Chương 2
cooter Brown sẽ làm gì? Đó là câu hỏi mà Georgie cứ tự hỏi mình, và đó là lý do tại sao rốt cuộc cô lại đang băng qua khoảng sân ngoài trời của quán Ivy tới một cái bàn bên phải ngay cạnh hàng rào trắng nổi tiếng của nhà hàng. Scooter Brown, cô gái mồ côi can đảm ăn nhờ ở đậu đã núp trong khu dành cho người hầu của điền trang Scofield để không bị đem đi làm con nuôi, sẽ nắm quyền kiểm soát định mệnh của mình, và thời điểm Georgie phải làm chính xác như thế đã qua lâu rồi.
Cô vẫy vẫy một tay rapper nổi tiếng, chào chủ xị một chương trình giải trí, và hôn gió với ngôi sao cũ của bộ phim Xác ướp của Grey. Chỉ Rory Keene, lãnh đạo mới của Vortex Studios, còn đang mải mê vừa ăn trưa vừa trò chuyện với một tay quản lý của công ty C.A.A nên không để ý thấy Georgie đến.
Mục một trong danh sách mới của Georgie: Để người khác nhìn thấy ở cùng người đàn ông hoàn hảo. Với bức ảnh bẽ mặt chụp cô đang chằm chằm nhìn vào ảnh siêu âm con của Lance trát khắp mọi nơi, cô phải ngừng ngay việc ẩn nấp và làm những việc cô đáng lẽ phải làm từ hàng tháng trước. Cuộc hẹn ăn trưa ngày hôm nay cần phải trở thành một tin đủ thu hút để tất cả mọi người quên tiệt nét mặt đau khổ của cô.
Không may thay, người đàn ông hoàn hảo mà cô chọn làm bạn hẹn đầu tiên vẫn chưa đến, buộc cô phải ngồi ở một bàn đôi trong. Georgie cố trông ra vẻ hạnh phúc khi được có thêm vài phút cho bản thân. Cô không thể nổi giận với Trevor. Có thể cô không thể thuyết phục nổi anh làm đám cưới, nhưng ít nhất anh cũng đã đồng ý bước vào vòng xiếc truyền thông của cô trong vài tuần.
Quán Ivy là một địa điểm nối tiếng của L.A., chốn lý tưởng để nhìn người và bị người nhìn, với một đoàn quân thợ săn ảnh cắm trại thường trực trước cửa. Những người nổi tiếng ăn uống ở Ivy mà vờ như thấy phiền hà trước sự chú ý họ nhận được là những kẻ đạo đức giả nhất thế giới, đặc biệt là những ai ngồi ngoài sân bên cạnh dãy hàng rào mòn vẹt chạy dọc vỉa hè đại lộ Robertson đông đúc.
Georgie ngồi dưới một cái ô trắng, uống rượu vang vào bữa trưa có thể ra dấu rằng cô đang dìm các rắc rối của mình vào rượu chè, nên cô gọi trà lạnh. Hai phụ nữ dừng lại trên vỉa hè ngoài hàng rào để nhìn cô. Trevor đâu?
Kế hoạch của cô rất đơn giản. Thay vì tránh sự chú ý của giới truyền thông, cô sẽ mời mọc nó, nhưng với các điều khoản của cô - như một phụ nữ độc lập đang tận hưởng cuộc sống. Cô sẽ dành ra vài tuần với một anh chàng hoàn hảo này, vài tuần với anh chàng nọ. Cô sẽ không hẹn hò ai đủ lâu để khiến người ta nghĩ đó là một chuyện tình nghiêm túc. Chỉ vui, vui, vui kèm theo vô số bức ảnh chụp cô đang cười đùa và tận hưởng - những bức ảnh mà nhân viên truyền thông của cô bảo đảm sẽ truyền bá rộng rãi. Cô biết một tá diễn viên điển trai khao khát được chú ý và cũng hiểu rõ luật chơi. Trevor sẽ khởi động chiến dịch của cô. Giá như anh không quá chống đối mà chịu đến đúng giờ.
Và giá như toàn bộ cái ý tưởng tình nguyện khuyến khích sự chú ý của giới truyền thông này không ghê tởm đến thế.
Năm phút trôi qua. Cô đã ăn vận phù hợp cho dịp này trong bộ cánh mà stylist tài năng của cô chọn - một chiếc váy hai dây cotton đen với viền áo rộng màu đỏ tươi kết hợp với chân váy ngắn ôm sát in rải rác hình những chiếc lá màu nâu và vàng nhạt đủ dạng. Giày đế xuồng buộc dây quanh mắt cá chân và bông tai hổ phách đồng màu hoàn thiện vẻ ngoài sành điệu ung dung khác lạ, vốn phù hợp với cô hơn hẳn những bộ đồ diêm dúa lôi thôi. Chiếc váy được may vừa khéo để ngụy trang tình trạng giảm cân của cô.
Tám phút trôi qua. Rory Keene cuối cùng cũng phát hiện ra cô và bèn vẫy tay thân thiện. Georgie vẫy lại. Mười lăm năm trước, trong mùa Skip và Scooter thứ hai, Rory chỉ là một trợ lý sản xuất tầm thường, nhưng giờ cô ấy là người đứng đầu Vortex Studios và là một trong những phụ nữ quyền lực nhất Hollywood. Vì hai bộ phim gần đây nhất của Georgie là thảm họa phòng vé và bộ phim mới nhất của cô hứa hẹn còn tệ hơn, cô ghét bị một người có tầm ảnh hưởng lớn thế kia nhìn thấy cô ngồi đây trông như một kẻ thua cuộc. Nhưng mà chuyện đó thì có gì mới mẻ chứ?
Cô chưa từng là người bi quan, và cô phải ngừng ngay việc suy nghĩ kiểu đó. Chỉ có điều mười phút đã đi qua...
Georgie giả vờ không chú ý đến những ánh nhìn chằm chằm mà cô đang phải nhận, nhưng cô bắt đầu toát mồ hôi. Ở một mình tại Ivy cũng tồi tệ ngang với việc tránh né công chúng. Cô cân nhắc việc mở điện thoại di động, nhưng cô không muốn có bộ dạng như thể phải theo đuôi bạn hẹn của mình.
Bên kia sân, một nhóm những người thừa kế trẻ tuổi mảnh mai sành điệu đến từng chi tiết với những khuôn mặt xinh đẹp vô hồn đang tụ tập ăn trưa. Họ gồm những cô con gái tẻ nhạt của một ngôi sao nhạc rock đã hết thời, một đại gia phim ảnh, và một ông trùm đồ giải khát quốc tế. Các cô gái này nổi tiếng vì sự nổi tiếng - biểu tượng của tất cả những thứ gì hợp thời và đắt đỏ quá mức đối với những phụ nữ bình thường mê mẩn các bức hình của họ. Không ai trong số họ muốn thú nhận mình sống nhờ tiền của bố, nên họ giả vờ nêu nghề nghiệp của mình là “nhà thiết kế túi xách”. Nhưng công việc thực sự của họ là được chụp ảnh, và thủ lĩnh của họ, cô gái thừa kế của nhà sản xuất đồ giải khát, nhỏm dậy khỏi bàn và lướt như một chiếc Ferrari đẹp mắt về hướng Georgie.
“Xin chào, em là Madison Merrill. Chúng ta chưa gặp nhau.” Cô ta xoay hông cho các ống kính dài của nhóm thợ săn ảnh bên kia đường, cho họ tầm nhìn đẹp mắt bộ váy hình thang hiệu Stella McCartney của cô ta. “Em rất thích chị trong phim Mùa hè trong thành phố. Em không hiểu nổi sao nó lại không trở thành bom tấn. Em yêu các bộ phim hài lãng mạn.” Một vết nhăn hằn trên vầng trán hoàn hảo của cô ta, và cô ta hấp tấp thêm vào, “Ý em là, em cũng thích những thứ nghiêm túc nữa, kiểu như là, chị biết đấy, phim của Scorcese chẳng hạn.”
“Chị hiểu.” Georgie trưng ra nụ cười tươi tỉnh và hình dung đám thợ săn ảnh đang bấm máy, chụp lấy những bức hình tuyệt vời của Madison Merrill vô cùng ăn ảnh đứng cạnh một Georgie York tiều tụy, người đang phải ngồi một mình ở bàn đôi.
“Skip và Scooter cũng rất tuyệt.” Madison lùi lại vài bước để cái ô không che khuất mặt cô ta. “Đó là chương trình ưa thích nhất của em khi em tầm chín tuổi.”
Cô gái này quá ngu ngốc để trở nên khôn khéo cho được. Cô ta sẽ phải cải thiện điều đó nếu muốn tiến thân ở L.A.
Madison nhìn vào cái ghế trống. “Em phải quay lại với các bạn em đây. Chị có thể ra ngồi với bọn em nếu không có ai ăn cùng?” Cô ta biến lời phát biểu thành câu hỏi.
Georgie giật giật một bên khuyên tai hổ phách. “À, không. Anh ấy đã bị giữ chân trong một buổi họp. Chị đã hứa sẽ đợi anh ấy rồi. Tiếc thật.”
“À vâng.” Madison vẫy chào mấy tay săn ảnh và lóc cóc chạy về chỗ.
Georgie cảm giác như có một mũi tên bằng neon nhấp nháy đang chĩa vào cái ghế trống bên kia bàn. Hàng nghìn đàn ông trên thế giới - hàng triệu người ấy chứ - sẽ từ bỏ bất kỳ thứ gì để ăn trưa cùng Skipper Brown, nhưng cô lại chọn đúng người bạn thân không thể tin cậy được của mình.
Người phục vụ Georgie hiện ra lần thứ ba. “Cô chắc cô không muốn gọi món ngay chứ, cô York?”
Georgie mắc kẹt hoàn toàn. Cô không thể ở lại. Cô không thể đi. “Một cốc trà lạnh nữa, cảm ơn.”
Người phục vụ biến mất. Georgie nhấc cổ tay lên và nhìn thẳng vào đồng hồ. Cô không thể hoãn việc này. Cô phải giả vờ nhận một cuộc gọi. Đó sẽ là cuộc gọi mà bạn hẹn của cô báo rằng anh ta bị tai nạn xe cộ. Đầu tiên cô sẽ giả vờ lo lắng, rồi nhẹ nhõm khi không ai bị thương, rồi sẽ hoàn toàn thông cảm.
Đứng dậy! Người đàn ông bí ẩn bỏ hẹn với Georgie
Ngay lúc này cô đã có thể nhìn thấy bức ảnh cô ngồi một mình ở chiếc bàn đôi. Sao một kế hoạch đơn giản như thế có thể phản tác dụng nhanh đến vậy cơ chứ? Đáng lẽ cô nên bắt đầu bằng việc đi dạo với trợ lý như tất cả các ngôi sao khác, nhưng cô vẫn luôn ghét cái ý nghĩ bị một bạn đồng hành được trả lương bám riết.
Khi lục tìm điện thoại di động, cô nhận ra một biến đổi nhẹ trong bầu không khí, một dòng điện vô hình xoẹt ngang khoảng sân. Cô ngước lên và máu cô đông lại. Bramwell Shepard vừa bước vào.
Từ khắp mọi hướng quanh sân, bao nhiêu cái đầu ngoái lại, hất từ Bram sang cô rồi ngược lại. Anh ta ăn mặc như đứa con trai thứ hai vô tích sự của một quốc vương châu Âu lưu vong: áo vest hàng hiệu - chắc là Gucci - quần jean tuyệt đẹp làm nổi bật chiều cao một mét tám tám, áo phông đen bạc màu cho thấy anh ta là kẻ phớt đời. Một đôi người mẫu nam chòng chọc nhìn anh ta đầy ghen tị. Madison Merrill hơi nhỏm dậy khỏi ghế để chặn anh ta lại. Nhưng Bram đang hướng thẳng về phía Georgie.
Ô tô thắng phanh rin rít khi lũ thợ săn ảnh từ bên kia đường lao vào luồng giao thông để chớp lấy bức ảnh tiêu điểm của tuần, mà có khi là của cả tháng, bởi lẽ từ khi bộ phim kết thúc tới nay chưa bao giờ người ta thấy Bram và Georgie đi với nhau. Bram đến bên bàn cô, cúi xuống dưới ô, và lướt nhẹ một nụ hôn lên môi cô. “Trev không tới được.” Anh ta hạ thấp giọng để dè chừng những cái tai đang dỏng lên. “Tình huống bất ngờ không tránh được.”
“Tôi không tin nổi anh đang làm chuyện này!” Cô không tin nổi. Bram muốn gì đó từ cô - một trò hề nơi công cộng chăng? Cô ép đôi môi đông cứng của mình biến thành một thứ mà cô hy vọng rằng đám máy ảnh sẽ ghi nhận là nụ cười. “Anh đã làm gì anh ấy?”
“Nghi ngờ nhiều thế. Anh chàng tội nghiệp đó bị trẹo lưng khi ra khỏi phòng tắm.” Bram ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, giữ giọng điềm tĩnh y như cô và trưng ra nụ cười quyến rũ nhất của mình.
“Vậy sao anh ấy không gọi cho tôi để báo hủy hẹn?” cô nói.
“Cậu ta không muốn gợi ra những ký ức tồi tệ. Như cách Lance Thảm Hại đã hủy cuộc hôn nhân của hai người. Trev làm thế là rất sâu sắc.”
Nụ cười của cô nở rộng, nhưng tiếng thì thầm của cô thật chua cay. “Anh đang cố bẫy tôi. Tôi biết mà.”
Bram giả vờ cười thích thú. “Đúng là hoang tưởng. Và vô ơn. Dù Trev đang co rút trong đau đớn, cậu ta cũng không muốn để cô ngồi đây một mình. Cô có thể không biết chuyện này, Scoot, nhưng tất cả mọi người trong thành phố đều đã cảm thấy thương hại cô rồi, và Trev không thể chịu nổi việc làm cô xấu hổ hơn những gì cô đã tự làm bản thân xấu hổ. Đó là lý do cậu ta gọi tôi.”
Cô chống tay lên má và nhìn anh với vẻ yêu mến giả tạo. “Anh đang nói dối. Anh ấy biết cảm giác của tôi về anh rõ hơn bất kỳ ai.”
“Cô nên thấy biết ơn vì tôi đã sẵn lòng giúp cô thoát.”
“Vậy lý do anh trình diện muộn nửa tiếng là gì?”
“Cô biết tôi luôn gặp rắc rối với thời gian mà.”
“Nhảm nhí!” Cô cười toe toét với đám máy ảnh cho đến khi hai má nhức mỏi. “Anh muốn gây chú ý. Lợi dụng chuyện bẽ mặt của tôi.”
Anh ta cũng không ngừng mỉm cười, còn cô thì nghiêng đầu cười lớn, và anh ta với tay qua bàn day cằm cô, lại là Skip và Scooter từ thủa ban đầu.
Khi người phục vụ tiến đến, đám thợ săn ảnh trên vỉa hè đã tràn xuống lòng đường, và ruột gan cô cứ thắt lại liên hồi. Trong vòng vài phút những bức ảnh đó sẽ hiện lên trên màn hình máy tính khắp thế giới, và màn xiếc sẽ càng cuồng nhiệt hơn.
“Bánh cua cho cô Scooter đây,” Bram vừa nói vừa búng tay thanh nhã. “Scotch pha đá cho tôi. Loại Laphroaig. Và bánh bao tôm hùm.” Người phục vụ biến mất. “Chúa ơi, tôi cần một điếu thuốc.”
Anh ta cầm tay cô, xoa ngón tay cái lên khắp các khớp tay cô. Da cô bỏng rộp trước sự động chạm không mời của anh ta. Cô cảm nhận được vết chai ở cuối ngón tay anh ta và không thể hình dung nổi sao nó xuất hiện ở chỗ đó. Bram hẳn đã lớn lên ở một khu dân cư nghèo khổ, nhưng anh ta chưa từng phải làm việc vất vả trong đời. Cô thốt ra một tiếng cười vui tươi. “Tôi ghét anh.”
Anh ta hớp một ngụm trà lạnh của cô và để đường nét khuôn miệng đẹp như tạc của mình cong lên thành nụ cười. “Tôi cũng thế thôi.”
Bram chẳng có lý do gì để ghét cô. Cô đã là một binh sĩ tốt trong khi anh ta đơn phương hủy hoại một trong những bộ phim hài hay nhất trong lịch sử truyền hình. Trong hai năm đầu tiên của Skip và Scooter, chỉ thỉnh thoảng anh ta mới trái lời, nhưng theo năm tháng trôi qua, anh ta ngày càng không thể kiểm soát nổi, và đến lúc mối quan hệ trên màn ảnh của Skip và Scooter bắt đầu trở nên lãng mạn, anh ta chẳng thèm quan tâm đến thứ gì ngoài ăn chơi hưởng lạc. Kiếm được bao nhiêu anh ta tiêu bằng hết vào xe hơi hào nhoáng, tủ quần áo hàng hiệu, và nuôi một đội quân ăn bám là đám bạn thời thơ ấu. Ngày qua ngày đoàn làm phim không biết liệu anh ta sẽ xuất hiện trong cảnh quay trong tình trạng say xỉn hay tỉnh táo, hoặc thậm chí liệu anh ta có xuất hiện hay không. Anh ta phá xe, đập phá các câu lạc bộ đêm, và phớt lờ mọi cố gắng uốn nắn bản tính vô tổ chức của anh ta. Không gì được an toàn trước anh ta, dù đó là phụ nữ, danh tiếng, hay kho thuốc lắc của một thành viên đoàn làm phim.
Nếu anh ta đóng một nhân vật hắc ám thì bộ phim chắc đã có thể sống sót qua vụ băng sex bị phát tán ở cuối mùa phim thứ tám, nhưng Bram lại đóng vai anh chàng tốt bụng, nghiêm trang Skip Scofield, người thừa kế trẻ tuổi của gia tài nhà Scofield, thế nên ngay cả những người hâm mộ trung thành nhất cũng bất bình trước những gì họ thấy. Skip và Scooter bị dừng lại vài tuần sau đó, mang về cho anh ta sự phẫn nộ của công chúng và sự căm ghét của bất kỳ ai liên quan tới bộ phim.
Bữa ăn của họ ì ạch trôi cho tới khi Georgie không chịu nổi nữa. Cô đặt dĩa xuống cạnh cái bánh cua nát vụn không được ăn đến, xem đồng hồ, và cố tạo ra vẻ mặt thật không may ngày Giáng sinh đã sắp tàn. “À... tệ quá. Tôi phải đi rồi.”
Bram xiên dĩa vào miếng bánh bao cuối cùng rồi chọc dĩa của anh vào miệng cô. “Không nhanh thế được. Cô không thể rời khỏi Ivy khi chưa ăn tráng miệng.”
“Sao anh dám kéo dài vở hài kịch này chứ.”
“Cẩn thận. Cô đang đánh mất khuôn mặt vui vẻ kìa.”
Cô nuốt xuống miếng bánh bao rồi lại dán nụ cười lên. “Anh phá sản rồi phải không? Bố tôi đã đầu tư tiền cho tôi, còn anh thì hoang phí hết tiền bạc. Đó là lý do anh làm việc này. Chẳng ai giao việc cho anh bởi vì anh không đáng tin, và anh cần sự chú ý của công chúng để vực mình dậy.” Dù vẫn làm việc, nhưng dạo này Bram chỉ kiếm được những vai nhỏ, đóng vai những kẻ nhân phẩm suy đồi - một anh chồng dối trá, một kẻ say xỉn dâm đãng - chứ thậm chí không được là nhân vật phản diện quan trọng. “Anh tuyệt vọng đến mức phải ăn theo khả năng thu hút báo chí của tôi.”
“Cô phải thú nhận là nó có tác dụng. Skip và Scooter tái hợp.” Bram giơ tay gọi phục vụ, người này đi nhanh tới. “Chúng tôi ăn bánh bơ hồ đào với nước xốt kẹo nóng. Hai thìa.”
Khi phục vụ đi, cô rướn người tới trước và hạ thấp giọng hơn nữa. “Sao tôi lại ghét anh thế nhỉ? Để tôi nghĩ xem nhé. Tôi ghét anh vì đã khiến thời thơ ấu của tôi khổ sở...”
“Cô đã mười lăm khi bộ phim bắt đầu. Đâu phải trẻ con.”
“Nhưng Scooter chỉ mới mười bốn, và tôi ngây thơ.”
“Phải rồi.”
“Tôi ghét anh vì đã làm tôi bẽ mặt trước các diễn viên, đoàn làm phim, báo chí, trước mặt tất cả mọi người - với những câu đùa ác ý ngu si của anh.”
“Ai biết được cô vẫn cứ đổ trước những lời ấy chứ?”
“Tôi ghét anh vì tất cả những giờ tôi phải ngồi vẩn vơ ở phim trường chờ anh.”
“Tôi phải thú nhận là như thế thật không chuyên nghiệp. Nhưng cô cứ chúi mũi vào sách, do đó cô nên cảm ơn là nhờ tôi cô mới có trình độ cao mới phải.”
“Và vì hành vi ti tiện của anh mà chúng ta phải hủy phim làm tôi mất hàng triệu đô.”
“Cô sao? Thế còn hàng triệu đô tôi tự làm mình mất thì sao?”
“Ít nhất tôi cũng cảm thấy sung sướng vì việc đó.”
“Được rồi, đến lượt tôi...” Nụ cười của anh ta vừa sắc sảo vừa mềm như lụa. “Cô là một cô nàng cứng nhắc tự kiêu, em bé ạ, và là một kẻ ba hoa lắm mồm. Chỉ cần gặp tẹo teo khó chịu, cô cũng phải bảo đảm rằng bố Paul thân yêu sẽ chạy tới nhà sản xuất và làm nhặng xị lên. Công chúa bé nhỏ của ông phải có mọi thứ theo cách của cô ta.”
Miệng cô vẫn cong lên, nhưng mắt cô lấp lánh tức giận. “Sai toét.”
“Và cô là một diễn viên ích kỷ. Cô luôn luôn bám riết lấy kịch bản, không có chỗ cho ứng biến. Kiểu đó thật ngột ngạt.” Anh ta lại day cằm cô.
Cô đá thật mạnh vào bắp chân trong của anh ta nơi không ai có thể nhìn thấy. Anh ta nhăn mặt, và cô vỗ vỗ tay anh ta. “Anh ta chỉ muốn ứng tác vì anh không thể nhớ được lời thoại thôi.”
“Bất kỳ lúc nào tôi cố gắng đẩy bộ phim ra khỏi thói thường của nó, cô lại phá hoại tôi.”
“Bất đồng không phải là phá hoại.”
“Cô la lối tôi trên báo.”
“Chỉ sau băng sex của anh thôi!”
“Cuộn băng vớ vẩn. Tôi vẫn mặc quần áo.”
“Cô ta thì không!” Georgie nở to nụ cười yếu ớt của mình. “Nói lên những gì anh thực sự muốn nói đi. Anh ghét chuyện tôi làm ra nhiều tiền hơn anh và tôi có quyền lực ngôi sao hơn.”
“Phải rồi. Sao tôi có thể quên bước ngoặt đáng nhớ của cô trên sân khấu Broadway khi vào vai Annie nhỉ?”
“Trong khi anh đang trốn học và chơi bời trong các góc phố.” Cô chống cằm lên mu bàn tay. “Anh có bao giờ lấy được bằng trung học chưa?”
“Chà, chà... chuyện này không thú vị sao?”
Họ đang quá mải mê cãi cọ nên không chú ý tới người phụ nữ tóc vàng cao ráo, lạnh lùng đang tiến đến gần bàn của họ. Rory Keene, với mái tóc phồng kiểu Pháp cổ điển và những đường nét thanh mảnh cao quý, trông giống một quý bà vùng Bờ Đông hơn là một giám đốc xưởng phim đầy quyền lực, nhưng thậm chí trong mùa duy nhất làm trợ lý cấp thấp cho phim Skip và Scooter, cô ta cũng đã hơi đáng sợ.
Bram đứng bật dậy và đặt một nụ hôn lạnh lùng lên má cô ta. “Rory, thật tuyệt được gặp cô. Cô trông vẫn xinh đẹp như thường lệ. Cô ăn trưa vui chứ?”
“Rất vui. Tôi không tin nổi hai người đang ngồi cùng một bàn mà thiếu súng đã nạp đạn.”
“Súng của tôi ở trong túi xách,” Georgie nói kèm một nụ cười kiểu Scooter.
Bram vòng tay qua vai Georgie. “Chuyện qua lâu rồi mà. Chúng tôi đã làm lành lâu rồi.”
“Thật à?” Rory kéo cao túi xách lên cánh tay và trừng mắt chằm chằm nhìn Bram. “Chăm sóc Georgie đấy. Thành phố này có lượng người tử tế rất ít ỏi, và chúng ta không thể chịu nổi việc mất đi một trong số đó đâu.” Gật đầu một cái, cô ta quay người băng qua sân.
Nụ cười mượt mà của Bram phai đi. Anh ta trừng mắt nhìn xuống Georgie. “Cô và Rory trở thành bạn tốt thế từ khi nào vậy?”
“Chúng tôi không phải bạn tốt.”
Không một lời cáo lỗi, anh ta đi qua sân theo sau Rory. Ở cùng Bram vẫn gây cảm giác mệt mỏi như mọi khi, thế nên Georgie vui sướng khi có được vài phút nạp lại năng lượng. Món tráng miệng đến. Dạ dày cô nổi loạn. Cô ngoảnh mặt đi và nghĩ đến ngày bố cô đưa cô kịch bản diễn thử cho phim Skip và Scooter. Cô đã chẳng hề biết rằng đời mình sắp sửa thay đổi vĩnh viễn.
Cốt truyện ngớ ngẩn của bộ phim là món ăn hài kịch hoàn hảo. Scooter Brown là một đứa trẻ mồ côi can đảm mười bốn tuổi xuất hiện ở dinh thự Scofield lộng lẫy khu bãi biển phía Bắc xa hoa của Chicago. Scooter đang cố tránh bị người lạ nhận nuôi bằng cách đến tìm một cô chị họ đã từng làm việc ở đó, nhưng người chị họ ấy đã biến mất từ lâu. Không còn chỗ nào để đi, Scooter đã ẩn núp ở dinh thự để rồi bị phát hiện bởi anh chàng Skip mười lăm tuổi tính tình nghiêm túc, người thừa kế của gia tài Scofield. Anh ta, cùng đám người hầu, bị miễn cưỡng lôi vào âm mưu che giấu cô khỏi các bậc thành niên nhà Scofield.
Chẳng ai mong đợi bộ phim kéo dài hơn một mùa, nhưng đoàn phim tạo được sức lôi cuốn đặc biệt, và đội ngũ viết kịch bản của bộ phim đã đưa ra những âm mưu đầy sáng tạo. Quan trọng hơn, họ đã tìm ra cách làm các nhân vật chủ chốt sâu sắc vượt xa khuôn mẫu ban đầu.
Georgie trao cho Bram một nụ cười hằn học. “Xong việc vuốt đuôi Rory rồi hả?”
“Tôi ra ngoài để mua thuốc lá.”
“Chắc chắn rồi.”
“Mua thuốc lá và vuốt đuôi. Tôi thích sự đa zi năng. Có phải bữa trưa khủng khiếp của chúng ta cuối cùng cũng xong rồi không?”
“Thậm chí trước cả khi nó bắt đầu.”
Bram khăng khăng đợi trong quán cùng cô cho tới khi phục vụ đưa xe cô ra. Cô xốc lại tinh thần, và quả nhiên, ngay khi họ ra đến vỉa hè, lũ chó săn bao vây họ. Bram quàng một cánh tay đầy vẻ bảo vệ quanh vai cô - cô muốn cắn đứt nó đi - giơ tay lên, và trao cho bầy máy ảnh nụ cười rạng rỡ của anh ta. “Chỉ là một đôi bạn cũ cùng nhau ăn bữa trưa thôi mà,” anh ta nói át trên tiếng ồn ào của lũ thợ săn ảnh. “Đừng dựng thêm gì từ chuyện đó nhé.”
“Hai người đáng lẽ phải ghét nhau chứ nhỉ.”
“Hai người đã làm lành rồi à?”
“Các bạn đang hẹn hò à?”
“Georgie, cô đã nói chuyện với Lance chưa? Anh ta có biết cô đang gặp gỡ Bram không?”
Bram làm một vẻ mặt khó chịu mà cô biết hoàn toàn là giả mạo. “Cho chúng tôi nghỉ ngơi chút đi. Chỉ là bữa trưa thôi mà. Và đừng chú ý gì đến những tin đồn về bộ phim tái hợp của Skip và Scooter nhé. Nó sẽ không xảy ra đâu.”
Bộ phim tái hợp?
Nhóm thợ săn ảnh phát điên.
“Có kịch bản rồi à?”
“Các diễn viên còn lại đã ký chưa?”
“Khi nào thì các bạn quay?”
Bram dẫn cô luồn lách qua đám đông tới chỗ xe cô. Cô cố kẹp ngón tay anh ta vào cửa, nhưng anh ta quá nhanh. Khi lái xe đi, cô bắt mình mỉm cười và vẫy tay với các máy ảnh, nhưng khoảnh khắc thoát ra khỏi tầm nhìn của chúng, cô hét ầm lên.
Không có bộ phim tái hợp nào hết, dù chỉ là đồn thổi hay gì gì đi nữa. Bram đã dựng nó lên để trừng phạt cô.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối