Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Sâu Nặng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
H
àn Dương tay xách túi đi vào bệnh viện Bạch Mai. Anh đi và nhìn lên cố tìm số phòng 555:
– Phòng 555 đây rồi!
Hàn Dương đẩy cửa bước vào. Bé Gia Hân reo lên:
– Cậu!
– Gia Hân quay lại em mới đến đấy à!
Hàn Dương ngồi xuống cạnh Gia Huy:
– Cháu khoẻ chưa?
Gia Huy bá lấy cổ Hàn Dương:
– Cháu khoẻ rồi cậu à!
Hàn Dương hôn lên trán Gia Huy:
– Gia Huy khoẻ cậu sẽ đưa Gia Huy đi siêu thị nhé!
Gia Huy reo lên:
– Hay quá! Cậu nhớ đấy nhé?
Gia Hân mắng con:
– Con bệnh đấy Gia Huy?
Gia Huy chu môi hờn dỗi. Hàn Dương cười, ôm chặt lấy Gia Huy:
Gia Huy đừng sợ. Có cậu đây. Cậu sẽ yêu cháu thật nhiều! Mẹ chẳng bắt nạt được đâu!
Thằng bê ôm chặt lấy Hàn Dương. Hàn Dương vỗ về:
– Cháu nằm xuống nghỉ đi! Cậu sẽ hát ru cho.
Gia Huy ngoan ngoãn nằm xuống. Hàn Dương xoa nhẹ lưng thằng bé. Hàn Dương hỏi:
– Anh Phong đâu chị!
Gia Hân ngẩng lên:
– Anh ấy mới về!
– À! Em mang thức ăn đến cho chị và Gia Huy. Chị lấy ra mà dùng!
Gia Hân soạn thức ăn và cô đang bày ra. Cô chậm rãi dùng cơm:
Già Huy nhắm mắt lại và thiếp dần vào giấc ngủ.
Gia Hân dùng cơm xong. Cô đứng lên:
– Chị đi đổ nước bình thuỷ đây!
Anh nhẹ nhàng rời khỏi Gia Huy. Quay sang Gia Hân:
– Chị nằm nghỉ với bé đi để em đi đổ nước.
Hàn Dương cầm bình thuỷ:
– Chị có cần mua gì thêm không?
Gia Hân lắc đầu:
– Không, em đi đi!
– Ừ! Chị nằm nghỉ đi nhé!
Gia Hân dịu dàng:
– Được rồi! Chị nằm nghỉ đây!
Hàn Dương tay xách bình thuỷ. Anh lóng nga, lóng ngóng, biết đi hướng nào. Anh dừng lại hỏi một cô gái:
– Cô ơi! Đổ nước nơi nào?
Cô gái quay lại và ngẩng đầu:
– Đổ nước nơi kìa!
Hàn Dương ngạc nhiên:
– Thuỷ Trúc! Thuỷ Trúc!
ThủyTrúc trố mắt ngẫm nghĩ một lúc chợt nhớ ra:
– Anh Hàn Dương,anh Hàn Dương sao lại ở đây!
Hàn Dương chỉ tay về phòng 555.
– Cháu của anh bị sốt, nằm ở phòng 555.
– Thế còn Thuỷ Trúc:
Thuỷ Trúc mắt cụp xuống, giọng hơi buồn:
– Mẹ em bệnh!
Hàn Dương lo lắng:
– Có sao không hả Thuỷ Trúc?
– Mẹ em bị cao huyết áp! Bây giờ đã tạm ổn rồi! Anh định đi đổ nước à! Em cũng xuống căn tin mua vài thứ.
– Vậy chúng ta cùng đi?
– Bác nằm phòng số mấy!
– Dạ! phòng 205.
– Cháu của anh Hàn Dương sốt mấy ngày rồi!
– Ba ngày!
Anh Hàn Dương đến phía trước rẽ phải là đến còn em phải đi mua vài thứ.
Hẹn gặp lại!
– Em đi đi! Mạt tí anh sẽ đến thăm Bác!
Thuỷ Trúc ráo vại vào phòng căn tin cô mua vội vài thứ rồi tiến nhanh về phía phòng bệnh.
– Cô đẩy cửa nhẹ. Bà Thanh Thuỷ vẫn còn ngủ.
– Cô bước thật khẽ đặt đồ thức ăn trên bàn. Cô ngồi ngắm khuôn mặt hiền hậu của mẹ. Bà Thanh Thuỷ trở mình và mở choàng đôi mắt.
– Mẹ rửa mặt rối dùng cơm.
Bà Thanh Thuỷ nắm lấy tay con gái:
– Khổ thân con gái của mẹ!
Thuỷ Trúc mỉm cười nắm lấy bàn tay bà:
– Trời ơi! Làm có một tí mà mẹ đã bào con khổ, thấy mẹ cực khổ với con suốt cuộc đời thì sao.
Bà Thanh Thuỷ ngồi dậy. Thuỷ Trúc đỡ lấy lưng bà. Cô nhún chiếc khăn ấm lau mặt cho mẹ.
Bà Thanh Thuỷ, đã già nhưng vẫn đẹp. Đôi mắt bà rất hiền từ âu yếm nhìn con.
– Con đã ăn cái gì vào bụng chưa?
– Cô bưng cho bà một tô cháo bốc khói:
– Con ăn gì mà chả được. Mẹ chớ có lo cho. Cô múc từng muỗng đút cho bà Thanh Thuỷ.
– Cháo có vừa miệng không hở mẹ!
Bà Thanh Thuỷ gật gù:
– Ngon lắm!
Thuỷ Trúc cười:
– Khi về nhà, con sẽ nấu cho mẹ một nồi cháo thật ngon! Mẹ nhé!
– Con của mẹ nấu gì, mẹ ăn cũng thấy ngon!
Cô bưng ly nước trao cho bà Thanh Thuỷ. Có tiếng gõ cửa. Thuỷ Trúc nhìn ra thì đã thấy Hàn Dương. Hàn Dương gật đầu chào. Thuỷ Trúc cũng gật đầu đáp lễ:
– Anh Hàn Dương vào đi! Mẹ đây là anh Hàn Dương:
Bà Thanh Thuỷ mỉm cười. Hàn Dnương đặt túi đồ lên bàn:
– Anh mang ít trái cây sang biếu Bác!
Bà Thanh Thuỷ:
– Cháu đến thăm là quý lắm rồi!
Thuỷ Trúc đặt ghế xuống và mời:
– Anh Dương ngồi đi. Anh Dương có cháu bị sốt nằm ở phòng bên cạnh!
Bà Thanh Thuỷ ân cần:
– Cháu đã hạ sốt chưa?
– Dạ! Nó khoẻ rồi! Bác thấy trong người thế nào?
Bà Thanh Thuỷ chép miệng:
– Bác bệnh như giả đò ấy mà! Chỉ tội cho Thuỷ Trúc. Chỉ có hai mẹ con. Bác bệnh thì trong ngoài đều giao cho Thuỷ Trúc.
Hàn Dương nhìn quanh chẳng thấy Thuỷ Trúc. Bà Thanh Thuỷ cười:
– Cậu dùng nước! Bây giờ, cháu đang làm ở đâu?
– Dạ! Cháu làm ở công ty Phúc Thịnh:
Hàn Dương tỏ ra quan tâm:
– Bác nằm xuống nghỉ, kẻo Bác mệt.
Thuỷ Trúc bước vào:
– Mẹ có mệt thì nằm xuống nhé?
– Cô đến bên giường. Bà Thanh Thuỷ khoát tay:
– Mẹ muốn ngồi thêm một tí nữa?
– Thuỷ Trúc! Kim Anh và Bạch Lan có đến đây chưa!
– Dạ! Hai đứa nó đã bận việc rồi! Chắc ngày mai, chúng mới đến!
– Cháu Dương đã có gia đình chưa?
– Dạ! Chưa Bác ạ, chẳng cớ cô nào chịu ưng cháu, cháu buồn lắm!
Thuỷ Trúc bật cười:
– Anh Hàn Dương hạ tiêu chuẩn xuống một tí!
Hàn Dương nhăn nhó:
– Thuỷ Trúc làm như anh khó lắm sao?
– Thuỷ Trúc lắc đầu!
Bà Thanh Thuỷ hiền hậu:
– Chẳng lo cháu à! Nếu có duyên thì sẽ tới, không duyên thì cầu cũng chẳng thấy!
Hàn Dương nghiêng đầu:
– Thuỷ Trúc thấy chưa! Đâu phải anh khó tính, tại chưa có duyên đấy thôi!
Bà Thanh Thuỷ cười:
– Mẹ muốn nằm xuống nghỉ!
Hàn Dương vội đứng lên đỡ bà Thanh Thuỷ:
– Bác nghĩ, cháu về bác à!
– Ừ! Cháu về khoẻ nhé. Cho bác gởi lời thăm thằng bé nhé!
Thuỷ Trúc tiễn Hàn Dương đến tận cửa phòng.
– Em cảm ơn anh Hàn Dương!
– Em cũng nên giữ gìn sức khoẻ!
– Em biết mà!
– À này! Gia Huy đã ngủ rồi. Sáng rồi, em hãy đến thăm nó!
– Sao anh biết em sẽ đến!
– Sao lại không? Bây giờ, anh về nhà, sáng anh sẽ đến!
– Vâng, ngày mai em sẽ thăm Gia Huy, giờ em sẽ vào nghỉ. Được chưa!
Hàn Dương vẫy tay.
Thuỷ Trúc quay vào. Bà Thanh Thuỷ nhìn con gái:
– Cậu ta vừa hiền lành lại vừa lịch sự.
– Dạ! Anh ta là giám đốc đấy mẹ ạ!
Bạn thân của anh Nhất Thịnh, anh trai của Bạch Lan. Cáa anh ấy đều thành đạt và họ rất vui nhộn.
Bà Thanh Thuỷ bảo Thuỷ Trúc!
– Ngày mai, con qua thăm thằng bé nhé!
– Vâng!
– Con nằm nghỉ đi. Suốt ngày, chạy đi chạy lại chắc con cũng mệt rồi!
– Dạ!
Thuỷ Trúc gõ cửa phòng. Cô đẩy cửa, chỉ thấy một mình Gia Huy. Cô nỡ nụ cười thân thiện. Đặt vào tay Gia Huy con gấu nhồi bông. Cô nhỏ nhẹ:
– Cháu là Gia Huy!
– Vâng!
– Cô là Thuỷ Trúc, bạn của cậu Hàn Dương của cháu!
Gia Huy nghiêng đầu và ngắm nghía Thuỷ Trúc:
– Cô Thuỷ Trúc đang nuôi bà ốm phải không?
– Đúng! Sao cháu biết, cô đang nuôi bà?
– Cậu Hàn Dương có nói cho cháu biết, cậu bảo thế nào cô cũng đến thăm cháu!
– Mẹ Gia Huy đâu?
Gia Huy chỉ về phía phòng vệ sinh. Cô hỏi:
– Cháu có thích chú gấu này không?
Gia Huy gật. Nó bá cổ Thuỷ Trúc.
– Cô xinh lắm! Cô kể chuyện cổ tích cho cháu nghe!
– Được rồi! Cô sẽ kể "Ngày xưa... " Thuỷ Trúc lùa những ngón tay mềm vào mái tóc Gia Huy. Thằng bé nghe kể chuyện nằm im thinh. Cửa phòng vệ sinh bật mở. Gia Huy gọi:
– Mẹ cô Thuỷ Trúc đến thăm con!
Thuỷ Trúc quay lại, cô gật đầu Gia Hân bước đến vuốt tóc con:
– Con hư lắm, sao lại bắt cô Thuỷ Trúc kể Gia Huy mặt xị xuống. Thuỷ Trúc nắm lấy tay.
– Không sao, cô Thuỷ Trúc tự nguyện kể cho Gia Huy quay sang Gia Hân:
– Mẹ thấy chưa? Cô Thuỷ Trúc tự nguyện đấy. Gia Hân dí tay lên trán con:
– Mẹ! Biết rồi! Con trai của mẹ à!
Gia Huy nắm tay Thuỷ Trúc:
– Cô trò chuyện với mẹ cháu đi! Cô nhớ kể chuyện cho cháu nghe nữa nhé!
Thuỷ Trúc nheo mắt. Gia Hân lắc đầu:
– Mẹ em đã khoẻ chưa?
– Em cảm ơn chị! Mẹ em đỡ nhiều. Bé Gia Huy bao giờ xuất viện hả chị?
– Ngày mai!
Gia Hân trao cho Thuỷ Trúc quả bom:
– Em gọt giúp chị đi!
Thuỷ Trúc vừa gọt bom, vừa nhìn Gia Huy:
– Cháu có thích ăn quả này không?
– Rất thích! Thế còn cô Thuỷ Trúc thì sao?
– Có thích không?
– Cô cũng thích lắm!
Thuỷ Trúc gọt xong, đưa thành những lát mỏng.
– Gia Huy dùng bom đi?
Gia Huy cười:
– Cô Thuỷ Trúc và mẹ dùng với Gia Huy.
Thuỷ Trúc cười xoa đầu Gia Huy và nhìn Gia Hân:
– Chị có cháu Gia Huy ngoan lắm!
Gia Hân nhéo nhẹ vào chóp mũi của Gia Huy:
– Thuỷ Trúc đừng khen, khen quá Gia Huy nó bể mũi đấy!
– Mẹ!
Gia Huy ngả vào lòng tay của Gia Hân. Thuỷ Trúc đứng lên:
– Em về chị nhé!
– Ừ! em về! Cho chị gởi lời thăm bác.
– Cô về Gia Huy nhé!
– Vâng! Cô về, Bà nằm phòng nào, cháu sẽ đến thăm!
– Cô thay mặt bà cảm ơn cháu nhé!
Gia Huy nắm chặt tay:
– Phòng số mấy hở cô!
– Phòng 205!
Trúc Thuỷ rời khỏi phòng Gia Huy. Gia Huy bá lấy cổ mẹ:
– Con yêu mẹ lắm!
– Mẹ cũng yêu con!
Gia Huy ngước đôi mắt tròn xoe:
– Mẹ! Cô Thuỷ Trúc xinh thật?
– Ừ!
– Mẹ! Khi con hết bệnh mẹ dắt con đến thăm bà!
Gia Hân hôn lên trán con!
– Được thôi! Giờ con nằm xuống đi. Ngủ một giấc thật ngon. Hết bệnh mẹ sẽ dắt con qua thăm bà.
– Mẹ hát ru con đi!
Gia Hân cất giọng hát ru cho Gia Huy. Gia Huy thiếp dần vào giấc ngủ.
Nghe tiếng động Gia Hân mở bừng mắt.
Cô bật ngồi dậy. Hàn Dương lên tiếng:
– Cha! Hal mẹ con ngủ say quá hén!
– Em đến lúc nào?
– Em mới đến. Có Hải Bằng đến thăm bé.
Hải Bằng bước vào:
– Em chào chị Gia Hân!
– Em Hải Bằng về nước bao giờ?
– Em đã về hai ngày! Giờ em chờ việc chị à!
Hải Bằng đặt quà lên bàn. Rồi nhìn Gia Huy:
– Thằng bé xinh thật!
Hàn Dương cười đùa:
– Cậu cũng tranh thủ đi, để có cháu mà bế, mà bồng như người ta!
Gia Hân cười:
– Cả cậu nữa, chớ có bảo Hải Bằng không?
Hàn Dương nhẹ răng:
– Em đã có Gia Huy rồi. Còn Hải Bằng là con một ấy mà!
Gia Hân cốc vào đầu em:
– Ai mà cho em nựng ké!
– Em chẳng cần, nhưng Gia Huy cứ quấn lấy em đấy chứ.
– Thôi! Chẳng cãi lại em! à, mà lúc nãy, có Thuỷ Trúc đến thăm Gia Huy!
Gia Hân đưa hai lon nước cho Hàn Dương và Hải Bằng. Hàn Dương nói:
– Một chút cậu qua thăm mẹ Thuỷ Trúc!
Hải Bằng ngạc nhiên:
– Cô Thuỷ Trúc nào?
– Cái cô mà đêm sinh nhật Bạch Lan đấy!
– À! Cô hiền hay đanh đá!
– Hiền.
– Ừ! Tớ hình dung ra cô ta rồi!
Gia Huy tỉnh giấc liền gọi:
– Cậu út!
Hàn Dương xoay lại và bế Gia Huy:
– Cậu ấm đã khoẻ chưa!
– Dạ! Rồi!
– Cháu chào cậu Hải Bằng đi!
– Cháu cháu cậu!
Hải Bằng xoa đầu Gia Huy. Bỗng có tiếng chạy rầm rầm. Hàn Dương mở cửa thò đầu ra.
Thấy Bác sĩ và y tá đi rất nhanh. Anh nhìn kỹ thì đó là phòng 205. Anh hốt hoảng, đặt vội Gia Huy xuống:
– Con vào với mẹ đi! Hải Bằng đi theo tớ!
Hàn Dương chạy băng băng về phòng 205.
Bác sĩ đang lăng xăng, đo huyết áp cho bà Thanh Thuỷ Thuỷ Trúc đứng bên cạnh mặt cắt không còn chút máu. Hàn Dương chen vào:
– Thuỷ Trúc, bác có sao không?
Nước mắt cô ứa ra:
– Em sợ lắm! Mẹ em...
Hàn Dương trấn an:
– Em bình tĩnh. Bác không sao đâu?
Hải Bằng sững sờ. Anh chỉ biết đứng nhìn Thuỷ Trúc. Bà Thanh Thuỷ được bác sĩ chăm sóc. Một lúc lâu, Bà trở lại bình thường và đang ngủ thiếp đi.
Thuỷ Trúc lau nhanh những giọt lệ còn đọng trên má. Cô cúi đầu:
– Em cảm ơn anh Hải Bằng và anh Hàn Dương đã giúp em!
Hải Bằng ân cần:
– Em ngồi xuống đi! Bác đã đỡ rồi!
Hàn Dương chép miệng:
– Đêm nay, tụi anh sẽ ở lại với em!
– Dạ thôi! Mẹ em đã đỡ rồi! Em lo được mà!
Hàn Dương giọng chắc nịch:
– Không được! Hôm nay, Hải Bằng sẽ giúp em, ngày mai sẽ tới phiên anh!
Thuỷ Trúc từ chối:
– Không được, các anh còn đi làm!
Hải Bằng im lặng, giờ anh mới lên tiếng:
– Hàn Dương còn đi làm nên không cần phải ở lại. Còn anh thì rảnh rỗi, anh sẽ ở lại với Thuỷ Trúc.
Hàn Dương gật đầu:
– Được rồi! Em không được cãi! Bạn bè phải giúp nhau lúc này mới là bạn bè.
Hải Bằng rất tự nhiên bảo Thuỷ Trúc:
– Em ở đây anh và Hàn Dương sẽ xuống mua thức ăn cho em!
Thuỷ Trúc chỉ còn biết đồng ý. Thật tình, cô cũng rất sợ, cô chỉ có một mình, nên cô rất cần có người bên cạnh giúp đỡ. Thuỷ Trúc nhìn mặt mẹ. Cô dùng khăn ấm lau trán bà Thanh Thuỷ.
Thuỷ Trúc ngồi cạnh nắm lấy bàn tay của mẹ. Cô áp bàn tay lên mặt cô.
Giọng cô thầm thì:
– Mẹ! Mẹ! Mẹ nghỉ cho thật khoẻ nhé. Con yêu mẹ lắm!
Nước mắt Thuỷ Trúc lại ứa ra.
Hải Bằng gõ nhẹ cửa. Thuỷ Trúc lau vội nước mắt. Hải Bằng đưa hộp cơm:
– Em dùng cơm đi nhé!
Thuỷ Trúc lắc đầu:
– Em không đói!
Hải Bằng lắc đầu:
– Không đói em cũng phải ăn. Em cần phải có sức khoẻ để lo cho mẹ chứ!
Thuỷ Trúc cầm hộp cơm. Hải Bằng nhỏ nhẹ:
– Em ra phía trước dùng đi. Anh sẽ trông bác!
Thuỷ Trúc như cái máy. Cô bước ra ngoài Hải Bằng kéo tấm chăn lên đắp cho bà Thanh Thuỷ.
– Anh kê lại gối cho bà:
Thuỷ Trúc nuốt vội cơm. Cô dùng không hết nên đành đóng nắp hộp lại. Cô đẩy cửa đi vào:
Hải Bằng bước tới rót ly nước. Em uống nước cam này cho khoẻ!
– Cô chỉ còn biết:
– Em cảm ơn anh!
Hải Bằng xoa tay:
– Anh chẳng từ chối lời cảm ơn của em đâu Thuỷ Trúc nhìn bà Thanh Thuỷ.
Rồi cô nhìn Hải Bằng:
– Mẹ em đã ổn định rồi! Anh về đi!
Hải Bằng kéo tay cô và đẩy cô ngồi xuống giường:
– Đêm nay, em phải ngủ một giấc. Anh sẽ thay em trông bác!
– Dạ thôi, anh về đi ạ!
Thuỷ Trúc phản đối. Hải Bằng nghiêm giọng:
– Em từ chối tức là không xem anh là bạn!
– Em chớp mắt đi!
Thuỷ Trúc cũng đã thấm mệt. Vừa nằm xuống là cô thiếp đi ngay. Hải Bằng mỉm cười.
– Tội nghiệp cô ấy thật!
Hải Bằng ngồi tựa người vào giường.
Rồi không biết tự lúc nào. Anh cũng ngủ thiếp đi. Bỗng anh giật mình khi thấy toàn thân mình ấm áp. Anh bật người dậy, đã thấy Thuỷ Trúc đang ngồi cạnh bà Thanh Thuỷ, chiếc mềm tuột khỏi người anh.
– Anh xin lỗi! Anh ngủ quên mất.
Thuỷ Trúc mỉm cười:
– Em đã ngủ đủ rồi! Anh lên giường ngả lưng tí đi!
Hải Bằng:
– Định làm người tốt mà chẳng được!
Thuỷ Trúc chớp mi!
– Có người ở bên cạnh là em vững bụng lắm rồi!
Hải Bằng khoanh tay trước ngực, nheo mắt:
– Vậy! Anh chỉ cần lên giường nằm ngủ là em cũng đồng ý sao?
Thuỷ Trúc vân vê tà áo:
– Vâng!
– Nếu thế, ngày mai anh sẽ vào ngủ tiếp.
– Ý! Đâu có được.
– Sao lại không?
– Em...
Bất cần Hải Bằng nắm lại tay cô:
– Không có nhưng với nhị gì cả! Chúng ta là bạn bè mà. Em nhớ chưa!
Đôi mắt ThủyTrúc ánh lên niềm cảm ơn, Hải Bằng nhìn đồng hồ:
– Còn sớm! Anh lên giường ngả lưng một tí, để ngày mai anh còn sức mà giúp em!
– Thật ra, cô biết Hải Bằng vờ lên giường nằm im, chứ thật ra anh chẳng ngủ. Thuỷ Trúc ngồi xuống cạnh bà Thanh Thuỷ. Cô thầm đáp tấm chân tình của các bạn.
Nhờ sự tận tình giúp đỡ của các bạn, bà Thanh Thuỷ đã khoẻ hẳn và hôm nay được xuất viện.
Giọng Bạch Lan líu lo:
– Bác về! Chuyến này bác phải đãi chúng cháu một bữa thịnh soạn, bác nhé!
Bà Thanh Thuỷ hiền lành:
– Được! Bác sẽ làm những món thật ngon!
Kim Anh vỗ tay thích thú:
– Bác làm món gỏi thì ngon tuyệt!
Hàn Dương chen vào:
Nghe các cô kể mà cháu phát thèm.
Kim Anh liếc Hàn Dương:
– Xí! Người ta nói mà cũng nghe lén, chẳng biết mắc cỡ:
Hàn Dương cãi lại:
– Miệng các cô như loa phóng thanh chẳng muốn nghe cũng không được!
Hải Bằng thường trầm lặng ít nói, nhưng cũng bị Bạch Lan lôi vào:
– Anh Hải Bằng, anh thích món gì?
Hải Bằng chậm rãi:
– Anh thích tất!
Bạch Lan ré lên:
– Thế thì anh tham lam quá!
Hàn Dương lên giọng:
– Các cô quá lắm! Người ta không nói cũng bắt cho nói. Nói rồi thì bảo người ta tham lam?
Kim Anh chống nạnh:
– Anh Hải Bằng không trách! Cớ chi anh lại trách! Thật là nhiều chuyện.
Hàn Dương nắm tay Bà Thanh Thuỷ:
– Bác thấy không. Cô ấy dữ lắm!
Bạch Lan và Kim Anh kéo tay Hàn Dương. Anh nên nhớ! BácThủy rất thích bọn em.
Bà Thanh Thuỷ ôn tồn:
– Các cháu đừng lo. Đứa nào thích món gì nói Bác. Bác sẽ làm hết.
Nhất Thịnh và Thuỷ Trúc bước song song vào. Nhất Thịnh đã lớn giọng:
– Các cô, các cậu đều khoẻ cả! Có muốn ăn thức ăn gì tự mà làm lấy!
Kim Anh cũng chẳng vừa:
– Anh Nhất Thịnh nhớ nhé! Tới ngày ấy, mà anh giành ăn với tụi em là chẳng được đâu.
Thuỷ Trúc nỡ nụ cười rạng rỡ:
– Tớ cám ơn các cậu!
Bạch Lan trợn mắt:
– Giờ này còn nói câu đó! Mà hãy nói ''Chúng ta hãy cùng nhau khởi hành''.
Mọi người vỗ tay. Kim Anh phân công:
– Các ông xách đồ. Các bà sẽ dìu bác Thanh Thuỷ!
Thuỷ Trúc đưa tay xách giỏ, thì đã chạm phái tay Hải Bằng. Hàn Dương tự nhiên:
– Em chẳng nghe Kim Anh nói sao!
Thuỷ Trúc lắc đầu:
Anh Hải Bằng đi đi! Đồ này cũng nhẹ. Em xách được mà!
– Không được phải để anh xách!
Hàn Dương quay lại:
– Hai người chẳng chịu về sao. Còn luyến tiếc nơi đây à!
Hải Bằng:
– Đi nhanh nào! Thuỷ Trúc.
Hải Bằng rảo bước. Thuỷ Trúc nhìn gian phòng một lượt và cũng quay bước đi.
Căn nhà vui nhộn hơn lên, vì tiếng cười đùa của bọn trẻ. Bà Thanh Thuỷ nằm trên giường nhìn họ không chớp mắt. Ba cậu con trai thì đang quét dọn, lau chùi bàn ghế.
Mùi thức ăn bốc lên nức mũi. Hàn Dương nhìn Nhất Thịnh.
– Chà! Các cô này cũng biết làm thức ăn nhỉ!
Nhất Thịnh cười nháy mắt:
– Thuỷ Trúc nấu ăn thì ngon tuyệt! Còn Kim Anh và Bạch Lan chỉ phụ giúp thôi!
Hải Bằng ngồi lau chùi mặt bàn. Anh im lặng Nhất Thịnh xà vào:
– Hải Bằng! Có đói không?
– Có!
– Vậy chúng mình xuống xem các cô ấy đang làm món gì?
Hàn Dương tán thành:
– Tớ tán thành.
Hải Bằng lắc đầu:
– Các cậu đi! Tớ chẳng đi đâu!
Nhất Thịnh và Hàn Dương vừa bước xuống. Kim Anh đã thét lên:
– Các anh làm xong công việc chưa mà lại mò xuống đây!
Hàn Dương khua tay:
– Xong rồi! Thế các cô nấu thức ăn xong chưa, chúng tớ đói bụng lắm!
Thuỷ Trúc đang cầm chiếc giá, cô đang nếm thử. Cô đặt giá vào tô và nói:
– Các anh chuẩn bị rửa tay đi! Thức ăn đã xong, giờ chỉ còn bày ra bàn nữa là xong!
Nhất Thịnh thêm thuồng:
– Chỉ nghe mùi không là đã thấy thích rồi!
Bạch Lan:
Anh Nhất Thịnh rất thích những thức ăn do Thuỷ Trúc nấu. Về nhà, anh lúc nào cũng trầm trồ:
Thuỷ Trúc đỏ mặt:
– Em nấu mà ngon nỗi gì?
Nhất Thịnh cốc vào đầu em:
– Em cũng thế còn gì?
Hàn Dương can ngăn:
– Đừng cãi nữa. Nói tóm lại cả hai đều thích thức ăn của Thuý Trúc nấu được chưa. Giờ, tớ đói Kim Anh ra lệnh:
– Anh rửa tay xong, ra dọn bàn!
– Tuân lệnh.
Bạch Lan tìm kiếm!
– Hải Bằng đâu!
Hàn Dương trêu chọn:
– Nhớ! Anh ta rồi sao!
Bạch Lan mặt đỏ lên:
– Anh Hàn Dương thật đáng ghét!
Nhất Thịnh gọi to:
– Hải Bằng ơi! Bạch Lan em gái tôi nhớ cậu Bạch Lan đánh túi bụi vào vai Nhất Thịnh và Hàn Dương. ThủyTrức và KimAnh cười ngất.
Hải Bằng xuất hiện:
– Bạch Lan sao lại đánh các cậu ấy!
Hàn Dương vừa né những cú đấm của Bạch Lan nhưng anh vẫn nói:
– Bạch Lan nhớ cậu nên cứ vắng một tí là hỏi là tìm.
– Anh còn nói nữa hả! Em đánh cho anh chết luôn.
Hải Bằng nhún vai:
– Em đừng đánh nữa Bạch Lan. Em đánh tức là các cậu ấy đã nới trúng tim em rồi!
– Câu nói của Hải Bằng thật hiệu nghiệm. Bạch Lan ngừng tay, quay mặt nhìn Hải Bằng lắp bắp:
– Em! Em...
Hải Bằng nắm hai vai cô:
– Đừng nghe các anh ấy trêu. Chúng mình là anh em, dẫu em có nhớ anh thì có sao đâu.
Bạch Lan mắt long lanh nhìn Hải Bằng. Hải Bằng nở nụ cười ấm áp và đẩy Hàn Dương và Nhất Thịnh.
– Rửa tay! Dọn cỗ tớ hết chịu nổi rồi!
Hàn Dương nháy mắt với Kim Anh và Thuỷ Trúc. Họ chuẩn bị, dĩa và bát bày ra bàn. Hàn Dương so đũa:
– Hải Bằng lên mời bác Thuỷ xuống dùng:
– Vâng!
Mọi người ngồi quanh bàn ăn món được bày trên bàn thật bắt mắt. Bà Thanh Thuỷ mời:
– Các cháu cứ tự nhiên nhé!
Bạch Lan nói:
– Bác cầm đũa gắp một miếng thức ăn đi! Bác nhé!
Bà Thuỷ Trúc cầm đũa và gấp miếng thức ăn vào chén. Cả bọn vỗ tay hoan nghênh. Niềm vui lan toả khắp gian nhà Thuỷ Trúc có cảm giác thật ấm cúng.
Cô mỉm cười và gắp thức ăn bỏ vào chén các bạn:
– Các bạn dùng đi!
Hàn Dương tấm tắc:
– Ngon quá! Ngon quá!
Kim Anh nhìn Hải Bằng:
– Còn anh Bằng thì thế nào?
Hải Bằng chưa kịp trả lời, thì Bạch Lan cướp lời:
Thấy anh ta chăm chú ăn như thế mà Kim Anh còn phải hỏi:
Nhất Thịnh miệng nhai, nhưng cố nói:
– Anh thì khỏi phải điều tra!
Kim Anh lớn giọng:
– Nhìn vào miệng anh thì biết ngay. Còn hỏi để làm gì?
Cả bọn cười ầm lên.
Bà Thanh Thuỷ cầm những viên thuốc trên tay. Bà uống từng viên một. Bà đặt ly nước xuống bàn. Một vòng tay nóng hổi ôm ngang thắt lưng bà và gọi:
– Bác Thuỷ!
– Bạch Lan mới đến à!
– Dạ! Có cả anh Hải Bằng!
Hải Bằng cúi đầu chào:
– Bác đã khoẻ hẳn chưa ạ?
– Nhờ các cháu mà bác đã khoẻ rồi! Cháu ngồi đi, bác lấy nước mà uống, chắc khát lắm.
– Trời hôm nay khá nắng!
Bạch Lan mau miệng:
– Để cháu lấy! Mà Thuỷ Trúc đâu bác!
– Thuỷ Trúc, nó đi tìm việc mấy ngày nay.
– Trời ơi! Nó lại bỏ bác ở nhà một mình mà đi tìm việc. Thật chẳng ra làm sao!
– Bác khoẻ hẳn rồi? Chẳng sao đâu.
– Cháu Bằng bao giờ đi làm?
– Dạ! Thứ hai.
– Còn Bạch Lan!
– Cháu ấy à! Mẹ cháu bảo sẽ tìm cho cháu việc.
– Ừ! Bác mừng cho các cháu!
Bạch Lan bưng ly cam tươi:
– Bác dùng nước!
– Không! Bác mới uống thuốc, hai cháu uống đi!
– Cháu Bằng có mấy anh em.
Hải Bằng thưa:
– Dạ! Có một mình cháu thôi.
Bà Thanh Thuỷ ngẩng đầu nhìn Hải Bằng:
– Có một mình thì buồn thật? Còn Thuỷ Trúc có một mình, nên nó cũng trách bác, không sinh cho nó thêm một đứa em để nó trò chuyện.
– Vâng! Đôi lúc cháu cũng thấy thế.
– Bạch Lan chen vào!
– Như vậy, chỉ có cháu và anh Nhất Thịnh là nhất rồi phải không Bác!
– Bà Thanh Thuỷ cười hiền hậu và vuốt nhẹ mái tóc Bạch Lan.
– Nhưng Trúc nó có được những người bạn như các cháu là quý lắm rồi!
Bạch Lan nũng mu vùi đầu vào ngực bà Thanh Thuỷ. Hải Bằng trêu:
– Cô ấy lại nhõng nhẽo rồi!
Bạch Lan cười:
– Anh ganh tị à!
Hải Bằng gật đầu:
– Vâng!
Cả ba cũng cười vang. Bạch Lan và Hải Bằng chơi khá lâu nên từ biệt. Bà Thanh Thuỷ ngồi cạnh cửa sổ đang nhặt rau để chuẩn bị cơm chiều:
– Con bé này không biết đi đâu mà tới giờ này chưa thấy về. Bỗng có tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên:
– Hải Bằng, sao cháu quay trở lại!
Anh ngồi xuống cạnh bà:
– Cháu chẳng yên tâm để bác ở một mình. Đưa Bạch Lan về là cháu quay lại ngay!
Bà Thanh Thuỷ cảm động, rơm rơm nước mắt. Hải Bằng cười:
– Với lại cháu lúc này cũng rỗi và cháu nghe Bạch Lan nói thức ăn bác nấu rất ngon, nên cháu muốn được thưởng thức.
Bà gật đầu:
– Nếu thế thì phụ bác một tay!
– Vâng!
Bàn tay Hải Bằng luống cuống khi nhặt rau.
Bà cười ngất:
– Chắc cháu chưa từng làm!
Hải Bằng thiệt thà:
– Vâng!
– Nếu vậy! Hãy để bác làm!
Hải Bằng cười đáp lại:
– Không! Bác để cháu làm. Bác chỉ giúp cháu đi!
Bà Thanh Thuỷ cầm cọng rau lên và chỉ cho Hải Bằng:
– Cháu mà nhặt đến đấy, nó cứng làm sao mà ăn nổi!
Hải Bằng gật đầu:
– Vâng! Cháu làm lại Bác nhé!
Bà Thanh Thuỷ và Hải Bằng vừa làm vừa nói chuyện thật vui vẻ. Bà Thanh Thuỷ nói:
– Cháu ra rửa tay đi! Bác xào món này nữa là xong.
Thuỷ Trúc bước vào và gọi to:
– Mẹ ơi! Nhà có khách à?
Cô cất giỏ xách và đi xuống bếp. Cô ngạc nhiên:
– Mẹ nấu thức ăn gì mà nhiều vậy?
Cô nhìn quanh. Bà Thanh Thuỷ nói ngay:
– Con tìm khách à! Có Hải Bằng đến chơi!
– Thuỷ Trúc vỗ tay reo lên:
– Có Bạch Lan nữa à!
Hải Bằng:
– Có một mình anh em không hoan nghênh sao!
Thuỷ Trúc quay lại. Cô mỉm cười và giải thích:
– Không! Tại vì lúc nào có anh Hải Bằng thì cũng có Bạch Lan, nên em hỏi vậy mà!
Bà Thanh Thuỷ bảo con:
– Con đi tắm rửa đi! Mắt với mũi đầy bụi cát.
Hải Bằng mỉm cười:
– Em tắm rửa nhanh nhé! Anh đói lắm rồi!
– Vâng!
Hải Bằng và bà Thanh Thuỷ dọn bàn ăn. Chỉ một loáng là đã thấy Thuỷ Trúc xuất hiện với bộ đồ mát và mái tóc búi cao trông cô thật đáng yêu.
Cô nhanh chóng ngồi vào bàn. Bà Thanh Thuỷ bới cơm vào chén. Thuỷ Trúc so đũa. Bả Thanh Thuỷ nhìn Hải Bằng:
– Cháu ăn cơm đi!
– Vâng!
Thuỷ Trúc gắp thức ăn vào chén Hải Bằng.
– Anh dùng đi! Mẹ em nấu rất ngon!
Bà Thanh Thuỷ gắp cho Thuỷ Trúc:
– Con đi xin việc thế nào?
– Cô nghiêng đầu:
– Mới phỏng vấn làm sao mà biết liền được mẹ! Anh Hải Bằng đến lâu chưa?
Bà Thanh Thuỷ:
– Hài Bằng đến lâu, sợ mẹ bệnh nên nó ở lại chẳng chịu về!
– Em cảm ơn anh Hải Bằng!
Anh rảnh, với lại anh đã được trả công bằng bữa cơm này là quá đầy đủ.
– Canh rau đạm bạc mà đầy đủ sao?
Bà Thanh Thuỷ rầy Thuỷ Trúc:
– Cái con này!
– Con nói thật đấy! Anh Hải Bằng chưa từng ăn những món này đâu!
Hải Bằng lắc đầu:
– Em lầm rồi! ở nước ngoài là anh tự nấu ăn đấy!
– Thật không!
– Thật! Nhưng không ngon bằng bác Thuỷ nấu đâu.
– Thế thì cháu ăn thật nhiều nhé!
– Vâng!
Bà Thanh Thuỷ cơm nước xong. Bà vào giường nằm nghỉ. Thuỷ Trúc bưng ly nước lọc:
– Anh dùng nước!
Thuỷ Trúc ngồi đối diện Hải Bằng. Hải Bằng nhìn vẻ bơ phờ của Thuỷ Trúc:
– Em mệt lắm phải không?
Thuỷ Trúc gật đầu:
– Mệt! Suốt một ngày căng thẳng.
– Thế em có hy vọng không?
Thuỷ Trúc gật đầu:
– Có! Mà ở đày với mẹ em, anh chẳng buồn sao. Nếu lần sau, anh nhớ rủ cả Bạch Lan đến.
– Ừ!
Hải Bằng im lặng một lúc rồi tiếp:
– Anh về!
Thuỷ Trức mỉm cười:
– Anh ở chơi với em một tí nữa được không?
– Em có việc gì à?
– Có! Anh giải thích xem mấy tiếng Hàn này có nghĩa là gì?
Hải Bằng cầm lấy. Anh chăm chú và bắt đầu nói. Tiếng nói rõ ràng rất hay.
Thuỷ Trúc cũng chẳng ngờ anh ta hiểu sâu như thế. Hải Bằng ngừng giọng:
– Thế em hiểu chưa!
Thuỷ Trúc gật gù:
– Anh hay thật!
– Em còn thắc mắc gì nữa không?
Thuỷ Trúc nhoẻn miệng cười:
– Còn nhiều lắm, nhưng hôm khác em sẽ hỏi.
– Bộ em muốn đuổi anh về à!
– Ý, em đâu đám.
Hải Bằng nhỏ giọng.
– Thuỷ Trúc có thích anh đến đầy không.
Thuỷ Trúc thật tự nhiên:
– Thích chớ! Mẹ và em đều rất thích các anh và các bạn đến chơi thường xuyên!
– Ngày mai anh đến!
– Ừ! Anh rủ cả Bạch Lan nhé. Hải Bằng nhăn nhó!
– Anh chỉ muốn đến một mình!
– Vậy thì sẽ không vui đâu!
– Nhưng anh thấy rất vui!
Thuỷ Trúc nhướng đôi mày thanh tú:
– Tuỳ anh!
Thuỷ Trúc tiễn Hải Bằng ra về. Cô cũng thấm mệt nên vội đóng cứa và ngã nhoài lên giường mà thiếp đi.
Kim Anh buộc lại chiếc khăn trên mái tóc.
Giọng rủ rê:
– Chúng ta chia từng cặp để thi quần vợt. Ai thua phải phục vụ.
Bạch Lan hớt ngang:
– Được, mình và Hải Bằng một cặp.
Kim Anh nói tiếp:
– Tớ và Hàn Dương, Nhất Thịnh và Thuỷ Trúc.
Nhất Thịnh nheo mắt nhìn Thuỷ Trúc:
– Cố lên em nhé!
Bạch Lan đưa cây vợt cho Hải Bàng:
– Cặp tớ đánh trước:
Kim Anh cười:
– Hàn Dương chúng ta nghênh chiến với bọn họ đi!
Thuỷ Trúc trêu:
– Trời ơi! Sao mà gọi tên Hàn Dương ngọt ngào đến thế!
Kim Anh vỗ mạnh tay vào vai Thuỷ Trúc:
– Cậu dám trêu tớ à!
Kim Anh đánh túi bụi. Thuỷ Trúc giơ tay:
– Tớ đầu hàng, không nói nữa!
Kim Anh dừng tay:
– Đáng ghét lắm!
Thuỷ Trúc nín cười nhìn Kim Anh:
– Ra đi, anh Hàn Dương chờ kìa!
Kim Anh nhìn vẻ nín cười của bạn. Cô cũng không kìm được mình và cũng bật cười theo. Cô liếc thật bén Thuỷ Trúc. Thuỷ Trúc vờ nhún vai:
– Sợ quá!
Kim Anh dứ dứ Thuỷ Trúc và ra sân. Bạch Lan nhăn nhó!
– Hai bà nói gì mà lâu thế!
Kim Anh:
– Có gì đâu! Chúng ta bắt đầu nhé!
Nhất Thịnh và Thuỷ Trúc ngồi trong lều nhìn họ thi thố. Thuỷ Trúc chép miệng:
– Họ đánh cừ thật! Chắc trận này anh em mình phải phục vụ họ mất!
Nhất Thịnh nắm tay Thuỷ Trúc:
– Em cứ bình thản mà đánh, thắng thua là việc thường tình Thuỷ Trúc chấp tay:
Nhất Thịnh thật bình tâm. Em phải học tính này ở anh.
Nhất Thịnh cười to:
– Con bé này thật khéo ăn nói?
Thuỷ Trúc chỉ ra phía họ. Anh nhìn xem:
– Họ càng đánh, càng hăng thật là kì phùng địch thủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Sâu Nặng
Hoàng Thu Dung
Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=tinh_sau_nang__hoang_thu_dung