Chương 2 - Vì Sao Cùng Một Lúc Chúng Tôi Giới Thiệu Tix-Tu, Bố Mẹ Em Và Ngôi-Nhà-Lấp-Lánh
óc Tix-tu màu hoe vàng và xoăn tít ở đầu mỗi sợi. Cứ như tia nắng mặt trời đang xiên thẳng xuống, gặp đất thì quăn lên. Tix-tu có đôi mắt xanh mở to, đôi má hồng êm mát. Người ta hôn em rất nhiều. Bởi vì người lớn, nhất là các vị có lỗ mũi to đen, trán nhiều nếp nhăn, lỗ tai có lông, gặp đâu cũng ôm hôn các cậu bé má mũm mĩm. Họ bảo rằng các cậu thích được hôn như thế, đó cũng là một ý nghĩ làm sẵn. Chính họ, những người lớn thích thú với trò đó, còn các cậu bé má mũm mĩm thì thoã mãn họ một cách ngoan ngoãn.
Ai thấy Tix-tu cũng kêu lên:
- Chà, thằng bé đến kháu!
Nhưng Tix-tu không vì thế mà ra bộ ta đây. Đối với em, đã là người tất phải đẹp. Em lấy làm lạ rằng tất cả đàn ông, đàn bà và trẻ nhỏ khác đều không đẹp như bố mẹ em và bản thân em.
Bố mẹ Tix-tu đều rất đẹp, phải nói ngay như thế. Nhìn bố mẹ, em đâm quen nghĩ rằng người ta đẹp là chuyện bình thường; từ đó, xấu là ngoại lệ hoặc phi lý.
Bố Tix-tu, một ông bố có mái tóc đen nhánh chải mượt dầu xức; ông rất cao, ăn mặc rất diện; cổ áo vex-tông không bao giờ dây một hạt bụi, người ông lúc nào cũng thơm nức nước hoa Cô-lô-nhơ.
Bà mẹ tóc hoe, người mảnh tưởng gió thổi bay được; má bà nuột nà như cánh hoa, móng tay hồng như hoa hồng, hễ bà ra khỏi buồng đi đâu là quanh đó ngào ngạt hương thơm.
Tix-tu chẳng có gì phải phàn nàn, bởi vì ngoài bố mẹ, em còn được một mình tận hưởng tài sản và của cải như núi của họ.
Quả thực, các bạn đã thấy là ông bố và bà mẹ của Tix-tu rất giàu.
Ông bà ở trong một toà nhà nhiều tầng lộng lẫy có một bậc thềm lên xuống, một mái hiên, một cầu thang lớn, một cầu thang bé, những cửa sổ cao xếp thành từng hàng chín cái một, những tháp nhỏ đỉnh nhọn, và xung quanh là một khu vườn tráng lệ.
Trong nhà, phòng nào cũng trải những tấm thảm mềm, dày, đi rất êm. Trên thảm ấy mà chơi trò ú tim thì tuyệt, chạy không giày păng-túp càng tuyệt hơn, dù bà mẹ cấm:
- Tix-tu đi giày vào kẻo cảm lạnh!
Nhưng thảm quá dày, chả bao giờ Tix-tu cảm cúm.
Lại còn tay vịn bằng đồng bóng lộn của cầu thang lớn, trông như một chữ S khổng lồ, như một tia chớp vàng óng từ trên cao đâm xuống tầng sát đất màu da gấu.
Hễ chỉ có một mình, Tix-tu lại leo lên đỉnh cầu thang, cưỡi cái tay vịn rồi vun vút tụt xuống đến chóng mặt, và cứ làm đi làm lại mãi. Cái tay vịn mà sáng sáng anh hầu Ca-rơ-luyx hăng say lau chùi cho sáng choang mãi ra ấy là cầu trượt riêng, là tấm thảm bay, con đường thần tiên của em.
Ông bố và bà mẹ thích bất cứ cái gì lấp lánh, cho nên kẻ ăn người làm khá vất vả mới vừa lòng hai ông bà.
Dùng dầu xức tóc mà chúng tôi đã nói tới, bác thợ cắt tóc loay hoay mãi rồi cũng chải được mái tóc ông bố thành như một cái mũ có tám múi chạy từ trước ra sau, và đến nỗi ai thấy cũng phải trầm trồ. Giày của ông đánh xi bóng đến mức khi ông bước, chúng nhấp nhánh như thuỷ tinh dưới nắng.
Mười móng tay hồng của bà mẹ ngày nào cũng cọ, cũng đánh bóng nên chói lọi như những cửa sổ nhỏ lúc mặt trời rọi vào. Ở cổ, tai, cổ tay, ngón tay bà long lanh những vòng, xuyến, khuyên, nhẫn bằng đá quý, và đêm nào bà ra khỏi nhà đi xem hát hay đi khiêu vũ, sao trời dường như nhợt nhạt đi.
Dùng một loại bột do chính mình tạo ra, anh hầu Ca-rơ-luyx đã biến cái tay vịn cầu thang thành một kiệt tác nghệ thuật như ta đã biết. Anh cũng dùng bột đó để đánh bóng các nắm đấm cửa, các đèn chùm, các lọ đựng muối, đựng đường, và khoá dây lưng.
Còn chín cái ô tô con trong ga-ra, phải đeo kính râm mới nhìn được. Khi chín cái cùng đi trên phố người ta phải dừng lại ngắm theo. Cứ như cả phòng mỹ thuật Gla-xơ di động.
- Vec-xai đấy! - Những người thông thạo nhất kêu lên.
Những kẻ đãng trí thì cất mũ, tưởng phải chào một đám ma... Các bà cô thích làm đỏm thì tranh thủ soi vào các cửa xe rồi đánh phấn lại cái mũi.
Nhà Tix-tu nuôi trong chuồng chín con ngựa, con nào cũng đẹp. Chủ nhật, khi có khách đến chơi, ông bố và bà mẹ cho dắt chín con ngựa ra vườn để trang trí cho cảnh thêm xinh. Con Đực đen - cao lớn cùng vợ nó là con Cái - xinh đẹp đi vào dưới gốc cây mộc lan. Con pô-nây Thể thao đến gần nhà cảnh. Trên bãi cỏ xanh trước nhà, người ta xếp thành hàng sáu con màu hồng đậm, một nòi ngựa hồng rất hiếm nuôi ở nhà ông bố mà ông rất tự hào.
Mấy anh chăn ngựa mặc đồng phục đua ngựa lăm lăm bàn chải chạy từ con này đến con khác, bởi vì ngựa cũng phải bóng nhoáng lên, nhất là ngày chủ nhật.
- Ngựa của ta cũng phải óng ánh như châu báu. - Ông bố nói với mấy anh chăn ngựa.
Ông lớn chải chuốt này tốt bụng, nên người ta vui vẻ tuân lời ngay. Mấy anh chăn ngựa chải rất cẩn thận, toẽ lông thành từng vệt chín cái theo các hướng khác nhau, đến nỗi mông sáu con ngựa hồng giống như sáu viên ngọc ruy-li khổng lồ tỉa tót rất tinh xảo. Bờm và đuôi ngựa được bện vào bằng những tờ giấy thiếc.
Tix-tu rất thích chín con ngựa này. Ban đêm, em mơ thấy mình ngủ cùng chúng trong chuồng trên rơm vàng óng. Ban ngày, chốc chốc em lại ra thăm chúng.
Dù ăn một cái kẹo sô-cô-la em cũng cẩn thận cất tờ giấy thiếc đi để trao cho anh chăn ngựa trông nom con pô-nây Thể thao. Em vốn ưa con Thể thao nhất. Dễ hiểu thôi, vì rằng Tix-tu và con pô-nây xuýt xoát cao bằng nhau.
Như vậy, sống trong ngôi nhà lấp lánh bên người bố bóng bảy, người mẹ rực rỡ và thơm nức như một bó hoa, giữa cây cối xinh tươi, ngựa xe lộng lẫy, Tix-tu là một em bé thật hạnh phúc.
Tix-Tu Ngón Tay Cái Xanh Tix-Tu Ngón Tay Cái Xanh - Maurice Druon Tix-Tu Ngón Tay Cái Xanh