Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ám Ảnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
H
ãy ăn như một bà quý phái… cắn từng miếng nhỏ, Elle tự nhắc nhở trong khi ngó vào đĩa thức ăn để trước mặt, nhnữg con tôm càng chiên bơ có tỏi thơm phức, đậu Hà Lan và khoai tây chiên. Dầu đói bụng đến mấy, cô phải nhớ để ăn như một người đàn bà thượng lưu và để chàng thanh niên người Mỹ tên Duke tin rằng cô là một cô gái đàng hoàng, con nhà tử tế.
Cô vẫn sợ anh ta có thể tưởng cô là một gái điếm và dụ cô vào đây để lấy cô. Cho dù anh ta đã xét đúng con người của cô, là một cô gái nghèo, ở tỉnh lẻ, anh ta vẫn có thể bị thất vọng và thình lình đuổi cô ra khỏi nơi đẹp đẽ này.
Elle đã ngạc nhiên khi anh chàng thanh niên người Mỹ không dẫn cô đến một nhà hàng để thực hiện lời mời cô ăn tối, mà lại dẫn cô đi thẳng tới cuối bến tàu và dẫn cô bước lên một cầu tạm, bắc trên một trong những chiếc thuyền của tư nhân đậu ở bến. Trên sườn chiếc du thuyền dài 55 mét, sơn trắng có hàng chữ vàng HIGHLAND FLING. Sau khi lên thuyền, Elle được dẫn ra boong lộ thiên ở đuôi thuyền và chàng thanh niên ra lệnh cho mấy thủy thủ và người phục vụ xuất hiện ở đó. Một lát sau, dưới một mái hiên màu xanh lục, một cái bàn được bày ra, trải khăn bàn tốt, trên đó bày đĩa bằng sứ viền vàng, ly bằng pha lê lấp lánh và các ghế bọc da mềm được kéo đến. Rượu vang được rót ra ly, những đĩa pho mát, ba- tê và bánh mì được dọn lên và sau đó là bữa ăn tối.
Elle cố gắng hết sức để giữ cho cuộc trò chuyện không đứt đoạn trong suốt bữa ăn, bằng cách trả lời những câu hỏi về cô mà không tiết lộ nhiều về mình và hỏi những câu về chiếc du thuyền không có vẻ gì tọc mạch quá. Tuy nhiên, suốt buổi cô hơi sững sờ vì thấy mình ngồi giữa khung cảnh sang trọng này, với toàn cảnh Monaco hiện ra ngoài đuôi thuyền như một tấm bưu ảnh và trên bàn đầy những thức ăn ngon hơn bất cứ thứ gì cô đã từng ăn trong đời.
Cuối cùng, khi một khay bánh kem được dọn ra để tráng miệng, cô không còn cố nén được nữa. Tuy ở nhà người cậu tên Jacques, một nông phu đã thay mẹ cô nuôi cô sau khi bà chết, ít khi có bánh ngọt, xưa nay cô vẫn thèm ngọt. Cô cắn ngấu nghiến một cái bánh kem và khi kem chảy ròng ròng xuống cằm, cô chợt ý thức mình lộ tẩy và thấy Duke nhìn cô mỉm cười, như thể anh ta không bị lừa và cô làm bộ tỏ ra lịch sự.
Cô cầm khăn ăn lau cằm và đẩy các bánh còn lại ra xa.
- Cô ăn xong rồi à? Cô vừa ăn rất ngon lành kia mà…
- Nhiều quá…
Anh ta lại mỉm cười. Để tránh cặp mắt của anh quan sát, cô lục trong cái ví đan móc, lấy ra một gói thuốc điếu hiệu Gauloises nhầu nát. Cô vừa ngậm vào mồm một điếu, Duke đã rút ra hộp quẹt bằng vàng. Elle chồm tới châm điếu thuốc và hít một hơi với vẻ sành điệu, như cô đã học được của Simone Simone, Danielle Darrieux và nhiều ngôi sao màn bạc Pháp khác.
Anh ta bỗng ngồi chồm tới, cúi xuống trên bàn và hỏi:
- Bây giờ cô không được đánh trống lãng nữa. Tôi muốn biết nhiều hơn về cô, nhưng mỗi lần tôi hỏi, cô nói rất ít rồi đổi đề tài.
- Anh đã biết hết rồi đấy. Tôi ở một thị trấn nhỏ bên Pháp, anh chưa bao giờ nghe tên. Ở đó người ta chỉ trồng bắp cải, và uống rượu vang cho vui. Tôi mười chín tuổi và… tôi đến Monte Carlo để khiếm cha tôi.
Anh chậm rãi gật đầu.
- Tôi mong rằng ông ấy không phiền lòng vì tôi đã giữ cô ở đây trễ thế này.
- Không đâu. Ông ấy biết tôi có thể tự lo lấy mình. Còn anh? Tôi chắc anh đã băng qua đại dương trên chiếc du thuyền này để xem buổi hội của vua chúa ở đây. Nhưng tại sao anh lại ngồi một mình ở các tiệm cà phê và ăn tối với tôi. Một người như anh phải dự tất cả những buổi chiêu đãi mới phải.
Duke khoát tay về phía tòa cung điện trên mõm đá và nói:
- Cha tôi ở đằng ấy. Chiếc du thuyền này không phải của tôi, cô biết không. Nó là của ổng, của ổng hoàn toàn. Tôi chỉ được phép đi theo ông qua đây. Nhưng không phải tôi đến đây vì tôi thèm dính líu đến chuyện tào lao của vua chúa ấy.
Anh nói với giọng bực bội làm cô để ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ. Cô đáp:
- Ồ, nếu tôi có cơ hội thì tôi đi dự hết. Tôi chắc đám cưới sẽ là một quang cảnh tuyệt đẹp trên thế giới này.
Duke lắc đầu:
- Không phải thế đâu, thưa cô. Tôi dám nói quang cảnh đẹp nhất trên thế giới đang ở trước mặt tôi giờ đây.
Vừa lo lắng vừa hài lòng, vì câu tâng bốc của anh ta, cô ngó sững anh một giây, rồi đưa điếu thuốc lên miệng để che giấu đang đỏ mặt.
- Cô không nên hút những điếu Gauloises ấy, nặng và gắt lắm. Cô hãy hút thử thuốc này.
Duke đứng dậy đi đến bàn uống rượu cốc tai, lấy một gói thuốc mới trong cái hộp bằng pha lê. Anh ta xé gói thuốc ra và cô thấy đó là thuốc lá Mỹ, loại nhập khẩu đắt tiền. Cô dập tắt điếu thuốc của cô đang hút, trong khi Duke châm lửa vào một điếu thuốc mới trao cho cô.
Elle hít một hơi và thấy nhẹ hơn nhiều, hút không rát lưỡi.
- Thứ này có phải tốt hơn nhiều không? - Duke hỏi.
- Phải, cám ơn anh.
Elle thấy ngon hơn thật, tuy cô lấy làm lạ vì anh đã tỏ vẻ tự hào rất nhiều trong khi khuyên cô hút thuốc ấy. Cô hỏi:
- Cha anh là bạn bên cô dâu hay chú rễ?
- Không bên nào cả. Mẹ kế của tôi là Joanne là vai chính trong vụ này, nhờ bà chúng tôi được mời. Bà đã học chung ở trường kịch nghệ với Grace ở New York.
- Thế à? - Elle tròn xoe mắt.
- Phải, hai bà đã ở chung căn hộ trong một thời gian, vui nhộn lắm. Nếu cô nghe được những câu chuyện Joanne kể về Grace Kelly… Nếu ông hoàng Rainier mà nghe được, rất có thể ông đã nghĩ lại mà không đám cưới cô ta.
- Ồ!- Elle kêu lên sững sốt.
- Dĩ nhiên tất cả những chuyện đó xảy ra trước khi Grace được Hollywood để ý đến và mẹ kế tôi được H.D để ý đến, H.D là cha tôi. Nhưng từ đó đến nay hai bà vẫn liên lạc với nhau. Tôi nói riêng điều này với cô, bà Joanne thật sự giận lắm khi Grace không mời bà dự đám cưới - Duke cười khúc khích như thể sự thất vọng của bà mẹ kế làm anh ta khoái chí hơn gì hết.
- Còn mẹ ruột của anh, bà qua đời rồi à? - Elle dịu dàng hỏi.
Duke cười lớn, nhưng không vui.
- Không, tuy tôi dám chắc H.D mong muốn như vậy. Họ ly dị nhau khi tôi lên sáu. Tôi ở với mẹ, nhưng nghỉ hè thì đến ở với cha. Bà bảo rằng, để có lợi cho tôi, để bảo vệ quyền lợi của tôi. Bà muốn chắc chắn Pepper và Babe không dành hết quyền lợi của tôi.
- Pepper… Babe? Họ là ai thế?
- Con của H.D với Joanne. Em gái và em trai cùng cha khác mẹ với tôi.
- Hai cô cậu ấy cũng đến dự chiêu đãi à?
Duke mỉm cười với vẻ tự mãn:
- Không, chúng không có ở đây. Bà Joanne đã muốn đem chúng theo, nhưng cha tôi không chịu. Khi cha tôi ra lệnh thì không ai dám cãi.
Anh ta nhìn mông lung vào bóng tối trên đại dương bên ngoài. Qua một vài câu nói của anh, Elle cảm nhận được rằng dẫu đẹp trai, ăn mặc áo quần đẹp và gia đình giàu có, anh không sung sướng. Anh ta kể về cha và mẹ kế như thể họ không tốt với anh, không ưa anh.
Bằng một cử chỉ bốc đồng, cô với tay qua bàn, úp lên bàn tay của Duke để tỏ ra có thiện cảm và thông cảm với anh. Lạ thay, cô nghĩ thầm, người thanh niên Mỹ giống như một ông hoàng này bây giờ hình như rất yếu đuối và cũng cần được cứu vớt. Và nếu có một điều gì đó cô đã biết, đó là nỗi đau đớn khi ta thấy mình không thuộc vào nơi mình sống.
Anh day mắt lại nhìn cô. Bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô và cô cảm thấy có sự cảm thông thật sự giữa hai người. Họ đang nói với nhau bằng ánh mắt. Anh ta đã tiết lộ một phần nỗi đau khổ với cô, nên cô nghĩ rằng anh có thể thông cảm với cô. Cô nói:
- Tôi đã nói dối với anh.
Anh mỉm cười dịu dàng và tay anh nắm chặt thêm tay cô.
- Tôi cũng đã nghĩ vậy.
Sững sốt, cô giật tay ra.
- Làm sao anh biết?
- Tôi đã không chắc một trăm phần trăm, nhưng cô đã nói như thể cô đã gặp cha cô, trong khi cô vẫn còn xách cái vali kè kè bên hông. Hai việc đó không phù hợp với nhau.
Cô chớp mắt một cái, rồi đưa hai tay lên mặt khóc nức nở. Bị lộ tẩy và bối rối, bây giờ cô ý thức rằng, ắt hẳn chàng thanh niên thấy cô đáng khi dễ và đáng thương hại, cũng như những người ở quê cô đối với cô. Vậy mà cô đã bắt đầu tưởng tượng rằng sự màu nhiệm của buổi tối hôm nay sẽ có thể không bao giờ chấm dứt. Rõ điên chưa.
Duke dúi vào tay cô một cái khăn ăn.
- Thôi đi, Elle! Hãy lau nước mắt đi. Tôi có nói tôi lấy đó làm điều đâu. Cô đã không muốn tôi biết cô chỉ có một mình, tôi hiểu điều đó. Chắc cô đã sợ tôi có thể lợi dụng cô. Dù sao cô cũng đã trở lại nói sự thật với tôi…
Elle bỏ tay ra khỏi mặt và quan sát anh ta thật kỹ. Cô nghĩ bụng, anh ta nói thành thật. Anh ta không hấp tấp đuổi cô đi. Cô hỏi:
- Tại sao anh bênh vực tôi trong tiệm cà phê? Tại sao anh đã muốn đưa tôi đến đây?
- Bởi vì…ờ, bởi vì cô xinh đẹp và tôi đang ở một mình không có gì vui… và phần lớn bởi vì cô có vẻ cô đơn lạc lõng, cũng như tôi đã cảm thấy trong lòng.
Elle gật đầu. Cô có ý nghĩ bốc đồng muốn nói hết sự thật với Duke. Về tên cô, mẹ cô, người cha mà cô không hề thấy. Nhưng cô chưa kịp nói thì anh ta vui vẻ nói:
- Tôi thấy chúng ta nên vui lên. Để tôi đi lấy rượu sâm banh uống. Cũng như họ đang uống đằng kia.
Anh đứng dậy, khoát tay về phía cung điện và sòng bạc dưới những cửa sổ sáng choang ánh đèn.
Anh đi ra, cô còn lại một mình. Người hầu bàn phục vụ họ trong bữa ăn đã kín đáo rút lui.
Điếu thuốc cô để ở cái gạt tàn đã tắt ngúm. Elle tìm gói thuốc lá mà Duke đã mở, nhưng không thấy. Có lẽ anh đã bỏ vào túi. Cô đứng dậy đi đến cái hộp bằng pha lê. Trong đó có mấy gói thuốc, với nhãn hiệu khác nhau. Cô cầm lên một gói, hiệu Evergreen.
Cô đang lấy ra một điếu thì thấy có chữ "Hyland" in nhỏ bên cạnh gói thuốc. Lật gói thuốc lại để coi kỹ hơn, cô đọc hết cả câu: "Một sản phẩm tốt khác của công ty thuốc lá Hyland". Như vậy, đây là nguồn gốc sự giàu có của gia đình Duke Hyland. Vật thì quả thật anh ta rất giàu.
Anh ta trở lại boong sau với môt chai Dom Perignon và hai cái ly pha lê có chân. Anh khui chai rượu, rót vào hai cái ly và đưa cho cô một cái. Anh nâng cao ly của anh về phía tòa cung điện màu hồng của ông hoàng Rainier:
- Ta hãy uống mừng cặp vợ chồng hạnh phúc. Và mong rằng ông hoàng không bao giờ biết được về bà hoàng nhiều bằng mẹ kế của tôi.
Elle cười lớn và bắt chước anh nâng cốc, rồi cả hai cùng uống.
Tựa vào lan can của boong tàu với Duke đứng cạnh, Elle có cảm tưởng như cô cũng đã có một sứ mệnh đặc biệt như minh tinh điện ảnh nổi tiếng. Mới cách đây một thời gian ngắn, cô cũng như những người khác đang chen chúc ở bến tàu và bây giờ… cô đang ở đây, trên chiếc du thuyền sang trọng này, bên cạnh một chàng thanh niên đẹp trai và rất sang giàu. Phải chi sứ mệnh đã đưa cô đến đây chỉ cho cô biết làm cách nào để kéo dài giây phút nhiệm màu này.
Duke rót thêm sâm banh vào ly của cô, rồi lại nhìn về phía cung điện. Trước đó có nhạc từ cung điện vọng lại, nhưng bây giờ không còn nữa.
- Tôi chắc họ sắp kết thúc… H.D sắp về tới.
Cô để ý thấy Duke nói như với mình.
- Anh muốn tôi ra về không?
- Không - anh ta đáp, nhưng không nhìn cô.
Elle bối rối. Sau giây phút thân mật khi ngồi ở bàn ăn, rồi sau khi anh hăng hái chạy đi lấy rượu sâm banh để uống mừng, cô đã tưởng anh đang trở thành lãng mạn hơn. Cô đã bắt đầu tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra nếu anh ta tỏ ra như vậy… Nhưng anh bỗng hình như xa cách, yên lặng hơn trước rất nhiều và không còn tỏ ra tự tin như đối vời người hầu bàn ở tiệm cà phê, hay khi ra lệnh cho những người phục vụ trên du thuyền. Cô nghĩ thầm, ta có nên làm một động tác trước chăng? Nếu có cơ hội để khai thác thêm sự may mắn cô đã gặp anh ta, làm sao cô có thể bỏ qua?
Cô xích lại gần anh, đến khi thân mình cô dựa vào anh.
Bỗng nhiên sự nhiệm màu bị phá tan, từ cầu thang lên thuyền vẳng lên một tiếng đàn bà gắt gỏng:
- Tôi không muốn chuyện ấy xảy ra nữa, tôi cho ông hay. Làm xấu tôi trước mặt bạn bè của tôi, muốn nói gì là nói, có ai chịu được không! Nếu như ông không uống rượu mà say, thì H.D, tốt hơn ông nên ngậm thinh…
- Bà nói lộn rồi, Joanne. Tôi thấy hình như bà là người không giữ được khỏi say khi uống rượu. Vậy thì tại sao bà không đi ngủ cho nhả rượu và khi bà khỏe khoắn hơn, tôi sẽ mua cho bà một món quà thật đẹp.
- Phải rồi, tốt hơn là ông nên bù đắp lại những câu nói không ai chịu đựng được của ông. Bởi vì nếu ông không làm vậy, tôi có thể tìm được một cách để trả đũa ông…
- Ô kìa, Joanne. Bà nói chi những lời mà ngày mai bà sẽ hối tiếc.
Một lát sau, một người đàn bà tóc vàng uốn thật kiểu cọ, mặc một áo dài có gắn những hạt tròn và khoác một tấm choàng bằng lông chồn đi ngang qua Elle và Duke, đi bọc quanh boong tàu và khuất mất trong tiếng giày cao gót nện vang. Elle mở tròn xoe mắt, đối với cô, người đàn bà ấy giống như một bà hoàng hậu, ở cổ và hai cánh tay bà đeo những chuỗi hạt xoàn và ngọc bích mà Elle chưa từng thấy ai đeo nhiều như vậy. Duke nói:
- Đó là mẹ kế của tôi. Cô phải tha lỗi cho bà, vì khi bà ta đã uống một vài ly, thì bà có xu hướng quên đi phép lịch sự, chẳng chào hỏi ai hết.
- Bà ấy rất đẹp - Elle nói.
- Nếu cô thích kiểu người như thế. Cá nhân tôi luôn luôn thấy bà hơi… tầm thường.
Elle khó tin rằng có người đàn ông nào lại không bị thu hút bởi một người đàn bà đẹp và lịch sự như thế, nhưng cô chưa kịp cãi lại thì một người đàn ông cao lớn giống Duke lạ lùng, xuất hiện. Tóc ông hoa râm, nước da dày dạn của người chơi thể thao nhiều, đôi mắt màu thép. Ông mặc bộ đồ dạ phục màu đen, áo sơ mi có nút gài cổ tay bằng hạt xoàn lấp lánh, một cách thoải mái như người khác mặc quần jeans, ông đi qua boong tàu như cả thế giới là của ông.
Thấy hai người, ông nói giọng vui vẻ nhưng kẻ cả:
- Ủa, ba không biết con có khách, Edward.
Elle thấy Duke như có vẻ co rút lại, anh ta nói lẩm bẩm nghe như một đứa trẻ:
- Có nhiều cái ba không biết.
- Phải, Edward. Ba chắc chắn là có. Sao, con không giới thiệu cô bạn xinh đẹp của con với ba à?
Duke cau mặt với ông, nhưng rồi anh ta giới thiệu.
H.D Hyland nói:
- Ồ, cô Sandeman. Tôi hy vọng con trai tôi tiếp đãi cô đàng hoàng.
Elle mất vài giây mới trả lời được. Cha của Duke hấp dẫn người khác bằng sự có mặt của ông và hai mắt ông cứ xoáy vào mặt cô, sáng rực như hai nút hạt xoàn ở cổ tay áo ông, làm cô cảm thấy ấm áp lạ thường.
- Dạ có. Tôi đã ăn tối và uống rượu sâm banh…
- Tiếc rằng tôi không biết Edward có một người bạn như cô. Nếu biết, tôi đã có thể sắp xếp để có thêm hai thiệp mời dự buổi dạ hội. Người trẻ đẹp như cô lẽ ra phải tận hưởng cuộc vui, mặc áo dài dạ hội và khiêu vũ…
Nghe ông nói, Elle bị lôi cuốn vào cảnh tưởng tượng. Cô đã nghĩ rằng bữa ăn tối trên chiếc du thuyền riêng là sang trọng tột đỉnh. Nhưng so với quay van- xơ với một áo dài dạ hội trên người, thì thật không thấm vào đâu. H.D nói tiếp:
- Nhưng vì Edward đã nói với tôi là không thích dự, nên tôi chắc cô cũng không muốn.
Elle nhìn Duke, như thể anh ta là một người đến từ hành tinh khác và rồi nhìn cha anh như thể ông là một vị thần từ trên trời xuống. Cô e lệ nói:
- Nhưng tôi rất thích. Ông kể cho tôi nghe được không? Ông có thể kể lại tối nay như thế nào, được không?
- Làm sao tôi có thể từ chối một lời yêu cầu dễ thương như vậy được!
Và trong khi cô lắng nghe say sưa, ông kể lại những mục trong ngày hôm ấy. Bữa ăn trưa tại cung điện, trong đó những người được giới thiệu với gia đình Kelly và tất cả các bạn bè của họ được giới thiệu với gia đình Grimaldi của xứ Monaco. Tiếp theo là một bữa tiệc trà riêng do Grace đãi các bạn bè riêng của bà ta và buổi dạ vũ tối nay với một ngàn tân khách quay cuồng trong phòng khiêu vũ rộng mêng mông của cung điện.
Elle năn nỉ:
- Bà ta mặc đồ gì, ông Hyland? Ông có thể tả lại tất cả được không?
- Nếu cô gọi tôi là H.D thì tôi mới kể. Và nói ngay tôi cũng không kể được nhiều cho cô nghe… Bà ta mặc một cái áo màu hồng hay màu mỡ gà gì đó. Trên áo có cả vải ren và một loại hạt tròn gì đó. Tôi rất tiếc không biết nhiều cô ạ, nhưng trong vấn đề thời trang, tôi chỉ biết trả các hóa đơn. Và dĩ nhiên tôi cũng biết thưởng thức sắc đẹp của người đàn bà mặc những đồ thời trang ấy.
- Còn ngày mai ông đi đâu?
- Ngày mai sẽ có lễ cưới dân sự ở cung điện và một buổi tiếp tân trong sân của cung điện…
Elle thở dài, vặn hai tay vào nhau:
- Tuyệt vời quá! Tôi chắc luôn luôn có hàng chục người nhiếp ảnh.
- Phải, hàng trăm - ông nói.
- Ước chi tôi có thể có mặt ở đó. Xin ông nói thêm về…
Duke sa sầm nét mặt, cắt ngang:
- Cô nghe chừng đó đủ rồi. Quá đủ rồi.
- Ta không nói với con, Edward. Ta đang trả lời những câu hỏi của Gabrielle. Con quá mệt nên không cư xử được một cách lịch sự. Ta chắc rằng cô ấy sẽ thông cảm.
Duke nhìn trừng trừng vào cha, rồi nhìn lại Elle. Anh ta không nói gì, nhưng hình như lặng lẽ bảo cô: hãy đứng về phe tôi.
Tuy Elle nhận biết sự cầu khẩn ấy, cô vẫn không thể ngoảnh mặt đi với cha anh. Nếu lúc đầu Duke đã có vẻ như một hoàng tử, thì H.D Hyland là một ông vua, lịch sự, tự tin và sành điệu và rõ ràng là chủ nhân của không những chiếc du thuyền này mà còn của tất cả các cái đi kèm theo nó. Cô đứng sững trong im lặng. Sau một phút, Duke quay gót bước đi, vấp vào một cái ghế, xuýt nữa té, nhưng lấy lại được thăng bằng. Anh ta lúng túng và đỏ mặt, liếc nhìn Elle một lần nũa, rồi vội vã rời khỏi boong tàu.
H.D cười lớn và nói:
- Cô và tôi hình như chung cảnh ngộ tối nay, có vẻ như không được người ta ưa chuộng lắm.
Ông cầm chai rượu sâm banh lên, mời cô uống thêm và tuy Elle bắt đầu thấy ngà ngà, cô gật đầu đồng ý. Cô không muốn bị đuổi đi như một đứa trẻ bởi người đàn ông sành điệu này, như ông đã đuổi khéo cậu con trai ruột của ông.
Ông rót đầy ly của cô và trong khi rót, đụng vào các ngón tay cô, chỉ thoáng qua thôi, nhưng báo hiệu còn nữa. Ông kể tiếp một lúc nữa những gì ông đã thấy từ khi đến Monaco, rồi nói:
Nói về Grace và Rainier như thế đủ rồi. Bây giờ cô hãy nói về cô cho tôi nghe, Gabrielle. Gia đìng cô ở Monaco, phải không?
- Tôi không có gia đình - cô đáp.
Người bà con của cô không đáng kể, cô nghĩ, còn Ralph Sandeman, nếu không có ở Monaco thì có lẽ ông cũng đã chết rồi cũng nên.
- Ồ, tôi rất tiếc - H.D nói và Elle có thể tin rằng ông nói thật tình.
Ông có vẻ chờ cô nói thêm và cô cũng tự lấy làm lạ khi cô kể lại cho ông nghe câu chuyện của đời cô mà trước đó đáng lẽ cô đã kể cho Duke nghe, nếu anh ta không bất thần bỏ đi để lấy rượu sâm banh. Cô không kể hết toàn bộ, không kể những phần xấu xa, mà chỉ kể những phần làm cho cô tự hào. Cô kể về mẹ cô là Monique Veraix, một vận động viên của một làng nhỏ, đã tỏ ra có tài về nhảy xuống nước, nên đã được đem về thành phố huấn luyện và cuối cùng trở thành nữ động viên nhảy xuống nước đẹp nhất của toàn thể nước Pháp; đã đạt huy chương bạc Thế vận hội năm 1936 tại Munich. Cô cũng kể về nhiếp ảnh viên người Mỹ, đã chụp nhiều bức hình của mẹ cô, những bức hình đẹp, làm cho ông tò mò muốn biết thêm, nên đã tìm gặp lại người trong những bức ảnh. Ông đã phải lòng bà và họ đã đi du lịch với nhau qua các thủ đô của Châu Âu trong mấy tuần lễ đầy thơ mộng. Cô nói:
- Họ yêu nhau thực sự, nhưng rồi…
Cô lạc giọng, rồi nấc lên một tiếng cắt đứt câu chuyện đang kể.
H.D dịu dàng nhắc cô:
- Chuyện gì đã xảy ra, một chuyện gì mạnh hơn tình yêu, có lẽ vậy chăng?
Elle gật đầu:
- Chiến tranh, nội chiến… ở Tây Ban Nha. Cha tôi được tờ báo Mỹ của ông gởi đến đấy để chụp hình.
Cô ngừng lại một chút, tự hỏi nên kể tiếp theo lối nào. Đôi khi cô bảo rằng mẹ cô đã làm đám cưới trước khi Ralph Sandeman bị giết trong cuộc nội chiến. Mẹ cô cũng đã kể như vậy khi mới về quê nhà ở Bizerque, tuy sau đó đã không được người ta tin, vì không xuất trình được giấy tờ khi làm lễ rửa tội cho Elle. Elle quyết định nói qua loa về điểm đó, nhưng cũng không nói dối, vì sợ nếu biết cô nói dối, H.D chắc chắn sẽ không muốn dính líu với cô nữa.
- Dĩ nhiên mẹ tôi đã nghĩ rằng ông sẽ trở lại với bà và bà về nhà của bà ở Provevce để chờ. Nhưng ông đã không bao giờ trở lại. Và ông không bao giờ biết là ông có một đứa con gái.
Đến đây nước mắt chảy ròng ròng xuống má của Elle.
H.D lắc đầu nói:
- Tôi nghiệp cô bé của tôi - ông rút khăn tay chậm nước mắt cho Elle.
Vẻ thiện cảm lộ trong đôi mắt màu xám của ông và giọng nói dịu dàng của ông, cho Elle biết cô đã làm đúng khi kể chuyện theo lối đó. Tốt hơn là kể lại Monique đã xấu hổ như thế nào khi mới sinh cô ra, phải rời bỏ Paris để trở về làng quê mới đủ sống. Cô tự hào nói tiếp:
- Sau đó, trong cuộc thế chiến, mẹ tôi gia nhập phe kháng chiến. Bà đã tỏ ra rất can đảm và rất mạo hiểm vì tổ quốc.
- Theo lời cô kể thì bà ta là một người rất đặc biệt - H.D nói:
- Bà ấy là một trong những nữ anh hùng vĩ đại nhất của họ, nhưng rồi bà đã bị cơ quan mật vụ Đức bắt được và hành quyết.
H.D quàng tay quanh vai cô, nhưng không nói gì hết trước tấn bi kịch của Monique.
Elle nói tiếp:
- Tôi được một người bà con nuôi dưỡng, nhưng hoàn cảnh rất khó khăn, ở Pháp sau chiến tranh còn khó khăn hơn.
Cô không nói rằng trong chiến tranh, mọi người đều đoàn kết chống kẻ thù chung là người Đức, nhưng sau đó khi dân làng đã thoát khỏi sự thiếu thốn và đói kém, họ trở lại hẹp hòi và có thành kiến như cũ và thời thơ ấu còn lại của cô đã là một địa ngục trên trần gian này.
Hai người ngồi yên lặng trong một lúc và Elle tin rằng cô có thể thực sự cảm thấy H.D thông cảm với cô… và thậm chí có lẽ còn một thứ gì khác nữa.
Từ bên kia mặt nước, có một điệu nhạc luân vũ vẳng lại một cách yếu ớt. H.D đứng dậy, nghiêng đầu và chìa hai tay ra. Cử chỉ lịch sự ấy làm Elle lại trào nước mắt, trong khi cô bước vào vòng tay ông. Ông khiêu vũ rất giỏi. Khi còn ở làng, Elle đã tránh né đám con trai thô lỗ và thường khiêu vũ một mình theo nhạc ở radio, và tưởng tượng mình đang nhảy với những người trong mơ, nhưng nhảy với H.D Hyland thì hay hơn nhiều. Bàn tay của ông đặt ở eo lưng cô rất dịu dàng khi ông đưa cô đi và những bước nhảy của ông rất đẹp, rất từ tốn. Cô nghĩ thầm trong khi họ lướt qua trên boong chiếc du thuyền. Thật lạ lùng, một người đàn ông bảnh trai và khác thường như vậy lại có một người vợ hay gây gỗ và một cậu con trai chống đối một cách trẻ con đến như vậy.
Khi tiếng nhạc chấm dứt, H.D dang thẳng hai tay giữ cô và ngắm khuôn mặt cô dưới ánh trăng. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước vỗ vào mạn thuyền. Ông vuốt ngón tay lên má và môi cô. Sự đụng chạm của ông khơi dậy sự khao khát chưa hề được thỏa mãn nơi cô, khao khát được biết sự yêu thương và săn sóc mà cô đã thiếu từ khi mẹ cô qua đời. Khi ông nắm chặt cánh tay cô và kéo cô đi, cô chỉ do dự một chút rồi đi theo ông.
Chỉ đi vài bước, cô đã vào một căn phòng cạnh boong tàu, một phòng khách dài, bày biện sang trọng, chỉ có một ngọn đèn sáng mờ mờ ở đầu kia. Ông ôm cô lại vào vòng tay và kéo cô vào thật sát, hôn cô thật lâu, thật dịu dàng. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thơm thoang thoảng… rồi mùi hương của quyền lực và sự giàu có, mùi hương dễ chịu nhất trên đời. Hai bàn tay mạnh khỏe và chắc nịch của ông vuốt ve cô và tuy không có kinh nghiệm, cô biết ông sành sõi trong sự vuốt ve đàn bà.
Ngây ngất vì rượu sâm banh, vì được một người đàn ông khác thường thèm muốn, cô không cưỡng lại khi ông bắt đầu cởi nút áo của cô một cách thận trọng, như thể áo của cô là cái áo dài đẹp nhất của hiệu Chanel, chứ không phải chỉ là một áo dài bằng vải quê mùa. Cách ông xoa lên cổ, lên hai vú đầy đặn và tròn trịa của cô dưới cái yếm mỏng gần như kính cẩn, cô nghĩ vậy. Khi ông thủ thỉ bên tai cô những lời tình tứ, cô nghe như những câu thần chú làm cô bị mê hoặc. Cô để ông đẩy đến một cái đi- văng bọc lụa và nằm xuống không chống cự. Khi ông kéo hai chân cô dang ra, thoạt tiên Elle phản ứng bằng cách liếc nhìn với vẻ hoảng sợ trước tiên vào cánh cửa và sau đó vào bóng đèn.
Ông thì thầm:
- Không ai quấy rầy chúng ta đâu. Em đừng lo… để tôi yêu em.
Yêu em! Cô lại thư giãn và để cho ông sờ nơi chưa người đàn ông nào sờ đến trước đó.
Ông kiên nhẫn thăm dò khắp nơi những chỗ kín của cô, hễ thấy cô thích thì lặp lại và không thích thì thôi. Cô thở gấp và có cảm giác mỗi lúc càng căng đầy và phập phồng cho đến khi có cảm giác như bị cuốn phăng đi.
Cô đau nhói khi ông vào trong cô, trong khi cô cho ông cái đời con gái chỉ cho một lần. Cô kêu lên một tiếng nho nhỏ, ông gắn miệng ông lên miệng cô và hai thân hình gắn vào nhau trong lúc lên đến tột đỉnh của khoái lạc.
Một phút sau, những ý nghĩ lo lắng bắt đầu dồn dập nổi lên trong đầu óc cô. Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ? Nhưng ông điềm tĩnh nói:
- Em hãy ở lại với tôi, Gabrielle. Lần tới tôi sẽ làm tốt hơn. Tôi sẽ làm mọi chuyện tốt hơn với em.
Đó là câu trả lời cho mọi nguyện cầu, cô nghĩ bụng. Cô ôm chặt ông hơn và nói:
- Dạ, em sẽ ở lại. Cám ơn ông.
Ông cười xòa:
- Em không phải cám ơn tôi. Tôi muốn em được sung sướng. Em hãy ước một điều.
- Em có nhiều điều ước.
- Hãy chọn một điều ước, cho lúc này thôi…
Cô nghĩ thật nhanh điểm lại tất cả các điều cô đã ước muốn nhất. Một cuộc đời sang trọng và dễ chịu. Những món ăn ngon và mặc đẹp. Luôn luôn nhiều tiền. Và có tình yêu đầy đủ để xóa bỏ vị chua xót của thực tại mà cô đã biết. Thế nhưng cô không dám nói ra những ước mong quá lớn ấy. Cuối cùng cô nói:
- Em ước… em ước đi dự đám cưới ngày mai.
Cô ngước nhìn ông chờ đợi, như một đứa bé, không dám tin thật sự nhưng vẫn hy vọng.
- Vậy thì em sẽ đi dự - ông nói, như không gì đơn giản bằng.
- Thật à? Ông sẽ là được việc đó à?
Cô thì thầm với vẻ ngạc nhiên, hai mắt long lanh vì kích thích.
- Bao giờ em biết tôi rõ hơn, Elle, em sẽ không còn chút nghi ngờ rằng tôi làm được bất cứ điều gì tôi nói tôi sẽ làm. Em muốn ở lại với tôi và biết tất cả các điều tôi làm, được không?
Lần đầu tiên, cô cảm thấy vừa thèm muốn vừa lo sợ. Tuy cô không dị đoan như dân quê ở làng cô, cô nhớ lại những chuyện họ kể về quỹ Xa- tăng, sẵn sàng hứa bất cứ điều gì để mua chuộc linh hồn của người ta. Có thể H.D là quỹ Xa- tăng không?
Ông nói tiếp:
- Em không bắt buộc phải làm vậy, dĩ nhiên. Nhưng hai ngày nữa du thuyền sẽ ra đi, ngay sau đám cưới, đi đến các hải đảo của Hy Lạp. Sẽ có nắng đẹp, biển trong và nhiều thứ đẹp để xem. Em không muốn đi chơi sao?
Cô không cưỡng lại được, nói liền:
- Dạ có… nhưng làm sao đi được?
Cô kịp nhớ ra bà vợ của H.D Hyland sẽ đi với họ.
- Dễ ợt. Em là bạn của con trai tôi… và với tư cách đó, em là khách rất được quý trọng.
Một người bạn của Duke. Bây giờ cô hiểu. Ông muốn nói phải kín đáo… Cái đó là sở trường của người Pháp, phải không? Thế nhưng nghe nhắc đến Duke và nhớ lại lòng tốt của anh ta trong tiệm cà phê, làm lương tâm cô cắn rứt. Anh ta đã đưa cô lên du thuyền… đã mở cửa cho cô bước vào thế giới này.
Nhưng việc này quan hệ đến cuộc đời của cô. Ngày hôm nay như có một phép lạ xảy ra, đem lại cho cô cơ hội xóa bỏ sự xấu hổ của Monique và bước vào cõi thiên đàng của người giàu có. Bao giờ có lại cơ hội như thế này? Đem cân với tất cả việc đó, cảm nghĩ của Duke chỉ là một trở ngại nhỏ có thể vượt qua. Có lẽ một ngày nào đó hai người có thể là bạn, cô lý luận như vậy, nhưng dầu sao, cô không thể từ bỏ sự thực hiện các giấc mơ của cô, chỉ vì một chàng trai được cưng chiều bị chạm tự ái. Cô nói:
- Dạ, em muốn đi với ông. Em muốn thế hơn tất cả mọi thứ…
- Vậy là xong. Bây giờ thì cô em thân yêu, em nên ngủ vài giờ cho lại sức.
Họ nhanh chóng mặc lại quần áo, rồi H.D dẫn cô bước xuống mấy bậc cấp, đến cái boong bên dưới. Ông nói khẽ:
- Đây là ca- bin của tôi và bà Hyland ngủ trong kia. Duke ở cái cuối hành lang. Em ở cái ca- bin giữa vậy…
Ông mở cửa ra. Elle nín thở khi thấy đồ đạc bày biện trong phòng, cái giường phủ tấm lông thú, cái màn bằng lụa ở các cửa sổ tròn và mấy bình hoa tươi. Cô thì thầm: "Đẹp tuyệt!"
- Em hãy thoải mái, Elle. Nếu cần gì, cứ bấm chuông - ông chỉ vào nút chuông điện ở bên phải giường ngủ - Chúc em có những giấc mộng đẹp.
Ông hôn lên môi cô và ra ngoài.
Như một đứa trẻ ở trong một tiệm bán đồ chơi, Elle chạy quanh ca- bin bây giờ là của cô, sờ vào mỗi đồ đạc, như để tin rằng không phải cô đang nằm mơ. Cô nhún nhảy trên những tấm nệm. Êm quá sá! Và dưới tấm phủ giường dày bằng lông thú, những tấm drap bằng vải tốt nhất có thêu huy hiệu Hyland. Khác xa những tấm vải thô cô đã ngủ trên đó cả đời.
Cô cởi đồ và móc trong tủ áo, trông nó nghèo nàn bên cạnh cái áo choàng bằng lụa cũng thêu huy hiệu Hyland. Cô tin chắc sẽ không ngủ được vì quá kích thích, nhưng một lúc sau, gối đầu lên cái gối nhồi lông chim sang trọng, cô ngủ quên rất chóng.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm cô thức giấc và mùi cà phê ngào ngạt xông vào. Cô nói:
- Vào đi.
Một người phục vụ bước vào phòng, tay bưng một khay bằng bạc, trên đó là những đồ sứ trắng có chữ đầu tên. Anh ta để khay trên bàn ngủ, vẻ mặt lễ phép và không lộ ra gì cả. Công việc của anh ta là phục vụ. Anh ta lễ phép hỏi:
- Thưa cô, cần gì nữa không ạ?
Elle nhìn vào khay, nước miếng đã chảy ra khi thấy những trái dâu trái mùa to tướng, một đĩa bánh sừng trâu thơm ngát và tách cà phê sữa bốc hơi. Cô đáp:
- Không, cám ơn.
Và khi cửa đóng lại, cô bẻ một miếng bánh, bắt đầu đút vào miệng.
Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa. Lần này, hai người phục vụ vào, xách nhiều bao và gói. Một người giải thích:
- Ông Hyland ra lệnh mang những thứ này đến cho cô.
Cô nhìn sững hai người đứng ở ngưỡng cửa chờ cô biết muốn gì, nhưng cô không nói được. Cuối cùng, một người lên tiếng:
- Thưa cô, cho phép chúng tôi xếp những thứ này vào tủ, được không ạ?
- Được, tất nhiên - cô đáp, làm ra vẻ bình tĩnh.
Và khi nhìn hết cái áo dài lộng lẫy này đến cái khác được móc vào trong tủ áo và những đôi giày đủ kiểu lấy ra từ những hộp, cùng các túi xách, ví da, dây nịt, bộ đồ tắm và quần áo thể thao, nước mắt trào lên mi Elle. Cả đời cô chưa gặp ai đối xử với cô tốt và kính trọng cô như vậy.
Sau khi người phục vụ ra ngoài, Elle nhảy ra khỏi giường, khỏa thân và chạy đến tủ áo. Cô lật qua lật lại các áo dài, không biết nên chọn cái nào để mặc trong ngày trọng đại hôm nay. Cái bằng vải phin màu da trời? Hay cái bằng lụa màu xanh lục? Đầu óc cô quay cuồng về bao nhiêu cách ăn mặc có thể chọn và khâm phục H.D Hyland đã làm được bao nhiêu việc trong khi mọi người còn ngủ. Cuối cùng, cô chọn chiếc áo dài bằng vải organza màu hồng, cùng cái áo vét cân xứng có thêu những bông hoa nhỏ.
Cô đi tắm và đứng thật lâu dưới vòi nước, tận hưởng nước nóng hình như chảy hoài không hết. Tắm xong, cô soạn ra các món đồ dùng để rửa ráy và những mỹ phẩm để trang điểm nhiều vô kể. Cô chải tóc, rồi chọn cái ruy băng màu hồng, gắn lên mái tóc. Cô mặc cái áo dài mới vào và đi một đôi giày thấp cùng màu.
Nhìn vào tấm gương soi trong ca bin, cô thấy một phụ nữ trẻ đẹp gần như không nhận ra, hoàn toàn là một cô gái thượng lưu.
Khi lên boong chính, cô thấy bàn ăn đã dọn ra. H.D đang ăn bánh mì nướng với trứng, trong khi Duke mắt đỏ hoe và giống như còn bị rượu hôm trước hành, chỉ có một tách cà phê đen trước mặt. Trước khi Duke đứng dậy để chào Elle, Duke ngồi lì trên ghế cho đến khi cha anh hích tay anh bắt anh đứng dậy.
Vì quá phấn khởi, Elle đã không nhận thức được cô thấy lúng túng như thế nào khi có mặt Duke, cô không tránh được ánh mắt bị chạm tự ái và tức giận của anh ta. Chỉ có H.D có vẻ như hoàn toàn thoải mái, ngay sau khi Joanne Hyland ra ngồi chung vào bàn.
Ông nói:
- Đây là bạn thân của Edward, tên là Gabrielle. Tối hôm qua hai người chưa được giới thiệu với nhau. Cô ấy sẽ đi cùng chúng ta dự đám cưới… và trong cuộc du ngoạn các hải đảo sau đó.
Joanne quay qua phía Elle với vẻ mặt lạnh nhạt, liếc nhìn y phục của cô trước, rồi mới nhìn kỹ mặt cô. Cuối cùng, bà mới cất tiếng chào, rồi quay sang chú ý vào đĩa thức ăn sáng.
Duke hết nhìn người này đến người kia, rồi nốc hết tách cà phê và bỏ ra ngoài, Joanne ngó theo anh ta, rồi hỏi:
- Cô không muốn đi với bạn cô à, Gabrielle?
Elle không biết trả lời như thế nào. Nhưng H.D đã trả lời giúp cô:
- Tôi không thấy lý do gì để cô ấy không ăn xong điểm tâm chỉ vì Edward không đói bụng.
Elle thấy Joanne nhếch mép mỉm cười, tuy bà không thèm ngẩng đầu lên khỏi đĩa trái dâu.
Họ tiếp tục ăn trong im lặng. Thỉnh thoảng, Elle bắt gặp Joanne nhìn cô dò xét, nhưng vẻ mặt của bà không ác cảm, chỉ tò mò. Elle có cảm tưởng mình đã lọt qua sự kiểm tra, nhưng đoán rằng dẫu không qua lọt, H.D thế nào cũng có cách lo liệu cho yên. Ông là người cầm chịch trong gia đình kỳ lạ này, như một ông vua. Và vua chúa đứng trên các luật lệ ràng buộc các thần dân của họ.
Cô nhìn ông để chờ ông ra hiệu gì không, nhưng ông tiếp tục ăn điểm tâm, nói chuyện với cô một cách lễ độ như cô thật sự là "bạn rất thân" của Duke.
Khi họ sắp đi, ông đi sát vào cô và nói khẽ vào tai cô:
- Tối nay. Tối nay sẽ gặp em trễ.
o O o
Sáng ngày mười chín tháng tư, Elle đi lên các bậc cấp trải thảm của Vương cung Thành đường St. Nicholas, giữa hai hàng người hầu và lính dàn chào với lưỡi lê tuốt trần. H.D và Joanne đi trước cô mấy bước; Duke đi bên cạnh cô, môi mím chặt.
Sáu trăm quan khách đi qua cửa nhà thờ bằng đá trắng, chọn lựa trong hàng các vua chúa, kể cả hoàng thân Aga Khan, vua Farouch đã bị truất phế của Ai Cập và Ava Gardner, Aristotle Onassis, Gloria Swanson.
Elle công khai ngó sững vào những gương mặt cô chỉ biết qua các tạp chí và phim ảnh và cũng ý thức nhiều người ngó sững lại cô. Cảm tưởng thật thích thú khi mình trở thành đối tượng để người ta tò mò, vì cô đi chung trong một nhóm người cao quý như vậy, gia đình của một vị triệu phú người Mỹ quan trọng.
Trong nhà thờ đầy hoa. Bàn thờ phủ đầy hoa huệ, hoa lys, giữa các cây nến và các chân đèn trong những giỏ hoa trắng thếp vàng.
Sau khi cô và Duke ngồi, cô thử nói chuyện khẽ với anh ta, nhưng anh ta chỉ ngó cô, mặt phừng phừng sắc giận. Cô tự hỏi, anh ta biết không, anh ta có biết rằng cô và H.D đã trở thành tình nhân của nhau không? Hay là anh ta giận cô đã bị cha anh ta gây ấn tượng mạnh một cách rõ ràng?
Cô sẽ làm cho anh ta tha thứ cô, Elle tự trấn an, vì không muốn có những đám mây đen nào làm vấn đục ngày tuyệt vời nhất này.
Giữa sự im lặng tôn kính và trong khi ba mươi tám triệu người đang theo dõi trên màn ảnh truyền hình, Grace từ cung điện đi ra, tay vịn vào cánh tay của thân phụ là Jack Kelly. Nàng là hiện thân của sự xinh đẹp, mặc cái áo cưới bằng đen tăng cổ một trăm năm, mua lại của một viện bảo tàng, hai mươi thước lãnh, chín mươi thước lưới bằng lụa. Trên tấm mạng che khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có đính hàng ngàn viên ngọc trai nhỏ xíu.
Theo sau Grace khi vào nhà thờ, có bốn cô bé gái, hai cậu đồng tử, cô phụ dâu và sáu cô phụ tá đều mặc đồ lụa organza màu vàng. Nàng dừng lại trước bàn thờ và một lát sau, một hồi kèn đồng báo hiệu ông hoàng Rainier đến, trong bộ quân phục huy hoàng do Ngài vẽ kiểu lấy, mang cầu vai vàng chóe và những huy chương nói lên lịch sử đầy vinh quang của Monaco. Lễ cưới tự nó đơn giản, theo một nghi thức có từ ngàn xưa, cũng giống như những lễ cưới Elle đã thấy ở làng quê của cô, kể cả những lỗi lầm. Cô mỉm cười khi cậu bé sáu tuổi bưng hai chiếc nhẫn cưới đến bàn thờ, đánh rơi một chiếc xuống sàn. Và khi Rainier đeo nhẫn cưới vào ngón tay cô dâu một cách khó khăn.
Lễ nhà thờ chấm dứt sau một giờ. Sau khi được ban phép lành lần chót, đôi vợ chồng hoàng gia quỳ trước bàn thờ, rồi đứng dậy quay lui về phía cử tọa, đi ra khỏi nhà thờ một cách thoải mái và tươi cười. Sau đó, họ lên chiếc xe Rolls - Royce đang chờ.
Họ ngồi xe đi qua các phố Monaco, họ cầm tay nhau và khi đến một nhà thờ nhỏ bé sơn màu hồng đào gần hải cảng - nơi thờ thánh Dévote đồng trinh, người đã du nhập Thiên Chúa Giáo và Monaco - Grace dâng bó hoa của cô dâu cho nhà thờ. Rồi cuối cùng, đã đến lúc ăn mừng, tiệc tùng còn tưng bừng hơn hôm trước. Đối với người dân Monaco, lễ cưới dân sự chỉ là một thủ tục; hôn lễ sẽ không có giá trị thật sự nếu không làm ở nhà thờ.
Elle cố nhớ từng chi tiết tuyệt vời của buổi lễ tiếp tân trong sân cung điện, nào dàn nhạc, nào hoa, nào bữa tiệc trứng cá hồi và rượu sâm banh, cá hồng hun khói, tôm hùm, đủ mọi cao lương mỹ vị. Ổ bánh cưới thật huy hoàng, cao năm tầng và khi ông hoàng Rainier cắt bánh lần đầu bằng thanh kiếm của ông, Elle tưởng tượng mình một ngày nào đó cũng đứng tự hào và xinh đẹp như Grace bây giờ đang đứng bên cạnh chú rễ. Nhưng cô làm lễ cưới với ai được? Lần đầu tiên, cô ý thức con đường sẽ còn nhiều chông gai trước khi H.D rảnh rang để cưới cô.
Thế nhưng ông đã một lần đổi vợ…
Liền sau khi bánh cưới dọn lên và ăn hết, đến lượt nâng ly uống mừng đã xong, tất cả khách quan rời chỗ tiếp tân để đến vận động trường quốc gia xem một trận đấu bóng tròn. Grace và Rainier thay áo quần và ra đi trên chiếc du thuyền Deo Junente II, vẫy tay chào công chúng khi thuyền ra khỏi hải cảng, trong khi hai quả hỏa châu bắn lên không trung, rồi dù mở ra, từ từ hạ xuống mang theo hai lá cờ của Mỹ và Monaco.
Tuần trăng mật của bà hoàng Grace như vậy đã bắt đầu.
Và khuya đó, sau khi H.D Hyland đã vào ca- bin của cô rồi ra về, Gabrielle cũng bắt đầu một kiểu tuần trăng mật khi chiếc Highland Fling nhổ neo đi đến các hòn đảo ở Hy Lạp. Trong khi chiếc du thuyền ra khỏi hải cảng, cô chợt thấy một nổi buồn thoáng qua, như thể cô đang từ giã ký ức về người cha mà cô không bao giờ gặp mặt. Nhưng giây phút ấy cũng trôi qua. Không còn chỗ để hối tiếc, tương lai sáng lạn quá, hứa hẹn một cuộc sống xa hoa và giàu có. Còn lâu cô mới có thể làm đám cưới với một ông vua đang yêu cô, nhưng trong khi chờ đợi, dầu sao cô cũng dính chặt với một lối sống khác.
Từ trong cái va ly móp mép, cô lấy ra món của cải quý nhất của cô, tấm ảnh của mẹ cô trong cái khung bạc, với thân mình uốn thành vòng cung giữa trời và nước như một con chim đang bay, được ghi lại vĩnh viễn bởi máy ảnh của người đàn ông đã yêu bà, để rồi bỏ rơi bà.
Nằm yên ấm trong ca- bin sang trọng, nệm giường còn giữ hơi ấm ở thân thể tình nhân của cô, những lời hứa hẹn thì thầm với cô còn văng vẳng bên tai, Elle có cảm tưởng cô đã rút được bài học quý giá ở tấm ảnh ấy. Sau giây lát đắc thắng ngắn ngủi, Monique đã rơi xuống và cuộc đời bà tan nát; sau đó đã chết. Elle đã nguyền không gặp lại sai lầm đó của bà, đã bỏ hết mọi thứ vì tình yêu. Tình yêu không đủ. Nếu không có được sự che chở của tên tuổi một người đàn ông, sự đàng hoàng và tiện nghi do người ấy cung cấp, một người đàn bà quả thật không thể tự vệ trước một thế giới đầy khó khăn và độc ác.
Cô đã chọn một cách khôn ngoan, cô chắc chắn như thế. Phải, H.D Hyland đang có vợ, nhưng tình trạng đó sẽ thay đổi. Ông chẳng đã nói rằng cuộc hôn nhân của ông không có hạnh phúc đó sao? Và chẳng đã giải thích rằng Joanne không còn yêu ông, rằng bà ta chỉ mê tiền của ông đó sao? Elle hiểu những cuộc hôn nhân như vậy. Ngay cả ở cái làng nhỏ của cô, có những cặp vợ chồng sống chung một nhà mà không nói với nhau một câu tử tế. Cô đã thấy những người đàn bà mỗi sáng đến nhà thờ với môi mím chặt, những người chồng ngồi mỗi tối ở tiệm rượu góc đường. Họ không ly dị vì giáo hội không cho phép, nhưng đối với H.D sự khó khăn đó không có. Và bây giờ ông đã tìm được một người yêu ông, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Cô không có lý do gì để nghi ngờ lời hứa của ông khi đến nằm với cô, trước khi chiếc du thuyền nhổ neo rời Monaco:
- Em sẽ không bao giờ ân hận, Gabrielle. Hãy ngoan với tôi và tôi sẽ luôn luôn lo cho em thật tốt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ám Ảnh
Jessica March
Ám Ảnh - Jessica March
https://isach.info/story.php?story=am_anh__jessica_march