Ôn Của Thạnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
hằng Tí nói với Thạnh rằng hôm nay trong bữa cơm ông nội của nó đánh rơi cái chén vỡ tan tành. Mẹ nó lặng thinh hốt mảnh vỡ cho vào thùng rác. Mẹ nó bảo rằng tay ông nó bây giờ run nhiều nên ông cầm chén không vững. Nó còn cho Thạnh biết là tay ông nó nhăn nheo lắm, nhăn hơn da mặt nữa.
Tay ông nó nhăn nheo??? Thạnh giật mình. Không phải chuyện ông của thằng Tí làm Thạnh suy nghĩ, mà vì Thạnh vừa khám phá ra một điều kinh khủng – kinh khủng lắm, đối với Thạnh. Tại sao thằng Tí sờ tay ông nó được để biết rằng tay ông nhăn? Còn Thạnh, chưa bao giờ Thạnh sờ tay ôn, không, đúng hơn là chưa bao giờ Thạnh được thấy tay ôn. A, ôn của Thạnh không có tay! Và cả chân nữa, ôn cũng… không có nốt! Thạnh chỉ trông thấy, năm này qua tháng nọ, từ đầu cho đến vai ôn mà thôi. Một điểm khác biệt nữa giữa ôn với ông nội của thằng Tí mà bây giờ Thạnh mới để ý đến, là: ôn của Thạnh không bao giờ rời chỗ đứng hay ngồi để đi đâu. Vì ôn không có chân. Vô lý quá! Đầu óc Thạnh rối tung cả lên rồi! Ôn nhất định có chân, và có tay, mà ôn muốn giấu, nên suốt năm ôn đứng nấp sau chiếc tủ gỗ cao. Cả gương mặt ôn cũng giấu sau một tấm kính trong veo. Má cứ cấm Thạnh không được chơi đùa đàng sau tủ - nơi ôn đứng, má bảo sợ Thạnh chạy nhảy đụng bể đồ đạc hay làm ngã tủ rồi vỡ những bình tách trong ấy. Bây giờ Thạnh biết là má dối Thạnh, cả nhà đều dối Thạnh. Cả nhà đồng lòng để ôn đứng giấu mình sau tủ. Và ba đã cẩn thận “che” ôn lại bằng cách để nào là cờ xí, nào là bảng đen, gậy gỗ ở sau tủ nữa. Hèn gì ai cũng tỉnh bơ hết, không băn khoăn nghĩ ngợi như Thạnh. Mà để làm gì? Không ai thương ôn hết hay sao? Không ai muốn cho ôn đi đây đi đó, bồng ẵm Thạnh, nói chuyện cho Thạnh nghe hay sao? Biết được điều này, thật là một khám phá phi thường của Thạnh.
Thạnh cứ đứng nhìn ôn mãi, làm má phải gọi Thạnh đi ăn cơm sớm. Thạnh sẵn dịp hỏi má tại sao ôn không chơi với Thạnh, thì má cười xòa và lảng qua chuyện khác. Thạnh tức tối hết chịu được rồi! Ôn ơi! Sao ôn cứ nhìn Thạnh cười mãi? Ôn không thấy Thạnh sắp khóc đây sao? Ôn có đói, có buồn không? Ôn ở mãi một chỗ như thế, ôn không chán sao? Sao ôn không ăn uống, ngủ nghỉ như ông nội của thằng Tí? Ôn đứng mãi sau tấm kính, sau cái tủ to lớn thế kia không sợ muỗi nó đốt cho hở ôn? Ôn cũng không biết nóng sao? Và ngay bây giờ, trời hơi lành lạnh rồi, Thạnh phải mặc áo ấm vào đây, còn ôn, ôn có biết lạnh không? A, chắc là ôn có lạnh, bằng cớ là má mới thắp cho ôn hai ngọn đèn cầy đặt trên hai cái giá bằng đồng sáng loáng. Thạnh ghét ôn lắm! Sao ôn không sưởi ấm bằng lò than như ông nội của thằng Tí, ông nó vừa sưởi vừa kể chuyện cho nó nghe, thích quá! Ôn sưởi bằng hai ngọn đèn cầy làm sao ấm được? Đúng là ôn không thương Thạnh. Ôn chỉ ở mãi một chỗ, ôn vui với hai ngọn đèn cầy, với cái lư đồng to và nặng, với bình rượu đặt trước mặt, và với cái bát bằng sành trong có cắm thật nhiều nhang. Tất cả những thứ đó, Thạnh được má cho biết là cái “bàn thờ”.
Ôn Của Thạnh Ôn Của Thạnh - Nguyễn Thị Mỹ Thanh