Chương 2
ia Phong tỉnh lại, đôi mắt dật dờ mở ra, anh nhìn trừng trừng vào căn phòng hoàn toàn xa lạ:
- "Mình lại chuyển viện nữa ư?"
Nhủ thầm như thế rồi Gia Phong lại buột miệng thở dài. Vừa lúc, một giọng nói vang lên:
- Ông Phong! Ông thấy trong người thế nào?
Phong gật nhẹ rồi hỏi ngay điều mà anh đang thắc mắc:
- Đây là bệnh viện nào vậy, cô y tá?
- Thì dưỡng đường của bác sĩ Quốc Hùng chứ ở đâu.
Phong do dự:
- Thế... không phải tôi vừa chuyển viện nữa sao?
Cô y tá thật tình:
- Chuyển phòng thì có. Đây là bệnh viện miễn phí rồi, ông còn chỗ nào để chuyển nữa chứ?
Gia Phong lặng người đi trước câu nói "quá thẳng, quá thật" của cô y tá, mà anh vừa nhìn vào bảng tên trên ngực áo đã nghĩ thầm:
"Thảo nào không lạnh băng". Rồi Gia Phong cắt ngang chua chát:
- Còn một chỗ. Đó là nghĩa địa, phải không cô Thủy Băng?
Hơi giật mình, song Thủy Băng dịu giọng:
- Ông Phong! Tôi xin lỗi ông... à anh. Chẳng qua anh chỉ chuyển từ phòng hậu phẫu lên phòng phẫu thật thôi. Anh bị biến chứng, tưởng đã phải giải phẫu lần nữa rồi đó. May mà bác sĩ Ý Kỳ đã có những tài liệu...
Thủy Băng nói luôn miệng nên không chú ý tới gương mặt của Gia Phong đang xám xịt. Chỉ một cái tên, sao anh nghe quá đỗi thân thương, nghe tim mình như có cái gì xâu xé. Và rồi Gia Phong chẳng còn quan tâm đến diễn biến bệnh trạng của mình qua từng lời kể của cô y tá nữa, anh hỏi ngay:
- Cô nói bác sĩ gì?
Giọng Thủy Băng hóm hỉnh:
- Ý Kỳ. Nhưng là nữ bác sĩ còn rất trẻ à nghen. Nhưng thôi, nhiệm vụ của tôi trên phòng này từ hôm nay đã hết. Có gì cần, anh nói với cô y tá Hiếu nhé.
Thủy Băng đã rời khỏi phòng tự lúc nào, mà Gia Phong cũng chẳng hề để ý. Thái dương anh như có sự co giật, một cái tên rất giống. Nhưng ở đời, người giống người, tên trùng tên là chuyện bình thường kia mà, cớ gì anh lại bận tâm?
Tự nhủ như thế, nhưng rồi Gia Phong lại để đầu óc phiêu du. Anh mơ hồ lạc vào vùng kỷ niệm...
- Xe của cô xong rồi.
- Bao nhiêu tiền, hả anh thợ?
- Thôi khỏi.
Cô học trò tròn mắt ra nhìn với một vẻ lạ lùng, rồi cất giọng châm biếm:
- Lần đầu tiên tôi gặp một anh thợ sửa xe mà lại không lấy tiền.
- Đơn giản, vì tôi chẳng phải là anh thợ sửa xe. Vả lại, xe cô bé là chiếc xe đầu tiền tôi thử nghiệm đó.
- Thế thì tội nghiệp cho xe tôi - Giọng cô bé thật lém lỉnh. Rồi nhìn anh, cô hỏi thẳng thừng - Anh là sinh viên đang đi làm thêm, phải không? Thế thì anh cần phải nhận tiền chứ?
- Tôi chỉ nhận tiền khi làm đúng việc.
Cô bé nhún vai tỏ vẻ không hiểu. Anh giải thích:
- Xe của cô chỉ ngộp xăng, tôi chỉnh lại một tí là xong ngay, chứ có sửa gì đâu.
- Nếu vậy thì tôi cảm ơn anh rất nhiều, nhé anh...
- Gia Phong.
Nghe anh chàng lên tiếng ngay, cô quay lại nói thật nhỏ:
- Xí! Làm như tên đẹp lắm, chưa ai hỏi đã khoe.
Cô bé quay xe đi. Gia Phong nghe rất rõ lời cô nói, anh cười cười:
- Sẽ không công bằng khi cô bé biết tên tôi rồi nhé.
Chúm môi, cô buông gọn:
- Ý Kỳ.
Gia Phong lại khù khờ, ngỡ rằng cô gái nói khi anh đang vịn vào yên xe của cô, nên anh buông vội tay ra, và lặp lại:
- Giới thiệu tên đi chứ, cô bé.
Vẫn giọng tinh nghịch, cô hỏi:
- Anh chê tên tôi xấu, phải không?
- Hừ! Chưa nói thì làm sao tôi biết, mà xấu với đẹp.
Nàng xụ mặt hờn dỗi:
- Thế ra anh chẳng quan tâm gì đến cuộc trò chuyện này. Tôi đã trả lời mà anh có chịu nghe đâu.
Gia Phong vỡ lẽ, hỏi nhỏ:
- Thì ra cô bé tên Ý Kỳ à?
- Phải. Và tên nghe xấu xí, kỳ cục, "ông" định nói thế, phải không?
Vẻ phụng phịu trong đôi mắt rất "nai" kia thật là dễ thương, ngây thơ chi lạ. Gia Phong làm lành:
- Không phải đâu. Tên hay đấy!
Ý Kỳ bỗng giậm chân, hét toáng:
- Tôi biết anh chỉ là chọc quê tôi thôi. Giá như anh cứ nói thẳng ra tên tôi xấu, kỳ cục mà lại thành thật hơn. Anh khen như thế, tôi sẽ nói tại anh nịnh.
- Tôi nói thật mà. Tên cô bé thật lạ, thật ngộ nghĩnh, dễ thương đó chứ.
Cô lại trề môi xí dài:
- Nhưng chẳng dễ nghe chút nào cả, phải không? Thú thật, cái tên ba mẹ đặt cho này đã làm tôi không ít khó chịu và bực mình suốt thời gian tôi còn học tiểu học, cứ bị lũ chúng bạn trêu tức mãi...
Ý Kỳ lại cắn môi không nói hết. Nhưng Gia Phong đã nghĩ ra những lời đó mà trong bụng cũng thầm tức cười:
- "Đúng là Ý Kỳ...cục"...
- Anh Phong! Anh đã uống thuốc chưa? Anh làm sao vậy?
Tiếng cô y tá Hiếu vang lên, cắt ngang dòng hồi ức của anh. Thì ra anh đang đắm chìm vào kỷ niệm. Gia Phong thầm trách cô y tá đã phá tang đi cảm xúc đẹp đang diễn ra trong đầu anh. Anh tỏ ra bình thản:
- Tôi không sao cả. Mà này! Khi nào tôi mới xuất viện, hả cô?
Hiếu cắn môi:
- Cái này...cái này...tôi không biết. Do bác sĩ, cũng như do sức khoẻ của anh thôi.
Gia Phong nói ngay không nghĩ ngợi:
- Tôi muốn xin xuất viện.
- Ấy! Đâu được. Anh còn đang được theo dõi đó.
- Tôi hết rồi. Hơn nữa, cô biết đó, tôi vào viện đã lâu rồi, mà tôi thì rất nghèo. Nằm lâu, tôi sẽ không có tiền đóng viện phí.
Cô y tá đáp ngay mà không cần do dự:
- Biết chứ. Vì thế mà anh đã được chuyển từ bệnh viện trung tâm của thành phố Đà Lạt sang dưỡng đường tư của bác sĩ Quốc Hùng đó.
Gia Phong làm thinh, bởi đó là sự thật. Dưỡng đường từ thiện này mở ra, bác sĩ Hùng không vì mưu lợi, mà chỉ muốn cứu giúp những mảnh đời bất hạnh, khốn khổ, và tất cả tập thể bác sĩ cũng là tự nguyện.
Gia Phong trầm ngâm, anh định hỏi về bác sĩ Ý Kỳ mà cô y tá Thủy Băng vô tình nhắc đến khi nãy, thì đã nghe giọng Hiếu cất lên:
- Đang ở bên ngoài, nghe anh lảm nhảm, tôi cứ ngỡ anh lại xảy ra chuyện gì. Nếu chưa uốgn thuốc thì anh hãy uống đi nhé, chút nữa bác sĩ sẽ trở lại khám. Tôi đi làm công việc của mình đây.
Nói rồi, y tá Hiếu nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng. Gia Phong nghe rõ tiếng xe đẩy thuốc của cô xa dần.
Linh tính báo cho Phong "Bác sĩ Ý Kỳ chính là nàng". Nếu thế thì sự tránh mặt là cần thiết hay không? Đã bao nhiêu năm trời rồi, có gì đã thay đổi? Và nàng có còn nuôi niềm oán hận anh không?
Gia Phong lại chìm và những trăn trở.
Tình Yêu Màu Hồng Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi Tình Yêu Màu Hồng