Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chúng Từ Phương Đông Tới
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
C
húng ta bị bỏ rơi rồi! – Pat thốt lên. Nó chạy thục mạng quanh vùng đất trống. – Mẹ ơi! Bố ơi!
— Nhìn kìa Pat, – Nat gọi. Nó vẫy tay trước mặt Pat. – Chúng ta nhầm chỗ rồi, mày thật ngốc.
— Nat nói đúng đấy, – tôi nói trong lúc nhìn quanh, không có dấu chân, không có dấu cắm lều. Bọn tôi đang ở vạt đất khác.
— Em tưởng chị biết đường chứ, Ginger, – Pat phàn nàn. – Bố mẹ đã không dạy chị cách định hướng khi đi cắm trại ngoài trời hay sao?
Cắm trại ngoài trời! Mùa hè trước, bố mẹ bắt tôi tham dự cuộc cắm trại hai tuần có tên gọi “Thám hiểm tự nhiên”. Tôi bị nhiễm trùng do dẫm phải gai ngay trong ngày đầu tiên nên không nghe được những chỉ dẫn từ ban tổ chức. Bây giờ tôi ước giá mà mình đã được nghe.
— Chúng ta nên để lại dấu hiệu trên cây, – tôi nói, – để tìm đường trở về.
— Sao bây giờ chị mới nghĩ đến chuyện đó? – Nat rên rỉ và trợn mắt. Nó nhặt một cây gậy cong queo huơ huơ trước mặt tôi.
— Đưa cái cây ấy cho tao, – tôi ra lệnh.
Nat đưa cho tôi cây gậy. Chất nhựa vàng chảy dính vào lòng bàn tay tôi. Nó có mùi chua chua.
— Tởm quá! – tôi thét lên. Tôi quẳng cây gậy đi. Tôi chùi tay vào quần. Nhưng cái vệt nhựa màu vàng đó không biến khỏi tay tôi.
Nó thật kì lạ, tôi nghĩ. Tôi thầm hỏi ấy là loại cây gì. Tôi chẳng thích cái vệt vàng trên tay tôi tí nào.
— Ta đi theo suối thôi, – tôi gợi ý. – Bố mẹ chẳng ở cách xa đây đâu.
Tôi cố giữ giọng cho bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị lạc đôi tiếng. Thực tế là bọn tôi chẳng rõ là bọn tôi đang đứng ở đâu.
Chúng tôi rời vùng đất trống, quay trở lại bờ suối. Mặt trời đã xế, rọi vào gáy tôi.
Cơn rùng mình chạy suốt người tôi. Nat và Pat thôi ầm ĩ. Chúng đứng lặng bên nhau.
— Em nhớ gần nơi cắm trại của bọn mình không có những bụi cây này. – Pat lo sợ nói. Nó chỉ vào cái cây cánh quạt thấp lè tè. Những cái lá xanh một màu xanh kì lạ trông giống như những chiếc dù xếp chồng lên nhau. – Chị có chắc là chúng ta đi đúng đường chưa?
Đến giờ thì tôi thực sự tin rằng bọn tôi không đi đúng hướng. Tôi cũng nhớ nơi cắm trại không có mấy bụi cây này.
Rồi chúng tôi nghe một tiếng động ở phía kia.
— Chắc là bố và mẹ đó! – Pat thốt lên.
Chúng tôi rẽ lối chạy qua rừng cây rồi chạy vào một khoảng đất trống không một bóng người.
Tôi nhìn quanh. Cánh đồng cỏ này rất rộng. Rộng đến mức đủ để cắm một trăm cái trại.
Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực.
Chúng tôi đứng trên vùng cỏ màu gỉ sắt, cao lút mắt cá. Một cụm bắp cải màu tía cao to lạ thường nằm ở phía bên phải tôi.
— Nơi này mát mẻ quá! – Nat gào lớn. – Mọi thứ quá lớn.
Với tôi, vùng đất này chẳng mát mẻ tí nào. Nó chỉ làm tôi sợ.
Những loại cây kì lạ mọc xung quanh chúng tôi. Cành của chúng đâm ra vuông góc với thân cây. Chúng xếp thành bậc như bậc thang cao lên mãi, lên đến tận mây.
Chúng là rừng cây cao nhất mà tôi từng thấy. Những cây ấy rất dễ leo.
Rêu đỏ bám đầy cành. Mấy quả bí màu vàng rủ xuống từ thân leo của chúng, lủng lẳng trong không khí.
Chúng tôi đang ở đâu? Trông khu rừng thật bí hiểm – cây cối cũng thế! Tại sao tất cả các giống cây ở đây đều kì lạ đến thế!
Bụng tôi giật thót lại.
Khu cắm trại của chúng tôi ở đâu? Bố mẹ đâu rồi?
Nat đi vòng quanh cái cây.
— Em sẽ leo lên, – nó nói.
— Đừng, em đừng trèo, – tôi phản đối. Tôi chồm tới kéo tay nó ra khỏi cành cây.
Mảng rêu đỏ bám vào lòng bàn tay tôi. Da tôi đổi sang màu đỏ khi tôi chạm phải nó. Bây giờ tôi có những vệt vàng, đỏ trên lòng bàn tay.
Cái gì thế này? Tôi tự hỏi.
Nhưng trước lúc tôi chìa tay cho hai cậu em xem, cái cây bắt đầu rung chuyển.
— Ối! Nhìn kìa! – tôi hét.
Một con vật bé nhỏ nhảy khỏi đám cành cây xuống chân tôi. Trước đây, tôi chưa hề thấy một loài vật nào như nó. Nó lớn bằng con sóc chuột, toàn thân màu đen ngoại trừ khoanh tròn trắng quanh mắt.
Nó có cái đuôi xù, to tướng; đôi tai lớn như tai thỏ. Hai cái răng phía trước chĩa ra như răng chuột. Cái mũi dẹt của nó nhăn nhúm. Nó giương đôi mắt màu xám đầy vẻ sợ hãi nhìn tôi. Tôi quan sát lúc nó nhảy đi.
— Con gì ấy nhỉ? – Pat hỏi.
Tôi nhún vai. Tôi thầm hỏi có bao nhiêu loại vật kì lạ sống trong khu rừng bí hiểm này.
— Em sợ lắm, – Pat thú nhận, lúc đứng sát vào tôi.
Tôi cũng cảm thấy sợ. Nhưng tôi nghĩ mình là chị cả nên cố động viên cậu em rằng chẳng có chuyện gì đâu.
Rồi tôi nhìn xuống.
— Nat! Pat! – tôi thét lên – Nhìn này!
Chiếc giày vấy bùn của tôi lọt thỏm vào một vết chân lớn gấp ba lần chân tôi. Ồ không, lớn hơn thế nhiều. Loài vật nào lại có dấu chân khổng lồ nhường ấy?
Một con gấu ư? Hay là một con dã nhân khổng lồ?
Tôi không có thời gian để kịp suy nghĩ.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
— Bọn mày có thấy gì không? – tôi hỏi hai đứa em.
— Bố đấy! – Pat reo lên.
Rõ ràng đó không phải là bố. Bố cao to. Nhưng bố chẳng thể làm mặt đất rung chuyển như thế!
Đâu đó từ đằng xa kia, tôi nghe những tiếng hú, gầm, tiếp đó là tiếng rống. Những cành cây bé và cả những cành cây lớn bị rung chuyển bởi tiếng rống, cả ba chị em thót tim khi nhìn thấy một con quái vật khổng lồ bước đi giữa rừng cây. Nó cực kì to lớn. Nó cao đến nỗi đầu nó chạm vào các cành vươn ra giữa thân cây.
Đấy là một cái đầu bẹp, nhọn, gắn trên cái cổ dài ngoằng. Mắt nó sáng rực như những viên đá cẩm thạch màu xanh sáng chói. Bộ lông màu xanh rậm rì của nó phủ đều trên cơ thể. Cái đuôi lông lá, dài thượt của nó quật thình thình xuống mặt đất.
Một con quái vật bí hiểm mà tôi chưa từng thấy.
Quái vật bước vào từ phía kia của vùng đất trống.
Tôi nín thở khi nó đến gần. Gần tới mức tôi có thể thấy cái mõm dài của nó. Cánh mũi nó phập phồng khi nó đánh hơi làn không khí.
Bọn em tôi lùi lại, nấp sau lưng tôi. Chúng tôi ôm chặt nhau, run rẩy. Quái vật há mồm. Hai hàm răng màu vàng sắc lẻm mọc trên những lớp lợi màu tía. Một cái răng nanh cong, dài quặp đến cằm của quái vật.
Tôi chống tay quỳ xuống, kéo theo cả hai cậu em.
Quái vật quay một vòng tròn. Nó đánh hơi không khí và vẫy vẫy đôi tai nhọn đầy lông lá. Nó đã đánh hơi được bọn tôi chưa? Nó đang kiếm tìm bọn tôi chăng?
Tôi không thể nào nghĩ nổi. Tôi không thể cử động.
Quái vật quay cái đầu xấu xí của nó. Nó nhìn tôi.
Nó thấy tôi.
Mắt nhìn con quái vật, tay tôi nắm áo hai đứa em, kéo lùi ra sau mấy cây cải bắp khổng lồ. Quái vật đứng phía bên kia vùng đất trống, đánh hơi. Nó bước tới bước lui, đánh hơi rất kỹ. Mặt đất lại rung chuyển mỗi khi cái vuốt đầy lông lá của nó đặt xuống. Tôi có thể cảm thấy Pat và Nat run rẩy vì sợ.
Quái vật quay đầu khỏi chúng tôi.
À! Tôi nghĩ. Nó không nhìn thấy. Tôi cắn chặt môi dưới và ôm chặt hai thằng em.
— Oa…oaaa…, – quái vật gầm lên. Nó đứng cả bốn chân xuống rồi sục mõm xuống đất, ủi mạnh kèm theo tiếng đánh hơi khìn khịt.
Tôi không nói cho Nat và Pat biết những gì mình đang nghĩ. Quái vật không nhìn thấy chúng tôi, nhưng nó rất có thể đánh hơi được mùi của bọn tôi.
Cái đuôi dài của nó quật qua quật lại, đụng vào cụm cây. Mấy quả bí vàng rụng xuống đất.
Quái vật bò ra giữa vùng đất trống. Bò ra.
Tôi cấu mạnh ngón tay vào giữa lòng bàn tay.
Quay qua chỗ khác đi, quái vật, tôi cầu xin. Hãy trở lại rừng đi. Quái vật màu xanh dừng lại. Nó đánh hơi lần nữa, rồi quay người tiến về phía bọn tôi. Tôi nuốt nước bọt. Khó quá. Miệng tôi bỗng nhiên khô khốc.
Cái đuôi của quái vật chạm vào một trong những cây cải bắp chúng tôi đang lẩn trốn ở dưới làm cho lá cây rụng rào rào..
— Nằm xuống! – tôi thì thào và ấn hai cậu em xuống. Chúng tôi nằm dán người lên mặt đất.
Quái vật dừng cách nơi chúng tôi nằm chỉ vài bước chân.
Đuôi nó quét trúng tay tôi. Lông nó nhọn và cứng.
Tôi rụt tay lại. Nó có phát hiện ra tôi hay không? Tôi có phải là loài vật bé xíu trong cái nhìn của nó? Liệu nó có bắt một đứa trong bọn tôi và đùa theo kiểu mà hai cậu em tôi nghịch với con chó không?
Quái vật nhổm người lên hai chân sau và đánh hơi. Nó đứng sừng sững bên cạnh cây cải bắp. Chiều cao của nó gần đến ba mét.
Nó đưa mấy cái vuốt lần vào trong lông, hễ bắt được con gì là nó đều đút vào miệng.
Một tiếng gừ tỏ vẻ thỏa mãn phát ra từ mồm nó sau mỗi nhát cắn. Nó nhìn quanh khu rừng.
Đừng nhìn xuống, tôi thầm cầu nguyện. Đừng nhìn thấy chúng tôi.
Cơ thể tôi căng thẳng.
Quái vật gầm gừ và lè cái lưỡi dài của nó qua khỏi cái nanh. Lát sau nó đi vào rừng.
Tôi thở dài nhẹ nhõm.
— Tốt hơn hết là bọn ta nên đợi thêm lát nữa, – tôi bảo hai cậu em. Tôi nhẩm đếm từ một đến một trăm rồi bò ra khỏi cái cây. Không còn thấy bóng dáng của quái vật.
Nhưng ngay lúc ấy tôi thấy mặt đất rung chuyển.
— Ồ, không! – tôi thốt lên. – Nó đang quay trở lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chúng Từ Phương Đông Tới
R.l.stine
Chúng Từ Phương Đông Tới - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=chung_tu_phuong_dong_toi__r_l_stine