Chương 1
ả đám đông hò reo vang dậy. Những cư dân vùng núi Olympus đứng bật dậy để cổ vũ cho trận đấu bóng Liên vùng Olympus đầu tiên giữa đội Những Dòng Mặt trời với đội Những chiến binh của Hercules. Nhưng trận bóng này không hề giống với bất cứ một trận bóng thường thấy nào. Cảnh tượng diễn ra trên sân bóng bây giờ ấn tượng và kỳ diệu như bất cứ cảnh tượng thần kỳ nào bạn có thể thấy trên đỉnh Olympus.
Khi Joel đề xuất tổ chức giải đấu bóng đá, cậu vô cùng bất ngờ khi thấy có rất nhiều vị thần mong muốn được tham gia. Và giờ đây, dưới khán đài ngập tràn cổ động viên đang reo hò, Joel - đội trưởng đội Những tia lửa mặt trời - khéo léo dẫn bóng dọc sân và lừa bóng ngoạn mục qua chân thần rừng. Vị thần nửa người nửa dê này xoay người kèm chặt cậu như thể sinh mạng của cậu ta phụ thuộc vào nhiệm vụ này.
Joel phá vỡ hàng phòng ngự phía dưới, chuyền quả bóng đen trắng đến người bạn, người đồng đội Paelen của mình đang lướt nhanh đến vị trí thích hợp. Thần lợn lòi Chrysaor bắt kịp Joel và lừa dụ đội hậu vệ của đội Những chiến binh của Hercules là thần Mercury và Minerva, trong khi tuấn mã Pegasus bay vọt qua sân bóng, băng qua đầu dàn cầu thủ nhân mã và người khổng lồ, ra hiệu cho Paelen chuyền bóng cho mình. Với cú đá mạnh từ Paelen, quả bóng đã mau chóng nằm trong chân con tuấn mã có cánh.
Emily ngồi trên khán đài sát đường biên cạnh thần Jupiter. Cô kinh ngạc khi thấy Pegasus nhanh chóng thông thạo môn thể thao mà nó và những vị thần xứ Olympus vừa mới làm quen này. Pegasus rất giỏi vừa giữ bóng bằng bốn vó của mình vừa di chuyển không ngừng trong trận đấu.
Đột nhiên một thần rừng luồn dưới chân Pegasus và cướp bóng khỏi chân cậu. Lướt nhẹ nhàng trên đôi chân dê, thần rừng chuyền bóng ngược lại cho những người đồng đội của mình. Nhưng ngay khi đội bạn vừa lấy được bóng thì một cô nhân mã trẻ trong đội Joel lập tức thực hiện một động tác khiến cả đám đông phải ồ lên cổ vũ. Cô nhảy lên không một cách duyên dáng, rướn mình ngựa nâu của mình chặn cú đá bổng. Quả bóng vừa chạm đất cô mau mắn chuyền tới cho Joel.
Joel và Paelen vừa chuyền bóng tới lui vừa chạy về hướng khung thành đội bạn. Joel cuối cùng cũng đã vào được vị trí thuận lợi nhất để sút bóng.
“Tiến lên đi, Joel ơi” Emily hét to “Sút đi!”
Thủ môn đội bạn trông khá đáng sợ. Nửa thân dưới sư tử của thủ môn Nhân sư chồm lên, hai tay chắn bóng, hai cánh đại bàng dang rộng, sẵn sàng cản phá đường bóng của Joel.
Với một cú lách gọn gàng khỏi tầm cản phá của hậu vệ Nirad trẻ của đội bạn, Joel sút bóng. Trái bóng bay vọt lên không theo đường vòng cung như thể nó tự điều chỉnh được bản thân, đập mạnh vào xà ngang và bắn thẳng vào khung thành ngay qua đầu thủ môn Nhân sư.
Ngay khi nhận thấy quả bóng đã nằm gọn trong khung thành mình trấn giữ, thủ môn Nhân sư gầm lên giận dữ, chồm tới vật Joel xuống đất.
Tim Emily thót lại. Thủ môn Nhân sư dùng đôi chân sư tử to lớn đè chặt Joel xuống đất. Hất ngược đầu và gầm to một lần nữa, Nhân sư giơ cao chân trước, như đe dọa xé xác Joel bằng những móng vuốt sắc nhọn của mình.
“Thần Jupiter hãy ngăn chị ta lại đi!” Emily hét lên với vị thần thủ lĩnh của xứ Olympus đang đứng sát cạnh mình. “Nhân sư sẽ xé xác cậu ấy mất.”
Nhưng thay vì ngăn cản vụ tấn công, thần Jupiter lại vỗ tay và cổ vũ ầm ĩ hơn. Ông nghiêng người sang Emily và nói. “Cô bé yêu quý ơi, Alexis có thể hơi nóng tính, nhưng cô ấy biết đây chỉ là trò chơi thôi mà. Joel hoàn toàn không gặp rắc rối gì đâu…” Thần Jupiter ngừng một chút, nhìn quanh đám đông trên khán đài đang giơ cao tay cổ vũ. “Ta chắc rằng khối người ở xứ Olympus này đang ghen tị với Joel đấy.”
Trong lúc ấy trên sân bóng, những cầu thủ trong đội Joel vẫn tiếp tục ăn mừng bàn thắng, không để ý đến thái độ đe dọa của thủ môn đội bạn với ngôi sao của đội mình. Cuối cùng, Nhân sư cũng gạt bờm tóc sư tử của mình đang xòa trên mắt của Joel, vươn người hôn vào môi cậu thật lâu và thật nhiệt tình.
“Sai luật rồi.” Emily vừa hét lớn vừa chạy ào xuống sân. Đứng chen vào giữa hai người, cô bé đẩy mạnh thủ môn đội bạn. “Tránh xa cậu ấy ra.” Từ từ nhấc chân khỏi người Joel, vung vẩy cái đuôi rắn của mình một cách tinh nghịch, Nhân sư nheo đôi mắt màu xanh lá cây của mình và nở nụ cười ranh mãnh “Thần lửa xứ Olympus đang ghen đấy ư?”
Nhân sư có thể trông khá dữ tợn và nguy hiểm với thân mình sư tử, đôi cánh đại bàng và đuôi rắn to lớn, nhưng nửa thân trên của cô vẫn mang hình dáng một phụ nữ trẻ. Thậm chí trông cô ấy còn xinh đẹp tuyệt trần là đằng khác.
Emily khựng lại và chuyển ánh nhìn từ Alexis xuống Joel đang nằm dưới sân cỏ. Thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt nâu ấm áp và khuôn mặt đẹp trai của cậu, Emily chợt nhận ra cô đúng là đang ghen tị kinh khủng.
“Tất nhiên là không rồi.” Cô nói xẵng. “Nhưng hôn cầu thủ đội bạn là không đúng luật thi đấu.”
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Nhân sư uyển chuyển lui về vị trí giữ gôn của mình. Tinh nghịch liếc qua vai, búng nhẹ lọn tóc dài đen nhánh của mình, cô ấy nói “Tiếc thật, đáng nhẽ phải có quy định đó chứ.”
Paelen rướn người tới trước và cùng Emily kéo Joel vẫn còn đang choáng váng đứng dậy. Vừa giúp cậu phủi bụi khỏi người, Paelen vừa nhìn trộm Alexis và thốt lên “Ôi chao, hôn thế cơ mà. Cậu thật là may mắn.”
Má Joel lại càng ửng đỏ hơn khi Alexis nói vọng lại, “Hẹn gặp lại cậu sau nha Joel.”
“Đừng có mà mơ” Emily nói trả. Cô phớt lờ tiếng cười khúc khích của Nhân sư đồng thời chuyển sự chú ý sang Joel. Từ khi đến xứ Olympus, cậu đã cao lớn và cơ bắp hẳn lên sau những ngày lao động ở xưởng của thần thợ rèn Vulcan. Thần Vulcan không ngớt phàn nàn về sự phát triển của cậu bởi ông cứ phải liên tục thay chiếc tay giả bằng bạc mới ông lắp bù cho cánh tay cậu bị mất trong trận chiến với chị em nhà Gorgon.
“Alexis có làm cậu đau không?” Emily hỏi.
Joel tò mò quay lại nhìn Nhân sư và lắc đầu “Không hề.”
Paelen cười nhếch mép rồi chu môi giả vờ hôn “Hay có làm bầm đôi môi mềm mại của cậu không?” “Gì cơ?” Joel má đỏ bừng kêu lên, rồi đẩy Paelen ra xa. “Cậu thôi đi. Tớ có làm sao đâu chứ.
Chúng ta tiếp tục thi đấu được chưa nào?”
Trong khi các cầu thủ vào vị trí để tiếp tục trận đấu, Pegasus đưa Emily ra chỗ ngồi của cô bên đường biên. Nó hí khẽ và Emily thấy một tia sáng bừng lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của cậu. Pegasus đang cười.
“Em cười cái gì vậy chứ?” Cô bé hỏi.
Cô giáo của Emily, thần Vesta lại gần, nghe lỏm được câu chuyện và giải thích. “Pegasus nghĩ là Nhân sư nói đúng rồi đấy. Con đang ghen tị với cô ấy.”
“Ghen tị với Alexis á? Nghe thật ngớ ngẩn.” Emily cãi lại. “Thứ nhất chị ta chỉ là một con mèo lai ngựa mắt xanh biết bay khổng lồ. Và thứ hai, con với Joel chỉ là bạn bè thôi mà.”
Thần Vesta càng cười tươi hơn. “Tất nhiên là như vậy rồi, con yêu quý.”
“Chúng con chỉ là bạn mà.” Emily vừa ngồi xuống chỗ của mình vừa khăng khăng. “Chỉ thế thôi! Bây giờ thì Pegs, đội của em đang đợi kìa, em nên quay lại với đồng đội của mình đi.”
Pegasus hí lên một tràng vui vẻ trước khi quay người lại sân đấu để đứng vào vị trí của mình trong đội bóng của Joel.
Trận bóng tiếp diễn trong tỉ số hòa. Nếu như Nhân sư là thủ môn của đội Những chiến binh của Hercules thì thủ môn bên đội Joel là một Nirad khổng lồ màu da cam tên là Tirk. Với bốn cánh tay của mình, Tirk chứng tỏ cậu là một thủ môn cừ khôi và hiếm khi để lọt quả bóng nào qua khung thành cậu canh giữ.
“Trận đấu ngoài kia thật là thú vị. Nhưng cha không chắc là luật bóng đá có cho phép người ta bay lên bay xuống sân cỏ như vậy không nữa.”
Emily đứng bật dậy khi nghe thấy tiếng của cha. “Cha ơi.” Cô choàng tay ôm cổ ông “Con nhớ cha quá!”
Ông đã rời Olympus cùng thần Diana và Apollo trong thời gian tưởng dài như thế kỷ. Họ dẫn đầu một nhóm nhỏ các vị thần quay trở lại mặt đất để xem xét xem liệu lệnh cấm xuống trần gian của thần Jupiter có nên được gỡ bỏ hay không? Các vị thần xứ Olympus đã nghe nói rất nhiều về sự tiến bộ của loài người, và họ rất tò mò muốn tìm hiểu thêm. Cha của Emily được cử làm người cố vấn và dẫn đường cho nhóm này.
Khi Emily rời cha mình, cô ôm chặt thần Diana để chào mừng bà. “Con nhớ cả hai người quá. Mọi người về từ khi nào vậy?”
“Chưa lâu lắm con à.” Cha cô trả lời. “Khi chúng ta đến cung điện thì mọi người đã kể cho chúng ta về trận đấu bóng.”
Ông nhìn về phía sân cỏ và ngạc nhiên huýt sáo. “Lúc nghe con kể con và Joel đang dạy các cư dân xứ Olympus chơi bóng, cha không thể tưởng tượng được là ai hay loài nào muốn tham gia thi đấu bóng đá đâu. Chưa bao giờ cha được chứng kiến một cảnh tượng kỳ thú như thế này.”
Emily đưa mắt nhìn các thần rừng, quái điểu, nhân mã, người khổng lồ và một số thi thần sát cánh cùng thi đấu với các sinh vật có cánh chưa từng được nhắc đến hay thậm chí chưa từng được tưởng tượng ra trong các câu chuyện thần thoại cổ. “Bọn con cố dạy chó ba đầu Cerberus chơi bóng nhưng mà không thành công”, Emily nói. “Ba cái đầu của nó cứ tranh nhau giữ bóng và cuối cùng thì quả bóng rách te tua cả. Người khổng lồ Cyclop cũng vậy. Ông ấy cứ cáu điên lên vì không thể giữ nổi bóng với một mắt duy nhất của mình. Ông ấy còn giận dữ đập phá cả khung thành nữa. Cuối cùng thần Jupiter đành phải yêu cầu ông ấy điều khiển bảng kết quả. Cha thấy không, ông ấy đang đứng ở kia kìa…” Cô chỉ vể phía cuối sân bóng nơi người khổng lồ Cyclop đang cập nhật tỉ số trên chiếc bảng sau mỗi pha ghi bàn. “Nhưng hầu hết cư dân vùng Olympus đều có vẻ rất khoái môn thể thao này.”
Họ đưa mắt nhìn về phía sân cỏ nơi một thần rừng vừa đột phá khỏi dàn hậu vệ người khổng lồ và dẫn bóng về phía khung thành của đội Joel. Khi cô nàng lao đến gần khung thành, Pealen mau chóng xuất hiện từ phía trái hòng cản phá cú sút. Nhưng thần rừng đã nhanh hơn một bước, luồn qua cậu ta. Với cú tăng tốc thứ hai, cô sút bóng lọt qua bốn tay của thủ môn Nirad bắn thẳng vào khung thành.
Đám đông ồ lên phấn khởi và đứng dậy cổ vũ. Emily nhìn quanh những cư dân của xứ Olympus và cười khổ sở. Cô quay lại nói với cha “Con không nghĩ là họ hiểu hết ý nghĩa của việc ủng hộ đội này hay đội kia. Tất cả mọi người đều ăn mừng mỗi khi có cầu thủ ghi bàn, bất kể là cầu thủ đội nào.”
Cha cô gật gù. “Có thể chính họ mới hiểu đúng ý nghĩa của cuộc chơi ấy chứ. Đáng nhẽ người dân trái đất chúng ta cần có tinh thần thể thao đúng nghĩa như thế”. Rồi ông quay lại nhìn Emily. “Con yêu bóng đá mà. Ngay cả khi đeo nẹp chân thì con vẫn có thể di chuyển như lúc chân con không bị đau. Sao con không tham gia thi đấu cùng bọn họ?”
Emily ngập ngừng một chút trước khi trả lời ông. “Hôm nay con không có hứng chơi bóng lắm. Con muốn ngồi xem cùng với thần Jupiter và giải thích luật chơi cho ông ấy. Có phải ai cũng hiểu hết được đâu.”
Emily quan sát thái độ trên gương mặt của cha, thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông chấp nhận lời giải thích của mình mà không thắc mắc gì thêm. Emily cũng rất muốn chơi, nhưng cô không thể. Cô không thể bởi cô cảm thấy chưa tin tưởng lắm vào bản thân mình.
Kể từ khi cô từ thế giới của Nirad chiến thắng các chị em Gorgon trở về, Emily đã có thể điều khiển sức mạnh của Ngọn lửa ẩn sâu trong cơ thể của mình. Giờ cô đã có thể hoàn toàn điều khiển được nó. Nhưng gần đây cô nhận thấy có nhiều sức mạnh khác đang trỗi dậy. Những sức mạnh vượt xa Ngọn lửa. Đôi khi đồ vật quanh cô tự di chuyển, hoặc thậm chí khi cô tức giận hay buồn bã, đồ vật còn biến mất hoàn toàn. Thần Vesta chưa bao giờ nhắc đến những sức mạnh khác, thậm chí Emily nghi ngờ rằng không biết cô giáo của mình có nhận ra sự tồn tại của những sức mạnh đó không. Cho đến khi Emily có thể thực sự hiểu và điều khiển được những sức mạnh này, cô không muốn mạo hiểm làm bạn bè mình bị thương.
Trận đấu kết thúc với tỉ số thua chênh lệch một bàn của đội Joel. Sau trận đấu sẽ có một bữa tiệc mừng công vào buổi tối. Emily cùng cha và Pegasus tản bộ về phía khu nhà họ ở cùng Joel, Paelen trong thánh điện của thần Jupiter.
“Cha sẽ khuyên thần Jupiter rằng ý tưởng cho phép các cư dân xứ Olympus xuống thăm trần gian không phải là một ý tưởng hay cho lắm. Có quá nhiều mối nguy hiểm. Thế giới của chúng ta đã thay đổi quá nhiều so với những gì họ từng biết trong quá khứ, họ không thể tưởng tượng ra là trần gian đã khác xưa hay đã phát triển đến nhường nào rồi đâu.”
“Nhưng sau khi họ nghe chúng ta kể chuyện, tất cả bọn họ đều rất hào hứng muốn xuống thăm thế giới của chúng ta mà”, Emily nài nỉ.
“Cha hiểu” Cha cô nói. “Vấn đề lớn nhất ở đây là những cư dân vùng Olympus không phải loài người. Một số còn trông khác xa con người của chúng ta. Con thử tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu một nhân mã, hay thậm chí một người khổng lồ một mắt Cyclops đến thế giới của chúng ta thì sao? Thời xa xưa loài người coi họ là những vị thần, nhưng ngày nay thì…” Ông ngừng lại và liếc nhìn Pegasus “Con còn nhớ điều gì đã xảy ra với cậu ta ở New York không?”
Pegasus khịt mũi và hí vang. Emily vòng tay qua cổ và vuốt ve nó. Những ký ức chẳng mấy vui vẻ đó chợt ùa về trong tâm trí cô bé. Pegasus đã bị cơ quan đặc vụ của chính phủ - Cục nghiên cứu trung ương CRU - bắn, rồi bị đưa về căn cứ bí mật của chính phủ trên đảo Governor. Hình ảnh chú tuấn mã yêu quý nằm sóng xoài trên sàn nhà, nặng nề từng hơi thở khó nhọc vẫn làm tim cô bé nhói đau, ngay cả bây giờ khi cô nhớ lại.
Emily nhìn cha và gật đầu. “Đúng là không chỉ có Pegasus bị thương. Còn cả thần tình yêu Cupid nữa. Máy bay trực thăng của CRU suýt làm cậu ấy tan xác, dù những cư dân xứ Olympus có bất tử đi chăng nữa. Bởi nếu họ không còn thức ăn tiên, cơ thể họ trở nên mong manh và dễ bị tổn thương hơn nhiều.”
“Hoặc có cũng có thể bị giam giữ nữa.” Cha cô nói thêm. “Cá nhân cha không hề nghĩ việc xuống trần gian là một ý tưởng hay. Cha sẽ nói với thần Jupiter về quan điểm của mình. Những cư dân xứ Olympus là những con người tuyệt vời và cha không hề muốn bất cứ việc không hay nào xảy ra cho họ cả.”
Rồi họ tiếp tục đi dọc con đường rải sỏi thanh bình và tĩnh mịch, tiếng vó ngựa của Pegasus là âm thanh duy nhất phá vỡ không gian yên lặng của xứ Olympus. Sau một hồi lặng yên, cha Emily nói tiếp.
“Dì Maureen gửi lời hỏi thăm đến con đấy.”
“Cha gặp dì ạ?”
Ông lắc đầu. “Có vài đặc vụ CRU lởn vởn quanh khu nhà của dì ấy nên cha không thể lại gần được. Nhưng cha cũng đã gọi điện và báo với dì là chúng ta đều rất ổn. Dì con hỏi rất nhiều nhưng cha chắc là họ đã gắn máy nghe lén vào điện thoại nhà dì ấy. Thế nên cha chỉ nói rằng cả hai chúng ta vẫn đang ẩn náu ở một nơi an toàn.”
“Ước gì con được gặp lại dì”, Emily khẽ ước. “Cha cũng vậy”, cha cô đồng tình. “Có thể một ngày không xa, chúng ta có thể thực sự về thăm dì ấy. Chỉ hai cha con mình thôi.”
Emily rạng rỡ hẳn lên. “Được như thế thì thật tuyệt cha nhỉ.”
Khi về đến nơi họ ở, mắt Emily sáng bừng lên khi thấy chồng quà cha cô và thần Diana mang về cho cô, Joel và Paelen: nào quần áo, đĩa nhạc, và cả những món quà vặt yêu thích của Emily như lạc rang muối, và món tủ kẹo dẻo nữa chứ. Thậm chí họ còn mang về cả một bộ sưu tập các loại kẹo sô -cô-la dành riêng cho Paelen.
Emily để ý thấy có một chồng báo ở đó. Hồi còn ở New York cô chưa từng quan tâm đến tin tức báo chí, nhưng giờ đây khi đã cư ngụ ở vùng Olympus, cô lại vô cùng muốn biết mọi việc đang xảy ra tại thành phố của mình.
Tờ báo trên cùng là tờ Thời báo New York. Một bức ảnh ở ngay trang bìa thu hút sự chú ý của cô.
Có phải là Pegasus không nhỉ?
Emily ngay lập tức cầm tờ báo lên đọc một cách tò mò.
Phải, chính là Pegasus, nhưng lại không hề có cánh!
Cô bé đọc tựa đề ngay phía dưới bức ảnh.
Kỷ lục mới
Tornado Warning chiến thắng giải Tam vương miện với thời gian và quãng đường kỷ lục chưa từng có…
“Tornado Warning à?” Emily vừa đọc bài báo vừa lầm bầm cái tên của chú ngựa vô địch phá vỡ mọi kỷ lục trong lịch sử đua ngựa.
“Nhìn cậu ta kìa” cha cô nói khẽ. “Trông cậu ta y hệt như Pegasus nhỉ. Thân và bốn chân của cậu ấy màu xám đậm hơn, nhưng nếu như cậu ta màu trắng thì đảm bảo giống hệt Pegasus. Cái tên Tornado Warning hiện diện ở khắp mọi nơi và đang làm khuấy đảo đấu trường. Kể từ thời thần mã Secretariat tới giờ họ chưa hề tìm được người chiến thắng giải Tam vương miện, thế mà bây giờ Tornado Warning thậm chí còn phá vỡ cả kỷ lục của nhà vô địch cũ.”
Emily gần như không nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bé tiếp tục đọc bài báo trong lúc cha cô ra mở cửa.
“Pegs, em phải xem cái này mới được”, Emily giơ tờ báo trước mặt chú tuấn mã. “Nhìn mặt cậu ấy này. Trông cậu ấy giống hệt em. Chị thấy cứ như thể là sinh đôi ý cơ.”
Khi Pegasus xem ảnh, Emily có thể thấy cậu ta khá là bực bội. Trừ màu lông ra thì Tornado Warning trông giống hệt như Pegasus. Ngay cả kích cỡ chiều cao cũng tương tự. Chỉ duy nhất là nó không có đôi cánh và bộ vó vàng. Emily ngước nhìn con tuấn mã. “Sao lại có thể thế được chứ nhỉ?”
“Ồ, vậy là ngươi đã thấy bài báo rồi.” Thần Diana vừa bước vào phòng khách và tiến về phía Pegasus vừa nói. “Ngươi có điều gì muốn nói với ta không? Liệu có phải ngươi đã gây họa gì hồi ngươi xuống thế giới người trần không vậy?”
Pegasus khịt mũi giận dữ và giậm mạnh móng vàng của mình xuống đất.
Emily cau mày và lắc đầu. “Không thể nào đâu. Tornado không thể nào là con của em ấy được. Bà nhìn này, tờ báo ghi rõ là Tornado đã ba năm tuổi, mà Pegasus mới xuống thế giới con người năm ngoái thôi.”
“Nhưng trông nó giống hệt ngươi, bạn thân mến ạ”. Thần Diana vừa vuốt ve mặt Pegasus vừa nói nhẹ nhàng. “Liệu có thể có lý do gì khác nữa chứ?”
Steve nhún vai “Cũng có thể nó là một chú ngựa đẹp mã tình cờ giống hệt Pegasus thì sao?”
Emily nhìn cha chăm chú và cô bỗng chợt nhận ra ông không nhìn Pegasus như cách cô và các vị thần khác trên vùng Olympus nhìn nó. Bề ngoài Pegasus trông có thể giống hệt như một chú ngựa, nhưng thực chất có một sự khác biệt vô cùng lớn. Một điều gì đó mà cô có thể rõ ràng nhận ra, nhưng cha cô thì không thể. Pegasus khác biệt hoàn toàn so với một chú ngựa thông thường, vĩ đại hơn nhiều. Điều đó hiện rõ trong đôi mắt thông minh của nó, trong dáng đứng của nó, trong thần khí đặc biệt bao phủ nó như thể nói với mọi người rằng “Ta không chỉ là một chú ngựa tầm thường”.
Ở xứ Olympus này cũng có rất nhiều ngựa, và một vài trong số đó cũng mang đôi cánh như Pegasus. Nhưng không một ai trong số đó khác biệt như Pegasus. Nó là độc nhất vô nhị - cho đến giờ.
“Không phải đâu cha ơi”, Emily khăng khăng. “Tornado Warning không chỉ giống Pegasus mà thôi đâu, nó y hệt như em ấy ý.”
Thần Diana vòng tay qua vai cô bé bóp nhẹ. “Ồ, dù thế nào đi nữa thì con ngựa Tornado Warning gì đó cũng đang ở thế giới của loài người, còn tất cả chúng ta vẫn ở đây, trên đỉnh Olympus này”. Bà đột ngột thay đổi chủ đề. “Giờ con có muốn thử một vài bộ quần áo mới mà cha con và ta mua về không?”
Emily nhìn thần Diana và cô bé nhận thấy có một điều gì đó cho thấy bà không muốn tiếp tục thảo luận câu chuyện ở đây nữa. Một thông điệp bí mật rằng họ sẽ bàn việc này sau. Cô bé gật đầu “Bà nói đúng. Hãy quên con Tornado Warning đi. Con muốn được xem quà mọi người mang về.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới