Chương 2
rong ngôi nhà chính của biệt thự mùa hè Rose Point, bà Levinia đã mặc áo ngủ dài, ống tay rộng. Mặc dù trời nóng bức, bà vẫn cài khuy kín lên đến tận cổ trước khi bước ra khỏi tấm vách ngăn với gian thay quần áo. Bà sẽ phải sang phòng ngủ. Cô hầu phòng Mattie đang đợi bà bên bàn trang điểm.
Bà Levinia lặng lẽ ngồi xuống ghế, Mattie gở bông hoa hồng nhựa và những chiếc lượt nhỏ cài trên mái tóc bà Levinia thành một đuôi sam dầy. Khi buộc xong đầu đuôi sam, Mattie hỏi:
- Bà còn muốn làm gì nữa không ạ?
Levinia trang trọng đứng lên, dáng như nữ hoàng. Bà hiếm khi cám ơn người làm. Trả lương cho họ là cách cảm ơn họ rồi. Không những thế, lời cảm ơn dể khiến đầy tớ không đánh giá được vị trí của họ đâm nhờn. Bà khẽ nhếch mép gần như thành một nụ cười, nói
- Không, cô đi ngủ đi.
- Chúc bà chủ ngủ ngon.
Levinia ngồi ngây người như pho tượng, đợi cho đến lúc cửa khép lại mới lật áo ngủ, chà xát thật mạnh vào những vết đỏ trên ngực và bụng do dây nịt vú quá chật tạo nên. Bà chà xát cho đến khi da đỏ ửng rồi cài khuy vào, tắt đèn sang phòng ngủ.
Ông Gideon vẫn đang ngồi trên giường hút xì gà, hình như đang cố gạt đi một ý nghĩ nào đó vẫn bám riết trong đầu.
Nệm giường cao, Levinia mỗi khi leo lên thường cảm thấy cặp mắt chồng nhìn mình thèm muốn...
- Sao anh hút cái thứ thổ tả ấy ở đây? Khét lẹt khó ngửi quá!
- Đây là giường của anh, Levinia! Khi nào muốn anh có quyền hút chứ?
Levinia nằm xuống phía bên ông, quay lưng lại chồng, kéo tấm chăn mỏng đắp lên tận nách, mặc dù trời rất nóng và bà thấy bắp chân bà đang đổ mồ hôi. Lúc này bà không muốn nằm lên tấm vải vì mỗi lần nhìn thấy như vậy ông đều mò đến, kích thích vợ để làm chuyện kia. Đã hàng chục hàng lần, Levinia tự hỏi đàn ông phải già đến mức nào mới giảm đi cái nhu cầu ấy.
Gideon vẫn thả khói khét lẹt bên trên người vợ, bởi ông biết lúc này bà đang rất giận ông. Chính ông cũng rất bực chuyện tối nay và cũng đang giận bà.
Không sao, Levinia thầm nghĩ, vậy là cả hai đều giận.
- Em thấy phải kể cho anh nghe, Gideon, Schmitt không chịu ở lại nếu không có thằng Jens kia cùng ở lại giúp việc. Cho nên em đã cho thằng Jens Harken tiếp tục làm.
Bà thấy Gideon ho húng hắng sau lưng bà.
- Em... đã làm cái trò gì vậy, Levinia?
- Em đã bảo cho thằng Jens Harken ở lại. Bởi nếu nó đi và Schmitt cũng đi nữa thì ai nấu ăn cho nhà mình?
Gideon nắm hai vai vợ, lật ngửa bà ra.
- Sao em dám làm thế?
Levinia kéo chăn lên che ngực, nhìn chồng:
- Tối nay anh làm cho em ngượng chín cả người, Gideon. Anh biến hai vợ chồng mình thành trò cười. Ai đời giữa bàn tiệc, đông đủ khách khứa mà anh quát tháo ầm ỉ. Mà vì gì kia chứ? Chỉ vì có người muốn góp ý với anh một việc. Anh có thôi không chịu để ai góp ý bao giờ. Em nói cho anh biết, cách duy nhất cứu vãn tình thế là cho thằng Jens ở lại.
Bà nói luôn một tràng:
- Bởi anh thừa biết chuyện gì rồi cũng lọt ra ngoài. Đầy tớ nhà mình sẽ kể lại với đầy tớ nhà Duval, rồi đầy tớ nhà Duval lại kể với đầy tớ nhà Tufts... chẳng bao lâu khắp khu vực bán đảo này mọi người đều biết Levinia Barnett không sai bảo được kẻ ăn người làm trong nhà. Cho nên em giữ Schmitt lại, cả Jens Harken nữa. Còn nếu anh không bằng lòng và giận em đến nổi phả thứ khói khét lẹt ấy khắp phòng này thì em sẽ sang phòng thay quần áo, ngủ trên ghế bành vậy.
- Em nói thật đấy à? Sao em bảo không ôm anh em không ngủ được, Levinia?
- Buông em ra, Gideon. Nóng quá!
- Thì hôm nào chẳng nóng, cứ gì hôm nay? Hay đêm nay em mệt quá rồi? Hay em sợ các con nghe thấy? Hay sợ hai bà già nghe thấy? Em giận anh đến mấy thì cũng phải tha thứ cho anh chứ?
Một tay giữ hai cổ tay vợ đang đặt trên ngực, một tay Gideon kéo chăn ra ông thọc tay vào trong, bắt đầu cởi khuy quần lót của vợ, dỗ:
- Thôi, đừng giận anh nữa.
- Không, Gideon! Trời nóng quá mà em thì đang rất mệt.
- Anh không cần biết em mệt hay không. Anh là chồng em kia mà! Vả lại đã ba ngày rồi. Ít nhất thì ba ngày chồng cũng có quyền đòi vợ một lần chứ?
Levinia biết rằng không thể từ chối được. Bà không chống cự nữa. Bà nằm yên như khúc gỗ, mặc cho chồng cởi đồ lót và ve vuốt. Lúc Gideon áp miệng để hôn vợ, Levinia mím chặt môi. Ông không ép, không cố cạy môi vợ ra như mọi lần mà chỉ làm phần chủ chốt trong cuộc ái ân. Làm xong, Gideon lăn trên người vợ xuống, thở dài rồi thiếp ngủ như đứa trẻ. Trong khi đó Levinia nằm bên cạnh chồng, môi mím chặt và trái tim khô héo.
Trong phòng của họ, hai bà cô già Agnes và Henrietta cũng bước vào sau bức tường ngăn gian thay sang quần áo ngủ. Henrietta thay trước. Bà tự thấy mình có quyền làm mọi thứ trước, vì bà ra đời sớm hơn Agnes. Bà sáu mươi chín tuổi, trong khi Agnes mới sáu mươi bảy. Bà đã chăm nom em gần suốt từ nhỏ. Bây giờ thay quần áo xong, Henrietta giục bà em:
- Nhanh lên, Agnes! Rồi tắt đèn đi. Chị mệt quá rồi.
- Em còn chưa chải tóc.
Henrietta đành lên giường, ôm hai chiếc gối to, nhắm mắt lại chịu đựng đèn sáng. Bà lắng nghe tiếng động từ bên gian thay quần áo đưa sang. Agnes có thói chuẩn bị rất lâu trước khi lên giường và không nể nang gì cả, cứ làm ầm ầm khiến người trong cùng phòng không sao ngủ được.
Agnes ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, rút trâm cài tóc, bắt đầu chải. Một con muỗi bay đến, vo ve xung quanh thông phong ngọn đèn dầu hỏa. Nhưng bà không quan tâm đến, vẫn loay hoay chải làn tóc mượt mà, đầu hơi nghiêng về một bên.
Cặp mắt Agnes xanh nhạt, lông mày cong và mảnh, giống như thời bà còn ở tuổi hai mươi. Duy có điều tóc và lông mày ngày đó mầu nâu sẩm thì bây giờ đã ngã sang hoa râm. Vóc người Agneqs thanh mảnh, tinh tế và trong bốn chục năm qua bà đã khiến bao nhiêu đàn ông phải ngoái lại nhìn bà lần nữa rồi mới đi tiếp. Gần đây giọng nói của bà thêm một âm sắc run rẩy của người già và cặp mắt của bà cũng nhiễm cái tật đó.
- Em thấy hình như thằng Taylor Duval mê con Lorna nhà mình!
- Ôi dào, không có đâu, Agnes! Cứ thấy thằng con trai nào nói chuyện với một đứa con gái là cô đã nghĩ là thằng ấy mê con bé.
- Nhưng thằng Taylor này thì mê con Lorna thật đấy. Chị không thấy tối nay hai đứa dắt nhau lẻn ra hiên à?
Henrietta ngóc đầu dậy, mở mắt nhìn em gái:
- Chị có nhìn thấy. Mà không phải chỉ nhìn, chị còn nghe thấy chúng nói với nhau những gì. Nói cô biết thêm, chính con Lorna rủ thằng Taylor ra hiên. Chị đã định báo Levinia biết. Ai đời con gái đang tuổi mười tám mà trơ trẽn đến thế. Không thể để nó tự do thoải mái như thế được!
- Con Lorna nhà mình đâu còn trẻ con, Henrietta? Nó đã là người lớn. Con gái mười tám là người lớn rồi. Chị quên rồi sao, Henrietta? Hồi đại úy Dearsley ngỏ lời cầu hôn em, em mới mười bảy.
Henrietta quay mặt vào tường, ôm gối, nói:
- Bây giờ mà cô vẫn còn nhắc đến đại úy Dearsley à?
- Em không bao giờ quên hình dáng anh ấy tối hôm đó. Những vạch kim tuyến trên hai cầu vai anh ấy lấp lánh dưới ánh trăng và đôi găng tay...
Henrietta tiếp lời em gái:
- Đôi găng tay anh ấy trắng như lông thiên nga chứ gì? Này Agnes! Tôi mà còn nghe thấy cô nhắc lại cậu ấy một lần nữa thì tôi bịt tai đấy! Thôi tắt đèn rồi lên giường mà ngủ.
Agnes vẫn tiếp tục chải tóc. Bà đang mơ màng.
- Nếu như Dearsley không hy sinh trong cuộc chiến tranh ở Ấn Độ thì chắc chắn trở về anh ấy đã cưới em rồi. Chắc chắn là như thế. Và bây giờ em đã có một ngôi nhà, có đầy tớ, có ba đứa con trai, ba đứa con gái. Em đã đặt tên thằng đầu là Malcolm, thằng thứ hai là Mildred... Đại úy Dearsley đã bàn cả chuyện con cái với em. Anh ấy bảo thích có nhiều con và em bảo anh ấy em cũng thích như thế. Nếu tất cả cái đó thành sự thật thì thằng Malcolm năm nay ngoài bốn mươi và em đã có cháu nội, cháu ngoại đầy đàn. Ôi, Henrietta, nghĩ mà buồn cười: em lên chức "Bà"!
Henrietta bĩu môi khó chịu. Agnes vẫn nói tiếp:
- Và em có cháu nội, cháu ngoại... - Bà thở dài, đặt lượt xuống bàn, bắt đầu tết tóc thành một đuôi sam to.
- Trùm lưới vào! - Henrietta ra lệnh.
- Nhưng đêm nay oi quá.
- Phụ nữ quý phái ban đêm phải trùm lưới. Bao giờ cô mới hiểu cho được cái nguyên tắc ấy?
- Nếu em lấy đại úy Dearsley, chắc chắn nhiều đêm em sẽ để tóc xõa chứ không bọc trong lưới. Em tin anh ấy sẽ yêu cầu em để xõa tóc ban đêm.
Tết tóc xong, Agnes tắt ngọn đèn dầu, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài khu nhà lợp kính và vườn bên cạnh nhà, nơi Levinia trồng những giống hồng quý có mùi hương hăng hắc. Bà kéo rèm cửa sổ sang một bên, lắng nghe tiếng vòi phun nước. Bà thở một hơi rất sâu. Sau đó bà đi chân không đến giường, nằm xuống cạnh bà chị.
Hai phụ nữ già không chồng chưa ngủ được. Họ nghe thấy tiếng người ở phòng bên cạnh.
- Hình như hai vợ chồng cậu Gideon vẫn còn đang cãi nhau!
Đột nhiên tiếng xì xào ngưng bặt và có tiếng cử động nhịp nhàng đập khẽ vào bức tường ngăn hai gian phòng. Henrietta nhổm đầu, lắng nghe một lúc, rồi nằm xuống, kéo gối bịt tai lại.
Agnes nằm ngửa nhìn vào bóng tối, lắng nghe tiếng động phòng bên cạnh. Bà mỉm cười thông hiểu.
o O o
Trong phòng bên kia hành lang Jenny Barnett ngồi khoanh chân trên giường em gái cô là Daphne. Cả hai đều mặc quần áo ngủ và đã tắt đèn, Jenny quên phức chuyện cha mẹ cãi nhau và đang huyên thuyên chung quanh đề tài cô thích nhất.
- Sao chị Lorna may thế! - Jeeny nói. Cô nằm ngửa, tay thọc vào mái tóc, một chân gát lên mép giường, chân kia buông thỏng xuống đưa đi đưa lại. - Anh Taylor đẹp trai quá chừng!
- Em mách mẹ cho mà xem, - Co bé Daphne mười bốn tuổi, nói.
- Không đâu, mày không dám mách đâu. Bởi nếu mày mách, tao sẽ mách chuyện mày hút râu ngô ở đằng sau nhà kính.
- Em hút bao giờ?
- Thằng Theron nhìn thấy, kể lại với tao. Mày và con Betsy.
Betsy là con gái của ông Whiting.
- Em sẽ cho thằng Theron một trận!
Jenny vẫn đung đưa chân.
- Mày có thích kiểu ria mép của anh Taylor không Daphne?
- Em ghét thì có. Con trai để ria mép là ngốc!
Jenny xoay người nằm sấp, đặt cằm lên hai bàn tay chấp lại.
- Nhưng anh Taylor để ria thì lại rất đẹp - Cô thở một hơi rất dài - Lạy Chúa, tao ước gì được biến thành chị Lorna. Thằng Theron kể với tao nó trông thấy anh Taylor hôn chị Lorna ngoài vườn hồng tuần trước, hôm hai người đi xem dạ hội về.
- Xì! Chị thì sẽ không bao giờ bắt gặp em hôn anh Taylor Duval đâu. Chị cũng không thể bắt gặp em hôn bất cứ đứa con trai nào. Em ghét bọn con trai lắm.
- Tao thì mong được anh Taylor hôn. Tao sẽ há miệng cho anh ấy hôn.
- Há miệng ư, chị Jenny? Chị ăn nói thế mà không ngượng à?
Jenny ngồi dậy co chân lên giường. Cô ngửa đầu để tóc rủ xuống chấm thắt lưng, giơ cao hai tay lên và ưỡn cặp vú phồng lên dưới lần vải áo ngủ.
- Là tao nói thế thôi. Tao đã được hôn ai bao giờ đâu. Con Sissy bảo với tao rằng khi lớn lên, ai cũng hôn như thế. Thậm chí người lớn còn thọc lưỡi vào miệng nhau.
- Em sẽ mách mẹ là chị nói như thế.
Jenny buông hai tay, chống xuống nệm, vẫn ưỡn bộ ngực tròn trĩnh.
- Mày mách đi. Con Sissy kể rằng người lớn ai cũng hôn như thế.
Sissy là con gái ông Tufts, bạn thân nhất của Jenny và cũng mười sáu tuổi như cô.
- Nhưng sao chị Sissy biết?
- Nó hôn rồi. Nó với Mitchell Armfield. Nó bảo hôn thọc lưỡi như thế sướng lắm, run cả người.
- Chị nói dối. Không ai làm cái trò bẩn thỉu như thế.
- Ôi, Daphne...
Jenny tụt ra khỏi giường, đứng kiễng chân như diễn viên ba lê đóng vai nàng công chúa đi đến với hoàng tử trong vở thần thoại.
- Mày còn trẻ con lắm!
Cô đi kiểu vũ nữ như thế ra đến cửa sổ, ngồi lên bậc cửa. Ánh trăng vằng vặc bên ngoài rọi vào người Jenny, cô co chân lên ôm đầu gối.
- Em hết tuổi trẻ con rồi. Năm nay em mười bốn, em kém chị có hai tuổi thôi.
Jenny quay tròn, miệng nhẩm điệu nhạc của Tchaikovsky.
- Tao đang nghĩ, thằng con trai nào muốn hôn tao, tao cho nó hôn ngay, để thử xem cảm giác thế nào. Nếu thằng đó muốn thọc lưỡi vào miệng tao, tao cũng cho nó thọc.
- Không biết chị Lorna có hôn thọc lưỡi như thế với anh Taylor không nhỉ? - Daphne nói.
Jenny ngừng nhảy, lại ngồi lên cửa sổ, co chân ôm đầu gối.
- Thằng Theron chỉ nhìn lén thôi. Nó dùng ống nhòm.
- Nó hư quá. Giá bác Agnes đừng cho nó ống nhòm đó thì phải. Đi đâu nó cũng mang theo. Nó cầm ống nhòm chĩa vào mấy đứa bạn em rồi cười hô hố. Đúng là xấu thói.
Hai chị em im lặng, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ. Theron là em trai họ, năm nay mười hai tuổi. Nó rất tinh nghịch. Lát sau Jenny nói:
- Daphne này...
- Chị bảo gì?
- Mày có biết lúc hôn con trai thì để mũi thế nào không?
- Làm sao em biết được?
- Liệu có ngạt thở không nhỉ?
- Em không biết. Lúc các bác Henrietta và Agnes hôn em, em thấy mũi em chẳng làm sao hết.
- Đấy là hôn thường. Còn con trai hôn con gái thì chúng hôn lâu hơn nhiều.
Hai chị em lại im lặng. Jenny nói:
- Daphne này...
- Chị bảo gì?
- Lỡ con trai nó hôn chúng mình, chúng mình không biết cách thì sao?
- Lúc ấy hãy hay.
- Chắc không? Tao nghĩ tao với mày phải tập trước.
Daphne quay ngoắt đi.
- Em không muốn.
- Không! Em không muốn tập với chị đâu! Chị tìm đứa nào khác mà tập.
- Nhưng sẽ có lúc mày phải hôn con trai chứ, Daphne? Lúc ấy mày lại thộn ra chẳng biết hôn thế nào thì xấu hổ.
- Em không cần. Em không tập hôn với chị đâu.
- Nào, Daphne! Tao với mày làm thử thôi mà.
- Chị hư lắm. Em thấy chị tán tỉnh anh Taylor ghê quá đấy.
- Tao với mày móc ngoặc. Từ đây đến chết không đứa nào được lộ chuyện của đứa kia.
- Em không lộ đâu - Daphne nói giọng khuất phục - Em sẽ không làm chuyện đó chị đừng lo.
- Giả sử lần đầu tiên thằng David Tufts hôn mày, mày bị ngạt và quay đầu đi để thở. Trong khi nó muốn thọc lưỡi vào miệng mày thì sao?
- Sao chị biết rõ thằng David thế?
- Thằng Theron không chỉ dùng ống nhòm nhìn trộm chị Lorna...
- David không bao giờ đòi hôn em đâu. Gặp em nó chỉ kể về bộ sưu tập côn trùng của nó thôi.
- Có thể hè năm này thì chưa, nhưng thế nào thì nó cũng hôn mày.
Daphne suy nghĩ và thấy Jenny phần nào có lý
- Thôi được, nhưng em không ôm chị đâu.
- Tất nhiên rồi. Tao với mày thử làm như con Sissy và thằng Mitchell ấy. Hai đứa ngồi chơi ở cổng và thế là tình cờ hôn nhau.
- Vậy chị bảo em làm thế nào? Em ra cửa sổ và ngồi bên cạnh chị à?
- Chứ còn gì nữa?
Daphne bước ra khỏi giường, đến ngồi cạnh Jenny trên bậc cửa sổ. Hai chị em ngồi bên nhau, bốn đầu bàn chân chạm xuống sàn nhà. Ánh trăng chiếu vào hai mái tóc. Hai đứa nhìn nhau lúng túng chưa biết làm thế nào. Chúng vẫn im lặng.
- Làm thế nào nhỉ? Nghe bảo khi hôn người ta phải nhắm mắt, có đúng thế không, chị Jenny? - Daphne hỏi.
- Chắc thế. Bởi lúc hôn nhau mà mở mắt trừng trừng như mắt con cá mắt câu lúc ta nhấc cần câu lên thì vô lý quá.
Daphne nói:
- Thôi được. Chị hôn em đi. Nhanh lên. Em chẳng thích thế tí nào.
- Vậy mày nhắm mắt lại. Ngửa đầu ra.
Hai đứa ngửa đầu, chạm hai đôi môi vào nhau, nhành môi ra trông như chiếc xúc xích. Vừa chạm vào nhau chúng đã vội buông nhau ra, mở mắt.
- Mày thấy thế nào, Daphne? - Jenny hỏi;
- Nếu hôn mà như thế thì thà em xem bộ sưu tập côn trùng của thằng David còn hơn.
- Đúng là chẳng ra làm sao, công nhận không? Hay tao với mày làm lại và thọc lưỡi vào miệng nhau?
- Phải đấy.
Hai chị em bèn lấy vạt áo ngủ chùi sạch lưỡi rồi ngửa đầu, nhắm mắt, áp miệng vào nhau, cố thọc lưỡi vào miệng nhau, đúng như cách chúng đoán trai gái phải hôn nhau như vậy.
Hai giây sau, chúng buông nhau ra và Daphne bật cười.
- Im! - Jenny bực tức gắt. Nhưng rồi cô cũng cười theo và nhích ra xa.
Daphne nhổ nước bọt vào quần ngủ, rồi lấy vạt áo ngủ lau lưỡi như thể nó vừa uống phải thứ thuốc gì khó nuốt, vẫn còn dính trên lưỡi...
- Ôi, khiếp quá! Nếu hôn là như thế thì em sẽ chỉ xem bộ sưu tập của thằng David thôi. Khiếp quá!
Chúng cười rung cả người, đau cả bụng, dưới ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ. Chúng cười lăn cười lộn. Cuối cùng Jenny nói:
- Không được! Nếu giống như tao với mày vừa rồi thì chán quá! Chắc phải con trai nó hôn thì mới thấy thích được.
- Chắc thế! - Daphne nói, mắt nhìn lên các vì sao.
Hương hoa hồng từ ngoài vẫn bay vào thơm ngát. Trăng sáng vằng vặc. Tiếng sóng hồ vỗ vào bờ nghe nhịp nhàng êm ái. Xa xa có tiếng người ra thành phố Saint Paul 1, đêm khuya trở về.
Hai chị em lên giường ngủ. Lưỡi chúng không để lại dư âm gì của nụ hôn mà chỉ có vị vải áo ngủ.
o O o
Trong phòng cậu bé Theron, con út và là con trai duy nhất của ông bà Barnett, ngọn đèn dầu treo cao soi sáng các dụng cụ thể thao dưới nước. Thermackon nằm ngửa trên giường. Tấm gỗ đầu giường và gỗ chân giường đều làm theo hình bánh lái tàu thủy. Cổ chân nhỏ nhắn bên phải của nó đặt lên đầu gối bên trai. Tay phải Theron cầm ống nhòm được kéo ra hết mức. Nó chỉ lên trời miệng phát ra những tiếng phì phò. Mùa đông năm vừa rồi Theron đã học đến bài về cuộc nội chiến Nam Bắc và rất mê trận giao chiến trên biển giữa hai con tầu Monitor và Merrimack.
Vrrrrtt - Theron bắt chước tiếng động cơ tầu thủy đồng thời xoay vòng ống nhòm cho đến khi cánh tay nó thõng xuống bên ngoài thành giường.
Theron đang tưởng tượng nó là thuyền trưởng một tầu chiến đang đấu pháo trên mặt biển. Nó vừa nổ một phát đại bác và ngồi phắt dậy giữa giường, nhìn vào ống nhòm quan sát phía trước. Đột nhiên Theron nghe thấy tiếng khúc khích phòng bên cạnh. Cậu vội đứng lên thổi tắt đèn trên cao, chạy ra cửa sổ lắng nghe. Cậu chỉa ống nhòm qua phòng hai chị nhưng không nhìn thấy gì bởi bên ấy tắt đèn.
Tiếng cười hết và Theron nghe thấy tiếng nói rất khẽ, cậu không nghe rõ hai chị cậu nói gì. Phòng bên cạnh đã lại yên tĩnh. Theron thở dài, đặt ống nhòm bằng đồng xuống ngáp rồi lên giường.
o O o
Sinh hoạt buổi sáng chủ nhật ở biệt thự Rose Point bắt đầu vào tám giờ sáng. Mọi người ngồi vào bàn ăn điểm tâm. Mười giờ họ đi lễ nhà thờ.
Lorna dậy từ sáu giờ rưỡi, xem lại đồng hồ rồi nhảy ra khỏi giường. Bác Schmitt bảo mọi người làm trong nhà bếp đều được nghỉ hôm nay, kể từ sau bữa điểm tâm. Cho nên Lorna tính nếu cần hỏi gì Jens Harken thì nàng phải hỏi anh ta trước tám giờ sáng.
Bẩy giờ bốn mươi lăm, ăn mặc và chải đầu gọn gàng để đi lể nhà thờ, Lorna chạy xuống bếp theo lối cầu thang xoáy ốc. Cô phụ bếp Glynnis đã đi làm, đang bưng một chồng đĩa sạch lên phòng ăn. Bác Schmitt đứng luộc trứng, Jens Harken quỳ trước tủ lạnh, lấy những miếng nước đá ra bằng cái kẹp.
- Xin lỗi, Lorna nói.
Lập tức mọi người dừng tay quay ra nhìn. Sau vài giây ngỡ ngàng, bác đầu bếp Schmitt đã lấy lại điềm tĩnh. Bác nói:
- Chào cô Lorna! Bữa điểm tâm chưa dọn xong. Đúng tám giờ chúng tôi sẽ bưng lên.
- Ôi, tôi xuống không phải vì chuyện ăn đâu. Tôi cần nói chuyện với Jens Harken.
Jens Harken bỏ viên nước đá ra chậu, từ từ đứng lên.
- Cô hỏi gì tôi? - Anh lể phép nói.
- Tôi muốn anh kể tôi nghe cha tôi phải làm cách nào để thắng được trong Hội đua thuyền?
- Ngay bây giờ à, thưa cô?
- Đúng thế, nếu có thể được.
Jens đưa mắt nhìn bác Schmitt. Bác đầu bếp nhìn lên đồng hồ treo tường.
- Tôi sẵn sàng thôi, thưa cô - Jens nói. - Nhưng vì bác Chester đi vắng, lại sắp đến giờ điểm tâm nên tôi phải giúp bác Schmitt một tay.
Lorna cũng nhìn đồng hồ.
- Phải rồi, bây giờ còn ít thời gian quá. Để sau vậy. Được không? Vì chuyện này đối với tôi rất quan trọng.
- Tất nhiên là được, thưa cô.
- Vậy sau khi đi lễ nhà thờ về?
- Thật ra... - Jens Harken chuyển trọng lượng sang chân bên kia, ngón tay cái mân mê chiếc kẹp nước đá.
Bác Schmitt đã quay ra tiếp tục luộc trứng. Bác vừa cho trứng vào xoong vừa đỡ lời Jens.
- Hôm nay chủ nhật ngày nghỉ, cô ạ. Jens đã có kế hoạch đi lễ nhà thờ xong sẽ đi đánh cá. Mấy cô kia - Bác quay sang hai cô giúp việc - Hai cô kia mau tay lên chứ!
- Thấy mọi người tất bật, Lorna nhận ra nàng quấy rầy họ. Nàng nói:
- Tất nhiên rồi, tôi không định chiếm cả ngày của anh ấy đâu. Tôi chỉ muốn nghe anh ấy kể rõ thêm về kế hoạch cải tiến cách đóng thuyền thế nào để chạy nhanh hơn. Anh dành cho tôi vài phút là đủ. Anh đánh cá ở đây, ngoài hồ này chứ?
- Vâng, tất nhiên rồi, thưa cô. Tôi đánh cá với ông Tim.
- Tim Iversen, ông nhiếp ảnh? Có phải ông ấy không?
- Đúng thế, thưa cô.
- Ôi, nếu thế thì càng tiện! Đi lể nhà thờ xong tôi sẽ bơi thuyền buồm sang nhà ông Tim. Tôi chỉ yêu cầu anh kể cho tôi nghe trong vòng vài phút thôi, sau đấy anh hoàn toàn tự do, đánh cá hết cả buổi chiều tùy ý. Như thế được không? Có tiện cho anh không?
- Tiện, thưa cô.
- Vậy tôi sẽ gặp anh ở nhà ông Tim, lúc nào tôi xong việc và có thể đến được.
Lorna chạy ra ngoài. Bác Schmitt lườm Jens Harken. Bác ta đang chuẩn bị món xúc xích chấm nước sốt và trong khi làm, cái cằm hai lớp của bác rung rung như cổ con gà tây.
- Jens, cẩn thận đấy. Hôm qua cậu đã chọc tức ông chủ, suýt bị đuổi việc rồi. Lần này cậu bị đuổi nữa thì tôi không cứu nổi cậu đâu.
- Nhưng tôi làm cách nào được? Chẳng lẻ từ chối cô ấy à?
- Tôi không biết. Duy có điều cô ấy là chủ còn cậu là đầy tớ. Hai người là hai giai tầng. Đừng nên quên chuyện ấy.
- Nhưng tôi có hẹn hò cô ấy lén lút đâu? Giữa ban ngày ban mặt, lại có ông Tim Iversen ở đó.
Bác đầu bếp chắc lưỡi rồi thả chiếc muôi vào xoong trứng.
- Tôi chỉ nhắc cậu cẩn thận. Định làm gì thì cân nhắc kỹ càng. Cậu hai mươi lăm, cô ấy mười tám, cho nên đi với nhau người ta để nghĩ này nghĩ nọ.
Đến bữa điểm tâm, Lorna thoáng chút không vui, khi thấy người bưng thức ăn lên là cô hầu Glynnis chứ không phải Jens Harken. Sáng nay cha mẹ nàng chỉ lặng lẽ ngồi ăn, không nói một lời, Jenny, Daphne và Theron thì như thể ngáy ngủ, chắc do đêm qua thức quá khuya.
Bà Henrietta mãi thì thầm với bà Agnes khuyên nên dùng ít gia vị thôi kẻo khó tiêu. Bà Agnes thì như thường lệ, luôn trò chuyện với người làm.
- Cảm ơn chị Glynnis! - Bà nói, lúc cô gái bưng đến trước mặt bà tách cà phê - Răng đỡ đau chưa?
- Levinia lườm bà chị chồng, nhưng Agnes coi như không nhìn thấy vẫn tươi cười với cô giúp việc mặc tạp dề trắng và đội mũ vải trắng, Glynnis rất trẻ, chưa quá mười tám tuổi, có khuôn mặt tàn nhang và chiếc mũi tẹt nhỏ nhắn đáng yêu.
- Cháu đỡ nhiều rồi, thưa bà.
- Chị nghe được tin gì thêm về bác Chester không?
- Không ạ, thưa bà.
- Tội nghiệp ông cụ bác ta. Lâu nay hay ốm đau.
- Thì cụ già quá rồi còn gì, thưa bà. Bác Chester bảo cụ năm nay đã bảy mươi bảy.
Bà Levinia hắng giọng, nhấc tách cà phê lên rồi đặt xuống đĩa.
- Bữa điểm tâm toàn đồ nguội, may mà chị hâm cà phê lên đấy, Glynnis.
- Vâng, thưa bà chủ.
Mặt Glynnis hơi ửng đỏ và cô vội vã chạy tiếp những người khác. Lúc cô rời khỏi phòng ăn, bà Henrietta cau mày nói với bà Agnes:
- Tôi không thích cái kiểu cô thăm hỏi kẻ ăn người làm nhiều quá như vậy đâu Agnes!
Bà Agnes hồn nhiên quay sang nhìn bà chị:
- Sao thế nhỉ? Em chỉ hỏi thăm cái răng đau của con bé thì có gì sai? Còn bác Chester làm với nhà ta bao nhiêu năm rồi. Chị không quan tâm gì đến bệnh tật ông cụ bác ấy sao?
Bà Levinia nói:
- Tất nhiên quan tâm là đúng, chị Agnes! Nhưng chị Henrietta nói thế có nghĩa trong bữa ăn, không nên thăm hỏi người giúp việc nhiều.
Agnes đốp luôn:
- Mợ không thích nhưng tôi lại thích. Con bé Glynnis rất dễ thương, tôi rất mến nó. Cháu cho bác xin bát bơ nào Daphne.
Bà Levinia đưa mắt với bà Henrietta. Một bên lông mày của bà nhướng lên.
Lorna ra tủ lấy món dâu ướp lạnh. Nàng nhớ lại lúc Jens Harken quỳ xuống lấy khai đá trong tủ lạnh ra cách đây mười lăm phút. Lúc quay vào bàn nàng nói:
- Hôm nay nếu không ai dùng chiếc thuyền buồm nhỏ, con xin phép được dùng nó sau buổi lể đi nhà thờ. Được không ạ, thưa cha?
Ông Gideon từ đầu bữa chưa nói một câu, bây giờ mới lên tiếng. Nhưng ông không ngẩng đầu mà vẫn cúi gầm, vừa cắt xúc xích trên đĩa vừa nói:
- Cha không tán thành phụ nữ chơi môn thuyền buồm, Lorna. Con thừa biết rồi.
Ông đưa miếng xúc xích lên miệng, một giọt mỡ dính vào ria mép.
Lorna nhìn cha, cố giữ bình tỉnh. Nếu như cha nàng vẫn giữ kiểu suy nghĩ như thế, nàng sẽ phải sống cuộc đời của người phụ nữ phụ thuộc không hơn gì mẹ nàng hiện nay. Lorna rất muốn tranh luận với cha nhưng biết không kết quả gì, bởi định kiến đó đã ăn quá sâu trong đầu óc ông.
- Con chỉ cho thuyền chạy ven bờ, không ra xa đâu, thưa cha. Và con hứa đội mũ hẳn hoi.
- Đúng rồi - Bà Henrietta nói luôn - Cháu nhất thiết phải đội mũ đấy, chứ con gái nhà tử tế ra đường ai lại đầu trần, tóc rũ rượi coi sao được và nhớ cài cả chiếc trâm nhọn nữa.
Bà Henrietta luôn miệng nhắc phụ nữ bao giờ cũng phải đem theo chiếc trâm dài và nhọn dùng làm vũ khí để khi cần có thể tự vệ. Lorna nhiều lúc rất ngạc nhiên, bởi người đàn ông nào lại nghĩ đến chuyện làm hại gì bà bác nàng kia chứ? Nhất là hôm nay chủ nhật, giữa buổi trưa, ai dám trêu chọc gì Lorna ngoài hồ White Bear.
- Vâng, thưa bác. Cháu sẽ mài thêm cho chiếc trâm thật nhọn. - Lorna trả lời ngoan ngoãn tuân theo lời dặn của bà bác. - Và con xin về nhà vào đúng giờ cha mẹ qui định.
Gideon đang lau ria mép, mắt nhìn con gái lớn. Ông với tay lấy tách cà phê. Lorna thấy rõ cha nàng đang rất cáu.
- Con dùng chiếc xuồng thì được.
Ông rất giận dữ khi nghe Theron mách với cha rằng Lorna đã năn nỉ thằng Mitchell, con trai của bạn ông là Armfield, dạy nàng điều khiển thuyền buồm.
- Xuồng dùng bơi chèo ấy ạ, thưa cha? - Lorna ngao ngán, - Nhưng thưa cha...
- Nếu cô không chịu dùng xuồng thì thôi, không được đi đâu hết. Tôi chỉ cho cô đi hai tiếng đồng hồ thôi. Phải đem theo phao. Lỡ vướng váy là có khi nhào xuống hồ, không lên nổi đâu.
- Vâng, thưa cha - Nàng nói. Quay sang mẹ, Lorna nói thêm - Nếu được, mẹ cho con đem theo giỏ thức ăn nguội để con ăn bữa trưa dưới xuồng.
Chủ nhật là ngày đầy tớ được nghỉ nên mọi công việc nội trợ đều giảm đến mức tối đa. Bữa ăn cũng đơn giản và đều là đồ nguội.
- Được, - Bà Levinia nói - Nhưng mẹ vẫn thấy lo đấy, con đi một mình trên mặt hồ...
- Mẹ cho con đi với chị Lorna! Theron vội nói.
- Không được! - Lorna kêu lên.
- Mẹ cho con đi với chị nhé mẹ? - Theron đạp vào chân bà Levinia dưới gầm bàn.
- Mẹ ạ, - Lorna vội vã nói. - Hôm nọ đáng lẻ con được đi một mình thì con đã phải mang nó đi cùng. Rồi hôm vừa rồi anh Taylor rủ con đi xem hội trong làng, nó cũng lại nằng nặc đòi đi và chúng con cũng đành phải cho nó đi theo. Nhưng hôm nay thì con không chịu đâu. Thế là con nhịn nó quá nhiều rồi.
Bà Levinia nói:
- Chị mày nói đúng. Hôm nay mày phải ở nhà, Theron!
Lorna thở phào nhẹ nhõm. Nàng vội vã ăn thật nhanh, xong đầu tiên. "Mình phải xuống nói với bác Schmitt mới được", nàng nghĩ thầm rồi bước nhanh ra khỏi phòng ăn, chỉ sợ cha mẹ đột nhiên đổi ý, không cho nàng đi nữa.
Lúc Lorna xuống bếp, Jens Harken đang ở đó. Nàng bước vào thấy anh đang quỳ lấy ra khay đựng nước thải trong tủ lạnh. Thấy cửa bật mở, Jens ngước mắt, bắt gặp luồng mắt Lorna. Nàng thấy mắt anh ta xanh biếc y hệt như nàng nhớ. Mặt khôi ngô đặc biệt. Hai vai rộng.
Jens đứng, tay bưng khay nước, lặng lẽ gật đầu chào nàng rồi đi lối cửa ra vườn để đổ nước ra bãi cỏ.
- Bác Schmitt! - Lorna gọi và đưa mắt nhìn xung quanh.
Bác đầu bếp vội vã chạy vào, vừa đi vừa đếm lại thìa nĩa bằng bạc dùng trong bữa tiệc tối qua, bởi bác quản gia Chester đi vắng.
- Ôi, cô lại xuống đấy à?
- Vâng, - Lorna mĩm cười thầm nghĩ, từ hôm qua đến giờ mình vào bếp hơi nhiều.
Đúng lúc đó Jens Harken bưng khay của tủ lạnh vào, quỳ xuống lồng chiếc khay vào tủ.
- Bác bỏ cho tôi ít thức ăn nguội vào giỏ để trưa nay tôi ăn ngoài thuyền được không bác Schmitt?
- Tất nhiên là được thưa cô.
- Chuẩn bị xong, bác đặt ngoài cửa sau, tôi sẽ ra lấy đem đi.
- Tôi sẽ bỏ thêm vào giỏ hai chiếc bánh nhân mứt quả cô vẫn thích.
Lorna ngạc nhiên. Chưa bao giờ nàng nói với bác đầu bếp là nàng rất thích thứ bánh nhân mứt quả ấy.
- Tại sao bác biết tôi thích thứ bánh ấy?
- Có người nói. Tôi cần biết trong nhà ta ai thích thứ gì để còn liệu chứ. Đúng vậy không, thưa cô?
Lorna cười vui vẻ:
- Cảm ơn bác Schmitt. Bác cho nhiều nhiều một chút nhé.
Nàng bước ra ngoài, không nhìn Jens Harken. Tuy nhiên khi cửa đã khép lại. Lorna vẫn còn như nhìn thấy cánh tay chắc nịch của anh thò ra ngoài ống tay áo xắn cao. Và nàng nhận thấy mắt Jens luôn luôn lướt qua nàng mỗi khi định tìm thứ gì đó trong bếp
o O o
Khoảng mười hai giờ trưa, Lorna bước lên xuồng cùng với giỏ thức ăn nguội. Nàng đội mũ vải, cài chiếc trâm mới được mài lại cho thật nhọn. Hai dải ruy băng mầu xanh da trời rủ xuống lưng, rất ăn nhập với váy nàng bằng xa tanh kẻ sọc... Nàng chọn đôi giầy nhãn Prince Alberts trắng tiện lợi là chỉ dùng vải dính chứ không phải cài khuy hay khóa.
Ra cách bờ chừng sáu mét thì Lorna buông mái chèo, kéo váy lên cho hở hai bắp chân, tháo giầy, tất, nhét vào giỏ đựng thức ăn. Cầm lại mái chèo, nàng lấy chuẩn lên trên bờ hồ phía sau lưng rồi bơi thẳng phía trước, sang bên kia hồ.
Tim Iversen là một trong những người được mọi người đều mến. Do công việc của ông, Tim có điều kiện xóa bớt ranh giới phân biệt người giàu kẻ nghèo. Bởi là nhà nhiếp ảnh, ông chụp cho cả hai tầng lớp đó. Ông không giàu, vậy mà ông lại là người có ngôi nhà nghỉ bằng gỗ đầu tiên trên hồ White Bear. Sau đó các gia đình giàu có ngoài thành phố mới bắt đầu đua nhau xây nhà nghỉ tại đây.
Tim Iversen đặt tên cho ngôi nhà gỗ của ông là Biệt Thự Bạch Dương. Ông luôn mở rộng cửa đón bất cứ ai muốn vào thăm. Tim không những chơi môn thuyền buồm với người giàu, ông còn săn bắn, đánh cá và kết thân với mọi người. Ông ghi hình ảnh hoạt động của họ, từ khi dân giàu có có coi đất này là nơi vui chơi, nghỉ ngơi.
Do đấy dân lao động cũng coi Tim là bạn của họ. Ông khởi nghiệp từ người nghèo và bây giờ ông không coi rẻ họ. Thêm vào đó, ông sống không tham vọng và bản thân cũng không đẹp đẽ gì. Hồi trẻ ông đã bị hỏng một mắt và bây giờ một bên là mắt giả bằng thủy tinh. Tuy vậy mắt còn lại của ông vẫn giúp ông chụp ảnh rất đạt cho cả hai tầng lớp giàu và nghèo.
Tim có hiệu ảnh ngoài thành phố Saint Paul đã đành, nhưng đồng thời ông cũng nổi tiếng khắp nước về tài chụp ảnh hình nổi. Máy ảnh của ông có hai ống kính và tạo nên những bức ảnh kép, dùng thứ kính đặc biệt có thể nhìn thành hình ảnh có chiều sâu. Những ảnh hình nổi của ông được trưng bày trong vô số phòng khách sang trọng và trở thành môn giải trí ưa thích của dân chúng nước Mỹ một thời gian dài.
Tuy nhiên trong lúc Lorna đến đây, Tim Iversen không cầm máy ảnh trong tay. Ông đang cùng Jens Harken, ống quần xắn cao, mỗi người cầm một đầu lưới đánh cá, đang lội dọc theo bờ hồ. Còn cách bờ khá xa, Lorna đã buông mái chèo, xỏ chân vào tất và giầy, chỉnh đốn quần áo lại. Chèo thêm một đoạn nữa, nàng nhìn thấy Tim Iversen giơ tay vẩy, Lorna vẩy tay đáp lại. Jens Harken hai tay đang bận giữ lưới, chỉ lặng lẽ nhìn con xuồng của Lorna bơi đến gần.
Lúc xuồng đến sát cầu tầu, hai người đàn ông đứng dưới nước đợi, Jens Harken nắm đầu sợi dây thừng, kéo xuống vào sát cầu tầu, trong khi Tim cười, nhe hàm răng trắng bóng.
- Chà sao có sự bất ngờ thú vị thế này Lorna?
Nàng đứng lên, xạng hai chân giữ thăng bằng, bởi con xuồng tròng trành.
- Bất ngờ đâu? Chào ông Tim Iversen. Tôi tin chắc Jens Harken đã báo ông biết trước rồi!
- Đúng thế. Cậu ta báo rồi, - Tim Iversen cười vang rồi nhẩy lên cầu tầu chìa tay cho Lorna nắm. - Nhưng tôi nghĩ ông Gideon rất phản đối phụ nữ chơi môn thuyền buồm, chắc gì đã cho cô đi.
- Ông thấy đấy, do vậy mà tôi phải đi bằng xuồng và dùng mái chèo
Lorna nói rồi nắm tay Tim bước lên cầu tầu.
- Và tôi phải hứa với cha tôi là chỉ được đi trong hai giờ.
Đến lúc này nàng vẫn còn tránh luồng mắt của Jens Harken. Anh đang buộc xuồng vào bến tầu.
- Chào anh, - Lorna bình thản nói.
Jens ngẩng đầu nhìn cô gái. Anh để đầu trần. Mái tóc vàng không có gì che. Hai ống quần ướt đến tận bẹn. Sơ mi nhầu nát, mất cả cổ và vai áo xơ xác. Anh nghiến răng buộc nốt nút dây cuối cùng.
- Chào cô.
- Tôi đâm phá cuộc đánh cá của hai người?
- Ô, không đâu! - Jens đưa mắt nhưng chưa đến được mục tiêu. - Việc ấy để sau cũng không sao.
Lorna bước chân trên cầu tầu bằng gỗ trắng. Tim Iversen theo sau để lại những vết chân ướt trên đường. Jens Harken lội dưới nước cùng đi. Họ lên đến bờ cát. mặt trời như đổ lửa và sóng hồ hiền hòa vổ vào bờ yếu ớt, không lan đến chân họ.
Trời ban trưa nóng bức. Cây trong cánh rừng gần đó cũng như thẩn thờ. dọc theo bờ hồ, những cây liễu rũ xuống mặt nước như thè lưỡi hút nước.
Lorna hỏi Tim:
- Jens Harken có kể với ông là tôi đến đây để nghe anh ấy nói có cách nào để thắng cuộc trong Hội đua thuyền buồm?
- Có. Nhưng cậu ta có kể với cô rằng cậu ta đã đưa ý kiến đó cho khoảng nửa tá hội viên câu lạc bộ White Bear và tất cả những người đó đều bảo là cậu ta điên không?
Lorna quay sang nhìn chàng trai vóc cao, tóc vàng:
- Anh có điên không đấy, Harken?
- Có thể. Nhưng riêng tôi thì không nghĩ thế.
- Ý kiến anh cụ thể là thế nào?
- Một kiểu thiết kế thuyền buồm mang tính cách mạng.
- Nghĩa là sao?
Lần đầu tiên Jens Harken nhìn thẳng vào mắt Lorna và anh ngạc nhiên thấy một cô gái xinh đẹp nhường kia lại quan tâm đến tầu thuyền. Liệu cô ấy có hiểu được không? Harken đã trình bày nhận định của anh với bao nhiêu tay điều khiển thuyền buồm giàu kinh nghiệm gấp bội cô, vậy mà còn không hiểu nổi lập luận của anh. Thêm vào đó, nếu cha cô ta phát hiện ra cuộc gặp gỡ bí mật này, chắc chắn anh sẽ mất việc, đúng như bà đầu bếp Schmitt báo trước. Nhưng Lorna đang đứng đó trân trân nhìn anh vẻ chờ đợi. Cặp mắt nàng trong sáng dưới lưỡi trai của chiếc mũ vải. Lông mày lấm tấm những hạt mồ hôi li ti. Mồ hôi trong nách nàng chảy ra ướt đẫm cả nửa trên hai ống tay áo.
Jens Harken nhìn cô gái. Từ thắt lưng trở xuống, vóc người cô thon thả. Nhưng từ thắt lưng trở lên, cô được thừa hưởng của bà mẹ cô bộ ngực đồ sộ. Phải ai cả hai mắt đều bằng thủy tinh mới không nhìn thấy cặp vú nở nang của cô bên trong lần vải áo. Cộng thêm vào đó là một bộ mặt xinh đẹp, duyên dáng.
Tuy nhiên Jens Harken biết thân phận mình. Anh cần giữ khoảng cách, đối xử với cô đúng như người làm công đối xử với chủ. Tuy nhiên Jens Harken không muốn bỏ qua một dịp được trình bày nhận định của anh về thuyền buồm với thêm một người nữa. Biết đâu ý đồ của anh được tán thưởng và áp dụng
Jens Harken tin như thế, cũng như anh biết lẽ ra anh không nên đứng chân đất trên bờ cát như thế này bên cạnh một cô gái mặc váy sọc sang trọng và đội mũ nồi đắt tiền. Vị trí anh chỉ là vị trí một kẻ giúp việc vặt trong nhà bếp và rất có thể cô gái kia không tin anh còn có tài năng nào khác. Tuy nhiên, Jens Harken quyết định cứ nói.
- Được thôi - Jens nói, nhấc chiếc giỏ đan, dìm xuống nước để nước lọt vào đầy giỏ.
- Cẩn thận đấy! Jens nhấc giỏ lên đem đến, cho nước chảy trên cát khô, tạo thành một mảng cát ẩm mầu nâu sẩm giống như mặt bảng đen.
Jens bẻ một cành cây khô trong bụi cây gần đó, quay sang phía Lorna. Anh ngồi xuống, kiểu nửa quỳ nửa ngồi, mông đè lên một bên gót chân.
- Cô có biết sử dụng thuyền buồm chút ít chứ? - Jens hỏi trước khi trình bày.
- Chút ít, đúng thế. Chỉ khi nào lừa được lúc cha tôi đi vắng...
Jens mỉm cười, mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống mảng cát ẩm.
- Đây là kiểu thuyền buồm ông chủ vẫn dùng. Nó là một thứ thuyền thông thường và cô đã biết phần dưới của loại thuyền này ra sao... - Jens kẻ một đường mảnh bên dưới - Hình vẻ này cho thấy cả khoảng từ đây đến đây, - Anh vẻ ngấn nước - Cản nước. Trong khi đó, lúc dùng thuyền để chạy thi thì do tận dụng sức gió thổi vào buồm, người ta phải dùng những thỏi chì và thép để tạo gia trọng dưới đáy. Chính do thế mà thuyền bị đảo sang hai bên, ngăn thuyền không tiến nhanh được. Cô hiểu rồi chứ?
- Hiểu. Tôi hiểu khá rõ về tác dụng của những vật nặng làm gia trọng.
- Hay lắm. Bây giờ cô thử hình dung thế này...
Jens đã quỳ hẳn hai gối xuống cát và vẽ sơ đồ con thuyền thứ hai.
- Tôi tin rằng nếu ta không đóng kiểu thuyền có đáy nhọn mà bố trí đáy phẳng thì thuyền sẽ không phải giữ thăng bằng và không bị nước cản. Chúng ta sẽ bỏ được phần gia trọng và gió đẩy buồm đến đâu, con thuyền không vướng víu gì hết sẽ chạy theo đến đó. Ta giả sử cánh buồm cao mười hai mét, nếu như đóng theo kiểu cũ thì con thuyền phải nặng tám tạ trong khi đóng theo kiểu đáy phẳng thì chỉ cần nặng hai tạ hai. Tầu sẽ nhẹ được gần sáu tạ, tất nhiên sức cản cũng giảm đi ghê gớm.
- Nhưng nếu anh không dùng gia trọng bằng chì thì thuyền rất dể bị lật?
- Vấn đề lật hay không là do hình thù của thân tầu - Jens liếc nhanh Lorna và anh lại sôi nổi nói tiếp.
Tay vẽ luôn trên cát ẩm con thuyền thứ ba, Jens say sưa nói:
- Tôi tính đóng con thuyền hình dạng như điếu xì gà rơi xuống đất bị ai vô ý giẫm lên. Cô hình dung ra rồi chứ? Tức là bẹt: từ thành, hoặc sàn thuyền xuống đến đáy chỉ khoảng một mét.
- Nông vậy sao?
- Chúng ta sẽ không dùng rằm néo buồm quá dài như hiện nay. Chúng ta sẽ không dùng loại buồm quá lớn một cách vô tích sự. Chúng ta sẽ dùng nhiều buồm nhỏ.
- Nhưng như thế mũi thuyền sẽ đâm xuống mặt nước.
- Không. Không đâm xuống.
- Chính đó là điều anh khó thuyết phục cha tôi nhất.
- Cô nói đúng. Mọi người đều quen với cách suy nghĩ cũ, thấy đáy thuyền nông là họ lo thuyền bị lật, thấy rằm neo buồm ngắn là lo mũi thuyền đâm xuống nước. Thật ra không phải. Bởi những nhược điểm kia rất dễ khắc phục.
Jens ngồi thẳng dậy, bàn tay đặt trên đùi chăm chú nhìn Lorna. Cặp mắt anh được ánh sáng mùa hạ chiếu vào càng xanh biếc hệt như mầu da trời sau lưng anh. Hơi thở Jens hổn hển do bị kích động.
- Do đâu anh biết tất cả những điều anh vừa kể.
- Tôi không biết do đâu. Nhưng tôi quan sát và nhận thấy như thế.
- Hay anh đã được học ở đâu?
- Tôi không học ở đâu hết.
- Vậy do đâu anh biết?
Jens nhìn ra xa, nhặt một mẩu gỗ ném ra biển rồi xoa hai bàn tay.
- Tôi gốc Na Uy. Tôi nghĩ có lẽ nghề đi biển nằm trong máu tôi. Tôi ngồi thuyền buồm từ khi còn rất nhỏ. Cha tôi đã dạy tôi về gió, về sóng, về buồm, về mớn nước. Và trước đó ông tôi lại đã dạy cho cho cha tôi.
- Ở đâu?
- Bên Na Uy trước, sau đó ở đây, khi chúng tôi di cư sang Mỹ.
- Anh là người nhập cư?
Jens gật đầu:
- Từ năm tôi lên tám.
Thì ra vì thế mà tiếng Mỹ của Jens không thấy có vết tích gì của giọng ngoại quốc. Nhưng bây giờ nhìn mặt Jens, Lorna nhận ra đường viền nhìn nghiêng của khuôn mặt anh mang nhiều nét Bắc Âu: mũi thẳng, trán cao, miệng nhỏ, tóc vàng và mắt xanh biếc.
- Cha anh có đồng ý với anh không?
Jens liếc nhìn Lorna không đáp.
- Cụ có tán thành suy nghĩ của anh cải tiến hình dáng thuyền buồm không?
- Cha tôi mất rồi.
- Ôi, xin lỗi.
Jens lại nhấc cành cây, buồn bã cắm nó xuống cát.
- Cha tôi mất năm tôi mười tám tuổi, trong một vụ hỏa hoạn tại xưởng đóng tầu tại New Jersey. Hồi đó tôi cũng làm tại đó. Tôi đã trình bày nhận xét của tôi và đề nghị họ thử làm theo ý tôi đề xuất. Nhưng họ cười ầm lên, cho tôi là thằng dở hơi. Giống như hiện giờ, mấy người ở Câu lạc bộ White Bear khi nghe tôi nói cũng cười nhạo như vậy.
- Mẹ anh thì sao?
- Mẹ tôi cũng mất rồi, trước cả cha tôi. Tôi còn một người anh, hiện vẫn ở New Jersey.
Jens đã lấy lại được nụ cười trên môi, nhưng giọng nói của anh lúc này như người có lỗi:
- Tôi bảo anh tôi rằng tôi đi Minnesota để tìm người chịu nghe tôi. Khi tìm được một người chịu làm theo thiết kế của tôi, tôi sẽ giầu có và nổi tiếng là nhà thiết kế loại tầu thuyền chạy nhanh nhất thế giới. Khi đó tôi sẽ báo anh tôi và rủ anh tôi về cùng làm việc với tôi. Anh ấy đã có gia đình, một vợ hai con. Cho nên anh ấy không dễ bỏ đi như tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ kéo anh tôi về đây. Cô hãy tin lời tôi.
Lúc này cả hai đều quỳ gối trên bãi cát ven hồ. Cả hai đều quên bẵng khái niệm thời gian. Jens đặt bàn tay lên cành cây một đầu cắm xuống cát, Lorna đặt bàn tay nằm yên trên đùi. Mắt Jens chan hòa ánh nắng. Mắt Lorna chìm trong bóng của lưỡi trai chiếc mũ mềm.
Lorna dường như tiêu biểu cho nữ tính, chiếc áo sơ mi bó sát người làm nổi rõ cổ cao của nàng. Hai ống tay áo rất rộng tạo cho nàng vẻ mềm mại tha thướt đặc biệt. Trong khi đó Jens lại dường như tiêu biểu cho chất nam tính trong chiếc sơ mi nhầu nát, đôi dây đeo quần và hai bàn chân trần.
Đúng giây phút này họ biến thành một cặp trai gái lý tưởng. Nàng tiêu biểu cho chất phụ nữ hoàn chỉnh, chàng tiêu biểu cho chất đàn ông mạnh mẽ. Họ nhìn nhau say đắm tận hưởng niềm sung sướng được chiêm ngưỡng nhau.
Nhưng hoàn cảnh thực tế đã thức tỉnh họ, Jens Harken cụp mắt xuống nói khẽ:
- Cô làm bẩn váy mất rồi, cô chủ.
- Ối, - Lorna vội nhìn xuống, - Không sao, cát thì lát nữa khô, phủi một cái là xong.
Nàng nghiêng người về phía những hình vẽ trên cát, đưa ngón tay tô lại.
- Harken! Đóng một con thuyền như thế này phải tốn bao nhiêu tiền?
- Có lẻ khoảng bảy trăm đô la.
- Ôi, số tiền lớn đấy.
- Nhất là người ta lại tin rằng đóng theo kiểu này thuyền sẽ lật và đắm.
- Phải thú thật có một số điểm tôi chưa hiểu. Nhất là về đáy phẳng. Anh giảng cho tôi hiểu thêm để tôi thuyết phục cha tôi.
Jens trợn mắt ngạc nhiên:
- Cô nói thật đấy chứ?
- Tôi sẽ cố thuyết phục cha tôi.
- Và cô cũng kể với ông chủ là cô đến đây gặp tôi nói chuyện với tôi?
- Không. Tôi sẽ bao cha tôi rằng tôi đến đây thăm ông Tim Iversen và ông Tim tin rằng đóng thuyền theo kiểu đó sẽ chạy nhanh hơn nhiều.
Miệng Jens Harken há hốc, thành một chữ "O" lớn. Anh kêu lên:
- Cô quả là một cô gái dũng cảm.
Lorna nhún vai:
- Chưa hẳn đâu. Anh Harken, đã bao giờ anh nghe thấy một nhà viết tiểu thuyết tên là Charles Kingslye chưa?
- Chưa.
- Nhà văn Kingsley cho rằng phụ nữ thời nay ốm yếu là do ba cái: ít nói, ít vận động, ít di chuyển. Tôi muốn tránh ba tình trạng đó để được khỏe mạnh. Có vậy thôi. Cha tôi không thích tôi làm theo thế. Nhưng phản đối tôi mãi nhiều lúc cha tôi phát ngán, thế là tôi làm theo ý tôi. Anh biết không, rất có thể hôm nay cũng là một trong những trường hợp như thế. Thôi! anh giảng lại cho tôi lần nữa đi, Harken!
Jens nhắc lại cho Lorna nghe những suy nghĩ của anh. Đột nhiên một tiếng nổ nhỏ ngay bên cạnh làm họ giật mình, vội ngẩng đầu lên. Tim Iversen đang đứng giữa làn khói mù mịt, bên cạnh tấm vải đen trùm lên chiếc máy ảnh có chân chống cao 2.
- Ôi, ông làm gì vậy, ông Iversen? - Lorna kêu lên.
- Tôi có linh cảm những hình vẻ trên cát kia sau này sẽ có giá trị cho lịch sử lớn. Tôi bèn ghi lại cho hậu thế.
Lorna hốt hoảng đứng dậy, giơ tay nói:
- Ôi, lẽ ra ông không nên làm thế.
Tim Iversen mĩm cười:
- Cô đừng lo, Lorna. Tôi không đưa bức ảnh này cho cha cô xem đâu. Phải đến khi con thuyền được đóng xong và cậu Jens đã dùng nó bơi sang bên kia hồ mà thuyền không lật.
Lorna thở phào. Nàng lại quỳ xuống cát.
- Thôi được. Nhưng ông phải hứa là giữ kín tấm ảnh ấy. Ông biết tính cha tôi rồi. Sau sự việc tối hôm qua, cha tôi rất căm Harken và nếu cha tôi biết tôi đến đây hỏi chuyện anh ấy thì cha tôi phát điên lên mất. Tôi cần phải dấu cha tôi chuyện này chỉ nói ông tán thành Jens Harken và tin vào kiểu thuyền buồm mới sẽ hiệu quả rất cao. Được chứ?
Tim Iversen mỉm cười nói:
- Tôi tin từ lâu rồi là kiểu thuyền buồm Jens đưa ra sẽ rất tốt!
Lorna nhìn Iversen rồi nhìn Jens, lại nhìn ông nhiếp ảnh lần nữa:
- Nếu vậy tại sao ông không nói ý kiến ấy với mọi người?
- Tôi nói rồi nhưng họ không nghe. Cô thừa biết tôi là loại thủy thủ xoàng, nói ai chịu tin?
Mà đúng thế thật. Trong các cuộc đua thuyền buồm, hầu như bao giờ thuyền của Tim Iversen cũng về cuối. Có lần bực quá, ông nhảy xuống nước vừa bơi vừa đẩy thuyền, bảo thuyền của ông đẩy còn hơn là dùng buồm.
Lorna đứng dầy bước đến gần Iversen.
- Thôi được. Vậy bây giờ ông có nhận lời cùng với tôi thuyết phục cha tôi không? Và nếu cha tôi chịu tiếp anh Jens Harken thì cả ba người chúng ta cùng đến gặp cha tôi.
- Tôi đồng ý.
- Ôi, cảm ơn! Cảm ơn ông. Tim Iversen! - Lorna nói và phấn khởi quá, nàng ôm chầm ông nhiếp ảnh. Nhưng liền sau đó Lorna giật mình, vội buông ông, ngượng nghịu nói:
- Ông đừng kể với mẹ tôi chuyện vừa rồi nhé.
Tim Iversen cười vang.
- Hoặc kể với bà Henrietta!
Khi Tim Iversen đã hết cười, Lorna nói thêm:
- Vậy là được rồi, nàng chắp tay trước bụng, nhìn hai người đàn ông - Tôi mang theo giỏ thức ăn nguội và tôi cũng đói rồi. Hai ông cùng ăn Picnic với tôi được không?
- Thức ăn của bác Schmitt à? Thế thì chắc chắn là ngon rồi - Tim Iversen mắt sáng lên - Vả lại tôi là kẻ độc thân, không cần cô mời đến lần thứ hai.
Jens Harken cũng đã đứng lên, vẫn đăm chiêu nhìn những hình vẽ sơ đồ con thuyền trên cát, không nói gì, Lorna nhìn anh:
- Anh thì thế nào, Harken?
Jens Harken ngẩng lên nhìn Lorna. Nàng đâu có biết lúc này nàng đẹp chừng nào và đáng yêu bao nhiêu. Ánh nắng rọi chéo xuống chiếc cằm của Lorna hình trái tim và hai dải mũ mềm mại rủ xuống lưng đang bay nhè nhẹ trong gió. Tất nhiên Harken sẵn sàng nhận lời mời của cô gái xinh đẹp nhường kia cùng ăn picnic. Thật ra anh có hơi ngại nhưng sự có mặt của Tim Iversen đã đánh tan nổi ngại ngùng ấy.
Jens thừa biết một tiếng đồng hồ này vô cùng hiếm hoi: cả anh lẫn Lorna thoát ra ngoài sự kiểm soát của Gideon Barnett. Sau đây, Harken quay về gian bếp ở biệt thự mùa hè Rose Point, lại tiếp tục công việc nặng nhọc của người giúp việc vặt cho bác đầu bếp Schmitt...
- Được thế thì còn gì bằng - Jens Harken nói.
Chú thích
(1)Thành phố lớn, thủ phủ của bang Minnesota
(2)Thời đó chụp ảnh phải đốt lửa
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim