Chương 2: Cuộc Buôn Bán, Bạn Thân Tôi
ột lát sau, lão bá hộ Trường đi ra. Ông lão bá hộ mở lời với ba mẹ tôi trước:
- Đứa bé gái nhà anh chị đâu?
Ba mẹ tôi trả lời:
- Dạ, con tôi nó đang đứng ngoài sân. Để tôi gọi nó vào.
Lão Lợi Trường tiếp lời:
- Cho gọi con bé vào.
Ba tôi gọi tôi âu yếm:
- Huyền Trân con ơi, vào đây với tía.
Tôi cũng nhớ ra điều mình phải làm. Tôi chạy vào, nói với ba tôi:
- Tía gọi con ạ.
Tôi quay ra chào lão bá hộ:
- Cháu chào ông ạ.
Lão bá hộ khen tôi:
- Con bé này lễ phép đấy!
Mẹ tôi nói:
- Nó đã kêu tôi một tiếng “má” thì đương nhiên phải lễ phép rồi ông ạ. Thế ông trả bao nhiêu.
Lão bá hộ nở một nụ cười nham hiểm:
- Ha…Ha…Ha… Con bé này tốt đấy. Tôi trả cô năm đồng nhé.
Ba tôi kêu:
- Khiếp, con bé thế này mà ông trả có năm đồng. Sau này lớn, nó cưới con trai ông thì lúc ấy con ông cũng trạc năm nươi, thử hỏi xem có ai lấy con ông không?
Lão bã hộ cười, nói bằng một giọng điệu ra vẻ khâm phục ba tôi lắm:
-Khà…Khà…Anh cũng biết trả giá đấy. Thôi thì tôi bán mười đồng. Thế là nhiều rồi nhé. Bán thì bán, không thì thôi.
Ba tôi mặt vui vẻ hẳn lên đáp lại:
- Ông cứ khéo đùa. Làm sao tôi không bán được. Tôi đồng ý.
Lão bá hộ tiếp:
-Khi nào anh giao con bé tôi sẽ trả tiền và viết giầy luôn.
Bà tôi bằng lòng:
-Vâng, tôi cũng xin phép về.
Lão bá hộ mặt tươi như vừa có đống tiền rơi xuống:
- Tôi không tiễn, anh về cẩn thận.
Ba kêu tôi ra cổng đón xe ngựa. Dăm phút sau, ba mẹ tôi ra. Chúng tôi lên xe ngựa. Ba mẹ nói với tôi:
- Từ sau cứ gọi tụi tao bằng má với tía nghe, mậy. Tao bán mậy rồi, sau này mày qua nhà ổng sống, làm việc cho ổng. Lớn lên cưới con ổng làm chồng. Đẻ được thằng cu là sướng nốt cả đời mày.
Tôi bật khóc nức nở, mạnh dạn nói với ba mẹ:
- Sao ba mẹ nỡ bán con cho người ta? Con biết con không phải con của ba mẹ nhưng con cũng đã coi ba mẹ là ba mẹ con rồi.
Đáp lại lời tôi nói, ba mẹ quát tôi một trận:
- Á à. Bây giờ mày lại còn ở đây lý sự à. Mày nghe cho rõ đây, chúng tao không phải ba mẹ mày. Còn giờ tao bán mày đi coi như là tiền công tao nuôi mày thôi. Mà tao bán mày đi, mày còn được sống trong gia đình đàng hoàng, sung sướng chán. Mày còn kêu ca gì. Không phải hồi đó chúng tao cứu mày thì mày đã chết từ tám đời rồi con ạ. Từ giờ, mày cấm kêu chúng tao bằng ba mẹ. Trước mặt lão bá hộ chỉ được kêu tía má thôi nghe chưa con.
Tôi vẫn ngồi khóc. Tôi ngước lên chú đánh xe ngựa. Chắc chắn chú cũng nghe hết lời ba mẹ tôi nói rồi. Mà chú ấy nghe cũng chẳng có ích gì. Tôi quay mặt đi, cúi gầm xuống mà khóc.
Về đến nhà, ba tôi tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ tôi ra. Mẹ thì tháo chiếc nhẫn mới mua rồi kêu tôi đi dỡ tất cả đồ ba mẹ mới mùa, cả bộ quần áo tôi đang mặc. Khi tôi còn ngơ ngác thì ba to tiếng:
- Ngạc nhiên lắm hả! Chẳng có gì phải thế đâu vì mày đâu xứng với những thứ này. Mày chỉ xứng với cái bộ quần áo cũ nát của mày thôi. Còn không mau thay đồ trả cho tao đi.
Tôi lặng lẽ bước về phòng, thay bộ đồ và tháo các món phụ kiện ra. Tôi nghĩ rằng số phận mình thật hẩm hiu. Nhưng tôi lại chẳng làm gì được, phó mặc cho ông trời. Tôi thẫn thờ nhìn mặt trời dần dần xuống núi. Trong đầu tôi luôn luôn có một ý nghĩ vẩn vơ mà tôi rất muốn làm mà lại không dám. Rồi tôi chợt giật mình vì tiếng mẹ gọi:
- Mậy ra nấu cơm ngay Trân.
Tôi vội chạy ra, thấy mẹ đã chờ sẵn ở cửa bếp. Tôi thưa:
- Thưa mẹ… - Tôi nhớ ra cái quyền mà mình không được ba mẹ cho phép. Tôi sửa lại lời nói với mẹ:
- Thưa bác, con nấu cơm ngay ạ.
Tôi chạy vào bếp đong nồi cơm rồi ngồi xuống thổi lửa, đặt nồi lên. Lửa cháy bập bùng. Tôi lại vội lấy bó rau ngắt ra rá rồi đem ra giếng rửa sạch. Tôi đặt cái rá trên một cái rỗ cho rau ráo nước. Cơm chín thì tôi đơm ra cái bát tô to, rửa sạch nồi cho rau vào luộc. Khi chín hết rồi, tôi bưng bát đũa ra chuẩn bị ăn cơm.
Trước khi ăn, tôi chạy ra vườn sau nhà, đào cái chỗ đất gần góc tường. Tôi lôi lên một chiếc hộp tiết kiệm tiền của tôi. Mỗi tháng, tôi được ba mẹ cho ba hào ăn sáng. Nhưng mỗi tháng, tôi chỉ ăn có một hào rưỡi và dành một hào rưỡi kia đi. Tôi có thói quen ấy từ năm tôi sáu tuổi vì lúc ấy tôi đi học mới có tiền ăn sáng. Còn từ năm lớp hai, tôi nghỉ học thì ba tháng tôi mới được bảy hào. Tôi vẫn không bỏ thói quen tích góp ấy. Ba tháng được bảy hào thì tôi chỉ dám tiêu bốn. Tôi vẫn còn tiết kiệm được ba hào. Bây giờ đã được năm năm rồi, số tiền tích góp được cũng kha khá. Tôi làm tính để cộng lại số tiền của tôi. Một năm có mười hai tháng, mỗi tháng tiết kiệm một hào rưỡi, vị chi một năm tôi được một đồng tám hào. Từ năm tôi bảy tuổi đến năm tôi mười một tuổi là được bốn năm. Cứ ba tháng tôi lại tiết kiệm được ba hào vậy một năm tôi tiết kiệm được một đồng hai. Thế thì bốn năm, tôi tiết kiệm được bốn đồng tám hào. Với cả một đồng tám hào kia là tôi được sáu đồng sáu hào rồi. Tôi vui lắm vì đống tài sản riêng của mình. Tôi nhét đầy tiền vào túi rồi về phòng. Khi về đến phòng, tôi lấy dây xâu tiền lại thành chuỗi rồi tôi bọc lại bằng một cái khăn đã cũ, nhét vào một cái hố bí mật tôi đào ở góc tường. Tôi gọi nó là “Tủ tiết kiệm”.
Mẹ gọi tôi vào ăn cơm. Sau khi ăn xong, tôi lại về phòng tôi. Tôi phải tìm cách để bỏ trốn khỏi đây trước khi tôi bị bán thôi. Tôi lôi ra chiếc túi đi học của tôi, nó đã sờn cũ lắm rồi, trông như sắp hỏng nhưng đối với tôi thì nó là một thứ vô cùng quý giá được dùng để chuẩn bị sẵn đồ để bỏ trốn. Đầu tiên là tôi phải lo quần áo trước đã. Tôi mở tủ chọn lấy ba bốn bộ quần áo mới nhất nhưng dù là mới nhất cũng đã có vài chỗ rách. Tôi vá lại. Tôi cũng nhận ra là kim chỉ cũng rất cần thiết với mình. Tôi cầm luôn cả bộ kim chỉ riêng của mình với cả vài bộ quần áo hồi ba, bốn tuổi của tôi để thỉnh thoảng quần áo rách tôi còn vá. Tôi lại lôi bọc tiền từ trong “Tủ tiết kiệm” ra nhét luôn vào túi. Vậy là mọi thứ đồ cũng tạm xong.
Thế là tạm xong rồi những còn về vấn đề tiền bạc và nhà ở. Bỏ đi, tôi biết sống ở đâu. Rôi còn tiền bạc nữa. Tôi cũng chỉ có hai đồng hai hào, sớm muộn gì cũng tiêu hết. Tôi ngồi ngẫm và đã quyết định sẽ làm đồ để bán như là lược, dây buộc tóc, những chiếc rổ rá hay những chiếc quạt nan… Mọi việc làm không khó. Tôi có đứa bạn tên là Mai Hoa. Nó cũng là một đứa trẻ mồ côi giống tôi. Giờ nó sống tạm tại một cái lều rơm cũ bỏ hoang. Nó rất khéo tay. Mai Hoa thường làm các đồ dùng cần thiết bằng tre, nứa ( Các vật dụng dễ tìm lại miễn phí ở làng tôi) đem đi bán. Trung bình mỗi tháng nó cũng kiếm được gần một đồng.
Sáng sớm hôm sau…
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, nắng không gay gắt mà nhè nhẹ. Tôi thức dậy sớm sửa soạn rồi đến nhà bạn tôi. Nó cũng vừa mới dậy. Thấy tôi đến, nó mừng rỡ nói với tôi:
- Mậy đi đâu mà sao cả tuần nay không tới với tao. Xem này, xem hôm qua tao vừa nghĩ ra cách làm cái gì này.
Nó vừa nói, vừa trỏ vào mấy sợi dây trong chiếc rổ bên cạnh cái chiếu trong lều của nó. Tôi ngạc nhiên:
- Là dây chuyền!
Hoa tươi cười nói với tôi:
- Đúng rồi.
Tôi hỏi Mai Hoa:
- Sao cậu nghĩ được nó vậy?
Mai Hoa vui vẻ trả lời câu hỏi của tôi:
- Hôm qua, mình vô rừng U Minh chơi. Sau đó, mình thấy một khóm tre xanh tốt. Chợt, một cây tre đổ xuống đè lên người mình. Mình đẩy cây tre lên đứng dậy. Lúc đó mình thấy một miếng tre vuông nhỏ vỡ ra rơi xuống đất. Mình nghĩ luôn tới chiếc mặt dây chuyền.
- Thế làm như thế nào vậy, Hoa?
- Dễ lắm. Đầu tiên lấy dao chẻ đôi tre ra. Sau đó cắt hình mình muốn làm mặt dây chuyền. Cuối cùng, ta đục một lỗ nhỏ, xỏ thêm sợi dây vào là xong. Hôm qua, mính đã bán được mười sợi với giá một hào rồi đấy.
- Cậu giỏi thật đó, Mai Hoa! Giá như mình được như cậu.
Mai Hoa ngạc nhiên hỏi tôi:
- Sao cậu lại muốn được như mình? Chẳng phải cậu có gia đình hay sao. Tuy họ không yêu thương cậu nhiều nhưng cũng sướng hơn cuộc sống đơn độc của tớ chứ.
Tôi thở dài kể lại mọi chuyện cho Mai Hoa nghe. Mai Hoa nói với tôi:
- Huyền Trân, cậu bỏ đi là đúng nhưng họ cũng không hoàn toàn sai. Họ nuôi cậu bằng tiền của họ, bây giờ họ muốn lấy lại số tiền đó. Chi bằng, cậu trả tiền cho họ để đổi lại một cuộc sống tự do có phải hơn không?
- Mình cũng từng nghĩ như cậu vậy thôi. Nhưng khổ một điều là họ bán tớ với giá mười đồng, tớ lại chỉ có sáu đồng sáu hào, làm sao trả đủ tiền cho họ. - Tôi đáp giọng buồn bã.
- Nhưng khi nào họ bán cậu đi?
- Chắc chẳng còn bao lâu đâu. Mình định sẽ bỏ trốn đi, còn món tiền đó mình sẽ trả sau. Hôm nay mình đến đây nhờ cậu day cho mình cách làm những món đồ cậu bán đó. Mình định cũng sẽ bán đồ kiếm tiền để trả tiền cho ba mẹ.
Hoa vỗ vai tôi:
- Dễ lắm, để mình chỉ cho cậu.
Mai Hoa mời tôi ngồi xuống, tôi chú ý từng động tác của nó. Động tác thật khéo léo. Đan sợi một với sợi ba, rồi vòng lại sợi hai, vắt lên trên,… Rồi mặt trời đã rời khỏi ngọn núi, bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên làm tan những giọt sương đêm. Tôi từ biệt Mai Hoa đi về nhà và hẹn nó sáng mai tôi lại đến.
Tôi vội chạy về nhà trước khi ba mẹ tôi thức giấc. May qua! Về đến nhà rồi mà ba mẹ tôi vẫn còn ngủ. Tôi chạy tót về phòng, nằm lên giường đắp chăn. Chừng dăm phút sau, mẹ tới kêu tôi dậy:
- Mậy dạy ngay không, Huyền Trân. Mặt trời đã lên rồi còn ngủ hả.
Tôi vờ ngáp như thể vừa ngủ dậy. Tôi đánh răng rửa mặt rồi tôi ngồi ăn sáng. Trong bữa cơm ba nói với tôi:
- Tí nữa mày sửa soạn đàng hoàng. Tao đưa mày sang ông bá hộ bàn thời gian giao mày cho ổng.
Tôi bất ngờ. Tí nữa thì rơi bát cơm. Tôi vội ăn nhanh hơn xong rồi đi sửa soạn. Tôi lại lôi những bộ đồ mới kia ra mặc. Mẹ đưa cho tôi hộp trang sức. Tôi đeo vào. Một lát sau, chúng tôi cùng đến nhà ông Trường.
Lần này tôi được vào trong nghe luôn. Lão bá hộ nói với
ba tôi:
- Bao giờ thì giao con mậy tới?
- Ngay sáng mai cũng được. - Ba tôi đáp.
Tôi thẫn thờ nhìn ba tôi. Lão bá hộ quay sang hỏi tôi:
- Thế nào, có bằng lòng không con gái?
Chắc chắn là tôi không bằng lòng rồi. Tôi đang định từ chối thì ba lườm tôi trông rất dễ sợ. Ánh mắt ba nói rõ tôi phải đồng ý. Tôi lắp bắp trả lời lão Trường:
- Dạ thưa ô…ông, cháu đồng ý ạ.
Mặt tôi xịu xuống ngay khi tôi vừa trả lời xong. Lão bá hộ cũng đồng ý và kêu ba mẹ tôi mai mang tôi đến để viết giấy và lão sẽ trả tiền cho ba mẹ tôi. Tôi thẫn thờ. Ông Trường kêu người hầu ra tiễn chúng tôi về. Mẹ cầm chặt tay tôi dắt đi, dưới cái ánh nắng giòn tan của mùa hè. Chúng tôi kêu một chiếc xe ngựa. Thật trùng hợp hay là cố tình nhưng đó chính là người lái xe ngựa hôm qua chúng tôi đi. Đi trên xe, tôi bật khóc thành tiếng. Ba tôi quát:
- Mậy câm ngay cái mồm đi. Ngày mai mậy sẽ không còn ở cùng tao nữa. Mậy sang nhà lão phú ông ăn ở sướng rồi còn khóc lóc cái gì.
Tôi cố nín lại, không dám khóc. Anh xe ngựa chắc là nghe thấy rồi. Tôi ước rằng anh cứu được tôi. Nhưng ước cũng chỉ là ước. Tôi cho như vậy. Nhưng anh có lòng tốt cứu tôi không còn phụ thuộc vào trời. Một sự thất vọng não nề hiện rõ trên mặt tôi. Tôi chỉ còn một nguồn hy vọng: Mai Hoa - Bạn duy nhất của tôi.
Tuổi Thơ Cay Đắng Tuổi Thơ Cay Đắng - Nguyễn Thùy Dương Tuổi Thơ Cay Đắng