Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 3
ột con mưa giông sắp đến. Erin cảm thấy một cơn mưa giông đang ấp ủ trong lòng nàng ngay khi nàng thấy nó đang được ấp ủ trong những đám mây đã che khuất mặt trời và bao phủ âm u khắp các ngọn đồi. Nàng làm việc nhanh tay, theo lệ, tháo những cái kẹp trên sợi dây để cho quần áo khô rơi thành đống cao dần trong cái giỏ ở dưới chân nàng.
Nàng chẳng thá gì đến cái loại công việc đều đều không nhọc trí này, nó sẽ cho trí não nàng thành thơi khỏi suy nghĩ. Khỏi nhớ nhung và khỏi vạch kế hoạch gì hết. Ngay lúc ấy, khi gió thổi tung những tấm ra trải giường khỏi nàng và bầu trời đang sôi sục, nàng lại thích làm việc lặt vặt ở ngoài trời. Nàng muốn thấy một cơn giông bùng ra, muốn mình là một phần của cơn giông khi mưa và gió điên cuồng nổi lên. Khi cơn giông qua đi, mọi vật sẽ trở lại bình thường mà nàng biết, sự bình thường này sẽ từ từ làm cho nàng nổi điên lên.
Có gì sai trái với nàng không? Erin giật mạnh mấy cái sơ mi lao động của anh trai nàng khỏi sợi dây phơi, và bỏ luôn thói quen có từ lâu, là xếp lại để tránh khỏi nhăn nhúm. Nàng yêu gia đình, nàng có nhiều bè bạn, và nàng làm việc để giúp đỡ gia đình khỏi túng thiếu. Thế thì, tại sao nàng lại bất an và nóng nảy đến thế? Nàng không thể trách việc về thăm quê nhà của bà chị họ, hay là sự hiện diện bất ngờ của ông Bruke Logan, đã khiến cho nàng bất an được. Nàng đã cảm thấy mình bất an trước khi những người ấy đến đây, nhưng cùng có một số lý do, đó là sự hiện diện của họ - nhất là của ông ấy - đã tăng thêm sự ổn nơi nàng.
Nàng không nói được điều này cho mẹ nàng nghe. Erin lôi xuống một chiếc tạp dề của mẹ và úp mặt mình vào ấy để hít lấy mùi thơm tươi mát của vải mới giặt sạch. Mẹ nàng thì đơn giản, bà không hiểu được nổi bất hạnh hay là những ước vọng cao xa gì hết, bà chỉ cần một mái nhà chắc chắn để trú ngụ và gia đình đủ ăn là được. Thỉnh thoảng Erin cũng muốn mình có được một tấm lòng thanh bạch như mẹ. Nhưng nào có được.
Nàng không đến với bố được, mặc dù Erin biết chắc là ông hiểu được cơn giông tố trong lòng nàng. Ông thiếu trầm tĩnh và không dễ dãi. Nàng nghe nói thì, thời thanh niên bố cũng ghê gớm lắm, và khi đã cưới mẹ nàng, sinh được hai người con thì bố mới đằm đẹ ra. Nhưng cho dù bố có hiểu cho nàng đi nữa thì Erin cũng biết rằng bố nàng chắc sẽ rất buồn phiền. Nếu nàng muốn nhiều thứ, cần nhiều thứ, thì bố cũng cho nhỏ giọt, chứ không đáp ứng đầy đủ cho nàng được. Chỉ có Cullen mà thôi. Nàng thường nói chuyện với Cullen. Nhưng anh ấy thì lại quá bận rộn, và cảm nghĩ của nàng lại quá lộn xộn, ước mơ của nàng quá mung lung, đến nỗi nàng không chắc là nàng có thể kết hợp chúng lại được thành một mối.
Cho nên nàng chỉ còn chờ đợi mà thôi, cứ để cho giông tố ào đến và gió bão nổi lên.
Bruke đứng nhìn nàng hồi lâu. Anh không cho việc đứng rình xem người khác là bất lịch sự. Bạn học hỏi được nhiều điều ở người khác, khi họ tưởng họ chỉ có một mình.
Nàng di động uyển chuyển quá. Ngay cả khi làm một việc gì hết sức giản dị đi nữa, nàng cũng tỏ rõ nỗi thèm khát bẩm sinh, thể hiện qua động tác của nàng. Nỗi thèm khát của nàng hừng hực hơn cả màu tóc của nàng nữa. Trong người nàng, cả một ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Anh nhận ra nó, vì chính anh cũng đã có ngọn lửa đó trong người do bẩm sinh. Cái thứ nhiệt tình đó, tham vọng đó rồi cũng sẽ vỡ ra để giải thoát được. Khi gặp được những yếu tố đúng đắn, thì nó sẽ rơi vào đúng chỗ. Đó là yếu tố thời gian, không gian và hoàn cảnh.
Bây giờ thì nàng không hát ư ử trong khi đang làm việc nữa, nhưng thỉnh thoảng nàng lại ngước mặt nhìn trời như đang thách thức trời trút cơn thịnh nộ lên nàng. Mái tóc của nàng thổi bật ra đàng sau, đập vào dải vải buộc tóc. Trông như nàng đang chống lại bất cứ cái gì đụng đến nàng. Bruke tự hỏi kết quả không biết sẽ ra sao kh nàng đã xong việc. Anh quyết định xuất đầu lộ diện xem sao. Anh lên tiếng:
- Tôi không hề thấy một phụ nữ nào làm việc lâu như thế cả!
Erin quay người lại, gót chân nàng lún sâu xuống dưới đất mềm, một cái bao gối nắm chặt nơi tay. Nàng cho là anh ta xem như mình đang ở nhà, cái áo khoác gió thổi bật lên, áo không gài nút trông lổn chổn. Hai ngón tay cái móc vào hai túi áo và cái nụ cười quỷ quái mắc dịch ấy toe toét trên mặt anh ta. Nàng chưa bao giờ thấy người nào trông mạnh mẽ hơn hay là thích hợp hơn với thời tiết xấu, với cảnh trời đang giông bão như thế hơn anh ta cả. Nàng quay đi để láy cái kẹp áo quần khác, vì nàng biết rằng có phản ứng chống lại anh ta cũng chẳng mang lại được gì cho nàng ngoài sự bối rối mà thôi. Anh ta hỏi nàng:
- Nhà cô không có ai đến lấy đồ giặt đã phơi khô về à?
- Sự tiến bộ thường đẩy lùi tính cổ truyền.
Bruke sải bước về phía nàng, những bước đi của một kẻ tiến đến mục tiêu mà hắn muốn. Anh tháo móc một cái quần lót bằng vải - cái quần lót bằng vải của nàng - anh xếp lại, rồi bỏ vào trong chiếc giỏ. Erin cắn chặt hai hàm răng lại với nhau và nàng tự nhủ, chỉ có đồ điên mới không biết xấu hổ. Nàng nói:
- Không cần ông để tay vào áo quần.
- Cô đừng bận tâm, áo quần sạch rồi mà!
Như để chứng minh cho điều đó, Bruke soạn áo quần ra. Lần đầu tiên nàng nhận thấy một vết sẹo nhỏ lởm chởm chạy qua mấy khớp ngón tay của anh ta. Nàng hỏi:
- Ông làm gì ở đây?
- Tôi đến thăm cô.
Nàng không nói gì trong một chốc. Anh ta làm cho nàng khó ăn khó nói khi mà anh không làm gì đáng trách hết.
- Tại sao lại đến thăm tôi?
- Vì tôi muốn thế.
Anh lấy xuống hai cái quần lót màu trắng, xếp lại rồi không tỏ ra thẹn thùng gì hết, anh chồng lên cái xi líp. Erin cảm thấy có cái gì đó cồn cào âm ỉ, khó chịu trong bụng nàng. Nàng hỏi:
- Thế ông không đi với Travis và Dee sao?
- Tôi cho là không có tôi họ vẫn sống được buổi chiều mà. Tôi rất thích nông trại của cô khi chúng tôi đến đây hôm qua. - Anh nhìn qua ngôi nhà sạch sẽ. Ngôi nhà trệt hầu như lớn bằng một nữa ngôi nhà của Adelia Grant đã lớn lên trước đây, nhưng mái nhà cũng lợp bằng tranh màu vàng đã ngã màu trắng, và những tường xây bằng gạch chắc chắn. Ở đây cũng có nhiều hoa. Người Ai Len hình như thấy sung sướng khi để cho chúng mọc tự do, vui mắt, không cắt tỉa và rậm rạp. Một hang rào đầy cây dây leo vân anh đang độ nở hoa. Nó làm cho anh nhớ đến quê nhà và cảnh tuyết phủ đầy các đồng ruộng.
Mái vữa lúa có nhiều nơi mới chữa lại. Nước sơn trên nhà kho đã tróc, không còn màu trắng nữa, nhưng gà trong chuồng lại mập và chúng luôn mồm kêu cục cục. Anh nghe là gia đình McKinnon phải làm việc liên tục mới duy trì được cơ ngơi này. Đời sống của một chủ trại là phải thế. Anh nói:
- Mảnh đất này thật đẹp, chắc là bố cô điều hành tài tình lắm mới được như thế này.
- Nghiệp của ông là thế mà.
Erin vừa đáp vừa lấy đồ phơi cuối cùng xuống.
- Còn nghiệp của cô thì sao?
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì?
Anh xách cái giỏ lên trước khi nàng kịp nắm lấy:
- Đây là một nông trại phát đạt, đời sống ở đây ổn định. Cô thì không có ý định sống ở đây.
- Ông không hiểu tôi rõ để nói là tôi có dự định như thế nào đâu.
Nàng giật lấy cái giỏ xách nơi tay anh, rồi đi về phía cửa bếp. Vừa đi nàng vừa nói:
- Nhưng tôi đã nói cho ông biết là tôi sẽ lên miền Bắc để kiếm việc trong một văn phòng trong vòng một hay hai năm nữa.
Hít một hơi thở dài, nàng tung cánh cửa rộng ra. Mẹ nàng chắc là phải hoảng hồn lên nếu nàng không mới anh ta vào chơi và uống tách trà. Nàng quay lại nhìn anh, nhưng trước khi nàng mời thì anh đã bước vào rồi. Anh nói:
- Chúng ta đi dạo một vòng. Tôi có việc này đề nghị với cô. - Anh lại lấy cái giỏ áo quần nơi tay nàng, để vào phía trong cửa, rồi đẩy nhẹ cái giỏ vào trong nhà:
- Cô đi trước đi, cô em Ai Len. Khi nào tôi muốn ngủ với cô thì chúng ta hãy bàn, nhưng tôi không đòi hỏi đâu.
Hai người nhìn nhau, nàng nghĩ chắc là anh không đồi hỏi đâu. Anh không phải loại tán gái bằng cách tặng hoa hay những lời hoa mỹ, anh cũng không phải loại người giả dối với phụ nữ trong vòng tay dịu dàng của anh. Tốt đấy, nàng cũng không phải là loại phụ nữ muốn bị chèn ép khinh khi. Nàng hỏi anh:
- Ông muốn cái gì đây, ông Bruke?
Anh lập lại:
- Chúng ta đi dạo một vòng.
Vừa nói xong, anh lại nắm chặt lấy tay nàng. Nàng có thể từ chối, nhưng nàng lại cũng muốn biết anh muốn nói cái gì. Erin nghĩ, nếu mình vùng ra khỏi anh và đóng sầm cửa lại vào mặt, thì thế nào anh cũng thọc tay vào túi rồi bỏ đi, và mình còn lại một mình hậm hực mà thôi.
Nàng tự nhủ: đi với anh ta cũng chả sao, thế là nàng bước đi với anh. Mẹ nàng ở trong nhà, bố nàng thì làm việc đâu đó trong trại với hai anh em trại. Hơn nữa, nàng đủ tự tin, nàng đủ khả năng giữ mình.
Nàng nói nhanh với anh ta:
- Tôi không rảnh rỗi đâu nhé. Hôm nay tôi phải làm nhiều việc đấy.
- Việc này không mất nhiều thì giờ đâu.
Nhưng khi đã đi xa nhà, anh vẫn không nói gì nhiều. Hình như anh không nhìn ngó mà thấy hết mọi việc - công sức, mồ hôi đã đổ xuống nông trại, đợi chờ và hi vọng. Anh đếm được ba mươi con bò. Anh nghĩ một người chắc phải làm vất vả lắm. Anh cũng từng làm việc nhiều giờ đến ẹo cả lưng mới đây thôi. Anh không quên được, cũng như anh không bao giờ quên số phận đã cho anh một cuộc sống dễ dàng như hiện nay. Erin lại lên tiếng:
- Nếu ông chỉ muốn đi một vòng để xem nông trại thì...
- Cô nhớ là hôm qua tôi đã xem rồi chứ?
Anh nghĩ nói một chốc và đưa mắt nhìn ra cánh đồng. Anh biết là phải nhặt đá ra, phải đổ mồ hôi xuống khá nhiều, phải nguyền rủa, phải cầu nguyện đất đai. Anh hỏi:
- Cô trồng ngũ cốc ở đây cho gia súc ăn à?
- Đúng. Sắp đến lúc cày xáo rồi đấy.
- Cô cũng làm ngoài đồng à?
- Tôi biết làm chứ.
Bruke lật hai bàn tay nàng lên xem. Lòng bàn tay không thô tháp, không nứt nẻ. Nhưng có nhiều vết chai. Những móng tay cắt ngắn và không tô vẽ.
Anh nói:
- Cô không chăm sóc đến hai bàn tay.
- Để làm gì chứ? Tôi không lấy làm xấu hổ vì có hai bàn tay lao động.
- Đúng. Cô quá thực tiễn trong công việc.
Anh lật bàn tay nàng lại, rồi nhìn vào mặt nàng:
- Cô không phải loại thiếu nữ chỉ biết mơ mộng viễn vông đến những kẻ có bộ mã hào hiệp.
Nàng lại bật cười khi nghe anh nói thế, nhưng đôi mắt anh vẫn làm cho nàng khó chịu. Nàng đáp:
- Tôi luôn luôn cho rằng những kẻ có bộ mã hào hiệp chắc là thảm não lắm, tôi chỉ muốn được làm một phụ nữ đảm đang thôi. Những hình ảnh phi thực ấy, tôi loại hết.
- Tốt đấy. Thứ đàn bà đỏng đảnh, tôi cũng chẳng mấy ưa.
Anh vẫn nắm bàn tay nàng, vẫn nhìn gió thổi mạnh qua tóc nàng. Anh hỏi:
- Tại sao cô không sang Mỹ với tôi, Erin?
Nàng nhìn anh chằm chằm, không nói. Bầu trời đang mở ra cho nàng. Cả hai đã bị cơn mưa đổ ầm xuống rất nhanh làm ướt hết. Nàng cứ đứng đấy, mở to đôi mắt, há hốc mồm, nhưng anh đã nắm lấy cánh tay nàng lôi mạnh nàng chạy vào một cái nhà kho gần đấy.
Bên trong nhà kho, không khí ẩm mốc. Các dụng cụ làm vườn sắp dọc theo tường.
Phân tro và hạt giống của mẹ nàng chất đầy các kệ, đợi để gieo trồng. Mưa xối xả trên mái tôn, gió luồn qua các khe hở của vách ván, rên rỉ.
Erin đứng sau cánh cửa người run lập cập, tóc tai dính chặt vào đầu, chiếc áo len ướt sũng tận mép. Nhưng nàng cần tỉnh táo, khỏe khoắn, nàng nói với anh:
- Ông Bruke Logan, ông điên! Lạy trời, ông điên rồi đấy! Ông nghĩ là tôi sẽ ôm áo quần vượt đại dương theo ông sao?
Nàng vẫn còn run lập cập, nhưng càng nói nàng càng hăng hái ra:
- Thật ra ông là một con người tự phụ, tin chắc là ông đưa ngón tay ra sẽ móc tôi theo ông được. Thật tôi không hiểu nổi ông!
Nàng lấy tay lau mặt, rồi lấy bàn tay khác đẩy mạnh vào ngực anh:
- Nói có Chúa chứng giám, thật tôi không ham đâu.
Nàng quay ra cửa nhà kho và nếu anh không níu hai vai nàng lại, thì chắc nàng đã mở cửa đi ra rồi. Nàng nói:
- Ông cất tay đi, đồ rắn rít.
Nàng chồm đến chụp lấy cái cào rồi dang lên trước mặt anh. Nàng nói:
- Đụng đến tôi lại là tôi đập nát ông ra cho mà coi, không dễ gì cứu vãn được đâu.
Vậy là nàng sẽ giết chết những gì phi thực với chiếc cào làm vườn, anh vừa suy nghĩ vừa lật ngửa hai bàn tay đưa lên cao, dáng điệu đầu hang:
- Này cô gái Ai Len, cô khỏi cần phải bảo vệ danh dự của cô. Tôi không động đến danh dự của cô đâu, thật mà. Tôi muốn bàn công việc với cô.
- Tôi sẽ làm việc gì với ông?
Khi thấy anh tiến đến phía nàng, nàng dang chiếc cào lên rồi nói:
- Ông đến gần thì tôi hứa với ông là ông sẽ mất lỗ tai ngay đấy.
- Tốt.
Anh giả bộ bước lui. Rồi anh tiến nhanh đến. Erin chỉ còn nguyền rủa anh khi anh hất cái cào ta khỏi tay nàng. Ngay khi cái cào rơi xuống nền nhà, thì lưng nàng đã bị anh đẩy sát vào tường. Anh nói:
- Cô phải học cách biết đề phòng chứ.
Mặt anh sát vào nàng, sát đến nỗi nàng thấy được đôi mắt anh, mờ đục và nhỏ nhắn. Nàng vùng vằng, nhưng mấy ngón tay của anh có dịp ấn chặt vào thêm mà thôi. Anh nói:
- Hãy yên một chút, được không? Cô chỉ tổ gây phiền phức mà thôi.
Nói gì thì nói, nàng cứ nổi nóng lên. Nàng hậm hực gầm gừ:
- Rồi sẽ có lúc, có dịp ông sẽ trả giá cho mà coi.
- Ai cũng trả giá hết, cô em Ai Len ạ! Tôi chỉ đề nghị cho cô một công việc mà thôi.
Nàng thôi vùng vẫy, nhìn chằm chằm vào anh. Anh nói tiếp:
- Tôi cần người linh lợi, giỏi tính toán để làm sổ sách.
- Sổ sách của ông à?
- Về trang trại, về chi tiêu, về lương hướng. Người làm việc cho tôi đẻ việc ra quá. Vì anh ấy sẽ làm việc cho nhà nước trong những năm sắp tới, cho nên tôi phải thuê người khác. Tôi cần người tôi hiểu rõ, người tôi có thể đến bàn bạc được, người điều động tiền của tôi tốt hơn là một công ty lớn có bề ngoài bề thế mà lại không được gì cho trang trại của tôi hay là cho chính tôi.
Vì đầu nàng mãi ngước lên, nàng phải hít một hơi thật dài trước khi nói:
- Ông muốn tôi sang Mỹ để làm sổ sách cho ông à?
Anh mỉm cười vì giọng nàng nghe có vẻ hoài nghi, anh nói:
- Tôi không đề nghị cô một chuyến đi chơi đâu. Erin, nhìn cô không chán nhưng bây giờ tôi cần bộ óc của cô.
- Ông dớm lui đi, ông đè mạnh tôi vào tường quá, tôi nghẹt thở đấy.
Nàng nói như ra lệnh, giọng nói đột nhiên gay gắt. Anh hỏi:
- Cô không lấy dụng cụ làm vườn tấn công tôi nữa chứ?
Nàng hếch cằm lên:
- Được rồi. Tránh ra một bên đi!
Khi anh tránh sang một bên, nàng hít mấy hơi thật dài. Nàng phải giữ cho đầu óc minh mẫn mới được. Nàng không phản đối việc đi theo một con đường mới: thật vậy, nàng đã luôn luôn nghĩ đến chuyện đó mà. Nhưng nàng phải xem xét thật kỹ vấn đề cái đã. Nàng hỏi:
- Ông muốn thuê tôi sao?
- Đúng thế.
- Tại sao thế?
- Thì tôi đã nói với cô rồi.
Nàng lắc đầu, vẫn dè dặt:
- Ông đã nói ông cần một người kế toán. Tôi nghĩ là chán khối gì thứ ấy ở Mỹ.
- Nói cho cô biết là tôi rất thích kiểu người như cô.
Anh cúi người xuống, nhặt chiếc cào lên rồi để vào chỗ cũ. Anh phân vân không biết nàng có sử dụng nó lại không. Đúng vậy, anh vừa nghĩ thế vừa cười mình. Ồ, đúng lắm chứ, đúng thế mà.
- Ông biết cho là tôi không thể tính toán được.
- Bà Malloy và O�Donnelly ở nhà hàng thực phẩm khô lại nói khác đấy.
Anh dựa lưng vào một cái bàn thợ mộc. Đứng đấy nhìn nàng, anh nghĩ mình phải nói thật với nàng. Ngay khi nàng đang còn bị ướt mèm, nàng vẫn rất dễ thương, nhìn không chán. Nhưng nàng lại nói:
- Bà Malloy? Ông đã nói chuyện với bà ấy? Ông dám gặp ông O�Dennelly để hỏi về tôi à?
- Để kiểm tra những tài năng của cô thôi.
- Không ai biểu ông phải mất công lùng sục khắp cả thành phố để thăm dò về tôi hết.
- Vì công việc thôi mà, cô em Ai Len ạ. Đúng là vì công việc mà thôi. Tôi nhận thấy công việc cô làm rất rạch ròi và đáng tin cậy lắm. Những số liệu chính xác và sổ sách sạch sẽ. Thế là đủ cho tôi rồi.
Để trấn an cơn kích thích đang trỗi dậy trong lòng, nàng đưa một bàn tay vuốt lại mái tóc đang còn ướt sũng, rồi nói:
- Ông thật điên đấy. Ai lại đi thuê một người mà mình chỉ biết có vài hôm.
- Cô em Ai Len ơi, người ta tuyển nhân viên chỉ sau mười phút phỏng vấn thôi.
- Tôi không muốn nói đến điều đó. Đây không phải là chuyện nộp cho ông một sơ yếu lý lịch rồi đáp xe vào thành phố để nhận một công việc mới. Mà đây là một công việc ở bên Mỹ, lớn lao hơn cả việc trong quán trọ, ở nông trại, và ở cửa hàng đồ khô gộp lại cơ mà.
Bruke chỉ nhún vai, nói:
- Cô sợ phải làm nhiều việc chứ gì? Cô đã nói, cô sẽ đi lên miền Bắc trong vòng một năm nữa. Tôi chỉ tạo cơ hội cho cô sang Mỹ mà thôi. Cô hãy nắm lấy cơ hội này đi.
- Vấn đề không đơn giản như thế đâu.
Xen lẫn với sự kích thích là nỗi hoảng hốt đang dâng lên trong lòng nàng. Thì đây không phải là chuyện nàng luôn luôn mơ ước sao? Bây giờ chuyện đang trong tầm tay thì nàng lại sợ.
Anh lại bình tĩnh, chăm bẵm nhìn nàng:
- Một canh bạc mà thôi. Điều quan trọng là phải thắng. Tôi chi phí vé máy bay để cô tin vào tôi. Cô sẽ nhận lương hàng tuần.
Anh quan sát một chút, rồi nêu ra một kế hoạch khiến nàng phải há hốc mồm kinh ngạc:
- Nếu làm việc ngoài trời, thì lương sẽ tăng mười phần trăm trong vòng sáu tháng. Muốn thế cô phải coi sóc hết các công việc, coi sóc hết các hóa đơn chi tiêu thu nhập. Tôi muốn cô báo cáo hàng tuần. Chúng ta sẽ ra đi trong vòng hai ngày nữa.
- Hai ngày nữa?
Nàng điếng cả người, nàng chỉ còn biết đứng đấy nhìn anh:
- Nhưng nếu tôi có bằng lòng đi nữa, thì tôi cũng không thể nào chuẩn bị cho kịp được.
- Cô chỉ có việc chuẩn bị đồ đạc và từ giã bà con. Mọi thứ khác tôi lo cho cô.
- Nhưng tôi...
- Cô phải quyết định đi, Erin à. Ở hay đi.
Anh bước lại phía nàng:
- Nếu cô ở lại, cô sẽ được yên ổn, và cô lại cứ mãi phân vân cho mà coi.
Anh ta nói đúng. Vấn đề đã làm cho nàng bực bội:
- Nếu tôi đi, tôi sẽ sống ở đâu?
- Tôi có vô số phòng.
- Không được đâu.
Về chuyện này, nàng phải cương quyết mới được, ngay từ lúc khởi đầu:
- Tôi không bằng lòng chuyện này. Tôi có thể bảo là tôi sẽ làm việc cho ông, nhưng tôi sẽ không sống với ông đâu.
- Tùy cô chọn lựa thôi.
Anh lại nhún vai như không có vấn đề gì quan trọng. Anh đã đoán trước trở ngại này:
- Tôi cho là Adelia sẽ không có gì khó khăn trong việc để cho cô ở trong nhà. Thật vậy, tôi nghĩ là bà ấy rất thích có cô đi theo. Đấy không phải là chuyện thương hại đâu.
Anh bước đến một bước trước mặt nàng, nói tiếp:
- Cô sẽ có lương hàng tuần, do đó cô có thể kiếm một chỗ ở riêng, nhưng tôi cho là ban đầu cô ở với bà chị họ là tiện nhất. Nông trại của chúng ta ở rất gần nhau, cũng tiện lợi lắm.
- Để tôi gặp chị ấy xem sao.
Chỉ trong vòng hai phút, nàng đã dứt khoát. Nàng sẽ đi. Những ràng buộc sau lưng nàng chưa đứt đoạn, nhưng chúng có lẽ đang lung lay. Nàng nói:
- Tôi phải nói chuyện với gia đình đó, nhưng tôi thì tôi bằng lòng chấp nhận lời đề nghị của ông.
Nàng đưa tay ra, Bruke nắm lấy bàn nàng xem như tình cờ mà thôi, nhưng anh lại thấy khoan khoái trong lòng vô cùng. Anh nói:
- Tôi cho là cô làm có ăn. Tôi tin cô cũng nghĩ như thế.
- Tôi muốn thế lắm. Tôi rất biết ơn ông đã cho tôi dịp may này.
- Tôi sẽ nói cám ơn cô sau khi cô bỏ ra vài ngày để gỡ rối sổ sách mà người kế toán cũ đã để lại cho tôi đấy.
Nàng đứng rất yên lặng trong một chốc, lòng tràn ngập nỗi niềm vui sướng. Rồi nàng vụt quay người lại và bật cười:
- Tôi không thể tin được. Mỹ quốc! Chẳng khác nào một giấc mơ hão huyền. Tôi chưa hề rời khỏi Skibbereen quá năm mươi cây số, mà nay bỗng trong nháy mắt tôi vượt hàng ngàn cây số.
Bruke thích nhìn thấy nàng như thế, mặt nàng ửng hồng vì thích thú, mắt nàng sáng long lanh. Mưa vẫn còn rơi đều đều trên mái. Anh nói:
- Vượt qua Đại Tây Dương còn lâu hơn nữa đấy.
- Xin ông đừng chính xác quá như thế.
Nhưng nàng đã bị kích thích quá, không còn chống đối nữa. Nàng nói tiếp:
- Trong vài hôm nữa, tôi sẽ có mặt ở một nước mới, có một chỗ ở mới, có việc làm mới. Có tiền mới.
Anh lấy ra điếu thuốc, rồi vui vẻ nói:
- Tiền bạc làm sáng mắt cô.
- Kẻ nào từng nghèo khổ, đến khi có khá tiền, đều sáng mắt lên cả.
Anh gật đầu biểu đồng tình. Anh đã từng nghèo, nhưng không ngờ Erin lại thấm được cảnh nghèo đến thế. Anh biết coi trọng đồng tiền, mặc dù anh đã để mất đi, rồi kiếm lại được như trước đây, nhưng anh vẫn muốn xem đó như là chuyện bình thường thôi, vì anh lại làm ra tiền nhiều hơn. Anh nói:
- Rồi cô sẽ kiếm ra tiền.
- Tôi khó mà kiếm ra được bằng cách khác.
Nàng ngưng lại vì nàng thấy thực tế đang hiển nhiên trước mắt:
- Nhưng tôi cần một hộ chiếu và một thẻ xanh để có thể kiếm được việc làm. Chắc là phải làm giấy tờ phiền phức lắm.
- Tôi đã nói là tôi sẽ lo liệu hết cho cô mà.
Anh lôi trong túi ra một tờ giấy:
- Cô hãy điền vào tờ giấy này, và tối nay cô gởi lại nơi quán trọ cho tôi. Đây là một tờ đơn xin việc.
Anh giải thích cho nàng nghe khi nàng xem tờ giấy:
- Tôi sẽ thu xếp để lo cho xong các thủ tục vào ngày mai. Hộ chiếu và tất cả những gì cô cần đều có ở Cork khi chúng ta đến đó.
Nàng vỗ nhẹ cái đơn vào lòng bàn tay:
- Ông tự tin quá nhỉ?
- Thì trả tiền để cho họ làm. Cô nộp cho họ một cái ảnh, cái mới nhất.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Anh mỉm cười:
- Thì cô là một người điên và tôi sẽ vứt cái đơn đi.
- Thật tôi không hình dung ra được ông.
Nàng bỏ cái đơn vào túi chiếc quần rộng thộn thện, lắc đầu nhìn anh:
- Ông thật tốt khi giúp tôi một công việc như thế, ông cho tôi có cơ hội thực hiện được những ước mơ của tôi, tôi nhớ mãi ơn ông. Nhưng khi ông làm thế, thì không hẳn là ông không có vấn đề này nọ!
Bruke nhớ đến nguyên nhân thúc đẩy anh giúp đỡ, nhưng lại tảng lờ không hay biết. Anh đáp:
- Có nhiều việc dính dáng đến nhiều người. Vì thế nó cần đụng chạm đến họ.
- Ông muốn nói là những việc này không dính dáng đến ông ư? Thật không có gì hết ư? Nông trại của ông thì sao?
Anh lúng túng một chút, khi nghe nàng hỏi như thế, anh ngạc nhiên khi thấy câu hỏi đã khiến anh khó chịu. Anh đáp:
- Nông trại đáng kể lắm. Hiện thời nông trại có lợi tức rất lớn và rất khang trang. Nhưng tôi chỉ biết có thế. Tôi không gắn bó mật thiết với nó như là cô gắn bó mật thiết với đất đai của cô ở đây đâu, Erin à. Vì vậy nếu tôi muốn xa lìa nó thì tôi xa ngay chứ không hề luyến tiếc. Khi cô rời Ai Len, cô không hề muốn thế, cho nên cô sẽ thấy đau đớn.
Nàng lẩm bẩm:
- Thật thế đấy. Đây là quê hương tôi. Chỉ có vấn đề nhớ quê hương mà thôi.
- Có sẽ không có quê hương. Họ sống được ở bất kỳ đâu và sẵn sàng từ nó để mà đi.
Bây giờ thì nàng đã thấy rõ ràng rồi, mặc dù vẫn còn cái gì đó mờ ảo. Mặc dù nàng đã tự nhủ nàng không thèm lưu tâm đến, nhưng nàng vẫn thấy rằng có nhiều điều trong con người của anh mà không ai, không một phụ nữ nào có thể động đến được.
- Sống như vậy thì lạnh lùng và buồn bã quá!
Anh chỉnh lại:
- Vì tôi thích thế mà!
Thế rồi anh xếp vấn đề này sang một bên. Anh nói:
- Cô nhớ là phải đưa cho tôi lá đơn đêm nay đấy. Sáng sớm mai tôi phải đi Cork để lo việc này.
- Nhưng anh đã báo chúng ta sẽ đi trong vòng hai hôm nữa?
- Tôi sẽ gặp cô ở đấy.
- Được rồi. Tôi phải chuẩn bị mọi thứ. Có khối việc phải làm.
- Có nhiều việc mà tôi cho là chúng ta phải tranh thủ đấy.
Bruke quay gót dợm bước, rồi thình lình nắm lấy hai cánh tay nàng lôi mạnh nàng vào anh:
- Đây không phải là chuyện làm ăn đâu nhé.
Quá bực tức, nàng đặt hai tay lên ngực anh và cố đẩy anh ra. Anh không hề nhúc nhích tí nào. Thế rồi anh áp môi anh vào môi nàng, đôi môi mạnh mẽ, ham hố và liều lĩnh.
Nàng muốn cắn anh, muốn cào cấu anh. Nàng muốn chống lại anh và chửi rủa anh. nàng đã tự nhủ như thế và nàng sẽ làm như thế nếu nàng không choáng váng vì hơi ấm của anh. Môi anh chắc nịnh. Nàng đã kinh qua rồi. Nhưng nàng không ngờ đôi môi ấy lại ấm áp đến thế, lại cuồng nhiệt đến thế, lại cám dỗ đến thế.
Nhiều âm thanh lung bung trong đầu nàng - những âm thanh ồn ào, sâu lắng hơn cả tiếng mưa đang ào ạt rơi trên mái nhà. Hai bàn tay nàng bị kẹp giữa hai cơ thể đến nỗi nàng cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch mà nàng không biết được nó xuất phát từ đâu.
Nàng lại suy nghĩ mung lung, phải chăng nàng đang nếm trái táo như bà Eva cắn trái cấm lần đầu. Trái táo mọng nước, chát chát chua chua, thú vị không chịu được. Không có gì nàng đã nếm mà lại dễ chịu như thế. Đắm đuối với hương vị, nàng hé môi để cho anh dấn sâu vào trong.
Anh đã đoán được những điều anh muốn, nhưng anh không ngờ sự thể lại xảy ra như thế này. Nếu nàng chống đối, chắc anh cũng mặc và cứ làm theo ý muốn của mình. Nếu nàng đánh anh, chắc anh sẽ xoay xở chống đỡ dễ dàng và thích thú vì nàng giận dữ. Anh đã từng đánh lộn hay đã từng đánh bạc để giành lấy những gì mà anh muốn. Đã mấy hôm nay, anh cứ nghĩ rằng Erin McKinnon chắc cũng chẳng khác gì. Nhưng nàng đã khác thật.
Nàng hiến dâng. Sau giờ phút kinh ngạc ban đầu, nàng đã dâng hiến một cách nhiệt tình, với thái độ liều lĩnh đến độ khiến cho anh ngạc nhiên và đâm ra cáu kỉnh. Môi nàng thèm khát và vồ vập, cơ thể nàng căng cứng và run rẩy. Anh có thể cảm thấy khát vọng tự nhiên, vái nhu cầu bức thiết đang trỗi dậy trong người nàng, dâng cao, ào ra để đón nhận, để hòa hợp với nhu cầu của anh.
Anh muốn đặt nàng nằm xuống đó, trên nền nhà ẩm ướt tràn ngập mùi nước mưa và mùi đất. Anh muốn nàng sờ mó khắp người anh, mân mê khắp da thịt anh. Anh muốn nghe nàng gọi tên a. Muốn nhìn thấy mặt nàng tối sầm lại như đêm khuya khi anh ôm nàng vào người. Giờ thì anh có thể thực hiện được. Anh có thể cảm thấy làm được điều đó khi anh ôm chặt cơ thể nàng vào người, khi thấy đôi môi nàng dâng hiến.
Bây giờ thì anh có thể làm được. Có nhiều lần đã gặp nhiều phụ nữ anh không hề ngần ngại gì hết. Tại sao bây giờ anh lại không làm thế. Anh buông nàng ra, nhưng hai bàn tay vẫn còn để trên vai nàng và vẫn nhìn vào mắt nàng, đôi mắt từ từ mở ra.
Nàng không nói nên lời, không nói một lời. Cảm xúc quá lớn khiến nàng không thốt ra lời được. Nàng chưa bao giờ biết đến một cơ thể tràn đầy cảm xúc nhanh chóng như thế, hay là biết đến một tâm hồn trống rỗng vội vàng đến thế. Bây giờ thì nàng biết đến. Nếu trước đây có ai nói với nàng là thế giới sẽ đổi thay do một phút hồi hộp của trái tim, thì chắc nàng đã cười. Bây giờ thì nàng hiểu.
Bruke không nói. Erin loay hoay cố tìm cách đứng cho vững khi anh im lặng. Nàng không thể để cho mình tái diễn cảnh điên cuồng này nữa. Nếu nàng có phải đi qua đại dương với anh, làm việc cho anh, hiểu được anh chút ít, thì nàng vẫn không thể để cảnh này tái diễn được nữa. Không để tái diễn với một người như anh. Hít một hơi thật dài, nàng thấy mình bình tĩnh lại. Không, sẽ không bao giờ với anh nữa. Nếu những giây phút vừa qua có dạy được cho nàng điều gì, thì chính anh là một kẻ biết quá nhiều đàn bà và hiểu rất rõ các điểm yếu của phụ nữ. Nàng nói:
- Ông không được phép làm như thế.
Nàng không kiềm hãm được tính bộc trực của mình, mặc dù nàng biết rằng nàng có khả nàng làm được.
Anh dao động tận tâm can, nhưng không phải lúc để biểu hiện tình cảm đó ra. Anh đáp:
- Đó không phải là vấn đề được phép, mà là vì ham muốn. Đấy là một nụ hôn đúng đắn, cô em Ai Len ạ, và chúng ta cần phải thể hiện nó ra, cho dù cô em có đi với tôi hay không.
- Ông đừng có hòng tôi hứa hẹn cái gì. Ông sẽ thất vọng đấy.
Anh bước đến phía cửa, đẩy rộng cánh cửa ra, đến nỗi gió và mưa đã ào vào nhà. Nhờ thế mà đầu óc anh tỉnh táo ra và anh vững tâm lên. Anh đáp:
- Cô nói chuyện với Dee và Travis đi, khi cô đem giấy tờ đến. Làm ơn chuyển lời từ biệt của tôi đến gia đình cô.
Nói xong anh biến vào trong cơn bão táp. Erin chạy nhào đến cửa, nhưng anh chỉ còn lại là một cái bóng mờ nhạt di động nhanh nhẹn trong bóng tối mờ ảo mà thôi.
Nàng nghĩ đấy là một cái bóng mà nàng không biết gì hết. Thế mà nàng vẫn theo anh về Mỹ.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen