Chương 3
Hôm sau khi bên nhau, Tống Chi Hằng đã thẳng thắn nói với tôi anh biết tôi thích Lăng Cẩn nên đã cố tình nhờ Lăng Cẩn xe duyên, để tôi không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với Lăng Cẩn nữa rồi đến bên anh.
Nhưng sau đó thấy tôi buồn rầu, hơn cả anh sợ tôi ghét mình, sau khi mọi chuyện diễn ra anh hối hận đến mức muốn cắn ch//ết mình.
Dù cho tôi đã nói với Tống Chi Hằng, tôi không còn yêu Lăng Cẩn nữa.
Không phải là hiện tại mà là không biết bao lâu về trước, tình cảm tôi dành cho Lăng Cẩn đã bị bào mòn hết trong những năm tháng dây dưa dài dằng dẵng ấy.
Nhưng Tống Chi Hằng vẫn nơm nớp lo sợ, mỗi lần tôi và Lăng Cẩn gặp nhau anh lại căng thẳng. Không biết anh đã học được từ đâu cái cách tạo dấu hôn, anh cầm cái chai rỗng đứng trước gương tạo dấu hôn trên cổ mình, thề thốt muốn mang dấu hôn này đi gặp Lăng Cẩn để đánh dấu chủ quyền.
Tôi buồn cười hỏi anh: “Có tác dụng không?”
Tống Chi Hằng chau mày, vẻ mặt khó xử: “Sao lại không có hiệu quả.”
“Hay là em giúp anh nhé?”
Nói xong tôi lại hối hận, bởi lẽ anh đã kéo tôi đến sô pha rồi nghiêng cái cổ của mình tới: “Vậy em làm đi.”
Đầu tôi nóng bừng, vẫn thật sự hôn lên cổ anh rồi bắt đầu mút.
Bỗng dưng Tống Chi Hằng rên lên một tiếng, cơ thể anh bắt đầu cứng đờ.
Tôi không biết phải hôn bao lâu thì mới để lại dấu hôn, thế nên tôi đã rất nghiêm túc hôn anh rất lâu.
“Đừng hôn nữa.” Giọng anh khàn đi: “Em còn hôn nữa anh sợ mình sẽ không kìm lòng được mà làm ra chuyện gì đó mất.”
Bấy giờ tôi mới trông thấy đôi tai đang đỏ bừng lên của anh, yết hầu cũng chuyển động liên tục.
Tôi vội lùi về sau, nhưng vẫn bị anh giữ chặt lấy không buông, thậm chí một bàn tay của anh còn đi vào trong áo tôi.
“Được không?” Anh khẩn khoản.
Tôi hổn hển, yếu ớt từ chối: “Không thể…”
“Mềm quá…” Đôi mắt của anh nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt tôi vậy, anh cắn môi dưới của tôi, vùi đầu vào cổ tôi rồi khẽ nói: “Lâm Niệm, em mềm quá…”
6
Chập tối mấy hôm sau, sau khi tan làm đến siêu thị mua đồ về nhà tôi đã gặp được Lăng Cẩn ở dưới chung cư nhà mình.
Tháng mười cuối thu, cái lạnh hòa vào trong không khí, Lăng Cẩn mặc một chiếc áo khoác màu đen làm tôn lên dáng người cao lớn của anh ta. Anh ta cầm cốc cà phê trong tay, trông thấy tôi thì mím môi lại.
Tôi nhìn thấy đốt ngón tay đỏ ửng của Lăng Cẩn, chung cư không cho xe bên ngoài vào, có lẽ anh ta đã đứng đợi ngoài này lâu lắm rồi.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi chưa bao giờ bình đẳng, tôi cứ ngỡ sau chuyện ngày hôm ấy, với lòng tự tôn và kiêu ngạo của Lăng Cẩn, có lẽ sẽ phải mất một thời gian khá dài nữa thì anh ta mới chủ động tìm đến tôi.
Lăng Cẩn đi tới, ánh mắt đượm vẻ mệt mỏi: “Tiểu Niệm, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
Tôi ngửi thấy mùi r//ượu thoang thoảng trên người anh ta, tôi đoán chắc là tối qua anh ta đã uống s.ay mèm.
Mấy năm trước, vì các bữa tiệc xã giao của công ty, một tháng anh ta uống không biết bao nhiêu r//ượu. Khi ấy Tống Vân Niệm vẫn đang ở nước ngoài, anh ta dốc sức muốn chứng minh bản thân, uống đến mức bị đau dạ dày, sau khi bị bác sĩ cảnh cáo thì mới dần dần bớt uống lại.
Trông thấy đôi môi nhợt nhạt trắng bệch của Lăng Cẩn, anh ta đang uống cà phê, chắc là để giảm đau.
Nếu là trước đây, tôi sẽ quen thói cằn nhằn Lăng Cẩn rồi lấy bánh quy, bánh mỳ hay những thứ đại loại như thế trong túi xách ra rồi đưa cho anh ta ăn lót dạ.
Tôi khẽ động ngón tay, chợt nhớ ra mình đã đổi sang túi mới rồi, thuốc dự phòng hay đồ ăn vặt có liên quan đến b.ệnh đau dạ dày của anh ta tôi cũng không bỏ vào.
Im lặng hồi lâu tôi mới nói “được”.
Sau khi lên nhà, tôi đã rót cho anh ta một ly nước ấm.
Anh ta bèn nắm chặt lấy tay tôi, há miệng định nói gì đó.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, tôi nhìn Lăng Cẩn rồi ra ngoài mở cửa.
Tống Chi Hằng mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, đôi mắt mơ màng, anh ôm lấy eo tôi rồi nói: “Mấy hôm nay bận quá, anh vừa dậy, cũng không kịp đến đón em.”
Mấy hôm nay thấy anh làm việc suốt đêm nên tôi cũng không làm phiền anh nữa.
Lăng Cẩn đang ngồi trên sô pha đằng sau, anh ta đứng bật dậy rồi nhìn thẳng vào Tống Chi Hằng.
Tống Chi Hằng cũng trông thấy trong nhà có khách.
Anh hơi dừng lại rồi cười nói: “Anh Lăng tới chơi ạ.”
Tôi biết Tống Chi Hằng để ý cỡ nào, sợ anh nghĩ nhiều thế nên tôi đã nắm lấy tay anh kéo anh vào trong rồi nói: “Anh vào nhà đi.”
Tống Chi Hằng đi đến chỗ túi đồ tôi tiện tay để trên bàn trà, anh lấy từng món đồ trong đó ra, trong đó có cả b//ao c.ao s.u: “Em mua rồi à, cái lần trước chặt quá, khiến anh không được thoải mái lắm.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Lăng Cẩn đã vung tay đ.ấm Lâm Chi Hằng rồi.
Tống Chi Hằng bị đ.ánh nghiêng mặt sang một bên, khóe miệng bầm tím, rướm m//áu.
Anh đưa tay sờ lên miệng mình rồi cười nói: “Anh Lăng, Lâm Niệm là bạn gái của tôi.”
Sau đó anh nói tiếp: “Khi đó lúc anh đẩy Lâm Niệm về phía tôi, anh có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
Lăng Cẩn cúi đầu nhìn tôi, gương mặt anh ta tái hẳn đi, hai mắt đỏ hoe.
Tôi nghe thấy tiếng của mình: “Cậu về đi.”
Về sau, Lăng Cẩn lại thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi.
Anh ta không hề có ý che giấu hành tung của mình. Anh ta chỉ đứng nhìn chúng tôi từ xa, lúc tôi và Tống Chi Hằng dạo phố, ăn cơm, xem phim, và đi dạo xung quanh khu chung cư sau bữa cơm.
Tống Chi Hằng không phải kẻ m.ù, thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt của Lăng Cẩn, anh sẽ cố tình ôm lấy eo tôi rồi hôn tôi, sau đó khi quay đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng của Lăng Cẩn đâu nữa.
Tôi thích đồ ăn của một nhà hàng trên đường Kinh Khai, đồ ăn ở đấy rất ngon, nhưng vì khoảng cách quá xa, không đặt được ship, tôi cũng không thể đến đó ăn thường xuyên. Lúc hẹn hò với Tống Chi Hằng ở quán đó tôi đều không cầm lòng được mà tiếc hùi hụi.
Nhưng dạo gần đây trưa nào cũng có một phần cơm canh nóng hổi được đặt ở quầy lễ tân rồi kêu tôi xuống nhận.
Tôi cứ tưởng đó là món quà bất ngờ Tống Chi Hằng chuẩn bị cho mình, lúc hỏi khéo anh, anh lại bảo từ sáng đến tối anh bận bù đầu, dù cho anh có lòng thì cũng bất lực.
Thế là sau đó tôi đã cố tình xuống quầy lễ tân trước giờ ăn, bấy giờ tôi mới biết hóa ra là tài xế của Lăng Cẩn.
Tôi nói với anh ta mình đã ăn chán rồi, sau này đừng đưa đồ tới nữa.
Anh ta gật đầu rồi thở dài.
Tối đó, Lăng Cẩn đã gọi điện cho tôi.
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng hít thở khe khẽ của Lăng Cẩn, mãi lâu sau anh ta cũng không lên tiếng.
Tôi nói: “Thứ bảy tuần này Tống Chi Hằng sẽ về nhà ra mắt bố mẹ tôi.”
Một lúc sau Lăng Cẩn mới lên tiếng: “Tớ chưa từng nghĩ hai người sẽ thật lòng.”
“Tiểu Niệm.” Anh ta khàn giọng nói: “Tớ biết lỗi rồi. Nếu như tớ nói đến tận bây giờ tớ mới nhận ra lỗi của mình, chúng ta vẫn còn cơ hội chứ?”
“Cậu thật sự buông được Tống Vân Niệm sao?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Dây dưa theo đuổi suốt sáu năm, sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được?
“Còn cậu thì sao.” Bỗng dưng Lăng Cẩn lên tiếng: “Tình cảm cậu dành cho tớ thì sao?”
Tôi im lặng, không nói.
Khoảng không yên lặng này khiến tôi nhớ lại chuyện của hai năm về trước, sau khi trở về từ Thanh Hải, đối diện với Lăng Cẩn đã tái hợp với Tống Vân Niệm tôi cũng vừa vô vọng vừa nực cười hỏi anh ta: “Còn tớ thì sao? Tớ là gì vậy?”
Khi đó anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì.
“Tớ cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.” Lăng Cẩn khàn giọng, sau đó anh ta cười nói: “Tiểu Niệm, cậu có biết không, cứ nghĩ đến chuyện cậu sẽ lấy Tống Chi Hằng, lên giường, hôn môi, kết hôn sinh con với cậu ta, về sau trong cuộc đời của cậu sẽ không còn sự hiện diện của tớ nữa thì trái tim tớ lại quặn đau như thế có thứ gì đó đ//âm vào vậy.”
Anh ta thủ thỉ: “Rõ ràng lúc Tống Vân Niệm kết hôn, tớ không hề có cảm giác đau đớn đến mức sắp ch//ết đi như thế.”
“Vương Trinh nói sau khi tớ s.ay đã luôn miệng gọi Tiểu Niệm, cậu ấy cứ nghĩ tớ đang gọi tên Tống Vân Niệm, thậm chí còn lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, cho đến khi cậu ấy nghe thấy tớ gọi tên cậu.”
“Kể từ đó, tớ biết mình xong đời rồi.”
“Lâm Niệm, đây đã là năm thứ mười sáu chúng ta quen biết nhau.” Lăng Cẩn khẽ nói: “Tớ yêu cậu.”
7
Nghe thấy Lăng Cẩn nói ba từ này, tôi nghĩ lòng mình sẽ dậy sóng, sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng trên thực tế tối hôm đó tôi lại ngủ rất ngon giấc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện do dự và dao động.
Sau khi bạn bè biết chuyện, họ định m.ắng tôi để tôi tỉnh táo lại, để tôi đối diện với thực tế, nhưng sau cùng họ lại đứng hình trước sự bình tĩnh của tôi. Các bạn ngập ngừng hỏi tôi có phải là vẫn chưa hiểu những lời Lăng Cẩn nói hay không.
Lúc tôi nói với bố mẹ mình muốn đưa bạn trai về nhà ra mắt, thú thật bố mẹ tôi cũng có đôi chút lưỡng lự.
Suốt nhiều năm qua, tình cảm tôi dành cho Lăng Cẩn thế nào, bố mẹ tôi đều thấy cả, họ vẫn còn sợ hãi.
Khó khăn lắm mới cầu được ước thấy, cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi Lăng Cẩn ngoảnh đầu lại bước về phía tôi, thế nhưng tôi lại không cần mà đi tìm niềm vui mới.
Nhất là khi người kia còn là em trai ruột của Tống Vân Niệm.
Không khó để người ta nghĩ là do tôi đố k//ỵ đến ganh gh//ét, r//ắp tâm trả th//ù bọn họ.
“Niệm Niệm, cậu có thể yêu một ai khác trong thời gian ngắn như thế thật sao?” Ngày hôm đó bạn bè đã hỏi tôi thế đó.
Sự thất vọng tôi dành cho Lăng Cẩn được tích góp qua từng ngày trong suốt những năm tháng dài dằng dẵng, yêu anh ta chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng tôi lại mất đến mười năm để chữa lành những thương tổn anh ta gây ra cho mình.
Tống Chi Hằng xuất hiện đúng thời điểm, anh đã đặt dấu chấm hết cho chút tâm lý may mắn cuối cùng tôi dành cho Lăng Cẩn, để tôi rời đi không chút luyến tiếc, để tôi nhận ra rằng mình vẫn còn khả năng yêu một ai khác.
“Nếu như được em yêu, nhất định đó sẽ là chuyện may mắn nhất trên đời này.”
Vào ngày sinh nhật tôi, ánh mắt Tống Chi Hằng nhìn tôi dịu dàng như nước, sau đó anh đã nói với tôi câu nói ấy.
Bởi vì anh là em trai của Tống Vân Niệm, thế nên anh đều nhìn thấy được sự dây dưa và tất cả mọi chuyện diễn ra giữa ba chúng tôi.
Trong tiếng náo nhiệt, Tống Chi Hằng nhìn Lăng Cẩn rồi cười nói: “Vẫn nên cảm ơn anh Lăng đã làm ông tơ xe duyên cho chúng em.”
Lăng Cẩn nhìn anh không lên tiếng, bàn tay buông thõng bên người anh ta nắm chặt lại.
Sau đó đến tiết mục tặng quà.
Mỗi lần sinh nhật Lăng Cẩn, tôi luôn dành rất nhiều thời gian và công sức chuẩn bị quà cho anh ta, còn đến sinh nhật tôi, anh ta sẽ nói với tôi một câu “sinh nhật vui vẻ” rồi tặng cho tôi một con lật đật màu đỏ.
Cứ thế, tôi đã sưu tập được cho mình mười lăm con lật đật.
Có lẽ năm nay cũng không ngoại lệ, tôi mỉm cười nhận lấy quà rồi tiện tay để sang một bên, cũng không đoái hoài đến nữa.
Có điều hôm nay Lăng Cẩn có chút khác lạ, sau đó anh ta vẫn luôn nhìn tôi, ngập ngừng không nói thành câu.
Ngay cả khi Tống Vân Niệm nói chuyện với anh ta anh ta cũng không chú tâm lắng nghe, trông thấy tôi đứng ở quầy b//ar, anh ta bước tới.
Nhưng Tống Chi Hằng lại nhanh hơn Lăng Cẩn một bước, anh kéo tôi lại rồi hôn lên môi tôi.
Đứng hình, tôi hỏi anh làm gì vậy.
Anh vô tội giải thích: “Thử thách yêu cầu anh phải hôn một cô gái đang có mặt ở đây, anh còn có thể hôn cô gái khác được sao?”
Tôi đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, chỉ muốn tìm cái cớ nào đó rồi trốn vào trong nhà vệ sinh thôi.
Món quà của Lăng Cẩn vẫn luôn bị tôi để ở trong góc, mấy hôm sau mới nhớ mở ra xem, bấy giờ tôi mới biết Lăng Cẩn đã tặng cho mình một chiếc đồng tâm kết bằng ngọc.
Còn nhớ, lần đầu tiên tôi bày tỏ lòng mình với Lăng Cẩn, tôi cũng tặng anh ta đồng tâm kết. Khi ấy chúng tôi còn đang học cấp ba, xem vài tập phim rồi ngốc nghếch cho rằng đồ mình tự làm sẽ có thành ý hơn, thế là tôi đã tặng nó cho Lăng Cẩn nhân dịp sinh nhật của anh ta.
Về sau tôi có hỏi, Lăng Cẩn nói không biết mình đã đánh mất nó từ khi nào.
Cái này chắc là mới làm, nút thắt lỏng lẻo và có phần kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là do Lăng Cẩn tự tay làm.
“Ai tặng nó cho em vậy?” Tống Chi Hằng cười hỏi.
Nhìn cái tên trên giấy gói quà, nụ cười trên môi tôi nhạt dần.
Tôi biết Tống Chi Hằng hay ghen, thế là bất lực lên tiếng: “Em cũng không biết tại sao cậu ấy lại tặng cái này cho em nữa.”
“Em không thích à, thế cho anh đi.” Anh giơ tay cầm lấy đồng tâm kết.
Một tiếng sau tôi có lướt thấy một bài đăng, Tống Chi Hằng đã đeo đồng tâm kết kia lên cổ con chó Sh.ih Tzu.
Không thể không nói, Tống Chi Hằng hư ghê.
Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Lại Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Lại - Sưu Tầm