Chương 3
ô cứ thử bước ra khỏi đây một bước xem.Cô sẽ thảm hại đến nhường nào.
Lời vừa dứt hắn lại tập trung vs công việc còn dở.Còn cô cô xoay lưng lại vs cảnh tượng kinh khủng đó.Bên tai vẫn vang lên tiếng rên rỉ của cô ta- thứ âm thanh mẫn cảm làm cô run rẩy, mặt mày đỏ bừng, mắt nhắm chặt.
-Quay lại đây cho tôi.
Hắn ra lệnh cho cô.Cô vẫn nhắm chặt 2 mắt cố quay lưng lại.Dường như hắn ko hài long về việc đó nên lên tiếng:
-Mở mắt ra ngay.
Cô mở to 2 mắt ra, ngay lúc đó lại phải tiếp nhận những hình ảnh ghê tởm đó tiếp.Cô ta bây giờ ko còn lấy 1 vạt áo nào che đậy, trần truồng, vặn vẹo, tiếng rên rỉ lại vang lên nhưng lần này bị ngắt quãng.Hắn và cô ta đang hòa làm 1.Một chuyện đáng ghê tởm.Hắn ko phải là cầm thú.Trong đầu cô ko còn nghĩ đến hắn sẽ làm gì cô nếu cô bỏ đi.Cô mặc kệ.Nghĩ là làm, Phương xoay người chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng kinh khủng đó bất chấp tất cả những gì có thể xảy ra đối vs cô.Những nhân viên trong công ty nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng, tái xanh của cô cũng ngơ ngác, ko hỉu gì.Cô ko ý thức cô ra đc công ty đó bằng cách nào.Đầu cô vẫn còn ám ảnh những thứ kinh khủng đó.Cô ngồi bệt xuống dưới nền đất lạnh, vùi mặt vào 2 gối rồi khóc nấc.
/////////////
Một lúc sau có 2 người vệ sĩ tới và nói:
-Thưa tiểu thư! Thiếu gia ra chỉ thị cho chúng tôi đưa tiểu thư về ạ.Xin mời.
Cô đứng bật dậy, lùi lại rồi ôm đầu hét lên:
-Ko.Tôi ko muốn về nơi đó.Mấy người tránh xa tôi ra.
-Xin thất lễ.
Vừa dứt câu, 2 kẻ đó liền lôi tuột cô vào xe rồi phóng đi.Trên đường, cô cố giãy dụa ra khỏi tay 2 tên đó nhưng ko thể đc.Nhưng bất chợt cô thấy mình ngất đi khi nào ko hay.Đó chính là do tác dụng của thứ thuốc mê đc tẩm trong chiếc khăn chúng mới bịt miệng cô.Cô khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh.Nơi đây ko xa lạ gì vs cô, đó chính là phòng của cô ở biệt thự này.Cô từ từ rời khỏi giường rồi đi đến bên cánh cửa khóa chặt thì đột nhiên cánh cửa đc mở ra.Người hầu gái cô đã gặp hôm trước mở cửa đi vào, cúi đầu rồi nói:
-Mời tiểu thư xuống ăn tối sáng ạ.
-Đc.Tôi xuống ngay.
Khi cô ăn xong, người lái xe đi vào nói:
-Tôi đc phụ trách việc đưa đón tiểu thư đi học ạ.Bây giờ mong tiểu thư lên chuẩn bị để tôi đưa tiểu thư di đến trường ạ.
-Tôi..tôi đc đi học trở lại ư? Có thật ko?
-Thưa đúng như vậy.Vì vậy Tiểu thư xin hãy chuẩn bị sách vở rồi tôi sẽ đưa đi ạ.
-Vâng.
Cô trả lời rồi xoay người chạy nhanh về phòng mình để sửa sang, chuẩn bị để đi học.Xong xuôi cô leo lên xe đi đến trường.Gần đến nơi cô bảo vs người lái xe ko cần đưa cô tới trước cổng trường.Cô xuống xe rồi tự mình đi bộ quãng dường con lại.Cô như cố hít lấy không khí trong lành này.Nó ấm áp, Thanh khiết làm sao.Vừa vào đến cổng trường cô đã nghe tiếng gọi của cô bạn thân của mình:
-Phương, Phương à! Chờ mình vs.
Cô quay đầu lại liền thấy bóng dáng chạy cực khổ của nhỏ bạn thân, cô cười nhẹ rồi cũng vẫy tay vs nhỏ bạn:
-Cậu chạy chậm chậm thôi.Co ai đuổi bắt cậu đâu.
Trái ngược vs thái độ của Phương, Linh Chi trừng mắt, nạt ngang:
-Này! Cậu đi đâu mà biến mất tăm 3 ngày nay vậy.Có biết làm tớ lo lắm ko.Điện thoại ko thèm bắt máy, tới nhà thì cậu và Dì đều ko có.Tớ còn tưởng cậu bỏ mặt tớ mà đi rồi chứ.Hứ.
Chi giận dỗi rồi hất tay Phương ra, đi thẳng ko chờ Phương cùng đi.Cô biết nhỏ bạn lại nổi giận vì chuyện cô ko nói 1 tiếng mà mất tích 3 ngày nay, nếu là cô thì cô con giận nữa là Chi.Cô vội chay theo bạn, níu tay nó, cười hì hì rồi kéo vào lớp.
-Cậu đừng giận nữa mà.Mình có việc bận nên mới thế.Lần sau sẽ ko thế nữa.
-Còn có lần sau nữa cơ à.Thôi lần này mình tha cho cậu đây.Còn bây giờ kể ình nghe 3 ngày qua cậu bận việc gì mà ngay cả liên lạc báo ình một tiếng cũng ko đc.Nói nhanh đi.Mình tò mò lắm a.
Phương ậm ừ ko tiện kể cho bạn vì chỉ sợ chưa phải lúc để nói.Cô cười hiền rồi cũng trả lời:
-Cũng ko có việc gì quan trọng.Khi nào đúng thòi điểm thì mình nhất định sẽ nói cho cậu nghe.Đc chứ?
Chi bĩu môi,nói giọng như đang hờn dỗi:
-Cả mình mà cậu còn ko dám kể à. Hay ko tin mình.?
Phương vội xua tay nói:
-ko phải đâu.cậu biết tớ ko có ý đó mà.Chỉ là chuyện này mình sẽ nói cho bạn sau mà thôi.Nhé.Đừng giận mình nhé!
-Thôi đc rồi….Mình ko giận bạn nữa…Nhưng nhớ khi nào thích hợp phải nói ình biết.
-Okie bạn hiền.
-ÚI…nổi cả da gà nè..
Thế là 2 đứa cùng cười đùa thế như nhìu năm chưa đc gặp nhau vậy.Tan học cô lại trở về lại ngôi biệt thự lạnh lẽo đó.Nhưng điều bất ngờ đó là hắn ko có ở đây.
Chốc chốc, 1 tháng đã trôi qua kể từ khi sự việc kinh khủng đó xảy ra và hắn cũng mất tích theo đó.Ko xuất hiện nữa và việt tăm ko có lấy 1 tin tức.Điều đó làm cô lo lắng nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhỏm khi lại đc sóng cuộc sống sinh viên như trước khi chưa gặp hắn.
Trong thời gian này, cô đã làm quen đc rất nhiều bạn bè và đặc biệt khá thân vs anh chàng điển trai, hòa đồng Tô Kiệt.Cậu bạn này luôn đi chung cùng cô và Chi.Cả ba đều rất vui khi cùng học tập, vui chơi vs nhau.Hôm nay cũng như thường lệ, Chi và Kiệt đợi Phương trước cổng trường.Nhưng lần này cô thấy rất lạ.Kiệt ko giống như những lần trước lun đi bên cạnh Chi mà lại đi đi bên cạnh cô, ko những thế Kiệt còn nắm tay của cô.Nhưng cô ko cố thoát ra cái nắm tay đó, cô thấy ko những thoải mái mà nó còn có 1 hơi ấm lạ thường làm cô cảm thấy đc an tâm.Đột nhiên ko biết vì sao cô bất giác rùng mình, cảm thấy bất an như điềm báo sẽ có gì đó ko hay xảy ra.Cô lắc đầu vài cái cố xua đi suy nghĩ đó.Kiệt thấy vậy liền hỏi:
-Cậu sao vây? Ko khỏe à?
Cậu cười hiền nhìn cô đồng thời tay nắm chặt hơn, ko có ý định buông ra.
-Mình ko sao.Chỉ là hơi mệt thôi.Ko sao đâu.Cậu đừng lo.
Chi nhìn thấy hành động của 2 người này liền cười chế giễu:
-ayza….Tình cảm quá đi.Tha cho tôi đi.Tôi ko muốn sáng sớm đã buồn nôn vì 2 người đó nha.haha
Chi cười lớn rồi chen vào giữa cả 2, khoát tay lên vai 2 người.Phương ngại ngùng rồi trách nhẹ bạn:
-Này cậu nói cái gì vậy? Ai tình cảm ở đây.Đừng nói tầm bậy.Phải ko Kiệt?
Kiệt đáp lại ngắn gọn mà dứt khoát:
-KO.
Cô bất ngờ vì câu tả lời đó liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kiệt:
-Gì cơ?
-Gì là gì…Cậu nghe rõ đây.Từ bây giờ tớ chính thức theo đuổi cậu.Chi cậu làm chứng ình nhé?
Chi hớn hở gật lấy gật để rồi tiếp lời:
-Đúng, đúng.Mình sẽ làm minh chứng cho tình yêu của 2 cậu.kaka
Phương giờ ko dám nói 1 điều nào, chỉ bít ngơ ngác nhìn cả Kiệt và Chi.Một lúc sau, cô mới lên tiếng:
-Kiệt,kiệt..cậu..cậu đùa..đùa có phải..ko?
-Ai rảnh rỗi mà đem vả chuyện này ra mà đùa.Mình xin thề những lời mình nói là thật.
Kiệt thấy trạng thái ngây ngốc của Phương liền phì cười rồi nói qua chủ đề khác:
-Thôi cô ngốc của tôi.Giờ vào học rồi đấy.Ko nhanh chân cậu trễ học rồi đổ lỗi ình nhá.Chi, cậu dẫn Phương vào lớp đi ko cậu ấy đứng cả buổi ở đây đấy.
Chi làm tư thế như chào chỉ huy rồi kéo Phương 1 mạch về lớp.Phương vẫn giữ trạng thái như cũ chả thay đổi gì cả.Chi thấy vậy đành húc vào khủy tay Phương nói:
-Cậu gì mà ngẩn ngơ như gà mái mơ vậy.Tỉnh táo làm coi.Được Kiệt tỏ tè nên vậy hả?hô hô.
Phương trừng mắt nhìn Chi làm Chi im ngay lập tức.Tan học, Chi lại kéo tay Phương ra khỏi lớp lại thấy Kiệt đã đứng đợi ngay trước cửa.Thế là cô hết đường thoát thân rồi.Cô cúng nhắc nói:
-Xin..xin chào.Lâu quá ko gặp …hì hì.
Kiệt và Chi nghe vậy đều ko thể nhìn nổi bật cười ra tiếng làm mặt Phương ngày càng đỏ hơn.Kiệt đưa tay lên gõ nhẹ đầu cô, trách yêu:
-Ngốc.Cậu sao vây? Lú lẫn rồi à.Hay nhớ tớ quá nên vậy hả.Đáng yêu quá đi.
Phương gãi gãi đầu rồi lầm lũi đi theo2 người kia ra về.Bống khi cả 3 đi đến cổng trường có 1 chiếc xe thể thao trắng đỗ xịch ngay trước mặt.Người trong xe đi ra.Một người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, khôi ngô và đôi mắt ko thể nhầm lẫn vs ai-TRỊNH VĨNH PHONG đã trở về.Anh ta cười nhẹ rồi hướng về phía cô nói:
-Nhã Phương, chào em.Lâu ngày quá nhỉ? Tôi đã về vs em rồi đây.Em ko chào đón tôi sao.
Hắn vừa nói vừa dang rộng vòng tay hàm ý muốn cô tiến đến bên hắn.Do quá bất ngờ nên cô ko ý thức đc mình nên làm gì chỉ biêt đứng yên nhìn kẻ trước mặt vs anh mắt khiếp sợ.Cả hai người bên cạnh cũng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, hết nhìn Phương lại nhìn qua Vĩnh Phong.Cuối cùng hắn lên tiếng:
-Trần Nhã Phương.
Cô vội chạy nhanh về phíai hắn rồi ôm chầm như hắn muốn.Cái ôm đó thật kinh khủng.Nó như thắt nghẹt sự hô hấp của cô.Và tự cô đã nhận thức đc 1 điều Ma Quỷ đã trở lại.
/////////
/////
Phương theo chân Phong lên xe rời đi mà ko kịp chào tạm biệt 2 người phía sau.Trên xe cả hai đều ko ai nói 1 lời.Con đường chúng tôi hình như ko phải như thường lệ vì nó ko phải con đường về ngôi biệt thự.Vậy hắn sẽ đưa cô đến đâu nữa đây.Xe dừng lại ở 1 nhà kho lớn bỗng giọng nói của hắn làm cô từ trong ngỡ ngàng về lại hiện thực:
-Xuống xe.
Cô luống cuống xuống xe như lời hắn rồi đi theo phía sau cách hắn đến 3 mét.Khuôn mặt hắn hiện tại thật sự làm cô càng hoảng sợ, mặt tái xanh, môi mím lại và đôi mắt hiện lên cảnh chết chóc ko thể phủ nhận.Hắn dẫn cô vào trong nhà kho trong đó ngoại trừ hắn và cô còn có 4 người mặc áo vest đen khác nữa.Cô nhìn xung quanh cảm thấy nơi này rất lạ, nói 1 cách cụ thể thì nó giống như là nơi để tra tấn con người.Chỉ nghĩ đến vậy, cô ko thể bước tiếp đc nữa, cổ họng nghẹn lại ko thể thở nổi.Cô nói lắp bắp:
-Anh..Anh định..làm..cái gì nữa đây…?
Hắn ko trả lời câu hỏi của cô mà quay sang 4 người vệ sĩ đó ra lệnh:
-trói cô ta lại.
-Vâng.
Cô hoảng loạng xuay người bỏ chạy nhưng chưa kịp thì đã bị bắt và trói lại.Cô vừa hét vừa giãy dụa:
-Cứu..có ai ko? Cứu tôi vs…Thả tôi ra…Thả ra….Anh là thằng bệnh hoạn…Thả tôi ra ngay.Có nghe ko hả….
Bỏ ngoài tai lời kêu cứu của cô, 4 kẻ áo đen đó treo cô lên 1 sợi dây thừng đc buộc ở trên cao rồi có 1 kẻ trong số đó giữ sợi dây lại.Ở đằng kia, hắn đang nhàn nhã hút thuốc và nhìn cô cười tà mị:
-Có lẽ tôi đã quá dễ dãi cho cô rồi nhỉ! Một tháng tôi đi cô ở đây có vẻ ko yên phận thì phải.Dám có kẻ khác ở ngoài ư? Haha.Cô giỏi thật đấy.Tôi nghĩ nên để cô nếm thử chút đau đớn thì phải?
Cô cũng nhìn thẳng vào hắn nhưng giờ đây, những gì cô muốn nói như bị mắc lại, nuốt về lại cổ họng cô.Cô sợ đến nổi ko nói thành lời:
-Anh…a..anh…điên mất..rồi.
-Vậy à! Tôi điên.Đc.bắt đầu đi.
Vừa dứt lời, tên giữ sợi dây lúc đầu thả dần dần sợi dây ra, cô cảm thấy mình đang rơi dần vào bể nước đó.Và cô đã thật sự bị hắn dìm trong nước.Cô cố vùng ra nhưng ko cách nào thoát ra đc.Hắn ko có tính người sao hắn có thể làm những trò tra tấn như vậy.Cô bị thả xuống 1 bể nước, tay bị buột phía trên chỉ còn nhô lên đầu của cô để cô hô hấp.Với nhiệt độ dưới 5 độ C hiện nay, nước trong bể lại càng lạnh 1 cách kinh khủng hơn.Cô thở gấp, mặt bây giờ trắng bệch, đôi môi mỏng giờ đã bị cô cắn chặt đến nỗi chảy máu, cả người cô run lên từng đợt và hơi thở ngày càng yếu đi.Cô đã bị ngâm trong nước nửa tiếng nhưng hắn vẫn chưa có ý định thả cô ra.Cô ngất lịm đi nhưng trong cơn mê cô đã nghe loáng thoáng hắn nói gì đó về mẹ cô thì phải.
Thật ra câu nói nguyên văn của hắn chính là:
-Cô kiên cường thật nhỉ? Thật giống bà mẹ yêu quý của cô.Dù bà ta đã làm bao nhiêu chuyện vẫn có thể sống vui vẻ đến giờ này.Tôi sẽ cho bà ta chịu đau khổ vì con gái của bà ta như thế nào.Cô đừng oán trách tôi, có oán thì hãy oán trách vì số phận cô là con gái người phụ nữ đó.
Hắn nhìn người con gái đã bị ngất đi vì lạnh bỗng dưng hắn cảm thấy lòng mình nhói đau, ko thể thở nổi nhưng cảm giác ấy vừa xuất hiện đã bị hắn đuổi đi.Vẫn khuôn mặt lạnh, hắn nói:
-Kéo cô ta lên.Sau đó đưa cô ta tới ngôi biệt thự đi.
Nói rồi hắn xoay người bỏ đi ko thèm ngoảnh lại nhìn người đã bị hắn tra tấn như thế nào.Hắn tưởng rằng khi hành hạ đứa con gái đó hắn sẽ đỡ bực mình và thoải mái hơn nào ngờ việc đó còn làm hắn khó chịu và áp lực đến kinh khủng.Hắn mở ddienj thoại gọi cho thằng bạn thân:
-Phong hả? Sao rảnh rỗi gọi ình giờ này thế? Ngạc nhiên nha.
Hắn khó chịu đáp lại:
-Đc rồi.Cậu bớt lắm lời dùm tôi.Giờ rảnh ko đến Devil bar đi.Tôi đợi.
-Ok! mình sẽ có mặt.
Hắn cúp máy rồi lái xe phóng thẳng đến quán bar.Khi Hàn Luân đến thì đã thấy Phong ngồi một mình uống rượu.Luân đi tới vỗ vai thằng bạn rồi cũng ngôi vào ghế bên cạnh Phong.Hắn cười rồi nói vẻ mỉa mai:
-Sao vây.Cậu thất tình hay sao mà cái mặt cậu giờ thối ghê vậy.
Phong quay lại trừng mắt thằng bạn:
-Cậu có lẽ ko muốn sống tiếp thì phải!
Luân biết tính bạn liền xua tay nói:
-Đâu có.Mình ngu gì mà muốn chết.Đời còn đẹp dại gì.Mà cậu xảy ra việc gì à, nói mình nghe thử coi.Mình nghe cậu mới về nước cách đây 2 tiếng mà.Ko mệt hay sao mà rủ mình ra đây làm gì?
-Cậu biết tôi mới làm gì ko?
Luân nhìn nụ cười tà mị của bạn mà ko khỏi giật mình nhưng cũng trấn an mình rồi cười cười nói:
-Muốn.Tất nhiên là mình muốn biết rồi.
-Đc. Giờ tôi cực kì khó chịu,vô cùng khó chịu.Tôi ko hiểu vì sao lại có thể có cảm giác đó.Tôi vừa mới hành hạ con gái của bà ta.Đó mới chỉ là màn dạo đầu cho vở kịch mà thôi.Tôi tưởng tôi sẽ thoải mái và dễ chịu hơn nhưng ko biết sao lại thành ra thế này.Có lẽ tôi độc ác thêm nữa mới đủ liều đc.
Luân nghe xong suýt nữa thì té ghế.Cậu lẩm bẩm:
-Dù biết thằng này nó quái dị rồi.Nhưng mình chưa nghĩ đến hắn nói tra tấn con người ta là tra tấn.Nói là làm.Thật kinh khủng.Qủa thật chốn thương trường nói hắn là “ghost” ko sai tí nào.
Giọng nói của Phong đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Luân.
-Cậu đang lảm nhảm cái quái gì thế?
-Đâu..đâu có.mình làm gì mà lảm nhảm.Mà cậu nói thật đấy hả?
-Cậu nghĩ là tôi nói đùa sao!Tôi là người ko bao giờ thix nói đùa ai.
Ánh mắt Phong nhìn xa xăm, như ko có điểm dừng lại.
-Phong à! Đang lẽ mình ko muốn can dự vào việc của cậu nhưng mình cũng phải nói vs cậu điều này.
-Vậy thì đừng nói nữa, cậu sẽ ko can dự vào việc của tôi đâu.
-Có lẽ nên thế.Nhưng cậu nghe mình nói này:Dù mình biết cậu hận, rất hận nhưng có phải hành hạ cô gái đó là điều cậu muốn ko.Tra tấn con gái người đàn bà đó cậu cảm thấy dễ chịu ko? Ko phải ko.Và cô ta đâu phải kẻ thù của cậu chỉ vì cô ta xui xẻo mới là on gái của bà ta.Cậu ko nên giận cá chém thớt như vậy.Cậu….
Luân chưa kịp nói hết thì Phong đã đứng dậy rồi quay lưng bước đi.Trước khi đi cũng ko quên để lại Luân câu trả lời:
-Tôi biết tôi đang làm gì. Và tôi mong lần sau cậu ko nhắc tới chuyện này trước mắt tôi 1 lần nữa.Tạm biệt.Tôi sẽ liên lạc vs cậu sau.Tiền rượ tôi đã trả rồi cậu cứ uống thoải mái.
Nói rồi, hắn xoay người bước ra khỏi quán bar để Luân ở lại.Luân nhìn theo bóng Phong đến khi khuất hẳn rồi cũng quay lại ly rượu của mình, lắc đầu xua đi việc khuyên nhủ cậu bạn này.
Phong phóng chiếc xe thể thao của mình vs tốc độ kinh hoàng.Hắn đỗ xe rồi đi vào biệt thự của hắn.Hắn vừa bước vào đã có 2 hàng người hầu xếp hàng cúi chào hắn:
-Thiếu gia đã về.
Hắn ko liếc nhìn 1 lần rồi hạ giọng:
-Đc rồi.Tôi muốn nghỉ ngơi.Cấm ko đc ai làm phiền.Nghe rõ chưa?
-Dạ vâng thưa thiếu gia.
Hắn đi đc vài bước bỗng như nhớ ra chuyện gì liền xoay người hỏi quản gia:
-Cô ta sao rồi?
Người quản gia lúc đầu ko hiểu ý cậu chủ mình muốn nói ai nhưng rồi cũng hiểu ra là ai vội nói:
-Thưa thiếu gia! Cô ấy đã giảm sốt rồi ạ.Lúc đầu cô ấy…
-Thôi.Tôi biết rồi.Lui ra đi.
-Dạ vâng.Tôi xin phép.Chúc thiếu gia ngủ ngon.
Phong bước về phòng mình nhưng ko biết sao đôi chân lại ko nghe lời chỉ của nó lại bước về hướng của phòng của Phương.Đến khi đứng trước cửa phòng cô, hắn mới sực tỉnh định trở về phòng mình.Nhưng hắn như đang lo lắng về người đang nằm trong đó.Vì vậy hắn bèn nhẹ nhạng mở cửa phòng rồi tiến đến bên cạnh chiếc giường.Trên đó đang có 1 cô gái đang nằm, hơi thở ko còn yếu như lúc đó, mặt hồng hồng do cơn sốt, đôi tay nắm lại ko mở ra.Trong lúc ngủ cô me sảng nói gì đó rồi khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt cô làm cho hắn ngạc nhiên.Hắn cúi người xuống lau đi những giọt nước mắt đó nhưng vừa lau xong thì lại có giọt nước mắt khác rơi xuống.Nó làm cho hắn đau lòng.Hắn quan sát khuôn mặt như thiên thần của cô, nó thanh thuần, trong sáng biết bao.Đôi tay hắn chợt đưa lên khuôn mặt cô vuốt nhẹ, làn da cô thật mềm mại có gì đó rất ấm áp, hạnh phúc.Như tỉnh lại, hắn lùi lại ra sau rồi hốt hoảng rời khỏi phòng cô.Hắn trở về phòng cố định thần lại rồi nói:
-Mình điên mất thôi.Nếu như cô ko phải con của người đàn bà kia thì đã ko như thế này.Chỉ là số phận mà thôi.Cô đừng trách tôi.
Hắn ngả người lên giường rồi cố nhắm mắt lại để quên đi hành động lúc nãy của mình.
/////////////////////////////////////
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210