Chương 2: Đi Con Đường Nào.
iếp tục giải phóng tư tưởng, đẩy nhanh công cuộc cải cách”.
Mười hai chữ này, mang chút phong cách thư pháp của lãnh tụ, nét bút như rồng bay phượng múa, đó chính là nét chữ viết tay của Khâu Minh Sơn.
Chỉ nhìn tiêu đề thôi thì không có bất kỳ sự không ổn nào.
Ý nghĩa chủ đề và nội dung trung tâm của bài viết này, đều là do Khâu Minh Sơn viết. Khâu Minh Sơn làm một bản đại cương, sau đó giao cho phòng Thư ký 2 trau chuốt lại. Ba đồng chí ở phòng Thư ký 2, trong đó có cả Phạm Hồng Vũ phải mất cả 1 tuần mới có thể hoàn thành được, sau khi giao cho Khâu Minh Sơn thẩm định thì Phạm Hồng Vũ sao chép lại.
Toàn văn bài viết gần 4000 chữ.
Thời điểm đó, không cần phải nói đến thư ký trẻ tuổi Phạm Hồng Vũ này, mà ngay cả như Khâu Minh Sơn cũng rất hài lòng với bài viết này. Nó đã thể hiện đầy đủ, có hệ thống quan điểm giải phóng tư tưởng, cải cách mở cửa của Khâu Minh Sơn.
Theo cách nói sau này, Khâu Minh Sơn là người của ‘phái cấp tiến’, kiên định cải cách.
Khâu Minh Sơn là người chính trực, kiến thức uyên thâm, sự hiểu biết rất rộng, là sinh viên chính quy của thập kỷ 60, rất có trình độ. Trước khi đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức Ngạn Hoa thì đã từng công tác ở Văn phòng Ủy ban tỉnh, bản lĩnh lý luận khá thâm hậu, được Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương rất coi trọng. Mà Lôi Vân Cương được coi như người tiên phong của ‘Phái cấp tiến’ ở tỉnh Thanh Sơn.
Những năm giữa của thập kỷ 80, cũng là thời kỳ mà hai loại tư tưởng bất đồng đang đấu đá nhau kịch liệt nhất.
Khâu Minh Sơn thỉnh thoảng có đăng bài phát biểu trên tạp chí Đảng, trình bày suy nghĩ và quan niệm của mình. Ông được coi là một lý luận đại sư của ‘Phái cấp tiến’ ở tỉnh Thanh Sơn, là “Văn đảm” (1) của Lôi Vân Cương thậm chí còn rất nhiều người cho rằng, một vài lý luận của Khâu Minh Sơn, trên thực tế là thuộc ý của Lôi Vân Cương, thể hiện suy nghĩ của Lôi Vân Cương.
(1) Văn đảm: Là tên gọi không chính thức của các trợ lý chuyên viết các bài văn cáo, diễn giảng… cho các nhân vật chính trị cao cấp.
Phạm Hồng Vũ vừa mới hai mươi, vừa tham gia công tác được hai ba tháng, vốn không có tư cách tham dự những ‘đại sự’ này. Khâu Minh Sơn có ý bồi dưỡng hắn, xếp hắn vào trong bộ máy thư ký chủ yếu. Lần này, còn cố ý cho hắn mang theo bài viết này đi lên trên tỉnh, gặp gỡ với Chủ nhiệm Văn của tòa báo tỉnh.
Thân là một thành viên trong bộ máy thư ký của Văn phòng Địa ủy, nếu như được đồng chí phụ trách báo tỉnh ưu ái, thì đối với tiền đồ sau này của Phạm Hồng Vũ là rất có lợi.
Hơn hai mươi năm trước, lần đầu nhận nhiệm vụ này, có tâm tình thế nào thì Phạm Hồng Vũ cũng không còn ấn tượng nữa. Nhưng hiện tại, lại nhìn thấy bài viết này một lần nữa, nhìn thấy tác phẩm viết tay của mình, thì những giọt mồ hôi lạnh của Phạm Hồng Vũ lại rơi xuống.
Ở thế giới kia, trận bạo phong cuồng vũ bất chợt đó, khiến cho ký ức của Phạm Hồng Vũ vẫn còn cảm thấy mới mẻ. Lôi Vân Cương bị điều đi, Khâu Minh Sơn bị mất chức, Phạm Vệ Quốc cũng xuống theo, bị điều đến phòng Bảo vệ Môi trường của địa khu Ngạn Hoa, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, từ đó cho đến khi về hưu chỉ có mỗi nhiệm vụ là quản lý những công nhân dọn về sinh.
Còn vận mệnh của Phạm Hồng Vũ cũng thay đổi 180 độ.
Nhớ ngày đó, hắn cũng quyết tâm, muốn đi theo con đường chính trị, tạo phúc cho quê cha đất tổ, lưu danh sử xanh.
Chỉ có điều, con đường chính trị có nhiều thay đổi thất thường, những người bình thường đâu dễ gì mà hiểu được.
Lúc đó, cán bộ sơ sở ai có thể ngờ được rằng, gió lốc cao tầng đang nổi bên trong, không lâu sau đó, một trận tranh đấu kịch liệt diễn ra, hàng loạt đồng chí lãnh đạo cao cấp bị mất chức, bởi vậy phạm vi bạo phát của nó cực lớn.
Bài viết này của Khâu Minh Sơn, trở thành đối tượng chủ yếu để đối phương công kích, cho rằng Khâu Minh Sơn là điển hình của việc ‘nắm giữ ấn soái kinh tế’. Thân là cán bộ của Đảng, mà lại coi thường công tác xây dựng đảng, không có nguyên tắc, không có lý tưởng, là điển hình của tư tưởng tư sản hóa, vô cùng nguy hiểm.
Lần sóng gió này khiến cho bộ máy của tỉnh Thanh Sơn có sự thay đổi rất lớn, những cán bộ trong “đường dây” của Lôi Vân Cường thì gần như bị “tiêu diệt” hết.
Ba năm sau, Khâu Minh Sơn vì cứu người mà đã anh dũng hy sinh.
Thời gian thấm thoát trôi, hai mươi năm sau, ngoại trừ những cán bộ đã từng công tác bên cạnh ông, còn lại gần như không biết ông là ai cả.
Mà bây giờ, lịch sử vẫn theo quỹ tích như trước, bài văn này lúc đó đã được Lôi Văn Cương biểu dương, được mang ra đọc tại Hội nghị thường vụ tỉnh, được in phát hành rộng rãi trên Thanh Sơn nhật báo. Hiện nó đang nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.
Một bản thảo gần mười trang giấy, ở trong tay Phạm Hồng Vũ, dường như nặng cả ngàn cân.
Nhưng, mình đã trở về rồi mà!
Mình phải làm chút gì đó.
Những âm thanh này đang gào thét ở trong lòng Phạm Hồng Vũ.
Đúng, phải nên làm chút gì đó, nhất định phải làm chút gì đó, nhất định không để hậu quả nghiêm trọng này phát sinh lần nữa.
Hai mắt Phạm Hồng Vũ, trở nên sáng suốt vô cùng.
Thông thường ở những thời điểm này, có nghĩa là Phạm Hồng Vũ đã quyết tâm rồi.
Phạm Hồng Vũ cầm bản thảo này, thân mình hơi ngửa ra phía sau, tựa vào thành ghế, hai mắt híp lại, chìm vào trầm tư.
Là người được trùng sinh. Có một điểm, đám người Lôi Vân Cương, Khâu Minh Sơn thất thế, bài viết này đều không phải là mấu chốt. Mấu chốt là hướng gió tầm cao đã thay đổi. Là một người tùy tùng trung thành nhất với một vị lãnh đạo cao cấp, Lôi Vân Cương sớm đã bị khắc “dấu vết phe phái” lên người rồi. Cho dù không có bài viết này thì Lôi Vân Cương cũng sẽ bị cho thôi chức.
Đây là điều không thể tránh được.
Đến một tầng cấp như ông, thì đường hướng chính trị, quan niệm chấp chính của ông thường sẽ quyết định tiền đồ chính trị của ông.
Mà trong phạm vi một tỉnh, cán bộ lãnh đạo chủ yếu cấp địa khu cũng tồn tại vấn đề như vậy. Huống chi Khâu Minh Sơn từ trước đến giờ vẫn được coi là một tâm phúc của Lôi Vân Cương. Cho nên khi Lôi Vân Cương xảy ra chuyện thì gần như ông sẽ không còn một “con đường sống” nào.
Càng không cần phải nói đến Bí thư Lương của Địa ủy Ngạn Hoa, từ trước tới giờ vẫn có chút kiêng dè đối với Khâu Minh Sơn.
Năng lực của Khâu Minh Sơn rất mạnh, có uy tín cao trong quần chúng nhân dân và cán bộ của địa khu Ngạn Hoa. Hơn nữa, có Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương làm chỗ dựa, Khâu Mính Sơn đã trở thành sự ‘uy hiếp’ đối với địa vụ của Bí thư Lương.
Lôi Vân Cương thất thế, Bí thư Lương làm sao có thể bỏ qua cho “quả bom hẹn giờ” đã chôn cạnh mình bao nhiêu năm trời chứ?
Vậy mà, mình nên làm thế nào mới có thể xoay chuyển được kết cục này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ có chút bàng hoàng vô kế.
Trước khi được quay ngược thời gian, Phạm Hồng Vũ chỉ là một viên cảnh sát hình sự bình thường, phá án bắt tội phạm là công việc thường ngày. Nói đến đại thế chính này, thì hắn không am tường cho lắm.
Điểm mấu chốt!
Điểm mấu chốt của chuyện này là gì?
Nếu muốn thay đổi kết cục của một việc, thì nhất định phải tìm được điểm mấu chốt, tiếp tục cải biến thì mới có tác dụng.
Phạm Hồng Vũ đem ra sức mạnh phá án, cố gắng suy luận, thuận tay vỗ vỗ lên tập bài viết trong tay mình. Ánh mắt vô tình đảo qua bản thảo.
Bỗng nhiên, Phạm Hồng Vũ hai mắt lại sáng lên.
Điểm mấu chốt đã tìm được rồi.
Tập bản thảo này chính là điểm mấu chốt!
Đại thế ở tầm cao, Phạm Hồng Vũ đương nhiên không có khả năng thay đổi được.
Nhưng, hắn có thể thay đổi thái độ của Khâu Minh Sơn.
Hay nói cách khác, hắn có thể giúp đỡ Khâu Minh Sơn thay đổi thái độ này.
Vừa rồi Chủ nhiệm Lưu có nói một câu không sai, chủ nhiệm Văn của “Thanh Sơn nhật báo” là bạn cùng học của Khâu Minh Sơn. Hơn nữa còn là bạn bè rất tốt của nhau. Đã tương giao hơn hai chục năm rồi. Liên quan đến việc đăng bài viết này lên trên báo tỉnh thì Khâu Minh Sơn đã sớm gọi điện cho Chủ nhiệm Văn rồi. Vốn có thể thông qua phương thức đăng ký tin sau đó trực tiếp gửi bài đến tòa soạn, nhưng đúng lúc Chủ nhiệm Văn có việc phải xuống địa khu, Khâu Minh Sơn chỉ đơn giản cử Phạm Hồng Vũ đi một chuyến, để cho hắn trực tiếp gặp Chủ nhiệm Văn, với hy vọng sau này Chủ nhiệm Văn sau này cũng có thể chiếu cố cho Phạm Hồng Vũ một chút.
Nói cách khác, trước khi bài viết này được đăng báo, Phạm Hồng Vũ còn có cơ hội để thay đổi lịch sử.
Đúng….quyết định làm như vậy
Ánh mắt của Phạm Hồng Vũ càng lúc càng sáng, lập tức rút một tập bản thảo trong cặp ra, bắt đầu gạch gạch xóa xóa trên bản thảo.
Muốn thuyết phục Khâu Minh Sơn thay đổi quan điểm, hiển nhiên không có khả năng.
Phạm Hồng Vũ lại không thể nói rõ ràng cho Khâu Minh Sơn, không lâu sau, thế cục tầng cao sẽ có một sự thay đổi kinh người, hắn và Lôi Vân Cương đều gặp phải xui xẻo. Nếu như cứ ở trước mặt Khâu Minh Sơn mà tuôn ra những lời giả thần giả thánh giống như tiên đoán thì quả thực chính là tự tìm phiền toái.
Phạm Hồng Vũ quyết định trực tiếp sửa bản thảo.
Dù sao bản thảo này cũng là do hắn sao chép lại.
Khả năng viết lách của Phạm Hồng Vũ đúng là không tồi. Mặc dù là ở một thế giới khác, thời gian mười mấy năm hắn đều làm công việc lấy lời khai của tội phạm. Nhưng với bài viết có tính lý luận cao như vậy thì tài viết lách của hắn không phải là số 1.
Quan trọng là tư tưởng và nội dung.
Thời điểm năm 86, tuyến đường nối liền địa khu Ngạn Hoa với các địa phương khác, chỗ nào cũng gồ ghề, xe jeep thì thường xuyên bị xóc nảy lên, tuy nhiên nó vẫn không ảnh hưởng đến việc Phạm Hồng Vũ viết bài.
Dù sao bây giờ cũng chỉ là viết bản nháp, viết ngoáy cũng không vấn đề gì.
Hôm nay chắc chắn không thể đi gặp Chủ nhiệm Văn, cứ ở Hồng Châu một tối rồi nói sau. Cứ chuẩn bị cho kỹ bản thảo, ngày mai đưa cho Chủ nhiệm Văn là được.
Thấy Phạm Hồng Vũ trong xe chăm chỉ như vậy, Chủ nhiệm Lưu hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Trong mắt y, Phạm Hồng Vũ vẫn cái kiểu thất thường như vậy, nhưng vẫn chỉ là một thằng lưu manh mà thôi.
Nếu như không có sự chiếu cố của Khâu Minh Sơn thì với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì dù có xuất sắc cũng bị đuổi đi.
Ít nhất Chủ nhiệm Lưu chắc chắn sẽ không chào đón hắn.
Từ thủ phủ của Địa khu Ngạn Hoa là thị xã Ngạn Hoa đến thị xã Hồng Châu khoảng cách là hơn 230 km. Nếu ở kiếp sau, đi với tốc độ cao thì chỉ mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, cộng với thời gian ở trong thành phố nữa là khoảng ba tiếng. Nhưng hiện tại, lại phải mất đến hơn bảy tiếng, chín giờ sáng xuất phát, cộng thêm thời gian dừng ăn cơm giữa đường nữa thì phải bốn giờ chiều mới có thể đến nơi được. Chiếc xe jeep mệt mỏi thẳng thị xã Hồng Châu mà tiến.
Ở trong xe, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng đặt bút xuống, hai tay day day huyệt Thái Dương.
Bản thảo đã hoàn thành.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chỉ có một lo lắng, đó là không biết Khâu Minh Sơn đã nói qua nội dung của bài viết với Chủ nhiệm Văn trong điện thoại hay chưa. Nếu như đã nói rồi thì biện pháp treo đầu dê bán thịt chó này của hắn e rằng sẽ thất bại mất.
Nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có tiến mà chẳng có lui.
Bất kể là như thế nào. Thì đều phải vật lộn một phen.
Tiền đồ của Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc thậm chí là chính tiền đồ của hắn đều bị giải lên rồi.
Cùng một quỹ đạo của đời người, nhưng Phạm Hồng Vũ không muốn rập khuôn máy móc lại một lần.
Như vậy thì thật không có tinh thần.
Muốn chơi thì phải chơi lớn một chút.
Quyền Lực Tuyệt Đối Quyền Lực Tuyệt Đối - Hãm Bính Quyền Lực Tuyệt Đối