Chương 1 - Bầy Nhện
eptimus Heap búng nhẹ sáu con nhện vào trong cái hũ, vặn chặt nắp lại rồi đặt chúng ở ngoài cửa cái. Sau đó nó cầm cây chổi lên và tiếp tục quét tước thư viện Kim Tự Tháp.
Thư viện chật chội và tối tăm, được thắp sáng bằng vài cây nến mập mạp, phun phì phì, kêu xèo xèo, và đượm mùi kỳ quái - mùi hương trầm quyện lẫn mùi giấy cũ nát cùng mùi da thuốc mốc meo. Septimus yêu nơi này. Đó là nơi của Pháp thuật, nằm chót vót ngay trên đỉnh Tháp Pháp sư và lọt thỏm sâu bên trong Kim Tự Tháp vàng bao quanh đỉnh tháp. Bên ngoài, lớp vàng dát quanh Kim Tự Tháp sáng lấp lánh trong nắng sớm.
Sau khi đã quét dọn xong, Septimus thong thả bước dọc theo những hàng kệ, vừa vui vẻ ngâm nga một mình, vừa sắp xếp lại những quyển sách Pháp Thuật, những cuộn giấy da và những sách thần chú mà Pháp sư Tối thượng Marcia Overstrand, như thường lệ, đã để bừa bộn. Hầu hết bọn von trai mười một tuổi rưỡi đều thích ở ngoài trời trong buổi sáng mùa hè rực rỡ như thế này hơn, nhưng Septimus lại đang ở đúng nơi mà nó muốn. Nó đã trải qua quá đủ những buổi sáng mùa hè ở ngoài trời rồi - và cả những buổi sáng mùa đông nữa - trong mười năm đầu của cuộc đời, với tư cách là một Lính Thiếu Sinh quân, Con Trai 412.
Công việc của Septimus, với cương vị Học trò của Pháp sư Tối thượng, là dọn dẹp thư viện vào mỗi buổi sáng. Và sáng nào Septimus cũng tìm thấy một thứ gì đó mới mẻ và thú vị. Thường thì đó là một món mà bà Marcia đặc biệt dành cho nó: có thể là một câu thần chú vừa nảy ra trong đầu bà lúc khuya và bà nghĩ rằng nó sẽ khiến Septimus thích; hoặc một quyển sách bùa chú cũ mèm, quăn góc mà bà đã rút ra từ một trong những cái kệ ngầm. Nhưng hôm nay, Septimus cho rằng tự mình đã tìm thấy một thứ cho mình: bởi vì cái thứ đó bị kẹt bên dưới giá đỡ nến bằng đồng thao nặng chịch và trông hơi gớm ghiếc - không thuộc vào loại khiến bà Marcia Overstrand muốn thò vào làm bẩn đôi tay. Rất cẩn thận, nó nạy khối hình vuông màu nâu dinh dính ra khỏi đáy của giá đỡ nến và đặt vào lòng bàn tay. Nó nhìn săm soi cai món mình mới kiếm được và cảm thấy sung sướng quá chừng - nó chắc chắn đó là bùa Vị Giác. Một cái thẻ dày, hình vuông, màu nâu trông giống như một miếng sô-cô-la cũ, có mùi giống như sô-cô-la cũ; và Septimus chắc chắn cái miếng ấy cũng sẽ có vị giống sô-cô-la cũ, mặc dù cu cậu sẽ không dám liều mà nếm thử. Có khả năng đó là một miếng bùa độc đã rơi ra khỏi cái hộp lớn dán nhãn: ĐỘC CHẤT, NỌC ĐỘC VÀ THUỐC ĐỘC CĂN BẢN, cất chênh vênh trên cái kệ ở trên cao.
Septimus rút ra chiếc kính phóng đại nho nhỏ từ đai lưng Học Trò của mình và cầm nó lên soi để có thể đọc được dòng chữ viết tay màu trắng, mảnh mai giăng nagng qua cái miếng hình vuông. Trên đó ghi:
Hãy cầm ta, lắc ta,
Va ta sẽ làm cho ngươi:
Sô-cô-la của Quetzalcoat
Septimus cười toét. Vậy là nó đã đoán đúng, như nó vẫn luôn đoán đúng mỗi khi có dính líu đến Pháp Thuật. Đấy là bùa Vị Giác - thậm chí còn mê ly hơn nữa, đó là bùa Vị Giác Sô-cô-la. Septimus biết ngay người mà nó muốn đem tặng món này. Nó mỉm cười một mình, rồi đút miếng bùa vào túi áo..
Công việc trong thư viện của Septimus đã gần xong. Nó đagn trèo lên thang để dọn dẹp cái kệ cuối cùng thì đột nhiên thấy mình mắt-đối-mắt với một con nhện bự nhất, nhiều lông nhất chưa từng thấy. Septimus nuốt nước miếng khan - nếu không phải vì bà Marcia cứ cương quyết bắt nó tống khứ không được bỏ sót con nhện nào trong thư viện, thì ắt hẳn nó đã sung sướng để mặc con này rồi. Nó chắc tám con mắt tròn vo và sáng quắc của con nhện đang cố trợn trừng để đuổi nó xuống, và nó cũng chẳng ưa mớ chân dài, đầy lông lá kia tí nào. Thật tình tám cái chân ấy trông như thể đang âm mưu chạy lên tay áo của nó nếu nó không nhanh tay chụp con nhện lên.
Trong chớp mắt, Septimus đã có con nhện trong tay. Con vật giận dữ búng đạp vào những ngón tay cáu bẩn của thằng bé, cố bẩy cho chúng mở ra bằng những cái chân khỏe một cách đáng ngạc nhiên, nhưng Septimus quyết nắm chặt tay lại. Nó lẹ làng tụt xuống khỏi cái thang, chui qua ô cửa sập nhỏ dẫn ra ngoài mái nhà bằng vàng của Kim Tự Tháp. Ngay khi Septimus vừa xuống đến chân thang thì con nhện cắn một cú vào bên trong ngón tay cái của nó.
"Úi!" Septimus thét lên.
Nó chụp lấy cái hũ đựng nhện, vặn nắp hũ ra bằng một tay rồi thả con vật vào, làm náo động sáu con nhện đã ở sẵn trong đấy. Sau đó với ngón cái bắt đầu thốn buốt, Septimus vặn cái nắp lại chặt hết mức có thể. Cẩn thận không để rơi cái hũ, trong đó bây giờ đã có sáu con nhện nhỏ đang bị một con nhện lớn lông xồm xoàm đuổi chạy vòng vòng, Septimus nhanh chóng thoát xuống chiếc cầu thang đá hẹp, lượn quanh, dẫn từ thư viện vào căn hộ của Pháp sư Tối thượng, Quý bà Marcia Overstrand.
Septimus lật đật băng ngang cánh cửa vàng và đỏ tía đóng kín tới phòng ngủ của bà Marcia, ngang qua phòng riêng của nó, rồi chạy thêm vài bước nữa và tới căn phòng độc dược nhỏ bên cạnh thư phòng của bà Marcia. Nó đặt cái hũ đựng nhện xuống và nhìn ngón tay cái của mình. Cảnh tượng thật chẳng hay ho chút nào - ngón tay đã chuyển thành màu đỏ bầm và vài chỗ sưng tấy xanh lè thật ngoạn mục đang dàn xuất hiện trên bàn tay nó. Và nó đau ghê gớm. Septimus bật mở tủ thuốc bằng bàn tay lành lặn và tìm thấy mọt tuýp Dầu Nhện, nó nặn thuốc ra và trét lên ngón tay cái của mình. Xem ra không tác dụng cho lắm. Có vẻ còn làm cho vết cắn tệ hại đi thì đúng hơn. Septimus nhìn chằm chằm vào ngón tay cái của mình, đang phồng lên như một cái bong bóng nhỏ và cảm giác như thể sắp nổ tung đến nơi.
Bà Marcia Overstrand, người nhận Septimus làm Học Trò được gần một năm rưỡi nay, ngay khi thắng lợi trở về Tháp pháp Sư sau khi đã trục xuất Thần Đồng Gọi hồn DomDaniel khỏi vị trí Pháp sư Tối thượng lần thứ hai ngắn ngủi của hắn, đã thấy lũ nhện đang trực chờ sẵn. Bà đã làm phép Tẩy Uế hoàn toàn Tháp Pháp sư khỏi Hắc Pháp thuật và phục hồi Pháp Thuật cho tòa tháp, nhưng bà không thể dẹp hết đám nhện đó. Điều này khiến bà Marcia bực bội không yên, vì bà biết nhện là dấu hiệu chắc chắn cho thấy Hắc Pháp thuật vẫn còn rơi rớt lại trong tháp.
Lúc đầu khi mới trở về tháp, bà Marcia quá bận rộn đến nỗi không còn thời giờ để lưu ý tới những thứ không thích hợp - ngoại trừ nhện. Lần đầu tiên, bà đã có một Học Trò để mà chăm lo; bà cũng có cả gia đình Heap - hiện đang sống hẳn trong Cung Điện - để mà xử lý; và bà lại còn có cả hàng lô hàng lốc Pháp sư Thượng đẳng để mà phân loại và bố trí trở vào tháp. Nhưng khi mùa hè đầu tiên của Septimus ở tháp Pháp sư trôi qua, bà Marcia bắt đầu nhận thấy, đâu đó trong khóe mắt bà, một m hồn đang bám theo bà. Thoạt tiên bà nghĩ mình chỉ tưởng tượng ra nó mà thôi, vì cứ hễ ngoái ra sau và nhìn kỹ lưỡng thì bà lại chẳng trông thấy gì cả. Chẳng cần đợi đến khi ngài Alther Mella, con ma Pháp sư Tối thượng và thầy cũ của bà Marcia, bảo với bà rằng ngài cũng thấy gì đó, thì bà Marcia mới biết mình không hề tưởng tượng - rằng có một Vong hắc ám đang đeo theo mình.
Và vì thế, suốt cả năm rồi, từng chút một, bà Marcia vẫn đang xây một Két Nhốt Vong, và sắp hoàn thành. Nó đứng ở góc phòng, là một mớ cọc với chấn song đen bóng được làm từ vật liệu tổng hợp đặc biệt của giáo sư Weasal Van Klampff đan rối rắm vào nhau. Một màn sương đen lạ lùng vờn quanh những chấn song của Két Nhốt Vong, và thỉnh thoảng những tia sáng màu cam lại lóe lên giữa những chấn song đó. Nhưng cuối cùng thì Két Nhốt Vong cũng gần như đã hoàn tất, và chảng bao lâu sau bà Marcia sẽ có thể bước vào bên trong két với Vong đi theo sau rồi lại bước trở ra, bỏ Vong lại đằng sau. Và bà Marcia hy vọng, đó sẽ là đoạn kết của Hắc Pháp thuật trong tháp.
Septimus đang nhìn trân trân vào ngón tay cái của mình, giờ đã to gấp đôi kích thước bình thường và chuyển sang màu đỏ tía đến kinh người, thì bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa thư phòng của bà Marcia mở.
"Ta đi đây, Septimus," bà Marcia nói rành rọt. "Ta phải đi để lấy thêm một mảnh Két Nhốt Vong về nữa. Ta đã bảo cụ Weasal già là sáng nay ta sẽ ghé cụ ấy. Đó coi như là mảnh cuối cùng. Sau mảnh này chúng ta chỉ còn cần cái nút chặn nữa thôi, Septimus à, và sau đó thì...Vĩnh biệt Vong."
"Áaa," Septimus rên rỉ.
Bà Marcia ngó quanh cánh cửa, vẻ ngờ vực.
"Con đang làm gì trong phòng đọc dược vậy?" Bà gắt gỏng hỏi, rồi bất giác nhìn thấy bàn tay của Septimus. "Ối trời đất ơi, con đã làm gì thế kia? Lại tự đốt mình vì làm bùa Lửa nữa à? Ta không muốn có thêm bất kỳ con vẹt cháy xém nào lởn vởn quanh đây nữa đâu đấy, Septimus. Chúng bốc mùi kinh quá đi, mà làm thế với mầy con vẹt là cũng không hay đâu."
"Áaaa. Tại con nhầm,"Septimus thều thào. "Con tính làm bùa Chim Lửa kia. Cái đấy ai cũng có thể nhầm được. Ối...con mới bị cắn."
Bà Marcia bước vào, và Septimus có thể thấy, sau lưng bà, luồng khí u ám do Vong đi theo bà vào phòng độc dược. Bà Marcia cúi xuống nhìn ngón tay cái của Septimus sát hơn; khi làm vậy, bà dường như bao luôn cả thằng bé vào trong chiếc áo chùng màu đỏ tía của mình. Bà Marcia là một phụ nữ cao, có mái tóc quăn dài đen nhánh và đôi mắt xanh lá cây rực, vốn luôn có ở những người mang Pháp Thuật một khi họ sống trong môi trường Pháp Thuật. Septimus cũng có đôi mắt xanh lá cây như thế, mặc dù chúng từng có màu xám tẻ nhạt trước khi nó gặp bà Marcia Overstrand. Giống như tất cả những Pháp sư Tối thượng đã sống trong tháp Pháp sư trước mình, bà Marcia đeo lá bùa Hộ Mạng Akhu màu vàng và xanh da trời quanh cổ, mặc áo chẽn lụa màu đỏ tía, thắt đai lưng vàng và bạch kim, khoác áo chùng Pháp thuật màu đỏ tía. Bà còn mang bốt da trăn màu cũng đỏ tía, đã được chọn cẩn thận vào buổi sáng hôm đó từ cái giá để đồ chừng một trăm đôi giầy da trăn màu đỏ tía khác, gần như giống hệt cái đôi mà bà đã đem cất vào kho kể từ sau chuyến trở về Tháp Pháp sư. Septimus, lúc nào cũng vậy, chỉ mang đôi giày ống bằng gia nâu duy nhất của mình. Nó thích đôi giầy ống đó, và mặc dù bà Marcia cứ luôn đề nghị đặt làm cho nó vài đôi mới từ loại da trăn xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp, để hợp với chiếc áo thụng Học Trò màu xanh lá cây của nó, nhưng Septimus luôn từ chối. Bà Marcia không làm sao hiểu nổi điều đó.
"Nhện cắn rồi," bà Marcia nói, chộp lấy ngón tay cái của nó.
"Úúi!" Septimus thét lên đau đớn.
"Ta chẳng thích cảnh này chút nào," bà Marcia lầm bầm.
Septimus cũng đâu có thích. Ngón cái của nó giờ đã bầm đen lại. Nắm ngón tay trông như năm cây xúc xích gắn vào một trái banh, và nó cảm thấy từng cơn buốt đau đang chạy xé lên cánh tay về phía tim mình. Septimus hơi lảo đảo.
"Áaa," Septimus rên rỉ.
Bà Marcia ngó quanh cánh cửa, vẻ ngờ vực.
"Con đang làm gì trong phòng đọc dược vậy?" Bà gắt gỏng hỏi, rồi bất giác nhìn thấy bàn tay của Septimus. "Ối trời đất ơi, con đã làm gì thế kia? Lại tự đốt mình vì làm bùa Lửa nữa à? Ta không muốn có thêm bất kỳ con vẹt cháy xém nào lởn vởn quanh đây nữa đâu đấy, Septimus. Chúng bốc mùi kinh quá đi, mà làm thế với mầy con vẹt là cũng không hay đâu."
"Áaaa. Tại con nhầm,"Septimus thều thào. "Con tính làm bùa Chim Lửa kia. Cái đấy ai cũng có thể nhầm được. Ối...con mới bị cắn."
Bà Marcia bước vào, và Septimus có thể thấy, sau lưng bà, luồng khí u ám do Vong đi theo bà vào phòng độc dược. Bà Marcia cúi xuống nhìn ngón tay cái của Septimus sát hơn; khi làm vậy, bà dường như bao luôn cả thằng bé vào trong chiếc áo chùng màu đỏ tía của mình. Bà Marcia là một phụ nữ cao, có mái tóc quăn dài đen nhánh và đôi mắt xanh lá cây rực, vốn luôn có ở những người mang Pháp Thuật một khi họ sống trong môi trường Pháp Thuật. Septimus cũng có đôi mắt xanh lá cây như thế, mặc dù chúng từng có màu xám tẻ nhạt trước khi nó gặp bà Marcia Overstrand. Giống như tất cả những Pháp sư Tối thượng đã sống trong tháp Pháp sư trước mình, bà Marcia đeo lá bùa Hộ Mạng Akhu màu vàng và xanh da trời quanh cổ, mặc áo chẽn lụa màu đỏ tía, thắt đai lưng vàng và bạch kim, khoác áo chùng Pháp thuật màu đỏ tía. Bà còn mang bốt da trăn màu cũng đỏ tía, đã được chọn cẩn thận vào buổi sáng hôm đó từ cái giá để đồ chừng một trăm đôi giầy da trăn màu đỏ tía khác, gần như giống hệt cái đôi mà bà đã đem cất vào kho kể từ sau chuyến trở về Tháp Pháp sư. Septimus, lúc nào cũng vậy, chỉ mang đôi giày ống bằng gia nâu duy nhất của mình. Nó thích đôi giầy ống đó, và mặc dù bà Marcia cứ luôn đề nghị đặt làm cho nó vài đôi mới từ loại da trăn xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp, để hợp với chiếc áo thụng Học Trò màu xanh lá cây của nó, nhưng Septimus luôn từ chối. Bà Marcia không làm sao hiểu nổi điều đó.
"Nhện cắn rồi," bà Marcia nói, chộp lấy ngón tay cái của nó.
"Úúi!" Septimus thét lên đau đớn.
"Ta chẳng thích cảnh này chút nào," bà Marcia lầm bầm.
Septimus cũng đâu có thích. Ngón cái của nó giờ đã bầm đen lại. Nắm ngón tay trông như năm cây xúc xích gắn vào một trái banh, và nó cảm thấy từng cơn buốt đau đang chạy xé lên cánh tay về phía tim mình. Septimus hơi lảo đảo.
"Ngồi xuống, ngồi xuống," bà Marcia hấp tấp giục giã, gạt mớ báo ra khỏi một chiếc ghế nhỏ và ấn Septimus ngồi xuống đó. Vội vàng, bà lấy từ tủ thuốc ra một cái lọ nhỏ. Trên lọ ghi nguệch ngoạc chữ NỌC NHỆN ĐỘC, bên trong chứa một dung dịch sền sệt màu xanh lá cây. Bà Marcia lấy ra một cái ống nhỏ giọt dài bằng thủy tinh mỏng từ đống dụng cụ y khoa trông rùng rợn xếp dọc nắp đậy của tủ thuốc, tựa như đống dao kéo kỳ quái xếp trong một cái làn dã ngoại. Rồi bà hút nọc độc màu xanh lá cây vào cái ống nhỏ giọt, cực kỳ cẩn thận để không hút tí nào vào miệng mình.
Septimus giật ngón tay cái ra khỏi nắm tay bà Marcia.
"Đó là chất độc mà!" Nó phản đối.
"Có Hắc Thuật trong vết cắn đó," bà Marcia nói, chặn ngón cái của bà lên miệng ống nhỏ giọt đầy nọc độc và giữ cho nó xa khỏi cái chiếc áo chùng của mình.
"Cho Dầu nhện vào chỉ tệ hơn thôi. Thỉnh thoảng con phải lấy độc trị độc. Nọc độc mới chống được nọc độc. Tin ta đi."
Septimus tin bà Marcia chứ - thật ra nó tin bà hơn bất kỳ ai khác. Vì thế nó lại chìa ngón tay cái của mình ra cho bà và nhắm mắt lại trong khi bà Marcia nhỏ nọc nhện độc lên vết cắn và lẩm bẩm cái gì đó mà Septimus nghe như một câu thần chú Phản nguyền. khi bà Marcia làm thế, cơn đau nhói nơi cánh tay nó biến mất, nó cũng hết choáng váng và bắt đầu nghĩ, có lẽ ngón tay của mình sẽ không nổ nữa đâu.
Điềm tĩnh, bà Marcia cất lại các thứ vào trong tủ thuốc, sau đó bà quay ra xem xét Học Trò của mình. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cu cậu trông nhợt nhạt. Nhưng có lẽ, bà Marcia nghĩ, tại mình đã bắt nó làm việc căng thẳng quá. Hẳn nó sẽ thư giãn với một ngày nghỉ dưới ánh nắng mùa hè. Và hơn hết thảy, bà cũng không muốn mẹ của thằng bé, Sarah Heap, lại ghé thăm nó lần nữa.
Bà Marcia vẫn chưa quên chuyến viếng thăm của Sarah không lâu sau khi Septimus trở thành Học Trò của bà. Một sáng chủ nhật nọ, bà Marcia ra mở cửa vì một tiếng đập thình thịch vào cánh cửa, bà thấy Sarah Heap đứng bên ngoài, được hộ tống bằng một nhóm khán thính giả pháp sư từ lầu dưới hộc tốc chạy lên coi tiếng động đó là gì - bởi không ai dám đập cửa nhà Pháp sư Tối thượng như thế bao giờ.
Rồi, trước sự kinh ngạc của đám đông nhân chứng, Sarah tiến tới mắng toẹt vào mặt bà Marcia.
"Thằng Septimus của tôi và tôi đã phải cách xa nhau mười năm đầu đời của nó rồi," Sarah nóng nảy nói, "Và thưa quý bà Marcia, tôi không định trải qua mười năm tiếp theo mà vẫn chỉ gặp thằng bé thưa thớt như mười năm đầu tiên đâu. Vì thế tôi sẽ rất biết ơn bà nếu bà để cho thằng bé về nhà trong ngày hôm nay để mừng sinh nhật bố của nó."
Bà Marci càng điên hơn nữa, những lời này được chào mừng bằng một trang pháo tay nho nhỏ từ đám Pháp sư đang quây quanh. Cả bà Marcia lẫn Septimus đều sửng sốt trước lời lẽ của Sarah. Bà Marcia sửng sốt vì chưa từng có ai dám nói thế với mình. Không một ai. Còn Septimus thì sửng sốt vì nó đã không nhận ra đó là điều mà các bà mẹ vẫn hay làm, tuy nó cũng có hơi thích như thế.
Cho nên, bà Marcia ghét nhất là lại bị Sarah thăm viếng lần nữa.
"Con đi nghỉ đi," bà nói, cứ lo Sarah Heap sẽ xuất hiện và chất vấn tại sao Septimus trông xanh xao quá vậy. "Đến lúc con nên về nghỉ một ngày với gia đình rồi. Và trong khi ở nhà, con nhớ nhắc mẹ con phải bảo đảm chắc chắn cho Jenna đến chỗ dì Zelda vào ngày mai để thực hiện chuyến thăm Thuyền rồng ngày Hạ chí của cô bé nghe chưa. Nếu mà là ta thì đúng ra cô bế đã phải lên đường cách đây nhiều ngày rồi, nhưng Sarah cứ nằng nặc để tất cả mọi thứ đến tận phút cuối cùng mới thực hiện. Ta sẽ gặp lại con vào tối nay, Septimus - chậm nhất là nửa đêm. À này, bùa sô-cô-la là của con đấy."
"Ô, cảm ơn bà," Septimus mỉm cười. "Nhưng bây giờ con khỏe thật rồi. Con không cần một ngày nghỉ nữa."
"Con cần chứ," bà Marcia bảo nó. "Đi đi, về nghỉ đi."
Không cưỡng lại được, Septimus mỉm cười. Có lẽ một ngày nghỉ cũng tốt. Nó có thể gặp Jenna trước khi cô bé đi và đưa cô bé bùa sô-cô-la.
"Dạ," nó nói. "Con sẽ trở về trước nửa đêm."
Septimus bước tới cánh cửa trước nặng trịch màu đỏ tía. Cánh cửa nhận ra Học Trò của bà Marcia nên tự động mở khi cậu bé đến gần.
"Này!" Bà Marcia kêu với theo nó. "Con quên bọn nhện này!"
"Chán thật," Septimus làu bàu.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công