Chương 2
drienne đang ở trong bếp thì nghe thấy tiếng cửa trước mởra rồi đóng lại. Lát sau, Amanda bước qua phòng khách.
"Mẹ ơi?"
Adrienne đặt chiếc hộp lên quầy bếp. "Mẹ trong này," nànggọi.
Khi Amanda bước qua cánh cửa bếp, cô thấy mẹ mình đang ngồibên bàn, một chai rượu chưa mở đặt trước mặt.
"Chuyện gì vậy mẹ?" Amanda hỏi.
Adrienne mỉm cười, thầm nghĩ con gái mình mới xinh đẹp làmsao. Với mái tóc nâu nhạt và cặp mắt màu hạt dẻ trên đôi gò má cao, con bé lúcnào cũng đáng yêu. Dù thấp hơn Adrienne vài phân, con bé có dáng đi của một vũcông và có vẻ cao hơn. Nó cũng gầy nữa, có phần hơi quá gầy theo ý Adrienne,nhưng nàng đã học được cách không bình luận gì về điều đó.
"Mẹ muốn nói chuyện với con," Adrienne nói.
"Về chuyện gì ạ?"
Thay vì trả lời, Adrienne chỉ chiếc bàn. "Mẹ nghĩ con nênngồi xuống đã."
Amanda ngồi xuống với mẹ bên bàn bếp. Nhìn gần Amanda trôngcó vẻ hốc hác, và Adrienne nắm lấy tay con bé. Nàng nắm thật chặt, không nóigì, rồi ngập ngừng thả tay con và quay ra phía cửa sổ. Một lúc lâu, không mộtâm thanh nào vang lên trong căn bếp.
"Mẹ à?" cuối cùng Amanda hỏi. "Mẹ ổn đấy chứ?"
Adrienne nhắm mắt gật đầu. "Mẹ ổn. Mẹ chỉ đang nghĩ khôngbiết nên bắt đầu từ đâu."
Amanda bất giác hơi gồng người lên. "Lại là về con hả mẹ?Nếu thế thì..."
Adrienne ngắt lời con bằng một cái lắc đầu. "Không, là vìmẹ," nàng nói. "Mẹ sẽ kể cho con nghe một chuyện đã xảy ra cách đây mười bốnnăm."
Amanda nghiêng đầu, và trong căn bếp quen thuộc, Adriennebắt đầu kể câu chuyện của mình.
Những Đêm Ở Rodanthe Những Đêm Ở Rodanthe - Nicholas Sparks Những Đêm Ở Rodanthe