Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trời Sinh Một Đôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2: Biến Vụng Thành Khéo
M
ặt trời rất đẹp, nhưng bầu không khí Phủ Kiến An Bá lại có chút u ám. Bọn nha hoàn mặc bỉ giáp màu xanh đen ra ra vào vào, tất cả đều đặt chân rất nhẹ nhàng.
Chén trà nhỏ màu trắng hoa văn tranh hoa điểu trong tay Lão phu nhân choang một tiếng rơi xuống đất, môi bà run rẩy nói: “Người đâu, mang cái đồ nghiệt chướng kia đến đây cho ta!”
Sắc mặt người phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc váy xếp dài màu tím than điểm hoa ở bên cạnh cũng xanh mét, muốn há miệng khuyên nhủ nhưng rồi lại mím chặt môi.
Nàng là Thế tử phu nhân, là con dâu trưởng của Lão phu nhân, theo lý mà nói khi Lão phu nhân tức giận thì nàng phải khuyên nhủ, nhưng Tứ cô nương này thật sự làm ầm ĩ không ra dạng gì nữa. Hiện tại tiểu nương tử chưa gả trong phủ có năm người, bị một trận ầm ĩ này của nàng khiến danh tiếng Phủ Kiến An Bá mất sạch, việc thành thân của những cô nương khác cũng bị ảnh hưởng.
Nàng thân là Thế tử phu nhân, quý phủ xảy ra chuyện như vậy, mặc dù không phải là một phòng của nàng nhưng cũng đâu còn thể diện gì. Trong lòng thầm hận Tứ cô nương không ra thể thống, nhìn về phía Tam phu nhân mặc áo tà màu hồng cánh sen, sắc mặt lại càng lạnh hơn.
Tam phu nhân Ôn thị phịch một tiếng quỳ xuống, ngược lại không khóc lóc nỉ non giống những phu nhân bình thường khác, đầu tiên nặng nề dập đầu xuống một cái, khi ngẩng lên đã thấy cái trán bầm xanh một mảng: “Lão phu nhân, nghiệt chướng kia xưa nay quen ham chơi, bây giờ gây ra tai họa bực này, dù cho có đánh chết tại chỗ cũng không quá đáng. Chờ con bé tỉnh dậy con dâu sẽ lập tức dẫn con bé đến chịu phạt, chỉ là con bé vừa rơi xuống nước, nước tháng ba lại lạnh, hiện tại vẫn còn đang bất tỉnh.”
Phu nhân trẻ tuổi khác mặc chiếc váy màu ánh trăng thêu viền nghe thế cười lạnh một tiếng: “Lời này Tam đệ muội nói không đúng rồi. Cái gì mà ham chơi? Tứ cô nương năm nay cũng đã mười bốn tuổi, nếu nói là có tâm tư khác thì ngược lại thực sự ——”
“Im miệng!” Lão phu nhân lạnh lùng quét tới đây.
Nhị phu nhân Lý thị cầm khăn che mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Lão phu nhân, chuyện hôm nay ngài cần phải xử lý công bằng, mọi người khắp kinh thành đều đang nhìn. Nếu như còn nuông chiều, tiểu nương tử của chúng ta làm sao mà nhìn người ta được đây?”
Nói tới đây, trong lòng lại càng hận, Kiến An Bá Lão phu nhân sinh ba nhi tử. Trưởng nữ của đích tôn đã xuất giá, chỉ còn thứ nữ vẫn chưa đính hôn. Tam phòng có hai nữ nhi, trưởng nữ cũng đính hôn, còn kẻ tự gây nghiệt kia không nói. Chỉ có một đôi nữ nhi song sinh đáng thương của nàng mới vừa mười hai tuổi, chính là người phải chịu liên lụy nhiều nhất.
Nàng vốn là kế thất, đã thấp hơn người bên ngoài một cái đầu, hao hết tâm tư nuôi dạy nữ nhi, thế mà lại để cho cái đứa không có tự trọng kia hại.
“Đi mang Tứ cô nương đến đây.” Lão phu nhân phân phó Vương ma ma đứng ở phía sau.
Tam phu nhân đang quỳ lập tức tái mặt, lại biết Lão phu nhân xưa nay thoạt nhìn tính tình rất tốt, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì cũng không cho phép phản bác nữa.
Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn chằm chằm Ôn thị.
Mặc kệ bình thường ngươi đanh đá thế nào, có một đứa con gái như vậy còn không phải bất hạnh sao? Tương lai trò hay còn nhiều.
Không bao lâu, Vương ma ma đã quay trở lại, hai bà tử phía sau dẫn theo Tứ cô nương Chân Diệu.
“Bẩm Lão phu nhân, Tứ cô nương đã tới.” Vương ma ma nói xong lùi lại đứng phía sau Lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn Chân Diệu một cái.
Nàng mặc bộ quần áo ở nhà, áo nhỏ màu xanh lá sen, bên dưới là chiếc váy mã diện (*) màu xanh nhạt, có lẽ vừa tắm rửa nên chưa búi tóc, một suối tóc đen chỉ dùng một sợi dây lụa buộc lỏng, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
(*)váy mã diện:
“Nghiệt chướng, còn không quỳ xuống cho ta!” Lão phu nhân thấy Chân Diệu đứng ở đó thì lại càng tức giận.
Nhị phu nhân Lý thị che miệng cười: “Ôi! Không phải Tam đệ muội nói Tứ cô nương còn đang mê man sao? Nhưng nhìn bộ dạng này ngược lại vô cùng tỉnh táo nha, xem ra rơi xuống nước cũng không bị gì ——”
Một chén trà cổ màu trắng có hoa văn ném tới: “Lý thị, con còn mở miệng thì đi ra ngoài ngay cho ta!”
Mặt Lý thị căng lên đỏ bừng, lại không dám mở miệng nữa.
Khóe miệng Đại phu nhân nhếch lên một cái.
Xuất thân thứ nữ rốt cuộc cũng chỉ khôn vặt mà thôi. Đừng thấy bình thường Lão phu nhân ăn chay niệm Phật, vẻ mặt hiền hòa, bọn tiểu bối tranh giành nhốn nháo cũng không để ý tới, thế nhưng khi gặp phải loại chuyện khiến danh dự gia tộc bị hao tổn này thì bà chính là lão hổ phát uy đấy. Đã không biết né tránh mà còn cả gan đi lên vuốt râu hùm, thế thì chỉ có hai chữ: muốn chết!
Nếu như vuốt một lần chưa đã ghiền còn muốn vuốt tiếp, thì là sáu chữ: chết không có chỗ chôn thân!
Mà Chân Diệu lúc này vẫn còn rất mơ hồ.
Một khắc trước, nàng vừa đi du lịch về, đón taxi để về nhà, không ngờ tài xế kia thấy nàng chỉ đi một mình nên nổi lên ý xấu, trong lúc phản kháng thì nàng bị bóp cổ, nhưng sao vừa mở mắt nàng lại trở thành Chân Tứ cô nương rồi?
Nàng vẫn có toàn bộ ký ức của Chân Tứ cô nương, nhưng còn chưa tiêu hóa hết đã bị xách qua đây. Chuyện này dù là tinh anh nào xuyên qua cũng thấy mờ mịt nha, huống chi kỹ năng về loại trạch đấu này của nàng rất tệ a.
Nghe thấy thanh sắc lão thái thái tóc trắng ngồi ở vị trí chủ tọa nghiêm khắc bảo nàng quỳ xuống, Chân Diệu lại nghĩ đây là chuyện thân thể nguyên chủ này làm, quyết định vẫn nên tạm thời gạt cái cốt khí gì đó sang một bên thì mới tốt.
Quỳ thì quỳ, nếu như vừa sống lại mà lại bị trầm lồng heo thì quả thật chết quá uổng rồi.
Nhưng mà hình như thân thể này lại không nghe lời, Chân Diệu cong cong đầu gối, có chút lực bất tòng tâm.
Nàng đang lo lắng thì trông thấy một phụ nhân quỳ ở một bên đứng dậy bước dài đến, nhấc chân đạp lên đầu gối của nàng.
Bịch một tiếng, Chân Diệu nặng nề quỳ xuống đất.
Choang choang, lại là hai cái chén nở hoa ở bên cạnh nàng, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ tung tóe.
Tam phu nhân Ôn thị muốn đi lên che trước mặt Chân Diệu, thân thể lay động nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Nhị phu nhân Lý thị sợ bị bắn lên người nên vội vàng tránh né.
Thấy Chân Diệu quỳ thẳng tắp, sự tức giận trong lòng Lão phu nhân cũng hòa hoãn lại, thầm nói nha đầu này cũng biết bảo trì bình thản, nhưng sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ kia chứ?
Nếu Chân Diệu biết được ý nghĩ của Lão phu nhân thì chắc phải cười khổ rồi. Nàng còn bị mẹ ruột đạp đến nổ đom đóm mắy đây này, không phải nàng không muốn trốn, mà thuần túy là vì chưa kịp phản ứng nha.
“Tứ nha đầu, ngươi còn có lời gì để nói?” Giọng nói từ bên trên truyền đến.
Trong lòng Chân Diệu nặng trĩu.
Lời này rất giống lời tử tù bị hỏi khi sắp đến lúc hành hình: “Ngươi có di ngôn gì muốn nhắn nhủ không? Không có thì lên đường đi.”
Kiếp trước, gia cảnh Chân Diệu tương đối khá giả, vừa tốt nghiệp đã vác ba lô đi khắp thế giới ăn uống chơi đùa, nàng là loại người chưa từng trải qua cả việc tranh đua trong văn phòng nữa.
Nếu nói có đồng bào xuyên qua có thể làm máy bay chiến đấu trong trạch đấu, thì e rằng nàng chỉ có thể làm gà mẹ thôi.
Cảm thụ được hơi lạnh ép từ trên xuống, đầu óc Chân Diệu cũng không vòng vo, chỉ có thể theo bản năng giơ hai tay lên cao lại cúi sát mặt xuống đất, nặng nề dập đầu mấy cái vang lên tiếng: “Tổ mẫu, cháu gái biết sai rồi, không nên ham chơi chạy lên cầu để gây ra tai họa làm gia tộc hổ thẹn.”
Lão phu nhân nhìn cháu gái không nhúc nhích, đầu cúi rạp xuống đất, trong lòng bà cảm thấy ngũ vị tạp trần, một lúc lâu mới thở ra một hơi nói: “Tứ nha đầu, cháu ngẩng đầu lên nói chuyện.”
Chân Diệu từ từ ngẩng đầu, một đôi mắt trong trẻo bóng loáng nhìn Lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu gái thực sự sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt gì cũng được, nhưng đừng tức giận mà sinh bệnh.”
Nàng có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, con ngươi vừa to vừa đen hơn người bình thường, bỏ đi tâm tư phức tạp, nhìn vào người như vậy, dường như có hai dòng suối trong vắt chậm rãi chảy qua.
Tim Lão phu nhân không khỏi mềm nhũn, bản thân cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ lần này Tứ nha đầu rơi xuống nước chỉ là tình cờ?
Nhưng vừa nghĩ đến ngày thường Chân Diệu đều tranh cường háo thắng và nhiều tâm tư, ý niệm này trong đầu bà lại bị áp chế xuống, chậm rãi mở miệng: “Tứ nha đầu, cháu nên biết rõ danh tiết của nữ nhi rất quan trọng. Bất kể chuyện này là ngoài ý muốn cũng được, cố ý cũng được, cái nhìn của người đời đối với cháu đã định rồi, ngay cả nhóm tỷ muội của cháu cũng đã bị cháu liên lụy.”
“Vâng.” Chân Diệu cúi đầu xuống, có phần ủ rũ.
Nguyên chủ này đúng là để lại cho nàng một con đường cùng a.
Kế tiếp, sợ rằng Lão phu nhân sẽ bắt nàng chọn một trong hai cách thắt cổ hoặc trầm lồng heo thôi.
“Nếu như thế, đã bày ở trước mặt cháu rồi, cũng không có lựa chọn khác ——”
“Lão phu nhân ——” Tam phu nhân Ôn thị bất chấp những thứ khác, chạy vội đến quỳ gối ôm lấy đùi Lão phu nhân, “Con dâu xin ngài khai ân, Diệu Nhi … con bé, con bé mới chỉ mười bốn tuổi thôi, xin ngài cho con bé con đường sống.”
“Vợ lão Tam, con không cần cầu xin thay nữ nhi. Dẫn Tứ cô nương đi.”
Hai bà tử tiến lên mang Chân Diệu đi ra ngoài, một người trong đó không cẩn thận đụng phải cổ của nàng.
Cả người nàng lập tức run rẩy một trận, hàn khí từ đáy lòng xông lên.
Trong đầu của nàng vô thức chớp lên hình ảnh đôi tay thô ráp kia luôn bóp chặt cổ nàng không thả, càng bóp càng chặt, đến sau hình như lại biến thành khuôn mặt một người khác.
Chân Diệu lập tức cảm thấy không thể hô hấp, trong đầu chỉ có một ý niệm, ta phải trốn!
Nàng đứng bật dậy, muốn xông ra ngoài.
Vào loại thời điểm này, tìm đường sống là bản năng của con người, còn về phần một tiểu nương tử có thể chạy trốn đi đâu ở trong phủ nhà mình gì đó, hoặc là vấn đề cao thâm như việc chạy ra ngoài rồi sinh tồn thế nào? Đừng đùa chứ? Có bao nhiêu người bình thường đối mặt với sinh tử lại có thể nghĩ tới những thứ này đây.
Chỉ là Chân Diệu mới đến đây, mặc dù nàng được tiếp nhận ký ức, nhưng cuối cùng vẫn còn chút không quen, và bệnh không xác định được phương hướng lại tái phát. Nàng muốn xông ra bên ngoài nhưng lại xông sai hướng, đâm thẳng về phía một cây cột.
“Mau ngăn con bé lại!” Lão phu nhân nhảy dựng lên.
Nhị phu nhân Lý thị kêu “A” một tiếng.
Tam phu nhân Ôn thị lấy tốc độ còn nhanh hơn khi đạp Chân Diệu lúc nãy mà xông lên ôm lấy một cái cổ chân của nàng.
Kiếp trước Chân Diệu coi như là một con lừa gà mờ, tố chất thân thể tốt, còn học chút thuật phòng thân thực dụng. Vốn dĩ thấy mình sắp đâm đầu vào cột, nàng xoay eo nhấc chân lên muốn tránh thoát từ ranh giới chỉ còn ngàn cân treo sợi tóc.
Không ngờ lúc đó chân chưa nhấc lên đã bị Tam phu nhân ôm lấy.
Chỉ nghe vang lên một tiếng “cốp”, thế là đứa trẻ xui xẻo này đã đập đầu vào cột.
Trước khi lâm vào hôn mê, trong đầu nàng chỉ hiện lên một ý nghĩ.
Mẹ ruột ơi, ngài khẳng định không phải là nhân cơ hội trừ hại chứ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trời Sinh Một Đôi
Đông Thanh Liễu Diệp
Trời Sinh Một Đôi - Đông Thanh Liễu Diệp
https://isach.info/story.php?story=troi_sinh_mot_doi__dong_thanh_lieu_diep