Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vẫn Mãi Yêu Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
Đang ngồi học b�i, Quốc Trung nghe tiếng d� Loan ong �ng:
- Thật xui xẻo! Chưa bước ch�n ra khỏi ng� đ� bị một con đi�n ở đ�u t�m lấy, săm soi, h�t om s�m. Cũng xinh xắn, dễ thương, vậy m� bị đi�n. Thật uổng!
K�o theo m�nh đ�nh b�i thua suốt. Chẳng gỡ gạc được v�n n�o. Ngọc Nhi sao đi học về sớm vậy?
Ngọc Nhi nhăn nh�:
- Mẹ kỳ cục thật đấy, bỏ nh� đi suốt �. Mẹ m� gặp người đi�n, chứ nếu bị chiếc xe n�o đ� t�ng v� c�n xui xẻo hơn nữa. Chỉ khổ th�n ba quần quật suốt ng�y.
D� Loan la l�n:
- Con quỷ nhỏ! Bữa nay c�n b�y đặt l�n lớp tao nữa. M�y th�ch tao bị xe t�ng lắm hay sao? Đ�ng l� thứ con trời đ�nh.
Ngọc Nhi nhỏ nhẹ:
- Con kh�ng d�m t�i kh�n c�ng mẹ. Nhưng mẹ nghĩ xem, b�y giờ l� mấy giờ rồi. Mẹ ở nh� lo cơm nước cho gia đ�nh. Ba lu�n tin v�o mẹ, vậy m� hễ ba đi l� mẹ cũng đi lu�n. Cơm trưa thường như kh�ng may khi c�. Nếu ba con về bất tử thử hỏi mẹ giải th�ch thế n�o? Tụi con lớn rồi, kh�ng muốn bị người ta x� x�o đ�m tiếu về cha mẹ m�nh. Con chi mong mẹ nghĩ lại.
- Hừ! Kh�ng ăn cơm nh� th� ăn cơm h�ng, ăn phở. Vậy kh�ng th�ch hơn �?
Tao c� bao giờ bỏ đ�i tụi b�y kh�ng? Tao quen rồi, suốt ng�y ngồi ru r� x� nh�, tao sẽ đi�n l�n mất. Với lại, đ�u phải l�c n�o tao cũng thua. Bằng chứng l� m�y lu�n được tao cho tiền ăn h�ng v� may sắm đấy th�i.
D� Loan r�t l�n tiếp:
- Bộ m�y nghĩ một ng�y ba m�y chi cho tao v�i chục ng�n đi chợ l� đủ hay sao? Kh�ng đủ nh�t kẽ răng m�y, nội tiền đi sinh nhật bạn, s�ch vở.
Ngọc Nhi cau c�:
- Mẹ n�i kh�ng đ�ng, tiền học, tiền s�ch, thậm ch� tiền khi con đi dự tiệc sinh nhật bạn đều do ba cho ri�ng cả. Mẹ thật qu� đ�ng!
Bữa nay m�y ngon thiệt, cho ăn học để về trả treo với mẹ. M�y đợi đấy, v�i th�ng nữa m�y học xong, tao nhất định tạo cho m�y một việc l�m thiết thực, để m�y hiểu thế n�o l� nỗi khổ của một người l�m mẹ v� l�m vợ.
Quốc Trung ch�n nản. Anh lu�n phải nghe ho�i điệp kh�c của mẹ con d� Loan. Ngọc Nhi cứng đầu, n� lu�n c�i lại mẹ. Chắc cũng kh�ng ngo�i chuyện h�ng x�m dị nghị về d� Loan. Đ�n b� g� suốt ng�y đam m� cờ bạc th� đầu c�n gọi l� đ�n b� tốt được.
Thở d�i, Quốc Trung kh�p cửa ph�ng, bước nhanh khỏi nh�. D� Loan đ� xuống bếp v� Ngọc Nhi chắc cũng về ph�ng của n�. Anh kh�ng muốn gặp d� Loan l�c n�y. C�u than v�n của d� khiến anh tự dưng nghĩ đến Phương Đ�ng.
Anh muốn gh� thăm c� b� một ch�t, nhưng rồi anh lại ngại ng�ng. Quốc Trung đ�n xe bu�t tới nh� Th�y Trang. H�m nay anh c� hai giờ dạy k�m cho hai chị em Th�y Trang, Th�y Linh.
Mở cửa cho anh vẫn l� c� nhỏ Th�y Linh l� lắc.
- �i, anh! Vậy m� em cứ tưởng anh kh�ng c�n muốn dạy k�m hai đứa tụi em nữa chứ.
Th�y Linh liến thoắng.
Quốc Trung cười:
- Tại sao lại tưởng được nhỉ? Trong khi tiền lươngmẹ em đ� trả đầy đủ. Hay hai đứa c� người dạy mới?
Th�y Linh cười toe:
- L�m g� c�! Tụi em đang định chiều nay nếu anh kh�ng đến, hai đứa em gh� nh� anh để hỏi thăm đấy.
Quốc Trung vui vẻ:
- Th�y Trang c� nh� chứ?
Chỉ tay xuống bếp, Th�y Linh cười:
- Đang lục cơm nguội.
Quốc Trung bật cười:
- Em n�i xạo. Tụi em m� ăn cơm nguội c� nước thi�n hạ nhịn đ�i haặc ăn ...
rau đ�.
Th�y Linh tỉnh bơ:
- Anh l�m như tụi em xịn lắm vậy. Đ�i khi nh� hết mọi thứ ăn được th� cơm nguội cũng l�m người ta ngon miệng vậy. Buổi trưa, chị Trang kh�ng ăn m�.
Kh�ng phải dưới bếp, m� ngay trong ph�ng kh�ch sang trọng, Th�y Trang đang bưng t� cơm ngồi ăn ngon l�nh.
Nghe tiếng ch�n nơi cửa, c� b� hỏi:
- Ai vậy Linh?
- Anh Trung đến dạy chị em m�nh.
Th�y Trang quay lại, tr�n mắt:
- L� anh thật hả? Vậy m� em tưởng anh giận tụi em, n�n bỏ lu�n rồi.
Quốc Trung cười:
- Mấy h�m trước c� anh bệnh, anh phải về tr�n Cao nguy�n, gấp qu� kh�ng kịp nhắn tin cho hai đứa. Cho anh xin lỗi nha.
Th�y Trang để t� cơm xu�ng gầm b�n:
- �i! C� anh đỡ chưa? Tụi em tệ th� c�. Học thầy m� gia đ�nh thầy c� chuyện lại kh�ng hề biết. Đ� vậy s�ng nay em giải b�i h�nh học kh�ng gian sai b�t cả, c�n đổ tại anh.
Th�y Linh xen v�:
- Ăn xong chưa, h�m nay Anh văn kh� nhiều b�i tập, to�n từ mới cả đấy.
Th�y Trang cau m�y:
- Xong rồI! Nhưng l�m g� m� Linh hối dữ thế? �t ra cũng Phải mời anh Trung ly nước chứ! H�m nay Linh hơi kh�c đấy.
Th�y Linh nhăn nh�:
- Kh�c g� đ�u! Tại b�i vỡ nhiều qu�, Linh nghĩ thời gian kh�ng đủ cho tụi m�nh học th� cần tranh thủ l�n ph�ng học đi. Linh sẽ pha nước cam cho anh Trung uống.
Quốc Trung xua tay:
- Anh đ�u phải kh�ch. H�m nay hai đứa định ph�n biệt ng�i thứ với anh hạy sao? B�y giờ th� học đ�. L�c n�o kh�t, anh tự biết t�m nước cho m�nh.
Ph�ng học nằm tr�n lầu một. C� cửa sổ tr�ng vườn hoa, tho�ng m�t v� dễ chịu. Quốc Trung giảng b�i h�nh học buổi s�ng của hai c� b�.
Th�y Trang chậc lưỡi, k�u:
- Ch�a ơi! Sao m�nh ngu thế kh�ng biết? Chỉ vẽ th�m một h�nh chiếu của n�, b�i to�n dễ d�ng vậy m� kh�ng nghĩ ra.
Th�y Linh tỉnh bơ:
- Trang ngu, c� nước mọi người đều ngu cả hết. Sao kh�ng đổ tại chiều h�m qua ham đi chơi, về c�n h�t karaok� nữa, thời gian đ�u m� học b�i.
Th�y Trang hất mặt:
- Th� thỉnh thoảng cũng phải giải tr� đầu �c một ch�t chứ. Ai như Linh l�c n�o cũng ngồi học được.
Quốc Trung cười:
- Th�i n�o! Hai đứa kỳ gh�, hễ ngồi cạnh nhau l� g�y. B�y giờ Trang hiểu hết phần b�i tập rồi chứ?
Th�y Trang gật đầu:
- Giải lao ch�t đ� anh.
Quốc Trung nghi�m lại:
- Mới học được �t ph�t đ� mệt mỏi rồi hay sao? Hay Trang bệnh?
Th�y Trang uể oải:
- Bệnh th� kh�ng phải rồi. Chầc tại mấy h�m kh�ng c� anh đến dạy sớm, n�n ngủ trưa bị quen tật rồi.
Th�y Linh sốt ruột:
Đừng n�i chuyện lung tung nữa được kh�ng? Anh Trung giảng gi�m em những cụm từ mới n�y đi.
Th�y Trang liếc em g�i:
- L�c n�o cũng l�m như si�ng lắm. Bộ muốn lấy điểm với ba mẹ chứ g�? Ta c�c cần gi�nh đầu. Ba mẹ kh�ng cho, ta vẫn được bạn b� dẫn đi Suối Ti�n kia m�.
Th�y Linh, tho�ng sựng người, bờ m�i c� b� hơi run run. Nhưng Linh kịp dừng cơn nổi giận của m�nh. C� lặng lẽ r�t vở b�i tập Anh văn ra l�m. Kh�ng kh� buổi học trở n�n căng thẳng v� buồn. Ngo�i tiếng giảng b�i, tiếng độc thoại của Quốc Trung ra, chẳng ai n�i điều g� nữa. Quốc Trung kh�ng lạ g� t�nh nết của hai chị em song sinh n�y. Một ồn �o s�i nổi, một trầm tĩnh dịu d�ng. Sức học của hai c� ngang nhau, nhưng Th�y Linh si�ng hơn, n�n b�i vở lu�n đạt điểm cao hơn Trang.
Cuối c�ng, giờ học cũng chấm dứt. Th�y Linh vui vẻ ch�o Quốc Trung, sau khi đ� l�m ly cam bưng l�n đặt v�o tay anh:
- Anh uống đi!
Quốc Trung cười:
- C�m ơn Linh?
Th�y Linh �m tập đi l�n lầu. C�n lại Th�y Trang v� Quốc Trung.
Quốc Trung n�i:
- H�nh như h�m nay Th�y Linh c� chuyện kh�ng vui?
Th�y Trang nh�n vai:
- Anh lo cho n� �? T�nh n� xưa giờ lu�n kh� hiểu như thế.
Rồi c� hạ giọng:
- Anh Trung về b�y giờ �?
Quốc Trung cười nhỏ:
- Ừ! C� chuyện g� kh�ng Trang?
Th�y Trang chớp mắt:
- Em muốn ... n�i với anh một chuyện.
Quốc Trung nheo mắt:
- Quan trọng lắm hay sao m� trang ấp �ng vậy Th�y Trang đỏ mặt:
- Với em th� quan trọng, kh�ng r� anh nghĩ sao?
- Bữa nay hai đứa cứ �p �p mở mở ho�i. Kh�ng n�i r� điều g� khiến hai em l�ng t�ng, c�n hỏi ngược lại anh l�m sao anh hiểu nổi. Th�y Trang cắn m�i, c� như hết sức cố gắng:
- Ng�y mai l� sinh nhật ... một người bạn trai của em. Hắn ra điều kiện, bạn b� tới dự sinh nhật của hắn đều phải c� bạn đi c�ng. Ng�y trước, hắn theo em dữ lắm. Dạo n�y tụi em học suốt, hắn kh�ng rủ đi đ�u được, lại bị em từ chối thẳng. Em biết hắn rất tức giận em, n�n muốn em phải chấp nhận một điều g� đ�.
Th�y Trang liếm m�i, rồi im lặng.
Quốc Trung ngạc nhi�n:
- Sao kh�ng n�i tiếp đi Trang?
Th�y Trang liếc nhanh Quốc Trung, rồi c� n�i nhanh:
- Mai anh c� rảnh kh�ng?
Quốc Trung cười:
- Chi vậy? Đừng c� nổi hứng rủ anh đi sinh nhật nha.
Th�y Trang c�i đầu:
- Em thật sự muốn anh đi chung với em tới đ�.
- Nhưng anh đ�u phải l� bạn trai của em?
Th�y Trang buồn buồn:
- Em biết! Nhưng chỉ l� đi chung th�i. Anh l� con trai, đ�u sợ thiệt th�i. Em gh�t sự ngạo đời khinh mạn của Thế phong. Anh h�y gi�p em một lần.
Quốc Trung nghĩ ngợi:
- Sau n�y phần thiệt th�i rơi v�o em. Em kh�ng sợ m�nh bị liệt v�o danh s�ch "hoa đ� c� chủ" �?
Th�y Trang cắn m�i:
- Kh�ng! Cuộc sống b�y giờ t�m đ�u ra được một t�nh y�u tuyệt đối. Em vẫn c�n đi học, rồi một ng�y n�o đ� cũng sẽ t�m được hạnh ph�c sau khi kết th�c con đường học vấn.
C� hạ giọng năn nỉ:
- Đồng � gi�p em một lần nha anh Trung? Em hứa kh�ng c� lần thứ hai đ�u.
D� chẳng hề th�ch bị l�i k�o v�o những chuyện như thế, nhưng Quốc Trung cũng kh�ng nỡ để Th�y Trang năn nỉ. Với gia đ�nh v� hai c� g�i rất mực dễ thương n�y, anh lu�n được mọi người qu� mến. Th�y Linh coi anh như một người anh trai, tin cậy dễ t�m sự. Th�y Trang kh�c hơn, h�nh như t�nh cảm của c� b� d�nh cho anh kh�c với Th�y Linh. Khi dịu d�ng, đằm thắm, l�c say m�, nồng nhiệt, d� mới chỉ qua �nh mắt th�i độ, linh cảm vẫn m�ch bảo anh điều ấy.
V� anh rất ngại bước qua lằn ranh thuộc về t�nh cảm.
Thấy anh ngồi trầm ng�m, Th�y Trang sốt ruột. C� bước đến, b� vai Trung.
Cử chỉ th�n mật của c� c�ng khiến anh bối rối.
- Anh nghĩ g� vậy? Chuyện c� g� đ�u m� anh quan trọng vấn đế thế? Hay anh đ� ... c� người y�u v� sợ chị ấy buồn? Nếu vậy, Trang xin lỗi, sẽ kh�ng đ�m l�m phiền anh nữa. - C� cắn đầu c�y viết, đ�i mắt như muốn kh�c.
Quốc Trung khẽ thở d�i:
- Anh chỉ sợ rắc rối cho Trang th�i, c�n anh chằng c� chuyện g� cả. Trang đ� muốn, anh sẽ gi�p.
Th�y Trang vụt reo l�n:
- C�m ơn anh! Tối nay em sẽ tới đ�n anh.
Rồi kh�ng kịp để anh l�n tiếng, c� nhanh như con s�c nhỏ, h�n phớt v�o m� anh một c�i v� chạy �o ra khỏi ph�ng. Quốc Trung ngẩn ngơ mất một l�c. Anh hoang mang trước lối b�y tỏ t�nh cảm của Th�y Trang v� muốn r�t lại lời đ� hứa, nhưng b�y giờ th� kh�ng c�n được nữa. Tất cả những việc ấy đều đ� lọt v�o mắt Th�y Linh.
C� bẻ c�i đầu nh�n xuống giỏ hoa hồng tỉ muội nơi ban c�ng. Những c�nh hồng mong manh trong �nh nắng của ng�y c�n s�t lại t�t tr�n cao. Anh �m cặp, chậm r�i bước xuống lầu. Nơi ph�ng kh�ch, b� Th�y Dung, mẹ hai c� b� đang tiếp kh�ch.
Quốc Trung định quay ra lối sau để về th� b� Th�y Dung đ� vồn v�:
- K�a, Quốc Trung! Đ� xong giờ học rồi �? V�o đ�y uống miếng nước đ� ch�u?
Quốc Trung điềm đạm:
- Thưa c�, cho ch�u xin lỗi. C� đang tiếp kh�ch, ch�u kh�ng d�m mạo muội.
B� Th�y Dung đứng l�n:
- C� chi m� c�u nệ. Ch�u nh�n xem ai đ�y n�o. Phải người quen của ch�u kh�ng?
Nghe b� Th�y Dung n�i, Quốc Trung vội đưa mắt nh�n người đ�n b� nơi ghế xa- l�ng. Trời ạ! Sao c� Dung lại biết anh quen với người đ�n b� sang trọng ấy?
V� đ� ch�nh l� b� Như Nguyệt m� anh gặp mới h�m qua đ�y th�i.
Quốc Trung l�ng t�ng:
- Ch�u ch�o b�c. Kh�ng ngờ ch�u gặp lại b�c nhanh thế.
B� Như Nguyệt cười cười:
- Ngồi chơi đ� ch�u. Nh� c� Dung cũng như nh� b�c th�i.
Quốc Trung ngần ngại:
- H�nh như b�c v� c� Dung đang b�n c�ng việc ch�u ...
B� Như Nguyệt tủm tỉm:
- C�ng việc n�y li�n quan tới ch�u đấy.
Quốc Trung ngọ nguậy ho�i nơi ghế. C�u n�i của b� Như Nguyệt khiến anh �y n�y. B� Th�y Dung tự tay l�m cho anh ly si- r� chanh.
Đẩy ly nước về ph�a anh, b� Th�y Dung mỉm cười:
- Uống nước đi rồi h�y n�i chuyện, cũng b�nh thường th�i, ch�u đưng bận t�m.
Quốc Trung kh�ng hỏi nữa. Anh m�y m�c đưa ly nước l�n miệng. Để cuốI c�ng, kh�ng dằn được, anh đ� mở lời trước:
- B�c �! Phương Đ�ng sao rồi?
H�nh như c�u hỏi của anh khơi tr�ng luồng suy nghĩ của b� Như Nguyệt, bời anh thấy b� đưa mắt nh�n b� Th�y Dung, rồi mới thận trọng:
- C�m ơn ch�u đ� nhớ tới Phương Đ�ng.
Con b� vẫn chơi vơi trong t�nh trạng l�c tỉnh l�c kh�ng. Hồi khuya, n� bỗng chạy xuống ph�ng của b�c v� kể cho b�c nghe chuyện n� gặp ch�u. N� bắt b�c phải t�m ra em n�. V� s�ng nay, sau khi giật phăng tấm h�nh thằng �t đặt nơi tủ thờ, n� đ� tr�o tường ra ngo�i.
Quốc Trung nhớ lời c�m r�m của d� Loan. Vậy l� d� Loan đ� gặp Phương Đ�ng rồi.
Anh thở d�i:
- Rồi b�c đ� t�m được c� ấy về chưa?
B� Như Nguyệt gật đầu, giọng b� nhưng nghẹn lại:
- B�c sĩ nghe c�u chuyện Phương Đ�ng ngộ nhận ch�u l� em trai n�, n�n �ng ta chợt nghĩ ra một việc.
B� Như Nguyệt bỗng im lặng.
Quốc Trung bồn chồn:
- B�c n�i g� hả b�c?
B� Như Nguyệt cứ m�i ngập ngừng. Th�i độ của b� khiến Quốc Trung c�ng t� m� muốn biết, nhưng ph�p lịch sự x� giao đ� kịp bắt anh dừng lời. Hơn nữa, thời gian anh quen với b� Như Nguyệt chưa cho ph�p anh t� m� s�u v�o cuộc sống ri�ng của gia đ�nh b�. Quốc Trung đ�nh đợi b� kể. Chẳng r� v� sao b� Th�y Dung lại xen v�. Lời b� Dung r� r�ng:
- Trung �! Ch�u thật sự muốn biết phải kh�ng? Nhưng nghe xong rồi, ch�u đừng để chị Nguyệt thất vọng. B�y giờ chị Nguyệt đợi nơi ch�u một lời hứa đấy. B�c sĩ n�i:
"H�y mời người thanh ni�n đ� tới nh� dưới một h�nh thức n�o đ�, để phục hồi dần tr� nhớ lại cho Phương Đ�ng".
Quốc Trung b�ng ho�ng:
- Ch�u ư?
B� NhưNguyệt nh�n anh tr�u mến:
- Đ�ng vậy! B�c sĩ n�i, căn bệnh của Phương Đ�ng kh�ng thể hồi phục được bằng thuốc. B�y giờ gặp ch�u, Phương Đ�ng chịu n�i, cười vui vẻ, chịu ăn uống. Như vậy, Phương Đ�ng c� khả năng trở lại b�nh thường, nếu ch�u chịu gi�p gia đ�nh b�c ...
Quốc Trung nhăn mặt:
- B�c ơi! Nh�n Phương Đ�ng như thế, ch�u thấy tội nghiệp v� c�ng. Nhưng gi�p c� ấy cũng đồng nghĩa vớI việc ch�u phải thường xuy�n c� mặt trong gia đ�nh b�c dưới danh nghĩa l� Minh Thi�n. Ch�u e rằng, hai b�c sẽ kh� chịu v� b�a r�u dư luận, ai biết họ sẽ th�ng cảm hay lại b�p m�o đi t�nh cảm tốt đẹp của m�nh. Ch�u th� sao cũng được bởi ch�u l� nam nhi. C�n với Phương Đ�ng, d� sao c� ấy cũng l� con g�i.
B� Như Nguyệt thở ra:
- Ch�u đ� hiểu được vấn đề s�u sắc thế, b�c nghĩ b�c kh�ng chọn lầm người.
Ch�u y�n t�m, b�c tin ch�u. Với lại, ng�y c�n sống, Minh Thi�n bận học suốt ng�y. Chị em n� chỉ gặp nhau ở bữa cơm chiều. V� một tuần, một buổi trưa chủ nhật, hai chị em n� thường gặp nhau tr�n s�n thượng, Minh Thi�n dạy Phương Đ�ng học đ�n. Ch�u c� biết chơi đ�n kh�ng Trung?
Quốc Trung cười:
- Ch�u chỉ biết chơi đ�n ghi- ta th�i. Hồi học phổ th�ng, ch�u theo học ở Nh� Văn h�a.
Mặt b� Nguyệt bừng s�ng:
- Ơn trời đ� độ cho b�c gặp ch�u. Minh Thi�n cũng chi chuy�n đ�nh đ�n ghita.
N� bảo ngồi �m c�y đ�n ghi- ta gầy từng cung nhịp nh�n c� phong c�ch đ�n �ng hơn. Trung ơi! Ch�u cố gắng thu xếp thời gian gi�p b�c nha!
Quốc Trung kh�ng biết n�i sao. Anh dường như đ� trải k�n thời gian trong ng�y. Ngo�i giờ đến trường, đến ph�ng th� nghiệm v� cả nhưng tuần thực tập, anh c�n học th�m vi t�nh, lại sắp sửa bước v�o giai đoạn cuối để l�m luận �n tốt nghiệp. Ngo�i ra, anh c�n duy tr� những buổi dạy k�m tại tư gia cho Trang, Linh. Anh c�n nhận k�m cho hai chị em Thư - Ngần, con của �ng Nh�n, gi�m đốc c�ng ty lắp r�p linh kiện điện tử b�n quận Năm nữa. B�y giờ, nếu từ chối gi�p b� Như Nguyệt cũng đồng nghĩa với bước đầu sự nghiệp anh đ� kh�ng l�m trọn đạo lương y C�n nhận lời b�, anh kh�ng biết phải sắp xếp lại thời gian biểu của m�nh ra sao nữa. Thật kh� n�i! Thấy Quốc Trung ngổi lặng lẽ, mắt nh�n m�i một điểm n�o đ�. Hai người đ�n b� đều thấp thỏm, họ biết anh đang ph�n v�n.
B� Th�y Dung hỏi khẽ:
- Ch�u nghĩ sao về lời đề nghị của chị Nguyệt?
Quốc Trung ưu tư:
- Thời gian của ch�u dường như đ� kẹt hết.
B� NhưNguyệt cười gượng:
- Ch�u đi dạy kem nhiều kh�ng?
Quốc Trung lắc đầu:
- Dạ, cũng chỉ c� em Trang, Linh v� một gia đ�nh nữa b�n quận Năm.
- Ch�u c� thể v� b�c, nghỉ bớt một nơi dạy được kh�ng?
Quốc Trung chưa kịp trả lời, Th�yTrang đ� vội v� l�n tiếng. C� đứng nghe lỏm b�n ngo�i d� biết l� bất lịch sự. B�y giờ, sợ Quốc Trung đồng � với đề nghị của b� Nguyệt, c� đ� qu�n b�ng sự v� � của m�nh:
- Anh Trung m� nghỉ dạy, tụi em thi rớt l� tội vạ anh g�nh đấy.
B� Th�y Dung cau m�y:
- Th�y Trang! Con thật v� lễ. Đ�y đ�u phải l� việc của con.
Th�y Trang m�m m�i:
- Tại con sợ anh Trung cũng giống như mẹ, đồng � gi�p b�c Nguyệt th� ai dạy tụi con. C�n hơn th�ng nữa l� thi rồi, con kh�ng muốn c� sự thay đổi, nếu cần, b�c Nguyệt n�n chờ đợi.
B� Th�y Dung tức giận:
- Th�y Trang! Mau xin lỗi b�c Nguyệt đi. Mẹ kh�ng ngờ con �ch kỷ như vậy.
Cứu người bằng x�y bảy kiểng ch�a l�m phước. Nếu con l� Phương Đ�ng liệu l�ng mẹ c� y�n kh�ng hả?
D� g� con v� Minh Thi�n cũng l� bạn học. Mẹ nghĩ Quốc Trung c� quyền tự do của cậu ấy. Việc dạy tụi con nữa hay gi�p b�c Nguyệt, Quốc Trung cũng c� c�ch giải quyết. Con n�i vậy l�m mẹ buồn lắm đấy.
Th�y Trang c�i:
- Mẹ lu�n sợ mất l�ng b�c Nguyệt, chớ tụi con th� kh�ng. Con chỉ sợ thi rớt th�i.
Mặt b� Như Nguyệt t�i hẳn, h�nh như b� đang cố gắng kềm cơn giận.
B� Th�y Dung vung tay:
- Qu� quắt! Hỗn h�o! V� trong đi, nếu kh�ng đừng tr�ch mẹ.
Quốc Trung vội cản b� Dung:
- C� �! Xin c� bớt giận! Th�y Trang nữa, em n�n nghe lời mẹ em. B�c Nguyệt thật đ�ng thương, lẽ ra em phải gi�p t�i c� điều kiện gi�p b�c. T�i biết việc của m�nh m�.
Th�y Trang k�nh mặt:
- Em biết anh cần tiền. Nhưng anh c�n phải giữ sức khỏe để thi ra trường.
Con người đ�u phải l� cỗ m�y. Em sẽ n�i ba em tăng gấp đ�i số tiền dạy cho em th�ng n�y.
Quốc Trung kh�ng ngờ Th�y Trang x�c phạm anh như thế. Sự tự �i trỗi dậy trong anh mỗi l�c mỗi chất ngất. Anh nhếch m�i, lạnh l�ng:
C�m ơn em đ� quan t�m. T�i kh�ng nhận th�m th� lao đ�u. Em đừng nghĩ ai cũng như ai. Đồng tiền thật cần với những sinh vi�n ngh�o ch�ng t�i. Tiếc rằng em qu�n mất, t�i l� một hạt c�t của ng�nh y v� t�i sẽ l�m theo lương t�m thầy thuốc.
Quốc Trung quay sang b� Như Nguyệt:
- B�c cho ch�u về nghĩ lại, để thu xếp thời gian. Ch�u hứa sẽ gi�p b�c, b�y giờ xin ph�p b�c v� c� Dung ch�u phải về.
B� Như Nguyệt nghẹn lời:
- Ta c�m ơn ch�u trước. H�y gi�p ta, ta sẽ kh�ng để ch�u thiệt th�i.
Lại đồng tiền! Tr�n Quốc Trung nhăn mặt. Anh muốn phản kh�ng. Cuối c�ng, anh đ�nh tự nhủ. Th�i cứ để thời gian trả lời đi. Anh chỉ muốn gi�p Phương Đ�ng trở lại với đời thường.
Tất nhi�n khi c� b� khỏi bệnh, cũng l� sự hồi sinh trở lại cho người mẹ một đứa con, th� vật chất đồng tiền đ�u l� g� so với nỗi đau hiện tại b� đang mang.
Th�y Trang theo sau anh ra cổng. C� b� chợt giữ c�nh tay anh, khi anh sắp bước khỏi gi�n hoa thi�n l�.
- Anh Trung! Đừng nhận lời b� Nguyệt! Quốc Trung khựng lại:
- Tại sao?
- V� Phương Đ�ng đẹp lắm. Nếu c� b� ấy trở lại cuộc sống đời thường, anh sẽ kh�ng c�n nhớ tới em nữa. M� em th� ...
Mắt Th�y Trang lấp l�nh. Quốc Trung vội lắc đầu:
- Th�y Trang! Anh lu�n coi em như Ngọc Nhi. Đừng tự đ�nh mất gi� trị của ch�nh m�nh. Sau n�y em sẽ tin lời anh n�i h�m nay. � anh đ� quyết kh�ng ai cản được đ�u. Ch�c em một đ�m thanh thản.
Quốc Trung dứt kho�t. Anh gỡ tay Th�y Trang khỏi xe, rồi cắm đầu đạp xe đi thẳng. Biết rằng sau lưng, Th�y Trang đang kh�c ngon l�nh, nhưng anh kh�ng cho ph�p tr�i tim m�nh lỗi nhịp. Những giọt nước mắt giận hờn v� cớ rồi sẽ được c� b� nh� gi�u ki�u kỳ ấy qu�n đi. Nhất định qu�n đi. Anh kh�ng muốn t�nh cảm v� c�ng việc lẫn lộn. Anh chả l� g� cả, ngo�i chức năng của một người thầy gi�o ngh�o, cần bền để nu�i sự nghiệp. Quốc Trung thở d�i.
Ngọc Nhi �! Nhi ơi! Đợi tao về chung với!
Ngọc Nhi lững thững dắt xe ra cổng. H�m nay, thầy dạy m�n lịch sử bị bệnh, lớp c� được nghi tiết cuối. Mấy đứa bạn ưa quậy ph� của nh�m "tứ nha đầu" rủ nhau đi bơi. Thường ng�y Ngọc Nhi kho�i m�n v�ng vẫy dưới nước n�y nhất. Bữa nay, tự nhi�n nghe ch�n chường sao đấy Ngọc Nhi t�nh trốn tụi bạn, vậy m� mấy tiểu quỷ vẫn tinh mắt ph�t hiện ra.
Ngọc Nhi quay lại nhăn nh�:
- L�m ơn giảm bớt �m thanh gi�m! N�n nhớ vẫn c�n trong khu�n vi�n trường học. Đừng để mấy �ng thầy "lưu �" th� khổ lắm. Con g�i g� m� miệng mồm l�c n�o cũng ồm �o như th�c. Tao sợ m�y lu�n đ� Xu�n.
�i Xuần cong m�i, le lưỡi:
- Ai biểu m�y xăm xăm đi trước l�m chi. Bộ bữa nay mẹ m�y bắt m�y phải về nấu cơm trưa hả?
Ngọc Nhi hất mặt:
- Nếu phải th� sao?
�i Xu�n hơi khựng lại, trước vẻ mặt h�nh sự của Ngọc Nhi:
- Chẳng sao cả. Tao chỉ thấy m�y c� th�i độ lạ n�n thuận miệng hỏi th�i.
M�y kh�ng tham gia đi hồ bơi �?
Ngọc Nhị lắc đầu:
- Hồi đ�m tao học b�i khuya, lo b�i kiểm tra địa s�ng nay. B�y giờ tao chỉ muốn được ngủ.
Vừa l�c ấy, Cẩm T� v� Thu Thảo cũng dắt xe ra tới.
Cẩm T� hỏi bạn:
- L�n xe đi chứ mấy b�. Buổi trưa, dễ g� m� mua được v�.
�i Xu�n đủng đỉnh:
- Ngọc Nhi kh�ng đi.
Thu Thảo trợn mắt:
- Tao c� nghe lầm kh�ng, Xu�n? Con r�i c� ấy m� ch� hồ bơi, lại l� buổi bơi ch�a?
�i Xuần hất mặt:
- Tao n�i sự thật th�i kh�ng tin, hỏi n� k�a.
Ngọc Nhi m�m m�i, ngồi l�n xe:
- Tụi m�y đi bơi đi. Kh�ng tin, hỏi n� k�a.
Ngọc Nhi m�m m�i, ngồi l�n xe:
- Tụi m�y đi bơi đi. Chẳng n�n để người ta đợi. Tao xin lỗi. V� buồn ngủ kinh khủng.
Cẩm T� giậm ch�n:
- M�y vừa th�i Nhi. Tụi tao chỉ ăn theo, kh�ng c� m�y, ma n� bao tụi tao.
Tưởng chuyện kinh thi�n động địa g�. Chỉ l� cơn buồn ngủ đơn thuần ở tuổi tụi m�nh. Tao nghĩ bu�ng người xuống nước, m�y sẽ qu�n tất cả.
Ngọc Nhi lắc đầu:
- Tao, đ� n�i rồi kh�ng l� kh�ng. Tao về đ�y.
Dứt lời, Ngọc Nhi l�n xe, đạp v�o ra cổng trường.
�i Xuần tức tối:
- Con n�y bữa nay trở quẻ. Gh�t gh�! N� về th� tụi m�nh đi đ�u nữa:
Cẩm T� cao giọng:
- Khỏi cần n�. Huy Tuấn đ�u mời ri�ng ai. Hơn nữa, anh ta đ� mua v� trước cho cả bọn. B�y giờ bỏ về cả lũ, c�n ăn n�i sao với hắn đ�y? D� sao cũng đều l� bạn chung lớp.
Thu Thảo cũng n�i:
- Cứ đi đi!
Cuối c�ng, ba c� g�i đạp xe đi về ph�a hồ bơi trong t�m trạng ấm ức.
Chạy xe gần về tới nh�, Ngọc Nhi chợt thấy buồn buồn. Tự dưng c� muốn được ngồi một m�nh ở đau đ�. Giờ n�y về nh� chắc cũng chẳng c� ai. Nh�c Hưng h�m nay học năm tiết.
Anh Quốc Trung tới trường. Mẹ th� chắc đ� say m� đỏ đen. Tốt nhất l� gh� qu�n.
Nghĩ l� l�m, Ngọc Nhi quẹo xe v� một con hẻm v� dừng trước một qu�n b�nh b�o nước cốt dừa. Gọi cho m�nh một đĩa b�nh b�o đặc biệt, Ngọc Nhi thong thả ăn. Bất chợt. Ngọc Nhi nghe giọng n�i thật trong kh�ng k�m phần ngọt ng�o, nũng nịu của Mai Phương.
Ngọc Nhi cố gắng nghe, Mai Phương đang ph�n t�ch chuyện g� đ�. Nhi nghe Mai Phương nhắc đến t�n anh trai m�nh bằng một giọng thật sắc:
- Em kh�ng c�n c�ch lựa chọn n�o kh�c. Ba mẹ em kh�ng chấp nhận em lấy ai ngo�i Quốc Trung.
Tiếng người đ�n �ng trầm đục:
- Hắn c� g� hơn anh? Gia đ�nh chắp v�, cha th� vợ nọ con kia. B� d� hắn say m� cờ bạc hơn cả việc nấu một bữa cơm ngon. T�i sản của ba hắn cũng kh�ng c� g� đ�ng. Em kh�ng n�n đổ thừa cho người lớn. Chủ yếu l� em m� th�i, em th�ch đ�a cợt với anh, với t�nh cảm ch�n th�nh của anh d�nh cho em.
Ngọc Nhi nghe m�u n�ng bốc rần rật nơi th�i dương. C� su�t lao v�o ph�a sau để t�t v�o mặt g� đ�n �ng n�o đ� đ� d�m đem gia đ�nh c� ra để d� biu.
Nhưng hắn đ�u n�i sai sự thật. Kh�ng ngoan hơn l� n�n im lặng, nghe Mai Phương t�nh to�n. Ngọc Nhi kh�ng thấy miếng b�nh ngon nữa.
Mai Phương n�i nhỏ:
Gia đ�nh kh�ng can hệ g� tới hạnh ph�c ri�ng em. C�n chuyện gi�u ngh�o, ba mẹ em cũng kh�ng quan trọng. Quốc Trung c� điểm hơn anh đấy. Tương lai, anh ấy sẽ l� một dược sĩ. Gia t�i nằm ở ch�nh điểm dừng đ�. Anh kh�ng bao giờ c� trong tay điều đ� đ�u Vĩnh Nguy�n ạ.
Một c�i t�n cực kỳ qu�i gở. Ngọc Nhi thấy buồn cười.
Trong khi Vĩnh Nguy�n gay gắt:
- Nhưng anh y�u em, c�n Quốc Trung th� kh�ng. Em biết đ�, tại sao em phải �p l�ng m�nh?
Mai Phương thong thả:
- V� em y�u Quốc Trung.
Vĩnh Nguy�n bỗng bật l�n:
- Em n�i dốI! Em kh�ng hề y�u hắn!
- C�!
- Kh�ng!
- C� m�! Em y�u Trung l�u rồi, v� đ� l� y�u đơn phương.
Vĩnh Nguy�n khăng khăng:
- Anh kh�ng tin! Nếu y�u Quốc Trung tại sao em c�n nhận lời y�u anh? Tại sao em c�n đi chơi với anh v� cho anh những y�u thương của con người con g�i?
Mai Phương chua ch�t th� nhận:
- V� em y�u anh ấy nhưng kh�ng thể n�i. Phương khao kh�t được y�u thương, cuối c�ng vẫn lặng lẽ đứng b�n lề đường nh�n Quốc Trung n�i cười.
Phương tự lừa dối m�nh, t�m đến anh để lấp khoảng trống đơn c�i. B�y giờ em kh�ng thể đ�a nữa, mẹ em đ� sang nh� Quốc Trung n�i chuyện.
Vĩnh Nguy�n kinh ngạc:
- Em kh�ng đ�a chứ Phương? Tại sao phải hạ thấp gi� trị của m�nh? Con g�i, ai đi hỏi cưới kh�ng bao giờ?
- Nhưng em y�u Quốc Trung v� kh�ng muốn ai quen ảnh trước l�c anh ấy nhận bằng.
Ngọc Nhi sững sờ kh�ng k�m. Kh�ng ngờ Mai Phương y�u anh m�nh nhiều như vậy.
Ph�a trong, Vĩnh Nguy�n chợt n�i:
- Quốc Trung kh�ng y�u em, hắn sẽ từ chối.
Mai Phương tự tin:
- Quốc Trung rất c� hiếu, anh ấy sẽ v� cha mẹ m�nh m� nghe lời. Hiện tại, b� Loan đang mắc nợ mẹ em một m�n nợ lớn.
Ngọc Nhi giật m�nh. Mồ h�i tươm đầy người. C� lẽ n�o? Mẹ đ� l�m g� để mắc nợ? Những cuộc đỏ đen ư?
Ngọc Nhi gục đầu xuống b�n, trong khi Mai Phương vẫn r�nh rẽ.
- B� Loan đ� hứa với em:
- Nhưng b� ấy đ�u phải mẹ của hắn. Em ng�y thơ qu�!
- Kh�ng l� mẹ, nhưng Quốc Trung rất thương ba m�nh v� hai đứa nhỏ. Anh ấy sẽ kh�ng dại g� để tuổi gi� cha m�nh lao đao kh�ng Cửa kh�ng nh�, v� hai đứa em vất vương bụi đời.
Ngọc Nhi kh�ng đủ can đảm nghe th�m nữa. C� lảo đảo đứng l�n. C� chưa kịp trả tiền đ� nghe tiếng Mai Phương la hoảng:
- chết em rồi! Ngọc Nhi ... đ�ng n� rồi!
Ngọc Nhi lặng lẽ đi ra.
Mai Phương lao tới, chận đầu xe Nhi:
- Ngọc Nhi! N�y giờ ...em ...
Ngọc Nhi nhếch m�i chua ch�t:
- V�ng, em đ� nghe tất cả. C�m ơn sự v� t�nh của chị.
Mai Phương ph�n bua:
- Kh�ng phải chị n�i xấu gia đ�nh em. Tại Vĩnh Nguy�n muốn biết sự thật n�n chị đ�nh ...
Ngọc Nhi lạnh l�ng:
- Em kh�ng d�m. Thật ra, em phải c�m ơn chị đấy. V� nhờ chị, em mới biết r� về mẹ em.
Mai Phương hốt hoảng:
- Ngọc Nhi! Em kh�ng về nh� l�m ầm l�n chứ?
- Chị nghĩ em tệ cỡ đ� ư? D� sao, em cũng muốn mẹ em phải th� nhận. Với em, điều vừa biết thật khủng khiếp.
Mai Phương cắn m�i:
- Đừng l�m ồn �o, chị xin Nhi đ�. M�n tiền ấy sẽ v� nghĩa khi chị v� anh Hai em đ�nh h�n. Ba mẹ chị c�n hứa gi�p vốn để ba em mở mang, khuếch trương ga- ra xe.
- Chị nghĩ dơn giản vậy ư? Nếu anh Hai em kh�ng chấp nhận chi th� sao?
Cũng l� đồng nghĩa với sự tan n�t gia đ�nh em chứ g�? Em kh�ng c�m ơn mẹ chị đ�u. Ngược lại em c�n gh�t mẹ chị. Đ� biết tật xấu tai hại của mẹ em, sao c�n cho b� ấy mượn tiền? Nếu mượn để l�m vốn, để chữa bệnh th� m�n nợ ấy, anh Hai em chấp nhận trả. Nhưng nợ b�i bạc th� ...
Ngọc Nhi bật l�n tiếng nấc nghẹn. C� x� mạnh Mai Phương qua một b�n v� bỏ đi, mặc cho Mai Phương gọi ph�a sau. Cuối c�ng, Ngọc Nhi cũng đạp xe về tới nh�. C� kh�ng phải d�ng tới ch�a kh�a ri�ng v� Nam Hưng mở cửa cho c�.
- Chị Ba! Chị bệnh hả?
Ngọc Nhi lắc đầu:
- Hơi mệt một ch�t.
Nam Hưng đỡ lấy chiếc xe đạp:
- Hơi mệt m� mặt m�y chị xanh m�t, đầu t�c bơ phờ. Nhất định chị bệnh rồi.
Chị về ph�ng đi đ� em cất xe cho, rồi lấy nước cho chị uống.
Ngọc Nhi đưa mắt nh�n em trai. Th�m một sự kiện đ�ng lưu t�m nữa. Nh�c Hưng h�m nay sao biết quan t�m tới Nhi nhỉ? Mọi ng�y, n� kệ �ng c� tay, kệ b� c� ch�n. Chẳng ai khiến n� động t�m cả. Chả lẽ n� cũng vừa ph�t hiện ra sự kinh ho�ng của cuộc sống gia đ�nh, v� muốn đem t�nh cảm ra n�u k�o.
Nam Hưng nhăn mặt:
- Em c� dị ứng tr�n mặt hay sao m� chị nh�n em kỹ thế?
Ngọc Nhi cười trừ:
- Tại thấy lạ ....
Nam Hưng dư biết chị Nhi muốn chọc m�nh. Bởi xưa giờ, ch� nh�c "lười tổ chảng" kh� ai nhờ được ch� lấy gi�m ly nước. Đ�y kh�c chi l� một sự kiện lạ.
Nam Hưng cười toe:
- Tại b�y giờ l� thế kỷ hai mươi mất rồi. Con người cũng phải thay đổi sống v� anh em v� biết gi�p đỡ bạn b�.
Ngọc Nhi nheo mắt:
- Vậy m� chị ngỡ c� c� ti�n nho nhỏ n�o bước v�o tr�i tim sỏi đ� của cậu �t, để khua rổn r�ng đấy.
Nam Hưng tỉnh bơ:
- Trước sau g� em cũng c� th�i. Nhưng phải chờ chị v� anh Hai thu dọn chiến trường đ�. Đầu xu�i th� đu�i mới lọt chứ.
Ngọc Nhi nghe vui l�n một ch�t. Cầu trời đừng để thằng nh�c biết chuyện của mẹ, n� sẽ kh�ng chịu đựng nổi. Khi Nam Hưng bưng ly nước chanh l�n ph�ng th� Ngọc Nhi đ� ch�m v�o giấc ngủ đầy muộn phiền chỉ ri�ng c� biết.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vẫn Mãi Yêu Anh
Vân Khanh
Vẫn Mãi Yêu Anh - Vân Khanh
https://isach.info/story.php?story=van_mai_yeu_anh__van_khanh