Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Út Quyên Và Tôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Điều Không Tính Trước
T
ôi chuẩn bị đánh nhau.
Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao bén ngọt này mà vung lên một phát là chặt đứt tay địch thủ như chơi, có khi lại đứt phăng cả cổ không chừng! Eo ơi, sợ quá!
Tôi không lấy con dao nữa. Tôi vào phòng chị Hồng và tìm thấy cái kéo. Tôi mân mê cái kéo một hồi rồi lại bỏ xuống. Cái kéo nhọn quá, mà tôi thì lại không dám đâm thủng bụng thằng Nghi. Tôi chỉ muốn "giã" nó một trận đau thật đau thôi. Phải đánh nó để nó chừa cái tật ăn gian.
Chả là cách đây năm hôm, trong trận bóng giao hữu giữa lớp tôi và lớp nó nhân dịp kết thúc năm học, khi nhận được đường chưyền của thằng Phước, tôi lướt xuống sút vào gôn đội nó một quả tuyệt đẹp thì nó la toáng lên bảo tôi bị việt vị. Rõ ràng khi tôi nhận bóng thì trước mặt tôi còn đến hai hậu vệ của đội nó, vậy mà thằng Nghi cứ khăng khăng không công nhận bàn thắng của tôi. Ức nhất là lúc đó bên tôi đang bị dẫn trước một bàn. Thế là hai bên bỏ mặc trái bóng nằm lăn lóc trên sân, xúm lại cãi cọ. Rốt cuộc, không ai chịu ai, hai bên đều gom mũ áo giày dép hậm hực ra về.
Đã vậy, trước khi bỏ đi thằng Nghi còn nhe răng trêu tôi:
- Lần sau đừng "ăn cắp trứng gà" nữa nghen!
Ý nó bảo tôi giỏi tài nấp sẵn ở sân đối phương đề rình cơ hội ghi bàn "bất hợp pháp". Trong khi bọn tôi giận tím mặt thì phe thằng Nghi cười lên hô hố.
"Được rồi, nếu mày muốn gây sự, ông sẽ cho mày biết tay!" - Tôi lẩm bẩm trong miệng và tiếp tục đi tìm "vũ khí". Tôi lục lọi ngăn kéo của chị Hiền. Ngăn kéo của chị Hiền chỉ toàn là bánh kẹo và trái cây, chẳng có thứ nào có thể dùng đánh nhau cả. Chẳng lẽ lại dùng trái cây chọi địch thủ?
Cuối cùng tôi tìm thấy "vũ khí" trong hộp đồ nghề của anh Nghĩa. Thoạt đầu, tôi định lấy cây buá, nhưng sau khi rờ rẫm cục sắt cẩn thận, tôi biết đầu thằng Nghi không thể nào chịu đựng nổi một "vũ khí" như thế này. Thế là rốt cuộc tôi chọn cái kềm. Thật chả có thứ "vũ khí" nào lý tưởng hơn. Nó vừa nhẹ vừa gọn, cất trong túi quần chả có chú công an nào phát hiện ra. Nó cũng chẳng làm địch thủ thủng bụng hay đứt đầu. Khi vật ngã thằng Nghi xuống đất, tôi sẽ rút kềm ra kẹp vào bắp vế nó cho nó sợ chơi. Thật là tuyệt!
Tôi đang lấy giấy nhám đánh bóng cái kềm thì thằng Phú, cháu tôi mới năm tuổi, sà lại: -Cậu làm gì đấy?
- Cậu chuẩn bị đi đánh nhau.
Nó trố mắt:
- Đánh nhau à?
- Ừ, đánh nhau.
- Đánh nhau thật hả cậu? - Nó lại hỏi.
- Chứ chẳng lẽ đánh chơi!
- Cậu đánh nhau với ai vậy?
- À...à...cậu đánh nhau với...một tên khổng lồ.
Nó rụt vai:
- Eo ôi! Tên khổng lồ! Cháu sợ lắm!
Tôi nghiến răng:
- Cậu sẽ chặt đầu nó đem về cho cháu xem!
- Thế cậu đã có viên ngọc chưa?
Tôi ngạc nhiên:
- Viên ngọc nào?
- Viên ngọc dùng để ngậm trong miệng cho tên khổng lồ không nhìn thấy mình ấy mà! Như trong truyện ấy!
- À...cậu cóc cần viên ngọc, cậu sẽ dùng cái kềm này bẻ răng nó.
Thằng bé tỏ vẻ ngờ vực:
- Răng nó dài lắm, cậu bẻ không nổi đâu!
- Nổi!
- Không nổi! Nó sẽ ăn thịt cậu mất!
Sự bướng bỉnh của thằng cháu khiến tôi nổi đóa:
- Chính cậu mới là người ăn thịt nó! Thôi, mày đi chơi đi, đừng quấy rầy tao nữa! Không khéo tao cho một đá bây giờ! Đi!
Tôi vung cái kềm lên khiến thằng cháu ôm đầu chạy mất. Vừa chạy nó vừa mếu máo:
- Cháu méc mẹ cho coi!
- Cho mày méc!
Thật là xúi quẩy! Chưa ra trận đã có người trù ẻo rồi!
Tôi cầm tờ giấy nhám lên thì thằng Phước tới:
- Mày làm gì vậy? Định sửa xe hả?
Tôi nhún vai:
- Sửa xe cái khỉ mốc! Tao đang định đi đánh nhau với thằng Nghi!
Phước nheo mắt:
- Đánh nhau bằng cái kềm này à?
Nghe giọng điệu của nó, tôi khịt mũi:
- Kềm mà đánh nhau quái gì! Vũ khí của tao cất trong tủ kìa! Ác lắm!
Phước tò mò:
- GÌ vậy?
- Vũ khí hóa học! Rồi mày sẽ biết! Chiều nay mày có đi đánh nhau với tao không?
Phước tỏ vẻ đắn đo:
- Đánh nhau ấy à?
Tôi khích:
- Chẳng lẽ mày sợ thằng Nghi! Chính nó đã ăn gian trận bóng hôm nọ, lại còn chọc tức tụi mình nữa! Bỏ qua sao được!
Phước bị tôi khích tướng, bèn gật đầu:
- Đánh thì đánh! Tao mà sợ nó!
- Nhưng đi đánh nhau phải có vũ khí! - Tôi lên giọng đàn anh - Mày có súng không?
Phước tròn mắt:
- Súng hả? Tao làm gì có súng!
Tôi nhăn mặt:
- Không có súng mà đánh nhau quái gì! Thế mày có lựu đạn không?
Phước rụt cổ:
- Eo ơi, lựu đạn nổ một phát thì banh xác cã lũ! Tao sợ lắm!
Sợ thì đánh nhau thế quái nào được! Thế mày có gì nào? Có dao găm không?
- Không! Tao chẳng có vũ khí gì cả! Tao chỉ muốn chơi nhau bằng tay thôi!
- Hừ, vậy mà cũng gọi là đánh nhau! Một người lính gương mẫu bao giờ ra trận cũng mang theo vũ khí, mày hiểu không? Mày nhớ kỹ lại đi, ở nhà có vũ khí gì nào?
Phước "nhớ kỹ" một lát rồi reo lên:
- À, tao có cái ná thun, được không mày?
Tôi gật gù:
- Giàn thun chỉ để đánh nhau với bọn trẻ con thôi! Nhưng mà thôi, cũng được! Thế chiều nay mày nấp trong bụi cây ở ngã tư, còn tao sẽ đón đường thằng Nghi. Chiều nào nó cũng đi ngang ngã tư đó. Tao sẽ nói chuyện với nó. Mày nhớ theo dõi, khi nào tao vung tay lên khỏi đầu, mày sẽ bắn vào bụng nó. Lúc đó tao sẽ rút...vũ khí hoá học trong túi quần ra, xịt vào người nó, thế là nó lăn đùng ra đất.
Phước hồi hộp:
- Rồi sao nữa?
- Còn sao nữa! Nó chết chứ sao! Vũ khí hóa học xịt vào người, ai mà chịu nổi!
Phước tái mặt:
- Thôi, thôi, tao không đi với mày đâu! Đánh nhau mà chết người, tao sợ lắm!
Tôi tặc lưỡi:
- Đã đánh nhau thì phải có người chết kẻ sống chứ! nhưng mà thôi, nếu mày sợ quá thì tao sẽ xịt què chân nó thôi, cho nó khỏi đá bóng luôn!
Trườc khi về, Phước còn năn nỉ tôi:
- Mày nhớ xịt vũ khí hoá học gì đó ít ít thôi nghen, cho nó đi cà nhắc chừng ba bữa thôi!
Chiều đó, tôi và Phước nấp sẵn trong bụi cây ở ngã tư. Trong khi chờ đợi, tôi dặn nó đủ thứ "kỷ luật chiến trường", nào phải giương súng...thun ra làm sao, nín thở như thế nào. Phước nghe theo răm rắp. Còn nó thì cứ luôn mồm dặn tôi nhớ xịt vũ khí hoá học ít ít một chút. Nó sợ tôi làm thằng Nghi què chân suốt đời.
Khi thấy bóng thằng Nghi xuất hiện từ xa, tôi bước ra đứng chặn giữa đường.
Thấy tôi, Nghi reo lên:
- Ủa, mày đi đâu đó? Tao đang đi tìm mày nè.
Chết cha! Vậy là nó đã chuẩn bị rồi! Chẳng biết nó đem theo vũ khí gì? Tôi thót bụng, hỏi:
- Mày tìm tao chi vậy?
Nghi thò tay vào túi quần. Thấy vậy, tôi cũng cho tay vào túi quần nắm chặt cái kềm, sẵn sàng đối phó.
Té ra "vũ khí" của Nghi là một cuốn sách nhỏ. Nó đưa sách cho tôi: -Đây là cuốn luật bóng đá của anh tao. Cho mày mượn đọc để mai mốt đá bóng mình khỏi phải cãi nhau nữa. Trong đó có ghi rõ luật việt vị đó!
Tôi đang ngơ ngác thì Nghi lấy trong túi áo ra mấy tờ giấy, huơ lên:
- Đi xem phim không?
- Vé xem phim hả?
- Ừ, bạn chị tao cho ba vé, chị tao không đi nên cho tao. Phim "Trộm mắt phật" hay lắm nghen mày!
- Đưa tao xem nào!
Tôi nói và rút tay ra khỏi túi quần, vô tình tôi lại lôi ra cả cái kềm.
- Mày đem kềm đi đâu vậy? - Nghi tò mò.
- À...à, lúc nãy tao sữa xe, rồi bỏ quên trong túi.
Nghi trầm trồ:
Cái kềm bóng quá hén! Mày cho tao mượn đi, xe tao cũng đang sút mấy con ốc.
Tôi đưa cái kềm cho Nghi và liếc lại phía bụi cây. Phước đang nhấp nhổm trong đó, tôi thấy đầu nó nhô lên hụp xuống liên hồi. Thấy tôi đưa "vũ khí hóa học" cho địch thủ nó càng hồi hộp tợn. Nó giương ná thun lên ra ý hỏi, tôi bèn khoát tay bảo thôi. Nhưng chắc nó tưởng tôi ra hiệu "khai hỏa" liền kéo thật căng sợi thun, chuẩn bị bắn. Tôi hoảng hốt vội nhảy tới một bước, đứng chắn giữa nó và Nghi. Thấy điệu bộ lạ lùng của tôi, Nghi thắc mắc:
- Mày làm gì vậy?
- À...không! - Tôi ấp úng.
Nghi nhìn về phía bụi cây:
Có gì đằng đó vậy?
Biết không thể giấu được, tôi đành đáp:
- Thằng Phước! Nó đang rình bắn chim!
Và tôi quay về phía bụi cây la lớn:
- Ra đi, Phước ơi! Con chim của mày bay mất rồi!
Phước cầm giàn thun lò dò bước ra:
- Tụi mày nói chuyện lớn quá làm con chim bay mất, uổng thiệt!
Nghi vỗ vai nó, an ủi:
- Thôi, bỏ con chim đi! Bây giờ ba đứa mình đi xem phim "Trộm mắt phật".
Phước khịt mũi:
- Phim hay không mày?
- Tuyệt! Có hoàng đế Ama và tên trộm Abu, hay lắm!
- Hai tay này đánh nhau hả?
Nghi ngơ ngác:
- Đánh nhau gì?
- Thì đánh nhau chứ đánh nhau gì! Đánh nhau bằng "vũ khí hóa học" đó!
Nói xong, Phước nhìn tôi cười hích hích khiến tôi đỏ cả mặt.
Nghi chẳng hiểu gì cả, nó choàng vai tôi và Phước kéo đi:
- Không có đánh nhau đâu! Hai nhân vật này là bạn thân với nhau, một tình bạn chân thành và tuyệt đẹp!
Nắng chiều hắt bóng ba đứa xuống mặt đường thành một khối, giống như người khổng lồ trong truyện cổ, người khổng lồ mà cháu tôi đã nói "cậu không thắng nổi đâu".
1988
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Út Quyên Và Tôi
Nguyễn Nhật Ánh
Út Quyên Và Tôi - Nguyễn Nhật Ánh
https://isach.info/story.php?story=ut_quyen_va_toi__nguyen_nhat_anh