Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chú Bé Gù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Công kích và chống đỡ
N
gày hôm sau, cuộc sống đau khổ của cô bé lại bắt đầu. Vốn đã quen chịu đựng đau khổ và nín lặng, cô đành tự an ủi mình bằng những ý nghĩ về bữa cơm khách ngày hôm sau. Ngày chuẩn bị bữa cơm mời khách, bà des Ormes rất bận rộn, nào phải chuẩn bị áo váy lộng lẫy, thử một chiếc mũ mới, nào trông coi người nhà sửa soạn các món ăn; bà chỉ sợ có một cái gì không được chu đáo; bà cứ lên xuống bếp đến hơn mười lần. Ông des Ormes năn nỉ bảo bà cứ bình tĩnh, để cho đầy tớ trong nhà họ làm.
- Để mặc cho chúng nó làm ư... - Bà des Ormes nói, - chúng đều ngu ngốc và khó chịu; chúng chẳng hiểu làm ăn gì hết, tôi mà không có đấy, gọi là mọi thứ sẽ cứ lộn bậy, buồn cười khủng khiếp.
- Có một bữa cơm gia đình mà sao bà cứ phải rối lên như vậy... - Ông chồng hỏi.
Bà des Ormes kêu lên:. - Gia đình... ông gọi là gia đình ông de Nancé và cậu con trai, ông bà de Sibran và hai con trai của họ, ông Paolo, ông bà de Guilbert và hai cô con gái ư...
Ông des Ormes ngạc nhiên:
- Thế nào! Bà mời tất cả những người ấy sao!
- Đúng thế! Tôi không muốn chỉ mời có ông de Nancé đến ăn với chúng ta và vợ chồng bà chị của ông.
Ông des Ormes:
- Tôi nghĩ ông de Nancé sẽ thích chỉ cùng ăn với mấy người như vậy thôi, hơn là cùng ăn với một lô những người không mấy dễ chịu mà ông ấy chưa từng gặp bao giờ.
Nói xong, ông nhún vai đi vào phòng riêng để, với một giai điệu lạc lõng trên cây đàn viôlông, quên đi những tính cách kỳ cục của bà vợ.
Christine do không bận rộn về quần áo như bà mẹ nên từ sớm đã sẵn sàng và chỉ ít lâu sau, cô đã thấy các khách mẹ cô mời tiếp tục đến.
Bà des Ormes xuất hiện trong phòng khách với bộ váy áo cực kỳ lộng lẫy khiến mọi người phải ngạc nhiên. Ông bà de Cémiane thì cảm thấy buồn trước cảnh lố bịch mà bà em dâu trưng ra, còn những người khác, họ lấy thế làm trò cười. Trong khi đó, tám cô cậu bé nhỏ, nô đùavà nói chuyện với nhau trong phòng khách bên cạnh. Maurice và Adolphe, hai con trai ông bà de Sibran cứ ngó nhìn, vẻ tò mò chế nhạo Franơois mà hai cậu còn chưa quen biết, còn Hélène và Cécile, gia đình nhà Guilbert, thì thầm với nhau và chốc chốc đưa cặp mắt coi thường nhìn Franơois.
Maurice hỏi Bernard:
- Thằng bé gù kỳ quặc kia là ai vậy...
- Đấy là một người bạn thân, chúng tôi đã quen biết từ hai năm nay và là một cậu bé rất tốt.
Maurice và Adolphe lại gần Franơois để làm quen với anh.
- Chào chú bé, nom chú rất dễ thương và bọn mình nghĩ hẳn chú đã biết nói rồi phải không...
Franơois nhìn hai người, vẻ ngạc nhiên và không đáp lại.
Maurice nói:
- Mình không biết tên cậu, nhưng cũng dễ đoán ra thôi. Chắc cậu là họ hàng của một con người kỳ thú tên là Esope, con người nổi tiếng vì có một cái bướu trên lưng.
Franơois mỉm cười đáp lại:
- Và cả trên ngực nữa, và hai ngài hẳn cũng biết, vì hai ngài là những nhà bác học, là đầu óc thông minh của ông Esope cũng nổi tiếng không kém cái bướu của ông. Về phương diện đó, tôi xin cám ơn hai vị đã có nhã ý so sánh khiến tôi rất vui thích.
Mọi người đều phá ra cười. Hai anh em Maurice đỏ mặt, tỏ vẻ phật ý và muốn nói gì đấy, nhưng Christine kêu lên:
- Hoan hô Franơois! Đối đáp giỏi lắm! Họ muốn chơi anh một vố, nhưng lại chính họ bị đỏ mặt và lúng túng.
Maurice nói to:
- Tôi ư! Đỏ mặt và lúng túng ư... Một thanh niên (hắn mười hai tuổi) mà lại sợ một đứa bé tội nghiệp mới lên năm, lên sáu là cùng...
Christine: Thật thế ư... Năm, sáu tuổi... Vậy anh phải thấy anh ấy khôn trước tuổi đấy. Anh ấy đối đáp giỏi hơn anh và anh ấy còn hiểu biết ông Esope hơn anh nhiều.
Maurice: Trẻ con đôi khi cũng có những ý nghĩ trước tuổi của chúng.
Christine: Đúng thế! Cũng có những thanh niên lớn tuổi, đôi khi lại có những lời ăn nói dưới tuổi đấy! Nhưng tôi cũng xin báo trước cho anh biết là Franơois đã mười hai tuổi rồi đấy và còn thông minh trước tuổi rất nhiều.
Maurice: Franơois, mười hai tuổi... Tôi không tin. Tôi đây cũng mười hai tuổi.
Christine: Mười hai tuổi! Tôi không thể tin!. Maurice: Thế cô tưởng tôi bao nhiêu tuổi... Mười bốn... Mười lăm...
Christine: Không, không, chỉ năm hay sáu tuổi là cùng.
Gabrielle khen ngợi Christine đã đối đáp khá giỏi và Franơois cảm ơn Christine đã bảo vệ mình, liền ôm hôn cô bé.
- Và cả tôi nữa, tôi cũng phải ôm hôn sig - norina, - Paolo kêu lên, vừa nắm lấy tay Christine và hôn vào hai má cô bé.
Christine vừa cười vừa nói:
- Chà! Chú làm tôi sợ đấy! Tôi không đáng được khen ngợi như vậy đâu. Thấy Maurice và Adolphe nói khiến Franơois buồn, nên tôi đã đáp lại bừa đi đấy thôi.
Bernard xen vào nói:
- Thôi! Hãy dẹp những chuyện uốn lưỡi đối đáp nhau này đi. Bao giờ chưa đến bữa ăn, chúng ta hãy ra ngoài chơi một lúc... Chúng ta còn những một tiếng đồng hồ nữa cơ mà.
- Chúng ta đi thôi! - Cả bọn reo lên.
Và tất cả kéo nhau ra ngoài khu vườn.
Maurice và Adolphe trong lòng bực bội. Trò chơi nào, hai cậu cũng phá đám. Không dám to tiếng chế giễu Franơois, hai cậu chỉ cùng Hélène và Cécile khẽ cười Franơois và Christine.
Sau khi đã từ chối không tham gia mấy trò chơi, hai anh em Maurice, cuối cùng, nhận cùng chơi trò ú tim. Họ chia nhau làm hai nhóm, một nhóm đi trốn, một nhóm đi tìm. Maurice và Adolphe chọn Hélène và Cécile vào cùng nhóm, còn Franơois và Bernard chọn Gabrielle và Christinẹ Bắt thăm thì nhóm trên đi trốn, nhóm sau đi tìm. Khi nhóm hai nghe tiếng hiệu liền chạy xô về phía khu rừng để tìm. Nhưng họ đã nhọc công chạy, lục lọi tìm khắp nơi cũng không thấy ai. Họ liền họp nhau lại để quyết định sẽ làm gì bây giờ.
Bernard: Quay về nhà thôi!
Gabrielle: Chúng ta cùng nhau đi vòng quanh khu rừng vừa kêu to: Chúng tớ bỏ cuộc không chơi nữa!
Christine: Cứ kêu to bảo là chúng đánh lừa bọn mình.
Franơois: Ta nên theo ý kiến của Ber - nard, trở lại nhà, đi qua lối có những nhà kính và vườn hoa.
Mọi người tán thành theo ý kiến sau cùng.
Thế là một nhóm thực hiện được một chuyến dạo chơi tốt đẹp và trở về đúng giờ bữa ăn, còn nhóm kia chưa thấy về. Bernard và Franơois bắt đầu thấy lo, hai cậu thưa lại với hai ông bố về câu chuyện xảy ra. Hai ông de Cémiane và de Nancé thông tin cho hai ông de Sibran và dẹGuilbert biết, và tất cả bốn người vội vã đi tìm nhóm trẻ chưa về, nhưng không có kết quả, họ đành trở về tay không.
Bữa ăn đành chậm lại, nhưng mãi vẫn không thấy mấy đứa trẻ về, mọi người đành ngồi vào ăn, trong lòng ai nấy đều băn khoăn lo lắng. Mọi người ăn qua loa mấy miếng rồi tất cả các ông lại đi tản ra trong khu công viên để tìm lũ trẻ chưa về, các bà thì trở vào phòng khách, chỉ một lúc thì bốn đứa trở về, đầu tóc bù xù, mặt đỏ lựng, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt đầm đìa, quần áo rách bươm.
Các bà bổ nhào ôm lấy các con.
Bà de Sibran: Những đứa ngu ngốc này!
Bà de Guilbert: ôi những đứa con dại dột!
- Chúng... chúng con... bị lạc. - Mấy cô bé gái đáp lại.
- Chúng... chúng con bị hai con chó to... đuổi theo. - Hai cậu con trai nói tiếp.
- Suýt nữa thì chúng con bị mấy con chó vồ cắn chết... Trời tối đen, chẳng nhìn thấy gì. - Mấy đứa trẻ tiếp tục nói.
Bà de Sibran: Lỗi tại các con đấy. Tại sao các con lại chạy...
Bà des Ormes bảo anh hầu phòng:
- Cho rung chuông gọi các ông ấy quay về đi.
Nghe tiếng chuông các ông bố cùng bạn quay về.
Mấy đứa bé bị lạc trở về lại còn bị mắng.
Bữa ăn lại tiếp tục.
Bernard, Gabrielle, Christine và Franơois cố nhịn lắm mới không bật cười mỗi lần đưa mắt nhìn mấy anh bạn đau khổ, đầu tóc bù xù, quần áo rách bươm, mặt và tay bị chó cào rách chảy máu, tương phản hẳn với cảnh tượng hau háu của mấy anh chàng diễn ra trước mỗi đĩa thức ăn người hầu dọn ra trước mặt. Khi hai cậu đã bớt thèm khát, Gabrielle hỏi họ tại sao lại bị lạc và lạc ở đâu.
Cécile nói:
- Bọn mình đã đánh lừa các cậu nên đi ra ngoài khu ô vuông mà các cậu đã quy định cho bọn mình trốn, thế là bọn mình quyết định vào khu rừng, sau đó chạy quay về nhà để các cậu không nhìn thấy. Nhưng bọn mình đã đi nhầm đường, cứ đi mãi, đi mãi chẳng còn biết mình đang ở đâu. Maurice và Adolphe sợ quá phát khóc...
Maurice xen ngang nói:
- Đâu có, mình có sợ đâu, mình cười cơ mà.
- Cậu cười à... ôi đẹp quá! Anh bạn ơi, anh khóc và chính Hélène đã phải dỗ dành, an ủi anh. Thôi, hãy để tôi nói nốt câu chuyện... Bọn mình cứ đi, hay nói cho đúng hơn là bọn mình cứ chạy về phía trước, chợt có hai con chó rất. to, rất dữ từ trong một cái nhà kho xổ ra, chực lao vào bọn mình. Chúng mình hét lên: Cứu tôi với! Rồi chạy miết, lũ chó cũng chạy đuổi theo, rồi chúng vồ được, lao lần lượt vào từng người, cắn rách toạc quần áo, chúng chắn đường, ra sức sủa, buộc bọn mình phải chạy quay trở lại. May quá, có một ông tốt bụng từ trong nhà chạy ra quát to, gọi tên hai con chó: Rustaud! Partavo!
Hai con chó mới chịu buông tha bọn mình và ông kia lại gần nói: Mấy con chó của tôi đã làm các cô, các cậu sợ, phải không... Mấy con chó này mới chồm lên, chúng hay nghịch, tuy vậy chúng cũng chưa cắn các cô, các cậu, phải không... Bọn mình chỉ khóc, chẳng biết trả lời ra sao. Ông ta thấy vậy liền nói: Vậy tôi có thể giúp gì các cô các cậu bây giờ... Maurice vừa nức nở khóc vừa đáp: Chúng cháu bị lạc, chúng cháu ở lâu đài des Ormes. Ông ấy liền nói: Tôi sẽ đưa các cô, các cậu về.
Cécile nói tiếp:
- Ông ấy đưa bọn mình về nhà. Mình đã trách Maurice và Adolphe là tại các cậu nên bọn mình mới bị lạc vì hai cậu ấy muốn chơi xỏ Franơois và Christine.
Maurice cãi lại nói:
- Không đúng! Chính cậu cũng đã đánh lừa như hai anh em mình.
Hélène nói:
- Thì tại hai cậu đã xui bọn mình, phải không, Cécile...
Cécile nói:
- Đúng thế, rất đúng, cậu tức Franơois vì anh ta đã đối đáp cậu quá hóm hỉnh và cậu tức Christine vì cô ta đã bênh Franơois. Mình thấy Christine làm thế là đúng, còn cậu là sai.
Các ông bà lắng nghe các con kể lại câu chuyện và tranh cãi nhau. Bà des Ormes kết thúc, nói:
- Con Christine thì cứ bao giờ cũng xía vào chuyện của người khác. Cứ như là anh Franơois cần có nó để bảo vệ mình không bằng. Thôi, Christine ta cấm con không được một lần nữa rỗi mồm như vậy. Con còn tái phạm một lần nữa, ta sẽ không cho đến gặp anh Franơois nữa...
Thôi, đi ngủ đi. ít ra, nằm trên giường con mới không còn gây chuyện dại dột.
Nhìn vẻ cầu khẩn trên đôi mắt Christine và vẻ đau buồn của Franơois, ông de Nancé hiểu ý, ông nói:
- Thưa bà, xin bà tha thứ cho Christinẹ Nếu bà trừng phạt cô bé vì một hành động can đảm và rộng lượng thì xin bà trừng phạt cả thằng con trai tôi và các bạn của nó. Mong bà rộng lượng chấp nhận lời khẩn cầu của tôi.. Bà des Ormes:
- Thưa ông, tôi không dám từ chối ông điều gì. Christine, con hãy ở lại vì ông de Nancé đã muốn như vậy. Con hãy ra cám ơn lòng tốt của ông, một ân huệ mà con không đáng được hưởng.
Christine bước lại phía ông de Nancé, ngước nhìn ông, đôi mắt ướt đẫm, cô bé nói:
- Cháu xin cám ơn ông...
Rồi cô bé òa lên khóc. Ông de Nancé ôm lấy cô bé, hôn cô mấy cái lên trán và nói khẽ:
- Cháu bé yêu mến!... Tội nghiệp cháu bé!
- Cháu rất tốt bụng... Ta rất yêu cháu!...
Mấy câu âu yếm đã an ủi Christine, cô ngừng khóc và lại đến ngồi cạnh Franơois, cậu bé cứ băn khoăn từ lúc nãy.
Còn Paolo, từ đầu bữa ăn cho đến giờ không hề nói một câu, nhưng ông đã nghe và quan sát thấy hết.
Đã muộn rồi. Bữa ăn thoạt đầu bị chậm lại, sau lại bị ngắt quãng, nay đã kéo dài quá lâu.
Hơn nữa, quần áo của Maurice và Adolphe và váy áo của Cécile và Hélène khiến mọi người không thể ở lại lâu hơn nữa ở nhà bà des Ormes.
Lúc ra về, bà de Guilbert ngỏ lời mời tất cả các vị có mặt tại đây hôm nay, kể cả các cháu bé, tuần sau, đến dự tiệc tại nhà bà.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chú Bé Gù
Comtesse De Ségur
Chú Bé Gù - Comtesse De Ségur
https://isach.info/story.php?story=chu_be_gu__comtesse_de_segur