Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1 - Có Cái Gì Đó Trong Tuyết
S
ilas Heap kéo áo chùng sát vào người để chống chọi với tuyết. Cả một quãng đường dài đi bộ xuyên qua cách rừng, và ông buốt thấu tới tận xương. Nhưng trong mấy túi áo, ông đã có được thảo dược mà bà lang Galen bốc để ông mang về cho Septimus, đứa bé mới sinh được vài ngày của ông.
Silas về gần tới Lâu đài, và ông đã có thể trông thấy ánh sáng thấp thoáng qua những tán cây do nến hắt ra từ cửa sổ của những tòa nhà cao, hẹp, co cụm dọc theo các bức tường thành bao bên ngoài. Đó là một đêm dài nhất trong năm, và nến được thắp cho tới tận bình mình, để xua không cho bóng tối lại gần. Silas vẫn luôn yêu thích được đi bộ như thế này về Lâu đài. Vào ban ngày thì cánh rừng chẳng hề đáng sợ, và ông thích cuộc đi bộ yên bình, xuyên qua con đường mòn hẹp tí, dặm nối dặm len lỏi qua rừng cây rậm rập. Giờ ông đã gần ra tới bìa cánh rừng, những cây cao bắt đầu thưa dần, và khi con đường bắt đầu đổ dốc xuống thềm thung lũng, Silas đã có thể trông thấy toàn cảnh Lâu đài dàn trải ra trước mắt mình. Những bức tường cổ kính ôm chặt lấy con sông rộng, khúc khủyu, ngoằn ngoèo uốn quanh những cụm nhà lộn xộn. Mọi ngôi nhà đều sơn màu rực rỡ, và những căn nhà đâu mặt về hướng Tây trông như thể đang bốc cháy khi cửa sổ của chúng đón những tia nắng mặt trời cuối cùng của mùa đông.
Lâu đài thoạt tiên vốn là một ngôi làng nhỏ. Do ở kề bên cánh rừng, nên dân làng phải xây dựng lên những bức tường đá cao để phòng chống bọn chồn gu-lô và bọn pháp sư, phù thủy - cái bọn chẳng nghĩ đến gì ngoài chuyện bắt trộm cừu, gà và đôi khi cả con cái của dân làng. Càng thêm nhiều nhà mới mọc lên, thì nhừng bức tường càng được mở rộng ra, đồng thời một hào nước sâu được đào quanh tường để cho tất cả mọi người đều cảm thấy an toàn.
Chẳng bao lâu sau, Lâu đài đã thu hút những nghệ nhân tài hoa từ các làng khác về. Nó phát triển và trù phú, đến nỗi cư dân bắt đầu không còn đủ chỗ để ở, và một người nào đó quyết định phải cho xây khu Mở Rộng. Khu Mở Rộng, nơi Silas, Sarah và các con trai của họ sống, là một tòa nhà bằng đá khổng lồ, vươn thẳng lên dọc theo bờ sông. Nó trườn suốt ba dặm dọc theo bờ sông rồi quành trở vào Lâu đài, và là một nơi nhộn nhịp, ồn ào, chi chít những đường ngang ngõ tắt, những hành lang, những xưởng may nhỏ, trường học, và cửa tiệm xen lẫn với những phòng ở của các hộ gia đình, những khu vườn bé tí xíu có mái che, và thậm chí cả một nhà hát. Không có nhiều không gian trong khu Mở Rộng, nhưng người ta không lấy thế làm phiền. Luôn có tình thân ái và luôn có người cho bọn trẻ chơi với.
Khi mắt trời mùa đông đã chìm khuất xuống dưới những bức tường của Lâu đài, Silas dấn bước nhanh hơn. Ông cần phải về tới cổng Bắc trước khi họ khóa cổng và rút chiếc cầu bắc qua hào nước lúc trời xẩm tối.
Đúng lúc đó thì Silas chợt cảm thấy có một cái gì đó ở gần bên mình. Và vật này là vật sống, thế thôi. Ông cảm nhận được một nhịp tim người, một sinh linh nhỏ bé, đập yếu ớt ở đâu đó gần mình. Silas dừng lại. Vì là một Pháp sư Thường đẳng nên ông có khả năng cảm nhận sự vật, nhưng cũng vì không phải là một Pháp sư Thường đẳng tài giỏi đặc biệt, nên ông cần phải tập trung cao độ. Ông đứng im lìm, mặc cho tuyết rơi dày đặc xung quanh đã phủ kín những dấu chân. Và rồi, ông nghe thấy một tiếng gì đó - một tiếng khịt mũi, một tiếng thút thít, hay một hơi thở nhẹ? Ông không chắc, nhưng như thế là đủ.
Dưới một bụi cây bên đường là một cái bọc. Silas nhặt cái bọc lên, và thật sửng sốt, ông thấy mình đang nhìn trân trân vào đôi mắt nghiêm nghị của một đứa trẻ sơ sinh. Silas ẵm nó trên tay và tự hỏi làm thế nào mà con bé nằm được dưới tuyết trong cái ngày lạnh nhất trong năm này. Ai đó đã quấn chặt nó vào một cái chăn len dày, nhưng nó đã nhiễm lạnh rồi: làn môi tím mét, và tuyết phủ trắng lông mi. Khi đôi mắt màu tím đậm của đứa bé chăm chú nhìn ông, Silas có cảm giác bất an là hình như nó đã nhìn thấy điều gì đó trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, một việc mà không một đứa trẻ nào nên nhìn thấy.
Chợt nghĩ đến Sarah ở nhà, ấm áp và an toàn với Septimus và các con trai, Silas quyết định là chắc chắn họ sẽ nhín chỗ cho một sinh linh bé nhỏ nữa sống cùng. Ông cẩn thận nhét đứa bé vào trong tấm áo chùng pháp sư màu xanh da trời của mình, và ôm sát nó vào người trong lúc chạy về hướng cổng Lâu đài. Ông tới được cây cầu vừa lúc Gringe, người gác cổng, chạy ra và đang la hét cho cậu trực cầu quay tời rút cầu lên.
"Còn xíu thời gian thôi đó," Gringe gầm gừ. "Pháp sư mấy người đúng là quái. Muốn gì mà lại ra ngoài vào một ngày như thế này không biết nữa!"
"Hả?" Silas muốn đi qua mặt Gringe càng nhanh cang tốt, nhưng trước tiên ông cần phải đặt đồng bạc vào lòng bàn tay lão. Silas vội lục tìm ra được một đồng xu bạc từ một túi áo của mình và đưa cho lão già.
"Cảm ơn, Gringe. Chúc ông ngủ ngon."
Gringe dòm đồng xu như thể đó là một con bọ gớm ghiếc.
"Mụ Marcia Overstrand vừa cho ta hẳn một nửa đồng crao kìa. Nhưng mụ vừa mới lên bậc, chẳng hiểu sao mà giờ mụ đã lên tới Pháp sư Tối thượng rồi."
"Hả?" Silas suýt nghẹt thở.
"Ừm. Lên bậc, thì mụ ấy lên bậc chứ sao."
Lão Gringe lùi lại cho Silas đi ngang qua, và Silas vọt lẹ. Silas đang nôn nóng muốn tìm hiểu tại sao mà Marcia Overstrand lại bỗng dưng trở thành Pháp sư Tối thượng, thì bỗng cảm thấy cái bọc cũng bắt đầu ngọ nguậy nôn nóng y như thế trong tấm áo chùng ấm áp của mình. Và có cái gì đó mách bảo ông rằng tốt hơn đừng để cho lão Gringe biết gì về đứa bé.
Khi Silas vừa biến vào bóng tối của đường hầm dẫn tới khu Mở Rộng, thì một dáng người cao lớn trong bộ đồ đỏ tía bước ào ra và ngáng đường ông.
"Marcia!" Silas há hốc miệng. "Cái quải gì..."
"Cấm được nói cho ai biết về con bé. Nó sinh là để dành cho anh. Hiểu chứ?"
Chết sững người, Silas gật đầu. Ông chưa kịp nói thêm điều gì, Marcia đã biến mất vào màn sương mờ màu đỏ tía. Silas đi nốt quãng đường dài quanh co còn lại qua khu Mở Rộng với đầu óc quay cuồng đủ mọi ý nghĩ. Đứa trẻ này là ai? Marcia có liên can gì tới nó? Và tại sao bây giờ Marcia Overstrand lại là Pháp sư Tối thượng? Và khi Silas về gần tới cánh cửa lớn màu đỏ dẫn vô căn phòng vốn đã chật chội rồi của gia đình Heap, bỗng một câu hỏi nữa, cấp bách hơn, bật ra trong đầu ông: liệu Sarah sẽ nói gì về việc phải chăm sóc thêm một đứa bé đây?
Silas không có thời gian để nghĩ lâu về câu hỏi cuối cùng này. Ông vừa bước tới cánh cửa thì cánh cửa bật mở tung ra, và một phụ nữ xồ xề, mặt đỏ gay, mặc cái váy màu xanh đậm của bà mụ chạy vụt ra, suýt nữa thì đâm phài Silas. Bà ta cũng ôm một cái boc, nhưng cái bọc đó bị cuốn băng kín từ đâu tới chân, và bà cắp nó dưới nách tựa như xốc một cái bao hàng và đang vội vã đi giao.
"Chết rồi!" Bà mụ thét lớn.
Bà đẩy Silas qua một bên bằng một cú thật mạnh, và chạy xuống hành lang. Bên trong phòng, Sarah Heap đang kêu khóc vật vã.
Silas bước vào, tim đập thình thịch. Ông thấy Sarah được bao quanh bởi sáu thằng bé mặt trắng bệch, chúng quá sợ đến nỗi không khóc được
"Bà ấy mang nó đi rồi," Sarah tuyệt vọng gào lên. "Septimus chết rồi. Bà ấy mang nó đi mất rồi."
Đúng lúc đó một làn hơi ấm, ươn ướt lan ra từ cái bọc Silas vẫn giấu trong áo chùng. Silas không tìm ra lời cho điều mình muốn nói, cho nên ông lôi cái bọc ra khỏi áo chùng và đặt nó vào cánh tay Sarah.
Sarah Heap bật khóc nức nở.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật
Angie Sage
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage
https://isach.info/story.php?story=septimus_heap_tap_1_phap_thuat__angie_sage