Chương 2 -
hiếc xe đời mới màu trắng sữa dừng lại trước một toà nhà vô cùng thanh nhã. Đông Giao bỡ ngỡ theo ông Thăng vào trong. Ông Thăng cất tiếng gọi lớn:
- Lam Yên ơi ra đây!
Có tiếng dạ và một cô gái vóc dáng mảnh mai xuất hiện. Đông Giao đứng như trời trồng khi nhìn thấy Lam Yên. Cũng mái tóc xõa dài, cũng khuôn mặt trái xoan khả ái, cũng dáng điệu thướt thạ Đông Giao sững sờ đến độ đã buông rơi đánh phịch chiếc va ly tự lúc nào. Hạ Như! Đúng là Hạ Như! Sao lại là Lam Yên? Đông Giao kinh ngạc tột độ. Hình ảnh Hạ Như rất quen thuộc với chàng nhưng Hạ Như đang đứng trước mặt với cái tên Lam Yên hoàn toàn xa lạ.
Lam Yên bối rối quay mặt đi nơi khác. Quái lạ sao gã con trai này nhìn nàng chòng chọc thế nhỉ? Có người bất lịch sự đến thế ư?
Đông Giao vẫn không rời mắt khỏi Lam Yên. Chàng định hỏi, định nói nhưng rồi chỉ mấp máy môi.
Ông Thăng không để ý đến sự khác thường của Đông Giao, thản nhiên ông bảo Lam Yên:
- Con đưa cậu Đông Giao lên phòng và thu xếp đồ đạc giúp cậu ấy nhé!
- Dạ!
Đông Giao thoáng thấy mày nàng cau lại khi nàng quay lại chàng và nói thật nhỏ:
- Ông hãy đi theo tôi!
Lam Yên cúi xuống định xách chiếc va li lên, Đông Giao ngăn lại:
- Ấy đừng! Cô để tôi xách chứ!
Đông Giao xách va li thoăn thoắt đi theo Lam Yên. Nàng rất lặng lẽ. Đông Giao thật đau đầu Chàng chợt lên tiếng hỏi:
- Cô tên là Lam Yên hả?
- Vâng!
Lời Lam Yên ngắn ngủn.
- Tên hay quá nhỉ? Lam Yên là gì? Phải khói màu lam không?
Giọng nàng không chút âm sắc:
- Tôi cũng không biết nữa.
Đông Giao vẫn tiếp tục cuộc truy hỏi:
- Ngoài tên Lam Yên ra cô có tên gì nữa không?
Sự ngạc nhiên hịên rõ trên mắt Lam Yên:
- Tôi chỉ có tên Lam Yên thôi.
Đông Giao thoáng băn khoăn:
- Tôi nghĩ, cô còn có tên khác nữa!
Lam Yên nhìn chàng lạ lùng. Gã đàn ông này quái dị thật, cớ sao hỏi nàng cái điều khó hiểu vậy? Lại mất bình thường ư? Hay hắn ta định đùa với nàng? Hắn đã nhìn Lam Yên khiến nàng phát sợ, bây giờ lại bảo nàng có thêm tên nữa. Xưa nay, nàng chỉ là Lam Yên. Chỉ một tên duy nhất thôi. Hắn có khùng điên không? Trời ạ. Lam Yên đã sợ sự khùng điên lắm rồi.
Nhìn thẳng vào mặt Đông Giao nàng quả quyết:
- Tôi chỉ có một tên thôi anh ạ!
Đông Giao vẫn một mực khẳng định:
- Cô phải có một tên khác nữa!
Lam Yên hết chịu nổi:
- Ơ kìa, anh từ đâu đến lại cứ khăng khăng là tôi có hai tên? Thật tôi không hiểu nổi!
Rồi nàng đưa mắt nhìn kỹ Đông Giao. Anh chàng đâu đến nỗi tệ. Đẹp trai nữa là! Vóc người dong dỏng cao. Khuôn mặt sáng sủa với vầng trán cao, đôi mắt to đen, đặc biệt có chiếc cằm chẻ. Đông Giao ăn mặc cũng rất lịch sự. Người như thế này ba nàng sẽ cho là tốt tướng lắm đây! Thế sao hắn lại nói những câu khiến Lam Yên phải nghi ngờ đầu óc của hắn như vậy nhỉ?
Đến phòng rồi mà hai người vẫn còn đứng ngoài. Lam Yên chưa mời anh chàng vào đựơc vì Đông Giao cứ nằng nặc đòi nàng cho biết tên thứ hai. Chàng cứ mãi nhìn nàng trong nỗi trầm tư.
Đông Giao hoang mang tột độ. Có phải Hạ Như không? Không lẽ chàng nhìn lầm? Mà cũng không thể có được sự giống nhau tuyệt đối như thế. Đúng là Hạ Như rồi. Tại sao nàng ở đây? Đông Giao cảm thấy nghẹt thở. Sao Hạ Như chẳng có vẻ gì quen biết với chàng cả? Đầu óc chàng muốn nổ tung. Còn ở đây chàng quyết khám phá vụ này. Giọng chàng thật rõ ràng:
- Lam Yên không muốn cho tôi biết tên nữa đấy thôi!
Lam Yên bực mình thật sự:
- Điều ông nói vô lý quá! Tôi không thể có hai tên.
Và bỗng nhiên Lam Yên lại tinh nghịch đùa chàng:
- Nếu tôi hai tên thì tên gì nhỉ?
- Hạ Như!
- Tên gì lạ hoắc!
Đông Giao hỏi gấp:
- Thế cô không phải là Hạ Như à?
- Lần đầu tiên tôi nghe nói đến tên Hạ Như đấy!
Nghe Lam Yên đáp, chàng lại càng hoang mang. Hạ Như giả vờ đến thế hay sao? Nàng không biết gì à?
Thấy chàng đứng thừ người yên lặng, Lam Yên nhắc:
- Mời anh vào phòng sắp xếp đồ đạc để còn nghỉ ngơi nữa chứ!
- Vâng!
Trước mắt Đông Giao là một căn phòng thật trang nhã. Tường quét vôi xanh nhạt dịu mắt. Đồ đạc bầy biện gọn gàng. Một chiếc giường phủ ra mới tinh, chiếc tủ quần áo bóng lộn, bàn viết và cả một kệ sách xinh xắn. Đông Giao sung sướng khi được làm chủ giang sơn quý báu này.
Lam Yên nhanh nhẹn mở cánh cửa sổ. Căn phòng như sáng hẳn lên. Trước khi Lam Yên quay lại, Đông Giao đã nhìn thấy mái tóc của nàng. Mái tóc xõa dài với những gợn sóng nhấp nhô, nhấp nhô... Mái tóc óng ả mà chàng đã một thuở say mê.
- Anh để va li đó tôi sắp xếp đồ đạc chọ Bây giờ anh đi tắm rửa cho khỏe khoắn.
Đông Giao làm theo lời Lam Yên như cái máy. Lam Yên mở va li lấy quần áo của chàng ra. Đông Giao nhìn nàng trân trối. Chàng bỗng ngăn lại:
- Cám ơn cô! Cô để đấy tôi sắp xếp được mà!
Lam Yên sốt sắng:
- Anh để tôi làm cho anh còn nghỉ ngơi nữa kia mà!
Đông Giao chỉ còn biết nghe theo và chàng như kẻ mất hồn ngồi nhìn Lam Yên đang móc bộ quần áo của chàng treo vào tủ. Rồi nàng lăng xăng xếp dọn các thứ linh tinh khác cho chàng.
Chỉ một loáng là xong ngay mọi thứ. Lam yên mỉm cười dặn dò:
- Có cần gì anh cho biết nhé! Chào anh!
Lam Yên vừa ra khỏi phòng, Đông Giao như sực tỉnh, chàng muốn được nói chuyện mãi với nàng. Bất giác chàng gọi to:
- Hạ Như!
Nàng đã đi khuất, không nghe hay không đáp lại chàng? Tiếng gọi của chàng vang vang lạc lõng.
Mấy phút sau Lam Yên mang đến cho chàng ly cà phê nghi ngút khói. Hương cà phê thơm ngát cả giang phòng.
Lam Yên nói thật khẽ:
- Mời anh thưởng thức "đặc sản".
Nụ cười đọng trên môi chàng:
- Cám ơn cô! Cà phê của chính công ty Xuân Thăng chắc là ngon tuyệt.
Giọng Lam Yên đầy vẻ tự hào:
- Hẳn rồi! Bảo đảm anh sẽ ghiền cho xem!
- Sống ở đời mà được "ghiền" một thứ gì cũng thú vị cô nhỉ?
Đông Giao vừa nói vừa bưng ly cà phê nhấm nháp rồi buột miệng khen: - Tuyệt!
Lam Yên đùa:
- Vậy là anh sẽ ghiền!
- Hẳn rồi!
Chàng lặp lại lời của Lam Yên rồi chăm chú nhìn nàng:
- Cô sống ở đây bao lâu rồi?
Lam Yên tròn xoe mắt. Rõ hỏi ngớ ngẩn. Nàng đã ở đây từ đời não đời nào. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Nàng sẽ trả lời cho anh chàng biết tay:
- Tôi bao nhiêu tuổi thì ở đây bấy nhiêu năm.
Đông Giao tư lự mấy giây rồi nói:
- Thế mà tôi ngỡ cô chỉ mới ở đây thôi?
Lam Yên bỗng hỏi vặn:
- Điều gì khiến anh nghĩ thế?
- Có nhiều lý do.
Lam Yên khẳng định:
- Lý do nào của anh cũng không ổn cả. Tại sao tôi chỉ mới ở đây thôi? Tôi ở đây từ lúc mới sinh đến giờ mà.
- Cô có chắc vậy không?
- Tôi biết rõ hơn anh kia mà?
Rồi nàng cắc cớ hỏi:
- Theo anh tôi không sống ở đây thì tôi sẽ ở đâu?
- Sài Gòn.
- Tôi chưa đến đó bao giờ!
Đông Giao lẩm bẩm:
- Thế thì lạ thật!
Lần thứ hai Lam Yên cảm thấy gã con trai trước mặt nàng cũng lạ thật!
Tình Xưa Sương Khói Tình Xưa Sương Khói - Yến Quỳnh