Nụ Cười Cho Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
uổi chiều, Ái Vy cùng với chú cho Mimosa cửa mình ngồi trên chiếc ghế đá sau vườn. Mải mê vuốt chú chó dễ thương mà Ái Vy không hề biết có người đang đứng sau lưng cô. Bị bịt mặt lại, Ái Vy hốt hoảng:
- Ai vậy.
- Kẻ cướp trái tim em!
Biết là Gia Tuấn nên ái Vy ngồi im không nói. Tuàn phì cười rồi nắm lấy tay Ái Vy:
- Em làm gì mà thẩn thờ vậy anh đến mà em cũng chẳng hay.
Ái Vy chu môi:
- Anh đến em biết làm gì?
Gia Tuấn cười thật tươi:
- Có thật là em không hề quan tâm anh không?
- Đương nhiên là thật.
- Vậy anh phải phạt em mới được?
- Em có lỗi gì mà phạt em.
Giọng Gia Tuấn thật ấm:
- Lỗi của em là lớn lắm đấy, lỗi của em là đã thờ ơ với anh.
Ái Vy dẫu môi:
- Em thờ ơ với anh hồi nào?
Gia Tuấn anh quái:
- Nếu không thờ ơ thì em hôn anh để chứng minh đi!
Ái Vy bĩu môi:
- Đừng hòng!
- Em không muốn cũng không được đâu!
Vừa dứt câu, Gia Tuấn đã siết chặt lấy Ái Vy, hôn cô mãnh liệt, Ái Vy cũng thụ động đón nhận nụ hôn. Gia Tuấn hôn lên khắp mặt Ái Vy, hôn lên tóc, lên mũi, và dừng lại ở đôi môi mọng đỏ của cô. Họ bên nhau như quên đi đất trời.
Lúc sau Gia Tuấn buông Ái Vy ra cô giãy nảy:
- Anh đáng ghét lắm đó!
Gia Tuấn mỉm cười trước vẻ e thẹn của Ái Vy, anh thì thầm:
- Còn anh thì thấy em rất đáng yêu bé ạ!
Ái Vy cười khì:
- Chị khéo nịnh.
Gia Tuấn tỉnh bơ:
- Người yêu của anh thì anh nịnh có sao đâu.
Ái Vy véo nhẹ vào mũi Gia Tuấn:
- Tại sao em lại yêu anh nhỉ?
Gia Tuấn tự tin:
- Vì anh rất điển trai.
- Xí, anh mà điểm tra chỉ giỏi tự khen mình.
- Anh đùa thôi mà!
Gia Tuấn kề sát tai Ái Vy giọng anh nhẹ tênh:
- Thế vì sao em lại yêu anh?
- Em đã nói là không biết mà. Còn bây giờ em khẳng định là hết yêu anh rồi.
Gia Tuấn nhíu mày:
- Em dám hết yêu anh sao?
Ái Vy dẫu môi:
- Có gì mà không dám chứ!
Gia Tuấn hôn nhanh lên đôi môi của Ái Vy. Cô đấm nhẹ vào ngực anh.
- Anh ăn gian.
- Vậy thế nào mới là không ăn gian, để em tự nguyện hả?
Ái Vy đỏ mặt:
- Anh chỉ giỏi trêu em. Em giận anh luôn.
- Em có giận anh được không đó?
Ái Vy nhăn nhó:
- Anh thật là đáng ghét mà. Em giận anh luôn, thật đó!
Gia Tuấn xoay người Ái Vy qua đối diện với mình. Hơi ấm của anh phả vào mặt Ái Vy làm cho lòng Ái Vy dâng lên cảm xúc. Giọng Gia Tuấn thật nhẹ thật ấm:
- Ái Vy ơi! Em đáng yêu lắm, anh sẽ sống sao đây nếu em giận anh thật!
Ái Vy khép mặt cô xúc động trước những lời nói của người yêu. Ái Vy choàng tay qưa cổ Gia Tuấn:
- Vậy em yêu anh mãi để anh khỏi sống luôn.
- Có thật không?
- Thật!
- Anh yêu em lắm Ái Vy!
- Em cũng vậy!
Gia Tuấn tinh nghịch:
- Cũng vậy là sao?
- Anh biết rồi mà còn hỏi.
Gia Tuấn lắc đầu:
- Anh không biết em nói rõ đi!
- Hong!
- Nói đi nếu không anh sẽ bế em vào nhà đấy!
Ái Vy hốt hoảng:
- Đừng anh, em nói mà.
- Anh đang chờ đây!
- Em yêu anh!
Gia Tuấn ôm lấy Ái Vy, phút chốc họ đã trao cho nhau những yêu thương, nhớ mong.
Bé cưng của anh thật đáng yêu.
Ái Vy bông đùa:
- Điều này em biết rồi!
Gia Tuấn nhìn Ái Vy tươi cười:
- Em tự tin vậy sao?
- Em học ở anh thôi.
Cắn nhẹ lên mũi Ái Vy, Gia Tuấn nồng nàn:
- Anh muốn kết hôn với em ngay bây giờ quá!
- Anh lại nữa rồi. Anh chờ em không được sao?
Gia Tuấn nghiêm nghị:
- Em đừng nghĩ như vậy, anh luôn tôn trọng quyết định của em mà.
- Những sao anh lại...Vì anh rất yêu em.
Ái Vy ngã đầu lên vai Gia Tuấn. Anh cũng siết chặt lấy cô. Cả hai đều im lặng suy nghĩ về tương lai hạnh phúc của họ. Tiếng con Mimosa vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ. Bồng con chó lên Ái Vy mỉm cười:
- Mi làm ta hết hỗn đó nhóc!
Gia Tuấn thì thầm:
- Anh thấy nó đang ganh tị với anh thôi, phải không Mimosa?
Chú chó sủa lên hai tiếng làm cho cả hai cùng cười Gia Tuấn tinh nghịch:
- Mai mốt mi phải theo cô chủ của mi về nhà ta ở đấy nhé!
- Xí! Ai thèm ở chung nhà với anh chớ.
Gia Tuấn bông đùa:
- Em nôi vậy lỡ sau này không ai cười thì đừng năn nỉ anh đó.
Ái Vy bĩu môi:
- Hỏng thèm!
- Thật không?
- Thật!
Thả con chó Mimosa xuống đất, Gia Tuấn nhìn thật sầu vào đôi mắt của Ái Vy:
- Anh yêu em quá!
Ái Vy giãy giụa:
- Đây là thứ mấy ngàn anh nói với em câu đó rồi!
- Ít vậy sao? Vậy anh phải nói thêm mới được!
- Trời! vậy mà anh nói là ít sao?
- Phải, vẫn còn ít.
- Nhưng em thấy.
Ái Vy định nói thêm nhưng Gia Tuấn đã khoá đôi môi cửa Ái Vy băng đôi mai đam mê, cuồng nhiệt của mình. Lúc sau Ái Vy đẩy anh ra:
- Hôm nay anh tham lam lăm nhé!
- Nhưng anh thấy vẫn còn chưa đủ. Anh phải tham lam hơn nữa.
- Vậy anh cứ ngồi đây mà tham lam một mình đi nhé! Em phải vào nhà đây.
Ái Vy định bước đi thì Gia Tuấn đã níu lấy tay cô, Ái Vy ngồi gọn lên đùi của Gia Tuấn:
- Hãy để anh tham lam thêm lần nữa đi!
Ái Vy chu môi:
- Không được.
Gia Tuấn cứng rắn:
- Không được cũng phải được.
Ái Vy gỡ tay Gia Tuấn ra nhưng không được. Anh càng siết chặt lấy Ái Vy hơn, và trao cho cô nụ hôn cháy bỏng.
- Bây giờ em vào được rồi chứ?
- Anh sẽ vào cùng em!
Ái Vy xua tay:
- Không được, anh phải để em vào trước nếu không ba mẹ thấy thì kì lắm.
Gia Tuấn mỉm cười, anh hôn lên trán người yêu:
- Vậy em vào trước đi.
Nhìn dáng ái Vy bước đi cùng chú chó nhỏ mà lòng Gia Tuấn dâng lên bao niềm yêu thương.
Yêu nhau đã lâu mà cô ấy vẫn còn mắc cỡ.
Ái Vy chạy xe 'đến nhà Khả Nhi khi trời nhá nhem tối. Ái Vy bước vào nhà cùng với vú Năm.
Thấy có Đông Chí nơi phòng khách nên Ái Vy lịch sự.
- Anh Đông Chí cũng đang ở đây sao?
- Anh mới đến thôi, Vy ngồi đi.
Ái Vy nháy mắt với Khả Nho, cô trêu đùa:
- Trơi! Chưa chi đã ra giọng gia chủ rồi sao. Ái Vy này ngưỡng mộ hai người quá.
Khả Nhi liếc mắt:
- Mi suốt ngày cứ trêu người khác ta thật không hiểu ông Tuấn yêu mi ở điểm nào nữa.
Ái Vy nguýt bạn thật dài:
- Ta toàn là ưu điểm nên điểm nào cũng đáng yêu cả.
- Trời! Mi đang đu dây cao thế đó hả Vy?
Ái Vy cười duyên dáng:
- Ta đùa thôi.
Đông Chí cảm thấy vui vui:
- Anh thấy hai người ai cũng toàn những ưu điểm mà. Giá như anh quen được hai em sớm hơn thì hay quá.
Ái Vy lanh miệng:
- Thì bây giờ quen cũng đâu có muộn đâu phải không Nhi?
Khả Nhỉ đồng tình:
- Đúng rồi đó, nào giờ mới nghe mi nói câu này được đó.
Cả ba đang nói chuyện vui vẻ thì Vĩ An bước vào Anh vui vẻ:
- Ủa! Sao hôm nay Đông đủ vậy, có chuyện vui hả?
Quay mặt lại, thấy Vĩ An, Ái Vy hơi ngượng nên cô cứ ngồi im Khả Nhi lên tiếng:
- Anh mới về hả, ngồi chung luôn cho vui.
- Tất nhiên là anh sẽ ngồi chung rồi, anh vốn rất ham vui mà.
Vĩ An và Đông Chí bắt tay nhau theo phép lịch sự Vĩ An cố tình ngồi xuống cạnh Ái Vy.
- Chào Ái Vy!
Ái Vy gượng cười:
- Chào anh!
Vĩ An gợi chuyện:
- Anh bạn đây chắc là Đông Chí phải không?
Đông Chí gật nhẹ đầu:
- Phải!
- Tôi cứ nghe Khả Nhi nhắc về anh bạn mãi, hôm nay được gặp thật đúng với miêu tả của Khả Nhi.
Đông Chí cười, nụ cười thật quyến rũ:
- Vậy sao? Tôi được vinh hạnh vậy à?
Khả Nhi mỉm cười nhìn anh:
- Anh Vĩ An kỳ quá. Em có nhắc đến anh Đông Chí khi nào chứ.
- Còn chối nữa hả?
Đông Chí nhìn Khả Nhi một cách nồng nàn:
- Khả Nhi không nhắc đến anh làm anh buồn quá.
Khả Nhi cảm nhận trong lòng mình dâng lên cảm xúc lạ, lâng lâng khó tả. Ái Vy lên tiếng làm tan đi dòng suy nghĩ của Khả Nhi:
- Hôm nay mi có tiết mục gì chưa vậy Khả Nhi? Đừng nói với ta là chỉ ngồi đây nói chuyện thôi nhé.
Khả Nhi lừ mắt:
- Ta không bắt mi phải ngồi đây đâu. Chúng mình sẽ dạo phố, chịu không?
Ái Vy phản ứng:
- Hôm nay mi có đôi có cặp, còn ta thì chỉ có một mình. Mi định cho ta làm kì đà hả?
- Vậy còn anh Tuấn đâu?
- Anh ấy bận rồi.
- Vậy thì thật là tiếc.
Vĩ An chen vào:
- Còn anh ở đây mà, mọi người quên anh sao hả?
Khả Nhi vỗ tay đánh bốp:
- Vậy mi đi với anh An nha Vy?
Ái Vy buồn giọng:
- Ta nghĩ ta phải về rồi, ta còn bận chút chuyện.
- Mi sao vậy?
- Ta bận mà!
- Chẳng phải mi bảo hôm nay đi chơi với ta sao?
- Nhưng ta vừa nhớ là có chuyện ta về trước nha. Chúc mọi người đi chơi vui vẻ.
Khả Nhi nhún vai:
- Vậy ta không giữ mi nữa.
Ái Vy bước ra ngoài dẫn xe, Vĩ An đi theo cô:
- Hình như Vy không thích đi chung với anh?
Ái Vy cố gượng cười:
- Không phải vậy đâu, anh đừng nghĩ quấy cho tôi, tôi bận việc thật mà.
Vy dối Khả Nhi được chứ không dối được anh đâu.
- Anh nói gì tôi chẳng hiểu.
- Sao Vy lại không thích anh?
Ái Vy nhăn nhó:
- Tôi chỉ mới gặp anh có một vài lần thôi, có gì tôi lại không thích anh.
Vĩ An nói tới:
- Vậy sao Vy không đi chơi cùng tụi anh?
Ái Vy bực bội:
- Tôi đã nói là tôi bận.
- Nhưng anh bảo là Vy không bận gì hết.
Ái Vy nóng nảy:
- Tôi không có rành để đứng đây nói chuyện với anh. Chào anh?
- Vy! Vy?
Ái Vy lao vút đi với tâm tràng bực bội.
- Sao mà mình dĩ ứng với cách nói chuyện của anh ta quá không biết. Chắc mình phải hạn chế đến nhà Khả Nhi quá.
- Thật là phí một buổi tối tuyệt đẹp.
Buổi trưa, Gia Tuẩn đến đón Ái Vy ở trường, sau khi lên xe, Ái Vy nhìn Gia Tuấn tò mò:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
Gia Tuấn thản nhiên:
- Về nhà anh!
Ái Vy giật mình:
- Về nhà anh làm gì?
Gia Tuấn quay qua Ái Vy nhún vai:
- Anh chỉ có nhiệm vụ đưa em về nhà thôi, chứ chuyện gì thì anh không biết.
- Vậy là sao?
- Là mẹ bảo anh chở em về nhà.
- Sao anh không nói trước với em để em chuẩn bị.
Gia Tuấn mỉm cười:
- Đã như người một nhà rồi mà sao em còn lo sợ vậy sao?
Ái Vy chu môi:
- Sao mà em không sợ chứ?
Gia Tuấn và Ái Vy vào nhà thì bà Gia Hào đã ngồi ở sa lon. Ái Vy lễ phép chào hai người rồi ngồi xuống cạnh Gia Tuấn. ông Gia Hào lên tiếng trước.
- Con đã dùng bữa chưa Ái Vy.
Ái Vy lễ phép:
- Dạ, rồi ạ!
Con đừng có lo sợ nhé Ái Vy, chỉ tại lâu quá bác không thấy con đến chơi nên bảo thằng Tuấn đưa con về đây.
- Dạ, tại thời gian qua con bận học nhiều quá nên không đến thăm hai bác hai bác tha lỗi cho con.
Bà Gia Hào cười hiền:
- Con làm gì mà nói chuyện khách sáo quá vậy cứ xem mình là con cái trong nhà này, con tập dần đi là vừa.
- Con xin nghe lời hai bác dạy ạ!
Ông Gia Hào nghiêm giọng:
- Vy nè! Bác muốn hỏi ý kiến con việc này.
Ái Vy dịu dàng:
- Dạ, bác có điều gì cứ dạy ạ!
- Theo như lời hứa hôn năm xưa thì khi nào Gia Tuấn có sự nghiệp trong tay.
Người lớn hai bên sẽ định ngày cưới. Bây giờ Gia Tuấn đã là giám đốc, là muốn hai đứa kết hôn con thấy sao Vy?
Ái Vy khổ sở vô cùng. Điều mà cô sợ nhất đã xảy ra, biết phải nói thế nào đây.
Vừa lúc đó, Gia Tuấn nhanh miệng giải vây cho người cho người yêu:
- Thưa ba mẹ, tụi con cũng rất muốn kết hôn sớm để được vui lòng cha mẹ nhưng mà Ái Vy vẫn còn hai năm đại học dược. Cha mẹ ráng thư thả dùm cho tụi con.
Bà Gia Hào nhìn con trai đồng tình:
- Con nó nói cũng phải đó anh, dù gì thì cũng phải đợi con bé ra trường đã:
Ông Gia Hào nhẹ nhàng:
- Làm lễ cưới xong, Ái Vy vẫn có thể tiếp tục đi học mà.
- Anh làm vậy tội con bé lắm.
- Có gì mà tội, anh vẫn thấy hàng khối người cưới nhau mà vẫn học đó.
- Nhưng mình vẫn còn trẻ mà, cứ hãy để cho tụi nhỏ tìm hiểu thêm hai nữa đi anh.
Gia Tuấn cũng nói:
- Mẹ nói phải đó ba! Cưới xong rồi mà đi học thì phiền lắm. Khi lập gia đình Ái Vy sẽ phải lo cho gia đình chứ đâu còn tâm trí và thời gian để học nữa.
Ông Già Hào gật đầu:
- Con nói cũng phải! Vậy theo ý con thì sao Ái Vy?
Ái Vy đành nhắm mắt nói đại:
- Dạ, bác định sao cũng được ạ!
Bà Gia Hào nhìn con dâu tương lai đầy vẻ hài lòng:
- Nếu vậy thì mọi người sẽ chờ con tốt nghiệp ra trường.
Ái Vy mừng rơn:
- Dạ con xin nghe theo ạ!
Ái Vy cảm thấy hạnh phúc lắm vì Gia Tuấn rất hiểu ý cô. Khi yêu nhau thì hiểu nhau cũng là một nhân tố quan trọng để tình yêu đó được bền vững, lâu dài.
Gia Tuấn đưa Ái Vy đến một nơi thật đẹp, thật trữ tình. Kéo ghế cho Ái Vy ngồi rồi Gia Tuấn ngồi xuống cạnh cô:
- Em thấy nơi này thế nào Ái Vy.
Ái Vy mím môi cười duyên dáng nhìn Gia Tuấn:
- Nó đẹp lắm!
- Vậy em có thích chỗ này không?
Ái Vy chỉ gật đầu mà không nói. Cô cứ đưa mắt nhìn quanh. Thật sự nơi này rất đẹp.
Gia Tuấn tự nhiên hỏi nhỏ:
- Em có biết hôm nay là ngày gì không Ái Vy?
Ái Vy ngơ ngác:
- Ngày gì vậy anh?
Gia Tuấn vờ làm mặt buồn:
- Em không nhớ thật sao?
Ái Vy cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ đây là ngày gì. Cô nhìn Gia Tuẩn e ngại:
- Em xin lỗi anh em thật sự không nhớ.
Gia Tuấn cười tự nhiên, anh ghé vào tai Vy nói thật nhỏ.
- Đây là ngày kỷ niệm năm năm anh bắt đầu tỏ tình với em.
Ái Vy chớp mắt xúc động:
- Anh vẫn còn nhớ ngày đó sao?
- Đương nhiên rồi!
- Vậy mình yêu nhau đã năm năm rồi sao anh?
Gia Tuấn gật đầu, anh nhìn Ái Vy thật nồng nàn:
- Đã năm năm anh được hạnh phúc khi bắt đầu yêu em.
- Em cĩmg vậy!
Tự nhiên Gia Tuấn vỗ tay một cái. Một anh bồi đem một bó hoa hồng thật to đến đưa Gia Tuấn. Anh nhẹ nhàng đưa cho Ái Vy:
- Tặng em, đây là chín trăm chín chín đoá hồng anh gởi đến em. Anh mong em ngày nào cũng được hạnh phúc, luôn tươi xinh như những cành hoa hồng.
Ái Vy xúc động:
- Em hạnh phúc lắm, em cám ơn anh.
Choàng tay qua vai ái Vy, Gia Tuấn thì thầm:
- Em không phải cám ơn anh chỉ cần em vui là được.
- Em rất vui, em vui lắm.
Gia Tuấn siết chặt Ái Vy hơn:
- Anh yêu em nhiều lắm, em biết không Vy ~ ái Vy mỉm cười, cố ngăn nỗi vui trong lòng:
- Em cũng yêu anh!
Hai đôi môi hoà quyện vào nhau đê mê và say đắm, như bị cuốn hút vào rủềm đam mê đến cháy bỏng mà không có cách gì cưỡng lại được.
Gia Tuấn cắn nhẹ môi Ái Vy thủ thỉ:
- Phải làm sao để anh bớt nghĩ về em đây Ái Vy?
Ái Vy dẫu môi:
- Em đâu cần anh nhớ đến em!
Gia Tuấn nhìn Ái Vy nồng nàn:
- Em ác vậy sao?
- Ừh!
- Vậy thì anh phải phạt em mới được!
Ái Vy nhìn Gia Tuấn tò mò:
- Anh định là gì em?
- Không làm gì hết.
Ái Vy liếc yêu Gia Tuấn:
- Anh thật khó hiểu.
Gia Tuấn vẻ bí ẩn:
- Vậy thì anh sẽ làm cho em hiểu.
Nói xong, Gia Tuấn cúi xuống môi cô, họ lại nồng nàn bên nhau trong mắt họ bây giờ bầu trời là một màu xanh hạnh phúc.
Ái Vy e thẹn:
- Anh tham lam quá đi!
- Anh thì thấy yêu như thế vẫn còn chưa đủ.
Ái Vy mỉm cười:
- Anh đó, lúc nào cũng vậy.
- Là sao?
Ái Vy liếc mắt:
- Tuỳ anh nghĩ.
Gia Tuấn nhăn nhó:
- Anh không hiểu.
Ái Vy hứ nhẹ:
- Kệ anh!
- Em dám nói với anh vậy sao?
- Có gì mà không dám chứ.
Ái Vy ngọ nguậy trong lòng Gia Tuấn, cô chân thật:
- Bên anh, em lúc nào cũng thấy hạnh phúc và vui vẻ.
- Thật không?
- Thật!
Gia Tuấn ôm siết lấy Ái Vy vào lòng, họ thật tình tứ trong nụ hôn ngất ngây.
Lúc này đây, họ không muốn biết những gì đang xảy ra chung quanh, giờ đây họ chỉ biết có nhau là đủ.
Gần một tháng sau Gia Tuấn lại đi công tác. Lần này anh đi Nha Trang.
Tuy xa nhau hàng mấy trăm cây số nhưng họ vẫn liên lạc với nhau qua chiếc máy vi tính.
- Em đang làm gì vậy bé yêu!
Ái Vy mỉm cười nhìn vào màn hình vi tính:
- Em đang học bài còn anh!
- Anh đang nhớ em!
- Xạo!
- Em không tin anh sao?
- Không tin!
Gia Tuấn mở thêm Email của Ái Vy:
- Em có nhớ anh không?
- Không!
- Em ác với anh vậy sao? Vậy anh sẽ làm quen với một cô bé khác ở ngoài này vậy?
Ái Vy nhìn vào màn hình:
- Anh dám hả?
- Vậy em nói đi, em có nhớ anh không?
Ái Vy vẫn dối lòng:
- Không?
Gia Tuấn khổ sỡ:
- Chắc anh chết mất vì em quá Vy, sao em nỡ đối xử với anh vậy chứ?
Nhìn gương mặt Gia Tuấn trong màn hình mà Ái Vi cảm thấy thương thương lại vừa buồn cười:
- Thôi, được rồi anh đừng nhăn nhó nữa. Cho em biết đi công việc của anh có thuận lợi không?
Gia Tuấn tự tin:
- Dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng nếu em nói nhớ anh, yêu anh nhiều lắm chắc lúc đó công việc của anh sẽ thành công hơn đó.
Ái Vy chu môi:
- Anh suốt ngày chỉ biết có vậy. Em nhớ anh, yêu anh nhiều lắm anh cố gắng làm việc tốt nha.
Gia Tuấn nồng nàn:
- Ôi! Anh hạnh phúc quá! Ước gì bây giờ có em bên cạnh.
- Anh lại tham lam nữa rồi. Em tắt máy đây.
Gia Tuấn quýnh quáng:
- Đừng em, bây giờ anh đang buồn lắm, em nói chuyện với anh một chút nữa đi!
- Thôi được, nhưng lúc anh về phải có quà cho em đó.
- Anh cũng muốn lắm nhưng anh không có tiền, em thông cảm nha!
Ái Vy mỉm cười xinh xắn:
- Nếu không có quà em sẽ giận anh luôn!
- Nếu vậy anh sẽ cố gắng.
Nói xong, Gia Tuấn gởi qua cho Ái Vy những cánh hồng thật dễ thương. Ái Vy mỉm cười sung sướng.
- Em cám ơn anh.
- Đó là qua hôm nay của anh, em thích không Vy?
- Em thích lắm.
Họ ngồi nói chuyện với nhau thật khuya, tuy cách xa nhau nhưng họ cứ như đang ngồi gần bên nhau.
Ấn nút tắt màn hình Gia Tuấn nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ sáng. Anh thả mình xuống chiếc giường nệm êm ái.
- Anh nhớ em quá Vy ơi!
Vừa về đến nhà Ái Vy chưa bước chân đến bậc thềm nhà thi đã có tiếng kèn xe phía sau và tiếng nhỏ Khả Nhi vang lên:
- Vy! Mi đi chơi không? Nhanh lên!
Ái Vy bước trở ra vẻ mặt mệt mỏi:
- Đi chơi ở đầu vậy Nhi?
- Suối Tiên.
- Đi có Đông không mi?
Khả Nhi sốt sắng:
- Đông lắm, mi đi nha?
- Nhưng ta mệt lắm.
- Thì đi chơi cho hết mệt.
Ái Vy nhăn nhó:
- Thôi, mi đi đi, ta vào ngủ đây.
- Trời! Mi bị cái gì vậy Vy? Đi nhanh lên mi không được từ chối.
Ái Vy vẻ khổ sở:
- Ta mệt thật đó Nhi.
Khả Nhi bước xuống xe, nắm lấy tay Vy kéo về phía xe của mình.
- Mi lên đi, ta buộc mi phải đi chơi cho bằng được.
Ái Vy đành lên xe cho Khả Nhi chở đi. Ngồi ở phía sau, Ái Vy rên rỉ:
- Mi ác thật đó Nhi? Mi có biết là ta mệt lắm không?
Khả Nhi nheo mắt:
- Chắc tối qua mi lại chát với Gia Tuấn chứ gì?
Ái Vy mỉm cười:
- Mi chi đoán mò.
- Nhiều khi ta ngưỡng mộ mi và anh Tuấn lắm, hai người thật là hạnh phúc, tình yêu của mi và anh ấy thật đẹp.
Ái Vy cũng phải công nhận là mình thật hạnh phúc trong tình yêu.
- Mi và anh Đông Chí cũng sẽ như ta và anh Tuấn thôi.
- Ta cũng cầu mong như lời mi nói.
Ái Vy chợt nghiêm chỉnh:
- Nhi nè! Ta hỏi thật anh ấy đã tỏ tình với mi chưa vậy.
Khả Nhi đỏ mặt vì mắc cỡ:
- Sao mi lại hỏi thắng ra như vậy chứ? Mi làm ta không thể tả.
Ái Vy liếc nhẹ bạn:
- Ta và mi mà còn ngại nữa sao? Khai mau đi có chưa?
Khả Nhi chỉ gật đầu, cô mỉm cười khi nhớ đến ngày hôm đó. Đập nhẹ lên vai bạn, Ái Vy thật lòng:
- Ta xin chúc mừng mi!
- Ta cám ơn mi.
Rối cũng đến Suối Tiên. Hai cô hoà vào dòng người đông đúc cùng đám bạn của mình. Tiếng nhỏ Kiều Oanh vang lên:
- Hôm nay chúng ta phải quậy một bữa mới được.
Tuyết Sang cũng chen vào:
- Mi định quậy tưng bừng để bị bảo vệ bắt giam vào chuồng thú đó hả Oanh?
Cả nhóm cườì ầm lên. Ngọc Uyên cũng góp phần vào cuộc vui:
- Lúc đó chắc nhỏ Oanh sẽ trở thành động vật quí hiếm quá!
Cả bọn lại rộn rã tiếng cười. Kiều Oanh vờ giận:
- Được rồi! Ta là động vật quí hiếm còn tụi bây là gì hở?
Khả Nhi nhìn Kiều Oanh:
- Là tập đoàn động vật quí hiếm.
Cả đám cười ồ lên, Nhật Huy trêu:
- Tội nghiệp Kiều Oanh quá! Có muốn mình giúp một tay chiến đấu không?
Tấn Kha vỗ tay cái bốp:
- Trời! Coi thằng Huy tỏ tình một cách ngây thơ kìa! Chắc là Kiều Oanh sẽ cảm động lắm.
Ái Vy cũng tham gia vào cuộc vui:
- Sao mi không nói câu nào với Nhật Huy đi Oanh.
Cả bọn cười ồ lên:
- Phải đó, Kiều Oanh phải trả lời Nhật Huy đi.
Kiều Oanh mím môi, có vẻ giận dỗi.
- Mọi người đang hợp tác chơi nhỏ Oanh này phải không? Thật là đáng ghét.
Tấn Kha trêu đùa:
- Oanh giận rồi kìa! Sao mày không dỗ Kiều Oanh đi!
Ái Vy giải vây cho bạn:
- Các bạn dừng trêu Oanh nữa, chúng ta hãy tham gia vào các trò chơi đi.
Cả bọn hưởng ứng ngay.
- Chúng ta đi thôi!
Cả đoàn người lại rộn rã tham gia vào từng trò chơi. Khi đi vào mười hai tầng địa ngục. Tuyết Sang cứ mãi nắm lấy tay của Tấn Kha. Tấn Kha cũng không có phản ứng.
Ra đến ngoài, Kiêu Oanh bước đi bên cạnh Ái Vy nắm lấy tay Ái Vy, Kiều Oanh có vẻ biết ơn:
- Cám ơn mi, Ái Vy:
Ái Vy tròn mắt:
- Sao tự nhiên cám ơn ta?
Kiều Oanh chậm rãi:
- Ta cám ơn vì mi lúc nãy đã giải vây giúp ta.
- Thì ra là chuyện đó.
Ái Vy tinh quái:
- Mi không cần cám ơn ta đâu, một chầu kem là được rồi.
- Hừ! Mi được voi đòi tiên hả?
- Ta đâu có, tại mi muốn cám ơn nên ta chỉ cách vậy thôi.
Kiều Oanh đùa giọng:
- Thôi được rồi, một chầu kem.
Khả Nhi chen vào:
- Hai mi nhớ có phần ta với.
Kiều Oanh liếc mắt:
- Mi đúng là cơ hội.
- Ta là vậy đó!
Cả ba cùng cười vang, buổi đi chơi hôm nay thật vui, thật thú vị.
Buổi chiều, Ái Vy thả mình trên chiếc giường nệm êm ái, cô khép hờ mắt thả hồn nghĩ về Gia Tuấn:
- Chiều này anh ấy sẽ về. Sao mình càng ngày lại càng yêu Gia Tuấn hơn kìa? Thật là không sao giải thích được.
Ái Vy tự nhiên mỉm cười:
- Mới đó mà đã năm năm mình và anh ấy yêu nhau. Nhớ lại ngày tháng đầu tiên ấy mình cảm thấy vui sướng vô cùng. Mình và Gia Tuấn tuy đã được cha mẹ hai nhà hứa hôn nhưng lúc nhỏ mỗi đứa một nơi. Bây giờ thì hạnh phúc rồi.
Ái Vy đang thả hồn vào những con chữ mà mình đang gõ nhập vào máy tính thì có "Tít, tít, tít”.
Ai vậy đến bên túi xách lấy chiếc điện thoại bật nắp của mình đưa lên tai:
- Alô!
- Alô! Ái Vy hả Vĩ An đây.
Ái Vy ngạc nhiên:
- Vĩ An? Làm sao anh lại có số điện thoại của tôi vậy?
Vĩ An cười trong máy:
- Vậy mà anh biết được mới hay chứ.
Ái Vy thoáng chau mày:
- Anh tìm tôi có việc gì?
Vĩ An điềm tĩnh:
- Anh muốn mời Vy bữa cơm tối có được không?
Ái Vy khó chịu:
- Sao anh lại mời tôi dùng bữa?
- Vậy mà Vy cũng hỏi. Bộ có vấn đề gì anh mới mời Vy được sao?
- Xin lỗi anh, tôi muốn được nghỉ ngơi.
- Vậy là Vy từ chối sao?
Ái Vy nhăn nhó:
- Tôi xin lỗi, tôi mệt lắm!
Nói xong, ái Vy tắt máy mặc cho bên kia Vĩ An cứ gọi:
- Ái Vy, Ái Vy đừng tắt máy.
Nhưng tiếng tít tít đã vang lên. Vĩ An lắc đầu rồi lại bấm số tiếp tục.
Thấy số điện thoại cứ hiện lên Ái Vy bực bội:
- Chuyện gì nữa vậy. Anh có biết giờ này tôi cần nghỉ ngơi không?
Vĩ An cười:
- Vy, sao em lại như vậy? Anh chỉ muốn mời em dùng một bữa cơm thôi mà.
- Trời! hắn biến thái rồi chắc. Giờ lại đổi cách xưng hô.
Ái Vy nghĩ vậy thôi chứ không nói ra, cô bực bội:
- Tôi và anh chẳng thân thiết cũng chưa hẳn là bạn nên tôi không nhất thiết phải giao du với anh.
Vĩ An chau mày:
- Em nghĩ vậy thật sao Vy? Em có biết làm vậy là rất phũ phàng với anh không?
Ái Vy nói lớn:
- Nè! Tôi yêu cầu anh bỏ lối nói đó đi nhé. Nếu không vì nể mặt nhỏ Kha Nhi thì tôi đã không tiếp chuyện với anh rồi.
- Chẳng lẽ yêu một người cũng có tội nữa sao Vỹ?
Ái Vy nóng nảy:
- Thật không ra làm sao cả.
Ái Vy tắt máy rồi khoá máy lại.
- Tại sao nhỏ Khả Nhi có người anh như vậy chứ? Mà nhỏ này cũng đáng trách thật sao lại cho hắn ta số điện thoại của mình chứ.
Ái Vy lại mơ hồ nhắm mắt. Cô thật sự dị ứng với cách nói chuyện của Vĩ An. Tiếng điện thoại lại reo nhưng lần này là tiếng của điện thoại bàn, Ái Vy lồm cồm ngồi đậy.
- Alô!
- Alô! Anh đây, em nói chuyện với ai mà để máy bận lâu vậy Vy. Còn khoá máy nữa, Em làm anh lo quá.
Ái Vy ngập ngừng:
- Em...ờ... em nói chuyện với bạn, có chuyện gì không anh?
- Em hỏi anh vậy sao? Có chuyện gì mới phone cho em được à?
Ái Vy mau mắn:
- Ý em không phải vậy đâu.
- Anh đùa thôi em không cần khẩn trương. Anh gọi để báo cho em biết là anh phải ở lại thêm hai ngày nữa.
Ái Vy thoáng buồn:
- Sao trễ vậy anh?
- Công việc đột xuất thôi, em buồn hả Vy?
- Ai mà thèm buồn chứ, không có anh quấy rầy em thấy vui hơn.
Gia Tuấn cười trong máy:
- Cô bé của anh lúc này cũng thích dối lòng.
Ái Vy chu môi:
- Ai dối lòng chứ.
Ái Vy nghe tiếng Gia Tuấn ngày càng rõ hơn, lớn hơn. Cô giật mình khi nhìn thấy đoá hoa trước mặt, quay lại thấy Gia Tuấn. Cô đấm thùm thụp vào ngực anh:
- Anh thấy ghét lắm dám lừa em hả? Giận anh luôn.
Ôm lấy Ái Vy, Gia Tuấn cúi xuống hôn cô. Trong thoáng chốc họ như quên đi tất cả để chìm vào nỗi đam mê hạnh phúc. Gia Tuấn nồng nàn, anh thì thầm bên tai cô những lời yêu thương nhất.
- Anh yêu em quá và nhớ em thật nhiều. Một tuần trôi qua mà anh cứ ngỡ là một thế kỷ. Đối với anh những ngày xa em là những ngày dài như vô tận.
Ái Vy xúc động cô cũng siết chặt lấy Gia Tuấn:
- Em yêu anh!
Gia Tuấn nhìn cô ngạc nhiên:
- Vy nè! Đây là lần đầu tiên anh nghe em tự nói tiếng yêu anh đó. Anh hạnh phúc quá!
Ái Vy đỏ mặt:
- Ghét anh ghê, chọc em hoài.
Nhìn cử chỉ e thẹn của Ái Vy, Gia Tuấn thấy yêu cô đến lạ. Ái Vy khẽ cười không nói gì, cô áp sát má mình vào má anh:
- Anh thật đáng yêu!
Rồi họ lại trao cho nhau bao yêu thương, khát khao của niềm nhớ nhưng da diết.
Nụ Cười Cho Anh Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung Nụ Cười Cho Anh