Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bài Ca Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3 -
D
ừng chân trước cánh cổng sắt nặng nề đang đóng kín, Nguyễn ngước mắt nhìn lên tấm bảng đồng, trên đó ghi hàng chữ "Công ty nhựa Phương Nam".
Cái tên thân quen đã ghi sâu trong lòng Nguyễn từ khi anh còn bé tí, giờ vẫn cứ làm anh bồi hồi. Nhất là giờ đây, sau những tháng năm dài xa xứ, xa nhà, Nguyễn lại càng thấy lòng mình bồi hồi hơn nữa khi nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi, nhưng tấm bảng đồng ngày đó vẫn cứ tồn tại vững vàng theo năm tháng.
Hít vào một hơi thật dài, Nguyễn cả quyết bước vào. Một căn phòng nhỏ ngay cổng mà ngày xưa không có làm chân Nguyễn chậm lại. Anh bước vào, hỏi người bảo vệ đang ngồi nơi đó.
- Tôi muốn tới phòng Giám đốc.
Người bảo vệ nhìn Nguyễn một thoáng như muốn đánh giá anh, rồi ông ta hỏi lại:
- Cậu có giấy hẹn không?
Tự nhiên, Nguyễn buột miệng ra một câu hỏi:
- Giám đốc ở đây khó thế cơ à?
Người bảo vệ cũng buột miệng theo Nguyễn:
- Là lệnh của Giám đốc mới thôi, chứ Giám đốc cũ dễ chịu lắm, ông ấy không khó khăn với ai bao giờ. Chỉ tiếc là ông ấy không còn nữa...
Người cha đã khuất được nhắc đến với một sự tình cờ khiến tim Nguyễn lại nhói lên một cái. Nhưng rồi anh trấn tĩnh lại ngay. Anh nói với người bảo vệ:
- Ở đây có thể liên lạc với phòng Giám đốc được không?
- Được chứ! Có thể liênlạc với toàn công ty ấy chứ.
Người bảo vệ gật đầu, Nguyễn nói tiếp:
- Vậy phiền bác làm ơn gọi giùm lên đó, báo cho Giám đốc là có Nguyễn tới tìm.
Người bảo vệ già sốt sắng nhấc ngay ống nghe lên:
- Tôi gọi cho cậu ngay, nhưng được vào hay không thì tùy ở trên đó đấy nhé.
Ông ta vừa nói vừa bấm số, Nguyễn không biết đầu dây bên kia nói gì mà ông ta cứ gật đầu lia lịa, sau đó ông ta bỏ ống nghe xuống, quay sang anh:
- Giám đốc cho mời cậu lên.
- Cám ơn bác.
Nguyễn vừa dợm bước chân đi, người bảo vệ lại gọi với theo:
- Này, cậu đã biết phòng Giám đốc chưa?
Nguyễn dừng lại, anh lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng vào đó tôi có thể hỏi được mà.
- Vậy thì cậu cứ lên lầu ba, căn phòng cuối hành lang đó. Trên đó cũng
có tấm bảng ghi "Phòng Giám Đốc".
Nguyễn gật đầu:
- Cám ơn bác.
Bước dọc theo hành lang dài hun hút, Nguyễn sải những bước thật tự tin. Đã khẳng định cho mình một con đường, anh tự nhủ mình phải làm cho bằng được những gì ba anh mong đợi ở anh. Giờ phút này Nguyễn mới thấy ân hận, nếu như anh đừng cố chấp mà về sớm hơn một chút thì biết đâu, cha anh chưa đi sớm như vậy.
Mải suy nghĩ mà lại cứ bước đều chân nên Nguyễn không để ý đến một người đang từ phía kia đi lại. Cả người đó cũng vừa đi vừa soạnlại những giấy tờ đang cầm trên tay nên cả hai không nhìn thấy nhau. Vì thế cả hai đụng vào nhau một cái thật mạnh khiến Nguyễn lảo đảo. Anh bám nhanh tay vào bờ tường bên cạnh nên gượng lại được. Nhưng còn người kia thì tệ quá, cô ta ngã ngồi xuống gạch, xấp giấy tờ trong tay tung ra khắp nơi.
Vừa lồm cồm ngồi lên,cô gái vừa càu nhàu:
- Mắt mũi để đâu không biết, đi mà không nhìn ngó gì hết, đụng người ta một cái muốn chết.
Nguyễn vội ngồi xuống, tay anh nhặt nhanh những tờ giấy và trao cho cô gái:
- Xin lỗi cô, tôi vô ý quá! Cô có sao không?
Cô gái ngước mặt lên, nhìn Nguyễn bằng ánh mắt không chứa đựng điều gì tốt lành:
- Ông không nhìn đường hả? Có ai mà lại vô ý như thế không? Hư hết giấy tờ của tôi rồi nè.
Nguyễn ôn tồn:
- Thành thật xin lỗi cô, tại tôi đang mải suy nghĩ nên mới không để ý đến cô. Mong cô tha lỗi cho.
Đám giấy tờ đã được nhặt lên hết, cô gái đứng lên và đanh đá nói:
- Ông xin lỗi tôi thì có ích gì? Tôi không cần lời xin lỗi của ông đâu. Có điều ông nên nhìn ngó cẩn thận khi đi đâu đó.
Nói xong, không đợi cho Nguyễn kịp có phản ứng, cô gái bước đi ngay. Còn lại một mình, Nguyễn khẽ nhún vai. Người đâu mà đanh đá thế không biết? Rồi lắc đầu như để xua đi sự phiền phức đó, anh lại tiếp tục mục đích của mình.
Dừng chân trước cánh cửa gổ nâu bóng nặng nề, Nguyễn hít vào một hơi thật sâu. Anh gõ nhẹ lên cánh cửa ba tiếng rồi đứng im chờ đợi. Từ trong phòng có tiếng vọng ra:
- Mời vào!
Nguyễn xoay nhẹ nắm cửa, anh hé cánh cửa vừa đủ để bước vào. Ông Đạt đang ngồi sau bàn làm việc, tỏ ra vui mừng khi trông thấy anh:
- À, Nguyễn! Cháu vào đây, chú đang mong cháu đấy.
Nhìn ông chú ruột ngồi sau chiếc bàn có tấm biển ghi hai chữ "Giám đốc", không hiểu sao Nguyễn thấy trong anh có một cảm giác khó chịu. Lẽ ra, chỗ ngồi đó phải là của một người khác kìa. Nguyễn khẽ nhắm mắt, anh lắc nhẹ đầu như xua đi một hình bóng nào đó. Tưởng là Nguyễn không được khỏe, ông Đạt xum xoe:
- Cháu không được khỏe à? Có cần phải uống thuốc không?
Mở mắt ra, Nguyễn vội lắc đầu:
- Không cần đâu, thưa chú. Chỉ là cháu hơi bị mệt một chút thôi.
- Chắc là mới về đây chưa quen với khí hậu, lại phải lo cho ba mấy hôm nay nên cháu không được khỏe đấy mà. Sao cháu không nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa rồi hãy đi làm?
Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của ông Đạt, Nguyễn lắc đầu:
- Cháu không đi làm, hôm nay cháu tới đây chỉ là muốn xem lại nơi làm việc của ba cháu thôi.
Hai mắt ông Đạt sáng lên, nụ cười nở tươi rói trên môi ông ta:
- Ồ, ba cháu thì cháu biết rồi đó, ông ấy luôn giữ gìn những gì gọi là kỷ niệm.Vì vậy mà nói chung trong công ty chỉ có xây dựng thêm cái mới chứ những cái cũ không hề thay đổi gì hết. Ngay cả căn phòng giám đốc này, ba cháu cứ muốn lưu giữ những món đồ cũ rích, thật không xứng đáng với địa vị một chút nào. Chú mới phải cho thay đổi được mấy hôm nay đó.
Ngồi đối diện với ông Đạt, lại đang chăm chú nhìn ông ta nên Nguyễn trông thấy hết những thay đổi nơi ông ta. Tự nhiên anh thấy con người trước mặt anh có một vẻ giả trá thế nào ấy. Tuy Nguyễn không nói ra, nhưng trong lòng anh không mấy thích người chú này. Anh không thể quên được ông ta đã tranh giành với ba anh ra sao về căn nhà của ông nội, và cuối cùng, vì cương vị làm anh ba phải nhường cho em mình.
Nguyễn khẽ nhếch môi, anh buông ra một câu khen ngợi:
- Chú trang trí lại phòng thế này rất đẹp, phong cách hiện đại và có vẻ sáng sủa hơn.
Ông Đạt cười tít mắt:
- Thì cũng phải thay đổi cho phù hợp với thời đại chứ cháu, cứ cổ lỗ như ba cháu thế nào được. Thế nào, cháu có kế hoạch gì cho tương lai chưa?
Nguyễn trầm ngâm giây lát rồi anh hờ hững đáp:
- Cháu cũng chưa tính, có lẽ cháu sẽ trở qua bên đó. Ở đây cháu có còn ai nữa đâu?
Ông Đạt gật gù:
- Cháu nghĩ vậy cũng phải, lưu lại đây thì cháu lại thêm buồn vì không còn cha mẹ. Nhưng ở bên đó chắc là cháu đã có được một sự nghiệp đấy nhỉ?
Câu nói của ông Đạt không làm Nguyễn ngạc nhiên, vì nó thật đúng với tính cách ông ta và phù hợp với những gì anh đã nghe nhân viên xì xào trong công ty vào những ngày đám tang ba anh. Anh lắc đầu:
- Chú còn lạ gì cái cảnh một thân một mình nơi xứ lạ quê người, không chết đói là may lắm rồi chứ lấy đâu mà ra sự nghiệp hở chú. Nhưng cũng may là cháu đã học xong, cũng có được một nghề nghiệp ổn định nên cũng không đến nỗi nào.
- Thế cháu về đây như vậy thì công việc bên đó làm sao?
Ông Đạt tỏ vẻ quan tâm tới cháu, Nguyễn cười nhẹ:
- Thì bỏ việc chứ sao chú. Nhưng mà khi trở qua cháu sẽ kiếm việc làm khác, vì khi mình đã quen với nếp sống bên đó rồi thì việc tìm việc làm cũng không khó lắm đâu.
- Vậy thì cũng yên tâm. Nào, bây giờ cháu có muốn dạo quanh một vòng công ty hay không?
Nguyễn gật đầu:
- Cũng được, cháu cũng muốn xem công ty thay đổi như thế nào.
- Vậy để chú gọi thằng Mạnh vào đưa cháu đi, hai anh em cùng đi cho dễ nói chuyện.
- Mạnh cũng làm ở đây hở chú?
Ông Đạt gật đầu, ông có vẻ hãnh diện vì thằng con trai của mình.
- Nó làm quản đốc phân xưởng một đấy, ban giám đốc đánh giá em nó cao lắm.
Ông Đạt nhấc máy lên, bấm nhanh mấy con số trên máy điện thoại nội bộ. Chỉ vài giây sau, Nguyễn đã nghe ông nói to trong máy:
- À, Mạnh đó hả? Con qua ngay phòng ba nhé... À, cũng không có chuyện gì, chỉ là anh Nguyễn con đang ở đây, ba muốn nhờ con đưa anh thăm công ty một chút đó mà... Sao, bận à... Việc gì... thôi, việc đó thì cứ để đó đã, con sang ngay đây đi.
Ông Đạt đặt ống nghe xuống bàn rồi quay sang Nguyễn:
- Em nó cũng có tí việc bận nhưng không sao, nó sẽ sang đây ngay bây giờ đấy.
Nguyễn tỏ ý ngần ngại:
- Nếu Mạnh bận thì thôi, đừng làm phiền em ấy chú ạ. Cháu có thể đi loanh quanh một mình được ạ.
Ông Đạt giơ tay tỏ ý ngăn cản:
- Ấy, đâu có được. Em nó phải dắt cháu đi và giải thích thì cháu mới biết được chứ. À, nó sang tới đây rồi. Nào mau vào đây dẫn anh Nguyễn đi thăm một vòng nhà máy đi con.
Ông Đạt cứ nói lia lịa, Nguyễn có muốn chen vào cũng không được. Anh nhìn ra cửa, một chàng trai dỏm dáng bước vào. Thoạt nhìn, Nguyễn phải thầm nhận xét Mạnh đúng là một chàng trai hào hoa phong nhã, là một hình ảnh lý tưởng của các cô gái ngày nay. Mạnh diện một cái áo chemise trắng muốt, quần tây sậm màu và dưới chân là đôi giày bóng láng. Một con người thật hoàn chỉnh, nhưng không hiểu sao, Nguyễn lại thấy là với phong cách này thì Mạnh đứng ở vũ trường hợp hơn.
Trong lúc dòng suy nghĩ của Nguyễn đang lan man thì Mạnh đã bước hẳn vào phòng. Anh ta vui vẻ lên tiếng:
- Anh Nguyễn, hôm nay anh lại có ngẫu hứng tới thăm công ty đó à?
Nguyễn cười nhẹ, anh cũng trả lời theo câu hỏi của Mạnh:
- Ở nhà suốt ngày anh cũng không biết phải làm gì nên đi loang quanh vậy mà. Đi ngang qua đây tiện chân nên anh cũng ghé vào thăm một chút. Chú mới vừa gợi ý là nhờ em đưa anh đi một vòng ở công ty đó mà.
Vừa nhấc ghế lại trước mặt Nguyễn và ngồi xuống, Mạnh đã lạihồ hởi đứng lên:
- Vậy thì anh em mình đi, em cũng đang rảnh đây.
Nguyễn nhìn nhanh ông Đạt một cái, lời nói của Mạnh vừa rồi thật trái ngược với những gì anh nghe được trong khi hai cha con ông ta trao đổi. Thế thì ai là người giả dối nhỉ?
Thắc mắc như thế nhưng Nguyễn vẫn không để lộ ra nét mặt, anh cũng đứng lên:
- Vậy thì nhờ em dẫn anh đi xem một chút.
Đưa Nguyễn đi thăm phân xưởng Mạnh nói như khoe:
- Phân xưởng này là do em trông coi, ở đây được đánh giá là nguồn lợi chủyếu của công ty đó.
Nguyễn ngạc nhiên:
- Vậy chứ còn thu nhập từ đâu nữa mà gọi là chính với phụ?
- Vậy là anh không biết rồi, ngoài phân xưởng một này ra, còn có phân xưởng hai mới thành lập nhưng làm ăn chưa có hiệu quả mấy. Lại còn một số cơ sở nhỏ là vệ tinh của chúng ta, nhưng thu nhập cũng không được bao nhiêu.
Nguyễn quay sang nhìn Mạnh, anh khen:
- Chú giỏi thật đấy, nếu mà là tôi thì tôi không thể nào điều khiển nổi một phân xưởng thế này đâu.
Mạnh nói một cách khiêm tốn nhưng là một thứ khiêm tốn để che giấu sự tự đắc ngấm ngầm:
- Có gì đâu mà khó hở anh? Cứ làm thì tất sẽ quen thôi mà. Chỉ tại anh chưa làm bao giờ nên anh mới thấy thế thôi chứ thật ra cũng không có gì khó lắm đâu.
Rồi cũng như tình cờ, Mạnh nói tiếp:
- Sao anh không về làm việc ở đây hở anh Nguyễn? Dẫu sao thì công ty cũng có một phần là cơ nghiệp của bác mà. Anh phải về để tiếp nhận gia sản của bác chứ?
Nguyễn nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh. Trong đôi mắt sâu nằm dưới chiếc kính trắng, Nguyễn nhìn thấy một điều gì đó căng thẳng. Làm như không thấy, Nguyễn thản nhiên lắc đầu:
- Anh chưa tính gì cả, ở đây anh không còn ai. Mà công việc của anh ỏ bên kia đang thuận lợi nên có lẽ anh sẽ về bên đó.
Nguyễn nghe một tiếng thở ra thật nhẹ từ Mạnh, điều anh đang nghi ngờ càng được khẳng định. Đúng là cha con Mạnh có ý gì đây nên mới quan tâm tới việc anh có vào làm việc ở đây hay không.
Giữa khi Nguyễncòn đang nghi hoặc thì từ đầu kia hành lang, một người đàn ông đang đi lại. Nhìn thấy anh, ông ta có vẻ mừng rỡ:
- À, cháu vào thăm công ty đó à?
Nhíu mày một chút, Nguyễn đã nhận ra được người đàn ông này. Anh cũng mừng rỡ:
- Ôi, chú Nam. Chú không khác trước là mấy.
Ông Nam cười tươi:
- Tưởng đâu cháu quên ông già này rồi chứ? Trưa nay tới nhà chú ăn cơm đi, bà nhà chú vẫn nhắc cháu đấy.
Nguyễn nhận lời ngay:
- Được ạ, chú vẫn ở chỗ cũ đấy chứ?
- Vẫn ở đó, nhưng mà bây giờ đường sá thay đổi nhiều lắm, cháu không nhận ra đâu - Giơ tay lên xem giờ, ông tiếp - Cũng sắp hết giờ làm việc rồi, cháu đợi chú khoảng mười lăm phút nữa rồi chú cháu ta cùng về.
Nguyễn gật đầu:
- Vậy cháu sẽ đợi chú ngoài cổng nhé.
Ông Nam kêu lên:
- Ấy, sao lại thế! Cháu cứ đợi chú ở phòng khách, một chút chú sẽ xuống tìmcháu.
Mạnh chen vào:
- Được rồi, cháu sẽ đưa anh Nguyễn xuống đó đợi chú, chú cứ yên tâm - Đợi cho ông Nam đi khuất, Mạnh lại nhỏ giọng: - Tại sao anh lại nhận lời ông ấy làm gì. Ông ấy có tiếng là khó chịu nhất trong công ty này đấy.
Nguyễn nhìn Mạnh, dường như anh muốn tìm xem trong lời nói của người em họ này có bao nhiêu phần trăm sự thật.
- Chuyện đó thì có gì là đáng nói. Anh chỉ đến chơi nhà chú Nam vì vợ chú cũng là bạn của mẹ anh thôi mà.
Mạnh không nói gì thêm nữa, nhưng từ lúc đó anh ta có vẻ không vui.
Nguyễn cũng lặng thinh đi bên Mạnh. Anh chợt nhận thấy không khí giữa hai anh em nặng nề quá đỗi mà không hiểu tại sao?
Mãi đến khi bước vào phòng khách, Mạnh mới nói với Nguyễn:
- À, anh Nguyễn này! Em sắp cưới vợ đấy.
Nguyễn quay sang nhìn Mạnh, anh thành thật nói:
- Vậy thì chúc mừng em. Thế cô dâu làm gì?
- Vợ em không làm gì cả, cô ấy là con gái của một người bạn với ba em.
Cũng lớn tuổi rồi chứ không còn nhỏ nữa đâu, chỉ thua em có một tuổi thôi.
Nguyễn lắc đầu:
- Lớn nhỏ không thành vấn đề, cái chính là chú và cô ấy hợp nhau.
Mạnh cười tươi:
- Chúng em rất hợp nhau, để hôm nào em đưa cô ấy đến chào anh. Thôi giờ em phải đi làm việc đây, anh cứ ngồi đây đợi chú Nam nhé.
Mạnh đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng vắng người. Nguyễn chợt thở dài khi một bóng hình lướt qua trí anh, một bóng hình mà anh đã cố tìm quên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bài Ca Tình Yêu
Hoàng Kim
Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim
https://isach.info/story.php?story=bai_ca_tinh_yeu__hoang_kim