Chương 4
hư mọi người bt thì người làm rơi chén trà mấy chục triệu vỡ tan tành ( phí a sao không cho tg nè nhà nghèo lém lun à, đánh vỡ phí phạm a) là anh trai của Jenny
Ngay tức khắc Anh Quân bỏ qua chén trà đang "tử vong" dưới sàn bay đến ngay chỗ nó đang đứng ôm nó khẽ cất giọng:
- Anh Băng em về rồ, Anh Băng về vs Anh Quân rùi
- Em về rồi anh hai à, em xin lỗi vì đã bỏ đi mà em xin lỗi nha_ Nó khẽ thì thầm vào tai anh hai nó. Nó bt anh đau thế nào chứ, nó bt nhưng nó đau hơn anh nó phải đi để khi trở về sẽ không khóc, không rơi lệ. Nó đã sớm mất đi người mẹ, từ lúc dó cs của nó đã chẳng còn tươi đẹp như bao đứa trẻ khác nữa nó phải sống mạnh mẽ hơn cố gắng hơn.
- Em về rồi sẽ ko đi nữa chứ?_ Anh nó khẽ hỏi nhưng trong đôi mắt lóe lên vài tia sợ hãi xen lẫn bất lực, anh sợ câu trả lời sẽ là một từ không đau xé lòng, nhưng anh đã cảm ơn trời đất vì câu trả lời của nó:
- Ừ_ Tuy câu trả lời lạnh nhạt hờ hững nhưng lại rất quan trọng đối vs anh. Nghe đc câu trả lời lòng anh Quân vui sướng tột độ anh không nghe nhầm hay mơ chứ, nó " ừ " cũng có nghiã là nó không đi nữa nó thực sự hạnh phúc hơn mơ a, tuyệt quá đi
- Em nói thật không dối anh a?_ Trong lòng anh vui thật nhưng vẫn muốn kiểm chứng lại
- Em từng nói dối anh a?_ Nó hỏi xoáy lại anh_ Hay anh muốn em đi a?
- Không Băng nhi em cấm đi anh không cho em đi đâu_ Giọng anh có phần quả quyết mang theo sự khẳng định chắc nịch
- Được rồi em không đi đc chưa, nhưng bây h em mệt em đi nghỉ mai nói chuyện sau nha anh hai_ Nó quay ra xách va ly. Chuẩn bị bước lên cầu thang nó quay mặt xuống nói một câu rồi bỏ lên phòng: Mai sẽ có quà và bất ngờ tặng hai nha, chúc hai ngủ ngon, mà đừng gọi em dậy anh cứ ăn sáng rồi đi học đi nha
Nói xong nó đi lên phòng,anh cũnh khẽ mấp máy môi nói ra một câu rồi cũng đi vào phòng trả lại sự im ắnh cho phòng khách: Anh sẽ đợi bất ngờ từ em, chúc ngủ ngon Băng nhi của anh ạ!
Cô Tiểu Thư Máu Lạnh Cô Tiểu Thư Máu Lạnh - Min Nhók