Chương 2
âm trí Emily quay cuồng khi cô và Pegasus bay nhanh và thật cao phía trên vùng núi Olympus. Sau tuyên bố của thần Jupiter, căn phòng vang dội những tiếng bàn tán sôi nổi. Các kế hoạch tạo dựng sự liên kết qua lại vĩnh viễn giữa Olympus và Xanadu được đưa ra. Nhưng họ càng nói về nguồn gốc của Thần Lửa, Emily càng cảm thấy tồi tệ hơn.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, cô xin cáo lỗi. Có Pegasus trung thành ở bên, cô nài nỉ con tuấn mã đưa cô ra khỏi cung điện. Bất kể là đi đâu cũng được, chỉ cần tránh xa khỏi những bằng chứng chứng mình cô chẳng thuộc về nơi nào hết.
Emily luôn cảm thấy dễ chịu hơn khi chỉ có cô và Pegasus. Nhưng lần này, việc bay lượn trên cao cùng với con tuấn mã lộng lẫy không giúp ích được gì. Cô cảm thấy mất phương hướng. Như thể không ai ở Olympus này hiểu được cảm giác của cô vậy - và rồi cô nhớ ra.
Cô nhoài người về phía con tuấn mã đang chao liệng. “Pegs à, chúng ta có thể đến thăm Alexis và Đặc vụ T không?”
Pegasus hí lên một tiếng và chuyển hướng. Một lát sau họ đã bay ngang qua một khu vực có phong cảnh khác biệt. Nó không còn xanh mướt và tươi đẹp như vùng đất xung quanh cung điện của thần Jupiter nữa. Thay vào đó, nơi đây là vùng đất màu vàng bằng phẳng với ít cây cối hơn. Địa hình đất đá lởm chởm với những rặng núi cao chót vót. Có lác đác vài khu nhà trong khu vực này, nhưng cơ bản là hoàn toàn cách biệt. Phía trước, Emily nhìn thấy một cây liễu cao lớn, xum xuê đứng một mình và trông hoàn toàn khác biệt với những thứ xung quanh trong khu vực như sa mạc này.
Đã rất lâu rồi Emily mới lại đến thăm cựu đặc vụ CRU. Sau khi được thần Jupiter cứu sống và biến thành một cây liễu đẹp đẽ, ông ta được trồng ở Olympus và sống cùng với Alexis, sinh vật nửa người nửa sư tử.
Họ đã dựng một cái sàn nhà trên những nhánh cây to để Alexis sinh sống. Giờ đây Alexis rất ít khi rời khỏi đó và đã không đến cung điện của thần Jupiter nhiều năm nay rồi.
Lúc họ hạ cánh xuống đất và lại gần cây liễu, những nhánh cây mảnh dẻ bắt đầu rung rinh và ve vẩy.
“Xin chào Emily, chào Pegasus! Thật là một sự ngạc nhiên thú vị!”
Giọng nói của Đặc vụ T nhẹ nhàng và xào xạc như tiếng lá, nhưng đúng là giọng nói đó. Lúc đầu, Emily rất lo lắng khi anh ta bị biến thành một cái cây biết nói trong khi anh ấy còn chẳng có miệng. Nhưng dù sao, ở Olympus này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Emily trượt xuống khỏi lưng con tuấn mã và lại gần thân cây. Cô vỗ nhẹ vào nó một cái. “Chào Đặc vụ T.”
Những tán lá dường như cất tiếng cười. “Emily à, tôi không còn là Đặc vụ T nữa, vì tôi không còn là đặc vụ của CRU. Thậm chí tôi chẳng còn là con người ấy chứ. Giờ thì chắc cô có thể gọi tôi là Tom được rồi.”
“Cô ấy sẽ không bao giờ nhớ được đâu,” giọng của Alexis vang lên từ sàn nhà phía trên cao nơi có những nhánh cây to lớn hơn. “Nhưng giờ cô đã ở đây rồi, cô cũng cứ lên đây đi nào.”
Emily vuốt ve cổ Pegasus. “Chút nữa chị sẽ quay trở lại, Pegs nhé.”
Cô trèo lên chiếc thang bằng dây và bò vào chỗ sàn nhà kiên cố. Đôi chân sư tử của sinh vật nửa người nửa sư tử co lại dưới phần thân người trong khi cô ấy ngồi tựa lưng vào chiếc gối lụa mềm mại đặt dựa vào một bên thân cây. Đôi cánh đại bàng của cô ấy gấp lại gọn gàng sau lưng. “Điều gì đã đem Thần Lửa của Olympus đến thăm nhà chúng tôi vậy nhỉ?” Alexis hỏi. “Có phải cô đang định lên kế hoạch cho một chuyến du hành tới Trái đất không vậy? Bởi nếu là thế thật thì tôi sẽ không tham gia với cô đâu.”
“Thôi nào Alexis,” Tom nói. “Để cô ấy nói xem sao.”
Emily ngạc nhiên trước sự thay đổi của cựu đặc vụ CRU. Kể từ khi đến Olympus, vẻ ngoài lạnh lùng của ôngta đã biến mất, thay vào đó là một tính cách nồng hậu và thân thiện. Giờ Emily đã hiểu được điều gì ở ông ta cuốn hút Alexis đến thế. Sinh vật nửa người nửa sư tử dành toàn bộ tâm trí cho ông. Không gì có thể khiến cô ấy rời khỏi những nhánh cây mạnh mẽ này ngoại trừ mệnh lệnh của thần Jupiter hoặc thần Juno.
“Thực ra, tôi đến để nói chuyện với đặc vụ… ý tôi là với Tom.” Emily ngập ngừng.
“Chắc cô có chuyện cần thiết,” Alexis thở dài. “Ngồi xuống đi nào.”
Emily thực sự chỉ muốn nói chuyện riêng với Tom, nhưng Alexis cứ ngồi ỳ ra đó. Sinh vật nửa người nửa sư tử này vốn dĩ vẫn luôn ngang bướng và ương ngạnh như vậy. Emily ngồi xuống sàn nhà.
Cô vắt chéo chân và bắt đầu cúi nhìn chằm chằm những ngón tay đang đan vào nhau của mình.
“Có chuyện gì thế?” Tom hỏi. “Tôi chẳng cần có đôi mắt của con người cũng biết có chuyện gì đó đang làm cô buồn lòng.”
Emily thở dài nặng nề. “Cô nhìn lớp vỏ nhẵn nhụi của cây liễu kỳ lạ. “Tom, ông có hạnh phúc không?”
“Tôi ư?” Ông ta cười. “Cô đi suốt chặng đường đó đến đây chỉ để hỏi xem tôi có hạnh phúc không thôi sao?”
“Ông có hạnh phúc không?”
Cây trở nên nghiêm túc. “Có, tôi hạnh phúc. Tôi có thể nói thật rằng tôi đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.” Tom ngừng lại. “Ngày trước, lúc cô mới xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi đã nguyền rủa cô, nguyền rủa Pegasus và tất cả những người Olympus. Tôi đã từng bất mãn với mọi điều xung quanh mình, nhưng ít nhất tôi nghĩ tôi đã có một nơi để thuộc về. Rồi sau tất cả mọi chuyện chúng ta đã trải qua cùng nhau, cô khiến tôi nhận ra rằng mình bỏ lỡ biết bao nhiêu điều. Giờ, cho dù tôi không còn là một con người như trước kia nữa nhưng tôi thấy hài lòng hơn lúc nào hết.”
“Ngay cả khi ông không còn là một con người sao?”
“Đúng, dù giờ đây tôi không còn là con người. Mặc dù vậy…” Ông ta ngừng lại. “Sao chứ?” Emily hỏi dồn.
“À, nếu cho tôi được xin thêm một điều nữa, tôi sẽ xin có một đôi cánh tay thực sự để có thể lại được ôm Alexis vào lòng.”
“Ôi, Tom,” Alexis khẽ kêu lên. Cô đứng dậy khỏi chiếc nệm và nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ cây giống như một con mèo thường làm với chân chủ nhân của nó vậy.
Emily ngạc nhiên bởi những biểu hiện dịu dàng, đầy tình yêu thương trên khuôn mặt Alexis. Sinh vật nửa người nửa sư tử nguy hiểm chết người đó đã trao trọn trái tim mình cho cựu đặc vụ CRU. “Nhưng ngoài điều đó ra,” ông nói tiếp, “tôi rất hạnh phúc. Tại sao cô lại hỏi vậy?”
Emily nhìn xuống đôi tay của mình. Chúng đang bắt đầu run rẩy. Không thể ngẩng đầu lên, cô thì thầm, “Tôi không biết tôi là ai hay tôi là cái gì nữa.”
Alexis nghiêng đầu sang một bên. Đôi mắt xanh xuyên thấu đang nhìn xoáy vào Emily. Chị ta ngồi xuống bên cạnh cô và đặt bàn tay đầy móng vuốt lên tay của Emily. “Có chuyện gì vậy? Điều gì khiến cô phiền muộn đến thế?”
Emily gắng kìm nén lại cảm xúc của mình.
“Lúc đầu, khi tôi mới đến Đền thờ Lửa thiêng và thay đổi…”
“Cô đã hy sinh bản thân mình vì chúng tôi. Chính vì thế, cô đã cứu được Olympus và chúng tôi sẽ luôn biết ơn cô vì điều đó.”
Emily gật đầu nhưng vẫn không nhìn lên. “Thật khó khăn để tôi có thể làm quen với những thay đổi trong con người mình, nhưng mọi người ở đây đã rất tốt bụng và giúp tôi cảm thấy mình như thể một cư dân ở đây vậy.”
“Cô là một người trong chúng tôi mà,” Alexis nói.
Emily nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của sinh vật nửa người nửa sư tử. “Không, tôi không phải.”
“Ý cô là sao?” Tom hỏi.
“Thần Jupiter dặn đừng nói với mọi người vội. Ít nhất là đến khi chúng tôi chắc chắn về điều đó. Nhưng nếu tôi không kể với ai đó ngay, tôi sẽ phát điên lên mất.”
“Cô có thể tin tưởng chúng tôi,” Alexis nói. “Hãy nói cho chúng tôi biết về rắc rối đó đi.”
Emily nhìn Alexis rồi nhìn sang thân cây và bắt đầu nói. Cô kể cho họ nghe về giấc mơ lặp đi lặp lại của mình và kết thúc bằng phát hiện sáng nay khi cô có thể đọc được ngôn ngữ của người cổ xưa.
“Đó chính xác là Xanadu, nơi mà cô đã đưa tôi đến!” Alexis vừa thở hổn hển vừa nói. “Và cô là người Xan sao?”
Emily sụt sịt rồi gật đầu. “Đó là điều thần Jupiter đã nói.”
“Tôi không hiểu,” Tom lên tiếng. “Xanadu đặc biệt đến thế sao? Chúng ta cũng có người tên như thế ở Trái đất mà. Đó cũng là tên một thành phố cổ ở Trung Quốc và tôi nghĩ nó còn là tên của một bộ phim về môn trượt ván vào những năm 1980 nữa.”
“Các người biết về nó là bởi chúng tôi,” Alexis giải thích. “Chúng tôi thường nói về Xanadu khi đến thăm thế giới của các người. Nhưng nó còn hơn cả một thành phố cổ xưa của Trái đất đấy.”
Alexis kể cho Tom nghe những điều cô biết về người Xan và rồi nhìn Emily một cách hoàn toàn kinh ngạc.
“Vậy đấy!” Emily nói. “Đó chính là điều khiến tôi phát điên lên đây.”
“Có gì đâu?” Tom vừa hỏi vừa rung rinh cành lá. “Tôi chẳng thấy nó có vấn đề gì hết.”
“Đột nhiên mọi thứ thay đổi.” Emily đứng dậy và bước lại phía thân cây rồi gục đầu vào đó.
“Sáng nay, thần Jupiter quỳ trước mặt tôi. Cả anh em của ngài ấy và thậm chí Pegasus cũng vậy.” Emily quay lại nhìn sinh vật nửa người nửa sư tử. “Và giờ đến cô cũng nhìn tôi một cách khác lạ. Tôi không muốn như thế. Tôi muốn là một trong số các người. Đừng đối xử với tôi như thể tôi là nữ hoàng cổ xưa nào đó. Tôi vẫn là tôi như ngày hôm qua mà. Nhưng giờ bất cứ ai biết chuyện cũng đều cư xử với tôi một cách lạ lùng. Mọi người gọi tôi là Thần Lửa của Olympus đã đủ khó khăn với tôi rồi. Nhưng như thế thì ít nhất tôi cũng là một trong số mọi người. Giờ nếu tôi thực sự là người Xan thì tôi thuộc về đâu đây? Tôi là ai đây?”
“Cô là Emily,” Tom đáp.
“Nhưng tôi thậm chí chẳng còn sống nữa,” Emily than vãn.
“Ý cô là sao?” Alexis hỏi. “Dĩ nhiên là cô còn sống chứ.”
Emily lắc đầu. “Đó không phải là điều các nhà khoa học của CRU nói với tôi.”
Cây thở dài nặng nề và cành lá của nó rũ xuống. “À phải rồi, CRU, dĩ nhiên rồi. Lẽ ra tôi phải biết rằng họ vẫn muốn làm cô phiền lòng mà. Thế họ đã nói với cô những điều dối trá gì thế?”
“Đó không phải là những điều dối trá. Đó là sự thật. Khi tôi ở trong phòng thí nghiệm của họ tại Khu 51, họ đã làm các xét nghiệm cho tôi. Họ nói rằng tôi không tồn tại! Tôi không có tế bào và không có vấn đề về thể chất. Tôi không còn sống, tôi cũng không phải đã chết. Tôi chẳng là gì ngoài việc có năng lượng để tưởng tượng rằng mình đang tồn tại mà thôi.”
“Thật nực cười!” Alexis gắt lên.
“Giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại đến gặp tôi,” Tom khẽ nói. “Cô đã hỏi liệu tôi có hạnh phúc không. Ý cô là giờ tôi có hạnh phúc không khi không còn là con người nữa mà chỉ là một cái cây thôi. Câu trả lời của tôi vẫn vậy. Có, tôi hạnh phúc. Tôi đã thay đổi theo những cách mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Cả hai chúng ta đều đã thay đổi. Nhưng bất chấp những thay đổi đó có như thế nào thì về bản chất, chúng ta vẫn là con người trước đây của mình. Có lẽ giờ chúng ta còn tốt đẹp hơn trước đây nữa ấy chứ. Tôi chưa bao giờ là một người tốt hay biết quan tâm đến người khác. Giờ tôi biết yêu là gì và được yêu là như thế nào. Cơ thể của chúng ta chỉ là một phần nhỏ thuộc về con người chúng ta mà thôi. Và, Emily Jacobs, cho dù cô là con người, là Thần Lửa của xứ Olympus hay là người Xan thì cô vẫn là cô. Tôi tin rằng không gì có thể thay đổi được điều đó.”
“Nhưng nếu mọi người phát hiện ra tôi đến từ Xanadu, họ sẽ cư xử với tôi khác đi mất.” “Trước tiên,” Tom nghiêm nghị nói, “cô không đến từ Xanadu. Có lẽ năng lượng của cô mới đến từ đó. Nhưng cô vẫn là cô bé đến từ Thành phố New York. Cô được sinh ra ở đó và đi học ở đó. Và điều thứ hai, nếu mọi người phát hiện ra cô phần nào đó là người Xan rồi đối xử khác với cô, hãy cho họ thấy cô vẫn là Emily. Họ sẽ sớm hiểu ra thôi. Hãy nghĩ lại xem cô đã cảm thấy như thế nào khi lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi trong hình hài một cái cây. Đừng nghĩ rằng tôi không chú ý đến cách cô đã nhìn tôi nhé. Nhưng cuối cùng cô cũng đã vượt qua được điều đó và giờ đối với cô, tôi chỉ là Tom mà thôi. Hoặc ít nhất chỉ là Đặc vụ T. Cô tin mình là gì thì cô sẽ là thế đó, Emily ạ. Cô có gia đình và bạn bè yêu thương mình. Cô còn mong gì hơn thế nữa?”
Emily vòng tay ôm quanh thân cây và áp mặt vào lớp vỏ. “Cảm ơn ông, Tom ạ,” cô nói giọng đầy biết ơn. “Tôi biết là ông sẽ hiểu mà.”
Những tán lá quanh cô rung rinh. “Tôi hiểu mà, Emily. Và tôi luôn luôn ở đây nếu cô cần người nói chuyện.” Đột nhiên, cây phá lên cười. “Mặt khác, có vẻ như tôi chẳng còn nơi nào để mà bỏ chạy cả!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus