Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Qua Giấc Mù Sương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
T
ụi trẻ nhỏ chơi giỡn trước đường vọng vào tiếng cười nói làm em thấy rộn ràng theo. Em muốn bước đến gần chiếc cửa sổ kia, nhìn ra đó một tí. Nhưng mà không được. Một bên chân em bị băng bột cứng ngắc. Má dặn em không được đi đâu cả, cần gì thì phải gọi má. Hôm đầu tiên biết mình phải băng bột, em khóc ngon lành. Thế này thì phải nằm một chỗ rồi, không được đi học, không được đi chơi, cũng không được tự do đi đây đó trong nhà. Thật tù túng làm sao! Nhưng phải đành vậy, tai nạn xảy đến cho mình mà! Lần đầu tiên em lưu ý đến chữ “tai nạn”, vì nó đã xảy đến cho chính em. Tới bây giờ em cũng không nhớ rõ hôm xảy ra “tai nạn”, nó như thế nào nữa. Chỉ nhớ rằng hình như em đang băng qua đường, thì nghe một tiếng rít. Em ngã xuống, chưa cảm thấy gì, mà thấy như có một khối vuông vức ở ngay bên người mình. Mắt em tối lại, và rồi chợt nghe như chân mình muốn đứt ra. Rồi hết. Em không biết gì nữa.
Thật là kinh hoàng, mà cũng thật là ngộ nghĩnh, như một trò chơi. Vậy là em biết “tai nạn” nghĩa là gì rồi! Cái gì có thể làm cho người ta đau đớn, người ta khổ sở, hoặc người ta tốn kém tiền bạc, thì gọi là “tai nạn”. Em chỉ có thể hiểu như thế rồi thôi. Bây giờ em đang nghĩ đến bọn trẻ ngoài kia. Chúng nó đang chơi “u mọi”, em đoán chắc như vậy, vì em nghe chúng nó “u… u…” luôn miệng. Trò này không thích mấy. Em dẫn ý nghĩ đến lớp học. A, giờ này cô Hòa đang cho các bạn làm thủ công chăng? Cô đã nhận được giấy xin phép của ba má chưa? Cô biết em bị xe đụng chưa? Cô có buồn không? Và cô có nhìn xuống chỗ ngồi của em mà thấy nhớ em không? Mới trưa hôm nào em nán lại xin cô giảng thêm toán đây mà. Tại em cả, nếu em về sớm, thì đâu gặp chiếc xe hơi quái ác đó. Em thấy tiếc, và thấy buồn. Bây giờ thì em chịu thua, ngồi ở đây chờ đợi đến bao giờ? Bao giờ thì xương em mới liền lại? Bao giờ thì bột được cắt ra, và em chạy nhảy như xưa? Chao ơi! Chắc là phải chờ lâu lắm.
Má đi vào phòng, đem cho em một khúc bánh mì. Má ngồi bên cạnh, nhìn em ăn, và dường như má rưng rưng khóc. Em thương má quá chừng. Má lo cho em, đêm hôm qua không ngủ vì em làm sốt, bây giờ mắt má thâm quầng. Cả ba nữa, ba lo chạy tiền để lo thuốc cho em. Em nghe ba má nói với nhau, coi chừng em bị đi “cà nhắc”. Ôi chao! Em mới là đứa con đầu của ba má, đứa con cưng duy nhất hiện giờ, mà rủi mang tật, thì tội cho ba má biết bao! Nghĩ thế rồi tự nhiên em buột miệng nói với má:
- Má ơi, chân con không bị tật đâu, má há!
Má hơi ngạc nhiên, rồi má ôm vai em, ngọt ngào:
- Ai nói con vậy? Làm sao con bị tật được. Con ráng nghỉ cho mau lành, rồi con đi đứng như thường.
Má hôn em một cái trên trán, rồi má đứng lên, nói:
- Con nằm đây nhé! Má đi nấu cơm cho ba về ăn.
- Dạ.
Má đã khuất sau cửa phòng. Em ngả người nằm xuống, đắp chăn lên tận ngực. Em nhìn tấm màn cửa khẽ lay động bởi làn gió ngoài kia, nghĩ đến con đường mọc đầy cây còng, có lũ trẻ nhỏ đồng lứa đang giỡn vui. Em nghe lòng nao nao, nghe đầu óc lãng đãng như muốn rủ rê hồn đi xa.
Có tiếng động ở đầu giường. Chắc má trở lại cho em cái kẹo? Em quay đầu lại để nhìn. Không phải má. Nhưng là một thằng bé. Em hơi ngạc nhiên. Nhỏ này ở đâu vào đây vậy nhỉ? Em bỡ ngỡ hỏi nó:
- “Ấy”… làm gì vậy?
Thằng bé nói tỉnh bơ:
- Tìm “bồ”.
Em càng ngạc nhiên hơn:
- “Bồ” gì?
Nó chỉ vào em, nói:
- “Bồ” là… “bồ” chứ ai!
- Tôi hả?
- Ừ.
Em hơi nhỏm người dậy:
- Tôi đâu có quen với “ấy”.
Thằng bé nhún vai một cái rồi quay đi. Em nghe như có tiếng nó cười khẩy. Một nỗi gì như là bực tức nổi lên. Em hơi gắt với nó:
- Sao “ấy” không trả lời? “Ấy” vào nhà tôi mà có thưa má tôi chưa?
- Thưa?
Thằng bé hỏi lại mà vẫn quay lưng về phía em. Em thấy cái mái tóc nó, và cái gáy của nó quen quen. Chẳng lẽ nó là một đứa bạn nào học với em hồi lớp một, lớp hai mà em đã quên? Hay nó là một đứa hàng xóm mà em ít gặp?.. A, đúng rồi, bọn trẻ chơi “u mọi” ngoài kia… Chắc nó chơi chán, rồi vào nhà em chứ gì! Vậy thì nó ngang thật. Em lại hỏi nó:
- “Ấy” đang chơi ngoài kia phải không?
- Không.
Thằng bé đáp cộc lốc làm em cụt hứng. Em toan gọi má, nhưng thằng bé đang quay lại. Ô kìa! Em có nhìn lầm không? Nó đang ngó em chăm chăm. Và em cũng đang nhìn nó không chớp mắt. Nó giống hệt em. Mái tóc đó, gương mặt đó, và cái cổ cao “như cổ cò” cũng giống em luôn. Em sững sờ, ngỡ mình nằm mê. Dưới nhà bếp có tiếng má em đang khua xoong nồi vẳng lên thật rõ và có tiếng của con mèo Na đòi ăn ở nhà ngoài. Em cũng không nằm mê, vì em vẫn cảm thấy ở chân mình cảm giác nhức nhối của mấy ngày qua. Thằng bé đang đi đi lại lại trước mắt em, dáng nó vô tư lắm. Trời ơi, em không ngờ lại có một đứa giống em như tạc. Em lắp bắp:
- “Ấy”… “ấy” là ai?
Lần này thằng bé ngồi phịch xuống giường, cười rung cả nệm. Em khó chịu hơi lách mình sang một bên. Em nghe tiếng cười của nó như ngàn mảnh thủy tinh nhọn đâm vào tai em.
Cười chán, nó nhìn em, rồi nó nắm lấy tay em. Kỳ lạ làm sao, em thấy bàn tay nó với bàn tay em giống nhau quá chừng. Năm ngón tay mủm mỉm, và ngón tay thì hơi hếch lên – mà em vẫn nghĩ rằng ít người có kiểu móng tay đặc biệt đó. Nó giống em toàn diện, chỉ khác là nó không bị thương ở chân mà thôi. Tự nhiên em không thấy ghét nó nữa – chẳng ai ghét một người giống mình như đúc bao giờ. Mà em thấy vui vui, ngộ ngộ. Chẳng là hồi lên ba, em vẫn thường ao ước có một “thằng em bé” để chơi, hoặc có một thằng tí hon biết cử động để em “điều khiển” nó. Em là đứa con nít duy nhất trong nhà, nên em lẻ loi lắm. Bây giờ tự nhiên có một đứa giống y mình vào nhà mình, lẽ nào em đuổi nó ra? Em lấy giọng êm dịu bảo nó:
- “Ấy” ở đây chơi với tôi nhé!
- Dĩ nhiên.
Thằng bé này láu quá chừng. Nhưng không sao, em sẽ nói phải trái cho nó nghe. Em chống tay ngồi dậy, hỏi:
- Nhà “ấy” ở đâu?
- Ở đây.
- Trong xóm này hở?
- Ở đây, ở nhà này.
Em tròn mắt nhìn nó. Trong tâm trí em bắt đầu hiện ra những điều quái gỡ. Bây giờ đến phiên thằng bé dịu lại. Nó toan nói với em một điều gì, bỗng nghe có tiếng má ho ngoài cửa. Thằng bé lùi lại gần tủ áo cạnh đầu giường em.
Má mở cửa phòng bước vào, hỏi:
- Con không ngủ hở trí?
Em lắc đầu, rồi như một phản xạ, quay lại nhìn phía tủ áo. Thằng bé không còn ở đó.
Má thấy em ngơ ngác, bèn hỏi:
- À, con chói mắt phải không? Để má đóng cửa sổ lại, con ngủ đi, khi nào ba đi làm về má sẽ gọi dậy.
Em không biết nói gì hơn là gật đầu. Ánh sáng bị chận lại bên ngoài cửa sổ. Em nghe má đi dần ra cửa rồi em ngơ ngẩn trong bóng tối mông mênh.
Có tiếng động ở bên giường làm em giật mình. Giọng thằng bé cất lên:
- “Bồ” buồn ngủ hở?
Bây giờ tối đen, không thấy mặt nó, em mới nhận ra một điều nữa: giọng nói của nó chính là giọng nói của em.
Em băn khoăn:
- Nãy giờ “ấy” trốn trong tủ áo?
- Ờ… chắc vậy….
- “Ấy” trốn má tôi làm gì?
Thằng bé cười:
- Ghét người lớn.
Em hết sợ nó. Em nắm lấy tay nó:
- “Ấy” với tôi đâu phải anh em sinh đôi, sao giống nhau vậy?
- Vì tôi với “bồ” là một, “bồ” biết không?
- “Ấy” đùa hở? Cứ làm như chuyện thần tiên vậy.
Thằng bé bước đến mở một cánh cửa sổ ra, cười nhè nhẹ:
- Không đùa đâu. Tôi nhắc lại: tôi với “bồ” là một. “Bồ” là Trí phải không? Tôi cũng… là Trí.
Em nghe đầu nặng ghê gớm. Em lại thấy rõ gương mặt nó. Chao ôi, nó chính là em, không khác một ly. Em ngắt mạnh vào tay. Đau nhói. Em không có nằm mê. Em bàng hoàng như bị ám ảnh bởi một chuyện ma quái. Thằng bé bước đến gần em, nói:
- Xưa nay tôi với “bồ” là một, tự nhiên hôm nay tôi muốn tách ra khỏi “bồ”. Bồ hiền quá, “bồ” sai khiến tôi hoài.
- Ủa!??
- Nhưng “bồ” đừng lo. Tôi sẽ làm giúp “bồ” những việc nào “bồ” cần. Tôi cũng sẽ ở bên cạnh “bồ”, chơi với “bồ”.
- Nhưng “ấy” hãy dẹp chữ “bồ” đi, gọi tôi là Trí.
- Thì bồ cũng dẹp chữ “ấy” đi, gọi tôi là Trí.
- Không được, trùng tên rồi.
- Đã bảo hai đứa là một mà!
Em ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Để tôi tìm cho “ấy” một tên.
- Tên tôi là Trí mà!
- Thì tạm gọi tên khác đi! À, “ấy” hãy đến bàn viết, lấy hộ tôi quyển tự điển Việt Anh của ba tôi.
- Chi vậy?
- Tôi chọn cho “ấy” một cái tên. Đó, quyển sách màu xanh.
Thằng bé đem quyển tự điển lại. Em lật tìm chữ “Trí”. Đây rồi! Em bảo nó:
- “Ấy” nhìn đây nè, đọc chữ này đi!
- Ơ… tôi… không biết đọc.
Em cố gắng đọc theo dấu phiên âm ba có lần chỉ em:
- Mai. Mai. Đúng rồi! “Mai” có nghĩa là “Trí”. “Ấy” chịu tên Mai nghen! Mai với Trí cũng là một. (*)
- Ừ, chịu vậy. Dù sao tôi cũng tên là Trí.
Em có cảm tình với thằng bé này thật nhiều. Em vẫn thắc mắc tại sao nó với em là một. Nhưng sự thích thú vẫn to lớn hơn. Nó, thằng Mai, sẽ là “thằng em bé” hay là đứa bạn nhỏ của em. Nó sẽ thay em làm những việc gì em cần. Em bỗng nghĩ đến khoảng sân chơi vuông vắn, và lớp học thân mến có cô giáo Hòa.
Mai nói:
- Trí biết đánh cờ không?
Em lắc đầu:
- Cô giáo tôi bảo học trò không nên cờ bạc. Tôi chỉ biết làm toán thật lẹ.
Mai bĩu môi:
- Gì mà gắt vậy? Tôi dạy Trí đánh cờ nghen!
- Tôi không thích chơi cờ.
- Rồi Trí sẽ thấy ham, không bỏ được. Nè, với lại lúc này Trí đang bị bệnh, Trí đâu có đến trường. Chơi cờ đi, khi nào lành bệnh, Trí sẽ đi học lại.
Em gật gù:
- Ừ nhỉ! Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ ghiền. Chẳng bao giờ ghiền.
Em lập đi lập lại câu nói ấy.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) mind, tiếng Anh có nghĩa là trí
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Qua Giấc Mù Sương
Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Qua Giấc Mù Sương - Nguyễn Thị Mỹ Thanh
https://isach.info/story.php?story=qua_giac_mu_suong__nguyen_thi_my_thanh