Cho Vừa Dấu Yêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
rúc Giang mở bừng mắt ra khi ánh nắng ban mai đã len vào khe cửa. Nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn, cô hoảng hốt bật người dậy khi nhìn hai chiếc kim đồng hồ chập vào nhau ở con số sáu. Cái cảm giác nhói đau nơi chân khiến cô nhớ lại vết thương của mình.
Ngay lúc đó, Trúc Giang cũng nhớ ra hôm nay là chủ nhật. Thế thì cô có phải đi học đâu mà sợ trễ nhỉ!
Đã xong một vấn đề, Trúc Giang yên tâm nhìn xuỗng chân mình. Vết thương đã đỏ ửng và bắt đầu sưng tấy lên đồng thời một cảm giác ngây ngây trong người khiến Trúc Giang hiểu ngay tình trạng của mình. Cô đang bắt đầu sốt vì vết thương nhiễm trùng đây. Tối qua, cô quá mệt và buồn ngủ nên đã bỏ mặc không thèm lau rửa vết thương, và giờ đây, hậu quả của nó đã đến rồi đây.
Phải kiếm mấy viên trụ sinh uống ngừa mới được - Trúc Giang nhủ thầm và vội vã đứng lên để vào phòng tắm làm vệ sinh trước đã. Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, một cảm giác bồng bềnh như đang ở trong vùng phi trọng lực đã làm Trúc Giang suýt ngã. Đồng thời cái bao tử quặn lên khiến cô nhớ lại, buổi tối hôm qua cô không ăn gì.
Gượng đi vào phong tắm, lúc trở ra, Trúc Giang đã tươi tỉnh hơn nhờ những làn nước mát lạnh. Ngập ngừng một chút, cô lục tìm trong tủ ra bộ quần áo may bằng vải katé. Tuy hơi nhàu nhưng những chiếc bông nhỏ li ti này sẽ che được những vết nhăn đây. Nhún vai một cái như tỏ vẻ bất cần, Trúc Giang thay nhanh bộ quần áo. Phải mặc quần dài để che vết thương kẻo cứ đánh mãi chiếc quần short, mẹ sẽ phát hiện ra ngay thế thì lại lôi thôi mất.
Vừa đặt chân vào nhà bếp, Trúc Giang đã thấy mẹ đang lúi húi làm gì đó trước chiếc bếp gas. Nghe tiếng chân sau lưng, bà Trúc quay lại. Không để cô kịp lên tiếng, bà đã nói ngay:
- Đói bụng rồi mới bò xuống bếp đấy phải không? Gớm, con gái con đứa gì mà ngủ mặt trời lên cao cả sào mới dậy. Mai mốt…
- Về nhà chồng, người ta lại mắng vốn mẹ không biết dạy con.
Bà Trúc chưa nói dứt câu, Trúc Giang đã cướp lời của mẹ để nối tiếp bài ca muôn thuở của bà.
Lườm con gái một cái, bà Trúc mắng yêu:
- Cha cô, chỉ thế là giỏi thôi. Cái miệng nhanh cứ như tép nhảy mà chỉ…
- Nhanh nhẩu đoảng.
Trúc Giang lại chen vào câu nói của mẹ lần nữa. Và cô cười khúc khích:
- Mẹ Ơi, vốn dĩ con gái của mẹ là như thế rồi mà. Mẹ có phê bình con tới cỡ nào chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Mẹ không nhớ trong những bộ phim Hồng Kông hay nói đó sao: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" mà mẹ.
Bà Trúc nhăn mặt:
- Lại phim với ảnh, con cứ bắt chước mấy con nhỏ lóc cha lóc choc trong đó thì bao giờ mới nghiêm chỉnh được. Sao không bắt chước chị Duyên con kìa, nó chững chạc biết bao nhiêu.
Trúc Giang ôm vai mẹ, cô lắc đầu:
- Mẹ Ơi, chị Duyên thì toàn vẹn quá, làm sao mà con bắt chước được. Mà mẹ đã có chị Duyên quá tốt đẹp rồi, lại thêm con mà cũng như vậy nữa người ta ghen tị chết.
- Thôi đừng có nói nhăng nói cuội nữa đi. Nào muốn ăn gì thì nói đi, mẹ làm cho.
Bà Trúc xô nhẹ con gái ra, trở về với công việc của mình. Trúc Giang mở tủ lạnh, khom người xuống nhìn:
- Tối qua còn gì ăn không hở mẹ?
- Còn, có món gà sốt patê mà con thích đó, mang ra đây mẹ hâm lại cho.
Với thao tác của một người nội trợ giỏi, bà Trúc làm việc thật nhanh. Chỉ trong giây lát, bà đã đặt trước mặt Trúc Giang tô gà nghi ngút khói, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Trúc Giang hít hà:
- Chà, hấp dẫn quá chừng, mẹ Ơi.
Thanh toán mấy miếng thịt gà to tướng với mấy khoanh bánh mì xắt mỏng thật nhanh, Trúc Giang lục qua tới tủ thuốc cần thiết Trúc Giang uống thật nhanh rồi lò dò ra phòng khách.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có mình Trúc Duyên đang ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành rộng, mắt chăm chú nhìn vào lẵng hoa đang để trước mặt. Trúc Giang ngạc nhiên hết cỡ. Phải chị Trúc Duyên của mình không nhỉ? Trúc Giang nhìn lại lần nữa như không tin vào mắt mình.Chị Duyên thì đúng rồi, nhưng ánh mắt nhìn say mê, ngưỡng mộ dành cho những cánh hoa lan kia thì đâu phải là chị Duyên mọi khi. Chị Duyên vốn ghét cay ghét đắng màu vàng cơ mà, thế tại sao hôm nay chị ấy lại có vẻ say mê mấy đóa hoa vàng dễ ghét nhỉ? Đúng là cái lẵng hoa ấy rồi. Trúc Giang không thể nào lầm được.
- Chị Duyên!
Khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chị Duyên, Trúc Giang gọi nhỏ. Nhưng dường như Trúc Duyên đang chìm đắm vào giấc mơ nào đó thì phải, vì Trúc Giang thấy ánh mắt chị cứ mơ màng và môi khẽ nở nụ cười hàm tiếu.
- Chị Duyên!
Trúc Giang gọi lại lần nữa với âm thanh lớn hơn. Lần này Trúc Duyên mới nghe, nhưng cô không ngước lên nhìn em gái mà chỉ ơ hờ trả lời:
- Gì hở Giang?
- Bữa nay chị đổi gu rồi hả?
Mãi đến luc này, Trúc Duyên mới ngẩng lên nhìn Trúc Giang. Cô trả lời bằng một câu hỏi:
- Đổi gu? Tại sao út Giang lại hỏi chị như thế?
- Thì đó!
Trúc Giang chỉ tay, Trúc Duyên ngơ ngác nhìn quanh:
- Cái gì đâu?
Trúc Giang đã bắt đầu bực mình. Chị Duyên hôm nay làm sao thế nhỉ? Mọi khi chi ấy rất thông minh, chỉ cần mí mí một chút là chị ấy đã hiểu ngay cơ mà. Cơ sao hôm nay, nói đến thế mà chị ấy vẫn không hiểu. Hay là cái lẵng hoa kia dã hớp hồn chị ấy mất rồi? Vô lý, cái lẵng hoa ấy thì có gì đặc biệt đâu mà chị ấy thì xưa nay nào có ưa hoa màu vàng.
Tức quá, Trúc Giang hỏi thẳng:
- Sao hôm nay chị lại thích hoa màu vàng? Mọi khi chi đâu có ưa.
Một chút lúng túng nơi Trúc Duyên khi nghe em gái hỏi thế. Nhưng cô đã lấy lại ngay bình tĩnh để có câu trả lời:
- Chuyện đó có gì là lạ đâu! Em không thấy cả nước đang hô hào đổi mới đó sao. Vậy thì chuyện chị thay đổi ý thích so với cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia đang thay đổi thì có gì là lạ?
Lại biện hộ nữa rồi! Mọi khi, cứ mỗi lần chị Trúc Duyên phân giải mọi chuyện là y như Trúc Giang tâm phục, khẩu phục. Nhưng lần này, sự so sánh khập khiễng của Trúc Duyên không thuyết phục cô được chút nào khiến cô bĩu môi lẩm bẩm:
- Khoái thì nói đại cho rồi, còn bày đặt đổi mới với đổi miếc.
Không nghe được những lời Trúc Giang vừa lẩm bẩm, Trúc Duyên thắc mắc:
- Em vừa hỏi chị cái gì đó?
- Không! À chị Duyên này ….
- Gì?
- Chị khoái lẵng hoa này hay khoái chủ nhân của nó?
Một ý tưởng vừa xẹt ngang qua đầu Trúc Giang đã làm cô bật ra câu hỏi khiến Trúc Duyên đỏ mặt với những lời lẽ thẳng tuột của cô em gái. Cô chống chế:
- Em biết gì về chủ nhân của nó mà nói?
Trúc Giang nhún vai, cô trề môi:
- Sao em lại không biết? Đó là tên đàn ông đáng ghét nhất trên đời.
Trúc Duyên nhăm mặt nhìn em gái tỏ ra bất bình:
- Em đừng có hồ đồ đấy nhé! Em đã gặp anh ấy bao giờ đâu mà lai phê bình người ta như thế?
- Sao em lai không biết? Chẳng những biết mà còn có chuyện nữa kìa.
Trúc Giang vẫn tỉnh bơ. Trong khi đó Trúc Duyên đã thấy khó chịu. Con bé này quen biết với Lập Duy khi nào nhỉ? Và tại sao nó lại tỏ ra ghét anh ấy thế kia?
Không nén được thắc mắc trong long, Trúc Duyên bật ra câu hỏi:
- Làm sao em quen với anh Lập Duy?
- Lập Duy! Tên anh ta là Lập Duy à? Cái tên nhạt phèo, chẳng có chút ấn tượng.
Vẫn cái giọng tưng tửng, Trúc Giang thản nhiên phê bình mặc kệ cho phản ứng của chị mình ra sao.
Quả nhiên Trúc Duyên đã nóng nảy kêu lên:
- Chị không cần nghe em phê bình tên tuổi của anh Duy, chị chỉ muốn biết làm sao em quen với anh ý thôi?
- Em đâu có quen!
- Em vừa mới nói có chuyện…
Trúc Giang gật đầu, cướp lời chị:
- Thì đúng là có chuyện, nhưng đâu cần phải quen với anh ta.
Khó hiểu cách nói lấp lửng của em gái, Trúc Duyên nóng nảy thúc giục:
- Đâu, em nói rõ ra coi nào. Em quen với anh Lập Duy như thế nào?
- Đã nói là em không quen mà.
Trúc Giang vãn ngoan cố cãi lại. Trúc Duyên gật đầu:
- Ừ thì em không quen. Nhưng mà em biết anh Duy như thế nào mà đã cho người ta là dễ ghét? Em đừng có quá đáng như thế nha Út Giang!
Lần này đến lượt Trúc Duyên phê bình lại em gái. Bị chị nói oan, Trúc Giang tức quá. Cô kể luôn:
- Sao không dễ ghét? Chị biết không, chiều hôm qua, chính hắn ta đụng vào em làm dập nát lẵng hoa lan tím mà em đã đặt để mừng sinh nhật chị đó chứ.
- Sao đụng xe à? Vậy anh Duy có sao không? Sao em đi đứng bất cẩn vậy?
Trúc Duyên hốt hoảng kêu lên khiến Trúc Giang trợn mắt nhìn chị. Lại còn thế nữa cơ à? Nghe đến đụng xe, người mà chị Duyên quan tâm lại là mọt kẻ xa lạ chứ khôg phải là em giả của mình, lại còn đổ lỗi cho cô nữa chứ.
Trúc Giang lờ mờ nhận ra, tình cảm của Trúc Duyên đã nghiêng về con người đáng ghét ấy rồi, không còn dành trọn cho cô như từ trước đến nay nữa đâu.
Trúc Giang chua chat nghĩ thế, và cô dám dẳng trả lời:
- Hắn ta đâu có sao, bằng chứng là tối qua hắn vẫn cứ bảnh bao và yên lành đến dự sinh nhật của chị đó thôi.
Trúc Duyên thở ra, cô gật đầu:
- Ờ há, vậy mà chị quên. Đúng là hôm qua chị thấy anh Duy cũng bình thường thôi mà, có sao đâu. Nhưng mà không sao thì thôi, chứ sao em lại ghét anh ấy, có phải anh ấy cố tình đâu?
Trúc Giang nhìn chị, cô dài giọng:
- Hắn ta không sao nhưng em thì có sao đấy chứ. Cái xe to đùng của hắn đè lên người em và chiếc xe đạp của em. Kết quả là chân em xi cà que, còn lẵng hoa thì tơi tả khiến cho em không có quà tặng chị nhân ngày sinh nhật.
Ngỡ em gái áy náy vì không có quà cho mình, Trúc Duyên lắc đầu:
- Không sao đâu Út Giang. Chị biết là em vẫn quan tâm đến chị là được rồi. Qùa cáp chỉ là hình thức thôi mà, không có cũng đâu có sao. Nhưng mà út Giang nè, chẳng lẽ đụng vào nhau như thế mà anh Duy lại không nói gì với em sao?
Trúc Duyên lại thắc mắc, và Trúc Giang lại có cơ hội phát tiết sự ấm ức của mình:
- Đương nhiên là hắn ta có xin lỗi em rồi. Chẳng những thế, hắn ta còn đền em lẵng hoa khác nữa, nhưng em không thèm lấy.
- Sao vậy? Sao em kỳ cục vậy?
Trúc Duyên ngạc nhiên nhìn em gái. Trúc Giang mà lại cư xử kém cỏi vậy sao?
Điều ngạc nhiên của Trúc Duyên đã được em gái trả lời ngay:
- Có gì mà kỳ cục, tại vì em nghĩ là chị không thích nên không nhận thôi. Nhưng mà dường như điều em làm đã sai lầm mất rồi.
Trúc Duyên tròn xoe mắt trước chác nói lấp lửng của Trúc Giang. Cô hỏi:
- Em nói vậy nghĩa là sao?
Trúc Giang cười cười:
- Có nghĩa là dù em không nhận thì lẵng hoa đó cũng đến tay chị rồi. Và có lẽ chị rất thích nó thì phải?
Trúc Duyên nghi ngờ nhìn em gái rồi lại nhìn xuống lẵng hoa. Cô ngập ngừng:
- Chả lẽ…
- Thì đúng lẵng hoa này đấy. Chị thích nó rồi phải không?
Trúc Giang bật cười, cô lập lại câu hỏi khiến Trúc Duyên bối rối. Cô tìm cách che giấu tâm sự của mình:
- Thích thì sao chứ? Chẳng lẽ chị lại không được yêu thích một cái gì, chẳng hạn như những cành hoa xinh đẹp này?
- Nhưng em nhớ là chị rất ghét màu vàng cơ mà.
Trúc Giang vờ như không nhận thấy sự bối rối của Trúc Duyên. Cô cố tình trêu trọc khiến Trúc Duyên càng thêm ngại ngùng để tự tìm lời biện hộ cho mình một cách vụng về:
- Cái gì đẹp thì mình thích chứ sao?
- Trước kia hoa màu vàng cũng đẹp nhưng chị đâu có thích.
- Con người thì cũng phải có luc thay đổi chứ, có cái gì bất biến mãi đâu. Nhưng mà Út Giang có công nhận với chị là tuyệt vời không?
Tuy hiểu chị muốn đề cập đến cái gì nhưng Trúc Giang vờ như không biết. Cô tinh quái hỏi lại sau cái nháy mắt tinh nghịch:
- Cái gì tuyệt vời? Chị muốn nói đến những cánh hoa này hay là chủ nhân của nó?
Trúc Duyên đỏ mặt vì câu hỏi lắc léo của cô em gái nhỏ:
- Em lại nói lăng nhăng gì thế? Anh Duy thì mắc mớ gì đến chị mà chị khen. Chị chỉ muốn nói đến những cành hoa này thôi chứ bộ.
- Vậy hả? - Trúc Giang cười cười. Cô chợt nổi tính tò mò - Mà chị Duyên này, làm sao mà chị quen với hắn ta vậy?
- Hắn ta nào? Em muốn nói đến ai vậy?
Trúc Duyên vặn lại, Trúc Giang hất mặt về phía lẵng hoa:
- Thì chủ nhân của chiếc lẵng hoa này nè.
Tay vẫn nâng niu những cánh hoa mỏng manh, Trúc Duyên nhăn mặt nhìn em gái:
- Em học ở đâu cách nói năng kỳ vậy? Anh Duy có tên tuổi hẳn hoi, phải gọi tên mà hỏi cho đàng hoàng chứ.
- Ờ, muốn gọi tên thì gọi, có sao đâu. tại em không quen nên hơi lạ vậy thôi. Nhưng mà chị chưa cho em biết là làm sao chị lại quen với ông Duy này đó chứ em thấy hình như ông ấy hơi "bị" già đó à nha.
Vẫn với giọng nói ngang phè của mình, Trúc Giang tỉnh bơ tìm hiểu. Nhưng Trúc Duyên không nhận ra sự châm chọc của em gái, cô có vẻ như rất sung sướng khi có dịp nhắc đến Duy:
- Chị có quen đâu, anh Duy là bạn của anh Hoài đấy chứ.
- Ủa, vậy sao lại tới dự sinh nhật của chị?
Trúc Giang ngạc nhiên kêu lên, Trúc Duyên cười sung sướng:
- Thì anh Hoài mời mà. Mà Giang này, hình như anh Duy thích chị đó.
- Sao chị biết?
- Thì đây nè, anh Duy tặng quà cho chị nè.
Hai má Trúc Duyên hây hây đỏ, nét hạnh phúc ngời ngời trong giọng nói của cô khiến Trúc Giang tức cười. Chỉ có lẵng hoa "ế" này mà chị ấy đã sung sướng đến thế hay sao? Chị ấy không nghĩ là vì cô đã từ chối nhận bồi thường nên hắn ta mới đem đến đây tặng chị như để tống khứ một thứ của nợ hay sao?
Trúc Giang lại hỏi:
- Chỉ có lẵng hoa này thôi à?
Trúc Duyên lắc đầu:
- Còn con gấu nhồi bông đẹp lắm. Nghe anh Hoài nói hình như anh Duy mua lại của một người mang từ Hong Kong về.
Tưởng gì, hóa ra con gấu nhồi bông. Tưởng đâu hoa hồng hay kim cương thì mới là yêu thích chứ con gấu thì đúng là hắn ta muốn ngụ ý coi chị DUyên như con nít rồi chứ có con gì nữa. Vậy mà chị ấy cũng hớn hở quá chừng. Mà được tên đàn ông đó chú ý thì có gì là thích nhỉ? Trông hắn ta có vẻ ngang tàng, phách lối, thế mà chị Duyên hình như cũng thích hắn ta rồi thì phải?
Bất giác, Trúc Giang buột miệng:
- Trông cái ông đó có cái gì hay đâu, còn thua mấy người bạn của chị mà.
- Vậy là út Giang lầm rồi, anh Duy hay lắm đó. Anh ấy nói chuyện rất lôi cuốn và anh Hoài cũng nói là anh ấy rất giỏi. Nghe đâu anh ấy và anh Hoài đang dự định mở một phòng bán máy móc gì đó.
Cái tim Trúc Duyên vừa nói khiến Trúc Giang ngạc nhiên:
- Thật không? Anh Hoài đang đi làm mà buôn bán cái gì?
- Người đứng trông coi chính là anh Duy, còn anh Hoài thì chỉ phụ lúc rảnh thôi.
Trúc Giang tỏ ý nghi ngờ:
- Nhắm làm việc được không mà hùn với hạp. Em coi tướng ông đó ngó bộ ăn chơi nhiều hơn làm ăn đó nha.
Câu chê bai của Trúc Giang làm Trúc Duyên tức tối, cô cự lại:
- Bộ em giỏi hơn anh Hoài sao chứ? Chẳng lẽ anh ấy lại không biết nhìn người hay sao? Hơn nữa hai người là bạn với nhau từ hồi học phổ thông tới giờ, anh Hoài lại không biết rõ về anh Duy hay sao? Coi chừng anh Hoài biết chuyện của em chê bai bạn anh ấy, anh ấy lại cho một trận bây giờ.
Nghe Trúc Duyên hăm he, Trúc Giang không dám hó hé thêm tiếng nào. Gì chứ anh Hoài thì đừng có mà giỡn mặt với anh. Là một thanh niên chững chạc, Hoài tuy điềm đạm nhưng cũng khá nghiêm khắc. Một lời anh nói ra thì các em đừng có mà mong cãi lại.
Tuy anh hiền và rất thương yêu các em, nhưng Trúc Giang luôn luôn nể sợ anh và chưa cãi lại anh bao giờ.
Lần này cũng thế, nghe Trúc Duyên nhắc nhở, Trúc Giang rút lui liền. Cô lẩm bẩm trong miệng nhưng cố tình nói lớn hơn một chút để Trúc Duyên có thể nghe được:
- Thì đấy chỉ là nhận xét của riêng em thôi chứ bộ, làm gì mà anh Hoài la em. Thôi, chị ngồi đây với mấy cành hoa tuyệt vời của chị đi, em lên phòng ngủ thêm một giấc nữa đây.
Miệng nói chân bước, chỉ trong chớp mắt, Trúc Giang đã lên tới chân cầu thang. Vừa bước lên từng bậc thang, cô vừa nghiêu ngao hát. Câi chuyện vừa trao đổi với Trúc Duyên chẳng còn đọng lai điều gì trong đầu cô. Chắc hẳn cái anh chàng Lập Duy khó ưa này sẽ trở thành một trong những người tạo cho cái đuôi của Trúc Duyên càng thêm dài hơn mà thôi.
Cho Vừa Dấu Yêu Cho Vừa Dấu Yêu - Hoàng Kim