòn có thể lo nếu chuyện tiền nong, miễn là chân nó trở lại bình thường.
Vũ Phong hơi phật ý:
- Dì hiểu lầm ý cháu.
Người giúp việc mang khay nước ra đặt lên trên bàn. Vũ Phong ân cần:
- Mời dì dùng nước?
- Cám ơn cậu.
- Dì đừng khách sáo.
Bà Bạch Hồng bộc bạch:
- Thú thật, tôi biết mình đến đây tìm cậu là hơi đường đột, nhưng cậu hãy hiểu cho. Tôi rất thương đứa cháu bất hạnh này, nó bị chấn thương và chấn động mạnh từ khi nó bị vị hôn phu bỏ rơi khi nghe chân nó khó có cơ may phục hồi. Và người mà người yêu nó chọn lại là bạn gái thân thiết mà nó từng cưu mang giúp đỡ. Cậu hiểu cú sốc này nó nặng đến dường nào rồi đó.
Vũ Phong trầm lặng:
- Vâng, điều này cháu có nghe Hoàng Uyên tâm sự. Quả thật, cháu và Uyên cũng tình cờ gặp nhau, rồi hai tâm hồn đồng cảm, hai hoàn cẩnh trái ngang khiến cho tụi cháu để kết bạn. Cháu hứa sẽ thuyết phục được Uyên. Bà Bạch Hồng hớn hở. Bà cáo từ ra về và không quên dặn:
- Cậu Phong đừng cho con Uyên biết tôi đã đến tìm cậu nhé. Nó sẽ...
- Vâng, cháu hiểu. Dì cứ an tâm. Có thể ngày mai cháu sẽ đến.
- Hy vọng cậu sẽ thuyết phục được nó.
- Con nhỏ này vốn bướng bỉnh.
Vũ Phong tiễn bà Bạch Hồng ra về và tâm trạng hơi lo âu. Anh cũng không tin chắc mình sẽ thuyết phục được Hoàng Uyên. Bởi chứng kiến những lời khiếm nhã của Bích Thu, Vũ Phong tin chắc khó lòng xoay chuyển Hoàng Uyên, một người có một chút cao ngạo và tự ti Nhưng anh đã hứa rồi, anh phải làm cho bằng được.
Còn Tiếng Mưa Đêm Còn Tiếng Mưa Đêm - Hồng Kim