Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
33 Ngày Thất Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1 : Thứ Hai, Ngày 27 Tháng 6: Gió Êm Trời Đẹp
T
ôi liên tục có rất nhiều giấc mơ không rõ ràng, đột nhiên tỉnh dậy, cảm giác thấy giấc ngủ này dài như cả cuộc đời vậy. Một giây trước khi cơn ngái ngủ hoàn toàn biến mất, tôi vẫn muốn chìm trong giấc mơ vĩnh viễn không cần tỉnh giấc. Bởi tôi biết hễ mở mắt, tôi liền nhìn thấy mấy từ chủ đề hôm đó: Chia tay, phản bội, sa thải.
Tôi muốn nghiêng đầu nhìn giờ nhưng đột nhiên phát hiện cổ mình không cử động được, trong chốc lát cảm thấy trần nhà cũng cao hơn bình thường, hóa ra cả đêm ngủ trên nền nhà, tôi bị sái cổ rồi.
Tôi thẳng cổ, vẻ mặt cứng đờ, nơm nớp lo sợ đến công ty, vẻ mặt cô nhân viên lễ tân rất kì lạ, hơn nữa còn vùi đầu vờ như bận rộn, điều này cho thấy sếp Vương hôm nay xuất hiện đúng giờ một cách khác thường ở công ty.
Quả nhiên, tôi vừa ngồi vào chỗ, đồng nghiệp Vương Tiểu Tiện ngồi ô cạnh tôi quay sang thông báo cho tôi với vẻ mặt vô cảm rằng sếp Vương gọi tôi.
Tôi chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, đồng thời một tôi khác cũng đang tích cực thầm an ủi, cho dù không đuổi mày, mày cũng nên tự xin từ chức, còn tình cảnh nào có thể thê lương hơn việc mày không may thất tình còn phải làm việc trong công ty tổ chức hôn lễ?
Tôi nhìn thẳng, xuất hiện trước mặt sếp Vương, ánh mắt sếp Vương thản nhiên đánh giá tôi hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó gào lên: "Cô đã kìm nén muốn chửi tôi bao lâu rồi?"
Tôi không nhìn thấy biểu hiện của sếp Vương, vì tôi đang đứng, ông đang ngồi, tôi không thể cúi đầu được, ánh mắt lại không thể hạ xuống, cố gắng nhìn xuống thế nào đi nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy chóp mũi, chỉ cần bất cẩn có thể đối diện với đôi mắt ông.
Sếp Vương lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng không nhịn nổi, "Cô làm cái gì thế hả?"
Tôi lắp ba lắp bắp nói: "Tổng, tổng giám đốc Vương, tôi có thể ngồi xuống rồi nói không? Tôi bị sái cổ".
Sếp Vương đáp lại tôi hai chữ: "Đáng đời!".
Tôi nhanh chóng lĩnh hội ý của ông, ngồi xuống.
"Nói xem, hôm qua cô ăn phải cái gì mà chửi tôi như chửi cháu cô hả".
"... Tôi bị thất tình tổng giám đốc Vương ạ".
"...". Sếp Vương sững sờ ba giây, sau đó nói: "Đáng đời!".
Tôi bị sếp Vương mắng cũng rất thoải mái, vì hễ còn muốn mắng bạn, chứng minh rằng giá trị sinh tồn của con người bạn vẫn còn.
"Thằng ngốc nào đá cô?". Sếp Vương nói, "Có phải cái tên hói nửa đầu đến cuộc họp thường niên lần trước không? Nó không xứng với cô, coi như lúc trước cô lầm đường lạc lối".
Sếp Vương là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, chúng tôi ai cũng đều yêu quý ông.
Cái tốt của sếp Vương là loại tốt đẹp vô tính kiểu cổ, cực kì hiếm gặp trong thời đại này. Tuy ông chỉ hơn bốn mươi nhưng mỗi lần bước vào văn phòng của ông, tôi luôn có cảm giác vào phòng ông ngoại hồi nhỏ, con người ông và căn phòng luôn tỏa ra mùi khiến người ta thiu thiu buồn ngủ song lại cảm thấy bình yên trong lòng. Trước khi nói chuyện với sếp Vương, tôi luôn muốn xin ông viên đường ăn trước, đây chính là loại khí chất kì diệu ấy. Về điểm này, các đồng nghiệp ở công ty cũng từng thảo luận sôi nổi. Con mèo hoang CICI thuộc tổ mĩ thuật chơi ở bar tới nửa đêm, ngơ ngẩn tới công ty mới nhớ ra có đơn hàng gấp chưa hoàn thành, lập tức lạnh toát mồ hôi hột, vội vã một ngày trời cũng chưa xong, đành đến báo cáo đúng sự thật với sếp Vương, khi gõ cửa bước vào, sếp Vương đang ngồi quay lưng lại, đón ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng, xem Yasujiro Ozu[1], quay người thấy CICI bèn vỗ vỗ ghế sofa, nói "Cùng xem đi, tôi đã pha trà Phổ Nhĩ, còn có bánh quy rong biển nữa". Sau khi CICI nơm nớp lo sợ ngồi xuống, sếp Vương mới liền mặc kệ cô ấy, tiếp tục chăm chú xem phim, CICI cũng xem cùng, nhưng xem mãi cũng không vào, hai người lúc thì rộp rạp nhai bánh quy, lúc thì nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ, cảnh này bị đồng nghiệp xộc vào nộp báo cáo nhìn thấy, liền rút di động ra chụp lén một kiểu, đặt tên là "Niềm vui gia đình sum vầy", gửi cho mọi người. Tới hôm nay, mỗi khi nhắc tới buổi chiều ấy CICI đều không kìm được nước mắt.
Bị sếp Vương giáo huấn một hồi, tôi trở về vị trí, tên Quảng Đông ngốc nghếch ngồi cạnh ô làm việc của tôi lại bắt đầu vùi mặt vào ngăn tủ hút trộm thuốc lá, tôi không thể hiểu nổi cách hút thuốc kiểu đà điểu này. Tiểu Khả, họa sĩ thiết kế ngồi đối diện lại bắt đầu lẩm bẩm trước màn hình vi tính, mới đầu tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ta rất khủng bố, sau này mới biết hóa ra cậu ta mắc chứng khó đọc, tôi đã không dưới một trăm lần thấy cậu ta dán mắt vào màn hình lẩm bẩm: Tên đăng nhập... à (tiếng gõ chữ). Mật mã? À... (tiếng gõ chữ).
Cô gái ngoan hiền 36C[2] ở quầy lễ tân lại hâm hộp cơm quá lâu, ngửi mùi nhựa khen khét quen thuộc bay ra từ phòng uống nước, tôi biết lại một buổi chiều an toàn mà vô hại qua đi, cuối cùng tôi lấy dũng khí mở di động, không có tin nhắn hay lời nhắn nào.
Tay tôi cầm di động, nhìn chằm chằm đủ nửa tiếng đồng hồ, đến từng phím trên bàn phím mờ sau bụi bẩn tôi cũng biết rõ, nhưng di động mãi không có tiếng chuông nào.
Tôi lo di động hỏng, hoặc giống như tôi, gặp phải sự cố nghiêm trọng, đầu óc không suy nghĩ được, thế là tôi mở máy, tắt máy hết lần này đến lần khác nhưng cho dù tôi giày vò thế nào, di động vẫn không có phản ứng gì.
Tôi tuyên bố từ bỏ, đồng thời trong lòng cảm giác hận thù như sóng lớn dâng trào. Đôi cẩu nam nữ này, cho dù tôi không cần lời xin lỗi, không cần giải thích nhưng tối qua khi tôi quay người đi, trạng thái tinh thần kích động đến như vậy, dù tôi không vứt bỏ sinh mạng, thì cũng có thể cầm dao giết người, lẽ nào các người không tò mò tôi có còn trên nhân thế không, lẽ nào các người không thể nhắn cái tin hỏi thăm tôi một chút "Xin chào, cho hỏi cô vẫn còn sống chứ?".
Trong cơn căm giận, Vương Tiểu Tiện ngồi bên quay sang tôi với vẻ nghiêm túc, mở miệng: "Hoàng Tiểu Tiên, cô không sao chứ?".
Tôi vô thức nói: "Vô cùng ổn. Làm sao?".
Vương Tiểu Tiện thản nhiên nói, "Vậy cô có thể đừng đá chân vào tấm vách ngăn có được không? Cô đụng vào là bên này rung theo, cô xem, sánh cả nước ra rồi".
Vương Tiểu Tiện cũng là một đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, anh ta hận tôi, tôi hận anh ta.
Tên này bề ngoài thì đẹp trai, nhưng bên trong trái tim lại ngự trị cô thiếu nữ mười bốn tuổi mẫn cảm, yếu đuối, ngây thơ. Lúc vừa vào công ty, phong thái mỏng manh, mềm mại của anh ta đã khiến một đám phụ nữ trung niên phụ trách vệ sinh say mê, điên đảo, nhưng lần đầu tiên thấy anh ta, tôi liền biết anh ta nhất định là gay một trăm phần trăm, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tôi không có ý kiến gì với gay, ngược lại còn yêu mến. Nhưng cái tên gay bên cạnh tôi quả thật không bình thường, làm việc cùng anh ta quả là tai họa. Những vụ cãi nhau lớn nhỏ của hai chúng tôi tính ra cũng xấp xỉ một đôi vợ chồng kết hôn được ba mươi năm.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm, CICI ngồi kế bên của kế bên tôi, đã trang điểm cách đây một tiếng, còn hỏi tôi bảy, tám lần, bóng mắt màu xanh hôm nay có khiến bọng mắt cô ấy rõ hơn không.
Vừa tới năm rưỡi, mọi người ào ào ra về, chưa tới năm phút, văn phòng chỉ còn lại một làn khói xanh và tôi.
Tôi không đứng lên nổi, cảm giác hoang mang mờ mịt trong lòng tựa như loại hoang mang "gió thổi rạp cỏ nhưng trước sau chẳng thấy dê bò". Bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thực sự biết rõ chẳng có ai đang đợi tôi, người đó sẽ không ở dưới lầu đợi tôi bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hôm nay, ngày mai, vĩnh viễn không có.
Tôi hoang mang đến nỗi sắp không thể chống đỡ nổi, muốn đụng vào tường, muốn ném đồ, muốn gào thét. Tôi mở danh bạ trong di động, muốn nói chuyện với ai đó, là người là được, có thể trả lời là được.
Nhưng trong danh sách liên lạc dài đằng đẵng lại không có một người như vậy.
Đây cũng là quả đắng tôi có được khi mải mê đắm chìm trong yêu đương.
Sắc trời ngoài cửa sổ chuyển tối nhanh chóng. Tôi không thể cúi được đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm đèn tín hiệu báo có công trường xây dựng phía trước một cách ngây ngốc. Bóng tối trong căn phòng càng lúc càng sẫm, tôi đứng trước cửa sổ, một đống hoang mang lặng lẽ xếp thành hàng sau lưng tôi.
Loại hoang mang này khiến tôi thê lương hơn cả Sisyphus[3] đẩy tảng đá, giây khắc anh ta sắp đẩy lên tới đỉnh núi, trong lòng vẫn còn một chút tâm lí cầu may, một chút trông đợi, nhưng sự trừng phạt đang chờ đợi tôi lại là hàng ngày hễ mở mắt là chỉ có thể thấy hết hố đen này đến hố đen khác ghi dấu ngày tháng, im lìm chờ tôi nhảy xuống, từng buổi chiều chạng vạng như vậy lần lượt đánh úp tôi, tôi cũng không chút cảm giác mà qua hết một ngày vô nghĩa.
Giống như máy copy, bật máy, copy, copy, không ngừng copy cho tới khi đóng nguồn điện, một ngày như vậy đấy.
Cổ càng lúc càng đau, đó là bởi cái đầu mà nó phải chống đỡ sắp tự động rơi vì nặng trĩu vô vọng.
Đột nhiên, đèn huỳnh quang phía sau sáng lên từng hàng, tôi không thể quay đầu lại, đành nghiêng tai lắng nghe, có tiếng hít thở! Nơi này có người sống! Tôi kích động tới mức gần như vui mừng phát khóc, thế là quay mạnh đầu, bên tai vang lên tiếng "rắc rắc".
Cổ liền khỏi luôn, nhưng bà chị dọn vệ sinh đứng gần tôi không biết đầu đuôi, nhìn một lượt tôi từ trên xuống dưới, sau đó dạy dỗ: "Tăng ca cũng cần bật đèn, tiết kiệm tiền cho sếp à?".
Cứ như vậy, bà chị dọn vệ sinh đã mang lại cho tôi một cái cổ khỏi bệnh và một cái kết sáng sủa vào ngày đầu tiên sau khi chia tay.
Chú thích
[1] Yasujiro Ozu (1903-1963): Đạo diễn, nhà biên kịch hàng đầu Nhật Bản.
[2] 36C: Chỉ số vòng ngực.
[3] Sisyphus là nhân vật thần thoại Hy Lạp, phải chịu hình phạt không ngừng đẩy một tảng đá lên núi, khi lên đến đỉnh tảng đá lại lăn xuống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
33 Ngày Thất Tình
Bào Kình Kình
33 Ngày Thất Tình - Bào Kình Kình
https://isach.info/story.php?story=33_ngay_that_tinh__bao_kinh_kinh