Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
phélie Mackenzie trên đường đến ga xe lửa để trở về thị trấn Safe Harbour nhỏ bé. Thị trấn có hai nhà hàng, một nhà sách, một cửa hàng bán dụng cụ lướt sóng, một cửa hàng tạp hóa và một phòng trưng bày nghệ thuật. Đó là một buổi trưa nắng gắt và cô ghét việc phải tham gia nhóm hai lần một tuần. Nhưng cô phải thừa nhận nó rất hữu ích. Cô đã tham gia nhóm này từ tháng 5, cô cũng tham gia các cuộc họp vào mùa hè. Chính vì thế cô để Pip ở nhà cùng với con gái bà hàng xóm. Amy 16 tuổi rất thích giữ trẻ vì cô ta cần tiền để tiêu xài, còn Ophélie thì cần sự giúp đỡ. Nhưng dường như Pip không thích Amy. Dù sao cô cũng cảm thấy an tâm khi con gái đã có người trông hộ. Ophélie ghét lái xe đến thị trấn hai lần một tuần dù cho cô chỉ mất khoảng 30 phút. Ngoài ra việc đi lại ở đây cũng không mấy khó khăn. Lái xe trên con đường dọc theo vách đá, nhìn ra biển làm cô thoải mái. Nhưng trưa nay, cô cảm thấy mệt mỏi.
Đôi khi cô cũng cảm thấy mệt vì nghe người khác nói và vấn đề của cô vẫn chưa được giải quyết từ tháng 10.
Dường như mọi chuyện càng phức tạp hơn. Nhưng ít ra cô cũng nhận được sự hỗ trợ từ nhóm của mình. Khi cần thiết, cô có thể bày tỏ cảm xúc của mình với họ. Cô không còn lo Pip trở thành gánh nặng và mang đến rắc rối cho mình. Điều này quả là không công bằng với một đứa trẻ 11 tuổi.
Ophélie lái xe vào thị trấn rồi rẽ trái vào con đường cùng dẫn đến cổng Safe Harbour. Hầu hết mọi người đều quên nó. Cô đã đến đây vì muốn thư giãn. Đây là một quyết định hay. Đây cũng chính là nơi tốt để nghỉ hè. Cô rất cần sự yên tĩnh và thảnh thơi. Con đường đi đến biển tưởng như dài vô tận cùng cát trắng, đôi khi rất nóng và tràn đầy ánh nắng, nhưng có lúc nó cũng vô cùng lạnh lẽo.
Cô không e sợ những ngày lạnh lẽo và ảm đạm. Nhiều lúc nó thích hợp với tâm trạng của cô hơn là bầu trời trong xanh và ấm áp. Vào những ngày nắng ấm, trong khi nhiều người đổ ra biển, cô lại không rời nhà nửa bước. Cô nằm trên giường hay ngồi đâu đó ở phòng khách đọc sách, suy nghĩ hay làm việc gì đó. Đã chín tháng trôi qua rồi mà sao nó dài thế.
Ophélie lái xe vào cổng khi nhân viên bảo vệ phẩy tay và cô gật đầu. Cô bật tín hiệu đèn trên xe khi cho xe rẽ vào phía nhà mình. Khá nhiều trẻ con đi xe đạp trên đường, con đường khá tấp nập. Đây là một cộng đồng dân cư rất gần gũi thân thiết.
Họ đã ở đây được một tháng nhưng cô chẳng gặp ai và cũng chẳng muốn gặp. Khi lái xe vào nhà và tắt máy, cô ngồi yên trên xe trong giây lát. Cô quá mệt, không thể bước ra ngay để thấy Pip hay nấu ăn cho cô bé. Tuy nhiên, cô biết đó là những gì mình phải làm. Khi mệt mỏi, cô không thể làm gì hơn ngoài việc chải đầu hay gọi vài cuộc điện thoại.
Ít ra, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như cuộc đời mình đã hết. Cô cảm thấy như mình đã già đi một trăm tuổi dù chỉ mới 42 và vẫn còn trẻ trung như ở tuổi 30. Cô có mái tóc dài, vàng óng, mềm và xoăn, đôi mắt hệt như màu mắt của con gái mình. Cô nhỏ nhắn và mảnh mai hệt như Pip. Khi còn ở trường, cô từng học khiêu vũ. Cô cũng nỗ lực để khiến cho Pip thích thú môn múa ba lê khi còn nhỏ, nhưng Pip lại không thích. Đôi khi cô cảm thấy thật khó khăn và chán nản vì con bé ghét sự sôi nổi, những dụng cụ thể thao và cả những cô gái đang có cuộc sống tốt đẹp khác. Cô bé không quan tâm đến việc mình sẽ chơi cho đội nào. Cuối cùng, Ophélie đã từ bỏ việc thuyết phục và để cho Pip làm những gì mà nó muốn. Cô bé học cưỡi ngựa một năm thay vì đến trường và thời gian còn lại nó học vẽ. Pip vẫn một mình thực hiện những gì nó muốn. Trông nó thật hạnh phúc khi chơi một mình, đọc sách, mơ mộng hay chơi với con Mousse. Tuy nhiên, không biết vì sao mà cô bé không thích mẹ mình, người cũng từng đơn độc khi còn bé. Ophélie không chắc Pip có vui vẻ làm những gì như cô mong muốn hay không vì cô bé lúc nào cũng vui vẻ và có thể tự chơi một mình, thậm chí khi cô không quan tâm nhiều đến nó.
Tuy ít được quan tâm nhưng Pip không buồn vì chuyện đó. Còn mẹ cô bé lúc nào cũng thấy có lỗi vì tình cảm mẹ con không được cải thiện. Cô cũng từng đề cập vấn đề này với nhóm của mình. Tuy nhiên, không hiểu sao cô không thể nói nên lời. Không có gì khiến cô khó xử như bây giờ.
Ophélie rút chìa khóa rồi cho vào túi xách. Cô không đóng cửa xe lại vì cảm thấy không cần thiết. Khi bước vào nhà, những gì cô thấy là Amy trông có vẻ bận túi bụi với hàng đống chén đĩa. Cô luôn tỏ ra là người bận rộn khi Ophélie về nhà. Điều này có nghĩa Amy không làm gì vào buổi trưa và chỉ tỏ ra mình là người bận rộn cách đây vài phút. Ngôi nhà vẫn sạch sẽ, gọn gàng. Bàn ghế và sàn nhà bóng lộn, cửa sổ trông ra biển cũng đã được lau chùi. Ngôi nhà rất hợp ý cô, yên tĩnh và gọn gàng. Đó là những gì khiến Ophélie cảm thấy hài lòng.
Ophélie hỏi Amy với ánh mắt mệt mỏi: “Chào Amy! Pip đâu rồi?”. Từ giọng nói ấy có thể nhận ra cô là người gốc Pháp. Tiếng Anh của cô không những trôi chảy mà giọng cũng gần như tuyệt vời. Chỉ khi nào cô mệt mỏi, giọng nói của cô mới khó nghe.
Amy nhìn quanh khi Ophélie nhìn cô: “Cháu không biết”. Họ đã từng rơi vào trường hợp này trước đây. Amy dường như không biết Pip ở nơi nào. Ophélie cũng biết Amy đã nói chuyện điện thoại suốt với bạn trai.
Đó cũng là điều mà Ophélie phàn nàn mỗi khi Amy ngồi nói chuyện với mình. Cô mong Amy trông coi Pip kỹ càng và biết được cô bé ở đâu, đặc biệt là khi ngôi nhà quá gần biển. Ophélie sợ hãi khi nghĩ đến việc có chuyện gì đó xảy ra với cô bé. Amy nói: “Cháu nghĩ em nó ở trong phòng đọc sách. Đó cũng là lần cuối cháu nhìn thấy nó”. Thực tế Pip không ở trong phòng từ khi cô bé ra khỏi nhà vào buổi sáng. Ophélie nhìn vào phòng và dĩ nhiên cô bé không có trong đó. Lúc ấy Pip đang từ bãi biển chạy về nhà cùng với chú chó Mousse.
Ophélie lo lắng hỏi khi bước vào nhà bếp: “Cô bé có ra bãi biển không?”. Ophélie luôn lo lắng từ tháng 10. Cô không còn như trước nữa. Amy mở máy rửa chén và chuẩn bị về nhà mà không quan tâm đến tiền làm việc của mình. Cô ta có sự tự tin và niềm tin của tuổi trẻ. Ophélie biết nhiều hơn thế và cô đã học được bài học ở đời không được tin vào bất kỳ ai.
Cô gái 16 tuổi này có vẻ không có gì lo lắng khi nói: “Cháu không nghĩ thế. Nếu em nó ra bãi biển sao lại không nói với cháu?”. Ophélie lo lắng hơn dù cho nơi cô sống khá an toàn. Cô sợ hãi khi nghĩ đến việc Amy đã để cho Pip đi lang thang đâu đó mà không có người lớn đi theo. Lỡ có chuyện gì với cô bé thì sao? Lỡ nó bị tai nạn hay gặp vấn đề gì thì sao? Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Ophélie dặn Pip đi đâu phải nói cho Amy biết, nhưng dường như cô bé không bao giờ nghe những gì mẹ nó nói. “Hẹn gặp lại cô vào thứ năm!” Amy nói khi bước ra cửa.
Ophélie đá đôi dép, bước đến cửa sổ rồi nhìn ra biển với vẻ lo lắng. Pip đang vội vã về nhà, trên tay còn nắm chặt vật gì đó. Nó giống như một mẩu giấy. Ophélie chạy đến đụn cát rồi đi ra biển để tìm con gái. Những cảnh tượng kinh khủng lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí cô. Lúc ấy đã gần 5 giờ chiều và trời càng lúc càng lạnh hơn.
Ophélie vẫy tay với cô bé. Pip dừng lại thở hổn hển bên cạnh mẹ. Sau đó cô bé bật cười, còn con Mousse chạy quanh và sủa lớn. Pip có thể thấy mẹ lo lắng cho mình như thế nào.
Ophélie chau mày: “Con đã đi đâu vậy?”. Lúc này Ophélie vẫn còn giận Amy. Cô không biết phải làm sao vì vẫn không tìm ra người nào khác để trông Pip. Cô cần ai đó ở bên cạnh và trông nom Pip khi cô vào thành phố.
“Con đi bộ với Mousse. Chúng con đã đến đó”. Cô bé chỉ tay ra phía bãi tắm công cộng rồi nói tiếp: “Con không nghĩ mình sẽ về muộn đến thế. Con Mousse luôn đuổi theo những bó rong biển dạt trên bờ”. Ophélie nhìn con gái rồi cười. Cô thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô bé vẫn là một đứa trẻ mà. Nhìn cô bé, đôi khi Ophélie nhớ lại tuổi thơ của mình khi ở Paris và trải qua những kỳ nghỉ hè ở Brittany. Khí hậu ở đó không khác gì ở đây. Cô yêu mùa hè ở đó. Cô cũng từng đưa Pip đến đó, nhưng lúc đó Pip còn quá nhỏ và có thể cô bé không nhớ gì nữa.
“Cái gì vậy?”. Cô nhìn mẩu giấy trên tay Pip và có thể thấy đó là bức tranh vẽ cái gì đó.
“Con vẽ con Mousse. Bây giờ con đã biết cách vẽ hai chân sau của nó rồi”. Tuy nhiên, cô bé không nói nó đã học cách vẽ ấy như thế nào. Nó biết mẹ sẽ không đồng ý việc nó đi lang thang một mình trên biển và trò chuyện cùng với một người đàn ông lạ, dù cho ông chỉ cho nó cách vẽ và việc này là vô hại. Mẹ cô bé cấm nó không được nói chuyện với người lạ. Cô nhận ra trẻ con ngây thơ như thế nào dù cho Pip hoàn toàn không biết điều đó.
Ophélie mỉm cười với vẻ thích thú: “Mình không thể tưởng tượng được anh vẫn ngồi đó và vẽ”. Khi cô cười, mọi người có thể thấy được cô xinh đẹp và duyên dáng như thế nào. Nhưng kể từ tháng 10, cô ít khi cười và gần như là không bao giờ cười. Đêm đến, hai mẹ con không hề nói chuyện với nhau. Dù rất yêu con gái Ophélie cũng không nghĩ ra chuyện gì để nói với nó. Cô đã nỗ lực hết mình nhưng dường như vô vọng. Mỗi đêm, cô chỉ có thể đặt cô bé lên giường rồi đi ngủ. Nếu muốn ai đó đi cùng, cô bé có thể gọi Mousse. Chú chó này là bạn đồng hành của nó.
“Con đã mang về vài vỏ sò cho mẹ”. Pip nói rồi lấy ra trong túi hai vỏ sò tuyệt đẹp đưa cho Ophélie. Cô bé nói tiếp: “Con nhặt rất nhiều vỏ sò nhưng chỉ chọn được hai cái này thôi. Những cái kia bị vỡ rồi”.
“Chúng luôn bị vỡ”. Ophélie nói khi cầm vỏ sò trên tay. Hai mẹ con cùng nhau về nhà. Ophélie không hôn Pip. Cô đã quên việc đó, nhưng Pip luôn làm thế, dù cho những hành động ấy làm mẹ nó nhớ lại nỗi đau trong quá khứ. Cô luôn sống cô độc. Chính điều này làm Pip cảm thấy như mẹ nó đã biến mất từ 11 năm về trước. Cô bé cảm thấy dường như ai đó đã lấy đi mẹ nó. Ai đó đã mang Ophélie vào bóng đêm và thay vào đó là một người máy. Cô có thể ngửi, cảm nhận, nghe và nhìn thấy như người bình thường, nhưng tính cách của cô đã thay đổi. Mọi thứ đều thay đổi và hai mẹ con đều nhận ra điều đó. Pip không có sự lựa chọn nào khác và đành phải chấp nhận sự thật này.
Trong chín tháng qua, Pip ngày càng khôn ngoan hơn những đứa trẻ bằng tuổi mình. Cô bé đã cảm nhận được mọi thứ về những người xung quanh, đặc biệt là mẹ mình.
“Con có đói không?”, Ophélie hỏi với vẻ lo lắng. Nấu ăn là điều mà cô ghét nhất và ăn tối là điều khiến cô khó chịu hơn. Cô không cảm thấy đói từ nhiều tháng qua. Đã chín tháng qua họ không màng đến chuyện ăn uống. Chính vì thế mà họ ngày càng gầy hơn.
Pip đề nghị: “Chưa ạ! Tối nay mẹ có thể làm bánh pizza không?”. Đây là một trong số những bữa ăn họ không muốn dù Ophélie không nhận ra hiện tại con gái mình đang yêu cầu cô nấu món ăn mà nó muốn.
Ophélie nói không suy nghĩ: “Được. Mẹ có thể làm những gì con muốn”. Họ đã dùng pizza vào bốn đêm. Bên ngoài, trời đêm ngày càng lạnh hơn. Dường như Ophélie đã nỗ lực để cải thiện mối quan hệ giữa hai mẹ con.
Nếu không thể ra ngoài ăn tối, ít ra món pizza cũng là món dễ làm.
Pip nói: “Con thực sự không thấy đói”. Họ đã có cuộc trò chuyện tương tự mỗi đêm. Đôi khi Ophélie làm món gà quay với salad, nhưng rồi cả hai đều không ăn. Vấn đề càng trở nên nghiêm trọng hơn. Pip đã dùng kèm bơ đậu phụng với pizza, còn Ophélie không ăn gì mà chỉ ngồi nhìn.
Ophélie vào phòng rồi nằm trên giường. Còn Pip trở về phòng mình, đứng nhìn bức tranh vẽ con Mousse trong ánh đèn đêm. Mẩu giấy khá cứng và Pip có thể dán nó rồi nhìn ngắm. Khi nhìn bức tranh, Pip lại nghĩ đến Matthew. Cô bé háo hức muốn gặp lại Matt vào thứ năm. Cô bé thích Matt. Bức tranh trông có vẻ hoàn hảo hơn khi Matt giúp nó vẽ lại hai chân sau của con chó. Mousse trong hình trông rất thật. Rõ ràng Matthew là một họa sĩ tài năng.
Bên ngoài, trời tối như mực. Pip vào phòng của mẹ. Cô bé muốn ăn tối. Nhưng Ophélie đã ngủ. Cô vẫn nằm đó và Pip lo lắng. Khi đến gần Ophélie, cô bé vẫn nghe mẹ thở. Cô bé đắp chăn cho mẹ, người Ophélie luôn lạnh. Mẹ nó gầy đi nhiều vì phiền muộn, nhưng giờ đây cô đang ngủ rất ngon.
Pip đi về phía nhà bếp và mở tủ lạnh. Cô bé không còn thích món pizza nữa. Thường thì nó hay ăn một miếng nhỏ, nhưng tối hôm đó thì khác. Nó đã tự mình làm món bánh mì sandwich với bơ đậu phụng. Vừa ăn cô bé vừa xem ti vi, trong khi Mousse ngủ bên cạnh. Chú chó dường như khá mệt khi chạy ở bãi biển suốt từ sáng đến chiều. Nó ngáy nhẹ và chỉ thức giấc khi Pip tắt ti vi và đèn trong phòng khách. Sau đó cô bé nhẹ nhàng trở vào phòng, đánh răng, thay đồ ngủ, quay trở lại giường rồi tắt đèn. Trong phút chốc, nó lại nghĩ đến Matthew Bowles và cố quên đi cuộc sống của mình đã thay đổi như thế nào kể từ tháng 10. Sau đó vài phút cô bé đã chìm vào giấc ngủ còn Ophélie vẫn ngủ say cho đến sáng hôm sau.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên