Chương 3
hã Yên thờ ơ ngồi xuống ghế, mắt nhìn mông lung ra khoảng không trước mặt. Mãi một lúc sau như sực nhớ ra điều gì đó cô nhìn xuống đôi tay mình: cuộn giấy vẫn còn nằm yên ở đấy. Nhã Yên xem lại bảng dịch, hình ảnh người đàn ông phút chốc trở lại trong trí cô với nụ cười trêu tức. Nhã Yên cắn nhẹ môi, gương mặt dần thay đổi. Cô giật từng tờ giấy mỏng vừa vò nát vừa lẩm bẩm: Hắn là ai mà dám đến đây xúc xiểm ta, không cần bản dịch này nữa ta sẽ làm lại từ đầu. Hắn là một tên hắc ám, là ác điêu, là...: Nhã Yên toan vò tiếp tờ giấy cuối cùng cho hả giận nhưng cô đã kịp dừng lại khi nhìn thấy chứ "Hạo Thiên" ở cuối trang dịch. Cái gì thế này, chẳng lẽ tên hắn đấy ư? Hình như cái tên này ta đã có nghe qua một lần rồi thì phải. Nhã Yên nhíu mày: Chắc, lúc này không tài nào nhớ nổi! Nhưng viếc ấy không quan trọng nữa, vấn đề là ta đã biết tên hắn - Nhà Yên tiếp tục lẩm bẩm - Hạo Thiên, nếu có phép màu ta sẽ biến mi thành những cọng cỏ dưới chân để ngày nào ta cũng giắm lên cho mi bỏ thói cao ngạo đáng ghét... Chừng như thấy bao nhiêu đó cũng tạm đủ, Nhã Yên chống tay lên cằm hờ hững nhìn những mảnh giấy vo tròn vứt bừa trên đất nghe lòng mình vơi dần nỗi bực bội. Nhã Yên đưa tay xem đồng hồ: đã hơn mười một igiờ trưa. Cô ể oải đứng lên định trở về nhà thì nghe ai đó gọi tên mình khẽ khàng như gió thoảng:
- Nhã Yên!
- Ùa anh Huy Tùng - Nhã Yên quay lại cười gượng gạo.
Chợt Huy Tùng hơi sựng lại:
- Em làm gì mà xả rác bừa bãi vậy?
- Đâu có! - Nhã Yên cúi nhặt những mảnh giấy bỏ vào sọt rác cạnh đó rồi lảng sang chuyện khác: - Lúc này có một thuật ngữ khó em tra từ điển mãi không thấy, phải chi có anh...
- Thì bây giờ đưa anh xem cũng được mà!
- Nhưng em đã tìm được rồi. À, anh có sang nhà em chưa?
- Rồi, nhưng thấy nhà đóng cửa biết ngay là em ở đây! - Huy Tùng làm bộ nhăn nhó - Ui cha! mỏi tay quá.
Giờ nhìn lại thì thấy Huy Tùng tay xách nách mang, Nhã Yên suýt buột cười thành tiếng, cô đỡ lấy một cái giỏ để xuống bàn hỏi:
- Anh mang cái gì mà nhiều dữ vậy? Bộ... tính đi thăm nuôi ai hả?
Huy Tùng lắc đầu:
- Không phải thăm nuôi ai cả mà là ăn mừng!
Nhã Yên ngơ ngác:
- Ủa, ăn mừng điều gì vậy Huy Tùng?
- Em đoán thử xem! - Huy Tùng làm ra vẻ bí mật.
Nhã Yên im lặng nhẩm tính một lúc rồi chợt cô reo lên:
- A, em nhớ ra rồi! Hôm nay hai mươi tháng mười: sinh nhật của anh đúng không?
Huy Tùng cũng cười theo, khen:
- Kể ra cái đầu của em cũng đáng tin cậy đấy!
Đang cười vui chợt Nhã Yên phụng phịu:
- Vậy mà người ta bảo em có cái đầu của búp bê.
- Ai thế?
Biết mình đã nói hớ, vả lại biết tính Huy Tùng không dễ dàng để yên cho cô, Nhã Yên quyết định không giấu giếm chuyện gặp gỡ với Hạo Thiên:
- Anh biết không hắn là một tên gàn dở đôi lúc có hơi... tàn tàn. Em không biết hắn từ đâu chui ra trong khu vườn này! Nhưng cứ mỗi lần gặp em thì hắn lại tìm cách gây sự...
- Có lẽ em đã chọc giận anh ta? - Huy Tùng nghi ngờ.
- Không, ngược lại thì có! - Nhã Yên lắc nhẹ cái đầu xinh xắn - Suy cho cùng đấng trượng phu mà có bị phụ nữ chúng em chọc giận thì có sao nào? Chẳng lẽ lại ăn thua đấu với họ sao?
- Em độc tài quá cô bé ạ! - Huy Tùng lắc đầu trách nhẹ.
Nhã Yên mỉm cười lảng sang chuyện khác:
- Thôi, không nhắc đến chuyện ấy nữa! Em đói lắm rồi, chờ anh tuyên bố lý do đây!
- Anh định chờ mẹ và Thế Hùng về, chúng ta sẽ "nhập tiệc" luôn!
- Mẹ ai? - Nhã Yên nheo mắt trêu bạn - Bà Huệ Thu và cậu Thế Hùng về quê rồi anh bạn ạ?
- Thế à? tại vui quá nên anh quên! - Huy Tùng giả vờ bối rối nói tiếp - Mà có lỡ "tập sự" trước thì có sao nào?
Nhã Yên cũng làm bộ nghiêm mặt:
- Nhưng em chưa cho phép!
Huy Tùng nắm hai tay lại, trịnh trọng để trước mặt:
- Xin tuân lệnh!
Hai tiếng cười trộn vào nhau vỡ ra rồi tan nahnh vào khoảng không.
Nhã Yên bầy thức ăn ra bàn, mui thơm sực nức như cố tình trêu tức cơn đói đang hoàn hành, Nhã Yên buột miệng suýt xoa:
- Ôi! Toàn những món ăn hợp khẩu vị cả!
Huy Tùng mỉm cười, gương mặt tràn trề hạnh phúc:
- Anh nấu những món này tất cả vì em mà! Vả lại anh cũng muốn tự mình lo liệu hết trong ngày hôm nay.
Một chút tinh nghịch ánh lên trong mắt Nhã Yên:
- Vậy khi ăn xong anh sẽ dọn dẹp, rửa chén luôn nha?
- Được thôi, nếu như ai kia không cảm thấy ray rứt!
Tiếng cười lại vang lên sau câu nói của Huy Tùng.
Nhã Yên rót đầy hai ly nước ngọt trao cho Huy Tùng một ly, cô nói:
- Chúc mừng anh nhân ngày sinh!
- Mừng sức khỏe chúng ta!
Trong khi Nhã Yên đưa ly nước lên môi, Huy Tùng nhìn cô không chớp. Đang uống nửa chừng Nhã Yên đành để ly nước xuống bàn nhìn Huy Tùng nói:
- Gì vậy?
- Nhã Yên, ngồi mỗi người một ghế thế này anh thấy "mất đoàn kết" quá! Hay là... anh sang đấy ngồi với em nha?
- Đúng là lắm chuyện - nói vậy nhưng Nhã Yên cũng ngồi nhích sang một bên chừa chỗ cho Huy Tùng, nhưng cô không quên cảnh cáo nhẹ - Nếu như hôm nay không phải sinh nhật của anh thì đừng hòng em đồng ý!
Huy Tùng cười giả lả:
- Cám ơn em, mong sao sinh nhật anh káo dài mãi!
Huy Tùng gắp thức ăn để đầy chén Nhã Yên. Đang đói bụng cô nàng ăn một cách ngon lành. Huy Tùng nhìn cô tràn ngập yêu thương. Chờ Nhã Yên nhai xong miếng bánh mì, Huy Tùng cắc cớ hỏi:
- Xin lỗi, bàn ăn của cô gồm những ai?
Nhã Yên cau mày ngớ ra một lúc rồi bật cười xòa:
- Khi tôi ngẩng lên mọi người biến đâu mất cả!
Hớp một ngụm nước ngọt, Nhã Yên khen:
- Chưa bao giờ em thấy ăn ngon như hôm nay! Khi vào bếp có ai cười anh không?
Huy Tùng lắc đầu:
- Nếu như có ai đó châm chọc có lẽ anh sẽ rất thấy hạnh phúc vì có dịp chia sẻ niềm vui của mình. Đằng này mẹ anh xem việc nấu anh quá bình thường đối với bất cứ ai. Có mỗi một bà chị nhưng bà ấy lại ở mãi bên kìa đại dương.
Nhã Yên cười thông cảm:
- Không tổ chức sinh nhật tại nhà chắc mẹ anh phản đối ghê lắm?
Huy Tùng gật đầu:
- Tính mẹ anh lân nay vẫn thế, thích tổ chức rinh rang, mời bạn bè thật nhiều. Nhưng anh thì chúa ghét sự Ồn ào với những cái bắt tay, lời chúc tụng không thật. Trên đời này anh chỉ biết đến những người thân trong gia đình và em thôi!
- Anh ích kỷ quá Huy Tùng à? - Nhà Yên buột miệng.
- Cũng có thể là như vậy nhưng biết làm thế nào được! Mỗi người có một cách sống khác nhau đối với anh càng ít quan hệ càng tránh được những điều phiền phức không hay - giọng Huy Tùng hơi chùn xuống - Nhã Yên bao giờ cho anh cái diễm phúc được đưa em về nhà?
Bị hỏi bất ngờ Nhã Yên không biết phải trả lời thế nào. Vì chỉ cần một cái lắc đầu của cô sẽ làm Huy Tùng buồn suốt buổi sinh nhật. Nhã Yên đành cười trấn an:
- Chắc chắn một ngày nào đó em sẽ đến thăm gia đình anh nhưng chờ em thu xếp xong một số việc đã nhé!
- Hai mươi tháng mười một này được không? - Huy Tùng chộp ngay cơ hội.
Nhã Yên giật mình đính chánh:
- Không, noel chứ!
Huy Tùng biết không thể lay chuyển được Nhã Yên, anh cười gật đầu:
- Hẳn mẹ sẽ vui lắm khi nhìn thấy Nhã Yên. Còn nếu như mẹ có ý phản đối đi nữa anh cũng... vượt đèn đỏ luôn - Thấy Nhã Yên mủm mỉm cười Huy Tùng nói thêm - Thật mà, không tin ngày mai em đến thử sẽ biết - Bỗng Huy Tùng nắm tay Nhã Yên siết nhẹ - Anh dự định hè này chúng ta sẽ làm đám cưới. Em đồng ý chứ Nhã Yên?
Nghe hỏi, Nhã Yên giật mình như kiến phải lửa, phút chốc hai má đỏ bừng quay mặt đi nơi khác tránh cái nhìn như đốt của chàng trai:
- Em không biết, anh Tùng!
- Tại sao vậy? - Huy Tùng hỏi tới - Bốn năm lúc nào cũng ở cạnh nhau lẽ nào em chưa nhận thấy tình cảm của chính mình.
Tất nhiên là có! Anh là người hiểu em nhiều nhất, ngược lại cũng vậy. Nhưng...
Huy Tùng khoát tay:
- Bao nhiêu đó đối với anh đã quá đủ. Anh chỉ cần biết thế! Còn câu trả lời: nếu bây giờ nói ra vẫn còn sớm thì hãy tiếp tuc suy nghĩ - ngừng lại vài giây Huy Tùng nói giọng dẻ dành - Còn bây giờ cô bé tặng quà cho anh đi!
Nhã Yên tròn mắt nhìn Huy Tùng như vừa phát hiện ra người từ hành tinh lạ:
- Anh không cho biết trước, em chưa chuẩn bị gì cả. Hay là để ngày mai...
- Không! - Huy Tùng lắc đầu cười bí mật - Nếu để ngày mai thì món quà ấy không còn ý nghĩa nữa. Hiện tại có một món quà vô giá mà Nhã Yên có thể ban tặng cho anh bất cứ lúc nào nếu em muốn!
- Nhã Yên không hiểu!
Huy Tùng choàng tay qua đôi vai mềm mại kéo Nhã Yến về phía mình. Anh thì thầm vào tai nàng:
- Chúng ta không nên tiếp tục duy trì cái khoảng cách thế này Nhã Yên. Anh yêu em, gia đình, bè bạn đều biết điều đó. Thế thì tại sao chúng ta không được phép hôn nhau? nhất là trong ngày vui của anh. Em không phản đối chứ Nhã Yên và mãi mãi sau này cũng vậy!
- Không, không! Huy Tùng ơi, chưa đến lúc đâu anh, em... - Nhã Yên cố gắng giải thích rằng Huy Tùng đã hiểu lầm tình cảm của cô nhưng anh đã biết cách làm cho cô phải yên lặng bằng nụ hôn say đắm. Trong tận đáy tâm hồn anh biết rằng đó là nụ hôn duy nhất chỉ dành cho Nhã Yên...
Rời "Vườn Nhớ" Hạo Thiên không về nhà mà cho xe chạy lòng vòng trong thành phố. Đối với anh từng ngả đường, góc phố đều trở nên quen thuộc, dù đã nhiều năm xa cách. Đến bây giờ khi nhớ lại mọi chuyện đã qua Hạo Thiên tưởng chừng như một giấc mơ, thậm chí anh cũng không nhớ rõ khi quyết định rời thành phố mình đã có cảm giác ra sao nữa. Chi tiếc rằng lúc ấy có quá nhiều nỗi đau và sự ra đi của anh gần như là một sự trốn chạy.
Vừa học xong phổ thông, ông Trần Vĩnh buộc Hạo Thiên thi vào đại học Tổng hộp ngành Hóa để sau này trực tiếp đứng pha màu cho xí nghiệp gạch bông của ông. Nhưng ngay từ nhỏ Hạo Thiên đã có khiếu về hội họa. Cuối cùng anh quyết định thi vào đại học Mỹ thuật bất chấp sự phán đối của cha mẹ.
Cùng lúc ấy Hạo Thiên có quan hệ với cô gái tên Thảo Nguyên. Thảo Nguyên vốn hiền lành được sinh ra trong một gia đình lao động nghèo. Vì hoàn cảnh gia đình túng quản nên ngoài giờ làm việc ban ngày, ban đêm cô phải làm tiếp viên cho một nhà hàng - khách sạn khá nổi tiếng trong thành phố. Thảo Nguyên không đẹp lắm nhưng cô có đôi mắt quyến rũ đến lạ lùng, và Hạo Thiên là một trong những anh chàng bị hút bởi ánh mắt ấy. Đã có một thời anh và Thảo Nguyên yêu nhau say đắm. Họ ngụp lặn trong tình yêu và hạnh phúc, để rồi số phận nghiệt ngã đổ ụp xuống đầu họ như một định mệnh khắc nghiệt. Đó là lần cuối cùng Hạo Thiên đến tìm Thảo Nguyên mới hay rằng cô đi với một người đàn ông nào đó và không hẹn ngày trở lại. Hạo Thiên không tin Thảo Nguyên bỏ gia đình, bỏ anh đi với tình nhân như người ta nói nhưng sau mấy tháng liền tìm kiếm không kết quả cùng với những bất đồng với ông Trần Vĩnh về quan niệm sống Hạo Thiên quyết định rời khỏi Sài Gòn...
"Vườn Ngâu" Thủ Đức đã hiện ra trước mặt. Hạo Thiên cho xe dừng lại bên đường, anh xuống xe và đi bộ vào trong. Buổi trưa khu vườn hoàn toàn vắng lặng, không gian yên tỉnh đến mức Hạo Thiên tưởng chừng như có thể nghe rõ cả tiếng thở của loài giun đất. Hạo Thiên ngồi xuống cạnh ngôi mộ, anh chăm chú nhìn vào khuôn hình nhỏ được lồng trong tấm bia. Thảo Nguyên đấy ư? Sau bao năm xa cách, vừa trở lại thành phố tin Thảo Nguyên mất cách đây hai năm làm Hạo Thiên không khỏi bàng hoàng. Hạo Thiên lắc đầu không muốn tin vào mắt mình nhưng biết làm sao được khi tất cả là sự thật, trong khi anh vẫn chưa hiểu tường tận về cái chết của Thảo Nguyên.
Nhưng tưởng mọi cái đã qua và kết thúc. Nhưng không! Phút chốc kỷ niệm chợt sống dậy như cơn sóng trào. Hạo Thiên nôn nao muốn đến thăm ngôi biệt thự bỏ trống từ bao năm nay của gia đình, có thể đó là nơi duy nhất còn in dấu bước chân của Thảo Nguyên. Nhưng khi đến nơi thì Hạo Thiên hoàn toàn thất vọng. Ngôi biệt thự nằm một mình vắng vẻ ngày nào không còn nữa. Chung quanh nhà cửa mọc lên san sát. Nhất là căn nhà nhỏ bên trái gần như cặp kè với ngôi biệt thự, điều đó gây cho Hạo Thiên khó chịu không ít. Càng đi vào bên trong anh càng ngạc nhiên hơn, vườn hoa dại ngày nào giờ mọc lên đủ thứ loài hoa vương giả tỏa hương ngan ngát. Rồi một sự chạm trán bất ngờ với cô gái trong vườn làm Hạo Thiên tưởng chừng như đang gặp lại một Thảo Nguyên của mấy năm về trước. Anh không nhớ rõ lúc ấy trái tim mình có đập bình thường không nữa nhưng khi về đến nhà thì lại nhớ như in cô gái có gương mặt đẹp như trogn tranh và giọng nói thanh như hát. Phải chi Thảo Nguyên có một chút bản lính của cô gái kia có lẽ cuộc đời nàng không kết thúc sớm như vậy! Hạo Thiên cho tay vào túi áo lấy thuốc hút nhưng vô tình chạm phải mảnh giấy có hình cô gái. Anh ngắm lại bức vẽ lúc sáng của mình. Gương mặt Nhã Yên bình thường trông hiền lành và ngây thơ quá!
Thế mà ta lại gieo cho nàng một cảm giác sợ hãi. Chính cuộc sống với những éo le ngang trái của cuộc đời đã biến ta thành một con người hoàn toàn khác: nóng nảy và cố chấp. Mắt vẫn dán chặt vào bức vẽ, Hạo Thiên nhĩu mày: Nhã Yên là ai? Ai trao cho cô ta cái quyền trông ngôi biệt thự? Cha mẹ ta chăng? Nếu vậy tại sao không nhận ra ta? Cô nàng lại xua đuổi mình nữa chứ! Thật quả quắt! Hẳn cô ta không biết rằng mình đang đùa với lửa. Đang nghĩ tới đó chợt một chiếc lá khô rơi đúng vào mặt cắt đứt dòng suy tưởng của Hạo Thiên. Anh bỏ bức vẽ trở lại túi và đốt thuốc hút. Hạo Thiên tựa người vào thân cây, mắt nhắm lại, gương mặt anh mờ nhạt sau làn khói mỏng.
- Hạo Thiên, cuối cùng em cũng tìm ra anh!
Hải Yến trong bộ đồ thun màu đỏ bó sát người như khoe những đường cong quyến rũ của cơ thể đang tiến dần về phía Hạo Thiên. Vừa trông thấy cô anh đã nhìn đi chỗ khác.
- Em đi đâu vậy?
Hải Yến liếc nhìn ngôi mộ vẻ khó chịu rồi quay sang Hạo Thiên nói giọng mát mẻ:
- Em đi chơi với bạn bè, tình cờ thấy xe ở đây nên ghé lại xem anh về bây giờ chưa vậy mà?
- Em về trước đi!
Hải Yến cong môi nũng nịu:
- Anh không đưa em về sao?
Hạo Thiên lắc đầu buông thõng:
- Anh chưa muốn về!
Hải Yến ngồi cạnh Hạo Thiên cười chăm chọc:
- Thế anh ở đây làm gì? Tâm sự với cô gái nằm trong nấm mộ kia à?
- Đó là việc của anh! - Hạo Thiên vứt tàn thuốc ra xa và đứng dậy.
- Nhưng đó cũng là việc của em nữa đấy! Em không thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy anh tự hành hạ mình như vậy! Thật em không sao hiểu nổi anh, bao nhiêu năm sống ở đất khách quê người, xa gia đình chỉ vì một cô gái. Mà cô ta có xinh đẹp gì cho cam - Hải Yến đứng dậy cườ khẩy - Một con hủi không hơn không kém!
Nét mặt Hạo Thiên không ngừng thay đổi, nghe đến đây anh nắm tay Hải Yến bóp mạnh:
- Em nói ai là hủi?
Hải Yến cũng trừng mắt, rút mạnh tay ra và bình thản một cách tàn nhẫn:
- Vậy ra người ta chưa nói cho anh biết gì sao? Thôi được rồi em sẽ nói, nói hết để anh đừng bao giờ còn mơ tưởng đến con bé ấy nữa. Con Thảo Nguyên yêu quý của anh đó! - Hải Yến day nghiến - Đúng cô ta mang chứng bệnh cùi và khi biết được điều ấy Thảo Nguyên đã lẫn tránh anh, lẫn tránh tất cả mọi người để lên sống ở một vùng rừng núi nhưng khi hoàn toàn tuyệt vọng cô ta đã tự vận.
Hạo Thiên gần như điếng người, anh nắm chặt hai tay lại rít qua khẽ răng:
- Không! Tôi không tin.
Hải Yến vẫn không buông tha:
- Không ngờ đến giờ này mà anh vẫn còn chung tình như vậy!
- Im đi! Cô không biết gì cả! - Hạo Thiên hét lên, anh đi như chạy ra đường.
Suốt đoạn đường từ Thủ Đức về nhà, Hạo Thiên không nói một lời, thậm chí không thèm nhìn Hải Yến lấy một lần. Mắt nhìn thẳng phía trước, môi mím chặt Hạo Thiên không hề biết rằng sau anh Hải Yến đang mỉm cười đắc ý.
Bước xuống xe vào nhà Hạo Thiên chạm ngay ánh mắt của ông Vĩnh, điều ấy buộc anh phải đứng lại:
- Thưa cha, mẹ đâu rồi ạ:
- Mẹ đang ở trong phòng - Ông Vĩnh bỏ quyển sách xuống bàn, chậm rãi - Con và Hải Yến vừa đi chơi về phải không?
Để có thời gian suy nghĩ Hạo Thiên rót đầy hai ly nước. Giờ đây chỉ cần anh gật đầu thú nhận rằng mình đã đưa Hải Yến đi chơi ở đâu đó thì mọi việc sẽ êm xuôi nhưng đứng trước ông Vĩnh, người cha mẫu mực, Hạo Thiên không cho phép mình nói dối:
- Thưa cha, con đến thăm mộ Thảo Nguyên. Hải Yến gặp con ở đó!
- Và hai đứa đã cãi nhau - Ông Vĩnh nhìn Hạo Thiên dò xét.
Hạo Thiên lẩn tránh cái nhìn của cha:
- Cha đừng để ý đến những chuyện vặt vãnh đó!
Ông Vĩnh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng:
- Hạo Thiên này! Sau ngần ấy năm cha nghĩ rằng con có đủ thời gian để suy nghĩ và tự thay đổi cách sống của mình. Giờ đây con đã là một người đàn ông thực sự thì mọi việc làm không thể đổ cho thời trai trẻ được.
- Con không hiểu ý cha muốn nói gì? - Hạo Thiên bắt đầu thấy khó chịu.
- Chẳng lẽ con không thấy mình đang phí bỏ thời gian một cách vô ích?
Hạo Thiên lắc đầu phủ nhận:
- Con không hề phí phạm thời gian như cha nghĩ. Hiện tại con đang tìm cho mình một việc làm.
- Thế tại sao lại từ chối những cơ sở đang rất cần con?
- Vẽ quảng cáo à? - Hạo Thiên cười mũi - Thưa cha, việc ấy không hợp với con đâu!
Ông Vĩnh nóng mặt, lớn tiếng:
- Suốt đời con sẽ không làm được gì nếu như không bắt đầu từ những việc nhỏ.
Cơn giận lúc nãy với Hải Yến vẫn chưa nguôi giờ đây những lời "giáo huấn" của ông Vĩnh như dầu đổ thêm vào lửa. Không kềm chế được Hạo Thiên bục bội bỏ đi.
- Cha chưa bao giờ hiểu đúng về con cả!
CHƯA bao giờ Nhã Yên có cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp như thế này. Hai ngày nay cô luôn sống trong tâm trạng buồn bực, ray rứt. Không hiểu sao đến giờ này cô vẫn chưa có đủ can đảm nói cho Huy Tùng biết rõ tình cảm của mình đối với anh. Ta tội nghiệp anh ấy chăng! Nhưng nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này không khéo lại rắc rối thêm! Không ngày hôm nay bằng mọi cách ta phải nói chuyện nghiêm túc với Huy Tùng!
- Làm gì mà thấp thỏm không yên vậy bà chị?
Nhã Yên giật mình xoay người lại bắt gặp Thế Hùng tay ôm đàn ghita thả hồn theo tiếng nhạc nhưng chắc rằng nhất cử, nhất động của cô nãy giờ không qua khỏi cặp mắt của cậu ta. Cô ấp úng nói:
- Có gì đâu!
- Đừng chối, em đi guốc trong bụng chị nè! - Thế Hùng làm ra vẻ hiểu biết - Có phải Huy Tùng lại ngỏ ý muốn "đưa nàng về dinh không?".
Nhã Yên đỏ mặt vì câu nói lém lỉnh của cậu em, nhưng cô không thể không thú nhận:
- Nếu đúng vậy thì sao?
- Chừng nào "hôn lễ sẽ cử hành"? - Thế Hùng vờ hỏi gịng trịnh trọng.
- Chi vậy?
- Để em chuẩn bị mua một trăm mét pháo đốt từ nhà sau ra ngõ tổng quát chị đi cho rồi!
Nhã Yên đưa tay "cốc" vào đầu cậu em một cái rõ đau làm Thế Hùng kêu lên oai oái. Rồi hai chị em cùng bật cười vang.
- Chị Nhã Yên! Thế Hùng gọi.
- Gì nữa?
Thế Hùng thôi cười, giọng anh chàng trở lại nghiêm túc.
- Chị yêu anh Huy Tùng thật à?
Ý nghĩ muốn thăm dò nhận xét khách quan của Thế Hùng làm Nhã Yên không ngại ngần gật đầu:
- Chị đã nói rồi!
Thế Hùng dựng cây đàn sát vào tường rồi nhìn thẳng vào mắt chị gái:
- Chị tin chắc vào tình cảm của mình chứ?
- Tất nhiên!
- Thật tình em không có ý xen vào chuyện riêng của anh chị. Nhưng... - Thế Hùng không giấu được vẻ bối rối - nhưng em nhận thấy tình cảm giữa chị và Huy Tùng nó làm sao sao ấy! Em không biết dùng từ nào để diễn tả... Theo em, hai người vẫn chưa vượt quá ranh giới của tình bạn!
- Em lầm rồi, Huy Tùng rất yêu chị! - Nhã Yên tiếp tục phỏng vấn ngầm.
- Có thể là như vậy! Nhưng còn chị, chị đã thật sự yêu anh ấy chưa? Nếu bây giờ mà nhận lời cầu hồn của Huy Tùng em nghĩ còn hơi sớm. Hãy chờ một thời gian nữa sẽ tốt cho cả hai, và anh chị có dịp khẳng định lại tình cảm của mình!
Nhã Yên quay mặt đi nơi khác để giấu sự xúc động của mình:
- Em thấy Huy Tùng là người thế nào?
- Anh ấy là một người tốt. Nói chung Huy Tùng có đầy đủ đức tính của một ông chồng mẫu mực. Nhưng liệu điều ấy có ý nghĩa gì khi trái tim chị vẫn đập những nhịp bình thường?
Nhã Yên hoàn toàn bất ngờ trước những lời nhận xét khá sâu sắc của Thế Hùng. Lâu nay cô quen nhìn cậu dưới cặp mắt của một người chị cả. Giờ đây cô cảm thấy yên tâm khi bên mình luôn luôn có một cái đầu thông minh đáng tin cậy.
Thấy Nhã Yên nãy giờ vẫn im lặng, Thế Hùng lảng sang chuyện khác:
- Hôm nay chị có rảnh không Nhã Yên?
- Có, chi vậy?
- Hát vài bài đi, buồn quá!
Nhã Yên thấy lòng mình trở lại thanh thản, cô cười lườm em:
- Chà, giọng lưỡi của một kẻ đang bị bông hồng ám ảnh đấy! Bộ em trồng cây si cô bé nào rồi hở?
- Thôi đi! - Thế Hùng giãy nãy - Em không phải như ai kia đâu. Lúc nào cũng bám theo bà như sam ấy!
Nhã Yên nắm mũi em vuốt mạnh:
- Đến một lúc nào đó em cũng sẽ như anh ấy, thậm chí còn tệ hơn thế nữa!
Thế Hùng bíu môi:
- Chị đừng lo, thời buổi bây giờ yêu hiện đại lắm, yêu thần tốc, yêu như cơn lốc. Vả lại con gái trong thành phố này đâu có hiếm. Đi đường có thể chặn bất kỳ cô gái nào lại nói: "anh yêu em" và cho một cái hẹn thế là xong.
- Một ngày đẹp trời nào đó em hãy thử đi rồi sẽ thấy các cô gái sẽ không hẹp hòi gì mà không cho một cái, cái hẹn ở... Chí Hoà vì tôi dám xúc phạm người đi đường! - Nhã Yên ngừng lại cười châm chọc - Ai đời con trai gì mười chín hai mươi tuổi đầu mà chẳng có lấy một cô bạn gái, không có một mảnh tình... vắt vai.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím