Chương 2
Ông Trung Dũng đứng nhìn theo Thanh Bình, ông chờ cho Tri Thức tiễn Thanh Bình lên xe rồi mới bước đến.
Tri Thức quay vào, anh giật mình:
- Thầy tìm con?
- Cũng không có gì Tri Thức, con quen cô gái ấy à?
- Dạ, cổ tên Thanh Bình giám đốc hãng phim Thiên Ngân đó thầy.
Đôi mày ông Dũng cau lại, như suy nghĩ rất căng.
Tri Thức lo lắng:
- Có chuyện gì không thầy?
- Không! Thầy sang nhà bảo con chiều sang ăn cơm.
- Dạ. Chiều con sang.
Tri Thức! Con quen cô Thanh Bình ấy bao lâu rồi?
- Dạ, khoảng ba tháng.
- Vậy à! Hôm nào con cho thầy gặp cô ấy được không?
- Dạ được! Thầy uống nước, con lấy?
- Không cần! Thầy mượn con mấy tờ báo thôi.
- Dạ, để con lấy.
Cầm mầy tờ báo của Tri Thức, ông Dũng ra về, lòng ông đang đầy cảm xúc.
Nó rất lớn, thành thiếu nữ, mới đó đã mười tám năm..... Bước chân ông đi khập khểnh, khi trời trở lạnh, nó hành ông đau nhức, và nhức nhối hơn khi nhớ quá khứ.
''Mày đừng bao giờ để cho họ thấy mặt. Thiên Ngân đã là của tao, Thanh Bình là con gái tao. Mày nhìn lại mày xem, có tư cách nào đối đầu với tao. Hãy nhớ bài hỏc cái chân gãy của mày mà tránh xa họ''.
Ông không sợ bạo lực, nhưng sợ lòng người đen bạc. Bao nhiêu năm qua ông cố quên lãng, dù lòng vẫn canh cánh bóng hình đứa con gái nhỏ. Con có thể trách ba, nhưng sống với mẹ con, cuộc đời con sung sướng hơn là với ba.
- Ba! Ba làm gì về tới nhà mà không vào, còn đi nữa?
Như Ý chạy theo lôi ông Dũng lại, ông giật mình:
- Ơ, ba mãi suy nghĩ nên quên.
Ba thật là. Con không kêu chắc là ba còn đi nữa. Ba mới năm mươi chưa hẳn già sao lẫn dữ vậy?
- Bây giờ mày ngạo ba mày đấy à?
- Con không dám.
Như Ý phụng phịu kéo ông Dũng:
- Ba! Con ghi tên dự thi...diễn viên điện ảnh nghe ba?
- Cái gì?
Ông Dũng nạt đùa:
- Không được! Lo học đậu tốt nghiệp phổ thông và đậu vào đại học cho ba.
- Ba.
- Không ''bá' gì cả! Ba đập con gãy giò nếu cãi lời ba.
- Con gãy giò như ba, ai lo cho ba?
- Cái con này!
Ông Dũng trợn mắt. Nhưng thay vì bỏ chạy trước cái trợn mắt của cha, Như Ý lại nhủi đầu vào ngực ông:
- Con nói đùa mà, ba đâu có nỡ giận con, ba hả?
- Chiều, Tri Thức sang nhà ăn cơm đó. Ba có câu được con cá lăng rộng dưới chậu, con làm nấu canh chua lá giang nghen.
- Dạ. Vậy nấu cho anh Tri Thức, còn con không có?
- Con nhỏ này, sao bữa nay giở giọng ganh tỵ vậy?
- Ai biểu ba thương anh Thức hơn con.
- Thì tại nó mất cha lẫn mẹ.
- Ba à! Mẹ con hồi đó đẹp lắm hả ba?
- Ừ.
- Con có giống mẹ con không?
- Giống.
- Hèn nào con chẳng có tí xíu nào giống ba. Người ta nói con gái giống cha giàu ba họ, tại con không giống ba nên nghèo.
- Cái con nhỏ này! Mày thích giàu lắm à?
- Giàu là có nhiều tiền, sao không thích cho được hả ba?
- Giàu đôi khi chưa hẳn được hạnh phúc đâu con.
Ông Dũng muốn nói gì đó, song lại im lặng. Nếu như lòng người không đổi trắng thay đen. Như Ý không phải là con ông, vậy mà ông đã nuôi dưỡng nó mười tám năm nay. Còn con gái của ông lại chung sống với gã đàn ông đó. Đó là sự lựa chọn của bà Thiên Ngần, ông trời sắp xếp như thế, một sự nghịch lý đến đau lòng.
Thanh Bình! Anh giới thiệu với em, đây là thầy dạy học của anh, thầy Dũng. Thanh Bình nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt mình, cơ từng gặp ông ta ngay trước cổng hãng phim mà, nhưng lần nào khi bị cô bắt gập nhìn trộm, ông ta đều quay đi. Bây giờ Tri Thức lại dưa ông ta giới thiệu là thầy dạy học, tướng cũng trí thức, lịch sự.
Thanh Bình đứng lên.
- Xin chào thầy.
- Chàọ.... cô Thanh Bình.
Tri Thức kéo ghế:
- Thầy ngồi đi thầy. Thầy uống gì con gọi?
- Con gọi cho thầy ly trà nóng.
Tri Thức gọi người phục vụ làm một ly trà nóng và một ly cà phê, xong quay qua Thanh Bình vui vẻ:
- Em đợi anh lâu chưa?
- Chừng năm phút. Anh Tri Thức, có đúng là thầy dạy của anh không?
- Sao em hỏi anh như vậy?
- À, em từng gặp, nhưng thầy của anh không vào công ty của em, hình như thầy định tìm ai đó.
- À! Chắc là thầy của anh đi tìm Như Ý, cô ấy bỏ học muốn đi đóng phim.
- Vậy à!
Thanh Bình nhìn ông Dũng đăm đăm, hình như cô từng gặp ở đâu nữa kìa, song cô không nhớ nổi.
- Anh Tri Thức! Vậy, cô Như Ý gì đó muốn đi đông phim, hay bảo cổ đi gặp em đi.
- Thầy của anh không cho đâu, thầy bảo con đường đó hào quang cũng có nhưng bóng tối thì nhiều hơn.
Nước uống mang ra, Tri Thức đón ly trà nóng cung kính:
- Mời thầy.
Ông Dũng gật đầu. Kỳ lạ, ông từng thương nhớ đứa con gái nhỏ của mình, hai mươi năm xa cách, bây giờ nó đã trưởng thành, thành nhân chi mỹ, trở nên.
xa lạ cách biệt khiến ông thấy buồn. Vợ của ông và con của ông nữa, trở thành vợ và con của người đàn ông khác - tên anh nuôi mưu mô thủ đoạn.
Nỗi đau hai mươi năm vẫn dai dẳng không phai mờ.
- Thanh Bình! Con ở đây à?
Ngồi bàn trong cùng, ông Thiên An đi ra, vờ như mới nhìn thấy Thanh Bình.
Thanh Bình sầm mặt làm lơ không trả lời. Ông Thiên An đưa tay ra:
Trương Dũng, lâu quá mới gặp.
- Cái đưa tay ra không được hưởng ứng, ông Thiên An bỏ tay xuống:
- Thanh Bình! Con có biết ai đây không?
Thanh Bình lạnh nhạt:
- Thầy của anh Tri Thức.
- Cũng là ba ruột của con, chẳng lẽ con không nhận ra sao?
Thanh Bình sửng sốt nhìn ông Dũng, rồi bất chợt cô đứng lên quắc mắt:
- Anh Tri Thức! Hóa ra lâu nay anh quen em vì người này sao?
- Tri Thức lúng túng, sự thật anh không hiểu như thế nào nữa.
Thanh Bình!
- Anh không cần nói nữa! Từ nay chúng ta đừng quen nhau.
Thanh Bình toan quay lưng đi, Tri Thức vội đuổi theo:
- Thanh Bình!
- Đừng có đuổi theo tôi. Tôi cho anh biết từ nay tôi không muốn quen anh nữa.
- Anh không biết thầy là cha ruột của em. Nhưng nếu có, em cũng nên bình tĩnh ngồi lại.
- Anh buông tôi ra.
Thanh Bình vung tay tát mạnh vào mặt Tri Thức, anh giật mình lù ra sau.
Chỉ chờ có như vậy, Thanh Bình bỏ chạy đi.
- Còn lại hai người đàn ông, ông Thiên An cười gằn:
- Còn lâu nó mới nhận mày.
Ông Dũng khinh bỉ:
- Nhồi nhét vào đầu một đứa trẻ cho nó hận thù cha nó, anh xem là chiến thắng hay sao?
- Phải chứ.
Ông Thiên An cười lớn bỏ đi.
Tri Thức quay trở lại.
- Thầy...
- Thầy không sao. Có điều lòng thầy đau và buồn khổ lắm.
Tri Thức không biết nói như thế nào để chia sẻ nữa. Anh cũng hoàn toàn không nghĩ thầy của anh lại là cha ruột của Thanh Bình, nhưng tại sao cô lại có phản ứng dữ tợn như vậy?
- Có một ngày thầy sẽ nói với con.
Nhưng thầy muốn con tìm hiểu tại sao Thanh Bình lại thù hằn thầy như vậy.
Giọng ông Dũng nghẹn ngào:
- Dù gì thầy cũng là cha của nó mà.
Cha con xa nhau, đâu phải thầy không muốn gặp nó, mà có những điều... ừ, có lẽ là không nên gặp nhau.
Tri Thức ái ngại song ông Dũng xua tay:
- Thầy không sao. Con đừng mang chuyện này nói với Như Ý.
- Dạ. Nhưng mà thầy ơi Như Ý và Thanh Bình là chị em?
- Không! Chúng chẳng liên hệ gì với nhau cả, con chỉ nên biết như vậy mà thôi.
Tri Thức không dám hỏi, nhưng lòng đầy băn khoăn:
- Cơn trả tiền nước rồi chúng ta về.
- Chưa bao giờ Tri Thức nhìn thấy thầy mình như già hơn và chân của ông đi như càng thọt hơn.
Như Ý tròn mắt khi thấy Tri Thức chở ông Dũng về nhà.
- Anh gặp ba em ở đâu vậy?
- Ngoài đường. Thầy đang mệt... em liệu hồn đó.
Như Ý lè lưỡi, cô rụt xuống, cô chạy theo ông Dũng:
- Ba ơi! Con giúp ba nghen?
- Không cần.
Ông Dũng gạt mạnh tay Như Ý, xẵng giọng. Như Ý khựng lại. Hôm nay ba của cô sao thế, dữ dễ sợ, có bao giờ trông thấy ông giận dữ như thế đâu.
- Cô quay trở lại thì thào hỏi Tri Thức:
- Có chuyện gì vậy anh Thức?
- Chuyện người lớn, con nít không được tò mò.
Như Ý trợn mắt:
- Anh nói em con nít? Em cho anh hay em hơn mười bảy rồi, đi học có cây si trồng dài dài nghen.
- Nhóc không lo học. Lo yêu hả, coi chừng bị ăn roi mây đó.
- Anh sẽ méc ba em hả?
- Ừ.
- Anh mà méc, em... vặn cổ anh cho bản mặt anh quay ra sau lưng luôn.
Vừa nói, Như Ý vừa đưa hai bàn tay lên cổ Trí Thức như muốn vặn vẹo. Tri Thức nhăn mặt gỡ tay cô ra:
Thầy đang không vui đó, em lo giỡn hoài đi.
- Nhưng có chuyện gì không vui vậy?
- Đã bảo con nít đừng có tò mò.
- Xí!
Như Ý vùng vằng:
- Con nít, con nít! Bây giờ anh chê em con nít, mai mốt con nít này chê anh là ông già lụ khụ đó.
Tri Thức phì cười:
- Vào lo cho thầy đi, anh về.
- Ỡ lại ăn cơm với em đi! Anh Thức này! Phải chi anh ở luôn nhà này há?
- Chi vậy?
- Cho em sai vặt.
Nói xong câu này, sợ Tri Thức gõ đầu mình, Như Ý bỏ chạy vào trong. Tri Thức lắc đầu nhìn theo.
Thầy vừa bảo Như Ý và Thanh Bình không phải chị em, vậy cả hai là như thế nào đây?
- Cậu muốn con đừng gặp những người đó nữa. Cái thằng đó là bạn trai của con có đúng không?
Thanh Bình châm biếm:
- Không phải cậu nói con nên mau thành lập gia đình?
- Nhưng phải là người cậu chọn.
- Cậu còn muốn khống chế tôi đến bao giờ nữa.
- Sao Thanh Bình lại nói như vậy?
Ông Thiên An đưa tay sang nắm tay Thanh Bình, song cô hất mạnh ra:
- Đừng có đụng vào người tôi. Ngày còn bé cậu lợi dụng tôi được, nhưng bây giờ cậu đừng có hòng.
- Chẳng lẽ con không có chút tình cảm nào dành cho cậu sao?
- Tôi khinh bỉ cậu thì đúng hơn. Cậu là con thú đội lất người. Đừng có ép tôi quá đáng! Tôi không phải sợ cậu mà tôi sợ mẹ tôi đau khổ. Nhưng có lẽ vong linh của ông ngoại tôi là đau đớn nhất, ông đạ rước quỷ về nhà. Bây giờ cậu làm ơn đứng yên vị trí của cậu, để tôi có thể đi lấy chồng và số tiền tôi được thừa hưởng, tôi sẽ đưa cho cậu. Ông Thiên An cười giả lả:
- Thì lúc này cậu đâu có buộc con cái gì?
- Biết như vậy thì tốt.
Thanh Bình mở cửa xe bước xuống ông Thiên An cau mày:
- Không về nhà à?
- Không! Ông cũng làm ơn đối xử tốt với mẹ tôi một chút, đừng có quá đáng?
Đóng mạnh cửa xe, Thanh Bình bỏ đi. Ông Thiên An hầm hầm:
- Tao tạm nhịn mày. Mày tưởng tao còn thích mày à? Còn lâu! Nếu như mày không là chủ nhân của một tài sản để lại, tao đã tống cổ mày ra đường.
Thanh Bình cứ đi, cô đã là đàn bà từ năm cô mười lăm tuổi, cái đêm kinh hoàng ấy luôn là cơn ác mộng. Ngày ấy cô đúng là ngốc nghếch để ông ta lợi dụng cô, bây giờ nếu ông ta ép cô vào con đường cùng...
Thánh Bình nghiến răng, bàn tay cô sờ vào cái ví trong sắc tay, cô tưởng tượng đen một ngày lười dao bén nhọn cắm ngập vào lồng ngực con người lòng dạ thú đó.
Bao nhiêu năm. ô ôm chặt nỗi đau đó vào lòng. Nếu như mẹ có biết được, bà đau khổ biết bao nhiêu. Cho nên đừng ai khuyên cô nhận chả ruột mình, tôi là một đứa con không cha. Tôi thèm mãi ấm có cha, và vòng tay yêu thương, nhưng khi đối mặt, lòng tôi lại sục sôi căm thù....
Từ cơn giận với Thanh Bình, ông Thiên An hầm hầm về nhà, trút cơn giận, và cái người được ông trút giận bao,giờ cũng là bà Thiên Ngân. Bà đang xem lại những bức ảnh chụp một thôi đã xa.
- Còn nhớ lắm à?
Ông Thiên An giật phăng những tấm ảnh xé tan nát ném lên nền gạch, hằn học:
- Còn nhớ th đi tìm nó đi. Nó ra mặt gặp con Bình rồi đó.
- Ông...ông gặp Trương Dũng.
- Muốn gặp nó không, bảo con Bình đưa đi chợ, mười mấy năm vẫn chưa quên được mà.
Bà Thiên Ngân ứa nước mắt:
- Đúng ra là tại tôi, có lỗi trước với ông ấy, tôi là người vợ không tròn phụ đạo làm vợ.
- Cả với tôi nữa, bà ở bên tôi nhưng trái tim đâu có dành cho tôi. Cho nên không thể trách tôi đi tìm người đàn bà khác bên ngoài.
- Ai làm cho tôi lỗi đạo?
- Như vậy nếu không có tôi, gia sản cha của bà để lại còn chắc. Cái thằng lù đù đó, nó biết khuếch trương kinh doanh để bao nhiêu năm vẫn giàu có?
Bà Thiến Ngân nghẹn ngào cúi đầu.
Đúng là nếu như giao gia sản cho Trương Dũng, cuộc đời bà sẽ chỉ bình thường. Trương Dũng an phận, nhưng nỗi đau trong lòng bà vẫn sâu hoắm.
- Tại sao bỏ bà, Trương Dũng lại lấy Như Nguyện chứ? Như Nguyện là vợ Thiên An, ông muốn trả thù bà. Đã mười tám năm cách biệt không gặp nhau, bóng hình đã quá xa xăm.
- Này!
Ông Thiên An gieo người xuống ghế:
Hãy biết khuyên Thanh Bình ngoan ngoãn nghe lời của tôi.
Thì xưa nay nó vẫn nghe lời của ông kia mà.
- Nó bắt đầu cứng đầu, như cái thằng cha lù đù khó ưa của nó. Tôi cảnh cáo cả hai mẹ con đó.
Tiếng chân bên ngoài, ông Thiên An dịu giọng đứng lên:
Thanh Bình hả, vào đi con.
- Thanh Bình vừa đẩy cửa. Ông Thiên An ôm qua vai bà Thiên Ngân vui vẻ:
- Này, con có thấy cậu muốn quý yêu mẹ con, cho đù mẹ của con làm vợ cậu khi đã có con và căng lớn tuổi, cậu càng yêu mẹ của con.
Miếng nói những câu giả dối ông Thiên An còn ghé môi hôn vào má bà Thiên Ngân:
Ông ngoại con mà còn sống phải cám ơn ba đã mang hạnh phúc đến cho mẹ con của con và làm cho gia sản ông ngoại con nhiều hơn nữa kìa.
Bà Thiên Ngân đẩy mạnh ông Thiên ra:
- Không cần phải ba hoa, nó vẫn luôn tuyệt đối nghe lời ông kia mà.
- Thanh Bình này! Vậy thì con hãy chấm dứt quan hệ với Tri Thức. Trung Anh sắp về nước rồi.
Thanh Bình lảng ra:
- Ngày mai cậu có dự khai mạc bộ phim sắp quay không?
- À, có chứ! Con và mẹ con nên trang điểm cho đẹp. Cậu luôn thích nghe mọi người khen con và mẹ con nhìn giống như hai chị em hơn là hai mẹ con.
- Thôi, con ra ngoài, cậu và mẹ nghỉ đi.
Thanh Bình vừa bước ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại.
Ông Thiên An gạt bắn bà Thiên Ngân ra:
- Muốn tôi tử tế hãy ngoan ngoãn!
Bị té ngã ngửa, bà Thiên Ngân vẫn ngồi yên trên nền gạch. Bà từng bị cư xử tệ bạc, nhưng trước mặt con gái vẫn ra vẻ mình là người đàn bà hạnh phúc.
Mười mấy năm nay bà vẫn sống giả dối như thế, cam chịu có la đi đi nữa, bà chẳng có gì, từ lâu bà đã sáng như một loài cây tầm gởi mất rồi.
- Nếu em biết anh dẫn thầy của anh đi gặp em, em không đến nơi hẹn với anh.
Thanh Bình tức giận chì chiết. Tri Thức cố dịu dàng:
Nhưng đó là ba em kia mà. Em không có ngưói cha bỏ vợ bỏ con.
- Cứ cho là ba ruột của em có lỗi, nhưng là với mẹ em.
- Có lỗi với em nữa. Ngày đó khi ông bỏ đi, em nhớ đến không ngủ được, cứ ôm con búp bê và gọi ông. Cho đến bây giờ em không hiểu sao ông có thể nhẫn tâm bỏ vợ con của mình nữa. Trong lòng em chỉ có hận, anh đừng cỏ mong em gọi ông ta là ba.
Tri Thức chỉ còn biết làm dịu cơn giận của Thanh Bình, bằng cách ôm cô vào lòng:
- Có thể có những uẩn khúc gì đó mà em chưa biết. Mẹ em lúc đó là một cô gái nhà giàu, còn thầy của anh là một thanh niên nghèo, em có nghĩ lòng tự ái của người nghèo đôi khi còn cao hơn núi.
- Nếu anh cố tình nói tốt cho ông ấy, thì đừng có ôm em như thế này nữa.
Tri Thức cười xòa hôn vào má Thanh Bình:
- Hãy mở rộng lòng đi em, để cuộc đời có nhiều nụ cười và em sẽ mau già nếu hay giận cáu.
- Anh đó, thãy ghét!
Nụ hôn xoa dịu những giận đôi trong lòng Thanh Bình. Cô phụng phịu ngồi trong lòng anh, cố giấu tâm sự bi đát nát cả lòng.
- Em đang khổ tâm nè.
- Sao?
- Cậu nói muốn gả em cho gã Việt kiều Úc nào đó.
- Vậy em trả lời sao?
Dĩ nhiên là em không chịu, em yêu anh kia mà. Tại anh đó, dẵn thầy anh tới, cậu của em lại ghét anh hơn.
- Này! Nhưng đó là thầy của anh. Năm anh lên và bước vào lớp một, thầy là người đạy chữ đầu tiên cho anh.
Thanh Bình mai mỉa:
- Và vì ông thầy có cô con gái xinh như mộng nừa chứ. Em không hiểu sao anh không yêu con gái thầy, mà lại yêu em.
- Như Ý còn nhỏ, năm nay mới học lớp mười hai.
- À! Anh nói em mới nhớ, những bữa anh bất em đợi là vì phải chọc cô ta học?
- Ừ Năm nay Như Ý thi tốt nghiệp phổ thông. Thầy của anh tuy là thấy giáo nhưng ông đâu có kèm cho Như Ý được.
- Sao em...nghi quá.
Thanh Bình nghiến đôi hàm răng lại, tay cô xoắn vào tay Tri Thức, giọng ghen tuông.
Tri Thức cười xòa:
- Tầm bậy! Anh xem Như Ý như em gái của anh.
- Thề đi!
Nếu anh thề gian đối cũng được vậy. Nhưng trong tình yêu cần phải có lòng tin vào nhau, em hiểu không?
Thanh Bình cảm động vòng tay lên cổ Tri Thức, cô nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh:
- Cả đời này em chỉ yêu có mình anh. Tri Thức xúc động:
- Anh cũng vậy, yêu có mình em.
- Em duy nhất trong lòng anh phải không?
- Ừ, duy nhất.
Thanh Bình chủ động hôn Tri Thức. Nụ hôn bao glờ cũng mang đen cho Tri Thức cảm xúc ngây ngất, anh hôn lại cô bàng tình yêu say đắm.
Thanh Bình! Nếu như cậu buộc em lấy anh chàng Việt kiều Úc thì sao?
Thanh Bình đáp cứng:
- Hạnh phúc và hôn nhân của em, em sẽ tự quyết định, em lớn rồi.
- Sực nhớ, Thanh Bình cười khúc khích:
- Em nhớ hồi đó có cái gã này nè theo em đai như đĩa. Có lần chơi khăm, em đẩy gã ngã xuống ao nước chơi với luôn.
- Em ác như quỷ, may là anh biết lội.
Nhưng nước hồ hôm đó bẩn quá làm anh bị ứng nổi mề đay trốn ở nhà hết mấy hôm.
- Dám nói em ác như quỷ hả?
- Không phải sao?
- Ác như quỷ nè!
Thanh Bình véo mạnh vào tay Tri Thức, anh vờ nhăn nhó:
- Đau quá em ơi.
- Năn nỉ em đi.
Anh không năn nỉ mà anh nói yêu em.
- Xạo!
- Muốn anh thề không? Anll giơ tay thề nè, cả đời này anh yêu có một mình em.
- Vậy còn có nào trong tim anh nữa, em thấy hình như nó ở góc trong cùng.
- Có. Cô Thanh Bình.
Tri Thức giữ Thanh Bình trong vòng tay anh, anh định cúi xuống hôn cô, song cô đã nhoài khỏi vòng tay anh chạy đi.
- Xí hụt!
- Đúng là trẻ con, Tri Thức đuổi theo, anh vờ giậm chân:
- Em chạy không lại anh đâu. Anh mà bắt được em, anh sẽ hôn em đó.
- Còn lâu!
Thanh Bình cười phá lên giòn như pha lê vỡ, nhưng cô hiểu lẫn tiếng cười giòn hình như có pha chút nước mắt... cái đêm giông bão ấy.
Thanh Bình giật mình thức giấc bởi cái cảm giác nhột nhạt như ai đó đang sờ soạng trên người cô. Cô vừa định kêu lên, một bàn tay đã bịt miệng cô lại.
- Im!
Thanh Bình kinh hoàng, trong bóng tối nhập nhoạng của ngọn đèn ngủ... thật kinh khủng, cậu Thiên An của cô, trần trùng trục. Ông cố bịt miệng cô, dỗ dành:
- Ngoan nào, cậu thương.
Thanh Bình cố vùng vẫy, thân hình bé nhỏ của cô như bị trói chặt lại, quần áo trến người cô bị xé toạc.
- Cậu! Con lạy cậu, buông con ra!
- Cậu thương con, Bình ạ.
- Cậu!
Tiếng kêu của Thanh Bình tắt nghẹn, sự chống cự của cô càng vô hiệu, khi bản năng dã thú nổi dậy.
- Thanh Bình!
Từ lúc nào bờ môi Tri Thức vờn nhẹ lên môi Thanh Bình:
- Đừng!
Thanh Bình hét lên thất thanh, cô xô đùa Tri Thức ra chạy đi, chạy báng bổ.
Tri Thức té ngã ngửa, anh gượng dậy nhìn theo Thanh Bình. Sao phản ứng của cô dữ dội như thế chứ? Yêu nhau mà không chấp nhận cho nhau nụ hôn?
Chạy đi một quãng, hụt chân, Thanh Bình té nhào, cô nằm luôn trên mặt đất khóc nức nở.
Tri Thức chậm chạp đi lại:
- Anh làm cho em sợ phải không?
- Em...
- Anh xin lỗi. Anh đỡ em ngồi dậy nhé.
Tri Thức phủi cát trên người Thanh Bình:
- Anh không nghĩ khi anh muốn hôn em lại làm cho em sợ đến như vậy.
- Như vậy... anh có còn thích em nữa không?
- Có chứ. Em là một người con gái rất lạ, đôi khi thật mạnh mẽ và đôi khi cũng thật yếu đuối đi vào trái tim anh.
Anh thường suy nghĩ đến em và anh biết cuộc đời của anh phải có em.
- Nhưng em, nhưng em...
Thanh Bình khóc nức nở, cô không thể nói cô từng bị cưởng hiếp bởi người cha dượng của mình, nó vẩn là cơn ác mộng kinh hoàng trong có.
- Nín đi em!
Tri Thức dịu dàng ôm Thanh Bình vào lòng:
- Anh muốn được chia sẽ với em tất cả những gì em đạng chịu đựng.
Giật thót người, Thanh Bình chối phăng:
- Em đâu có phải chịu đựng áp lực gì đâu.
Nếu không có anh mừng cho em.
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời