Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pháp Y Tống Từ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1: Xác Nữ Nam Thành
C
HƯƠNG 1
Xác nữ Nam Thành
Trấn Trường Lạc, Thiệu Dương, Hồ Nam.
Mỗi độ tháng bảy hằng năm, Tứ Lang nhà họ An lại thấy không vui trong lòng. Y ghét trời mưa, nhất là mưa dầm phương Nam mỗi mùa mận chín, chẳng mấy khi thấy được ánh mặt trời. Thứ cảm giác ẩm ướt nhớp nháp ấy làm y cứ ngỏ đang ngâm mình trong vại nước.
Tên thật của y là An Thịnh Bình, mang hàm ý “an cư lạc nghiệp, hưng thịnh thái bình”. Y đứng hàng thứ tư trong nhà nên thường được gọi là “An Tư Lang”. Giờ này, y đang nghiêng người tựa lên cạnh chiếc bàn tròn đặt giữa gian khách phụ, ngơ ngẩn ngắm nhìn làn mưa dưới mái hiên bên ngoài khung cửa. “Công tử, đây đã là người thứ tư rồi!” Không xa sau lưng y, một người đàn ông bận áo quần màu đen, nét mặt lo âu không kìm được nữa, lên tiếng.
Người đàn ông kia trông độ tử tuần, cặp mày lưỡi mác, ánh mắt như dao. Khác với vẻ thảnh thơi của An Thịnh Bình, trong y rất sốt ruột, cau mày nhíu mắt, tay chắp sau lưng, không ngừng bước tới bước lui.
Một người khác đang đứng bên song cửa sổ cách chỗ hai người không xa.
Người kia dáng cao ráo, khoác tấm áo cà sa màu nâu đỏ, bờ vai trải rộng, chỉ riêng bóng lưng đã toát ra cảm giác thiêng liêng khôn tả.
An Thịnh Bình nhếch miệng cười, trời ban cho y một khuôn mặt khôi ngô, khi cười lên tựa như ánh dương ban trưa, rực rỡ chói lòa, nhưng ánh mắt lại sâu tựa biển khơi, không thể thấy rõ sâu đến nhường nào, cũng chẳng hay bên trong ẩn giấu bao bí mật.
Lúc này, y đang nhìn nhà sư đứng bên cửa sổ, buông một câu thế này: “Thích Không đại sư, theo thầy tại sao nữ quỷ kia lại móc tim người ra? Ả muốn nhìn xem trong tim của đám đàn ông kia liệu có hình bóng của mình chăng, hay ả thấy đói, muốn ăn đêm, muốn làm một bữa thịnh soạn?” Thích Không ngoảnh đầu lại, diện mạo khôi ngô không thua kém gì An Tứ Lang không vương bụi trần, chỉ là tuổi tác lớn hơn chút ít, là một thanh niên tuấn tú khoảng độ ba mươi. “A Di Đà Phật,” nhà sư chắp tay khẽ vái chào, trên cổ tay còn đeo một xâu Phật châu, “bần tăng bước vào cửa Phật đã lâu, mọi sự của thế gian không còn liên quan gì đến Thích Không nữa.” An Thịnh Bình lại cười, song lần này nụ cười của y nhuốm thêm đôi phần khinh thường, cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Nếu nói ánh mắt khi nãy của y sâu như biển không bờ bến, lúc này lại như cơn gió rét thổi qua, đồng thành một khối băng tỏa hơi lạnh cóng. “Người người đều nói ngã Phật từ bi, theo ta thấy, lòng người sắt đá thì đúng hơn.”
Thích Không hiểu lời An Thịnh Bình nói có ẩn ý khác, nhưng trước khi đến đây y đã chuẩn bị từ trước, nên bất luận hôm nay An Thịnh Bình chất vấn thế nào, y cũng không dự định giải thích dẫu chỉ một chữ.
Nam nhân áo đen là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Y tên Từ Đình Sóc, năm nay bốn mươi mốt tuổi, Kim Đao danh bổ do Thánh thượng sắc phong.
Y làm việc cho Hình bộ nhiều năm, là bạn củ của cha An Thịnh Bình, khai quốc quận công An Đức Sơn. Lần này y được bằng hữu nhờ cậy, đến hỗ trợ điều tra vụ án nữ quỷ móc tim tại trấn Trường Lạc này.
Nhưng không hiểu tại sao, An Thịnh Bình không đi điều tra vụ án, mà lại cho mời vị cao tăng Thích Không nổi danh tại địa phương đến hỏi chuyện.
Từ Đình Sóc rất không hài lòng với tính cách không biết phân biệt nặng nhẹ này của An Thịnh Bình, nhưng dù sao cũng là con trai của quận công, lại thêm năm xưa An Đức Sơn cũng có ơn đề bạt y, về công về tư y đều khó gây xích mích.
Ba người đều giữ im lặng, song ngoài Từ Đình Sóc không rõ chân tướng ra, hai người còn lại rõ ràng đều đang giả vờ hồ đồ.
Không biết bao lâu trôi qua, Thích Không kia không chịu được nữa, mở lời trước: “An công tử, Thích Không không giúp được nhiều, nếu các nạn nhân cần làm pháp sự, siêu độ vong hồn, Thích Không sẵn lòng giúp đỡ bất cứ lúc nào. Nếu hôm nay công tử muốn hỏi chuyện khác, thứ lỗi bần tăng không thể phụng bồi.” Nói xong y phất nhẹ tay áo, cứ thế rời khỏi phòng khách.
An Thịnh Bình không can ngăn, Từ Đình Sóc đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản, thế là Thích Không đã bỏ đi thật. Khi y rời đi, cơn mưa vẫn chưa dứt, nước mưa rơi trên bờ vai y, từng đóa hoa đỏ sẫm nở rộ trên tấm áo cà sa kia. Nhưng y không hề bận tâm, cứ thế biến mất giữa màn mưa.
Đợi y đi rồi, An Thịnh Bình mới ngồi thẳng người dậy, nhìn bóng lưng của y, khẽ buông tiếng thở dài.
Thấy vậy, Từ Đình Sóc càng thêm khó hiểu. Nhận ra y có điều nghi hoặc, cuối cùng An Thịnh Bình cũng lên tiếng giải thích nguyên nhân mình mời Thích Không đến đây. “Từ đại nhân, ông nhậm chức nhiều năm rồi, có tiếng là nhìn qua sẽ không quên. Lúc ta còn nhỏ gia phụ cũng từng nhắc đến, rằng ông chỉ cần xem qua họa tượng của nghi phạm, hoặc nghe qua tên của người khác thì sẽ nhớ mãi, cả đời không quên. Chẳng hay ông có còn ấn tượng với vị trạng nguyên mười năm trước khẩu chiến với văn võ bá quan trong cuộc thi Đình, gây biết bao xôn xao hay không?” Từ Đình Sóc cau mày, tuy y không còn trong triều dã, nhưng không có nghĩa là y không quan tâm đến triều đình, huống hồ sự việc mười năm trước thật sự rất khó bề tưởng tượng, sao có thể quên cho được. “Ta nhớ, trạng nguyên năm đó tên Giang Minh Hách, hắn có tài văn chương hơn người, được thánh thượng khen ngợi, thậm chí còn có lời đồn thái hậu muốn gả trưởng công chúa cho hắn, nhưng nào ngờ Giang Minh Hách lại đột nhiên về quê, không bao lâu sau thì từ quan...”
Nói một lúc, y bỗng nhận ra gì đó, không khỏi trừng to mắt, chạy vội ra thẳng đến cửa, chỉ về hướng Thích Không rời đi: “Lẽ nào là y?” An Thịnh Bình mỉm cười: “Không sai, nguyên quán của Giang Minh Hách chính là trấn Trường Lạc này, sau khi từ quan y đã về đây, bất chấp sự phản đối của cha mẹ, bạn bè, xuống tóc xuất gia, trở thành một nhà sư giữa lúc huy hoàng nhất trong đời.” “Nhưng…”, Từ Đình Sóc vẫn không hiểu, “Chuyện này thì liên quan gì đến vụ án nữ quỷ móc tim?” “Ông có biết nữ quỷ kia tên họ là gì, lai lịch ra sao không?” “Ta đã từng điều tra, trên hôn thư viết sinh thời nữ quỷ kia tên là Phương Ngọc Đình. Theo huyện chí ghi chép lại, ả là con gái duy nhất của ông Phương chủ tiệm tơ lụa thành Bắc, khi qua đời chỉ mới mười bảy tuổi, tự vẫn mà chết.” An Thịnh Bình gật gù: “Vậy ông có biết, Giang Minh Hách này có quan hệ gì với Phương Ngọc Đình không?” “Quan hệ? Ta chỉ nghe nói vị tiểu thư kia của nhà họ Phương bị kẻ bạc tình lừa gạt, đau thương phản hận nên nhất thời nghĩ quẩn, lẽ nào Giang Minh Hách chính là kẻ bạc tình đã lừa ả ta?” An Thịnh Bình đứng dậy, đi đến bên cửa, đứng đối diện Từ Đình Sóc.
Y ngoảnh đầu nhìn cổng vòm Thích Không đi qua khi nãy, chân mày nhíu chặt lại, như đang bùi ngùi nói: “Phương Ngọc Đình và Giang Minh Hách, một người sinh ra trong gia đình thương lái, phủ hộ nức tiếng ở trấn Trường Lạc, một người sinh ra trong dòng dõi thư hương, vừa có tài hoa vừa có danh vọng.
Tự cổ tài hoa của văn nhân đã thích kết hợp với tài khí của phú nhân, nên cha mẹ của họ đã định sẵn hòn ước cho cả hai từ rất sớm. Vốn dĩ khi Giang Minh Hách được xưởng tên trên bảng vàng cũng là ngày họ kết duyên trăm năm, nhưng nào ai ngờ, trong lúc y ở thành Lâm An, vị hôn thê ở quê nhà lại treo cổ tự vẫn. Nỗi đau ấy người đời đều hiểu được, nhưng không ngờ y lại vì chuyện này mà từ cả chức quan, còn xuất gia làm hòa thượng.” Nghe y giải thích, Từ Đình Sóc bỗng thấy kính nể Thích Không kia, không phải tất cả mọi người đều có thể vứt bỏ tất thảy trong lúc công thành danh toại, vì nữ tử mình yêu mà bước vào cửa Phật.
Đêm dài đằng đẵng, dệt bóng bên đèn, Thích Không có thể giống như pháp hiệu của mình, buông bỏ quá khứ, tất cả hóa hư không thật ư?
Tình yêu của y, thù hận của y, sự tự trách, bất lực và rối rắm của y, và cả vinh hoa phú quý của y chốn trần thế, có thật đều hóa thành mây khói thoáng qua, hóa thành một giấc mộng tiền kiếp? Không ai biết được mười năm qua y đã vượt qua như thế nào, cũng như không ai biết Phương Ngọc Đình kia chui từ mộ phần ra bằng cách nào vậy.
Thích Không cũng không hiểu, y cũng không muốn tìm hiểu.
Trong quá khứ Phương Ngọc Đình là thê tử chưa qua cửa của y, cũng là mỹ nhân có tiếng tại trấn Trường Lạc này.
Nhưng chỉ có bản thân y biết, sở dĩ y đem lòng yêu nàng, không chỉ vì dung mạo của nàng, mà hơn hết là vì tài hoa và tu
dưỡng của nàng.
Nàng là nữ tử tài hoa nhất y từng gặp, tuy hứa hôn đã nhiều năm, nhưng số lần hai người gặp nhau không nhiều, chỉ vỏn vẻn bốn lần ít ỏi. Nhưng mỗi một lần y đều thấy nể phục trí tuệ và sắc đẹp của nữ tử này.
Y có thể đứng trên điện Kim Loan khẩu chiến với văn võ bá quan, nhưng lần đầu gặp nhau, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Phương Ngọc Đình, cả một câu hoàn chỉnh y cũng không nói ra được.
Cũng chính bốn lần này đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời y.
Có lẽ, đây là duyên phận định sẵn của y.
Đồng thời cũng là kiếp số định sẵn của y. “Nếu thế gian vẫn còn một người hiểu được Phương Ngọc Đình, người đó chắc chắn là Thích Không.” An Thịnh Bình nói, “Sau khi Phương Ngọc Đình mất, cha mẹ nàng đau khổ tột cùng, đã bỏ đi biệt xứ, không rõ đi đâu. Còn kẻ bạc tình đã làm tổn thương nàng, không ai biết thân phận thật sự của hắn, thậm chí người này có tồn tại thật hay không cũng là một câu đó. Cho nên...” “Cho nên, Giang Minh Hách là người duy nhất ở trấn Trường Lạc biết được quá khứ của Phương Ngọc Đình!” Từ Đình Sóc đã hiểu ý của y, bèn tiếp lời. “Không sai!” An Thịnh Bình gật đầu, từ lâu y đã biết Từ Đình Sóc là một người thông minh. Nếu không có bộ óc thông minh, chỉ dựa vào vô nghệ y sẽ không được Thánh thượng khâm điểm sắc phong danh hiệu “Kim Đao danh bổ”.
Thế nhưng, Giang Minh Hách đã bước vào cửa Phật không chịu hợp tác. Y không nói, người khác cũng không có lý do gì để ép buộc y, bây giờ manh mối này cũng đứt đoạn rồi.
Tính tình Từ Đình Sóc hơi nóng nảy, y chà xát hai bàn tay, chợt chỉ về hướng Thích Không rời đi nói: “Nếu đã như vậy, công tử còn để y đi như thế sao? Có cần ta bắt y về không? Ta không tin y không chịu nói gì cả!” “Bỏ đi,” An Thịnh Bình lắc đầu, lặng lẽ thở dài. “Y là người thế nào chẳng lẽ Từ đại nhân còn chưa nhận ra ư? Một người vì người mình yêu mà cả vinh hoa phú quý cũng có thể không màng đến, có thể làm trái cả lệnh của thánh thượng, có thể vứt bỏ cha mẹ bạn bè, há có thể khuất phục trước mặt ông và ta?”. “Vậy... vậy bây giờ phải làm sao? Đã bốn người rồi, nói không chừng sẽ còn người thứ năm, người thứ sáu!” Nhìn điệu bộ sốt ruột của Từ Đình Sóc, An Thịnh Bình chợt bật cười. Y ngước lên nhìn ra bên ngoài mái hiên, mưa đã ngót rồi, tuy không biết lúc nào mới tạnh hẳn, nhưng sau cơn mưa rồi trời sẽ lại sáng. “Không sao, cho dù ta và ông không có cách, nhưng có một người chắc chắn sẽ tìm ra được chân tướng của sự việc này.” “Công tử đang nói đến người nào?” “Một vị cố nhân của ta, năm xưa chúng ta cùng bái Thái Học tiến sĩ Chân tiền sinh làm thầy. Y nhạy bén hơn người, luôn phát hiện những điểm người thường không nhìn thấy, vậy nên, nếu thế gian chỉ có một người phá giải được vụ án này, chắc chắn sẽ là y.”
Nghe An Thịnh Bình khẳng định như vậy, Từ Đình Sóc không khỏi tò mò. Năm xưa cùng An Thịnh Bình bái vị Chân Đức Tú tiên sinh kia làm thầy, xem ra người này cũng có chút lai lịch, không biết mình đã từng nghe nói qua hay chưa. “Người công tử nói rốt cuộc là ai vậy?” “Hắn là con trai của quan tiết độ Quảng Châu, Tống Củng” An Thịnh Bình chắp tay sau lưng, mỉm cười, đúng lúc này cơn mưa bên ngoài cũng đã tạnh, những áng mây trên trời như bị nứt ra, dần dần xuất hiện đường viền sắc vàng, hiện ra chút ánh sáng le lói. Y ngước nhìn bầu trời, thản nhiên nói ra tên của người kia, “Tống Từ.”
Trời vừa mưa xong, trên đường không nhiều người qua lại, các tiểu thương buôn bán ven đường thấy mưa đã tạnh cũng lũ lượt đi từ dưới mái hiên hoặc trong ngõ ra, bắt đầu bày biện gian hàng của mình.
Một chiếc xe ngựa chạy từ đầu ngõ vào, dừng lại trước cửa Vọng Nguyệt Lâu.
Nóc xe còn vương nước mưa, phu xe vẫn đang mặc áo tơi, cả con ngựa hồng kéo xe cũng ướt sũng trông thật nhếch nhác.
Rèm cửa được nhẹ nhàng vén lên, bé gái trong khoảng bảy, tám tuổi mặc y phục màu hồng đào nhảy ra khỏi xe, bỗng chốc như tiếp thêm sức sống cho con phố dài này sau cơn mưa, vẽ nên một vệt sáng rực rỡ.
Mẹ ơi, mưa tạnh rồi, không cần che ô đâu!”
“Giọng bé gái êm ái tựa tiếng chuông bạc, tươi cười như hoa vẫy tay về phía bên trong xe. “Uyển Nhi, chớ nghịch ngợm!” Lời nói tuy hơi nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại dịu dàng như nước, không nghe được chút ý quở trách nào. Kế đó, một bàn tay ló ra từ sau tấm rèm xe, chỉ để lộ ba ngón tay. Tuy không tô vẽ gì, nhưng toát ra vẻ thướt tha khó tả.
Đợi rèm xe được vén lên, người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ bên trong bước ra, phía trên là áo ngắn bằng gấm dệt chỉ vàng, bên dưới là vảy dài lụa phi sắc vàng, quý phái mà không mất vẻ trang nhã. Mái tóc đen tuyền được vấn cao, búi thành kiểu vân kế, cài trâm vàng, trên mặt trâm vàng còn khảm hạt châu, tôn lên dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang nhã nhặn của nàng. “Mẹ ơi, nhanh lên nào, nghe nói bánh hạt sen Phù Dung của Vọng Nguyệt Lâu số lượng có hạn đấy, con sợ đến muộn sẽ không còn phần cho chúng ta!” Cô bé tươi cười, ngay sau đó phu xe đem bàn đạp đến đặt cạnh xe ngựa rồi đưa tay dìu người phụ nữ xinh đẹp kia xuống xe. “Không sao, hôm nay đổ mưa, không nhiều người ra phố, bánh hạt sen kia chắc vẫn còn, không thiếu phần con đâu!” Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, vuốt nhẹ sống mũi của con gái.
Tuy không cần che ô, nhưng dẫu sao cũng vừa mới mưa xong, mặt đất vẫn còn hơi trơn trượt, hai người dắt nhau đi về phía cửa chính của Vọng Nguyệt Lâu.
Bước lên bậc thềm, vừa định đi vào thì đúng lúc một thanh niên áo xanh từ bên trong đi ra, chạm mặt họ.
Hai mẹ con vội tránh sang bên cạnh, nào ngờ thanh niên kia lại nhanh hơn họ một bước, nghiêng người đứng nép bên cửa. “Mời.” Tuy y chỉ thốt ra một chữ, nhưng giọng nói trong trẻo kia đầy nho nhã, bé gái được gọi là Uyển Nhi không khỏi ngược lên nhìn y chăm chú.
Y ước chừng hai mươi tuổi, rất cao ráo, dáng người hơi gầy, không vạm võ như đàn ông thông thường, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lợi, không cứng nhắc như những người cùng trang lứa. “Đa tạ công tử.” Phu nhân kia nói câu cảm tạ rồi dắt con gái đi vào tiệm.
Đợi họ vào trong rồi, thanh niên áo xanh mới ra khỏi cửa, y vốn định che ô nhưng khi ngước lên nhìn trời mới thấy mưa đã tạnh. “Ông chủ, cho một cân bánh hạt sen Phù Dung” “Ôi chao, vị tiểu thư đây đến muộn mất rồi!” Ông chủ đứng sau quầy để hai hàng ria mép, trong rất tinh ranh, cộng thêm việc thường xuyên giao thiệp với thực khách, khi nói chuyện khuôn mặt luôn thấp thoáng nét cười.
Uyển Nhi nhíu mày: “Ý ông là sao?” Ông chủ mỉm cười bước ra khỏi quầy, chỉ về phía cửa chính: “Mong tiểu thư thứ lỗi, hai cân bánh hạt sen Phù Dung cuối cùng vừa bị người khác mua mất.” “Hai cân cuối cùng!” Uyển Nhi bĩu môi, ngoảnh đầu than vãn với mẹ mình, “Mẹ ơi, chắc chắn là người lúc này rồi, sao y lại có thể như vậy chứ! Mua một cân còn không đủ, lấy cả hai
cân, chẳng có quy củ gì cả! Con, con đi tìm hắn!” Nói đoạn, bất chấp sự ngăn cản, cô bé hất tay mẹ mình chạy về phía cửa.
Ra đến cửa dáo dác nhìn quanh, thấy thanh niên áo xanh đã đi được một quãng khá xa. Nhưng lúc này lại có thêm một người hầu mặc quần áo vải thổ đi bên cạnh y, người hầu kia dắt theo một con lừa lồng bóng lưỡng trông rất hăng hái. Thanh niên vừa cười nói vui vẻ với người hầu vừa thả bước tiến về phía trước. “Này!” Uyển Nhi lớn tiếng gọi với theo bóng lưng y, thanh niên ngoảnh lại nhìn cô bé.
Vốn chỉ là một cái liếc mắt vô tình, nhưng trong mắt y thấp thoáng nét cười, kèm theo làn mưa bụi còn chưa tan hết, nụ cười như thi như họa đọng lại trên con đường đá xanh tràn ngập hương bùn đất, Uyển Nhi nhìn đến ngơ ngẩn, quên sạch những lời đang định giáo huấn y ban nãy.
Thanh niên thấy cô bé không nói gì, ngõ rằng cô bé nhận làm người hoặc mình hiểu sai ý, nhoẻn miệng cười rồi xoay người tiếp tục bước đi.
Uyển Nhi nhìn theo đến khi bóng lưng của y khuất dạng nơi cuối đường, cô bé cắn môi, khẽ giậm chân rồi quay trở vào cửa tiệm. “Mẹ ơi, không mua được bánh hạt sen Phù Dung, chúng ta mua một cân bánh kim sa Bạch Ngọc đi!” Tại một căn nhà dân trong nội thành Nam Thành.
Vừa mới đổ mưa, sắc trời vẫn còn khá âm u, trên đường toàn là bùn lầy lội. Không khí thoang thoảng mùi bùn đất, chốc chốc vẫn có nước rơi từ trên mái nhà xuống.
Tuy là nội thành, song do gần cổng thành nên người sinh sống tại đây đa số là hộ nhà nông có sản nghiệp bên ngoài thành.
Bên ngoài hàng rào tre đã vây kín người. Với những thôn dân này mà nói, cuộc sống hằng ngày chỉ có ra ruộng làm nông, về nhà nấu cơm, mặt trời lên ra đồng, mặt trời lặn nghỉ ngơi, một đời trôi qua vô cùng bình lặng.
Nhưng hôm nay, sự bình lặng nhỏ nhoi này đã bị phá vỡ. “Chuyện gì vậy, tôi nghe nói có người chết à?” “Đúng vậy, người chết là con gái nhà ông Lý đấy!” “Hả? Cô gái đó mới mười sáu tuổi, hình như tháng sau sẽ xuất giá không phải sao?” “Thì đó, tuổi còn trẻ măng thế mà.” “Sao lại chết vậy?” “Không rõ nữa, nhưng quan phủ cũng đến rồi, e là không phải chết một cách bình thường... "” Trong lúc họ nói chuyện, một tốp sai nha đi đến, tách đám đông đang vây xem ra hai bên, hộ tống một ông lão tóc bạc xách theo chiếc rương gỗ, đeo bao tay dài đi vào trong sân.
Không ồn ào như bên ngoài, bên trong căn nhà là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đối vợ chồng già đứng trước cửa ôm nhau khóc nức nở, hai người ăn mặc đơn sơ, chắc vừa mới dầm mưa nên quần áo đều ướt đẫm.
Một người mặc quan phục trong khoảng năm mươi tuổi cung kính đứng sau lưng một người đàn ông trung niên mặc áo màu đất đang khom người không biết kiểm tra cái gì.
Viên quan kia họ Đường, tên chỉ độc một chữ Tùng, chính là huyện lệnh của trấn Trường Lạc.
Người đàn ông trước mặt ông ta đưa lưng về phía mọi người, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng thân hình vạm vỡ, trên người còn toát ra phong thái không giận mà vẫn có uy, dù đang mặc thường phục, nhưng vẫn khiến người khác không dám đến gần. “Từ đại nhân, ngỗ tác đến rồi.” “Được, dẫn ông ta qua đây đi.” Nói xong, người nọ mới quay đầu lại, không ngờ lại là Từ Đình Sóc chứ không phải ai khác. Hôm nay y nhận lời nhờ cậy của An Thịnh Bình đến cổng thành đón vị cố nhân kia của An công tử. Thế nhưng chưa đón được người đã gặp phải một vụ án mạng.
Y vừa tránh sang một bên, ông lão xách chiếc rương gỗ nhanh chân bước lên, trước tiên cung kính hành lễ với y rồi mới đi xem xét thi thể cô gái đang nằm trên mặt đất.
Cô gái kia mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo xinh xắn, thi thể vẫn chưa co cứng, hẳn là vừa chết chưa bao lâu. Y phục của nàng xốc xếch, tóc tai rối bù, đặc biệt nửa người trên gần như lõa lồ, cả dây buộc yếm cũng đã đứt.
Trên cổ có vết bầm màu đỏ rất rõ rệt, suy đoán sơ bộ đây hẳn là vết thương trí mạng, nàng bị người khác siết cổ đến chết.
Ngỗ tác nhận được lệnh, ngồi xổm xuống, bắt đầu khám nghiệm thi thể.
Khi ông ta vén váy của nàng lên, đôi vợ chồng đứng ở cửa nhìn thấy con gái đã chết rồi còn phải chịu nhục nhã như vậy lại càng khóc thảm thiết hơn.
Từ Đình Sóc cau mày, tuy y một thân một mình, không con không cái, nhưng vẫn có thể hiểu được tâm trạng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Có chút không đành lòng xua tay ra hiệu cho quan sai mời đôi vợ chồng già kia ra khỏi phòng. Sau đó y đứng ngay trước cửa, hi vọng có thể che khuất tầm nhìn của hai người, để họ không phải nhìn cảnh tượng đau lòng này thêm nữa.
Ước chừng nửa nén hương trôi qua, ngỗ tác đã khám nghiệm xong, tháo bao tay, thu dọn dụng cụ, đi ra cửa báo cáo với hai vị quan trên. “Thưa đại nhân, cô gái này bị người khác dùng tay bóp cổ đến chết, khi còn sống từng giằng co với kẻ khác nên may mắn giữ được sự trong sạch.” Đường huyện lệnh đứng bên cạnh hơi gắt gỏng: “Những điều này dù ông không nói chúng ta cũng nhìn ra được, có thể nói những thứ chúng ta chưa thể nhìn ra được không?”. “Chuyện này...” Ngỗ tác á khẩu, công việc của ông ta chỉ là khám nghiệm thi thể, những gì nên nói ông ta đều đã nói rồi, còn có gì để ông ta nói nữa đây? Dù huyện thái gia muốn lập công trước mặt vị quan lớn đến từ kinh thành này, cũng đâu cần đem mình ra chặt chém!
Từ Đình Sóc biết ngỗ tác có điều khó xử, không quở trách ông ta, chỉ hỏi: “Ông hãy nói xem, cô gái này bị hại vào khoảng thời gian nào?” “Dạ thưa đại nhân, thi thể nạn nhân vẫn chưa xuất hiện tình trạng co cứng, cũng không có vết hoen tử thi, chắc vừa chết chưa bao lâu, nhiều nhất không quá một canh giờ.” “Nếu vậy,” Từ Đình Sóc ngoái đầu nhìn cha mẹ của nạn nhân, dù không đành lòng, nhưng để nhanh chóng phá án, lấy lại công đạo cho người đã khuất, cũng đành đang tâm hỏi. “Tuy hai vị vắng nhà, nhưng liệu có biết hôm nay có người nào từng ghé qua trong lúc hai vị ra ngoài hay không?” Người phụ nữ kia đau buồn không thốt nên lời, cha của nạn nhân đáp: “Nghe lối xóm nói, Hoàng Vô Lại kia từng ghé qua nhà lão.” “Hoàng Vô Lại?” Thấy y thắc mắc, sai nha dứng hầu bên cạnh vội đứng ra giải thích: “Đại nhân có điều không biết, Hoàng Vô Lại tên thật là Hoàng Tam Xuyên, là tên lưu manh vô lại khét tiếng của trấn Trường Lạc này, thường ngày kiếm sống nhờ việc cho vay lãi cao và thu phí bảo hộ, hoành hành ngang ngược đã nhiều năm, không ai dám dây vào gã.” “Đã là lưu manh vô lại, không có người nào quản ư?” “Chuyện này...” Sai nha kia biết mình đã lỡ lời, vội cúi đầu lùi sang một bên.
Huyện lệnh vội vàng tránh nặng tìm nhẹ: “Như vậy xem ra tám phần là do tên Hoàng Vô Lại này gây ra rồi! Đang yên đang
lành, gã chạy đến nhà lão làm gì? Lẽ nào, các người cũng nợ tiền gà?” Đôi vợ chồng nhìn nhau, nước mắt lại chực trào. “Phải,” ông lão kia đáp, “lão có nợ gã một khoản tiền, định vay để buôn bán nhỏ nhưng nào ngờ lại thua lỗ, cả tiền vốn cùng mất sạch! Vốn dĩ tháng sau là Tiểu Liên sẽ xuất giá, sau khi gả con bé đi, lão sẽ có thể dùng tiền sính lễ để trả món nợ này, nhưng, nhưng nào ai ngờ...” Còn chưa dứt lời, Đường huyện lệnh đã thấy sốt sắng. Thật ra bình thường ông ta chẳng hề tích cực đến thế, nhưng hôm nay muốn chứng tỏ bản thân trước mặt Từ Đình Sóc, phải làm ra vẻ hăng hái: “Người đâu! Tức tốc bắt Hoàng Vô Lại kia đến đây, bản quan phải đích thân thẩm vấn gà!” “Vâng, đại nhân!” “Các người nói khi còn sống nạn nhân đã định xong hồn sự, tháng sau sẽ xuất giá?” Khác với Đường huyện lệnh, Từ Đình Sóc lại bắt được một trọng điểm khác trong lời ông lão nói, “Nếu đã như vậy, vị con rể tương lai này của hai vị có khả năng đến nhà thăm hỏi hay không?” “Chuyện này...” Cha mẹ của nạn nhân đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ kia nhỏ giọng lầm bầm: “Chắc là không đâu, Triệu tiên sinh không phải người không giữ phép tắc như thế.” “Sao lại nói vậy?” Từ Đình Sóc không hiểu, tò mò nếu ra câu hỏi. Chắc do giọng y hơi lớn, người phụ nữ kia hốt hoảng cúi gằm mặt không dám nói thêm gì nữa.
Ông lão kia vội gật đầu mong Từ Đình Sóc bỏ qua cho, giải thích: “Dạ thưa đại nhân, con rể tương lai của lão là một tiên sinh dạy học, trước đây từng có qua một đời vợ, năm ngoái thê tử của y ngã bệnh qua đời. Vợ chồng lão thấy bình thường y tri thư đạt lý, là người đáng để phó thác, nên mới chấp nhận mối hôn sự này, đồng ý gả con gái cho y.” Từ Đình Sóc gật đầu. Theo ý của ông lão, Triệu tiên sinh là người tuân thủ lễ nghĩa, trước khi thành thân sẽ không tự ý đến nhà vị hôn thể thăm viếng. Nhưng theo những gì đôi vợ chồng già này nói, ngoài nợ tiền Hoàng Vô Lại ra họ không có kẻ thù nào khác đáng nói. Còn cô gái chưa xuất giá Tiểu Liên này, ngoài vị hôn phu của nàng ra, mạng lưới quan hệ rất đơn giản, không có kẻ thù nào khác. Xem ra cũng cần phải hỏi chuyện vị Triệu tiên sinh này đổi chút. Hơn nữa bất luận thế nào, Tiểu Liên đã gặp chuyện chẳng lành, về tình về lý đều phải thông báo cho vị hôn phu của nàng biết. “Bất luận thế nào, vẫn nên mời vị Triệu tiên sinh kia đến hỏi chuyện chút đi.” Từ Đình Sóc quay sang nói với Đường huyện lệnh, “Người đã rồi, cũng cần có lời giải thích.” Đường Tùng vội cúi người nhận lệnh: “Vâng vâng, đại nhân nói phải!” Thế là, Triệu tiên sinh kia và Hoàng Vô Lại lần lượt được dẫn vào căn nhà nhỏ vừa xảy ra án mạng này.
Hoàng Vô Lại năm nay ba mươi bốn tuổi, là người không chăm chút ngoại hình, lôi thôi lếch thếch, trông già hơn tuổi thật rất nhiều. Đúng như tên gọi của gã, vừa nhìn đã biết là kẻ
lưu manh vô lại, bị bổ khoái bắt đến đây mà vẫn mang điệu bộ ngả ngớn, bất cần.
Còn Triệu tiên sinh trong khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, tướng mạo đoan chính, ngay thẳng chính trực, rất ra dáng người đọc sách.
Cha mẹ của nạn nhân gần như đã khẳng định con gái nhà mình chết trong tay Hoàng Vô Lại, vừa thấy gã đã lao đến vừa đánh vừa khóc, đòi hắn phải đền mạng. Song Hoàng Vô Lại dường như chẳng hiểu họ đang nói gì, tức tối đẩy ông Lý ngã lăn ra đất. “Phản rồi phản rồi! Có còn vương pháp nữa không hả!” Huyện thái gia nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mặt Hoàng Vô Lại mắng: “Ở trước mặt bản quan mà cũng dám đánh người, đã hành hung người khác ngươi lại còn vênh váo!” Hoàng Vô Lại cười với vẻ khinh miệt, ngả ngớn nói: “Tiểu nhân không được học hành, chỉ biết thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Lão già này không trả tiền lại còn đánh người, lẽ nào tiểu nhân không được trả đòn ư?” “Ngươi, ngươi…” Đường huyện lệnh hít thở không thông, suýt bị Hoàng Vô Lại chọc cho ngất xỉu vì tức giận, may nhờ có sai nha phía sau đó lấy mới đứng được vững.
Từ Đình Sóc không lên tiếng, chỉ vào trong nhà, cho người dẫn Hoàng Vô Lại và Triệu tiên sinh vào xem thi thể.
Hai người theo quan sai vào trong, nhìn thấy Lý Tiểu Liên đã chết nhiều canh giờ đang nằm yên trên mặt đất.
Hoàng Vô Lại nhíu mày, hít một hơi thật sâu, vỗ trán mình với vẻ không dám tin: “Chuyện gì thế này! Hôm nay lúc tiểu nhân đến nàng ta vẫn còn yên ổn mà, chỉ nói bị cảm nhiễm phong hàn, không khỏe trong người, sao mới đó đã chết rồi?” Triệu tiên sinh hình như rất sợ nhìn thấy người chết, sắc mặt trắng bệch, chân mày nhíu chặt, hoảng hốt dùng tay áo che khuất tầm mắt, chỉ nhìn một cái rồi vội lùi sang một bên. Đến khi nghe những lời Hoàng Vô Lại nói, Triệu tiên sinh mới túm vạt áo của gả, nước mắt lưng tròng nói: “Hay cho Hoàng Vô Lại nhà ngươi! Chắc chắn là hôm nay ngươi đến đòi nợ, thấy cô nương Tiểu Liên ở nhà một mình nên nảy sinh ý đồ xấu, cưỡng gian không thành bèn giết nàng ấy, đúng không?” Triệu tiên sinh là người đọc sách, sao có thể là đối thủ của Hoàng Vô Lại; đối phương hất tay y ra, đẩy mạnh một cái y đã giật lùi về sau mấy bước, phải tựa lên cánh cửa mới miễn cưỡng không bị ngã. “Nhà ngươi ăn nói hàm hồ gì đấy! Hoàng Tam Xuyên ta là người như thế sao! Đúng là làm ơn mắc oán, ta thấy nàng ta bị bệnh còn nói sẽ thư thả thêm vài ngày, bảo nàng ta chuyển lời đến cha mẹ mình dùng tiền để nàng ta khám bệnh trước, thế mà bây giờ lại đổ vấy lên người ta!” Nói đoạn, gã bất chấp việc bản thân đang bị cả đám quan sai bao vây, đẩy đám người ra, sải bước ra ngoài.
Gã bỏ đi như thế càng chứng tỏ có tật giật mình, các bổ khoái nhanh chóng tiến lên bao vây, muốn bắt gã lại.
Hoàng Vô Lại này ngày thường vốn là một tên ác bá, cũng có chút sức mạnh, chẳng mấy chốc đã đánh cho bốn, năm nha
dịch đang bao vây mình ngã lăn ra đất, thêm một cú quật qua vai, ném người xuống trước mặt bổ khoái, trợn mắt dữ tợn chạy ra cổng.
Đường Tùng sợ hãi vừa gào thét vừa tránh về phía sau, sợ mình bị đả thương.
Từ Đình Sóc đứng ngay cổng, thấy gã lao đến không tránh né mà còn chắp tay sau lưng đầy vẻ thản nhiên. “Tránh ra!” Hoàng Vô Lại không hề biết người trước mặt có chức quan lớn hơn cả huyện thái gia, chỉ xem y là chân sai vặt của tên huyện lệnh vô dụng này nên cũng chẳng khách sáo, vung nắm đấm lao đến. “Đại nhân cẩn thận!” Hôm nay Từ Đình Sóc ra ngoài không dẫn theo tùy tùng, bên cạnh đều là người của huyện lệnh, nên chẳng hề trung thành với y. Lúc này họ chỉ toàn tâm toàn ý bảo vệ đại nhân nhà mình, nào có ai lo cho y. Khi họ phát hiện Hoàng Vô Lại đang xông thẳng về phía Từ Đình Sóc bị bỏ lại một mình thì đã quá muộn màng. Ngoài hét lớn vài tiếng, không ai có thể lao qua giúp đỡ.
Khi nắm đấm kia sắp chạm vào Từ Đình Sóc, y nhẹ nhàng lách người sang trái đã dễ dàng tránh được nắm đấm kia, tiếp đó tay phải tóm lấy cổ tay Hoàng Vô Lại bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Gã giật mình, Từ Đình Sóc gạt chân, gã ngã lăn ra đất. Gã muốn đứng dậy nhưng Từ Đình Sóc kéo cổ tay một cái thật mạnh. Tiếng “răng rắc” vang lên, cổ tay của Hoàng
Vô Lại đã trật khớp, đau đến mức gã phải cắn chặt môi mình mới không thét ra tiếng.
Tất cả những người có mặt đều phải trố mắt trước sự xoay chuyển bất ngờ này.
Nhìn sang Từ Đình Sóc lần nữa thì thấy y đã đứng thẳng người, chắp tay sau lưng như thể vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra.
Đám đông kinh ngạc toát mồ hôi lạnh, nghĩ bụng: Danh hiệu “Kim Đao danh bổ” này quả thật không phải hư danh.
Thân thủ ghê gớm như thế, thảo nào mặc thường phục một thân một mình ra ngoài mà chẳng mang theo một thị vệ nào. “Còn không nhanh, nhanh bắt tên ác đồ kia lại cho ta!” Một lúc lâu sau Đường huyện lệnh mới lấy lại tinh thần, được nhiều người dìu đồ, chỉ vào Hoàng Vô Lại hét lớn. “Vâng!” Các sai nha nghe lệnh vội tiến đến kéo Hoàng Vô Lại lúc này đã bị thương, không còn khả năng phản kháng dậy, tức tốc xích gã lại, áp giải về nha môn. “Đợi đã,” Từ Đình Sóc đột nhiên đưa tay lên. “Mạng người quan trọng, gã còn chưa nhận tội sao có thể kết luận một cách dễ dàng như vậy được?” “Đại nhân, ngài nhìn dáng vẻ hung thần ác bá của gã mà xem, không phải gã thì còn ai! Hơn nữa, mới vừa rồi gã còn sợ tội định bỏ trốn không phải sao, đây là chứng cứ tốt nhất rồi còn gì?” “Nhảm nhí!” Hoàng Vô Lại cắt ngang lời Đường huyện lệnh, lớn tiếng nói, “Ông đây đi ngay ngồi thẳng! Ta nói không giết
người thì tức là không giết người, các ngươi muốn đổ oan cho ta, để ta làm con dê gánh tội thì có!” “Ngươi, ngươi xấc xược!” “Xác cái đồ chó má nhà ngươi!” “Ngươi...” Trong lúc Hoàng Vô Lại và Đường huyện lệnh mỗi người một câu mắng chửi nhau, bên ngoài bỗng có tiếng xôn xao.
Chưa đợi cho người ra kiểm tra đã có một thanh niên khoảng độ hai mươi từ bên ngoài xông vào.
Vừa vào cửa y đã nhìn dáo dác như đang tìm kiếm gì đó, nét mặt vô cùng lo lắng, khi y nhìn thấy thi thể của Lý Tiểu Liên ở trong nhà liền điếng người.
Hai bàn tay y siết chặt, lao vào quỳ xuống bên cạnh thi thể kia. “Em Liên, em Liên...” Y nhẹ giọng gọi tên của nạn nhân, bàn tay run run đưa ra muốn chạm lên khuôn mặt nàng, nhưng khi sắp chạm vào lại run rẩy thu tay về. “Em Liên, ta có lỗi với nàng!” Y hét lớn, đột nhiên đấm xuống nền đất, bật khóc thảm thiết.
Từ Đình Sóc nhíu mày, sự việc có vẻ ngày càng phức tạp rồi.
Đường huyện lệnh đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, các sai nha lập tức hiểu ý áp giải Hoàng Vô Lại ra ngoài. “Oan uổng quá! Vu oan giá họa kìa!” Hoàng Vô Lại phát huy bản chất vô lại của gã, gần cổ lớn tiếng gào thét.
Đám đông đang vây kín bên ngoài căn nhà chẳng bị điếc, đương nhiên sẽ nghe thấy lời gã nói.
Nhưng chữ quan có hai cái miệng, ai dám nói gì đây? Huống hồ gã vốn đã có hiềm nghi, chẳng ai khờ khạo lên tiếng bất bình cho tên vô lại này cả.
Thế nhưng, vẫn có người khờ khạo thế đấy. “Ôi chao, công tử nghe kìa, giữa thanh thiên bạch nhật sao lại có chuyện xem mạng người như cỏ rác thế này?” “A Lạc, chuyện của người ta người chơ lo, lo bản thân cho tốt là được, lo không khéo lại rước họa vào thân đấy.” Tiếng nói chuyện của hai người nọ không lớn, một trong số đó giọng non nớt, nghe lo lỗ giọng Phúc Kiến, dường như là một thiếu niên.
Người còn lại giọng trong trẻo, nghe có cảm giác khá dễ chịu. Nhưng lời y nói đầy bóng gió mỉa mai, nghe giống như đang khuyên người khác nhưng ngẫm kỳ rõ ràng là đang mắng người mới đúng.
Hơn nữa, người y mắng không phải ai khác mà chính là những quan sai và lão gia hưởng bổng lộc triều đình ở trong nhà.
Chân mày Từ Đình Sóc nhíu chặt hơn, lần theo âm thanh bước ra khỏi nhà, nhìn thấy một thiếu niên tóc vấn cao, dắt một con lừa trong tay đang nói chuyện với thanh niên áo xanh tóc búi, một tay cầm ô một tay cầm gói giấy đầu.
Thanh niên kia có dung mạo thanh tú, đường mày khóe miệng như thấp thoáng nét cười, trông giống bầu trời trong vắt
sau cơn mưa, toát ra vẻ tự tin và phóng khoáng mà người khác không thể phớt lờ.
Nhưng không hiểu tại sao Từ Đình Sóc lại thấy nụ cười này có chút nhức mắt. “Các vị, vụ án chưa điều tra rõ ràng, kẻ hèn này xin đứng đây bảo đảm, chúng ta sẽ không đổ oan cho người tốt, càng không bỏ qua cho kẻ hành hung” “Lạ thật, việc này đáng ra phải do huyện lệnh phụ trách chứ nhỉ?” Thiếu niên kia cười hì hì, trông như nhỏ giọng lầm bầm nhưng trên thực tế lại nhích người đến gần thanh niên áo xanh khẽ nói, “Công tử, chức quan của người này lớn hơn cả huyện lệnh sao?” Thanh niên quan sát Từ Đình Sóc từ trên xuống dưới rồi nói: “Chắc là vậy.” “Nhưng y mặc thường phục, sao cậu nhìn ra được y cũng là quan vậy?” Nghe hai người nói chuyện, đám đông xung quanh không khỏi tò mò, có người không nhịn được mở lời hỏi. “Nhìn xem, tuy rằng y mặc thường phục, nhưng bên dưới áo bào lại đi ủng quan. Hơn nữa...”, thanh niên mỉm cười giải thích, “cả huyện lệnh đại nhân cũng cung kính lễ phép với y, chức quan của y hiển nhiên phải tương đối cao.” “Quan lớn hơn cả huyện lệnh? Đâu thể nào! Thôn Trường Lạc chúng ta làm gì có quan nào lớn hơn Đường huyện lệnh nữa!” Thanh niên mỉm cười, đột nhiên quay sang nhìn thẳng về phía Từ Đình Sóc nói: “Nếu ta đoán không nhầm, vị này chắc là
Kim Đao danh bổ được kinh thành cử đến, Từ Đình Sóc đại nhân.” Nghe y nói vậy, mọi người bắt đầu xôn xao. Họ đã nghe nói từ lâu rằng đương kim thánh thượng cực kỳ xem trọng vụ án “ma nữ móc tim”, nhưng vị đại nhân được cho là đến từ kinh thành này họ chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói đến danh hiệu, sao có thể nhận ra cho được? “Có nghe nói qua về người này, bảo là bên trên cử xuống điều tra vụ án ma nữ kia! Nhưng làm sao cậu khẳng định đó là y?” “Vị đại ca này đừng nghi ngờ, công tử nhà ta nhìn người chuẩn lắm đấy!” Người hầu kia nở nụ cười đắc chí nói, “Công tử đã nói phải thì chắc chắn là phải!” "Ồ?”
Từ Đình Sóc không nổi giận, thong dong đi đến trước mặt thanh niên kia, đứng cách nhau dãy hàng rào nhìn thẳng về phía y.
Thanh niên này tuy gầy gò nhưng dáng người khá cao, cộng thêm bờ vai rộng, đứng nhìn thẳng vào nhau nhưng khí thế không hề kém cạnh Từ Đình Sóc. “Vậy mời vị công tử đây nói thử xem, cậu làm thế nào nhìn ra được thân phận của bổn quan?” Hai chữ “bổn quan” được thốt ra xem như đã ngầm thừa nhận suy đoán của y.
Đám đông xung quanh thấy vậy vội giữ im lặng, không dám ồn ào thêm nữa.
Thanh niên khẽ vái chào xong mới cung kính nói: “Hổ khẩu bên tay phải của đại nhân có vết thương cũ, hẳn là do nhiều năm dùng đao gây ra, hơn nữa ta để ý thấy ngài nhiều lần chống tay lên thắt lưng trái, có vẻ như muốn đặt tay lên thanh đạo trong vô thức nhưng hôm nay lại không đeo bên người nên đành đặt lên thắt lưng. Thử hỏi có ai bình thường quen dùng đao, gần đây đã đến thôn Trường Lạc, chức quan lại có thể khiến cho huyện lệnh đại nhân cũng phải khép nép cung kính kia chứ? Dựa theo đó suy đoán ra đây ắt hẳn là Từ đại nhân được thánh thượng khâm điểm cử đến thôn Trường Lạc này để điều tra vụ án rồi.” Nghe y nói vậy, Từ Đình Sóc mới nhận ra bản thân quả thật có thói quen nắm lấy cán đạo trong lúc nghĩ ngợi, nhưng hôm nay ra ngoài với mục đích đón tiếp khách phương xa, không mặc quan phục, cũng không đeo theo đạo để tránh gây chú ý quá mức.
Y cẩn thận trăm bề thế nhưng vẫn bỏ sót đôi ủng quan bình thường hay mang.
Không ngờ chính những chi tiết nhỏ này đã tiết lộ thân phận của y. “Xấc láo!” Lúc này Đường huyện lệnh cũng theo ra ngoài, vừa ra tới đã nghe thấy lời y nói, lập tức nổi giận dùng dùng chỉ vào thanh niên nói: “Điều nhân từ đầu đến! Sao dám ăn nói với đại nhân như vậy!” “Không sao,” Từ Đình Sóc cũng đang muốn tìm cơ hội tự giới thiệu mình với người dân thôn Trường Lạc, bèn ôm quyền
hành lễ với đám đông đang vây quanh ngoài sân, “Các vị hương thân, bổn quan Từ Đình Sóc phụng lệnh thánh thượng đến điều tra vụ án giết người liên hoàn xảy ra tại thôn Trường Lạc dạo gần đây! Hôm nay tình cờ có việc ngang qua đây, không ngờ lại gặp phải vụ án mạng như thế này. Có câu vụ án bất kể lớn hay nhỏ, mạng người là trên hết, các vị đều là hàng xóm láng giềng sống gần đây, không biết liệu có thể cung cấp chút ít manh mối, tiện cho chúng ta nhanh chóng tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho cô nương nhà họ Lý hay chăng?” Không ngờ y vừa dứt lời, chưa kịp có người trả lời, người hầu đứng cạnh thanh niên kia đã lại bật cười nói: “Đại nhân, ngài hỏi họ chỉ bằng hỏi công tử nhà ta, nếu ngài có thể cho công tử vào trong xem thử, Lý tiểu thư kia sẽ tự nói cho ngài biết hung thủ là kẻ nào ngay!” Đến đây thì Từ Đình Sóc hơi khó chịu thật rồi, thiếu niên này vẫn chưa nắm rõ tình hình ư? Lý Tiểu Liên kia đã chết rồi, sao có thể hỏi nàng cho được! Nếu người chết có thể nói chuyện thì còn cần điều tra gì nữa!
Khi y chuẩn bị nổi nóng thì ngỗ tác phụ trách khám nghiệm thi thể khi nãy xách rương đi ra. Ngỗ tác nhìn thấy ngay đôi chủ tớ đang đứng bên ngoài hàng rào kia, cũng nghe thấy toàn bộ những lời họ vừa nói.
Khi nãy Đường huyện lệnh còn trách móc tay nghề khám nghiệm của mình, hại mình khó xử trước mặt vị quan lớn đến từ kinh thành kia, bây giờ thật may, nếu thanh niên kia ngông cuồng như thế, chỉ bằng để y vào trong xem thử, đồng thời cho
mọi người biết việc khám nghiệm thi thể không phải người nào cũng làm được!
Nghĩ vậy ngỗ tác bén tiến đến nói nhỏ vào tai Đường huyện lệnh: “Đại nhân, theo tiểu nhân thấy cứ để cho vị công tử này vào khám nghiệm một phen. Bây giờ tên Hoàng Vô Lại luôn miệng nói mình bị oan, người dân đều đã nghe thấy. Một là thanh niên này không có thân phận nhà quan, dẫu kết quả khám nghiệm ra sao cũng không tổn hại gì đến chúng ta; hai là có thể ngăn miệng lưỡi thiên hạ, tránh được lời ra tiếng vào.” Đường huyện lệnh cùng không muốn mang tiếng “xem mạng người như cỏ rác” ở trước mặt Từ Đình Sóc, bèn gật đầu đồng ý với đề nghị của ngỗ tác. “Vị công tử đây, nếu ngài có bản lĩnh thật thì đừng ngại vào trong xem thử, có thể giúp chúng ta nhanh chóng phá án!” Tuổi của ông ta lớn hơn thanh niên kia không ít hơn hai con giáp, thế nhưng ông ta lại dùng ngôi xưng “ngài”, hiển nhiên có ý mỉa mai. Cộng thêm lời ông ta nói tuy rất lẻ độ nhưng giọng điệu không hề tốt, ai nghe cùng nhận ra ý khiêu khích trong lời nói của ông ta.
Ấy thế mà thanh niên và người hầu bên cạnh y có vẻ như nghe không hiểu, lại nghe theo lời ông ta chuẩn bị cất bước vào trong.
Thanh niên kia khẽ gật đầu, đưa gói giấy dầu trong tay mình cho người hầu rồi kề tai cậu ta nhỏ giọng dặn dò vài câu. Kế tiếp y nhấc vạt áo, tách đám đông ra, mở cửa hàng rào đi vào trong mảnh sân đầy quan sai đang đứng.
Ngỗ tác thấy y bước vào sân cũng rất kinh ngạc. Sở dĩ khi nãy nói ra những lời kia chỉ đơn thuần muốn trêu tức y, không ngờ thanh niên này lại bạo gan như vậy thật! Ngỗ tác vội đặt rương gỗ trong tay xuống, tiến lên vài bước hành lễ với Từ Đình Sóc: “Đại nhân, nếu vị cao nhân đây bằng lòng giúp đỡ, mong đại nhân hãy cho phép!” Mới vừa rồi còn gọi y là công tử, giờ đã cố ý sửa thành cao nhân, ẩn ý bên trong không cần nói cũng biết. “Ông nói hắn sao?” Từ Đình Sóc chưa trả lời, Đường huyện lệnh đã bĩu môi xem thường trước, “Một người dân bình thường thì có được bản lĩnh gì!” “Từ đại nhân,” thanh niên kia hoàn toàn không màng đến sự xem thường của ngỗ tác và huyện lệnh, nhìn thẳng vào Từ Đình Sóc, mỉm cười cúi người vái chào y một cách cung kính và nói, “Văn sinh bất tài không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn mong ngài cho phép ta xem qua thi thể để tiện cho việc đòi lại công bằng cho nạn nhân.” Từ Đình Sóc nhìn vào mắt người thanh niên, trong đôi mắt ấy chứa dựng sự tự tin và thông thái, y chợt cảm thấy có vẻ như thanh niên này không phải đang khoác lác. “Người đâu!” “Có.” “Mời vị công tử này vào trong, bổn quan phải xem thử y nói chuyện với người chết như thế nào!” Thanh niên không hề lo sợ, khẽ cúi người tỏ ý cảm ơn, lắc đầu với người hầu của mình, làm dấu tay “đừng sốt ruột” ra
hiệu cho cậu ta đứng đợi tại đây, sau đó xoay người nhận lấy rương gỗ ngỗ tác đưa cho mình rồi cẩn thận đi vào trong nhà.
Điều khiến mọi người khó hiểu là sau khi vào nhà, thanh niên không kiểm tra thi thể ngay mà đứng tại chỗ quan sát kỹ càng bên ngoài căn nhà một phen. Mãi đến khi Đường huyện lệnh bắt đầu mất kiên nhẫn, đang định mắng người lần nữa y mới nhếch nhẹ khóe môi, cất bước đi vào trong nhà.
Khác với ngỗ tác, thanh niên đến bên cạnh thi thể, trước tiên đứng yên bất động quan sát một lúc, khi thì cau mày, khi thì mỉm cười gật đầu, không ai biết rốt cuộc trong hồ lỗ của y đang bán thuốc gì.
Sau khi quan sát xong y mới tiến vài bước về trước, ngồi xổm bên cạnh thi thể, xem xét y phục của nạn nhân, sau đó nhấc hai tay của nạn nhân lên, không biết đang xem gì. Kiểm tra xong hết một lượt mới bắt đầu công việc khám nghiệm thi thể.
Thật ra khi nghe người hầu kia nói thanh niên này có thể nói chuyện với thi thể, Từ Đình Sóc đã đoán được y muốn làm gì. Nhưng ngay cả ngỗ tác già dày dặn kinh nghiệm cũng không kiểm tra được, một kẻ hậu bối như y lại dám mạnh miệng cũng hơi đáng giận thật. Nếu y thật sự có thể giúp phá được vụ án này, xem như y cũng có chút bản lĩnh! “Đại nhân, ta đã kiểm tra xong rồi,” thanh niên đã kiểm tra xong thi thể, y đứng dậy hành lễ với Từ Đình Sóc. “Không biết liệu ngài có muốn nghe thử suy nghĩ của ta chăng?” “Cứ nói đừng ngại. “Được!”
Y mỉm cười rảo bước đến trước mặt Hoàng Vô Lại được áp giải vào nhà chung với mình. “Trước tiên, ta muốn hỏi vị... đại ca này, tại sao họ lại trói huynh?” Y hỏi.
Hoàng Vô Lạnh hậm hực: “Hừ, bởi vì hôm nay ta từng ghé qua chỗ này, từng gặp mặt cô nương Tiểu Liên đây!” “Ồ? Vậy lúc huynh đến, cô nương Tiểu Liên vẫn còn sống chứ?” “Tất nhiên còn sống rồi! Chỉ nói mình bị nhiễm phong hàn, không khỏe trong người, lúc ta ra về nàng ta vẫn bình thường” “Vậy huynh đến đây vì việc gì, có nhớ đến vào lúc nào không?” “Để đòi nợ, cha nàng ta nợ ta ít tiền, đòi mấy lần rồi cũng không trả, thật đáng ghét! Còn về thời gian ta đến đây...”, Hoàng Vô Lại cố nhớ lại, “Chắc là giờ Mùi.” “Huynh nhớ rõ thật chứ?” “Đương nhiên, vừa qua giờ ăn trưa chưa bao lâu mà.” “Vậy ra về vào lúc nào?” “Không đến nửa nén hương, cha mẹ nàng ta đi vắng ta ở lại đây để làm gì? Vả lại thấy trời sắp mưa đến nơi rồi, hôm nay ra ngoài ta lại không mang theo ô, chắc chắn sẽ không nán lại lâu.” “Hóa ra là vậy...” Thanh niên mỉm cười, khẽ cúi người với gã, "Da ta dai ca nhé.” Hỏi xong, y lại ngẩng đầu nhìn những người trong nhà, sau đó đến trước mặt cha mẹ nạn nhân: “Xin hỏi hai vị, hôm nay
ngoài vị đại ca này ra, còn người nào từng ghé qua nhà hai người hay không?” Ông lão lắc đầu: “Chắc là không” Nói đoạn, chợt nhớ ra vị Từ đại nhân kia từng hỏi con rể tương lai nhà lão có ghé qua hay không, sau khi Triệu tiên sinh được đưa đến lại bị chuyện của Hoàng Vô Lại làm cho quên mất chưa kịp hỏi. Ông lão lập tức chỉ về phía Triệu tiền sinh đang đứng trong góc tường. “Kia là con rể của lão, không biết hôm nay y có ghé qua hay không?” Thanh niên ngoảnh đầu nhìn Triệu tiên sinh bằng ánh mắt dò hỏi.
Triệu tiên sinh vội xua tay: “Không hề ghé qua, hôm nay tiểu sinh bận sửa bài tập cho học sinh, không hề ra khỏi cửa!” "Ồ!”
Thanh niên gật đầu, mỉm cười ra vẻ như đã hiểu. Lúc này, y lại chú ý đến thanh niên vừa này đột nhiên xông vào, đau khổ gào khóc trước thi thể nạn nhân. “Không biết vị này là...” “Công tử!” Người kia lại quỳ xuống, nức nở nói với y, “Công tử hãy minh oan cho em Liên! Nàng ấy chết thảm quá, xin nhất định phải bắt cho bằng được tên súc sinh kia!” Y đột nhiên quỳ xuống như thế làm thanh niên giật mình, sau khi lấy lại tinh thần vội đưa tay ra đồ y dậy. Song nói sao y cũng không chịu đứng dậy. “Công tử, công tử, ngài nhất định phải giúp cho em Liên!”
“Được rồi vị huynh đệ đây, tôi biết rồi, nếu huynh tin tưởng, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng ấy.” Nói hết lời, cuối cùng thanh niên cũng đã được người kia đứng dậy. Sau khi hỏi chuyện mới biết thì ra người này tên Trương A Phúc, là thanh mai trúc mã với Lý Tiểu Liên vừa bị giết hại. Hai người yêu thương nhau nhưng gia đình y nghèo khó, không có tiền hỏi cưới, đành dằn lòng cắt đứt qua lại với nhà họ Lý. Nhưng hôm nay Trương A Phúc nghe được tin Tiểu Liên bị hại mới khóc lóc chạy đến, muốn nhìn mặt người thương một lần sau cuối.
Theo lời y nói, hôm nay y cũng không ghé qua nhà họ Lý. “Một người đến vào giờ Mùi, hai người còn lại nói không ghé qua. Thanh niên khoanh tay trước ngực, hơi nhíu mày trầm tư suy nghĩ, “Giờ Thân hôm nay trời bắt đầu đổ mưa, mưa gần nửa canh giờ mới tạnh.” Thấy y lầm bầm một mình, Đường huyện lệnh đứng bên cạnh hơi gắt gỏng: “Có mưa hay không thì liên quan gì đến vụ án mạng này?” “Đương nhiên có liên quan rồi!” Nói đoạn, thanh niên quay người đi đến cạnh thi thể, giải thích với mọi người: “Các vị hãy nhìn xem, quần áo nửa người trên của thi thể khô ráo, vạt váy và gấu quần, giày ở bên dưới đều bị ướt, đế giày còn dính bùn, điều này cho thấy hôm nay nàng ấy từng đi ra ngoài, còn ra ngoài vào lúc trời mưa, tức là vào giờ Thân!” “Còn cần ngươi nói chắc, lúc nãy ngỗ tác đã kiểm tra rồi còn gì, ông ấy nói cô gái này chết chưa đến một canh giờ.”
Thanh niên khẽ cười, ánh mắt toát ra ánh sáng tự tin: “Mong mọi người hãy chú ý lời ta vừa nói, ta nói rằng nửa người dưới của nạn nhân có dấu vết bị ướt mưa, nhưng nửa người trên không có, cho thấy nàng ấy từng ra ngoài lúc trời mưa, hơn nữa có che ô.” Huyện lệnh tặc lưỡi, khinh khỉnh nói: “Trời mưa có ai ra đường mà không che ô chứ?” “Đúng vậy, nếu trời mưa thì ra ngoài chắc chắn sẽ che ổ, nhưng không biết mọi người có chú ý đến bên ngoài căn nhà hay không? Lúc này ta đã xem qua, trước cửa có treo hai chiếc áo tơi, còn có một chiếc ô, nhưng áo tơi và ô đều khô ráo, không có dấu vết từng bị ướt mưa.” Nói đoạn, y dẫn mọi người ra bên ngoài, mở chiếc ô của nhà họ Lý đang được treo bên cạnh khung cửa ra.
Quả nhiên, bề mặt ở khô ráo, không giống vừa được sử dụng chút nào.
Kế tiếp, y chỉ vào cha mẹ của nạn nhân: “Quần áo của hai vị ướt đẫm, hôm nay lúc ra ngoài chắc không mang theo dụng cụ che mưa nên mới bị ướt nhỉ?” “Phải, lúc ra ngoài không biết trời hôm nay sẽ mưa, nền vợ chồng lão không mang ở theo.” “Vậy xin hỏi hai vị, trong nhà có phải chỉ có một chiếc ô này thời hay không?” “Đúng vậy, vốn dĩ có hai chiếc, về sau đã cho thím Đổng nhà bên cạnh mượn một chiếc, nên bây giờ trong nhà chỉ còn hai chiếc áo tơi và một chiếc ô này thôi.”
Ông lão nói xong, Từ Đình Sóc đã hiểu ý của thanh niên ngay.
Phải, nếu cô gái Lý Tiểu Liên này ra ngoài lúc trời mưa nhưng nửa người dưới bị ướt còn nửa người trên không hề hấn gì, chắc chắn nàng đã che ô. Nhưng chiếc ô của nhà nàng không ướt, điều này cho thấy có người che ô đưa nàng ta về nhà.
Hoàng Vô Lại luôn miệng nói mình đến vào giờ Mùi, đã ra về trước khi trời đổ mưa. Gã cùng không mang theo ô, như vậy, sau khi gã đi khỏi, Lý Tiểu Liên đã ra ngoài và gặp được người nào đó đưa nàng về nhà.
Đường huyện lệnh không hiểu lắm, ngầm mãi không ra, đang định lên tiếng hỏi thì thanh niên đã xoay người đi đến trước mặt Hoàng Vô Lại. “Vị đại ca này, huynh nói trước khi trời mưa huynh đã rời khỏi, huynh đi thẳng về nhà hay đến nơi nào khác?” Hoàng Vô Lại tuy là người thô lỗ nhưng cùng biết phân biệt tốt xấu, thái độ của thanh niên này dành cho y khác với đám sai nha kia, rất khách sáo, nên gã cùng bằng lòng trả lời. “Ta đến quán trà Lương Ký ở chợ Nam, ông chủ nhà đó nợ ta hai xâu tiền, hôm nay sẵn dịp ra ngoài nên đòi luôn một thể.
Nhưng ta thu tiền xong vừa ra ngoài thì đổ mưa, thế là ta ngồi lại Lương Ký đến khi mưa tạnh, dù sao cũng có trà và điểm tâm, không ăn cũng phí!” Thanh niên bật cười với câu trả lời của gã: “Nói vậy là ông chủ của Lương Ký có thể làm chứng rằng huynh luôn ở suốt trong quán của họ?”
“Đương nhiên rồi, hắn và vợ hắn, còn một gã sai vặt nữa, đều có thể làm chứng” Nghe đến đây, Đường huyện lệnh giận tái cả mặt, vốn định bắt tên Hoàng Vô Lại này để nhanh chóng kết thúc vụ án, tránh để vị quan lớn đến từ kinh thành này gây khó dễ cho mình, nhưng nào ai ngờ gã này lại có chứng cứ vắng mặt, còn bày vẽ ra trò này!
Từ Đình Sóc lắc đầu, ra hiệu cho sai nha canh giữ bên cạnh Hoàng Vô Lại nhanh chóng tháo bỏ xiềng xích cho gã.
Thật ra lúc nãy cổ tay của Hoàng Vô Lại đã bị Từ Đình Sóc vặn trật khớp, bây giờ đã sưng vù lên, chẳng qua gã luôn cắn răng không than đau tiếng nào.
Từ Đình Sóc định qua an ủi vài câu, hỏi thăm vết thương của gã, thanh niên áo xanh đã tiến lên trước một bước, kéo mạnh cổ tay của Hoàng Tam Xuyên. “Đại ca, tay huynh bị sao thế này?” Rõ ràng đau đến mức phải xuýt xoa nhưng Hoàng Vô Lại vẫn mạnh miệng đáp, “Không sao, lúc này bị...” Còn chưa dứt lời, thanh niên kia đột nhiên bẻ mạnh một cái, Hoàng Vô Lại đau không chịu được hét lớn. “Ối! Đau!” Hét xong giơ nắm đấm lên muốn đánh trả theo bản năng, lúc này gã không còn bị xích nữa, đã được tự do, nếu muốn đấm người với gã mà nói là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.
Thế mà thanh niên không hề tránh né, ấn gà một cái rồi giơ hai tay lên, mỉm cười với gã.
Hoàng Vô Lại mới nhận ra, cổ tay bị trật khớp của gà đã được vị công tử này chữa khỏi rồi. “Thần kì quá, không đau chút nào nữa!” Gã lắc lư cổ tay. Vị công tử khí chất nho nhã ở trước mặt không chỉ trả lại sự trong sạch cho gã, còn chữa khỏi tay cho gã, làm gã có chút cảm động.
Nhưng gã còn chưa kịp nói tiếng “cảm ơn”, thanh niên áo xanh đã quay trở vào trong nhà.
Y ngồi xổm trước thi thể, nâng tay phải của nàng lên quan sát kỹ lưỡng, sau đó ngoái đầu nhìn Từ Đình Sóc. “Đại nhân, cô nương Tiểu Liên này bị người khác cưỡng bức không thành nên mới bị giết hại. Trước khi chết nàng ấy từng ẩu đả với hung thủ, ngài nhìn tay của nàng ấy là biết ngay.” Nói đoạn, y giơ tay của thi thể lên, tỏ ý muốn Từ Đình Sóc lại gần xem xét.
Quả nhiên, cổ tay của thi thể có dấu vết từng bị người khác siết chặt, xem ra là để lại trong lúc giằng co, kẻ cưỡng bức đã kìm chặt hai tay nàng, ép buộc nàng phải thuận theo.
Mắt Từ Đình Sóc chợt lóe, trong móng tay của ngón vô danh và ngón trỏ của thi thể có ít màu đỏ, hình như là... “Là vết máu và da người! Đại nhân,” thanh niên đoán được suy nghĩ của y, “đây chính là lời cô nương Tiểu Liên muốn nói, trước khi chết nàng ấy từng giằng co với hung thủ, đồng thời cào hắn bị thương!” Nói xong, thanh niên đột nhiên ngoảnh sang quan sát nét mặt của Triệu tiên sinh và Trương A Phúc.
Bắt đầu từ khi vào nhà Trương A Phúc đã khóc không ngừng, khó khăn lắm mới dừng lại nhưng vành mắt vẫn còn đỏ, đầy vẻ vừa tan nát cõi lòng vừa căm phẫn trào dâng. Còn Triệu tiên sinh thân là vị hôn phu của Lý Tiểu Liên từ đầu chí cuối chưa từng đến gần thi thể, khá yếu ớt nho nhã. Nghe thấy lời thanh niên áo xanh nói, hắn chợt giật mình lùi về sau một bước, tay phải vô thức nắm lấy cánh tay trái, ánh mắt lảng tránh, hoàn toàn không dám nhìn sang bên này.
Thanh niên áo xanh mỉm cười, dường như đã có đáp án.
Y bước đến trước mặt hai người, ngoảnh lại nhìn Từ Đình Sóc, đưa mắt ra hiệu cho Từ Đình Sóc đến gần hơn để quan sát.
Khi Từ Đình Sóc đến gần, thanh niên mới quay lại nói với hai người kia: “Hai vị, một người là vị hôn phu của cô nương Tiểu Liên, một người là thanh mai trúc mã của nàng ấy, đều có mối quan hệ khăng khít với nàng ấy, hôm nay cả hai đều nói chưa từng ghé qua nhà họ Lý, liệu có giống vị đại ca vừa nãy, có người làm chứng hay không?” Hai người vốn dĩ có thể nói là tình địch của nhau, nhưng bây giờ Lý Tiểu Liên đã chết, ngoài cùng chung cảnh ngộ ra thì chẳng còn quan hệ gì khác.
Trương A Phúc lắc đầu cười buồn: “Không có nhân chứng, hôm nay tuy ta làm đồng suốt nhưng cũng không gặp ai. Chắc là do trời mưa, bình thường còn gặp được vài người bên bờ ruộng, hôm nay lại chẳng thấy một ai. Ban đầu mưa không lớn lắm, ta không bận tâm, về sau mưa lớn lên đành phải trú tạm dưới một gốc cây ven đường.”
Nói đến đây, chân mày Trương A Phúc chợt nhíu lại, nước mắt lại bắt đầu lưng tròng, “Đợi mãi mưa mới tạnh, ta định về nhà thay bộ quần áo, đi đến gần đây thì thấy rất nhiều người vây quanh bên ngoài, hỏi ra mới biết em Liên đã gặp chuyện không may!” Thanh niên gật đầu, nhìn sang Triệu tiên sinh: “Còn vị tiên sinh này thì sao?” Triệu tiên sinh nhìn y, lại nhìn Từ Đình Sóc, câu trả lời giống hệt như khi nãy: “Hôm nay tại hạ ở nhà sửa bài cho học sinh, tới khi đại nhân cho người đến nhà ta mới biết cô nương Tiểu Liên đã xảy ra chuyện. Một mình ta, nào có nhân chứng gì...” Thanh niên áo xanh nhích đến gần Triệu tiên sinh, quan sát tỉ mỉ quần áo của y: quần áo đều khô ráo, hiển nhiên không dầm mưa, nhưng mái tóc được búi lên hình như hơi ướt. Hơi thở thoang thoảng mùi rượu, nếu không đứng ở cự ly gần sẽ không phát giác ra.
Thanh niên áo xanh mỉm cười, không nói gì.
Cả Trương A Phúc và Triệu tiên sinh đều không có nhân chứng, tuy họ đều có câu trả lời của mình, nhưng có đúng sự thật hay không thì không ai biết được.
Từ Đình Sóc cúi đầu im lặng. Hai người này, một người là vị hôn phu của Lý Tiểu Liên, một người từng là tình lang của nàng ấy. Nếu nói cầu mà không được, đố kỵ sinh hận, hình như cả hai đều có động cơ giết người.
Như đoán được nghi hoặc trong lòng Từ Đình Sóc, thanh niên mỉm cười, chỉ tay về phía Trương A Phúc: “Đại nhân, vị
tiểu ca này không nói dối, y đích thực vừa từ ngoài vě.” “Ồ?” Từ Đình Sóc nhướng mày, “Rõ ràng không ai làm chứng, sao cậu biết được?” “Mời đại nhân xem.” Thanh niên liếc mắt nhìn xuống quần của Trương A Phúc, tuy ống quần hơi ướt lại còn dính bùn nhưng không nhiều, ngoài việc thấy được y có đi ngang qua nơi vừa đổ mưa ra thì không thấy được điều gì nữa. Khác với ống quần, giày của y vô cùng sạch sẽ, không giống vừa đi từ đồng ruộng đầy bùn đất về.
Trong lúc Từ Đình Sóc còn đang thắc mắc, thanh niên đã khom xuống, cuộn ống quần của Trương A Phúc lên. “Khi xuống đồng y đã cuộn ống quần lên, cởi giày và tất ra, nên nhìn từ ngoài vào tương đối sạch sẽ. Nhưng bên mép bị cuộn lên khó tránh dính chút ít bùn đất. Hơn nữa y không mang theo dụng cụ che mưa, thế nên tóc và trên người đều bị ướt. Về sau tìm được gốc cây để trú mưa, trong không quá chật vật, nhưng y không có thời gian để về nhà chải chuốt nên cũng không kịp rửa sạch bùn đất trên bắp chân.” Từ Đình Sóc gật đầu: “Nếu vậy, cậu nhìn ra được điều đó bằng cách nào?” “Thưa đại nhân, vị tiểu ca này ăn mặc giản dị, có thể thấy không giàu có gì, nhưng đôi giày này lại vô cùng sạch sẽ, trông cũng rất mới, có vẻ rất được nâng niu. Tuy tại hạ chưa từng làm đồng, nhưng đã từng nhìn thấy cảnh tượng thế này, rất nhiều người khi xuống đồng đều cởi giày ra trước để lại trên bờ ruộng tránh cho giày bị lún vào trong bùn không rút ra được. Ống quần và tay áo cũng phải xắn lên để khỏi làm bẩn quần áo.”
Nghe y nói vậy, Trương A Phúc gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đôi giày này là em Liên làm cho ta, ta luôn không nở mang, nếu biết trước hôm nay sẽ mưa thì nói sao ta cũng không mang nó ra ngoài đâu! Lúc xuống ruộng chân bị lấm bẩn, ta đã rửa chân ở vùng nước, lau khô rồi mới dám mang giày vào.” Đường huyện lệnh đứng bên cạnh im lặng đã lâu chợt lườm y: “Nếu như vậy sao ngươi không rửa chân cho kỳ? Trên đó vẫn còn dính bùn kìa, để lại cho ai xem chứ?” “Thưa đại nhân, vùng nước đó cạn lắm, không đủ nước! Vả lại chiếc quần này bẩn thì bẩn, về nhà giặt sạch là xong, có quý hóa gì đâu.” Bất luận thế nào, việc Trương A Phúc vắng mặt tại hiện trường đã được chứng thực, nếu y vừa từ ngoài ruộng về thì y không hề ghé qua nhà họ Lý, cũng không thể gặp mặt đồng thời giết hại Lý Tiểu Liên trong thời gian ngắn như thế.
Hiềm nghi của y đã được loại trừ, vậy chỉ còn lại Triệu tiên sinh, người có hôn ước với nhà họ Lý mà thôi.
Thật ra khi thanh niên áo xanh bắt đầu đặt câu hỏi, Từ Đình Sóc đã nhận thấy Triệu tiên sinh có vẻ hơi lảng tránh, thêm vào đó y một mực không dám nhìn thẳng vào thi thể của Lý Tiểu Liên, nếu không phải quá nhát gan thì là có tật giật mình.
Nhưng Triệu tiên sinh lại có hôn ước với Lý Tiểu Liên, tháng sau là thành thân rồi. Theo lý mà nói động cơ giết người do cưỡng bức không thành không mạnh lắm. Thử hỏi nếu chẳng còn bao lâu nữa đã có thể cưới về nhà, hà tất nóng vội trong một chốc, phải giết chết Lý Tiểu Liên để gánh tội danh hành hung giết người kia chứ?
Đã loại bỏ hiềm nghi của Trương A Phúc, thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Triệu tiên sinh vội lùi về sau vài bước, cúi người hành lễ với hai vị đại nhân: “Mong hai vị đại nhân rửa oan cho người vợ đã mất của thảo dân!” Khi nãy y đều gọi vị hôn thê của mình là “Tiểu Liên”, bây giờ lại đột nhiên đổi thành từ “người vợ đã mất”, rõ ràng muốn nhấn mạnh quan hệ của mình và nạn nhân, nhờ đó để rửa sạch hiềm nghi. Nhưng theo Từ Đình Sóc thấy hành động này của y chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Y bỗng nhớ ra máu thịt trong móng tay của nạn nhân, xem ra phải kiểm tra thân thể của người bị tình nghi, trên người ai có vết cào mới thì kẻ đó chính là hung thủ. Còn đang suy nghĩ, thấy thanh niên áo xanh đưa mắt ra hiệu cho y, vậy mới để ý thấy khi Triệu tiên sinh hành lễ xong rũ tay đứng yên bất động, nhưng tay phải lại vô thức nắm lấy cánh tay bên trái, lại còn không ngừng vô tình hoặc cố ý giấu hai tay vào trong tay áo như đang cố che giấu gì đó.
Đôi mắt tinh tường của Từ Đình Sóc đương nhiên không thể bỏ qua cho Triệu tiên sinh, lập tức đi đến túm lấy cánh tay của Triệu tiên sinh, bất thình lình vén tay áo của y lên.
Từ Đình Sóc hành động quá đột ngột, Triệu tiên sinh không kịp tránh né, huống hồ Kim Đao danh bổ đích thân ra tay, dù muốn che đậy y cũng không phải đối thủ của người ta.
Tay áo bên trái của Triệu tiên sinh bị vén lên đến khuỷu tay, mặt ngoài cánh tay có hai vết cào rõ rệt.
Mắt Từ Đình Sóc lóe sáng, chứng cứ rành rành không thể chối cãi, chân tướng đã phơi bày.
“Người đâu!” Từ Đình Sóc hô lớn, “Bắt thủ phạm lại!” Thì ra, tuy Lý Tiểu Liên và Triệu tiên sinh có hôn ước với nhau, nhưng đều do cha mẹ sắp đặt. Nếu không tại người tâm đầu ý hợp với nàng là Trương A Phúc có gia cảnh nghèo khó, cha mẹ lại nôn nóng muốn gả nàng đi, lấy tiền sính lễ để trả món nợ của Hoàng Vô Lại, nàng đã chẳng đồng ý gả cho người khác.
Đã như vậy, nàng và Trương A Phúc cũng đành chấp nhận số phận, đường ai nấy đi, không qua lại với nhau nữa.
Nào ngờ khi ngày cưới cận kề, Triệu tiên sinh không biết nghe ai nói về quá khứ của nàng và Trương A Phúc, nhen nhóm lửa giận, cho rằng nàng không còn trong trắng, nhưng Triệu tiên sinh là người đọc sách, trọng thể diện, không dám thẳng thừng từ hôn, cho đến hôm nay... “Hôm nay người uống chút rượu, càng nghĩ càng thấy khó nguôi cơn giận, muốn tìm Lý Tiểu Liên để hỏi cho rõ ràng!” Thanh niên áo xanh nhìn Triệu tiên sinh đã bị bắt giữ, đang quỳ trên nền đất, ung dung nói, “Khi đến gần nhà họ Lý, ngươi nhìn thấy cô nương Tiểu Liên đang ở bên ngoài, đúng lúc này trời lại đổ mưa, ngươi bèn che ô đưa nàng ấy về nhà.” Thấy Triệu tiên sinh im lặng, y tiếp tục nói: “Hai người vốn có hôn ước với nhau nên Lý Tiểu Liên không đề phòng ngươi, để ngươi vào trong nhà. Sau khi vào nhà, ngươi gặng hỏi có phải nàng ấy từng có quan hệ bất chính với kẻ khác. Nàng ấy đương nhiên sẽ không trả lời ngươi, thế là ngươi thẹn quá hóa giận, mượn rượu làm càn tấn công nàng ấy, nàng ấy dốc sức chống trả nên bị ngươi bóp cổ đến chết! Sau khi giết người rồi
người mới thấy sợ hãi, hốt hoảng chạy về nhà, vội vàng tắm rửa thay quần áo, nhưng ngươi quên mất chuyện Lý Tiểu Liên đã cào cánh tay của người bị thương, đây chính là chứng cứ tốt nhất chứng minh ngươi đã giết nàng ấy!” Chứng cứ rành rành, Triệu tiên sinh đành khai nhận hành vi giết người của mình, đôi vợ chồng già đứng trước cửa không thể nào ngờ được kẻ giết chết con gái mình lại là người con rể mà họ chọn lựa kỹ càng, hận không thể băm vàm Triệu tiên sinh kia ra thành trăm mảnh liền tóm lấy hắn vừa khóc vừa đánh. Triệu tiên sinh vốn là một thầy dạy học khá nổi tiếng trong vùng, xung quanh bỗng chốc trở nên xôn xao.
Sau khi Triệu tiền sinh đầy vẻ khổ sở bị một nhóm quan sai áp giải đi, Từ Đình Sóc nhìn đôi vợ chồng nhà họ Lý đang ôm nhau khóc tức tưởi, và Trương A Phúc đang quỳ trước mặt thanh niên áo xanh không ngừng dập đầu cảm tạ, y vẫy tay.
Đường huyện lệnh nhìn thấy, vội vàng chạy đến: “Có hạ quan, đại nhân có gì sai bảo ạ?” “Có biết lai lịch của vị công tử này không?” Đường huyện lệnh ngoái đầu nhìn quan sai theo hầu sau lưng mình và lão ngỗ tác đang đầy vẻ không phục nhưng lại câm nín không nói được gì.
Cả hai đều lắc đầu tỏ ý không biết lại lịch của chàng trai này.
Từ Đình Sóc nhìn thanh niên áo xanh, chợt nhớ ra gì đó, bước qua đó: “Xin hỏi công tử cao danh quý tính là gì?” Thanh niên áo xanh khom lưng dìu Trương A Phúc đang dập đầu với mình dậy, nghe Từ Đình Sóc hỏi bèn ngoảnh đầu, nghiêm túc đáp: “Văn sinh họ Tống, tên độc một chữ Từ.”
Từ Đình Sóc gật đầu lia lịa, hành lễ với y: “Hóa ra là Tống tiên sinh, Từ mổ chính là người được An công tử nhờ cậy đến cổng thành đón cậu vào hôm nay, không ngờ lại gặp phải vụ án này nên chậm trễ, mong cậu bỏ quá cho.” Y là người có địa vị cao, lại cung kính, thậm chí còn hành lễ với một thanh niên không rõ lai lịch.
Đường huyện lệnh, ngỗ tác và những người khác đều ngơ ngác, càng thêm thắc mắc về thân phận của thanh niên bí ẩn này.
Tống Từ chỉ mỉm cười, hành lễ đáp trả Từ Đình Sóc: “Từ đại nhân quá lời rồi, ngài lo lắng cho người dân, đương nhiên sẽ đặt vụ án lên hàng đầu. Thánh thượng phong ngài là “Kim Đao danh bổ”, ngài đã thật sự giải quyết xong vụ án không phân biệt lớn nhỏ, xem mạng người là trên hết, Tống mỗ vô cùng khâm phục.” Từ Đình Sóc nhìn y, khi nghe An Thịnh Bình kể về chuyện của y vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ đã thấy Tống Từ thật sự có điểm hơn người, có thể phát hiện những chi tiết nhỏ mà người thường không nhận thấy.
Song, vụ án vừa rồi vẫn có vài điểm Từ Đình Sóc chưa hiểu lắm. “Tống tiên sinh làm thế nào biết được thầy dạy học họ Triệu kia đang nói dối? Hắn từng đến nhà họ Lý, sao biết được hắn uống rượu rồi hành hung, và cả chi tiết hắn đã về nhà tắm rửa vậy?” “Từ đại nhân có điều không biết, Tống mỗ không giỏi uống rượu nên tương đối nhạy cảm với mùi rượu. Khi Triệu tiên sinh
kia nói chuyện, hơi thở thoang thoảng mùi rượu. Mỗi khi nói chuyện với người khác, nhất là khi trả lời câu hỏi của hai vị đại nhân, hắn đều cố ý cúi đầu, trông vào cứ ngõ đó là phép lịch sự của người đọc sách, thật ra là do hắn không muốn để người khác ngửi được mùi rượu trong miệng mình, có thể thấy hắn có tật giật mình. Còn chuyện về nhà tắm rửa, không biết lúc này đại nhân có để ý đến mái tóc của hắn hay không. Tuy hắn không dầm mưa, nhưng tóc lại bị ướt, đó là vì hắn đã giết người, về đến nhà thì chột dạ nên phải tắm rửa ngay, muốn gột rửa vết bẩn và chứng cứ trên người mình.” “Cho dù hắn đã uống rượu, hay từng tắm rửa, đều không thể trở thành chứng cứ để nghi ngờ hắn kia mà?” Đường huyện lệnh vẫn chưa cam tâm bèn hỏi, “Hắn có hôn ước với nạn nhân, theo lý mà nói chuyện cưỡng bức không thành nên giết người chẳng thể xảy ra với hắn, chỉ cần đợi một tháng nữa, sớm muộn gì Lý Tiểu Liên cùng trở thành người của hắn thôi?” Từ Đình Sóc cau mày, phải thừa nhận rằng lần này lời Đường huyện lệnh nói cũng khá có lý, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu y không nghi ngờ Triệu tiên sinh.
Lý Tiểu Liên và Triệu tiên sinh có hôn ước với nhau, hắn còn là người đọc sách, cần gì nóng lòng trong phút chốc?
Tống Từ lắc đầu với vẻ tiếc nuối, sau đó nhìn sang Trương A Phúc ở bên cạnh: “Nếu ta đoán không nhầm, thật ra trong lòng cô nương Tiểu Liên vẫn còn vương vấn Trương A Phúc.” Nghe được lời này, đừng nói là Từ Đình Sóc, cả Trương A Phúc cũng sửng sốt. Y và Tiểu Liên đã lâu rồi không gặp nhau,
vốn dĩ cùng định đời này không qua lại thêm nữa, thế mà bây giờ vị công tử này lại nói em Liên vẫn còn vương vấn y! “Sở dĩ hôm nay Tiểu Liên ra ngoài, e rằng muốn nhân lúc cha mẹ vắng nhà để đi tìm vị huynh đệ A Phúc này, nhưng nửa đường lại gặp phải vị hôn phu của mình, trời lại đổ mưa nên đành quay về nhà.” “Ồ, sao lại nói như vậy?” “Mời Từ đại nhân xem,” Tống Từ dẫn mọi người quay trở lại bên thi thể của Lý Tiểu Liên, chỉ vào đôi giày thêu của nàng ấy và nói, “Hôm nay ta vào thành từ cổng phía Nam, dọc đường đi đều trải đá xanh, rất ít bùn đất, nhưng bùn đất dưới để giày của cô nương Tiểu Liên lại có màu đỏ, trên giày của A Phúc cũng dính bùn đỏ. Đôi giày này khi xuống ruộng huynh ấy không nõ mang, chỉ cởi ra để trên bờ, tức là bùn đỏ này chỉ có thể dính lên giày tại khu vực gần nhà huynh ấy. Thế nên, hôm nay cô nương Tiểu Liên đã đi đâu, không cần Tổng mỗ phải nói rõ ra đâu nhỉ?” “Đúng rồi!” Trương A Phúc nghe như sét đánh ngang tai, nhìn thi thể của người thương nói, “Gần đây nhà ta đang vá lại lỗ hổng trên vách tường sau nhà, dùng loại đất đỏ này. Loại đất đỏ này rẻ nên thường người ta sẽ không dùng! Nói như vậy, em Liên...” Tống Từ im lặng, nhẹ nhàng vỏ vai Trương A Phúc, nhìn đôi tình nhân âm dương cách biệt thấy thật đáng thương.
Từ Đình Sóc thở dài, lại nhìn đôi vợ chồng già đứng ngoài cửa ôm nhau gào khóc, cũng thấy bùi ngùi trong lòng.
“Đại nhân, vụ án đã kết thúc rồi, ngài xem...” Đường huyện lệnh tiến lên nịnh nọt nói, “Hạ quan vừa sai người đến Duyệt Tiên Lâu đặt một bàn rượu, ngài đến đây đã lâu mà vẫn chưa đón gió...” Đường huyện lệnh còn chưa dứt lời, Từ Đình Sóc đã cau mày, giơ tay lên ra hiệu cho ông ta không cần nói tiếp nữa.
Từ Đình Sóc cực kỳ không thích sự a dua nịnh nọt chốn quan trường, nói với vẻ khó chịu: “Không cần, hôm nay bổn quan còn phải mời khách quý của An công tử về phủ ôn chuyện cũ, không làm phiền Đường đại nhân.” Nói đoạn y đưa tay ra dấu “mời” với Tống Từ.
Tống Từ cười xòa, có vẻ như mình bị Từ Đình Sóc đem ra làm lá chắn rồi. Nhưng cũng đành thôi, đã khá lâu rồi y không gặp Tư Lang, đương nhiên... Nghĩ đến đày, ánh mắt của y bỗng trở nên dịu dàng khó tả, còn có người kia, dẫu không thể gặp, nhưng biết được nàng gần bên cùng tốt. “Vậy xin làm phiền Từ đại nhân.” Tống Từ khẻ cúi người, xem như đã nhận lời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pháp Y Tống Từ
Vương Phương
Pháp Y Tống Từ - Vương Phương
https://isach.info/story.php?story=phap_y_tong_tu__vuong_phuong