Chương 3
9.
Giây phút đó, mây cuộn tròn thong dong, mát lạnh như muốn cắt cổ họng. Tôi cười tự giễu, xem ra không cần hỏi nữa.
Bạn thân tôi tức giận nắm lấy cánh tay tôi và cố gắng đuổi kịp.
Tôi hít một hơi thật sâu và nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.
Nhưng lòng tôi càng lúc càng khó chịu.
Quyết định sẽ hỏi rõ ràng.
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chịu kết cục xấu nhất.
Giờ có gì hèn nữa đâu.
Hỏi thì hỏi!
Hoàn toàn chết tâm cũng tốt.
Thấy xe đạp càng lúc càng xa.
Tôi nghiến răng gọi tên Hứa Mộc.
Hứa Mộc tựa hồ quay đầu lại dừng xe.
Khi tôi đến nơi còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Mộc đã giải thích với tôi rằng Lý Hiểu đột nhiên cảm thấy không khỏe, chủ nhiệm bảo anh đưa cô ấy về.
“Muộn như vậy rồi, Chi Chi, cậu về sớm đi.” Lý Hiểu ho khan hai tiếng, nhìn tôi như rất phối hợp, trong mắt lộ ra một tia đắc ý. Tôi phớt lờ cô ấy và nhìn Hứa Mộc.
"Còn quần áo, tại sao cô ấy lại mặc áo của anh? "
" Áo?"
Trước đây tôi cũng muốn mặc đồng phục học sinh của Hứa Mộc, nhưng anh ấy không cho tôi mặc, nhưng bây giờ lại có thể tùy tiện mặc cho một cô gái khác.
Vẫn là cô gái anh thích hơn.
"Là tại tôi quên mặc áo khoác, cho nên Hứa Mộc mới..." ánh mắt Lý Hiểu càng thêm đắc ý.
Nhưng chưa nói xong thì Hứa Mộc đã ngắt lời.
"Cô ấy nói cô ấy bị lạnh và cảm thấy không khỏe, và chủ nhiệm yêu cầu anh đưa nó."
Hứa Mộc nhìn tôi cười nhạt, ánh chiều tà khiến khuôn mặt anh đẹp lạ thường, anh nói vốn định để lát nữa đưa Lý Hiểu về rồi trở lại đón tôi, nhưng suýt chút nữa bị tôi hiểu lầm.
"Ai hiểu lầm chứ? "
Tôi nhìn chằm chằm.
"Không ghen?"
Hứa Mộc cau mày.
Tôi khẳng định tôi ghen tuông à, tôi kéo bạn thân đi.
Nhưng vừa nghĩ đến Hứa Mộc sẽ đưa Lý Hiểu về nhà, trong lòng tôi như nghẽn lại, tôi quay lại, đi đến chỗ Hứa Mộc, nói rằng sẽ cùng anh ấy chăm sóc các bạn cùng lớp và cùng nhau đưa Lý Hiểu về nhà.
Hứa Mộc thấp thoáng ý cười nhìn tôi.
Tôi quay mặt đi và phớt lờ anh.
Cuối cùng, bạn thân tôi tình nguyện đưa Lý Hiểu về nhà, và Hứa Mộc lái xe đưa tôi về nhà.
20.
Sau giờ học vào ngày hôm sau, Lý Hiểu đến gặp tôi và nói rằng tôi hoàn toàn không xứng với Hứa Mộc, vì vậy tốt hơn là tôi không nên kéo anh ấy xuống.
Ngay lập tức, nắm đấm của tôi cứng lại, xứng hay không còn cần cô nói à.
"Có xứng đáng hay không không cần cậu nói."
Đột nhiên giọng nói Hứa Mộc truyền đến.
Lý Hiểu sửng sốt một chút.
Có vẻ như không ngờ Hứa Mộc lại nghe thấy.
Nhưng cô ấy không hề bối rối như tôi tưởng tượng, cô ấy nhìn Hứa Mộc bằng ánh mắt trìu mến và kiên trì, “Hồi cấp hai tôi tỏ tình với cậu, nhưng cậu lại cự tuyệt tôi."
"Bây giờ tôi cảm thấy mình có tư cách đứng ở bên cạnh cậu, vì sao cậu không cho tôi một cơ hội?"
Trường trung học cơ sở, tỏ tình?
Nhìn khuôn mặt dần dần quen thuộc của Lý Hiểu. Tôi hình như nhớ ra rồi.
Ở cái tuổi mà tình yêu mới chớm nở, con gái dù có tỏ tình thì nhiều nhất cũng sẽ bí mật nhét vào một lá thư tình.
Lý Hiểu là một trong số ít, vì vậy cô ấy đã trực tiếp bày tỏ với Hứa Mộc.
Khi tôi biết có một cô gái như vậy, cảm giác khủng hoảng của tôi bùng nổ, tôi gửi thư cho Hứa Mộc mỗi ngày khi tôi đến lớp của anh ấy, và tôi cố ý đợi ở cửa lớp anh ấy sau giờ học.
Chỉ thiếu điều nói hết cho mọi người biết, Hứa Mộc là của tôi.
May mắn thay, một thời gian sau Lý Hiểu đã chuyển trường, tôi mới thoát khỏi cảm giác khủng hoảng.
Không ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy, cô ấy vẫn thích Hứa Mộc, thích đến nỗi theo đuổi lên gần trình độ của anh ấy.
Thành thật mà nói, tôi hơi ngưỡng mộ cô ấy.
Cũng có chút, xấu hổ.
" Không được chấp nhận, nó không liên quan gì đến thành tích của cậu. " giọng nói Hứa Mộc thẳng thắn vang lên.
Tôi sững người một lúc, và lén nhìn lên.
Trong sự le lói của ánh sáng và bóng tối biểu cảm của anh ấy như được giấu đi, nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy từng cái cau mày của anh, sự xa cách của anh......
“Tống Chi Chi thì sao?” Lý Hiểu dừng một chút, trực tiếp nhắc tới tôi, “Không phải ngay từ đầu cậu đã đồng ý ở bên câụ ta vì cậu ta đã nỗ lực thi vào trường trung học trọng điểm này sao? Tại sao tôi lại không thể?”
Trái tim tôi lỡ một nhịp, và tôi vô thức nhìn Hứa Mộc.
Sự dịu dàng xuất hiện trong mắt anh là thứ tôi chưa từng thấy trước đây, "Không, cô ấy khác với cậu."
21.
Đầu óc tôi đơ ra một lúc.
Ý của Hứa Mộc là tôi vẫn luôn khác biệt trong lòng anh ấy sao?
Điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự thích tôi.
Nhịp tim mất kiểm soát mà đập rộn lên.
Vừa ngẩng đầu lên, mất cảnh giác ngẩng lên nhìn thẳng mặt Hứa Mộc, mặt anh đỏ bừng.
Anh tránh Lý Hiểu, rất tự nhiên nhặt cặp sách của tôi và nói về nhà.
Ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp.
Tôi lén lút vòng tay qua eo anh, khóe miệng suýt nữa chạm đến tai.
Anh ấy thích tôi.
Tôi có thêm quyết tâm thi vào Thanh Bắc.
Sau kỳ thi giữa kỳ, điểm của tôi đã có thể xếp vào top 15 của lớp, nhưng để đến Thanh Bắc vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Tin tức huấn luyện vào kỳ nghỉ đông lan truyền rất nhanh, đây là trại huấn luyện được nhà trường chuẩn bị cho giai đoạn nước rút của năm thứ ba trung học phổ thông, không bắt buộc phải đăng ký, chỉ cần nộp một khoản phí nhất định và sẽ được Phòng Giáo dục phê duyệt.
Đây chính là sự đặc sắc của trường chúng tôi, cũng là một phần nguyên nhân khiến nhiều người tranh nhau vào.
Tất nhiên, đối với học sinh cuối cấp ba, không có thời gian nghỉ ngơi, và thời gian là điểm số. Tôi đã đăng ký.
Hứa Mộc cũng đã đăng ký.
Trên thực tế, anh ấy không phải tham dự gì cả.
Tôi chỉ tự ái nghĩ rằng anh ấy ở đây để đồng hành cùng tôi.
Hầu hết các lớp đã đăng ký, bao gồm cả Lý Hiểu.
22.
Áp lực của trại huấn luyện lớn hơn tôi tưởng tượng, hầu như ngày nào tôi cũng lặp lại một việc, làm đề và làm đề.
Các kỳ thi hàng tuần dựa trên tiêu chuẩn của kỳ thi tuyển sinh đại học, áp lực quá lớn khiến một số người suy sụp và bỏ cuộc sớm mọi lúc.
Tôi có thể bất cứ lúc nào không trụ được nữa.
Một tuần nữa trôi qua , tôi gần như gục xuống bàn không dậy được nữa.
Khi Hứa Mộc đi về phía tôi, toàn thân tôi tê dại.
Bởi vì anh ấy ở đây để kiểm tra những đề sai của tôi, có loại mắc đến mười lỗi.
“Mệt quá, hôm nay nghỉ ngơi đi.” Tôi kéo kéo tay anh và cầu xin anh một cách đáng thương. Hứa Mộc không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm tôi. Tôi lần nào cũng chịu không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn giao bài kiểm tra cho anh, chờ bị thần học đánh.
"Toán học là một, lý thuyết và tổng hợp là hai. Anh đã nói với em rồi, sao nó lại sai?"
Hứa Mộc dường như đã trở lại với cỗ máy học tập tàn nhẫn như trước đây.
Nhưng lần này, tôi sẵn sàng cho anh siết chặt tay.
"Lúc đó em không phát hiện ra đó là cùng một dạng câu hỏi, sau khi em xem các bước mà mình thấy, em đã nghĩ ra rồi. Trước khi cô giáo sửa bài em đã làm ra nó." Tôi vội vàng chỉ vào phần bài viết mực màu xanh ở trên cùng.
“Có ích không?” Hứa Mộc nhìn tôi.
“Vô dụng.” Tôi thành thật đáp.
Đây là kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu sai chính là sai, sau khi thi mới biết được đáp án đúng thật sự là vô dụng.
Tôi không bao giờ tranh luận với anh ấy về những điều này bởi vì chỉ có một kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không muốn bào chữa cho bản thân mình, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để làm tốt nhất có thể.
Tôi thành thật hỏi Hứa Mộc, và hỏi những dạng đề tương tự, làm hết các kiểu rồi, đảm bảo gặp kiểu này sẽ không bị mất điểm đâu.
Chi Chi Liên Lý Sinh Chi Chi Liên Lý Sinh - Unknown