Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Ma Trong Tấm Gương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 - Lời Nguyền Của Chiavo
N
gười mà May mời vào phòng khách là một người đàn ông khá vạm vỡ, tóc đen nháy và đôi mắt to cũng màu đen. Bộ vét màu sáng có lẽ mua khá nhiều tiền.
- Thưa bà, nếu bà cho phép... - người lạ bắt đầu nói.
Rồi ông nhìn thấy chú Titus và ba thám tử. Ông đứng sững lại, chau mày, mím chặt quai hàm.
- Tôi tưởng bà... bà...
Ông ngừng nói một lần nữa, như thể đang cố chuyển sang tiếng Anh những từ Tây Ban Nha mà ông nghĩ trong đầu.
- Tôi tưởng bà không có khách! - Ông kết thúc câu nói vụng về.
- Mời ông ngồi! - Bà Darnley nói sau khi gật đầu chào khách rồi tự mình ngồi xuống. Tôi đang kể cho bạn bè nghe lịch sử của niềm kiêu hãnh trong bộ sưu tập của tôi: Tấm gương thần.
- Tấm gương của Chiavo vĩ đại! - Ông Santora tự tin nói.
Ông ngồi xuống ghế, đặt một gói giấy trắng lên cái bàn nhỏ bên cạnh.
- Một tấm gương tuyệt diệu! - Ông nói thêm.
- Hết sức tuyệt diệu - Bà Darnley đồng tình - Tôi đã thường gặp nhiều khó khăn để lấy được một số tấm gương hiện có, nhưng tôi xin nói rằng sự kiên trì cương quyết của ông để đòi tấm gương này là vô duyên.
- Muốn có được tấm gương của Chiavo không phải là vô duyên - Người Tây Ban Nha đáp - Senora... - Bà Darnley... tôi xin được nói chuyện riêng với bà.
- Không cần thiết - Bà ngắt lời. - Ta không có gì để nói cả.
- Có chứ, ta cần phải nói chuyện!
Giọng ông cao lên một chút. Ông cúi về phía trước, mắt nhìn chằm chằm bà Darnley, chờ đợi một câu trả lời. Trong phòng, không ai dám động đậy.
- Tôi hiểu! - Cuối cùng ông nói - Vậy tôi phải nói trước mặt khách của bà. Senora, như bà đã biết, tôi đề nghị mua tấm gương với số tiền rất cao. Hôm nay tôi sẽ chứng tỏ tôi có thể trả giá cao hơn nữa. Tôi đề nghị mười ngàn đôla cộng với một món đồ quý giá trong bộ sưu tập của tôi.
Ông lấy gói giấy trên bàn, đưa cho bà Darnley.
- Đây là một chiếc gương cầm tay tìm thấy trong phế tích Pompéi.
Bà Darnley cười:
- Tôi dư thừa tiền, không biết sài vào việc gì, còn mấy món đồ xuất xứ từ Pompéi, thì không có gì là hiếm hoi cả. Ngược lại tấm gương có yêu tinh là độc đáo.
- Độc đáo! - Ông Santora đồng tình - Không có tấm gương thứ hai trên thế giới. Nhưng nó phải là của tôi.
- Không được!
- Quan trọng lắm. Bà không thể nào hiểu nổi đối với tôi nó quan trọng như thế nào đâu!
Ông gần như la lên.
- Tất nhiên là quan trọng, bởi vì chỉ có độc nhất một cái như vậy. Nhưng đối với tôi cũng quan trọng như đối với ông. Tôi không hiểu tại sao bộ sưu tập của ông được phong phú thêm, mà lại thiệt cho bộ sưu tập của tôi.
Santora hít vào thật sâu.
- Senora - Ông nói lớn tiếng - Tôi phải cảnh cáo bà...
Ông nắm chặt hai tay. Hannibal thấy bà Darnley gồng người lên trên ghế.
- Cảnh cáo tôi à? - Bà kêu.
Bà nhìn thẳng vào mặt khách:
- Senor Santora! Ông có biết rằng hôm nay có kẻ đột nhập vào nhà tôi không? Hắn bị phát hiện chính tại đây, trong phòng này.
Nét mặt Santora mất dần màu sắc, tái hẳn đi. Người Tây Ban Nha liếc nhìn tấm gương.
- Trong phòng này à? - Ông hỏi lại - Nhưng... mà không, tôi không hề biết. Làm sao tôi biết được?
Ông nhìn sàn nhà.
- Hắn bị phát hiện tại đây... tại đây...
Ông ngẩng đầu lên, mỉm cười miễn cưỡng:
- Tôi nghĩ không có gì bất thường cả. Tôi đọc báo biết rằng ở nước này, thanh thiên bạch nhật, có những tên trộm cả gan lẻn vào những ngôi nhà mà chúng tưởng không có người. Tôi hy vọng cảnh sát sẽ trừng phạt tên trộm thích đáng.
- Rất tiếc, hắn đã trốn mất rồi - Bà Darnley nói.
Ông Santora nhíu mày, như tập trung vào một vấn đề nào đó.
- Senora, - Cuối cùng ông thở dài - Tôi không biết gì kẻ đã đột nhập vào nhà bà. Nhưng cả hai ta đều biết một người duy nhất, đặt biệt là một người thấp nhỏ, không thể nào lấy cắp tấm gương của Chiavo nổi! Bà đồng ý chứ? Nhưng tấm gương này nguy hiểm.
- Thế à? - Bà Darnley nói.
- Tôi chưa nói hết sự thật cho bà - Ông nói tiếp - Thật ra tôi không phải là nhà sưu tầm. Chiếc gương xuất xứ từ Pompei... tôi mới mua hôm qua trong một cửa hàng bán đồ cổ ở Berverly Hills.
- Hy vọng ông không mua đắt quá! - Bà nói.
- Quá mắc... bởi vì nó không làm cho bà đồng ý cho tôi gương Chiavo... Bà phải hiểu rằng... Không chỉ có một mình gương Chiavo là độc nhất trên thế giới. Chính tôi cũng độc nhất trên thế giới.
Bà Darnley lộ nét tức cười.
- Lời tuyên bố lạ lùng thật đấy, senor Santora!
- Tôi phải kể cho bà nghe lịch sử của tấm gương.
- Nhưng tôi đã biết rồi.
- Đúng hơn là bà tưởng là bà đã biết.
Bây giờ nét mặt và giọng nói của người Tây Ban Nha không còn thể hiện dấu vết bực tức gì. Ông bắt đầu nói từ tốn, như biện minh:
- Chiavo là một pháp sư rất giỏi - Ông bắt đầu nói - Chiavo cho chế tạo tấm gương đặc biệt này, và khi có được gương, ông đọc những câu thần chú trước gương. Khi được phù phép xong, gương cho phép ông nhìn qua đó thế giới yêu tinh, những thần linh mà người bình thường không thấy được. Và những thần linh này tiết lộ cho ông nhiều sự kiện thuộc tương lai. Rồi ngày nọ, Chiavo biến mất.
- Tôi biết hết rồi - Bà Darnley khẳng định - Tôi còn biết Chiavo để lại tấm gương cho một gia đình ở Madrid: gia đình Estancia.
Santora gật đầu.
- Đúng - Ông nói - nhưng bà không biết toàn bộ sự thật. Chiavo có kẻ thù: những kẻ sợ ông và cho rằng ông đã hại họ. Vì vậy mà ông đã không cho ai biết rằng gia đình Estancia thật ra chính là gia đình ông: vợ và con trai ông. Người con này lại sinh ra một đứa con trai nữa. Đứa con trai này sinh ra một người con gái. Sau đó, người con gái lấy chồng và họ Estancia biến mất. Nhưng suốt thời gian đó, gia đình vẫn cất giữ tấm gương. Sau đó, cách đây hơn 45 năm, trước khi tôi sinh ra, tấm gương của Chiavo vĩ đại bị lấy cắp. Chuyện xảy ra tại Madrid. Ồ! Tên trộm đã phải đền tội. Cha tôi lần ra dấu vết hắn và...
- Cha của ông! Bà Darnley thốt lên - Có phải ông là cháu của Chiavo không?
Santora cúi chào.
- Đúng, thưa bà. Cha tôi mới mất hôm nay. Chỉ còn mình tôi và tấm gương phải thuộc về tôi. Nó là của tôi và tôi muốn để lại cho con trai tôi.
Bà Darlay ngồi một hồi, bất động. Bà có vẻ suy nghĩ dữ dội.
- Khi tấm gương bị lấy cắp - Bà nói - Vì cha của ông đã tìm ra dấu vết của tên trộm, thì sao cụ không lấy lại được gương?
- Vì tên trộm đã chết và tấm gương lại rơi vào tay một tên vô lại khác. Thưa bà, đối với chúng tôi, thì tấm gương ấy vô hại. Chúng tôi biết bí mật tấm gương. Chúng tôi biết cách sử dụng nó và nhờ phép thần của nó chúng tôi có thể tiên đoán được tương lai.
- Một vật rất có ích - Bà Darnley hơi mỉa mai nhận xét.
- Đúng vậy. Nhưng đối với những người không thuộc dòng máu Chiavo, thì tấm gương này nguy hiểm. Kẻ lấy gương của cha tôi được tìm thấy trong chính nhà mình... khi đã chết. Hắn không có vết thương nào trên người ngoài một vết phỏng nhẹ trên trán... vậy mà không còn sống nữa. Và tấm gương đã biến mất. Một lần nữa, cha tôi cố tìm cho ra. Một hôm, cha tôi nghe nói tấm gương thần đang nằm trong tay một người sống ở Barcelone. Cha tôi lên đường đi thành phố đó, nhưng đến quá trễ. Người đó đã tự treo cổ. Chủ nhà thì muốn lấy lại tiền thuê nhà mà người chết chưa trả và đã bán tấm gương. Người mua gương...
- Cũng tự treo cổ nữa à? - Bà Darnley hỏi.
- Bị mất mạng trong tai nạn đường sắt. Khi cha tôi bấm chuông nhà ông, thì ông đã chết rồi. Giữa lúc ấy, con ông lại trao tấm gương cho một người bạn đi Madrid. Người con có nói rằng, trước khi chết ít lâu, cha anh ấy đã nhìn thấy một hình ảnh khủng khiếp trong gương: hình một người đàn ông tóc dài bạc trắng và mắt xanh lá cây. Đó là hình ảnh của Chiavo. Cha tôi không ngạc nhiên. Thật vậy, chúng tôi thuộc gia đình Chiavo và chúng tôi đã biết ông đi đâu khi biến mất. Ông đi xuyên qua tấm gương đến với những ngôi nhà ngầm, nơi các thần linh nhỏ bé sống. Ông vẫn ở trong đó, nhưng đôi khi trở về tấm gương và nhìn ra bên ngoài. Điều này phải được hiểu như một lời cảnh báo.
Bà Darnley đưa tay lên ôm cổ:
- Ông ta đi xuyên qua... tấm gương à?
- Giống như Alice - May nói khẽ.
- Tôi không thể tin được - Bà của Mya tuyên bố.
- Có thể bà chưa tin - Santora nói - Nhưng bà hãy nghe tiếp đây. Người đàn ông đi Madrid bán tấm gương cho một anh sinh viên đại học... Một người tên Diego Manolos. Ít lâu sau đó, Manolos rời khỏi Tây Ban Nha trở về quê hương mình. Đó là một nơi mà bà biết, thưa bà: một hòn đảo nhỏ, nước cộng hòa Ruffino. Ở đó, anh ấy cưới một cô gái, từng là bạn của bà, và vẫn là bạn của bà. Bạn của bà nghĩ gì về tấm gương?
- Cô ấy không thích nó, - Bà Darnley thừa nhận. - Bạn tôi cho rằng tấm gương xấu xí, và bạn ấy đúng. Gương không có gì là thẩm mỹ cả. Đáng lẽ chị ấy đã tặng cho tôi từ lâu lắm rồi, nếu không bị ông chồng ngăn cản. Riêng chị bạn tôi chưa bao giờ thấy tấm gương có gì lạ. Nhưng gia đình Manolos đã giữ gương suốt ba mươi năm.
Santora cúi xuống bà Darnley và đột ngột nói khẽ đến nỗi Hannibal phải lắng tai mới nghe được ông nói gì:
- Tấm gương ấy bị nguyền rủa. Chiavo đã phù phép hại bất cứ ai giữ gương, nhưng lại không thuộc dòng máu mình.
- Nhưng Diego Manolos có bị gì đâu! - Bà Darnley phản đối - Trái lại, anh ấy rất thành công trên đường đời! Anh ấy làm cố vấn tổng thống Cộng Hoà Ruffino.
- Có lẽ lời nguyền đã lệch sang vợ anh ấy - Santora gợi ý - mắt nhìn bà Darnley đăm đăm không chớp - Kìa senora, bà hãy nói về chị bạn của bà. Vợ của Manolos có được hạnh phúc không?
Bà Darnley xoay đầu sang hướng khác để tránh ánh nhìn của Santora.
- Thật ra thì không - Bà miễn cưỡng thú nhận - Dường như lúc chồng còn sống, Isabella không được hạnh phúc. Anh ấy đối xử không tốt với vợ. Nhưng bây giờ anh ấy đã chết...
- Và sau khi anh ấy chết, việc đầu tiên mà vợ góa của anh làm, là gởi tấm gương cho chị! - Santora nhắc lại.
- Chị ấy biết tôi muốn cái gương đó.
Nói xong, bà Darnley hoàn hồn lại, nhử vừa thức tỉnh sau một cơn ác mộng, rồi đứng dậy.
- Senor Santora, ông đã kể cho tôi nghe một chuyện rất khó tin. Không ai có thể biến mất trong một tấm gương. Nhưng nếu ông thật sự là con cháu của Chiavo, thì ông phải chứng minh được. Có giấy tờ... giấy khai sinh và các loại giấy tờ khác. Nếu tấm gương là sở hữu hợp pháp của gia đình ông, thì tôi sẽ trả lại ông... Nhưng tôi cần chứng cớ.
Đến lượt Santora đứng dậy theo và lấy lại gói đồ trên bàn.
- Tôi đã mất hết mấy năm mới tìm lại được gương - Ông nói - Cha tôi đã lần theo dấu vết của nó từ Madrid đến Barcelone, rồi từ Barcelone đến Madrid. Tôi thì theo gương đến Ruffino, nhưng khi tôi liên lạc được với vợ góa của Manolos, thì đã quá trễ. Bây giờ, thì tôi ở đây. Tôi phải mất một thời gian để lấy được những giấy tờ mà bà yêu cầu, nhưng tôi chờ được. Tôi sẽ viết thư về Tây Ban Nha.
- Tôi cũng sẽ chờ - Bà Darnley nói.
- Vâng, thưa senora. Nhưng trong khi chờ, bà nhớ là phải cẩn thận. Tấm gương này nguy hiểm.
Nói xong, ông bước ra. Ba thám tử trẻ nghe tiếng cửa mở ra, đóng lại.
- Câu chuyện thật khó tin! - Peter hơi xúc động nói.
- Chắc là ông ấy bịa ra thôi - Bà Darnley nói như để thuyết phục chính mình.
- Chắc Santora không phải là con cháu của Chiavo đâu. Mà không ai có thể biến mất vào gương. Nếu ông ấy thật sự là con cháu của Chiavo, thì tại sao không nói ngay từ lần gặp đầu tiên, cách đây hơn một tuần?
- Có lẽ - Hannibal trả lời - Vì ông ấy mới nghĩ ra chuyện ấy hôm nay thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Ma Trong Tấm Gương
Alfred Hitchcock
Con Ma Trong Tấm Gương - Alfred Hitchcock
https://isach.info/story.php?story=con_ma_trong_tam_guong__lan_khai