Hai - Bài Thơ Mật Mã
úng là làm ơn mắc oán. Hai thầy trò Tidou lủi thủi trở về trang trại trong luc Kafi sủa cáu kỉnh. Chớ gì nữa, con sói chỉ muốn "bụp” gã vô ơn một phát cho bõ ghét.
Bữa điểm tâm buổi sáng quây quần đủ mặt các chiến hữu. Không đợi bạn bè thắc mắc. Tidou kể lại câu chuyện cứu người cùng với cách cư xử kỳ dị của Xi Cà Que. Hắn kết luận:
- Anh ta thay đổi tính tình nhanh như chong chóng, nhưng tôi không tin rằng đó là hậu quả của sự "mát dây".
Mady thừ người:
- Con vật cũng phải biết ơn kẻ cứu tử mình. Huống chi là con người. Có thể Xi Cà Que quá đa nghi thôi, tính đa nghi nhìn cái tốt cũng thành xấu.
Tondu gãi cái đầu trọc:
- Chắc chắn là gã không mất trí chứ?
- Không, cho dù người ta cũng rất dễ dàng phát điên khi gặp quá nhiều tai họa: trang trại gia đình bị chặn cướp và cha mẹ nuôi hị xe cán chết. Mày hiểu không Giác Đấu, hiện giờ Xi Cà Que cứ đinh ninh rằng cái hồ sắp cạn nước kia là tài sản riêng của anh ta, và thậm chí cả.. báu vật "trời ơi đất hỡi” dưới đáy hồ nữa. Anh ta có cảm giác như mọi người đến đây nhằm cướp đoạt của anh ta cái báu vật tưởng tượng ấy.
Guille trầm ngâm:
- Càng tốt. Niềm tin là phân nửa sự thật. Chúng ta cần phải giảng hòa với anh ta.
Gnafron gục gặc:
- Chúng ta cứ đến thăm anh ta xem có bị xua đuổi không nào.
o O o
Chiều hôm đó, đám trẻ kéo rốc lực lượng tới túp lều hiu quạnh của Xi Cà Que. Tiếng giậm giò của lũ nhóc thình thịch khiến Xi Cà Que giận dữ. Gã chụp "đả cẩu bổng" phóng vút ra nhưng buông xuôi cây gậy xuống và nở nụ cười niềm nở:
- Ô, chào Kafi. Lại đây, chú chó yêu quý của ta.
Kafi nhìn chủ, lưỡng lự. Tidou thì thầm:
- Lại gần annh ta đi Kafi. Anh ta không đánh mày đâu.
Xi Cà Que gật đầu. Gã đấm ngực:
- Chú em nói chí lý, ta là một thằng cực kỳ tệ. Nhưng ta vẫn còn hiểu được sự tồi tệ của mình, mời quý vị vào nhà để ta tạ lỗi cái sự lãng nhách hồi sáng.
Sau cơn chưng hửng, cả đám mạnh dạn vô lều. Coi, trên chiếc bàn xộc xệch nằm chỏng trơ vài chiếc đĩa chưa rửa. Bếp củi trong nhà tắt ngấm làm Mady xốn xang, cỏ bé hỏi bâng quơ:
- Chúng ta ngồi xuống đất nhé...
Xi Cà Que đỏ ửng mặt như người mắc cỡ. Gã xuống nhà bếp làm một loạt sáu ly nước lọc.
- Nếu quí vị không chê tôi là thằng điên thì hãy uống cạn sáu ly này. Xin nói trước, đó là thứ nước hồ Maubrac chữa bịnh mà tôi dự trữ trong lu đấy.
Mắt Hề Xiếc Gnafron sáng rỡ:
- Đưa em, anh hai. Em đang cần mát da mát thịt đây.
Cu cậu chơi một cái ực gọn gàng khiến Xi Cà Que khoái trá. Gã phát bieu hào hứng:
- Các vị đúng là bạn của tôi. Bậy giờ các vị muốn nghe chuyện cổ tích gì?
- Hì hì, em thích nghe chuyện cổ đời anh nhất.
Xi Cà Que nhắm nghiền mắt:
- Cách đây 15 năm tôi đã mất tất cả nhưng giờ thì tôi sắp thu hồi tất cả...
Mady chớp mi:
- Tụi em hiểu nỗi đau lòng của anh. Đầu đuôi là do người ta đắp đập ngăn dòng cho nhà máy thủy diện trên núi và ngôi làng Maubrac bị vùi chôn.
- Chúa ơi, ai tiết lộ cho cô em điều đó?
- Thưa, ông bà Pougeat chủ nhà nghỉ của tụi em.
- Á à, hai người đó đứng đắn đấy, họ có trang trại ở Cabrette chứ gì. Họ còn nói thêm gì không?
- Họ kể rằng sau khi gia đình anh bị cướp sạch tài sản và cha mẹ nuôi anh bị tai nạn giao thông, anh như người mất hồn và thơ thẩn với căn lều bên bờ hồ.
Xi Cà Que cười gằn:
- Ông bà Pougeat chỉ biết một phần. Phần quan trọng nhất họ làm sao biết. Quý vị phải hiểu tôi là một thằng lẽ ra vô cùng giàu có với số của cải thừa kế.
Cái nhìn của gia chủ đột ngột vằn vện những tia máu đỏ làm đám trẻ sốt vó. Gã lại sắp nổi khùng chăng? Mady là kẻ đứng dậy đầu tiên, nhưng gã đã giờ tay:
- Đừng, các bạn đừng bỏ tôi lúc này. Tôi... tôi rất cần bạn tốt để tâm sự...
Cô bé thở phào ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Xi Cà Que nhìn xuống sàn nhà:
- Đây là lần duy nhất trong đời, tôi nói ra cho một người không phải là cái bóng của tôi. Các bạn nghe đây, cha mẹ nuôi của tôi giàu vô kể, trước khi qua đời bất đắc kỳ tử, hai ông bà đã để lại cho thằng dưỡng tử là... tôi một gia tài kếch xù. Gia tài đó còn lớn hơn số của cải bị cướp, ừm, có thể gọi nó là kho báu cũng được.
Tidou ngỡ ngàng:
- Tại sao anh vẫn nghèo xác xơ chứ, nếu...
- Khỏi cắt lời tôi. Kho báu ấy có bị mất đâu, nó vẫn còn nguyên si trong một bài thơ mật mã. Khi nào tôi còn giữ bài thơ do cha mẹ tôi truyền lại thì tôi vẫn còn là tỉ phú của làng này.
Sáu người bạn đồng hành há hốc mồm. Quái quỷ ạ, kho báu gia bảo lại ẩn tàng trong một bài thơ ư? Thằng Nghệ Sĩ chịu hết nổi, nó chạnh lòng nghề nghiệp tức thì:
- Bài thơ thế nào hả anh?
Xi Cà Que gật đầu:
- Tôi đã giấu tờ giấy chép bài thơ vô một chỗ bí mật tuyệt đối, tuy nhiên quý vị khỏi thấp thỏm, tôi sẽ đọc. Dù sao tôi đã thuộc làu làu.
- -Ông anh có thể đọc cho tụi này nghe chứ?
- -Dĩ nhiên. Các cô cậu và chó Kafi là ân nhân của tôi mà. Tôi còn nhớ bài thơ có tựa là “Thấu chăng tình ta”
- Xi Cà Que khởi sự mơ màng. Sau mười giây gã tuôn một mạch:
“Hãy trở về người ơi
Winter bạn lòng tôi
Peter này vẫn đợi
Hãy trở về người ơi
Ôi bao ngày xa xôi
Gió cuốn là vàng rơi
Vì nàng ta mãi đợi
Gió, gió mãi không thôi
Ta như chim nhỏ nhoi
Có cánh nhưng vô hướng
Ôi, hạnh phúc mong manh
Quãng đời ta đâu thấy
Ung dung thời gian qua
Với nụ cười xót xa
Giá biết nàng nơi nao
Peter nguyện tiến vào
Franci cao vòi vọi
Gió cát Sahara
U ám trước mặt ta
Rõ bình minh vẫy gọi
Tình ta vượt sóng cồn
Qua đại dương mênh mông
Peter ta tiến công
Ủ ấp nỗi hoài mong"
Xi Cà Que đọc xong bài thơ là thở dốc. Gã cười bẽn lẽn: Vấn đề ở đây không phải là hình thức bài thơ mà là nội dung của nó. Tôi còn nhớ trong di chúc, cha tôi đã cố tình viết những chữ cái đầu dòng đều bằng mực đỏ. Mới đầu tôi nghĩ ràng đó là mật mã chỉ nơi cất giấu kho báu, ai ngờ lúc ráp từng chữ lại thì trật lất.
Tidou gật gù:
- Bài thư vừa rồi đúng là chìa khóa mật mã, nói đúng ra nó là một bài vè nhưng không hề nhảm nhí chút nào. Theo quy ước giải mã, những chữ cái đầu dòng có thể cho lùi lại một, hai, ba hàng hoặc hơn nữa. Người ta thường xài chữ "e" làm chủ lực theo nguyên tắc, nhưng ở bài vè này em thấy xuất hiện khá nhiều chữ "g" đầu dòng. Anh nghĩ sao?
Xi Cà Que uể oải:
- Cái đầu tôi bã đậu lắm, chữ "e" hay chữ "g" gì đều cà chớn hết.
- Ông anh có muốn tụi này giải mã giùm không?
Xi Cà Que lưỡng lự vài giây rồi gật đầu.
- Ừm, sáng mai các bạn trở lại đây nghe.
o O o
Đêm đó trong trang trại ở Cabrette, lũ nhóc trăn trở suốt trước những câu thơ khó hiểu. Thằng Giác Đấu rung đùi.
- Thơ dở nhất thế giới. Cái gì "núi Franci cao vời vợi" rồi lại thêm màn "Gió cát Sahara", trời ạ, đã lang thang trên sa mạc Sahara thì làm sao có núi. Đó là chưa kể câu "U ám trước mặt ta" rồi "Rõ bình minh vẫy gọi". Mẹ kiếp, hai chữ "u ám" và "bình minh" hầu như chửi thề với nhau. Tao bình đúng không Nghê Sĩ? ì
- Tha cho tao, tao hết ý kiến.
Hề Xiếc vùi đầu xuống gối.
- Tắt "đài" đi cho tao nhờ. Thơ gớm thấy mồ tổ.
Bistèque cũng rên rỉ:
- Tụi bay mà không im tao quên nấu cơm à nghe. Tối nay tao làm hậu cần đó.
Ăn xong, cả bọn bước ra ngoài trời đi dạo. Đêm xuống quá lãng mạn, ánh trăng lưỡi liềm lung linh giữa ngàn tinh tú. Mady thì thầm:
- Chiếc liềm vàng trong cánh đồng sao!
Guille khen:
- Hay lắm. Thơ của bạn đó à?
- Không, đó là một câu của Victor Hugo.
Cả bọn đi qua làng, tới con đường nhỏ dẫn tới hồ. Khi đó qua một lùm cây, Kafi đột nhiên dừng lại gầm gừ. Rồi nó bước tiếp, rất thận trọng Gnafron thì thào:
- Bộ có chuyện hả Thủ lãnh?
- Tao không biết. Đi theo Kafi thử xem.
Cả đám ba chân bốn cẳng phi tới bụi rậm. Ái chà, đằng sau bụi rậm ngoài trang trại chình ình một cái lều bằng vải dù tiệp với màu xanh lá cây. Giác Đấu ú ớ:
- Kỳ cục thật. Hôm qua mình đâu thấy cái lều này?
Mady nói nhỏ:
- Thôi về ngủ. Có lẽ đó là lều một du khách nào mới đến. Điều chúng ta quan tâm lúc này là ý nghĩa của bài thơ.
o O o
Y hẹn với Xi Cà Que, buổi sáng chưa bảnh mắt, sáu đứa trẻ đã khăn gói lên đường gõ cửa túp lều của “người rừng ẩn dật”. Lạy chúa, chưa đến lều, đứa nào cũng chưng hửng bởi cánh cửa mở toang. Mady biết ngay là có biến, cô bé thúc giục:
- Chạy trước mau Kafi.
Cô bé lọt vô căn lều sau con chó chỉ vài giây. Trời ạ, trong nhà bếp mọi thứ đồ đạc đều bị xáo trộn lung tung xèng. Thê thảm nhất vẫn là... con người, Xi Cà Que bị trói thúc ké bàng dây ny lông buộc lều cắm trại, nằm bất động.
Mady hớt hải la to:
- Các bạn ơi, anh Xi Cà Que chết rồi sao?
Hề Xiếc lăng xăng như gà mắc đẻ một hồi rồi cu cúi xuống áp tai vào ngực gia chủ:
- Yên tâm di, anh ta còn thở ầm ầm đây này.
Giác Đấu rút ngay con dao bấm trong túi:
- Để tao cát dây cho, mày kiếm nước lại mau lên.
Ê, thằng hề nhẹ nhàng đắp lên trán nạn nhân một cái khăn nhúng nước. Giống như được truyền sinh lực, Xi Cà Que từ từ mở mắt. Đám nhóc nhìn anh ta mà nản chí anh hùng, môi trên của Xi Cà Que sưng vù tím mọng.
Anh ta phều phào:
- Toutfou, Toutfou ơi...
Tidou và Guille xốc hai nách đỡ anh ta ngồi dậy.
- Ai là Toutfou, bộ thằng tấn công anh nó tên đó hở?
- Không... không phải gã tấn công, chó Toutfou...
- Ơ, sao có chó ở đây?
Xi Cà Que bò lồm cồm trên sàn gom hai mảnh một tấm ảnh lớn bị xé rách mà nước mắt giàn giụa.
Mặc kệ những người bạn nhỏ đứng ngồi như tròi trồng. Xi Cà Que nghẹn ngào ráp hai mảnh giấy lại. Coi nào, giờ thì rõ ràng hình một con chó lông xù oai vệ hiện lên hẳn hoi. Anh ta run giọng:
- Đây là bức ảnh phóng lớn chụp con chó Toutfou ngày xưa do tôi nuôi. Tôi giấu bài thơ đằng sau khung ảnh này rồi treo trên vách nhà bếp..Ai dè...
Mady rùng mình:
- Thì ra là thế. Tên thích khách mò vào nhà anh chỉ vì bài thơ sau tấm ảnh Toutfou.
- Cô bé tha lỗi cho tôi, phải chi hôm qua tôi giao luôn bài thơ cho các bạn thì đâu có mất.
Xi Cà Que khịt khịt mũi.
- Chỉ có bọn cướp 15 năm trước mới đánh hơi được kho báu này, hic hic...
Tiđou chột dạ:
- Sao? Anh có nhận diện được tên cướp không?
- Mơ hồ lắm. Y cao lớn hơn tôi và trùm khăn kín mặt. Nhưng sao y biết tôi giấu bài thơ sau bức hình con cẩu chứ?
- Anh không nên kết luận sớm. Nghe em hỏi nè, tên tấn công anh đột nhập lúc mấy giờ?
- 12 giờ rưỡi đêm.
- Y có mở miệng không?
- Y câm như hến. Tôi vừa mở cửa thì ngay lập tức bị y đấm vào mặt tôi, quật tôi xuống đất rồi trói lại. Sau đó y lục lạo căn lều một lúc lâu. Thế rồi tôi ngất đi.
Đám trẻ lặng người. Chúng cảm thấy không đủ khả năng giải quyết những biến cố này, bởi điều đó hoàn loàn vượt khỏi tầm tay chúng. Giả sử tên hung thủ là một thành viên của băng cưóp 15 năm truớc như Xi Cà Que nghi vấn thì sao, phải chăng băng cướp ngày xưa tính trấn lột bí mật của "bài thơ kho báu" nhưng cuối cùng chỉ đoạt mớ của cải tầm thường, và bây giờ quay lại làng Maubrac vớt cú chót?
Nữ Tiên Tri mở lớn mắt:
- Chuyện đến nước này đành phải báo cho cảnh sát can thiệp thôi.
- Không...
Xi Cà Que gào lên. Khóe mép anh ta bắt đầu co giựt:
- Cấm bất cứ đứa nào kêu cảnh sát, tôi không muốn bí mật "Thấu chăng tình ta" bị phổ biến.
Anh ta nâng tấm ảnh bị xé làm đôi áp vô mặt khóc mùi mẫn. Khi đã vơi bớt nỗi... hận đời, Xi Cà Que mới thều thào:
- Tôi xin lỗi cô bạn nhỏ, tôi lỡ nổi nóng với cô. Tối sẽ đọc từ đầu đến cuối cho cô nghe bài thơ đã thuộc lòng.
Gnafron nhảy tưng tưng như con khỉ chớ còn phải hỏi.
- Hoan hô đại ca, đại ca khoan đọc đã, tụi này muốn chỉnh trang nội thất cho ông anh chút xíu.
Khỏi phải nói, Sáu người bạn đồng hành nhanh nhẹn thu xếp lại mọi thứ đổ vỡ lềnh khênh trong căn lều. Thằng Hề Xiếc hăng hái nhất, nhảy phóc lên cả mái tôn để dựng lại ống khói cho gia chủ.
Xi Cà Que xúc động thấy rõ. Anh ta vừa mới chụp tờ giấy và cây viết thì Hề Xiếc đã lù lù kế bên.
- Anh viết mất công... run tay. Đọc đi, thằng em làm việc dùm cho.
Mười phút sau, Hề Xiếc nhét tờ giấy có bài thơ vô túi áo. Nó cười giả lả:
- Hì hì, anh có đói bụng không đại ca, đói thì em sẽ kêu chiến hữu Đấu Bếp phục vụ.
Xi Cà Que bật cười... méo xẹo:
- Anh tự nấu nướng được rồi. Ráng giữ bài thơ cẩn thận nghe.
- Yên chí lớn.
o O o
Tại căn phòng trong trang trại đồng quê, sáu đứa trẻ mở phiên họp khẩn cấp. Tidou tuyên bố:
- Tụi mình phải giữ uy tín với anh... Xi Cà Que. Vì thế chúng ta buộc phải nghiên cứu giải mã ngay.
Gnafron trề môi:
- Xin Thủ lĩnh giải mã trước.
- Okê. Hãy nghe cho rõ nhé. Các cậu đều biết rằng các chữ cái đầu dòng trong bản gốc đã được viết bằng mực đỏ, tạo nên một câu gì đó. Tuy nhiên tôi xin lưu ý, chữ cái xuất hiện nhiều nhất trong một bài viết là chữ "e", rồi đến "s". Như vậy trong bài thơ này, những chữ cái "g" sẽ thay thế cho chữ cái "e", và “u" sẽ thạy cho "s".
Gnafron cắt ngang:
- Tóm lại, những chữ cái ấy được đẩy lùi về hai vị trí, phải không nào?
Nó xé luôn một tờ giấy trong sổ, chép bảng chữ cái của tiếng Pháp ra giấy: A – B – C – D - E - F - G - H - I - J- K - L- M - N- O – P - Q - R - S - T - U - V - W - X - Y -Z
Rồi nó chép những chữ cái đầu câu thơ:
H - W - P - H – O - G – V - G – T – C - O - Q - Ư -V - Ci - P - F - G - U - R - T -Q -P-U.
Lát sau, cu cậu lải nhải:
- Vô nghĩa quá, chúng ta thu hoạch được một dãy dài thòng: “FUNFMETERAMOSTENDES- PRONS". Thế là thế nào?
Hầu như tất cả ánh mắt đều hướng về Nữ Tiên Tri Mady. Nhưng cô bé hoàn toàn chịu chết. Cô vỗ trán.
- Người cha nuôi của anh Xi Cà Que không phái là một phú nông tầm thường, nếu ông ta xoàng xĩnh thì có lẽ bọn cướp đã tìm ra chìa khóa mở cửa bí ẩn kho báu. Tôi tin rằng chúng ta không nên nôn nóng, tạm thời tụi mình hãy ghi nhận đáp số của Tondou vừa giải mã rồi từ từ tính.
ám con trai đành miễn cưỡng chấp nhận ý kiến của Mady, vả lại chúng điều nghiên tỉ nước thì cũng không thể nào ra nổi một lời giải thích hoàn chỉnh. Bài thơ “quần” lũ nhóc te tua đến tận trưa. Mady ngó đồng hồ:
- Hơn 12h rồi, tại sao tụi mình không ghé quán ăn bình dân Bên Hồ nhỉ?
Lục thám tử xuất hành đúng lúc. Hôm nay, ngoài hai nhà địa chất học quen thuộc vừa nhấc mông rời khỏi phòng ăn, nơi cái bàn mà chúng thường ngồi sát cửa sổ xuất hiện một gã đàn ông mới toanh ngồi lầm lì. Cái nhìn của gã rõ ràng chẳng có thiện cảm với đám trẻ chút nào.
Gã vừa bốc hơi là Hề Xiếc làm một cuộc điều tra cấp tốc:
- Bà chị à, bộ ông vừa rồi là du khách mới đến bả?
Chị chủ quán xởi lởi:
- Anh ta mói đến hôm qua, tôi chỉ biết tên bên ngoài là Chartier.
- Chartier. Chà, cái tên nghe có vẻ... buồn dữ hả?
- Ơ, tụi em làm thầy bói hồi nào vậy? Đúng là anh ta vừa bị vợ bỏ rơi, anh chàng tâm sự với chị như thế. Nghe nói Chartier muốn tìm quên lãng vài hôm ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Sáu thám tử ăn qua loa rồi lững thững đi về phía căn lều của Xi Cà Que. Hề Xiếc bấm đốt ngón tay:
- Vậv là ở hồ Maubrac, tụi mình có tới bốn nhân vật cần phải tìm hiểu. Xi Cà Que đã lên danh sách cho mình hai tay địa chất đầu gấu, quái cẩu Kafi bổ sung thêm một dị nhân trong túp lều dù, bây giờ lại thêm gã thất tình Chartier mới đáng ngại.
Guille cười ngất:
- Riết rồi mày tập đa nghi như Xi Cà Que.
Nụ cưòi cùa Nghệ Sĩ tắt ngấm khi bước vào căn lều. Coi, Xi Cà Que ngó đám nhóc với vẻ hờ hững. Anh ta chẳng thèm hỏi han rằng bài thơ đã giải mã được hay chưa mà phát pháo ngay.
- Quí vị mới dùng bữa trưa ở tiệm Bên Hồ phải không?
- Sao anh biết? v
- Tôi đoán mà. Hôm nay tôi đã phát hiện một khách lạ trọ ở đó cùng với hai tên đại bàng đầu gấu. Ba tên lưu manh này tính kết hợp với thằng cha họa sĩ dỏm cắm lều đằng kia để rình... cái hồ hòng cướp kho báu của tôi.
- Trời đất. Con mắt anh hư rồi. Tụi này chưa giải được bài thơ thì tài sản anh vẫn còn nguyên vẹn
- Dẹp. Chúng nó đã cướp bài thơ sau khung ảnh của ta. Bọn khốn sẽ đi trước ta mất. Xi Cà Que rên lên thảm thiết và sau đó là nước mắt nước mũi tèm lem. Tidou thở nặng nề:
- Thôi đi ông anh. Tụi tôi sẽ trinh sát cái lều dù tức khắc.
Thủ lãnh lục thám tử nháy mắt cho các chiến hữu rút êm, Sáu đứa đảo một vòng khá xa rồi quay lại tiếp cận túp lều màu xanh lá cây mà quái cẩu Kafi từng khám phá. Chúng chưng hửng trước một người đàn ông trung niên nằm dài trên đệm hơi lộ thiên kế một giá vẽ cao nghệu.
Nghe tiếng chân bọn trẻ, người đàn ông giật mình nhỏm dậy:
- Tụi mày với con quái kia không thể đi dạo chỗ khác được à? Đây là lần thứ hai tụi mày qua đây rồi đấy. Tao có phải người hành tinh khác đâu mà ngắm chứ?
Gnafron đốp chát:
- Khi muốn ở một mình thì người ta không nằm ngay ven đường như vậy đâu. Người ta cắm lều trong rừng ấy. Mà rừmg ở đây đâu có thiếu.
Người đàn ông á khẩu. Gã lại hậm hực nằm xuống đệm. 'Tuy vậy, lúc ngoảnh lại. Mady thấy gã đang dõi mắt nhìn theo đầy vẻ tức tối.
Dọc đường, Giác Đấu lầm bầm:
- Gã đàn ông trong túp lều dù đó đáng để ý đấy. Mặt nghệ sĩ thực sự phải đàng hoàng cỡ... Guille chớ làm gì phát biểu lưu manh như ông ta. Có khi Hề Xiếc lên danh sách đúng đó: gã họa sĩ có thế nằm trong bảng phong thần 4 người.
Tidou cắn môi:
- Tự nhiên mình sốt ruột quá. Không hiểu ở nhà có biến cố gì chăng?
Kafi là kẻ đầu tiên chứng minh sự sốt ruột có lý của Tondou. Nó xồng xộc lao tới cánh cửa phòng đóng kín và gặm nhẹ nhàng một tờ giấy trắng dưới khe cửa rồi ba chân bốn cẳng phóng về đám nhóc.
- Ẳng...
Mady hồi hộp mở tờ giấy cứng gập đôi ra. Bên trong rõ ràng một hàng chữ đe dọa: “Cấm tụi bây quấy rầy thằng Xi Cà Que. Nó bị điên. Nếu tiếp tục đến với nó, tụi bây sẽ phải trả giá!”
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt