Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Còn Đó Đam Mê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mở Đầu
M
ckinney,Texas
1976
Môn toán làm Georgeanne Howard đau đầu, còn đọc sách lại khiến mắt con bé nhức mỏi. Nhưng ít ra thì khi đọc, nó có thể di ngón tay theo từng từ rắc rối và thỉnh thoảng giả vờ là đang vào đầu. Nhưng toán thì làm sao giả vờ như thế được?
Georgeanne gục đầu lên bài kiểm tra trên bàn, lắng nghe tiếng lũ bạn cùng lớp bốn đang chơi đùa ngoài sân trong giờ giải lao dưới ánh nắng ấm áp của Texas. Nó ghét toán, đặc biệt ghét phải đếm hết đống cành củi ngớ ngẩn này. Đôi lúc nó đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hình vẽ đám cành củi đến mức cả đầu và mắt đều ong hết cả lên. Nhưng lần nào đếm, nó cũng ra cùng một đáp số - đáp số sai.
Để gạt môn toán ra khỏi đầu, Georgeanne nghĩ về bữa tiệc trà màu hồng mà nó và bà đã định sẽ tổ chức sau khi nó đi học về. Giờ này chắc bà đã làm mấy chiếc bánh nhỏ màu hồng rồi, hai bà cháu sẽ mặc quần áo vải chiffon màu hồng và bày khăn trải bàn, khăn ăn và cốc cũng màu hồng nữa. Georgeanne yêu các bữa tiệc trà màu hồng và con bé cũng rất biết cách bày biện.
"Georgeanne!"
Con bé giật mình. "Dạ, thưa cô."
"Bà đã đưa em đi khám chưa?"
Con bé gật đầu. Tuần trước, suốt ba ngày liền nó đã phải đọc truyện cho một ông bác sỹ có đôi tai to nghe. Nó trả lời các câu hỏi của ông và viết truyện. Nó làm toán và vẽ tranh. Nó thích vẽ tranh, nhưng những việc còn lại thì đúng là ngớ ngẩn.
"Em đã làm xong chưa?"
Georgeanne nhìn xuống trang giấy viết lem nhem trước mặt. Nó đã tẩy đi tẩy lại đáp số nhiều lần đến nỗi mấy cái ô bé xíu điền kết quả giờ nhuốm một màu xám ảm đạm, và làm rách toạc vài vết hình tam giác cạnh đám hình vẽ cành củi. "Chưa ạ," nó nói, và lấy tay che.
"Để cô xem em đã làm được gì rồi nào?"
Nỗi sợ hãi đè nặng lên nó, con bé đứng dậy, và bằng một điệu bộ khoa trương nó đẩy ghế gọn vào sát bàn. Đế giày da bóng loáng hầu như không gây ra tiếng động nào khi nó chậm chạp đi tới bàn cô giáo. Dạ dày nó nôn nao.
Cô Noble nhận tờ giấy nham nhở từ tay Georgeanne rồi xem bài làm của con bé. "Em lại làm thế nữa rồi," cô nói, cáu kỉnh dằn từng tiếng. Sự bực dọc khiến đôi mắt nâu của cô nheo lại và cái mũi nhỏ của cô phát nhức lên. "Em còn định viết kết quả sai bao nhiêu lần nữa đây?"
Georgeanne liếc qua vai cô tới chỗ cái bàn dành cho môn khoa học xã hội nơi hai mươi căn lều tuyết nhỏ xíu được dựng lên từ những viên đường hình lập phương. Lẽ ra phải có hai mươi mốt căn, nhưng vì kém môn tập viết, Georgeanne vẫn chưa được làm căn lều của mình. Có thể là ngày mai.
"Em cũng không biết nữa," nó lí nhí.
"Cô đã nói với em ít nhất bốn lần rằng kết quả của bài toán thứ nhất không phải là mười bảy. Vậy sao em còn viết vào?"
"Em không biết". Con bé đã đếm đi đếm lại từng cành củi. Có hai bó, mỗi bó bảy cành, cộng thêm ba cành riêng ở ngoài. Vậy là thành mười bảy.
"Cô đã giảng cho em bài này mãi rồi. Nhìn vào bài đi."
Khi Georgeanne nghe lời nhìn xuống, cô Noble chỉ vào bó củi thứ nhất. "Bó này có mười cành," cô oang oang nói, và chỉ tay sang cạnh. "Bó này cũng có mười cành, và chúng ta có thêm ba cành nữa. Mười cộng mười bằng bao nhiêu?"
Georgeanne mường tượng các con số trong đầu "Hai mươi"
"Cộng thêm ba?"
Con bé ngừng lại, nhẩm tính "Hai mươi ba"
"Đúng rồi! Kết quả là hai mươi ba." Rồi cô giáo tống lại tờ bài làm cho nó "Giờ thì về chỗ làm nốt đi."
Khi nó trở lại chỗ ngồi, Georgeanne nhìn vào bài toán thứ hai. Nó nhìn kỹ ba bó củi, cẩn thận đếm từng cành một, rồi điền kết quả là hai mươi mốt.
Ngay khi tiếng chuông giải thoát vang lên, Georgeanne chộp lấy cái áo ponsô mới màu tía mà bà nó đan cho, và gần như chạy một mạch về nhà. Vừa bước vào cổng sau, con bé đã thấy mấy chiếc bánh nhỏ màu hồng trên chiếc bàn bếp bằng đá cẩm thạch màu xanh trắng. Căn bếp tuy nhỏ, giấy dán tường màu vàng và đỏ đã bong ở vài chỗ, nhưng lại là nơi Georgeanne yêu thích. Gian bếp toả ra mùi hương của những thứ hấp dẫn và dễ chịu, như bánh ngọt và bánh mì, nước tấy rửa Pine-Sol và nước rửa tay Ivory.
Bộ đồ uống bằng bạc đã đặt sẵn trên bàn trà, và khi nó định cất tiếng gọi bà thì nghe thấy giọng đàn ông vọng ra từ phòng khách. Trừ khách quan trọng ra, không ai được phép lui tới căn phòng đặc biệt ấy, nên Georgeanne bước nhẹ dọc theo hành lang tới trước nhà.
"Có vẻ như cháu gái bà không nắm được chút nào các khái niệm trừu tượng. Con bé toàn dùng từ ngược nghĩa hoặc đơn giản là không thể nghĩ ra từ nó muốn diễn đạt. Chẳng hạn như, khi được xem tranh về quả đấm cửa, con bé gọi: "Cái đó là thứ cháu xoay để mở cửa vào nhà". Vậy nhưng con bé lại nhận biết được chính xác một cái thang máy, cuốc chim, và gần đủ năm mươi bang" người đàn ông giải thích, và Georgeanne nhận ra đó là ông bác sĩ có đôi tai to đã cho nó làm những bài kiểm tra ngớ ngẩn tuần trước. Nó dừng lại ngay gần ngưỡng cửa, lắng nghe. "Tin tốt lành là cháu đạt điểm khá cao trong bài kiểm tra đọc hiểu", ông tiếp tục. "Điều đó có nghĩa là cháu hiểu những gì cháu đọc".
"Sao có thể thế chứ?", bà nó hỏi. "Con bé xoay nắm đấm cửa hàng ngày, và theo tôi được biết thì nó chưa bao giờ động tới cái cuốc chim. Sao nó có thể nhầm từ này với từ kia mà vẫn hiểu được những gì nó đọc chứ?"
"Chúng tôi vẫn chưa rõ tại sao một vài đứa trẻ lại mắc chứng rối loạn chức năng não, thưa bà Howard. Chúng tôi cũng không biết nguyên nhân gây ra chứng bệnh này, và cũng không có cách chữa trị".
Georgeanne áp sát người vào tường nấp. Má nó bắt đầu nóng ran, một khối cưng cứng nổi lên trong dạ dày. Rối loạn chức năng não ư? Nó đâu ngốc đến nỗi không hiểu người đàn ông kia muốn nói cái gì. Ông ta nghĩ nó bị thiểu năng.
"Tôi có thể làm gì cho cháu gái Georgeanne của tôi đây?"
"Có lẽ vài bài kiểm tra nữa sẽ giúp chúng tôi xác định rõ cháu đang gặp vướng mắc gì lớn nhất. Thuốc có thể giúp điều trị cho một số đứa trẻ."
"Tôi sẽ không để Georgeanne dùng thuốc."
"Rồi cho con bé vào học ở một trường dạy cách cư xử lịch thiệp," ông ta khuyên "Cháu là một cô bé gái dễ thương và hẳn là khi lớn lên sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Con bé sẽ chẳng khó khăn gì mà không kiếm được một tấm chồng chăm lo được cho nó."
"Một tấm chồng? Georgeanne của tôi mới chỉ chín tuổi, thưa bác sỹ Allan."
"Tôi không có ý bất kính, thưa bà Howard, nhưng bà là bà của cháu. Bà còn có thể chăm sóc con bé bao nhiêu năm nữa đây? Tôi cho rằng đầu óc Georgeanne sẽ không bao giờ thực sự sáng láng được."
Khối cưng cứng trong dạ dày Georgeanne bắt đầu nóng ran lên khi con bé bước ngược hành lang ra cửa sau. Nó đá một chiếc hộp cà phê khỏi bậu cửa và ném kẹp phơi quần áo của bà bay khắp cái sân nhỏ ngăn nắp.
Ngự trong lối xe bụi bặm là chiếc El Camino mà Georgeanne luôn cho là có màu giống hệt màu nước xá xị. Chiếc xe nằm yên trên bốn cái bánh xẹp lép và chẳng có ai đi đến kể từ khi ông con bé mất hai năm trước. Bà nó lái chiếc Lincoln, vì vậy Georgeanne coi chiếc El Camino là của mình, và vẫn thường dung chiếc xe để chở mình đi tới những miền đất xa xôi như London, Paris, và Texarkana trong tưởng tượng.
Hôm nay nó không cảm thấy muốn đi đâu cả. Ngay khi ngồi vào chiếc ghế bọc vinyl, nó vòng tay ôm quanh cái vô lăng lành lạnh và đăm đăm nhìn vào biểu tượng Chevrolet ở giữa còi ô tô.
Mắt con bé mờ đi, tay siết chặt lại. Có thể mẹ Billy Jean của nó đã biết điều này. Có thể mẹ đã biết từ đầu rằng Georgeanne sẽ không bao giờ "thực sự sáng láng". Có thể đó là lý do tại sao mẹ vứt bỏ nó ở nhà bà và không bao giờ trở lại. Bà vẫn bảo Billy Jean chưa sẵn sàng để làm một người mẹ, và Georgeanne luôn tự hỏi nó đã làm gì để mẹ nó phải bỏ đi. Có lẽ giờ thì nó đã hiểu.
Khi Georgeanne đăm chiêu nghĩ tới tương lai, những giấc mơ thời thơ ấu trôi tuột đi cùng những giọt nước mắt lắn dài trên đôi má nóng bừng, và nó đã nhận ra vài điều. Nó sẽ không bao giờ được nghỉ ra chơi hay được dựng một căn lều tuyết như tất cả các bạn cùng lớp. Hy vọng trở thành y tá hay nhà du hành vũ trụ của nó vỡ tan tành, và mẹ sẽ chẳng bao giờ quay lại với nó nữa.Bọn trẻ ở trường có thể sẽ biết chuyện và cười nhạo nó.
Georgeanne ghét bị cười nhạo.
Hoặc có thể chúng sẽ chế giễu nó như đã chế giễu thằng Gillbert Whitley. Gillbert đái dầm ra quần hồi học lớp hai, và không đứa nào cho phép thằng bé quên đi chuyện đó. Bây giờ, chúng gọi cậu ta là Gillbert Đái Dầm. Georgeanne thậm chí còn chẳng muốn nghĩ tới chuyện bọn chúng sẽ gọi mình là gì nữa.
Kể cả phải chết đi nữa nó cũng quyết không để ai phát hiện ra mình không bình thường. Nó đã quyết không để ai nhận thấy Georgeanne Howard mắc chứng rối loạn chức năng não.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Còn Đó Đam Mê
Rachel Gibson
Còn Đó Đam Mê - Rachel Gibson
https://isach.info/story.php?story=con_do_dam_me__rachel_gibson