Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Câu Chuyện Đồ Chơi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3
C
ó ai nhìn thấy gì không?” Rex hỏi khi chiếc xe đỗ trước cửa nhà trẻ Sunnyside. Đám đồ chơi vẫn đang nhòm qua chiếc lỗ tay cầm trên hộp các-tông.
“Có một sân chơi!” Jessie nói, tay chỉ về phía bức tường sơn trắng. Họ có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ hò hét cười đùa từ phía bên kia.
Hamm quay sang Woody. “Có vẻ buồn-chán-và-cô-đơn quá nhỉ?”
“Được rồi, các cậu cứ bình tĩnh đã nào.” Woody trả lời. Anh không muốn các bạn đồ chơi của mình quá háo hức với nhà trẻ Sunnyside. Dù sao thì họ cũng đã từng thuộc về Andy.
“Ở đây tuyệt quá Woody ạ!” Rex thốt lên. “Cậu nhìn xem, cửa vào còn có vòm cầu vồng ở trên kìa!”
Mẹ Andy nhấc chiếc hộp lên và mang nó vào tòa nhà. Nhân viên tiếp tân đang ngồi ở quầy. Ngồi ngay bàn bên cạnh là một cô bé đang nghịch chú khỉ đồ chơi.
“Tôi muốn đem quyên góp đống đồ chơi cũ này.” Mẹ Andy nói. Bà cười với cô bé ngồi cạnh và trò chuyện với cô nhân viên lễ tân. Andy và Molly cũng đã đi học ở nhà trẻ từ bé, vậy nên cô nhân viên lễ tân đã quá quen mặt bà Davis.
Sau khi mẹ Andy rời đi, nhân viên lễ tân đem chiếc hộp vào một phòng học và đặt nó lên kệ. Ngay khi cô rời khỏi phòng, đám đồ chơi đổ dồn đến những chiếc lỗ bên thành hộp để ngắm nhìn ngôi nhà mới của mình.
Xung quanh chúng là một căn phòng tuyệt đẹp được sơn nhiều màu sắc sặc sỡ. Những chú bướm giấy được thả treo từ trên trần nhà. Và đặc biệt, đám đồ chơi có thể quan sát thấy trẻ em đang chơi đùa ở mọi chỗ.
“Nào các em.” Cô giáo hô lên khi chuông reo. “Đến giờ giải lao rồi!” Cô mở cánh cửa dẫn ra sân chơi.
Với những nụ cười toe toét trên môi, lũ trẻ đặt đồ chơi xuống rồi chạy ào ra ngoài nắng. Cô giáo tắt đèn rồi đi ra ngoài, cửa lớp đóng lại sau lưng.
Đám đồ chơi của Andy xô đẩy lẫn nhau. Ai cũng muốn có góc quan sát tốt hơn.
“Ối!” Slinky hô lên khi chiếc hộp bị đẩy về phía trước. Nó rơi khỏi kệ và đám đồ chơi bị hất văng ra ngoài.
Tất cả đồ chơi quanh phòng quay lại nhìn. Trong chốc lát, chúng há hốc mồm ngạc nhiên nhìn đồ chơi của Andy.
“Đồ chơi mới!” Một trong những đồ chơi ở Sunnyside hô lên.
Đột nhiên, Woody và những người bạn của anh chàng được vây quanh bởi những món đồ chơi vui vẻ. Ai cũng cười nói và bắt tay nhau.
“Ồ, xin chào!” Jessie nói với một chiếc hộp hề. “Rất hân hạnh khi được gặp tiểu thư!” Một anh chàng đầu ruồi cơ bắp cuồn cuộn nói làm cho Bà Đầu Khoai Tây cười khúc khích. Một đám khủng long tí hon vây quanh Rex, ngước nhìn lên cậu đầy khiếp sợ. Một chiếc cần trục đi vòng quanh bộ ba Người Ngoài Hành Tinh. “Cái càng!” chúng reo lên. Chiếc cần trục làm chúng nhớ lại trò chơi gắp thú bông ở quán Pizza Planet, nơi mà Andy đã gắp được chúng.
Một chiếc xe tải đồ chơi phóng vọt đến. Nó nghiến bánh rin rít phanh lại và xoay vòng quanh. Một chú gấu bông màu hồng dâu đang ngồi ở thùng sau xe
“Ô hô, xin chào các bạn!” chú gấu nói và nhoẻn miệng cười. “Chào mừng tất cả đến với Sunnyside! Tôi là Gấu-Ôm-Lotso! Nhưng xin các bạn cứ gọi tôi là Lotso!”
Buzz bước lên và chìa tay ra. “Buzz Lightyear. Chúng tôi đến trong hòa bì…”
Lotso ôm chầm Buzz theo kiểu gấu. “Điều đầu tiên các bạn nên biết về tôi là tôi rất thích ôm!”
Lotso mỉm cười với số đồ chơi còn lại của Andy. “Nhìn các bạn kìa! Mọi người đã có một ngày vất vả hả?”
Bà Đầu Khoai Tây rớt nước mắt. “Ôi, thật kinh khủng làm sao!”
“Không sao, cô đã an toàn rồi.” Lotso an ủi. “Tất cả chúng tôi cũng đều là đồ bị bỏ đi. Chúng tôi đã từng bị bỏ sọt rác, bị mang quyên góp, bị bán rẻ, bị đem cho hay thậm chí là bị ném ra đường. Nhưng các bạn cứ chờ mà xem. Rồi các bạn sẽ thấy rằng bị mang đi quyên góp hóa ra lại là điều tuyệt nhất đã xảy đến với mình!”
“Ông Lotso.” Rex mở lời, “đồ chơi ở đây có được chơi cùng mỗi ngày không ạ?”“Năm ngày một tuần.” Lotso trấn an Rex. “Từ sáng đến tối.”
“Nhưng khi lũ trẻ trưởng thành rồi thì sao?” Jessie hỏi.
“À về việc đó, tôi có thể nói thể này.” Lotso dẫn đám đồ chơi đến trước một bức tường được phủ kín bởi ảnh chụp kỷ yếu – những đứa trẻ mẫu giáo từ năm này qua năm khác. “Khi lũ trẻ lớn lên, những đứa mới sẽ thế chỗ.”
Đám đồ chơi không thể trông đợi gì hơn thế nữa. “Thật là một phép màu!” Bà Đầu Khoai Tây thốt lên.
Chồng bà thúc cùi chỏ vào Woody. “Vậy mà cậu lại muốn bọn tôi ở lại chỗ Andy!”
“Bởi chúng ta là đồ chơi của cậu ấy!” Woody la lên.
Lotso khoác vai Woody. “Vậy là các cậu được cậu bé ‘Andy’ nào đó quyên góp hả? Vậy thì cậu bé đó không biết mình đã mất gì đâu Cảnh sát trưởng ạ! Cậu ta không thể làm các cậu đau khổ thêm được nữa.” Lão gấu nói.
Woody lắc đầu. Lotso không hiểu gì hết. Andy sẽ không bao giờ làm họ đau khổ!
Nhưng Lotso dường như không hề chú ý. “Bây giờ hãy ổn định chỗ cho các bạn nào.” Lão nói và quay lại nhìn quanh phòng. “Ken?” Lão gọi. “Cậu ta đâu rồi nhỉ? Ken? Có đồ chơi mới này!”
Một anh búp bê tên Ken thò đầu qua cửa sổ của một căn nhà búp bê. “Tuyệt cú mèo!” Anh ta hô lên. Ken đi thang máy búp bê xuống tầng trệt rồi bước ra ngoài, nụ cười hoàn hảo nở trên môi.
“Các bạn, xin mời đi lối nà…” Ken quay lại và mặt đối mặt ngay với Barbie. Anh chàng mở to mắt. “Xin chào! Anh là Ken.”
“Còn em là Barbie.” Cô nín thở đáp lại. Họ đắm đuối nhìn nhau. Phải chăng đây là tình yêu sét đánh!
Cuối cùng Lotso phải tách Ken và Barbie ra. “Thôi nào, giờ giải lao không kéo dài mãi mãi đâu!”
“Vâng, thưa ông Lotso!” Ken đáp lại, lắc lắc để rũ ra khỏi đầu bùa phép mà anh chàng đã dính phải từ Barbie. “Đi lối này nào mọi người!”
“Các bạn cứ từ từ thưởng thức nhé.” Lotso nháy mắt căn dặn, “lũ trẻ con thích đồ chơi mới lắm!”
“Một chú gấu mới tốt bụng làm sao!” Buzz nhận xét khi tiến bước theo chân Ken và Lotso. “Và ông ấy còn thơm nức mùi dâu nữa chứ!” Rex bổ sung.
Woody thở dài, cơn bực tức càng tăng thêm.
“Ở Sunnyside chúng tôi sở hữu tất cả mọi thứ mà bất cứ đồ chơi nào có thể yêu cầu. Các linh kiện thay thế, keo siêu dính và nhiều pin đến mức có thể làm nghẹn một con hà mã.”
Ken mở một cánh cửa tủ, để lộ ra một công xưởng. Các đồ chơi đang bận bịu khâu vá, chải tóc rối, nhồi thêm bông và đánh bóng các hộp nhựa.
“Bộ phận sửa chữa của chúng tôi sẽ giúp các bạn nhồi thêm bông, bơm hơi và còn được đánh bóng qua nữa!” Ken giải thích với đám đồ chơi.
Họ quay trở lại nhà búp bê của Ken. “Còn chỗ này, ừm, là nơi tôi sống. Nó có một sàn nhảy disco, một chiếc xe đi cát và nguyên cả một phòng dùng để thay đồ.”
Barbie há hốc mồm. “Anh có tất cả mọi thứ!”
“Nhưng anh không có ai đó để cùng chia sẻ mọi thứ.” Ken đáp. Anh ta ngượng nghịu nhìn Barbie, rồi bước tiếp.
Barbie thở dài mộng mơ.
“Nếu các bạn cần bất cứ thứ gì,” Lotso nói khi họ đã đi tới cuối phòng, “các bạn chỉ cần nói với tôi. Và chúng tôi sẽ luôn ở đây!” Lotso gõ cửa phòng tắm. Một em bé búp bê khổng lồ mở cửa. Khắp người cậu ta chi chít nét bút bi. Đám đồ chơi của Andy nhìn chằm chằm, không biết phải nhìn nhận cậu bé búp bê hung dữ này như thế nào.
“Ồ, cảm ơn nhé Bé Bự.” Lotso nói với cậu ta. “Sao cậu không lại đây làm quen với những người bạn mới của chúng ta nhỉ?”
Bé Bự chỉ thì thầm đáp lại đám đồ chơi.
“Chú bé tội nghiệp.” Giọng Lotso trầm hẳn xuống. “Chúng tôi đã bị quẳng ra đường cùng nhau. Bị bỏ rơi bởi cùng một người chủ!”
Chú gấu hồng dẫn đám đồ chơi của Andy đi qua phòng tắm đến một phòng học khác. “Và đây là nơi mà các bạn sẽ ở – phòng Sâu Bướm!”
Đám đồ chơi chăm chú nhìn ngắm quanh phòng. Cả lớp học được trang trí bằng hoa văn vẽ bằng ngón tay. Xung quanh chúng chỗ nào cũng có các khối xếp hình, tranh ảnh, những chiếc bàn, chiếc ghế tí hon cùng đồ chơi nằm la liệt.
“Chỗ này mới tuyệt làm sao!” Jessie lên tiếng. Buzz khẽ huýt sáo đồng tình.
Ding! Ding! Woody nhìn xuống. Một chiếc điện thoại đồ chơi vừa va vào ủng của anh. “Chào anh bạn nhỏ.” Woody nói. Món đồ chơi lại lăn lên ủng của anh chàng lần nữa. Ding! Ding!
“Chỉ vài phút nữa thôi chuông sẽ reo và các bạn sẽ có giờ chơi mà các bạn hằng mơ ước.” Lotso nói với đám đồ chơi của Andy.
Rex không thể kiềm chế nổi sự phấn khích của mình. “Giờ chơi thật sự! Tớ không thể chờ được nữa!”
“Bây giờ xin các bạn thứ lỗi, chúng tôi phải quay lại rồi.” Lotso nói. Lão trèo vào chiếc xe tải đang đứng đợi. “Chào mừng các bạn đến với Sunnyside!”
Ken nắm lấy tay Barbie, “Barbie, hãy đi với anh! Anh biết mình chỉ mới gặp nhau, nhưng khi vừa nhìn thấy em anh cảm thấy như chúng ta đã…”
“…được tạo ra để dành cho nhau!” Barbie và Ken cùng thốt lên. Họ đều ngạc nhiên hết sức. Barbie chào từ biệt các bạn của mình. Họ nhanh chóng chạy tới chiếc xe tải và trèo lên phía sau cùng với Lotso. Chiếc xe lăn bánh. Bé Bự đóng cánh cửa lại khi họ vừa đi qua.
Đám đồ chơi có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ chơi đùa và cười nói bên ngoài. “Tại sao thời gian không trôi nhanh hơn được cơ chứ?” Rex than vãn.
Woody bước lên trước. “Mọi người chú ý nào, mặc dù tớ phải thừa nhận nơi này rất tuyệt vời,” anh nói. “Nhưng chúng ta phải về nhà ngay.”
Bạn bè của anh quay sang nhìn lẫn nhau. Bộ anh chàng này điên rồi hả? “Chúng ta có thể bắt đầu một cuộc đời mới tại nơi này, Woody ạ.” Jessie nói với anh. “Cơ hội để có thể, một lần nữa, đem niềm vui đến cho những đứa trẻ.”
“Cậu cũng có thể ở lại đây đúng không?” Slinky nài nỉ.
“Tớ không thể!” Woody nhăn nhó đáp. “Tớ có một cậu chủ. Các cậu có một cậu chủ – là Andy! Nếu cậu ấy muốn chúng ta đi theo đến đại học, hay ở trên gác xép, thì đó chính là nơi mà chúng ta nên đến! Bây giờ tớ sẽ quay về nhà. Ai muốn đi cùng tớ cũng đều được chào mừng! Đi nào Buzz!”
Anh bắt đầu bước đi, nhưng Buzz vẫn đứng im tại chỗ.
Woody quay lại. “Buzz?”
Chàng Cảnh sát không gian buồn bã nhìn bạn mình. “Nhiệm vụ của tụi mình với Andy đã kết thúc rồi, Woody ạ…”
“Làm sao cậu có thể nói ra điều đó hả?” Woody khẩn khoản.
“Và điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải ở bên nhau.” Buzz kết thúc.
“Chúng ta thậm chí còn không ở bên nhau nếu không nhờ có Andy!” Woody chỉ vào bàn chân của Buzz. “Hãy nhìn dưới ủng của cậu xem nào Buzz! Cậu nữa Jessie! Tên của ai được viết dưới đó hả?”
Đám đồ chơi đều cúi gằm mặt. Cuối cùng thì Rex đã nói lên điều mà tất cả mọi người đều đang băn khoăn. “Có lẽ Andy không còn quan tâm đến bọn mình nữa rồi.”
Woody choáng váng. “Đương nhiên là cậu ấy quan tâm chứ!”
“Tỉnh dậy đi Woody!” Jessie cao giọng phẫn nộ. “Kết thúc rồi! Andy đã trưởng thành rồi!”
“Tớ không thể tin nổi các cậu lại ích kỷ đến vậy.” Woody vặc lại, nhìn chằm chằm vào các bạn của mình, “Vậy thế là xong hả? Sau tất cả những gì ta đã cùng trải qua?”
Buzz bước lên và đưa tay ra. Nhưng Woody không bắt lấy. Thay vì thế, anh chỉnh lại mũ rồi bước về phía cánh cửa. Bullseye dợm bước theo anh.
“Không được Bullseye.” Woody nói với chú ngựa trung thành. “Chú mày cần phải ở lại đây.”
Anh quay về phía cánh cửa một lần nữa, và một lần nữa Bullseye lại đi theo.
“Bullseye, không được, tao nói là ở lại!” Giọng Woody đột ngột gay gắt hơn. “Nghe này.” Rồi anh nhẹ nhàng nói thêm. “Tao không muốn mày bị bỏ lại một mình trên gác xép, được chứ? Giờ thì ở lại đây nhé.” Anh vỗ vỗ trấn an chú ngựa.
Nắm đấm cửa kêu loạch xoạch. Có ai đó chuẩn bị đi vào.
“Tớ phải đi rồi.” Woody chào tạm biệt các bạn của mình.
Cô tiếp tân mở cửa bước vào phòng học. Woody lách qua cánh cửa đang mở rồi bước ra hành lang. Một người gác cổng sém tí nữa thì trông thấy anh chàng, nhưng Woody đã kịp bám vào mặt dưới của chiếc xe đẩy chở rác đang lăn bánh. Người gác cổng đẩy chiếc xe qua sảnh, tiến tới cửa ra. Nhưng đúng vào phút chót ông lại đổi hướng và rẽ vào nhà vệ sinh.
“Không!” Woody tức tối.
Khi người gác cổng bắt đầu cọ bồn rửa, Woody lẻn vào một buồng vệ sinh. Trên bồn cầu là một cửa sổ đang mở sẵn.
Woody trèo lên bể chứa nước một cách thận trọng. Anh đu người ra ngoài cửa sổ rồi trèo lên máng nước. Từ đó anh leo dần lên mái nhà.
Nhưng khi nhìn xuống, anh nhận ra bức tường bao quanh nhà trẻ quá cao và ở quá xa so với tầm nhảy của mình. Woody cau mày. Anh sẽ ra ngoài bằng cách nào bây giờ?
Đột nhiên một cơn gió thổi bay mũ của anh chàng. Woody đuổi theo chiếc mũ giờ đây đang bị thổi bay qua mái nhà trẻ. Chiếc mũ rơi xuống ngay dưới một chiếc diều đang kẹt vào máng nước. Woody chợt nảy ra một ý tưởng.
Anh đội mũ lên, sau đó tóm lấy chiếc diều và đưa nó lên đầu như dù lượn. Anh chạy ngang mái nhà rồi nhảy vọt lên. Woody bay ngang qua sân chơi và hạ dần xuống phía bên kia bức tường. Chàng cao bồi cười đắc thắng. Anh đã trốn thoát thành công!
Nhưng trước khi anh kịp thả tay ra khỏi chiếc diều, một cơn gió khác lại cuốn anh lên không trung. Anh bị nâng lên ngày càng cao. Chiếc dù bay chúi xuống rồi lộn tùng phèo. Woody bám vào tay cầm, giữ chặt như mạng sống của mình phụ thuộc vào việc này vậy.
Rắc!
Tay cầm bị gãy. Woody bật ra một tiếng kêu khi đang lao thẳng xuống mặt đất. Anh đâm sầm vào một cái cây. Chiếc mũ rơi ra khi Woody va phải hết cành này tới cành khác. Cú lao dừng khựng lại khi anh chàng chỉ còn cách mặt đất gần chục phân.
Rất chậm rãi, Woody mở dần một mắt, rồi đến mắt còn lại. Anh đã an toàn rồi! Nhưng anh lại đang bị kẹt. Đầu dây cót sau lưng anh đã mắc vào một cành cây. Đó chính là thứ đã dừng cú rơi lại.
“Hãy vươn tới bầu trời!” Tiếng nói phát ra từ hộp thu âm trong người anh chàng khi anh đung đưa vòng quanh, cố gắng khó nhọc để gỡ đầu dây cót.
Đúng lúc đó thì cô bé Bonnie, con gái của một nhân viên lễ tân ngước nhìn lên khi đang chơi nhảy lò cò. Cô bé thấy Woody đang đung đưa ngay trước mặt mình. Cô bé dáo dác nhìn quanh xem liệu chủ của anh chàng có ở gần đó không. Nhưng xung quanh hoàn toàn không một bóng người. Bonnie gỡ Woody khỏi cành cây. “Bạn là Phó Cảnh sát trưởng ưa thích của tôi!” Hộp thu âm của anh chàng cất tiếng khi dây cót được thu về vị trí cũ.
“Bonnie!” Mẹ của cô bé gọi từ trong xe. Bà bấm còi.
“Con ra ngay đây!” Bonnie bỏ Woody vào ba lô rồi chạy về phía mẹ.
“Ồ tuyệt thật!” Woody than vãn từ trong ba lô khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ai mà biết được nó đang đưa anh đi đâu cơ chứ?
Andy sắp sửa lên đường đến trường đại học rồi – và nếu Woody không sớm tìm được đường về nhà thì cậu ấy sẽ đi mà không có anh!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Câu Chuyện Đồ Chơi
Nhiều Tác Giả
Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả
https://isach.info/story.php?story=cau_chuyen_do_choi__nhieu_tac_gia